Chương 93
<Cô Dâu Xinh Đẹp> rất nhanh đã liên hệ với Dư Vãn, hai bên ký hợp đồng ngắn hạn, cùng lúc đó khóa học mà Dư Vãn phải dạy cũng được xác định, là lớp đào tạo trung cấp dành cho kế hoạch sư tương đối có kinh nghiệm trong học viện.
Trong khóa học ngoài nội dung liên quan đến lập kế hoạch hôn lễ ra cũng sẽ liên quan tới một số kiến thức về nghệ thuật phối hoa và ánh sáng. Nếu muốn học sâu hơn kiến thức về mặt này thì còn có khóa đào tào chuyên môn.
Hai ngày nay Dư Vãn đều đang nghiên cứu lịch dạy và làm giáo án. Tuy rất bận rộn nhưng cả ngày đều ở nhà, Lệ Thâm vẫn khá hài lòng về điểm này – ít nhất mỗi ngày anh về nhà đều có thể thấy Dư Vãn.
Buổi tối khi Lệ Thâm tắm xong, Dư Vãn còn ôm máy tính ngồi trên sô pha, anh xoa tóc đi qua ngồi xuống bên cạnh cô: "Thế nào, thu hoạch được gì rồi?"
"À..." Dư Vãn nghĩ ngợi một hồi và nói: "Em cảm thấy thời gian khóa học này quá ngắn, học kỳ của lớp mà em phải dạy chỉ có năm ngày, dù là học viên đã có cơ sở nhất định thì năm ngày cũng quá ngắn. Trước đây em ra nước ngoài tham gia khóa học CWP đã học suốt ba tháng."
Mặc dù trường đào tạo trong nước không chính thức như thế nhưng thời gian năm ngày chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa* giảng sơ qua một chút nội dung. Đối với người mới học thì có lẽ còn đỡ hơn, thời gian năm ngày có thể đưa bọn họ nhập môn, nhưng học viên càng có kinh nghiệm thì năm ngày càng không đủ.
||||| Truyện đề cử: |||||
(*) Nói đến cách làm việc của một cá nhân nào đó chỉ lướt qua đại khái hay cho có chứ không muốn tìm hiểu sâu và chi tiết vào nó trong khi thực chất công việc đó đòi hỏi phải xem xét kĩ lưỡng.
"Nếu như em phải làm thì vẫn hy vọng sẽ được giảng vào sâu hơn một chút, ít nhất phải cần một tháng chứ nhỉ?" Dư Vãn âm thầm gật đầu: "Tới lúc đó em có thể nhận một nhóm học viên làm thí nghiệm, xem thử hiệu quả ra sao."
Lệ Thâm cười hỏi cô: "Chuột bạch à?"
"Chuột bạch có thể được giảm học phí nha, chắc chắn sẽ có người sẵn lòng. Hơn nữa lớp đầu tiên sẽ do em tự dẫn dắt, đợi sau này quy mô trường học của em làm lớn, em cũng sẽ mời giảng viên, còn em ngồi lấy tiền là được!" Tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp, Dư Vãn cảm thấy mình lại tràn đầy nhiệt huyết.
Lệ Thâm gõ nhẹ vào sau gáy cô: "Nghĩ xa xôi quá rồi, em lo dạy xong khóa học trên tay trước đi. Em có căng thẳng khi lên bục giảng không?"
"... Có một chút, dù sao em vẫn chưa dạy ai bao giờ." Dư Vãn nhìn danh sách học viên. Lớp cô dạy có tổng cộng mười mấy người, tuy số lượng không nhiều lắm nhưng cũng là lên lớp: "Không được, em phải đọc lại giáo án lần nữa, đến lúc đó tuyệt đối không thể mất mặt trước học sinh."
Lệ Thâm thấy cô nói xong và thật sự lấy giáo án đóng mộc ra thì vội vàng rút tài liệu trong tay cô: "Đã hơn mười một giờ, hiện tại là thời gian đi ngủ, ngày mai hẳn xem."
"Ngày mốt em phải đi dạy rồi."
Dư Vãn muốn đoạt lại tài liệu trong tay anh, Lệ Thâm ỷ vào ưu thế tay dài giơ tài liệu cao hơn đầu làm Dư Vãn không lấy được: "Không trả."
Dư Vãn bĩu môi: "Anh không trả là em cù lét anh bây giờ!"
Lệ Thâm: "..."
Dư Vãn thấy Lệ Thâm hơi thay đổi sắc mặt thì đắc ý nhếch môi. Có ai ngờ rằng người đàn ông cao 185 cm từng đi lính hai năm lại sợ cù lét!
Cô xấu xa thò tay cù vào vị trí nhạy cảm nhất của Lệ Thâm hai lần, Lệ Thâm lập tức "Ha ha ha ha" mà thả tay xuống dưới. Dư Vãn muốn nhân cơ hội cướp lấy tài liệu trong tay anh, ai ngờ Lệ Thâm lại hành động trước cô một bước, trực tiếp đè cô xuống giường.
Lệ Thâm đè cả người lên người cô, hơi thở của anh lập tức bao phủ lấy Dư Vãn tựa như chiếc lưới không thể thoát ra.
Anh hơi nhếch môi nhìn cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô: "Có biết hậu quả khi làm vậy không?"
"..." Dư Vãn hơi hối hận.
"Tưởng là không nói gì thì có thể trốn tránh được ư?" Lệ Thâm dựa lại gần cô hơn chút, cảm giác ngột ngạt trên người anh cũng mãnh liệt hơn vừa rồi.
Dư Vãn chống hai tay lên ngực Lệ Thâm và giãy giụa lần cuối: "Hôm nay anh làm việc cả ngày không mệt à!"
Lệ Thâm dán lên môi cô và nói: "Ừm, đúng là có hơi mệt nên cần bổ sung năng lượng."
Dư Vãn: "..."
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)
Sau này cô sẽ không tiếp tục tìm đường chết.
Đêm nay Lệ Thâm được bổ sung đầy đủ năng lượng, Dư Vãn hồi máu đến trưa hôm sau mới bò dậy khỏi giường.
Cô "Thân tàn chí kiên*" mà đọc lại giáo án đã thuộc làu làu vài lần sau đó chính thức đưa nó vào trong bài giảng.
(*) Thân thể khuyết tật nhưng ý chí kiên cường, kiểu như tàn mà không phế.
Mặc dù chuẩn bị đầy đủ không thể loại bỏ hoàn toàn sự căng thẳng nhưng có thể giúp cô tự tin hơn. Trong khóa học kéo dài năm ngày này, cô cũng đã học được rất nhiều thứ.
Khóa học tiếp theo được sắp xếp vào tháng năm, sau khi trải qua bảo dưỡng trong tháng tư ngắn ngủi, đến tháng năm Dư Vãn lại trở nên bận rộn. Cô không chỉ tiếp một đơn làm ăn mới mà bất ngờ nhất đó là cô còn nhận được lời mời tham gia chương trình tọa đàm. (Talk show)
Chương trình tọa đàm này không phải là chương trình tọa đàm bình thường, đây là chương trình mới do Trần Túy chủ trì, một khi phát sóng sẽ có lượt xem siêu cao.
Sau khi tổ biên đạo chương trình liên lạc với Dư Vãn, cô vừa phấn khích vừa hồi hộp mà chạy lên WeChat đăng bài viết.
Dư Vãn: A a a a a a a tui sắp được lên chương trình tọa đàm của Trần Túy!! [chuột chũi rít gào. JPG]
Cô đăng xong thì lập tức mở tủ quần áo và bắt đầu cân nhắc nên mặc quần áo nào lên chương trình. Trần Túy ra mẳt từ mảng MC tin tức, tuy bây giờ đột nhiên được nổi tiếng và được ABA sắp đặt vào chương trình tọa đàm nhưng phong cách chương trình vẫn trang trọng hơn chương trình tạp kĩ nói chung.
Mỗi kỳ của chương trình này đều sẽ mời một người khá nổi tiếng ở lĩnh vực nào đó đến nói một chút về kinh nghiệm của mình, và cũng dẫn dắt khán giả hiểu biết ngành nghề. Dư Vãn đã từng xem qua mấy kỳ, Trần Túy chủ trì rất thú vị, đôi khi cũng nghiêm túc nhưng cô tin rằng nhiều khán giả đều đến xem vì mặt của anh ấy.
Cô nhìn vào tủ quần áo hồi lâu cũng chưa chọn được món nào ưng ý bèn có ý định hẹn Chu Hiểu Ninh tới siêu thị Tinh Quang mua quần áo.
WeChat trên điện thoại lại có thêm rất nhiều thông báo mới, Dư Vãn nhấp vào nhìn thoáng qua, trạng thái mới của Triệu Hân đặc biệt bắt mắt.
Triệu Hân: Tôi nghĩ rõ rồi, kể từ hôm nay trở đi phải làm việc chăm chỉ hơn và nỗ lực kiếm tiền, bởi vì như thế mới có khả năng lên chương trình của nam thần thậm chí là "thịt" nam thần. [mỉm cười]
Dư Vãn: "..."
Cô lặng lẽ cho Triệu Hân một like.
Dưới tình trạng tinh thần không ổn định của Triệu Hân, cô không kích thích cô ấy mà chỉ hẹn Chu Hiểu Ninh đi mua sắm, sau khi mua quần áo xong trở về, Lệ Thâm đã về đến nhà.
Dư Vãn đầy thích thú đi tới lấy chiếc váy mình mới mua ra cho anh xem: "Váy này đẹp không? Em chuẩn bị mặc nó đi tham gia chương trình của Trần Túy!"
Lệ Thâm nhướng mày nhìn váy dài trước mắt: "Em đang hỏi anh chiếc váy mà em đặc biệt mua vì người đàn ông khác có đẹp hay không ư?"
Dư Vãn: "..."
Cô cất váy vào trong túi lại rồi lườm Lệ Thâm một cái mới đi lên lầu về phòng ngủ.
Lệ Thâm cười cười theo sau cô: "Chương trình của em lên lịch vào lúc nào?"
Dư Vãn trả lời: "Nói là ngày 17, có lẽ trước đó còn phải tới trường quay diễn tập một lần."
Lệ Thâm gật đầu: "Ừ, vậy em nhớ để trống lịch trình vào ngày 20, hôm đó đừng có xếp việc."
Ngày 20 là sinh nhật của Dư Vãn, cô chớp mắt treo váy vào tủ quần áo rồi quay đầu lại nhìn Lệ Thâm: "Ngày hôm đó anh có sắp xếp đặc biệt gì à?"
Lệ Thâm mỉm cười thừa nước đục thả câu: "Tạm thời bảo mật."
Dư Vãn nhìn chằm chằm vào anh tựa như muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt anh, Lệ Thâm sợ cô thật sự nhìn ra được gì đó bèn nhanh chóng nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng để đổi chủ đề: "Đúng rồi, em nói em mới tiếp một hôn lễ mới là theo kiểu gì?"
Dư Vãn quay sang đóng cửa tủ quần áo lại: "À, cả cô dâu chú rể đều rất thích chơi mạt chược nên muốn tổ chức hôn lễ theo chủ đề mạt chược."
Lệ Thâm vừa nghe vậy thì lập tức cười ra tiếng: "Con người bây giờ cái gì cũng nghĩ ra được."
"Đúng vậy, bọn họ còn nói muốn tổ chức cuộc thi mạt chược trên hôn lễ." Yêu cầu này cũng đủ tính là tình yêu đích thực với mạt chược: "Em nói cho mẹ em chuyện này, mẹ em được truyền cảm hứng nên nói cũng muốn làm thêm một hôn lễ mạt chược."
"Ha ha ha ha ha." Lệ Thâm cười hỏi cô: "Nhưng hình như em không biết chơi mạt chược mà?"
"Đúng vậy, trước kia có học một chút từ mẹ, bây giờ chỉ biết phân biệt bài." Bởi vì chuyện này mà mẹ cô còn nghi ngờ có phải cô bị bên bệnh viện báo sai rồi hay không: "Tóm lại trong thời gian này em phải bù lại thêm kiến thức mạt chược, em rất sợ đến lúc đó bọn họ tìm tới một đống kế hoạch sư sau đó mở bàn mạt chược và nói ai đánh thắng thì đơn này thuộc về người đó."
Nếu thật sự như thế thì kỹ năng có sẵn cần thiết của nhà hoạch định đám cưới lại có thể đổi mới.
Lệ Thâm nhớ tới hôn lễ trước đây của Hồ Kiều thì không khỏi cong môi: "Không sao, anh không chỉ biết chơi game mà còn biết chơi mạt chược. Nếu em muốn tìm người luyện tập vậy anh có thể giúp em nha."
- -----oOo------
Trong khóa học ngoài nội dung liên quan đến lập kế hoạch hôn lễ ra cũng sẽ liên quan tới một số kiến thức về nghệ thuật phối hoa và ánh sáng. Nếu muốn học sâu hơn kiến thức về mặt này thì còn có khóa đào tào chuyên môn.
Hai ngày nay Dư Vãn đều đang nghiên cứu lịch dạy và làm giáo án. Tuy rất bận rộn nhưng cả ngày đều ở nhà, Lệ Thâm vẫn khá hài lòng về điểm này – ít nhất mỗi ngày anh về nhà đều có thể thấy Dư Vãn.
Buổi tối khi Lệ Thâm tắm xong, Dư Vãn còn ôm máy tính ngồi trên sô pha, anh xoa tóc đi qua ngồi xuống bên cạnh cô: "Thế nào, thu hoạch được gì rồi?"
"À..." Dư Vãn nghĩ ngợi một hồi và nói: "Em cảm thấy thời gian khóa học này quá ngắn, học kỳ của lớp mà em phải dạy chỉ có năm ngày, dù là học viên đã có cơ sở nhất định thì năm ngày cũng quá ngắn. Trước đây em ra nước ngoài tham gia khóa học CWP đã học suốt ba tháng."
Mặc dù trường đào tạo trong nước không chính thức như thế nhưng thời gian năm ngày chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa* giảng sơ qua một chút nội dung. Đối với người mới học thì có lẽ còn đỡ hơn, thời gian năm ngày có thể đưa bọn họ nhập môn, nhưng học viên càng có kinh nghiệm thì năm ngày càng không đủ.
||||| Truyện đề cử: |||||
(*) Nói đến cách làm việc của một cá nhân nào đó chỉ lướt qua đại khái hay cho có chứ không muốn tìm hiểu sâu và chi tiết vào nó trong khi thực chất công việc đó đòi hỏi phải xem xét kĩ lưỡng.
"Nếu như em phải làm thì vẫn hy vọng sẽ được giảng vào sâu hơn một chút, ít nhất phải cần một tháng chứ nhỉ?" Dư Vãn âm thầm gật đầu: "Tới lúc đó em có thể nhận một nhóm học viên làm thí nghiệm, xem thử hiệu quả ra sao."
Lệ Thâm cười hỏi cô: "Chuột bạch à?"
"Chuột bạch có thể được giảm học phí nha, chắc chắn sẽ có người sẵn lòng. Hơn nữa lớp đầu tiên sẽ do em tự dẫn dắt, đợi sau này quy mô trường học của em làm lớn, em cũng sẽ mời giảng viên, còn em ngồi lấy tiền là được!" Tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp, Dư Vãn cảm thấy mình lại tràn đầy nhiệt huyết.
Lệ Thâm gõ nhẹ vào sau gáy cô: "Nghĩ xa xôi quá rồi, em lo dạy xong khóa học trên tay trước đi. Em có căng thẳng khi lên bục giảng không?"
"... Có một chút, dù sao em vẫn chưa dạy ai bao giờ." Dư Vãn nhìn danh sách học viên. Lớp cô dạy có tổng cộng mười mấy người, tuy số lượng không nhiều lắm nhưng cũng là lên lớp: "Không được, em phải đọc lại giáo án lần nữa, đến lúc đó tuyệt đối không thể mất mặt trước học sinh."
Lệ Thâm thấy cô nói xong và thật sự lấy giáo án đóng mộc ra thì vội vàng rút tài liệu trong tay cô: "Đã hơn mười một giờ, hiện tại là thời gian đi ngủ, ngày mai hẳn xem."
"Ngày mốt em phải đi dạy rồi."
Dư Vãn muốn đoạt lại tài liệu trong tay anh, Lệ Thâm ỷ vào ưu thế tay dài giơ tài liệu cao hơn đầu làm Dư Vãn không lấy được: "Không trả."
Dư Vãn bĩu môi: "Anh không trả là em cù lét anh bây giờ!"
Lệ Thâm: "..."
Dư Vãn thấy Lệ Thâm hơi thay đổi sắc mặt thì đắc ý nhếch môi. Có ai ngờ rằng người đàn ông cao 185 cm từng đi lính hai năm lại sợ cù lét!
Cô xấu xa thò tay cù vào vị trí nhạy cảm nhất của Lệ Thâm hai lần, Lệ Thâm lập tức "Ha ha ha ha" mà thả tay xuống dưới. Dư Vãn muốn nhân cơ hội cướp lấy tài liệu trong tay anh, ai ngờ Lệ Thâm lại hành động trước cô một bước, trực tiếp đè cô xuống giường.
Lệ Thâm đè cả người lên người cô, hơi thở của anh lập tức bao phủ lấy Dư Vãn tựa như chiếc lưới không thể thoát ra.
Anh hơi nhếch môi nhìn cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô: "Có biết hậu quả khi làm vậy không?"
"..." Dư Vãn hơi hối hận.
"Tưởng là không nói gì thì có thể trốn tránh được ư?" Lệ Thâm dựa lại gần cô hơn chút, cảm giác ngột ngạt trên người anh cũng mãnh liệt hơn vừa rồi.
Dư Vãn chống hai tay lên ngực Lệ Thâm và giãy giụa lần cuối: "Hôm nay anh làm việc cả ngày không mệt à!"
Lệ Thâm dán lên môi cô và nói: "Ừm, đúng là có hơi mệt nên cần bổ sung năng lượng."
Dư Vãn: "..."
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)
Sau này cô sẽ không tiếp tục tìm đường chết.
Đêm nay Lệ Thâm được bổ sung đầy đủ năng lượng, Dư Vãn hồi máu đến trưa hôm sau mới bò dậy khỏi giường.
Cô "Thân tàn chí kiên*" mà đọc lại giáo án đã thuộc làu làu vài lần sau đó chính thức đưa nó vào trong bài giảng.
(*) Thân thể khuyết tật nhưng ý chí kiên cường, kiểu như tàn mà không phế.
Mặc dù chuẩn bị đầy đủ không thể loại bỏ hoàn toàn sự căng thẳng nhưng có thể giúp cô tự tin hơn. Trong khóa học kéo dài năm ngày này, cô cũng đã học được rất nhiều thứ.
Khóa học tiếp theo được sắp xếp vào tháng năm, sau khi trải qua bảo dưỡng trong tháng tư ngắn ngủi, đến tháng năm Dư Vãn lại trở nên bận rộn. Cô không chỉ tiếp một đơn làm ăn mới mà bất ngờ nhất đó là cô còn nhận được lời mời tham gia chương trình tọa đàm. (Talk show)
Chương trình tọa đàm này không phải là chương trình tọa đàm bình thường, đây là chương trình mới do Trần Túy chủ trì, một khi phát sóng sẽ có lượt xem siêu cao.
Sau khi tổ biên đạo chương trình liên lạc với Dư Vãn, cô vừa phấn khích vừa hồi hộp mà chạy lên WeChat đăng bài viết.
Dư Vãn: A a a a a a a tui sắp được lên chương trình tọa đàm của Trần Túy!! [chuột chũi rít gào. JPG]
Cô đăng xong thì lập tức mở tủ quần áo và bắt đầu cân nhắc nên mặc quần áo nào lên chương trình. Trần Túy ra mẳt từ mảng MC tin tức, tuy bây giờ đột nhiên được nổi tiếng và được ABA sắp đặt vào chương trình tọa đàm nhưng phong cách chương trình vẫn trang trọng hơn chương trình tạp kĩ nói chung.
Mỗi kỳ của chương trình này đều sẽ mời một người khá nổi tiếng ở lĩnh vực nào đó đến nói một chút về kinh nghiệm của mình, và cũng dẫn dắt khán giả hiểu biết ngành nghề. Dư Vãn đã từng xem qua mấy kỳ, Trần Túy chủ trì rất thú vị, đôi khi cũng nghiêm túc nhưng cô tin rằng nhiều khán giả đều đến xem vì mặt của anh ấy.
Cô nhìn vào tủ quần áo hồi lâu cũng chưa chọn được món nào ưng ý bèn có ý định hẹn Chu Hiểu Ninh tới siêu thị Tinh Quang mua quần áo.
WeChat trên điện thoại lại có thêm rất nhiều thông báo mới, Dư Vãn nhấp vào nhìn thoáng qua, trạng thái mới của Triệu Hân đặc biệt bắt mắt.
Triệu Hân: Tôi nghĩ rõ rồi, kể từ hôm nay trở đi phải làm việc chăm chỉ hơn và nỗ lực kiếm tiền, bởi vì như thế mới có khả năng lên chương trình của nam thần thậm chí là "thịt" nam thần. [mỉm cười]
Dư Vãn: "..."
Cô lặng lẽ cho Triệu Hân một like.
Dưới tình trạng tinh thần không ổn định của Triệu Hân, cô không kích thích cô ấy mà chỉ hẹn Chu Hiểu Ninh đi mua sắm, sau khi mua quần áo xong trở về, Lệ Thâm đã về đến nhà.
Dư Vãn đầy thích thú đi tới lấy chiếc váy mình mới mua ra cho anh xem: "Váy này đẹp không? Em chuẩn bị mặc nó đi tham gia chương trình của Trần Túy!"
Lệ Thâm nhướng mày nhìn váy dài trước mắt: "Em đang hỏi anh chiếc váy mà em đặc biệt mua vì người đàn ông khác có đẹp hay không ư?"
Dư Vãn: "..."
Cô cất váy vào trong túi lại rồi lườm Lệ Thâm một cái mới đi lên lầu về phòng ngủ.
Lệ Thâm cười cười theo sau cô: "Chương trình của em lên lịch vào lúc nào?"
Dư Vãn trả lời: "Nói là ngày 17, có lẽ trước đó còn phải tới trường quay diễn tập một lần."
Lệ Thâm gật đầu: "Ừ, vậy em nhớ để trống lịch trình vào ngày 20, hôm đó đừng có xếp việc."
Ngày 20 là sinh nhật của Dư Vãn, cô chớp mắt treo váy vào tủ quần áo rồi quay đầu lại nhìn Lệ Thâm: "Ngày hôm đó anh có sắp xếp đặc biệt gì à?"
Lệ Thâm mỉm cười thừa nước đục thả câu: "Tạm thời bảo mật."
Dư Vãn nhìn chằm chằm vào anh tựa như muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt anh, Lệ Thâm sợ cô thật sự nhìn ra được gì đó bèn nhanh chóng nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng để đổi chủ đề: "Đúng rồi, em nói em mới tiếp một hôn lễ mới là theo kiểu gì?"
Dư Vãn quay sang đóng cửa tủ quần áo lại: "À, cả cô dâu chú rể đều rất thích chơi mạt chược nên muốn tổ chức hôn lễ theo chủ đề mạt chược."
Lệ Thâm vừa nghe vậy thì lập tức cười ra tiếng: "Con người bây giờ cái gì cũng nghĩ ra được."
"Đúng vậy, bọn họ còn nói muốn tổ chức cuộc thi mạt chược trên hôn lễ." Yêu cầu này cũng đủ tính là tình yêu đích thực với mạt chược: "Em nói cho mẹ em chuyện này, mẹ em được truyền cảm hứng nên nói cũng muốn làm thêm một hôn lễ mạt chược."
"Ha ha ha ha ha." Lệ Thâm cười hỏi cô: "Nhưng hình như em không biết chơi mạt chược mà?"
"Đúng vậy, trước kia có học một chút từ mẹ, bây giờ chỉ biết phân biệt bài." Bởi vì chuyện này mà mẹ cô còn nghi ngờ có phải cô bị bên bệnh viện báo sai rồi hay không: "Tóm lại trong thời gian này em phải bù lại thêm kiến thức mạt chược, em rất sợ đến lúc đó bọn họ tìm tới một đống kế hoạch sư sau đó mở bàn mạt chược và nói ai đánh thắng thì đơn này thuộc về người đó."
Nếu thật sự như thế thì kỹ năng có sẵn cần thiết của nhà hoạch định đám cưới lại có thể đổi mới.
Lệ Thâm nhớ tới hôn lễ trước đây của Hồ Kiều thì không khỏi cong môi: "Không sao, anh không chỉ biết chơi game mà còn biết chơi mạt chược. Nếu em muốn tìm người luyện tập vậy anh có thể giúp em nha."
- -----oOo------