Chương 84
Sân khấu của ABA năm nay lộng lẫy hơn nhiều so với năm ngoái. Phần hát nhảy mở màn của Cố Tín vừa nhiệt huyết vừa ngầu làm cho khán giả tại hiện trường liên tục thét chói tai. Về người dẫn chương trình, ABA cũng rất cơ mưu mà mời Trần Túy.
"A a a người thật của Trần Túy còn đẹp hơn trên TV!" Đây là lần đầu tiên Triệu Hân nhìn thấy Trần Túy bên ngoài nên cảm xúc hơi kích động.
Bởi vì hôn lễ của Cố Tín mà Dư Vãn rất hiểu biết về Trần Túy. Triệu Hân sẽ chú ý tới Trần Túy làm cô thấy hơi kỳ quái: "Trần Túy là MC tin tức buổi sáng mà, cô cũng có xem chương trình của anh ta??"
"Đương nhiên rồi, cô đừng xem thường lực lượng của fangirl!" Triệu Hân vô cùng kiêu ngạo nói: "Vì anh ấy mà tôi đã xem gần hết tin tức buổi sáng trong nửa năm gần đây rồi!"
Dư Vãn: "..."
Triệu Hân phải theo nhiều thần tượng như vậy, khó trách ngày nào cũng rất bận.
Tiết mục của Lệ Thâm được sắp xếp ở phần sau, có lẽ đây cũng là mưu kế của ABA. Dư Vãn cố gắng chờ đợi, chưa chờ tới Lệ Thâm thì đã đến lượt Lý Trừng Trừng.
do Lý Trừng Trừng hợp ca với Lệ Thâm năm nay cũng rất nổi tiếng trong một thời gian ngắn. Mặc dù Lý Trừng Trừng thường xuyên hát lạc tông tại khi live nhưng cũng không cản được lượt nghe và số bình luận liên tục tăng lên của bài hát này.
Lý Trừng Trừng vừa bước ra, trong hội trường lập tức vang lên vô số tiếng thét chói tai. Tiết mục tối nay của cô ta vẫn là và vẫn là... Đơn ca như cũ.
"Ha ha ha ha tôi cười muốn chết rồi, đời này cô ta còn có khả năng hợp ca với Lệ Thâm không?" Triệu Hân ăn vặt nghe hát và cũng không quên mắng Lý Trừng Trừng một câu.
Khán giả đang xem phát sóng trực tiếp trên mạng cũng say sưa ăn dưa.
"Tối nay Lệ Thâm cũng có mặt tại ABA đúng không? Hai người đều ở đó nhưng Lệ Thâm vẫn không muốn hợp ca với cô ta ha ha ha ha ha, quá thảm [cười khóc]"
"Vừa rồi cô ta xém chút nữa lạc tông, trước khi hát tốt hơn thì anh Thâm sẽ không bao giờ hợp ca với cô ta đâu [ăn dưa]"
"Mấy người bêu rếu cô ấy có được gì không [mỉm cười] lạc giọng thì thế nào, ABA vẫn mời cô ấy tham gia đêm hòa nhạc cuối năm như cũ [mỉm cười]"
"Nói thật thì chị ấy tiến bộ hơn rất nhiều [che mặt] bản live tối nay là bản hay nhất mà tôi đã nghe chị ấy hát qua [che mặt]"
"Đúng là tối nay khá tốt, có thể nhìn ra được đã bỏ công sức tập luyện [ăn dưa]"
"Lệ Thâm nghiêm khắc quá nha [che mặt] đột nhiên mong chờ xem anh ấy cạnh tranh với ác quỷ Kiều Dĩ Thần [che mặt]"
Đến mười một giờ, khi mọi người đã bắt đầu ủ rũ thì Lệ Thâm cũng lên sân khấu. Một màn hát nhảy <Không Còn Chỗ Trốn> được nhiều người khen ngợi ở concert vừa ra mặt đã khiến cho mọi người thanh tỉnh lại.
Lần diễn <Không Còn Chỗ Trốn> này không kém bao nhiêu so với lần trước ở concert nên cũng bù đắp cho sự tiếc nuối của rất nhiều fans không thể tới hiện trường. Vũ công hôm nay còn nhiều hơn lần trước, hiệu quả cũng càng chấn động hơn, các fans có mặt tại hiện trường vô cùng kích động, tiếng thét chói tai sắp lấn át cả nhạc đệm.
Sau khi bài hát này chấm dứt, vũ đoàn lui xuống và chỉ còn Lệ Thâm đứng trên sân khấu sửa sang lại trang phục cho mình: "Chào mọi người, tôi là Lệ Thâm, chúc mọi người năm mới vui vẻ."
Đáp lại anh là tiếng thét chói tai khắp hội trường, ngay cả Triệu Hân cũng hét theo.
Lệ Thâm khẽ mỉm cười rồi bước tới cây dương cầm vừa dâng lên giữa sân khấu và ngồi xuống bấm phím đàn.
Nhạc dạo đầu của <Dằm Trong Tim> đã quá quen thuộc đối với mọi người, mới vài nốt nhạc phát ra đã ảnh hưởng đến tâm trạng của khán giả. Lệ Thâm ngồi trước dương cầm vừa đàn vừa hát. Sau một vài ô nhịp vang lên, nhạc điệu tự nhiên đổi thành.
Trên người của người ngồi trước dương cầm bỗng nhiên nở ra vô số dải hoa và từ từ lan rộng ra khắp sân khấu tựa như dời sắc hoa bên hồ ở công viên Lệ Trạch lên trên sân khấu, thoáng chốc nơi nơi tràn ngập hơi thở mùa xuân.
Khán giả lại hét lên vì hiệu quả rực rỡ trên sân khấu, và cũng vì Lệ Thâm đang đàn hát trên đó.
Sau khi bài kết thúc, màn trình diễn của Lệ Thâm cũng chấm dứt. MC trở lại sân khấu tương tác đơn giản một chút với Lệ Thâm.
Dư Vãn còn đang đắm chìm trong màn trình diễn vừa rồi của Lệ Thâm. Cô nhớ vào thời điểm này năm ngoái cô cũng đang xem buổi hòa nhạc cuối năm, chỉ thiếu chút nữa là khóc bù lu bù loa trước TV.
Lúc ấy cô vẫn chưa quay lại với Lệ Thâm và rất có thể cứ vậy mà tiếp tục xem nhau như người lạ với anh ấy. Thật may là bọn họ đã nắm lấy nhau lần nữa.
Nếu phải viết bản tổng kết cuối năm thì có lẽ đây là chuyện cô làm có thành tựu nhất nhỉ.
Chu Hiểu Ninh rót một chút rượu vang đỏ vào ly cho ba người rồi đưa ra đề nghị: "Đợi lát nữa kết thúc, chúng ta đi uống rượu đi!"
"Được thôi, được thôi!" Triệu Hân đáp lại đầu tiên: "Tối nay không say không về!"
"Ồ, cũng được." Chắc hẳn khuya nay Lệ Thâm mới về nhà, Dư Vãn lập tức đồng ý.
Tiết mục gần cuối là do Mạc Trăn ra trận, người đã lâu không hát được ABA mời đến. Xem ra đài truyền hình đã bỏ ra vốn lớn cho buổi hòa nhạc cuối năm lần này.
Sau tiết mục của Mạc Trăn, buổi hòa nhạc cuối năm cũng sắp đến hồi kết thúc. Khán giả trong phòng VIP có lối đi riêng nên lúc ra về sẽ không phải chen lấn.
Dư Vãn gửi tin nhắn cho Lệ Thâm rồi đi uống rượu cùng Chu Hiểu Ninh và Triệu Hân.
Lúc Lệ Thâm về đến nhà thì Dư Vãn vẫn chưa trở về, anh đi tắm trước xong và khi trở ra thấy Dư Vãn vẫn chưa về đành gọi điện cho cô.
Bây giờ đã hơn hai giờ, mấy cô gái ở bên ngoài không quá an toàn, lần sau không thể để họ điên thành như thế được nữa.
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)
Điện thoại reo một hồi vẫn chưa có người bắt máy, Lệ Thâm nhíu mày và đang định thay đồ đi ra ngoài thì người đã nghe Lili dưới lầu sủa hai tiếng.
Anh cầm điện thoại đi xuống lầu thì thấy Dư Vãn đang dựa vào cạnh cửa thay giày, điện thoại trong túi liên tục reo. Anh cúp máy và vừa đi tới gần cô đã ngửi được mùi rượu nồng nặc: "Em uống rượu?"
Dư Vãn nghe tiếng anh bèn ngẩng đầu lên, có lẽ là vì thấy dáng dấp anh đẹp mắt nên nhìn anh cười hì hì: "Anh thật là đẹp mắt, rất giống với Lệ Thâm đó nha."
Lệ Thâm: "..."
Dáng vẻ này là đã uống bao nhiêu?
Anh đóng cửa lại rồi bế Dư Vãn lên lầu. Dư Vãn nằm trong vòng tay anh vẫn không yên phận: "Anh là ai chứ, vì sao lại muốn ôm tôi?"
Lệ Thâm đáp: "Anh là Lệ Thâm."
Dư Vãn ngơ ngác nhìn anh sau đó vươn tay vỗ vỗ mặt anh: "Tôi biết rồi, anh là con chó nhỏ ở nhà bên."
"Gâu gâu!" Lili theo sau tiện thể sủa hai tiếng.
Dư Vãn nghe thấy tiếng chó sủa thì cười híp mắt: "Quả nhiên là con chó nhỏ, còn muốn giả mạo Lệ Thâm gạt tôi, hừ!"
"..." Lệ Thâm chẳng ừ hử gì mà đặt cô lên giường và đứng nhìn xuống cô: "Dư Vãn, sau này em đừng hòng đi uống rượu một mình nữa."
"Nấc." Dư Vãn ợ ra một hơi rồi vùng vẫy ngồi dậy nhìn anh với vẻ ấm ức: "Anh dựa vào cái gì mà quản tôi, Lệ Thâm cũng không có quản tôi."
"Anh chính là Lệ Thâm." Lệ Thâm nhẫn nại nói.
"Anh là Lệ Thâm?" Dư Vãn bò dậy ôm đầu anh cẩn thận nhìn: "Hình như thật sự là Lệ Thâm đấy."
Cô cười khúc khích hai tiếng rồi ôm chầm lấy Lệ Thâm: "Em thích Lệ Thâm nhất."
"..." Lửa giận trong lòng Lệ Thâm lập tức tan bớt một nửa dưới câu nói vô thức của cô, anh đỡ không để cô trượt xuống dưới: "Đi tắm rửa trước, trên người em đầy mùi rượu kìa, sau này không được uống nhiều rượu như vậy."
"Ưm, em không có uống nhiều, em muốn Lệ Thâm uống cùng em. Tới nào, cụng ly!"
Lệ Thâm: "..."
Có lẽ là thấy Lệ Thâm không trả lời nên Dư Vãn lại tiếp tục khóc: "Hu hu hu hu, anh không phải là Lệ Thâm, anh là con chó nhỏ ở nhà bên, Lệ Thâm sẽ không phớt lờ em."
Lệ Thâm: "..."
Đây là lần đầu tiên anh thấy Dư Vãn say đến như thế nên hơi luống cuống tay chân. Anh mở đầy một bồn nước ấm rồi cởi quần áo giúp Dư Vãn sau đó ôm cô vào. Có lẽ Dư Vãn cảm thấy ngâm mình rất thoải mái nên không khóc nữa.
Sau khi không khóc, cô lại bắt đầu chơi đùa với nước. Nước trong bồn tắm bị cô hắt lên đầy người Lệ Thâm, cô còn liên tục cười nhìn anh.
"..." Lúc Lệ Thâm tắm cho Lili cũng không có chật vật như thế.
Dư Vãn vui vẻ hắt nước còn mở miệng hát nhạc của Lệ Thâm, cô hát không đàng hoàng thì không tính mà còn hát nối mấy bài. Sau khi hát xong còn trưng vẻ mặt cầu khen ngợi nhìn Lệ Thâm: "Chó à, tôi hát thế nào?"
Lệ Thâm ấn tay cô vào trong nước và trả lời: "Hát rất hay."
"Thật vậy sao? Vậy Lệ Thâm có muốn hợp ca với tôi không?"
"..."
Dư Vãn thấy Lệ Thâm im lặng lại muốn khóc, Lệ Thâm vội vàng nói: "Muốn, rất muốn."
Dư Vãn vui vẻ: "A Thâm, ôm."
Lệ Thâm thấy cô vươn hai tay ra thì dứt khoát ôm cô ra khỏi bồn tắm. Anh lau mình rồi mặc áo ngủ giúp cô, sau đó còn tẩy trang thay cô. Bận rộn một hồi xong rồi, anh nhìn Dư Vãn ngủ say sưa rồi đi tắm lần nữa.
Một mình Dư Vãn nằm ngang trên giường đã chiếm hết chỗ, Lệ Thâm ôm cô sang một bên rồi nằm xuống bên cạnh. Dường như cảm giác được bên cạnh có người, Dư Vãn dựa lại gần hơi thở quen thuộc và ôm lấy eo Lệ Thâm.
"A Thâm..." Cô lẩm bẩm.
"Hửm?"
Dư Vãn nghe thấy tiếng của Lệ Thâm lại cọ cọ ngực anh: "Thích A Thâm nhất..."
Lệ Thâm cong khóe môi và cúi xuống nhìn người trong ngực: "Em cho rằng mình nói như vậy thì anh sẽ lập tức buông tha cho em ư?"
"Ưm..." Dư Vãn mơ màng lên tiếng.
Lệ Thâm cúi xuống hôn lên môi cô và thấp giọng nói: "Ngày mai rồi tính sổ với em."
Dư Vãn say rượu, hôm sau tỉnh lại bị đau đầu.
Lệ Thâm không ở trong phòng, Dư Vãn đi lòng vòng tìm điện thoại của mình và thấy nó nằm trên ghế nhỏ ở ban công. Cô đi tới cầm lấy điện thoại và tiện thể nằm xuống trên ghế. Cô bật điện thoại, trên màn hình hiển thị đã hơn mười một giờ.
"Muộn như thế rồi sao?" Dư Vãn định nhắn tin hỏi Lệ Thâm có ở nhà hay không, vừa mới nhấp mở WeChat của anh thì anh đã gọi tới.
Dư Vãn ấn nghe và gọi anh một tiếng: "A Thâm."
"Ừ, tỉnh rồi à?" Giọng nói của Lệ Thâm phát ra từ loa điện thoại mang theo chút ý cười không rõ ràng: "Em còn nhớ tối qua mình đã làm gì không?"
"Tối hôm qua?" Dư Vãn ấn huyệt Thái Dương của mình và cố gắng nhớ lại. Tối hôm qua cô và hai người Chu Hiểu Ninh uống quá nhiều, cuối cùng vẫn nhờ bạn trai của Chu Hiểu Ninh đưa bọn họ về nhà.
Sau khi về nhà thì sao? Một vài đoạn ngắn hiện lên trong đầu Dư Vãn. Hình như cô gọi Lệ Thâm là con chó nhỏ? Còn đánh mặt anh? Hình như còn hắt nước lên trên người anh ấy?
"..." Dư Vãn im lặng một hồi mới nói: "Tối qua em uống hơi nhiều."
"Đúng thật là em uống hơi nhiều, say này đừng hòng ra ngoài một mình uống rượu." Giọng của Lệ Thâm nghe có vẻ rất nghiêm túc: "Anh sắp về tới nhà rồi, có mua đồ ăn cho em."
"À... Vâng."
"Còn chuyện tối hôm qua, đợi anh về rồi chúng ta từ từ nói."
"..." Dư Vãn thấp thỏm không yên mà cố gắng ra vẻ đáng thương: "A Thâm, em đau đầu."
"Uống nhiều như vậy mà không đau đầu mới là lạ, anh mua thuốc cho em."
"Híc, anh đi đâu đấy?"
Lệ Thâm trả lời: "Tới hãng thu âm Quang Thần, hôm nay anh chính thức ký hợp đồng với bọn họ."
- -----oOo------
"A a a người thật của Trần Túy còn đẹp hơn trên TV!" Đây là lần đầu tiên Triệu Hân nhìn thấy Trần Túy bên ngoài nên cảm xúc hơi kích động.
Bởi vì hôn lễ của Cố Tín mà Dư Vãn rất hiểu biết về Trần Túy. Triệu Hân sẽ chú ý tới Trần Túy làm cô thấy hơi kỳ quái: "Trần Túy là MC tin tức buổi sáng mà, cô cũng có xem chương trình của anh ta??"
"Đương nhiên rồi, cô đừng xem thường lực lượng của fangirl!" Triệu Hân vô cùng kiêu ngạo nói: "Vì anh ấy mà tôi đã xem gần hết tin tức buổi sáng trong nửa năm gần đây rồi!"
Dư Vãn: "..."
Triệu Hân phải theo nhiều thần tượng như vậy, khó trách ngày nào cũng rất bận.
Tiết mục của Lệ Thâm được sắp xếp ở phần sau, có lẽ đây cũng là mưu kế của ABA. Dư Vãn cố gắng chờ đợi, chưa chờ tới Lệ Thâm thì đã đến lượt Lý Trừng Trừng.
do Lý Trừng Trừng hợp ca với Lệ Thâm năm nay cũng rất nổi tiếng trong một thời gian ngắn. Mặc dù Lý Trừng Trừng thường xuyên hát lạc tông tại khi live nhưng cũng không cản được lượt nghe và số bình luận liên tục tăng lên của bài hát này.
Lý Trừng Trừng vừa bước ra, trong hội trường lập tức vang lên vô số tiếng thét chói tai. Tiết mục tối nay của cô ta vẫn là và vẫn là... Đơn ca như cũ.
"Ha ha ha ha tôi cười muốn chết rồi, đời này cô ta còn có khả năng hợp ca với Lệ Thâm không?" Triệu Hân ăn vặt nghe hát và cũng không quên mắng Lý Trừng Trừng một câu.
Khán giả đang xem phát sóng trực tiếp trên mạng cũng say sưa ăn dưa.
"Tối nay Lệ Thâm cũng có mặt tại ABA đúng không? Hai người đều ở đó nhưng Lệ Thâm vẫn không muốn hợp ca với cô ta ha ha ha ha ha, quá thảm [cười khóc]"
"Vừa rồi cô ta xém chút nữa lạc tông, trước khi hát tốt hơn thì anh Thâm sẽ không bao giờ hợp ca với cô ta đâu [ăn dưa]"
"Mấy người bêu rếu cô ấy có được gì không [mỉm cười] lạc giọng thì thế nào, ABA vẫn mời cô ấy tham gia đêm hòa nhạc cuối năm như cũ [mỉm cười]"
"Nói thật thì chị ấy tiến bộ hơn rất nhiều [che mặt] bản live tối nay là bản hay nhất mà tôi đã nghe chị ấy hát qua [che mặt]"
"Đúng là tối nay khá tốt, có thể nhìn ra được đã bỏ công sức tập luyện [ăn dưa]"
"Lệ Thâm nghiêm khắc quá nha [che mặt] đột nhiên mong chờ xem anh ấy cạnh tranh với ác quỷ Kiều Dĩ Thần [che mặt]"
Đến mười một giờ, khi mọi người đã bắt đầu ủ rũ thì Lệ Thâm cũng lên sân khấu. Một màn hát nhảy <Không Còn Chỗ Trốn> được nhiều người khen ngợi ở concert vừa ra mặt đã khiến cho mọi người thanh tỉnh lại.
Lần diễn <Không Còn Chỗ Trốn> này không kém bao nhiêu so với lần trước ở concert nên cũng bù đắp cho sự tiếc nuối của rất nhiều fans không thể tới hiện trường. Vũ công hôm nay còn nhiều hơn lần trước, hiệu quả cũng càng chấn động hơn, các fans có mặt tại hiện trường vô cùng kích động, tiếng thét chói tai sắp lấn át cả nhạc đệm.
Sau khi bài hát này chấm dứt, vũ đoàn lui xuống và chỉ còn Lệ Thâm đứng trên sân khấu sửa sang lại trang phục cho mình: "Chào mọi người, tôi là Lệ Thâm, chúc mọi người năm mới vui vẻ."
Đáp lại anh là tiếng thét chói tai khắp hội trường, ngay cả Triệu Hân cũng hét theo.
Lệ Thâm khẽ mỉm cười rồi bước tới cây dương cầm vừa dâng lên giữa sân khấu và ngồi xuống bấm phím đàn.
Nhạc dạo đầu của <Dằm Trong Tim> đã quá quen thuộc đối với mọi người, mới vài nốt nhạc phát ra đã ảnh hưởng đến tâm trạng của khán giả. Lệ Thâm ngồi trước dương cầm vừa đàn vừa hát. Sau một vài ô nhịp vang lên, nhạc điệu tự nhiên đổi thành.
Trên người của người ngồi trước dương cầm bỗng nhiên nở ra vô số dải hoa và từ từ lan rộng ra khắp sân khấu tựa như dời sắc hoa bên hồ ở công viên Lệ Trạch lên trên sân khấu, thoáng chốc nơi nơi tràn ngập hơi thở mùa xuân.
Khán giả lại hét lên vì hiệu quả rực rỡ trên sân khấu, và cũng vì Lệ Thâm đang đàn hát trên đó.
Sau khi bài kết thúc, màn trình diễn của Lệ Thâm cũng chấm dứt. MC trở lại sân khấu tương tác đơn giản một chút với Lệ Thâm.
Dư Vãn còn đang đắm chìm trong màn trình diễn vừa rồi của Lệ Thâm. Cô nhớ vào thời điểm này năm ngoái cô cũng đang xem buổi hòa nhạc cuối năm, chỉ thiếu chút nữa là khóc bù lu bù loa trước TV.
Lúc ấy cô vẫn chưa quay lại với Lệ Thâm và rất có thể cứ vậy mà tiếp tục xem nhau như người lạ với anh ấy. Thật may là bọn họ đã nắm lấy nhau lần nữa.
Nếu phải viết bản tổng kết cuối năm thì có lẽ đây là chuyện cô làm có thành tựu nhất nhỉ.
Chu Hiểu Ninh rót một chút rượu vang đỏ vào ly cho ba người rồi đưa ra đề nghị: "Đợi lát nữa kết thúc, chúng ta đi uống rượu đi!"
"Được thôi, được thôi!" Triệu Hân đáp lại đầu tiên: "Tối nay không say không về!"
"Ồ, cũng được." Chắc hẳn khuya nay Lệ Thâm mới về nhà, Dư Vãn lập tức đồng ý.
Tiết mục gần cuối là do Mạc Trăn ra trận, người đã lâu không hát được ABA mời đến. Xem ra đài truyền hình đã bỏ ra vốn lớn cho buổi hòa nhạc cuối năm lần này.
Sau tiết mục của Mạc Trăn, buổi hòa nhạc cuối năm cũng sắp đến hồi kết thúc. Khán giả trong phòng VIP có lối đi riêng nên lúc ra về sẽ không phải chen lấn.
Dư Vãn gửi tin nhắn cho Lệ Thâm rồi đi uống rượu cùng Chu Hiểu Ninh và Triệu Hân.
Lúc Lệ Thâm về đến nhà thì Dư Vãn vẫn chưa trở về, anh đi tắm trước xong và khi trở ra thấy Dư Vãn vẫn chưa về đành gọi điện cho cô.
Bây giờ đã hơn hai giờ, mấy cô gái ở bên ngoài không quá an toàn, lần sau không thể để họ điên thành như thế được nữa.
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)
Điện thoại reo một hồi vẫn chưa có người bắt máy, Lệ Thâm nhíu mày và đang định thay đồ đi ra ngoài thì người đã nghe Lili dưới lầu sủa hai tiếng.
Anh cầm điện thoại đi xuống lầu thì thấy Dư Vãn đang dựa vào cạnh cửa thay giày, điện thoại trong túi liên tục reo. Anh cúp máy và vừa đi tới gần cô đã ngửi được mùi rượu nồng nặc: "Em uống rượu?"
Dư Vãn nghe tiếng anh bèn ngẩng đầu lên, có lẽ là vì thấy dáng dấp anh đẹp mắt nên nhìn anh cười hì hì: "Anh thật là đẹp mắt, rất giống với Lệ Thâm đó nha."
Lệ Thâm: "..."
Dáng vẻ này là đã uống bao nhiêu?
Anh đóng cửa lại rồi bế Dư Vãn lên lầu. Dư Vãn nằm trong vòng tay anh vẫn không yên phận: "Anh là ai chứ, vì sao lại muốn ôm tôi?"
Lệ Thâm đáp: "Anh là Lệ Thâm."
Dư Vãn ngơ ngác nhìn anh sau đó vươn tay vỗ vỗ mặt anh: "Tôi biết rồi, anh là con chó nhỏ ở nhà bên."
"Gâu gâu!" Lili theo sau tiện thể sủa hai tiếng.
Dư Vãn nghe thấy tiếng chó sủa thì cười híp mắt: "Quả nhiên là con chó nhỏ, còn muốn giả mạo Lệ Thâm gạt tôi, hừ!"
"..." Lệ Thâm chẳng ừ hử gì mà đặt cô lên giường và đứng nhìn xuống cô: "Dư Vãn, sau này em đừng hòng đi uống rượu một mình nữa."
"Nấc." Dư Vãn ợ ra một hơi rồi vùng vẫy ngồi dậy nhìn anh với vẻ ấm ức: "Anh dựa vào cái gì mà quản tôi, Lệ Thâm cũng không có quản tôi."
"Anh chính là Lệ Thâm." Lệ Thâm nhẫn nại nói.
"Anh là Lệ Thâm?" Dư Vãn bò dậy ôm đầu anh cẩn thận nhìn: "Hình như thật sự là Lệ Thâm đấy."
Cô cười khúc khích hai tiếng rồi ôm chầm lấy Lệ Thâm: "Em thích Lệ Thâm nhất."
"..." Lửa giận trong lòng Lệ Thâm lập tức tan bớt một nửa dưới câu nói vô thức của cô, anh đỡ không để cô trượt xuống dưới: "Đi tắm rửa trước, trên người em đầy mùi rượu kìa, sau này không được uống nhiều rượu như vậy."
"Ưm, em không có uống nhiều, em muốn Lệ Thâm uống cùng em. Tới nào, cụng ly!"
Lệ Thâm: "..."
Có lẽ là thấy Lệ Thâm không trả lời nên Dư Vãn lại tiếp tục khóc: "Hu hu hu hu, anh không phải là Lệ Thâm, anh là con chó nhỏ ở nhà bên, Lệ Thâm sẽ không phớt lờ em."
Lệ Thâm: "..."
Đây là lần đầu tiên anh thấy Dư Vãn say đến như thế nên hơi luống cuống tay chân. Anh mở đầy một bồn nước ấm rồi cởi quần áo giúp Dư Vãn sau đó ôm cô vào. Có lẽ Dư Vãn cảm thấy ngâm mình rất thoải mái nên không khóc nữa.
Sau khi không khóc, cô lại bắt đầu chơi đùa với nước. Nước trong bồn tắm bị cô hắt lên đầy người Lệ Thâm, cô còn liên tục cười nhìn anh.
"..." Lúc Lệ Thâm tắm cho Lili cũng không có chật vật như thế.
Dư Vãn vui vẻ hắt nước còn mở miệng hát nhạc của Lệ Thâm, cô hát không đàng hoàng thì không tính mà còn hát nối mấy bài. Sau khi hát xong còn trưng vẻ mặt cầu khen ngợi nhìn Lệ Thâm: "Chó à, tôi hát thế nào?"
Lệ Thâm ấn tay cô vào trong nước và trả lời: "Hát rất hay."
"Thật vậy sao? Vậy Lệ Thâm có muốn hợp ca với tôi không?"
"..."
Dư Vãn thấy Lệ Thâm im lặng lại muốn khóc, Lệ Thâm vội vàng nói: "Muốn, rất muốn."
Dư Vãn vui vẻ: "A Thâm, ôm."
Lệ Thâm thấy cô vươn hai tay ra thì dứt khoát ôm cô ra khỏi bồn tắm. Anh lau mình rồi mặc áo ngủ giúp cô, sau đó còn tẩy trang thay cô. Bận rộn một hồi xong rồi, anh nhìn Dư Vãn ngủ say sưa rồi đi tắm lần nữa.
Một mình Dư Vãn nằm ngang trên giường đã chiếm hết chỗ, Lệ Thâm ôm cô sang một bên rồi nằm xuống bên cạnh. Dường như cảm giác được bên cạnh có người, Dư Vãn dựa lại gần hơi thở quen thuộc và ôm lấy eo Lệ Thâm.
"A Thâm..." Cô lẩm bẩm.
"Hửm?"
Dư Vãn nghe thấy tiếng của Lệ Thâm lại cọ cọ ngực anh: "Thích A Thâm nhất..."
Lệ Thâm cong khóe môi và cúi xuống nhìn người trong ngực: "Em cho rằng mình nói như vậy thì anh sẽ lập tức buông tha cho em ư?"
"Ưm..." Dư Vãn mơ màng lên tiếng.
Lệ Thâm cúi xuống hôn lên môi cô và thấp giọng nói: "Ngày mai rồi tính sổ với em."
Dư Vãn say rượu, hôm sau tỉnh lại bị đau đầu.
Lệ Thâm không ở trong phòng, Dư Vãn đi lòng vòng tìm điện thoại của mình và thấy nó nằm trên ghế nhỏ ở ban công. Cô đi tới cầm lấy điện thoại và tiện thể nằm xuống trên ghế. Cô bật điện thoại, trên màn hình hiển thị đã hơn mười một giờ.
"Muộn như thế rồi sao?" Dư Vãn định nhắn tin hỏi Lệ Thâm có ở nhà hay không, vừa mới nhấp mở WeChat của anh thì anh đã gọi tới.
Dư Vãn ấn nghe và gọi anh một tiếng: "A Thâm."
"Ừ, tỉnh rồi à?" Giọng nói của Lệ Thâm phát ra từ loa điện thoại mang theo chút ý cười không rõ ràng: "Em còn nhớ tối qua mình đã làm gì không?"
"Tối hôm qua?" Dư Vãn ấn huyệt Thái Dương của mình và cố gắng nhớ lại. Tối hôm qua cô và hai người Chu Hiểu Ninh uống quá nhiều, cuối cùng vẫn nhờ bạn trai của Chu Hiểu Ninh đưa bọn họ về nhà.
Sau khi về nhà thì sao? Một vài đoạn ngắn hiện lên trong đầu Dư Vãn. Hình như cô gọi Lệ Thâm là con chó nhỏ? Còn đánh mặt anh? Hình như còn hắt nước lên trên người anh ấy?
"..." Dư Vãn im lặng một hồi mới nói: "Tối qua em uống hơi nhiều."
"Đúng thật là em uống hơi nhiều, say này đừng hòng ra ngoài một mình uống rượu." Giọng của Lệ Thâm nghe có vẻ rất nghiêm túc: "Anh sắp về tới nhà rồi, có mua đồ ăn cho em."
"À... Vâng."
"Còn chuyện tối hôm qua, đợi anh về rồi chúng ta từ từ nói."
"..." Dư Vãn thấp thỏm không yên mà cố gắng ra vẻ đáng thương: "A Thâm, em đau đầu."
"Uống nhiều như vậy mà không đau đầu mới là lạ, anh mua thuốc cho em."
"Híc, anh đi đâu đấy?"
Lệ Thâm trả lời: "Tới hãng thu âm Quang Thần, hôm nay anh chính thức ký hợp đồng với bọn họ."
- -----oOo------