Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Nụ Hôn Cứu Rỗi

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Nụ Hôn Cứu Rỗi
  3. Chương 3: God Father

Chương 3: God Father

Lâm Tứ dọc theo con đường trống trải, trên đường trở về vẫn cảm thấy khó tin về hành động tối nay của mình.

Anh không phải là người thích xen vào việc của người khác, thậm chí có thể miêu tả bằng cụm từ "lãnh đạm, vô tình," những chuyện giúp đỡ người qua đường như đêm nay anh chưa bao giờ nhúng tay.

Trong lúc hút thuốc bên ngoài quán bar, anh tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai người đàn ông, toàn những lời khó nghe.

Lâm Tứ không thèm để vào tai, nhưng cuối cùng lại nghe thấy cái tên Ôn Túc An.

Người phụ nữ tối nay anh mới gặp, Ôn Túc An, quả nhiên là mẫu người của anh. Lần đầu tiên nhìn thấy cô trên sân khấu, anh không khỏi bị Ôn Túc An hấp dẫn, nhưng nhất thời động tâm cũng không tính là quá thích, sau khi biết Ôn Túc An Túc An đã có bạn trai, anh không định tiếp tục dây dưa với cô.

Lúc đó nghe được đối thoại của hai người, Lâm Tứ cũng không có phản ứng gì nhiều, hút một điếu thuốc rồi quay về quán bar.

Nửa đêm về sáng, Lâm Tứ sau khi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, lúc này trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói của hai người đàn ông kia.

【Siêu hấp dẫn, ngực khủng mông to, thoạt nhìn đã biết rất dễ làm! 】

【Lá gan ông cũng lớn đó.】

【Sợ cái gì? Làm không được thì sờ mó một chút cũng được, trên đường đi nơi đó không có giám sát, yên tâm. 】

Lâm Tứ ngồi trên giường nặng nề thở dài, sau đó lấy một chiếc áo khoác trong tủ rồi đi ra ngoài.... Hộ tống Ôn Túc An một đường đến cổng tiểu khu, cô đã nói với anh cả chục câu cảm ơn, tựa hồ thật sự coi anh là người tốt, cảm xúc bị đè nén trong lòng khẽ dao động.

Lúc này Lâm Tứ nghĩ, nếu Ôn Túc An còn độc thân, nhất định anh sẽ theo đuổi cô.

Nhưng, thật đáng tiếc.

Đèn trước cửa tiệm xăm vẫn sáng, Tiểu Hoa cuộn tròn ngủ trên bụi cỏ, Lâm Tứ bước tới nhìn một lúc rồi cho nó chút thức ăn.

Tiểu Hoa uể oải mở mắt, nhìn Lâm Tứ ngái ngủ rồi lại rụt cổ vào.

Bóng dáng con mèo dưới ngọn đèn khẽ run lên. Lâm Tứ nhếch khóe môi, bỗng nhiên đại phát từ bi, phất tay với nó, "Vào đi. "

Tiểu Hoa lại mở mắt ra, kêu meo meo.

Cửa vừa mở ra một nửa, Tiểu Hoa dường như hiểu lời anh nói, lập tức từ trong bụi cỏ đứng dậy, vẫy đuôi chui vào trong sân. Nó không sợ người lạ chút nào, sau khi vào cửa liền nghênh ngang đi vào trong nhà, xem ra đây không phải là lần đầu tiên nó đến nhà anh.

Vào trong, Lâm Tứ từ bên cạnh kéo một tấm thảm, một người một mèo hai mặt nhìn nhau, Lâm Tứ nói với nó: "Buổi tối mày ngủ ở chỗ này, không cho phép làm ồn, cũng không được lên lầu hai, nếu không tao sẽ ném mày ra ngoài đó."

Tiểu Hoa lần này cũng không biết có hiểu hay không, nghiêng đầu nhìn Lâm Tứ một hồi, sau đó sụp xuống, ngồi dưới đất bắt đầu liếm chân. Khóe miệng Lâm Tứ giật giật, lắc đầu.

Đêm nay anh thật sự bị Bồ Tát nhập hồn, bằng không như thế nào lại làm anh hùng cứu mỹ nhân, rồi lại mang một con mèo hoang vào nhà, thật sự quá nhàn rỗi, không giống tính cách của anh.

Bên ngoài chỉ còn lại một ngọn đèn, Lâm Tứ tay cầm áo khoác chậm rãi đi lên lầu hai, bóng dáng bị kéo dài bởi nguồn sáng leo lét, tiếng khóa cửa khẽ vang lên, cảnh vật lại trở nên yên tĩnh.

Tiểu Hoa lẳng lặng đi đến bên thảm, tìm một vị trí thoải mái, híp mắt nằm xuống, sau đó há miệng ngáp một cái thật lớn, vươn hai móng vuốt nhỏ về phía trước, ngửa đầu chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

——

Ôn Túc An về đến nhà, Cố Chính còn chưa xong việc, cô cũng không thèm đợi cửa, tắm rửa xong liền đi ngủ.

Nhưng đêm nay có lẽ là bị dọa sợ, Ôn Túc An trằn trọc mãi không ngủ được, không biết qua bao lâu, ngoài cửa có động tĩnh.

Cố Chính đã trở về.

Ôn Túc An nhắm mắt nằm ở trên giường, giả vờ ngủ say, nhưng đợi thật lâu Cố Chính cũng không có vào phòng, cô không nhịn được định đi ra ngoài thì cánh cửa đã được mở ra.

Có tiếng sột soạt vang lên, Ôn Túc An cảm thấy một góc chăn bị nhấc lên, đệm giường sụp xuống.

Cố Chính đang nằm nghiêng quay lưng về phía cô, năm phút sau truyền đến tiếng ngáy.

Trong bóng tối, Ôn Túc An mở mắt ra, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn bóng lưng Cố Chính, tâm tình phức tạp.

Cô muốn đợi anh ta về, kể cho anh ta nghe đêm nay suýt chút nữa cô bị bắt nạt, cô muốn nghe anh ta an ủi, muốn được bạn trai ôm vào lòng dịu dàng vuốt ve, nhưng mọi chuyện khác xa với những gì cô tưởng tượng. Ôn Túc An không biết trút bầu tâm sự với ai, chỉ âm thầm một mình ôm nỗi hoảng sợ.

Ôn Túc An mím môi, cười thầm một tiếng, cô nghiêng người đi, hai người quay lưng về phía nhau, không chạm vào nhau một chút nào. Cô nghĩ, nói với anh ta thì có ích gì, Cố Chính còn không bằng người xa lạ mới gặp một lần.

——

Sáng sớm hôm sau, Cố Chính lớn tiếng rời giường làm Ôn Túc An tỉnh lại.

Ôn Túc An ngồi ở trên giường nhìn Cố Chính ra vào phòng tắm, sau khi tắm rửa xong, Cố Chính đi ra, sờ đầu Ôn Túc An.

"Sao không ngủ thêm một lát?"

Ôn Túc An dụi dụi mắt, thanh âm khàn khàn: "Anh làm ồn quá."

"Thật xin lỗi." Cố Chính mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, trông rất giống một người thành đạt. Anh ta đẩy chiếc kính gọng bạc trên sống mũi, nói với Ôn Túc An: "Anh đi đây. Hai ngày này anh cùng lãnh đạo đi công tác, em ở nhà chú ý an toàn."

Ôn Túc An gật đầu, "Ừ, không sao, Tiểu Chiêu đã trở lại, hai ngày nữa em nói cô ấy đến ở cùng."

"Cô ấy về nước rồi?"

"Ừm."

Cố Chính mặc âu phục, chải tóc tỉ mỉ thành thục, phủi một đám bụi ở góc áo, tùy ý nói: "Vậy em tiếp đãi bạn bè cho chu đáo."

Ôn Túc An nhìn chằm chằm Cố Chính một hồi, Cố Chính mới chú ý tới ánh mắt của cô, hỏi: "Sao vậy?"

Nhìn nhau trong chốc lát, Ôn Túc An cong môi, "Không có việc gì, anh mau đi làm việc đi, đừng đến trễ."

Cố Chính không tiếp tục hỏi, chỉ cầm đồ đi ra ngoài.

Trong các mối quan hệ, Ôn Túc An không thích câu nệ, cũng không thích đạo đức giả nên đôi khi cô chỉ giả vờ không quan tâm và để những chuyện vặt vãnh trôi qua như thế. Sau khi Cố Chính rời đi, Ôn Túc An cũng không buồn ngủ, liền dậy ăn điểm tâm, thu dọn đồ đạc đi sân bay đón Cừ Tiểu Chiêu.

Cừ Tiểu Chiêu là bạn học từ cấp 3 đến đại học của Ôn Túc An, sau khi tốt nghiệp ra nước ngoài công tác, thường mỗi năm chỉ về một lần, đến giờ đã hơn nửa năm kể từ lần cuối hai người gặp nhau.

Gặp lại bạn cũ, Ôn Túc An lập tức quên hết không vui trong lòng, ôm Cừ Tiểu Chiêu đi ăn chơi ba bốn ngày.

Ngày thứ năm, Cừ Tiểu Chiêu hết ngày nghỉ phép, phải quay lại làm việc.

"Nếu như có thể ở Trung Quốc làm việc thì tốt rồi." Ôn Túc An có chút không đành lòng tiễn Cừ Tiểu Chiêu đi.

Cừ Tiểu Chiêu an ủi cô: "Một dự án của công ty tôi sẽ được chuyển về Trung Quốc, nếu cố gắng, có lẽ tôi sẽ được chuyển về."

Ôn Túc An cười cười, "Vậy thì tôi đợi cậu mang thành công trở về. Đi thôi, đừng lỡ chuyến bay."

Sau khi từ biệt Cừ Tiểu Chiêu, Ôn Túc An không có việc gì làm nên quyết định đi đến quán.

Lúc này quán bar mới mở, Ôn Túc An không báo trước với ai, cùng mấy vị khách lẻn vào, bắt gặp Mai Túc đang chơi game câu cá.

"Mai Túc, gan em lớn thật."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, Mai Túc giật mình hét lên một tiếng, suýt chút nữa ném điện thoại xuống đất.

Cô quay đầu lại, thở phào nhẹ nhõm khi thấy đó là Ôn Túc An.

"Chị làm em sợ chết khiếp!"

Ôn Túc An lạnh lùng liếc nhìn cô bé một cái, đưa tay véo vành tai Mai Túc, "Hù em gì chứ, trong giờ làm còn chơi game, chị biết em quá rồi, em có muốn chị ký hợp đồng với ban nhạc kia không?"

"Đừng mà!" Mai Túc lập tức thú nhận, "Em sai rồi, không dám nữa, thật sự, gần đây em có chút lơ là, chị phạt em đi, đừng trút lên đầu anh trai em."

Ôn Túc An bị Mai Túc làm nũng, cảm giác không chịu nổi, sau khi nói chuyện vài câu liền đi khỏi quán.

Anh chàng pha chế đẹp trai nhìn thấy Ôn Túc An liền cụp mắt xuống, ngượng ngùng gọi "chị Ôn" nhưng lần này cuối cùng lại khiến Ôn Túc An bật cười.

"Cậu rất sợ tôi à?"

Cậu nhân viên pha chế nói ngay: "Không ạ!"

Mai Túc không biết từ lúc nào đã đi tới, ôm bả vai Ôn Túc An trêu chọc: "Người ta thấy chị đẹp như vậy cho nên thẹn thùng mà."

Vừa nói đến đây, khuôn mặt của cậu pha chế đã đỏ bừng.

Ôn Túc An cười cười, lại mắng Mai Túc: "Đừng có quen thói bắt nạt người khác, sao lại chạy tới đây, đi làm việc của mình đi."

"Nơi đó không có việc gì, mấy ngày không gặp chị rồi, em nghĩ..."

"Bùm—!"

Đột nhiên có tiếng thủy tinh vỡ từ góc quán, mọi người trong quán giật mình kinh hãi nhìn về phía đó.

Ôn Túc An sắc mặt trầm xuống, men theo thanh âm đi về phía nơi đó.

"Tôi nói cho mấy người biết, quán bar này là một nơi mờ ám. Lần trước tôi còn thấy một người đàn ông ôm một cô gái say rượu lên lầu hai, không chừng bên trong còn có giao dịch phạm pháp."

Ôn Túc An đến gần, thoáng thấy người đàn ông đang cầm nửa chai rượu vỡ lảm nhảm.

Cô nhận ra anh ta, người đàn ông này chính là một trong hai người đàn ông mấy đêm trước âm mưu hại cô. Ôn Túc An nhìn sang, quả nhiên thấy người còn lại.

Không cần đoán cô cũng đã biết mục đích của hai người này rồi.

Họ cố tình đến để trả thù.

"Nói bậy bạ cái gì đó!" Mai Túc tính tình không tốt, nghe lời vu khống thì không chịu nổi, Ôn Túc An nắm tay kéo cô bé trở về.

Ôn Túc An bình tĩnh cười nói: "Thật sao? Anh có chứng cứ không?"

Tên đàn ông ánh mắt lóe lên, người bên cạnh tiếp tục nói: "Làm sao lại không có chứng cớ, em gái tôi đến quán của cô xong liền mất liên lạc, chắc hẳn đã bị mấy người lừa bán đi rồi."

Ôn Túc An nghe vậy không nhịn được cười lên, cô cụp mắt, khẽ nhướng mày, "Rất thú vị, làm trò lưu manh không thành còn dám quay lại đây vu khống, anh nói cho tôi biết, em gái anh tên gì, bao nhiêu tuổi, đến quán tôi vào ngày nào, có nhân chứng nhìn thấy không..."

Một loạt câu hỏi của Túc An khiến người đàn ông sửng sốt, một người đàn ông khác huých khuỷu tay vào người đàn ông đi cùng, sau đó nói: "Dù sao lục soát một chút là biết, em gái tôi nhất định bị mấy người lừa bán."

Ôn Túc An khoanh tay trước ngực, nhướng mày, "A, giờ lại thành em gái của anh rồi?"

Các nhân viên phá lên cười.

Hai người lập đỏ mặt, tức giận đập vỡ một chai rượu khác, mảnh vỡ văng đến chân Ôn Túc An. Ôn Túc An giật mình, chưa kịp phản ứng đã bị người nắm cánh tay kéo mạnh sang một bên. "Hèn hạ đến mức nhắm vào phụ nữ à?"

Một giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn từ đỉnh đầu truyền đến, Ôn Túc An ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lâm Tứ sắc mặt lạnh lùng lãnh đạm.

Nhìn thấy Lâm Tứ, cả hai càng hăng máu, cao giọng hét lên: "Xem đi, chính là người này, chính là người đã cùng cô chủ mưu bắt cóc rồi bán em gái tôi! Cho dù phải lật ngược cái quán này thì hôm nay tôi cũng phải tìm cho ra em tôi!"

Đứng trên chiếc ghế sô pha đằng kia là vài người đàn ông cao lớn vạm vỡ trông giống như những võ sĩ chuyên nghiệp.

Ôn Túc An lùi lại đụng vào ngực Lâm Tứ, cô khựng lại, lo lắng hỏi: "Có được không, bọn họ hình như đều giỏi đánh nhau."

Lâm Tứ liếm liếm răng hàm sau, nhìn đám người cường tráng trước mặt, thật sự suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Không được"

Ôn Túc An: "???"

"Gọi cảnh sát đi, cảnh sát so với tôi thì lợi hại hơn nhiều."

Ôn Túc An: "..."

Lần cuối cùng thấy anh đánh đấm thật sự lợi hại mà...

Sự tình dù sao cũng phức tạp, Ôn Túc An nhìn nhân viên trong góc một cái, ý bảo họ gọi cảnh sát.

Ôn Túc An định nói gì đó, nhưng khóe mắt thoáng thấy có đồ vật bay về phía bọn họ, cô theo bản năng nhắm mắt lại trốn sang một bên, bên tai truyền đến một tiếng động lớn, cô lảo đảo đụng vào quầy bar.

"Chậc." Lâm Tứ sốt ruột nhíu mày, cúi đầu nhìn cánh tay của mình.

Ôn Túc An không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô có thể đoán được Lâm Tứ đã chặn một đòn cho cô.

"Anh không sao chứ?" Ôn Túc An cúi đầu nhìn tay anh, liền bị Lâm Tứ kéo về phía sau.

"Biết đánh nhau không?" Lâm Tứ hỏi.

Ôn Túc An lắc đầu.

"Vậy thì ở bên cạnh chờ tôi." Lâm Tứ chậm rãi tháo đồng hồ và nhẫn trên tay xuống, quay sang Ôn Túc An nói: "Đưa tay ra."

Ôn Túc An cầm lấy đồ tuỳ thân của anh, thấy giống như chuẩn bị ra trận, liền hỏi: "Không phải anh nói đánh không lại sao?"

Lâm Tứ rũ mắt nhìn cô cười nửa miệng, "Ừ."

Ngay sau đó, anh hơi khom người nhích lại gần, trong mắt mang theo một tia trêu chọc, có chút lưu manh càn rỡ: "Vậy cô ở bên cạnh cổ vũ một chút, nói không chừng tôi có thể hạ gục cả đám bọn họ."

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6115 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5550 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5244 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5071 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4868 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4825 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter