Chương 81
Điều gì còn kích thích hơn cả việc giành được ba giải thưởng từ lễ trao giải? Đó là sau khi lấy giải thưởng xuống sân khấu thì phát hiện mẹ vợ muốn gặp mình!
Anh cầm điện thoại nhìn hồi lâu mới nghiêng đầu hỏi Cố Tín: "Anh có từng tới nhà của Thẩm Thi Thi chưa?"
"Đương nhiên là có."
"Có hồi hộp không?"
Cố Tín nhìn anh: "Cậu phải đi gặp phụ huynh?" Mặc dù trước khi lễ trao giải bắt đầu cậu ta đã nói rằng có giành được giải thưởng hay không sẽ liên quan tới việc cậu ta có kết hôn hay không, nhưng thế này cũng quá nhanh rồi nhỉ??
Lệ Thâm khụ một tiếng rồi gật đầu. Cho dù anh và mẹ Dư đã gặp mặt, nhưng lần này phải về quê của cô ấy nên không giống nhau.
"Cố lên." Cố Tín vỗ vỗ vai anh và chỉ nói hai từ này.
Lệ Thâm: "..."
Anh thở ra một hơi rồi cầm lấy điện thoại trả lời tin nhắn cho Dư Vãn.
A Thâm: Vậy cần có thời gian rảnh.
A Thâm: Chờ anh về.
Lily: Ok.
Trong biệt thự của Lệ Thâm có một căn phòng chuyên dùng để viết bài hát, trong phòng làm việc có một cái tủ trưng bày lớn để đặt cúp. Lúc mới chuyển vào, tủ trưng bày này còn trống không, mới một năm ngắn ngủi đã có hai hàng cúp lớn bé đặt đầy tủ. Dựa theo tốc độ này, Dư Vãn đoán rất nhanh sẽ cần tủ trưng bày mới.
Nhìn ba chiếc cúp mới được thêm vào, Dư Vãn chợt có cảm giác thành công như mình đoạt giải, cô mở nắp chai champagne đã chuẩn bị trước cho Lệ Thâm và mỉm cười cụng ly với anh: "Chúc mừng anh, hy vọng sau này anh sẽ không ngừng cố gắng."
"Cảm ơn." Trên khóe môi của Lệ Thâm cũng treo ý cười, anh nhấp một ngụm champagne trong ly rồi nói: "Nhưng mà Cố Tín nói anh lấy giải Album tốt nhất thì anh ta sẽ thay đổi kế hoạch sư khác."
"..." What???
Lệ Thâm nhìn biểu tình đờ người ra của Dư Vãn mà mỉm cười xoa tóc cô: "Đùa với em thôi."
Dư Vãn: "..."
Cô cũng cầm lấy ly rượu uống một ngụm champagne xem như an ủi một chút, cô vừa định uống ngụm thứ hai thì ly rượu đã bị Lệ Thâm đoạt lấy: "Em uống ít một chút."
"Em chỉ uống một ly." Dư Vãn đoạt lại ly rượu trong tay Lệ Thâm rồi uống hết rượu trong ly. Lệ Thâm khẽ nhíu mày, rượu champagne này lạnh như vậy, cô ấy uống hết một hớp thì lát lại đau dạ dày.
Anh cất champagne vào trong tủ rồi cầm lấy ly rượu trống trên tay Dư Vãn: "Được rồi, chúc mừng thì cũng chúc mừng xong, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừ..." Dư Vãn lên tiếng rồi ngoan ngoãn về phòng ngủ.
Sau khi Lệ Thâm tắm xong thì bò vào trong chăn như thường lệ, nhưng lại là ôm cô vào trong ngực từ phía sau. Dư Vãn cảm thấy một lồng ngực ấm áp chợt dán lên từ sau lưng mà theo bản năng rụt rụt về phía Lệ Thâm.
"Vãn Vãn." Lệ Thâm dán môi bên tai cô và thấp giọng nói: "Ngủ rồi ư?"
"Vẫn chưa." Dư Vãn lười biếng lên tiếng.
Lệ Thâm lại ôm chặt cô hơn, trong giọng nói của anh cũng nhiễm một tia lười biếng: "Bà ngoại thích gì?"
"Ưm, thích anh."
Lệ Thâm cười khẽ rồi cắn vào tai cô một cái: "Anh cũng nên mang theo chút quà nhỉ? Phần của ba mẹ em cũng phải chuẩn bị."
"Ừm..." Dư Vãn nghĩ lại thì thấy có đạo lý, nhưng bây giờ cô đang quá thoải mái vùi trong ngực của Lệ Thâm, thật sự không muốn động não: "Đợi mai em liệt kê một tờ danh sách cho anh."
"Ừ."
"Vậy ngủ ngon."
Lệ Thâm mở to mắt nhìn cô và thổi hơi bên tai cô: "Thật sự muốn ngủ ư?"
"Ừm, buồn ngủ..."
Lệ Thâm thấy cô thật sự buồn ngủ nên không tiếp tục làm phiền cô: "Ngủ ngon."
Anh nói rồi nhẹ nhàng đặt lên trên vai cô một nụ hôn.
Sau khi Âm Nhạc Thịnh Điển kết thúc thì độ hot của nó vẫn chưa qua đi, đặc biệt là ba giải thưởng mà Lệ Thâm giành được luôn được bàn tán náo nhiệt vào ban đêm. Cùng lúc đó về tin đồn anh muốn đi ăn máng khác tới hãng thu âm Quang Thần cũng lan truyền càng ngày càng có đầu có đuôi, vì vậy mà fans của anh còn phát động một cuộc thảo luận quyết liệt trên mạng.
"Nói thật thì tuy tôi rất bất mãn với Tinh Diệu, nhưng thực lực đào tạo minh tinh của Tinh Diệu tốt hơn Quang Thần. Trong một năm kể từ khi ra mắt đến nay, Lệ Thâm có thể nổi đến nước này thì ngoài điều kiện của bản thân anh ấy, hoạt động của Tinh Diệu cũng không thể không tính."
"Không đồng ý với lầu trên, Tinh Diệu đào tạo thần tượng rất lợi hại nhưng anh Thâm không phải người chỉ bị ràng buộc bởi khuôn thần tượng. Tinh Diệu dùng hoạt động thần tượng cho Lệ Thâm thì chỉ hạn chế sự phát triển trong tương lai của anh ấy mà thôi. Nhắc tới làm âm nhạc, trong nước còn có chỗ nào tốt hơn Quang Thần không?"
"Tôi cũng cảm thấy Quang Thần tốt hơn, nếu âm nhạc của anh Thâm muốn đi về hướng quốc tế thì nhất định phải chọn Quang Thần nha, chẳng lẽ còn trông cậy vào Tinh Diệu à?"
"Ha ha ha ha ha còn cả đi về hướng quốc tế, lũ fans não tàn bọn bây thật tự tin."
"Có antifan trà trộn vào, mọi người đừng quan tâm [mỉm cười]"
"Tôi lại rất coi trọng Tinh Diệu, tầm nhìn của Tinh Diệu trước kia không được xa, họ đào tạo thần tượng cũng rất nổi ở thời điểm ban đầu nhưng cũng chỉ dừng lại tại đấy không thể đi xa hơn. Chính bọn họ cũng nhận ra được điều này nên mới kết thông gia với Hoàn Vũ chuyên ngành điện ảnh. Sau này chắc chắn bọn họ sẽ có nhiều tài nguyên phim hơn, không gian phát triển của bọn họ cũng sẽ lớn hơn nữa."
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)
"Đừng mà, mấy năm nay danh tiếng của Hoàn Vũ vất vả lắm mới dâng lên, để thần tượng của Tinh Diệu đi đóng phim của Hoàn Vũ? E rằng lại phải thất bại [móc mũi]"
"Wow, vậy nếu anh Thâm thật sự ăn máng khác thì sau này sẽ không có cơ hội hát nhạc chủ đề cho phim của Hoàn Vũ phải không?"
"Nghĩ gì vậy, Hồ gia liên hôn với Du gia nhưng Hoàn Vũ cũng không phải chỉ là của một nhà họ Du, còn có rất nhiều cổ đông khác có biết không?"
"Mỗi lần thấy kiểu bài viết này đều cảm thấy mỗi người fans đều là đại lão trong giới, còn hiểu sau này nên phát triển như thế nào hơn cả bản thân minh tinh [mỉm cười]"
Trên mạng bàn tán vô cùng sôi nổi nhưng Lệ Thâm chưa từng phản hồi lại. Bây giờ đối với anh mà nói, chuyện lớn nhất không phải là có đi ăn máng khác hay không mà là sắp phải về quê gặp ba mẹ Dư Vãn.
Lúc anh và Dư Vãn mới quen nhau, vì Dư Vãn tới thành phố A một mình nên rất ít khi nhắc tới chuyện ở quê của mình. Khi đó Lệ Thâm cũng không biết cô lại là một tiểu phú bà*.
(*) Người phụ nữ giàu có.
Dư Vãn có một căn biệt thự ở thành phố C và còn có một chiếc siêu xe, mấy thứ này đều do ba cô mua cho cô. Lần trước Lệ Thâm gặp mẹ cô ấy mới biết được.
Cũng may bây giờ anh cũng mua được biệt thự và siêu xe nên sẽ không khiến cho cuộc sống của Dư Vãn bị xuống cấp sau khi ở với anh.
Từ trước đến nay bản thân Dư Vãn cũng từng để ý những việc này, dù sao cô là một người muốn tự mình mua biệt thự và siêu xe. Đợi sau khi cô làm xong hôn lễ của Cố Tín thì coi như đó là tự mở ra thị trường cho mình.
Vì phải về quê cùng Lệ Thâm, cô cũng lo sắp xếp công việc trước. Sáng sớm ngày 24, Lệ Thâm lái chiếc xe việt dã của mình chở cô trở về thành phố C.
Trên ghế sau đều là quà tặng chuẩn bị cho người nhà cô. Nếu không phải nhờ Dư Vãn ngăn cản, có lẽ anh còn mua nhiều hơn.
Bởi vì Dư Vãn nói bà ngoại thích nghe nhạc của anh nên anh còn đặc biệt mang theo một chiếc đĩa CD sẽ phát hành trong năm nay để tặng cho bà ngoại.
Dư Vãn thấy biểu tình của Lệ Thâm trên đường đi rất nghiêm túc bèn chủ động đưa ra đề nghị: "Hay là đợi tới khu phục vụ kế tiếp thì để em lái cho."
"Không cần, đây là xe trọng tải lớn, bằng lái của em không thể lái loại xe này."
"Vậy anh thả lòng chút, đừng quá hồi hộp."
Lệ Thâm thở ra một hơi rồi nhìn cô: "Đây là lần đầu tiên anh về nhà cùng phái nữ."
Dư Vãn cười nói: "Đây cũng là lần đầu em đưa nam giới về nhà, anh yên tâm, người nhà của em chắc chắn cũng rất hồi hộp."
Bờ môi vẫn luôn mím chặt của Lệ Thâm cuối cùng cũng hơi cong lên: "Nhìn dáng vẻ của mẹ em thì không giống lắm."
"À, nhà em còn có ba và bà ngoại của em mà, bọn họ đều sắp gặp anh lần đầu nên chắc rất hồi hộp."
Lệ Thâm mỉm cười rồi quay đầu lại tiếp tục lái xe.
Dư Vãn ngồi bên cạnh cầm điện thoại giải quyết công việc một lát rồi tiện thể lên Weibo xem thử. Hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Lệ Thâm, bắt đầu từ tối hôm qua đã có fans chúc mừng sinh nhật anh.
"Anh có thấy màn hình mà fans mua cho anh không? Nó siêu lớn, trông rất ngầu."
Hồi rạng sáng Lệ Thâm đã lên Weibo một lần để cảm ơn lời chúc của fans và người thân bạn bè nên cũng thấy được màn hình mà Dư Vãn nói, nó đã lên hot search.
Anh gật đầu, Dư Vãn lại cảm thán nói: "Fans bây giờ thật có tiền nha, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hôm nay là sinh nhật của anh mà lại làm anh tặng nhiều quà như vậy."
Dư Vãn nghĩ đến đây thì có chút nửa cười nửa mếu.
Lệ Thâm nói: "Anh cũng đi ăn chực mà không phải sao, còn do bà ngoại tự mình xuống bếp."
"Còn em nữa! Em đặc biệt dành ra một ngày học làm bánh kem với Điềm Điềm, chiều nay em làm bánh sinh nhật cho anh ăn!"
Lệ Thâm nở nụ cười nhìn cô: "Có thể nói là vô cùng chờ mong."
Hành trình ba giờ cuối cùng cũng kết thúc, chiếc xe dừng lại trước cổng chính nhà Dư Vãn. Lệ Thâm và Dư Vãn xuống xe, hai người mới vừa xách túi lớn túi nhỏ từ trên xe xuống thì cánh cổng đã bị mở ra, mẹ Dư dìu bà ngoại của Dư Vãn bước ra.
Dư Vãn thấy bà ngoại đi tới thì tiến lên tiếp đón: "Bà ngoại, sao bà lại ra đây, ở bên trong chờ bọn cháu là được rồi."
Bà ngoài mỉm cười kéo tay cô, ánh mắt lập tức dừng trên người Lệ Thâm. Bởi vì hôm nay là ngày chính thức đến thăm nhà Dư Vãn nên Lệ Thâm cố ý mặc một bộ âu phục, bên ngoài âu phục là chiếc áo bành tô màu xanh đen tôn lên dáng người hơn 180 cm của anh càng thêm cao lớn.
"Đây là Lệ Thâm đúng không? Người thật còn soái hơn trên TV nha." Bà ngoài quan sát Lệ Thâm mà mỉm cười không khép được miệng.
"Chào bà ngoại, cháu là bạn trai của Vãn Vãn, Lệ Thâm."
Lệ Thâm thốt ra một câu "Bà ngoại" làm cho nụ cười trên mặt bà ấy càng thêm xán lạn: "Chào cháu, chào cháu, mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm."
Dư Vãn nghiêng đầu nhìn Lệ Thâm rồi kéo tay anh đi vào.
Ba Dư vẫn luôn đứng trong phòng khách nhìn ra ngoài vừa nghe thấy bọn họ tiến vào thì mau chóng ngồi xuống sô pha, còn làm bộ làm cầm tờ báo chí xem.
"Ba, con về rồi." Dư Vãn kéo Lệ Thâm vào nhà và gọi ông ấy một tiếng. Lúc này ba Dư mới đặt tờ báo xuống và đứng lên: "Ừ, về rồi thì tốt."
"Đây là bạn trai của con, anh ấy tên Lệ Thâm. À, những thứ này đều do anh ấy tặng cho mọi người." Dư Vãn vừa nói vừa đặt một đống túi lên bàn trà.
"Về thì về, mang theo nhiều quà như thế làm gì." Ba Dư nhìn lướt qua bàn trà rồi dừng lại trên người Lệ Thâm.
Không ngờ nhìn thằng nhóc ngoài đời còn đẹp hơn trên màn hình.
"Chào chú, con là Lệ Thâm, hôm nay làm phiền rồi."
"Làm gì có, hôm nay là sinh nhật của cậu đúng không, cậu lại tặng cho bọn tôi nhiều đồ như vậy."
Lệ Thâm cười nói: "Không sao ạ."
"Mọi người đừng đứng nữa, ngồi xuống rồi nói." Bà ngoại kêu bọn họ ngồi xuống rồi lại sực nhớ tới nồi canh đang hầm trong phòng bếp: "Bà tới phòng bếp xem đồ ăn, hôm nay bà nấu nhiều món ngon lắm, mấy đứa có lộc ăn."
"Bà ngoại, cháu đi cùng bà." Dư Vãn đứng lên nói, cô sợ một mình bà ngoại không quá tiện. Bà ngoại vội xua tay: "Không cần, cháu ở cùng Lệ Thâm đi, đừng để người ta ngồi một mình."
Nói xong còn ái muội nháy mắt ra hiệu với cô.
Dư Vãn: "..."
Bà ngoại mặc váy liền áo nên tâm lý dường như cũng trở lại mười tám tuổi.
- -----oOo------
Anh cầm điện thoại nhìn hồi lâu mới nghiêng đầu hỏi Cố Tín: "Anh có từng tới nhà của Thẩm Thi Thi chưa?"
"Đương nhiên là có."
"Có hồi hộp không?"
Cố Tín nhìn anh: "Cậu phải đi gặp phụ huynh?" Mặc dù trước khi lễ trao giải bắt đầu cậu ta đã nói rằng có giành được giải thưởng hay không sẽ liên quan tới việc cậu ta có kết hôn hay không, nhưng thế này cũng quá nhanh rồi nhỉ??
Lệ Thâm khụ một tiếng rồi gật đầu. Cho dù anh và mẹ Dư đã gặp mặt, nhưng lần này phải về quê của cô ấy nên không giống nhau.
"Cố lên." Cố Tín vỗ vỗ vai anh và chỉ nói hai từ này.
Lệ Thâm: "..."
Anh thở ra một hơi rồi cầm lấy điện thoại trả lời tin nhắn cho Dư Vãn.
A Thâm: Vậy cần có thời gian rảnh.
A Thâm: Chờ anh về.
Lily: Ok.
Trong biệt thự của Lệ Thâm có một căn phòng chuyên dùng để viết bài hát, trong phòng làm việc có một cái tủ trưng bày lớn để đặt cúp. Lúc mới chuyển vào, tủ trưng bày này còn trống không, mới một năm ngắn ngủi đã có hai hàng cúp lớn bé đặt đầy tủ. Dựa theo tốc độ này, Dư Vãn đoán rất nhanh sẽ cần tủ trưng bày mới.
Nhìn ba chiếc cúp mới được thêm vào, Dư Vãn chợt có cảm giác thành công như mình đoạt giải, cô mở nắp chai champagne đã chuẩn bị trước cho Lệ Thâm và mỉm cười cụng ly với anh: "Chúc mừng anh, hy vọng sau này anh sẽ không ngừng cố gắng."
"Cảm ơn." Trên khóe môi của Lệ Thâm cũng treo ý cười, anh nhấp một ngụm champagne trong ly rồi nói: "Nhưng mà Cố Tín nói anh lấy giải Album tốt nhất thì anh ta sẽ thay đổi kế hoạch sư khác."
"..." What???
Lệ Thâm nhìn biểu tình đờ người ra của Dư Vãn mà mỉm cười xoa tóc cô: "Đùa với em thôi."
Dư Vãn: "..."
Cô cũng cầm lấy ly rượu uống một ngụm champagne xem như an ủi một chút, cô vừa định uống ngụm thứ hai thì ly rượu đã bị Lệ Thâm đoạt lấy: "Em uống ít một chút."
"Em chỉ uống một ly." Dư Vãn đoạt lại ly rượu trong tay Lệ Thâm rồi uống hết rượu trong ly. Lệ Thâm khẽ nhíu mày, rượu champagne này lạnh như vậy, cô ấy uống hết một hớp thì lát lại đau dạ dày.
Anh cất champagne vào trong tủ rồi cầm lấy ly rượu trống trên tay Dư Vãn: "Được rồi, chúc mừng thì cũng chúc mừng xong, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừ..." Dư Vãn lên tiếng rồi ngoan ngoãn về phòng ngủ.
Sau khi Lệ Thâm tắm xong thì bò vào trong chăn như thường lệ, nhưng lại là ôm cô vào trong ngực từ phía sau. Dư Vãn cảm thấy một lồng ngực ấm áp chợt dán lên từ sau lưng mà theo bản năng rụt rụt về phía Lệ Thâm.
"Vãn Vãn." Lệ Thâm dán môi bên tai cô và thấp giọng nói: "Ngủ rồi ư?"
"Vẫn chưa." Dư Vãn lười biếng lên tiếng.
Lệ Thâm lại ôm chặt cô hơn, trong giọng nói của anh cũng nhiễm một tia lười biếng: "Bà ngoại thích gì?"
"Ưm, thích anh."
Lệ Thâm cười khẽ rồi cắn vào tai cô một cái: "Anh cũng nên mang theo chút quà nhỉ? Phần của ba mẹ em cũng phải chuẩn bị."
"Ừm..." Dư Vãn nghĩ lại thì thấy có đạo lý, nhưng bây giờ cô đang quá thoải mái vùi trong ngực của Lệ Thâm, thật sự không muốn động não: "Đợi mai em liệt kê một tờ danh sách cho anh."
"Ừ."
"Vậy ngủ ngon."
Lệ Thâm mở to mắt nhìn cô và thổi hơi bên tai cô: "Thật sự muốn ngủ ư?"
"Ừm, buồn ngủ..."
Lệ Thâm thấy cô thật sự buồn ngủ nên không tiếp tục làm phiền cô: "Ngủ ngon."
Anh nói rồi nhẹ nhàng đặt lên trên vai cô một nụ hôn.
Sau khi Âm Nhạc Thịnh Điển kết thúc thì độ hot của nó vẫn chưa qua đi, đặc biệt là ba giải thưởng mà Lệ Thâm giành được luôn được bàn tán náo nhiệt vào ban đêm. Cùng lúc đó về tin đồn anh muốn đi ăn máng khác tới hãng thu âm Quang Thần cũng lan truyền càng ngày càng có đầu có đuôi, vì vậy mà fans của anh còn phát động một cuộc thảo luận quyết liệt trên mạng.
"Nói thật thì tuy tôi rất bất mãn với Tinh Diệu, nhưng thực lực đào tạo minh tinh của Tinh Diệu tốt hơn Quang Thần. Trong một năm kể từ khi ra mắt đến nay, Lệ Thâm có thể nổi đến nước này thì ngoài điều kiện của bản thân anh ấy, hoạt động của Tinh Diệu cũng không thể không tính."
"Không đồng ý với lầu trên, Tinh Diệu đào tạo thần tượng rất lợi hại nhưng anh Thâm không phải người chỉ bị ràng buộc bởi khuôn thần tượng. Tinh Diệu dùng hoạt động thần tượng cho Lệ Thâm thì chỉ hạn chế sự phát triển trong tương lai của anh ấy mà thôi. Nhắc tới làm âm nhạc, trong nước còn có chỗ nào tốt hơn Quang Thần không?"
"Tôi cũng cảm thấy Quang Thần tốt hơn, nếu âm nhạc của anh Thâm muốn đi về hướng quốc tế thì nhất định phải chọn Quang Thần nha, chẳng lẽ còn trông cậy vào Tinh Diệu à?"
"Ha ha ha ha ha còn cả đi về hướng quốc tế, lũ fans não tàn bọn bây thật tự tin."
"Có antifan trà trộn vào, mọi người đừng quan tâm [mỉm cười]"
"Tôi lại rất coi trọng Tinh Diệu, tầm nhìn của Tinh Diệu trước kia không được xa, họ đào tạo thần tượng cũng rất nổi ở thời điểm ban đầu nhưng cũng chỉ dừng lại tại đấy không thể đi xa hơn. Chính bọn họ cũng nhận ra được điều này nên mới kết thông gia với Hoàn Vũ chuyên ngành điện ảnh. Sau này chắc chắn bọn họ sẽ có nhiều tài nguyên phim hơn, không gian phát triển của bọn họ cũng sẽ lớn hơn nữa."
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)
"Đừng mà, mấy năm nay danh tiếng của Hoàn Vũ vất vả lắm mới dâng lên, để thần tượng của Tinh Diệu đi đóng phim của Hoàn Vũ? E rằng lại phải thất bại [móc mũi]"
"Wow, vậy nếu anh Thâm thật sự ăn máng khác thì sau này sẽ không có cơ hội hát nhạc chủ đề cho phim của Hoàn Vũ phải không?"
"Nghĩ gì vậy, Hồ gia liên hôn với Du gia nhưng Hoàn Vũ cũng không phải chỉ là của một nhà họ Du, còn có rất nhiều cổ đông khác có biết không?"
"Mỗi lần thấy kiểu bài viết này đều cảm thấy mỗi người fans đều là đại lão trong giới, còn hiểu sau này nên phát triển như thế nào hơn cả bản thân minh tinh [mỉm cười]"
Trên mạng bàn tán vô cùng sôi nổi nhưng Lệ Thâm chưa từng phản hồi lại. Bây giờ đối với anh mà nói, chuyện lớn nhất không phải là có đi ăn máng khác hay không mà là sắp phải về quê gặp ba mẹ Dư Vãn.
Lúc anh và Dư Vãn mới quen nhau, vì Dư Vãn tới thành phố A một mình nên rất ít khi nhắc tới chuyện ở quê của mình. Khi đó Lệ Thâm cũng không biết cô lại là một tiểu phú bà*.
(*) Người phụ nữ giàu có.
Dư Vãn có một căn biệt thự ở thành phố C và còn có một chiếc siêu xe, mấy thứ này đều do ba cô mua cho cô. Lần trước Lệ Thâm gặp mẹ cô ấy mới biết được.
Cũng may bây giờ anh cũng mua được biệt thự và siêu xe nên sẽ không khiến cho cuộc sống của Dư Vãn bị xuống cấp sau khi ở với anh.
Từ trước đến nay bản thân Dư Vãn cũng từng để ý những việc này, dù sao cô là một người muốn tự mình mua biệt thự và siêu xe. Đợi sau khi cô làm xong hôn lễ của Cố Tín thì coi như đó là tự mở ra thị trường cho mình.
Vì phải về quê cùng Lệ Thâm, cô cũng lo sắp xếp công việc trước. Sáng sớm ngày 24, Lệ Thâm lái chiếc xe việt dã của mình chở cô trở về thành phố C.
Trên ghế sau đều là quà tặng chuẩn bị cho người nhà cô. Nếu không phải nhờ Dư Vãn ngăn cản, có lẽ anh còn mua nhiều hơn.
Bởi vì Dư Vãn nói bà ngoại thích nghe nhạc của anh nên anh còn đặc biệt mang theo một chiếc đĩa CD sẽ phát hành trong năm nay để tặng cho bà ngoại.
Dư Vãn thấy biểu tình của Lệ Thâm trên đường đi rất nghiêm túc bèn chủ động đưa ra đề nghị: "Hay là đợi tới khu phục vụ kế tiếp thì để em lái cho."
"Không cần, đây là xe trọng tải lớn, bằng lái của em không thể lái loại xe này."
"Vậy anh thả lòng chút, đừng quá hồi hộp."
Lệ Thâm thở ra một hơi rồi nhìn cô: "Đây là lần đầu tiên anh về nhà cùng phái nữ."
Dư Vãn cười nói: "Đây cũng là lần đầu em đưa nam giới về nhà, anh yên tâm, người nhà của em chắc chắn cũng rất hồi hộp."
Bờ môi vẫn luôn mím chặt của Lệ Thâm cuối cùng cũng hơi cong lên: "Nhìn dáng vẻ của mẹ em thì không giống lắm."
"À, nhà em còn có ba và bà ngoại của em mà, bọn họ đều sắp gặp anh lần đầu nên chắc rất hồi hộp."
Lệ Thâm mỉm cười rồi quay đầu lại tiếp tục lái xe.
Dư Vãn ngồi bên cạnh cầm điện thoại giải quyết công việc một lát rồi tiện thể lên Weibo xem thử. Hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Lệ Thâm, bắt đầu từ tối hôm qua đã có fans chúc mừng sinh nhật anh.
"Anh có thấy màn hình mà fans mua cho anh không? Nó siêu lớn, trông rất ngầu."
Hồi rạng sáng Lệ Thâm đã lên Weibo một lần để cảm ơn lời chúc của fans và người thân bạn bè nên cũng thấy được màn hình mà Dư Vãn nói, nó đã lên hot search.
Anh gật đầu, Dư Vãn lại cảm thán nói: "Fans bây giờ thật có tiền nha, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hôm nay là sinh nhật của anh mà lại làm anh tặng nhiều quà như vậy."
Dư Vãn nghĩ đến đây thì có chút nửa cười nửa mếu.
Lệ Thâm nói: "Anh cũng đi ăn chực mà không phải sao, còn do bà ngoại tự mình xuống bếp."
"Còn em nữa! Em đặc biệt dành ra một ngày học làm bánh kem với Điềm Điềm, chiều nay em làm bánh sinh nhật cho anh ăn!"
Lệ Thâm nở nụ cười nhìn cô: "Có thể nói là vô cùng chờ mong."
Hành trình ba giờ cuối cùng cũng kết thúc, chiếc xe dừng lại trước cổng chính nhà Dư Vãn. Lệ Thâm và Dư Vãn xuống xe, hai người mới vừa xách túi lớn túi nhỏ từ trên xe xuống thì cánh cổng đã bị mở ra, mẹ Dư dìu bà ngoại của Dư Vãn bước ra.
Dư Vãn thấy bà ngoại đi tới thì tiến lên tiếp đón: "Bà ngoại, sao bà lại ra đây, ở bên trong chờ bọn cháu là được rồi."
Bà ngoài mỉm cười kéo tay cô, ánh mắt lập tức dừng trên người Lệ Thâm. Bởi vì hôm nay là ngày chính thức đến thăm nhà Dư Vãn nên Lệ Thâm cố ý mặc một bộ âu phục, bên ngoài âu phục là chiếc áo bành tô màu xanh đen tôn lên dáng người hơn 180 cm của anh càng thêm cao lớn.
"Đây là Lệ Thâm đúng không? Người thật còn soái hơn trên TV nha." Bà ngoài quan sát Lệ Thâm mà mỉm cười không khép được miệng.
"Chào bà ngoại, cháu là bạn trai của Vãn Vãn, Lệ Thâm."
Lệ Thâm thốt ra một câu "Bà ngoại" làm cho nụ cười trên mặt bà ấy càng thêm xán lạn: "Chào cháu, chào cháu, mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm."
Dư Vãn nghiêng đầu nhìn Lệ Thâm rồi kéo tay anh đi vào.
Ba Dư vẫn luôn đứng trong phòng khách nhìn ra ngoài vừa nghe thấy bọn họ tiến vào thì mau chóng ngồi xuống sô pha, còn làm bộ làm cầm tờ báo chí xem.
"Ba, con về rồi." Dư Vãn kéo Lệ Thâm vào nhà và gọi ông ấy một tiếng. Lúc này ba Dư mới đặt tờ báo xuống và đứng lên: "Ừ, về rồi thì tốt."
"Đây là bạn trai của con, anh ấy tên Lệ Thâm. À, những thứ này đều do anh ấy tặng cho mọi người." Dư Vãn vừa nói vừa đặt một đống túi lên bàn trà.
"Về thì về, mang theo nhiều quà như thế làm gì." Ba Dư nhìn lướt qua bàn trà rồi dừng lại trên người Lệ Thâm.
Không ngờ nhìn thằng nhóc ngoài đời còn đẹp hơn trên màn hình.
"Chào chú, con là Lệ Thâm, hôm nay làm phiền rồi."
"Làm gì có, hôm nay là sinh nhật của cậu đúng không, cậu lại tặng cho bọn tôi nhiều đồ như vậy."
Lệ Thâm cười nói: "Không sao ạ."
"Mọi người đừng đứng nữa, ngồi xuống rồi nói." Bà ngoại kêu bọn họ ngồi xuống rồi lại sực nhớ tới nồi canh đang hầm trong phòng bếp: "Bà tới phòng bếp xem đồ ăn, hôm nay bà nấu nhiều món ngon lắm, mấy đứa có lộc ăn."
"Bà ngoại, cháu đi cùng bà." Dư Vãn đứng lên nói, cô sợ một mình bà ngoại không quá tiện. Bà ngoại vội xua tay: "Không cần, cháu ở cùng Lệ Thâm đi, đừng để người ta ngồi một mình."
Nói xong còn ái muội nháy mắt ra hiệu với cô.
Dư Vãn: "..."
Bà ngoại mặc váy liền áo nên tâm lý dường như cũng trở lại mười tám tuổi.
- -----oOo------