Chương 65
Edit: Cải Xanh
Sáng sớm ngày hôm sau vé concert của Lệ Thâm đã được đặt trên bàn làm việc của Ngụy Thiệu.
Sau cuộc họp thường lệ buổi sáng của công ty, Ngụy Thiệu gọi Dư Vãn vào phòng làm việc. Dư Vãn cho rằng hắn định sắp xếp công việc gì cho mình nhưng không ngờ lại đưa cho cô một gói hàng chuyển phát nhanh, “Hồ Kiều gửi cho cô.”
Dư Vãn hơi ngạc nhiên, hôn lễ của Hồ Kiều đã qua mấy tháng, hơn nữa trước kia cô ấy đã tặng cho cô một cái túi hàng hiệu rồi: “Đây là cái gì?”
Ngụy Thiệu nói: “Vé concert của Lệ Thâm.”
Dư Vãn: “…”
Tại sao vé concert của Lệ Thâm lại gửi tới chỗ của Ngụy tổng?
“Cô ấy nói trước kia cô từng nói với cô ấy là cô rất thích Lệ Thâm, đúng lúc cô ấy có vé concert của Lệ Thâm nên gửi cho cô.”
“…À.” Nhưng Dư Vãn vẫn không hiểu, tại sao cô ấy không gửi trực tiếp cho cô? “Cảm ơn Ngụy tổng.”
“Vé concert không phải tôi cho cô, muốn cảm ơn thì cảm ơn Hồ tiểu thư đi.” Ngụy Thiệu chống cằm ngước đầu lên nhìn cô, “Hiện tại cô vẫn thích Lệ Thâm à?”
“…” Trước kia cô từng nói với Ngụy Thiệu cô và Lệ Thâm từng ở bên nhau là muốn dừng chủ đề đó, nhưng không ngờ câu chuyện ấy lại được nhìn theo góc độ khác, “Tôi thích nhạc của anh ấy.”
“Bài à?”
Dư Vãn: “…”
Cô cầm vé rồi cười với nói: “Ngụy tổng, nếu không có chuyện gì nữa tôi ra ngoài làm việc nhé.”
“Chờ đã.” Ngụy Thiệu gọi cô lại, rồi nói: “Thứ tư tuần sau cô có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm.”
“Thứ tư?”
“Ừ, mùng bảy.”
Dư Vãn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chắc là có thể, nhưng sao đột nhiên Ngụy tổng lại mời tôi ăn cơm.”
“Cô bận rộn cho hôn lễ của Đàm Bình và Lý Duệ lâu như vậy, đúng lúc thứ tư tôi rảnh rỗi nên muốn mời cô ăn cơm.” Ngụy Thiệu nói tiếp, “Hôm đó cô cũng đừng tăng ca, hết giờ làm chúng ta cùng đi.”
Dư Vãn rất xấu hổ, sao Ngụy Thiệu lại nói như thể cô là người cuồng công việc thế: “Chuyện tăng ca cũng không phải tôi quyết định.”
Ngụy Thiệu cười nói: “Nói chung là chúng ta hẹn ngày đó rồi.”
“Vâng.” Ông chủ mời ăn cơm, cô phải nể mặt ông chủ: “Ngụy tổng, tôi ra ngoài trước.”
“Ừ.”
Triệu Hân thấy Dư Vãn cầm hàng chuyển phát nhanh từ phòng làm việc của Ngụy Thiệu ra thì chạy tới hóng hớt: “Ngụy tổng lại giấu chúng tôi, lén tặng cho chị cái gì!”
Dư Vãn liếc cô nàng: “Gì chứ, đây là Hồ tiểu thư tặng vé concert của Lệ Thâm cho chị, gửi đến chỗ của ông chủ.”
Triệu Hân vừa nghe nói đây là vé concert của Lệ Thâm thì lập tức kích động: “Hồ tiểu thư tặng cho chị à? Vậy chắc chắn là vị trí tốt rồi! Chị mau mở ra xem đi.”
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của cô nàng, Dư Vãn gỡ bọc chuyển phát nhanh lấy vé từ trong phong bì thư ra, hàng ghế đặc biệt VIP in cỡ chữ lớn lập tức hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
“Trời ạ! Là vé concert nội bộ đấy!!” Triệu Hân thét lên: “Sao em không có khách hàng cho mình vé concert của Lệ Thâm chứ!”
Dư Vãn nhìn thời gian biểu diễn trên vé rồi cất lại: “Không phải em cũng mua được vé đấy ư?”
“Em chỉ mua được vé trên khán đài thôi! Vé trên sân đắt nhất hết trong vài giây rồi!” nhắc đến chuyện này Triệu Hân lại muốn chửi Tinh Diệu.
“Có vé là được rồi, lên weibo xem nhiều em gái không mua được vé, em sẽ vui lên rất nhiều.”
Triệu Hân: “…”
Cô nàng cảm thấy Dư Vãn nói rất đúng, cô quyết định sẽ làm như vậy.
“Được rồi, cũng bóc vé rồi chị về phòng làm việc đây.” Dư Vãn vào phòng làm việc của mình thuận tiện đóng cửa lại.
Rốt cuộc vé concert của Lệ Thâm là Hồ tiểu thư cho cô hay là Lệ Thâm cho cô nhỉ?
Vãn Vãn: Hồ Kiều cho em một vé concert của anh (⊙o⊙)
A Thâm: Ừ, anh nhờ cô ấy đưa vé cho em, che giấu tai mắt của người khác.
Vãn Vãn: À… Nhưng sao cô ấy lại gửi đến chỗ của Ngụy Thiệu? Cũng là anh dặn à?
A Thâm: Cô ấy gửi cho Ngụy Thiệu à?
Vãn Vãn: Đúng thế, lúc nãy Ngụy tổng còn hỏi em.
Vãn Vãn: Hắn biết trước đây chúng ta từng yêu đương, lần trước xảy ra tai nạn hắn thấy em lên xe của anh.
A Thâm: Lần trước hắn cũng ở hiện trường à?
Vãn Vãn: Về sau em cũng mới biết.
A Thâm: [mỉm cười]
Từ lâu anh đã cảm thấy Ngụy Thiệu đối xử với Dư Vãn không giống quan hệ đồng nghiệp bình thường, lần trước bọn họ chia tay cũng là một phần công lao của hắn.
A Thâm: Anh phải đi tập rồi, tối về nhà chúng ta nói chuyện sau nhé.
Vãn Vãn: Được.
Sau khi tập luyện xong Lệ Thâm trực tiếp đi nhà Dư Vãn, còn dắt theo cả Lệ Lệ. Thời gian này Tinh Diệu vừa ra mắt nhóm nhạc nam nhân khí rất cao, Trì Lộ tận lực bên đó nên bây giờ công việc duy nhất của Lệ Thâm là tập luyện cho concert, cô ta chỉ qua xem tiến độ.
Đây đúng là cơ hội tốt để Lệ Thâm sa vào con đí tình yêu, hơn nữa trong khoảng thời gian này anh cũng yên tâm ra vào nhà Dư Vãn hơn.
Trên tường phòng ăn nhà Dư Vãn có một khung ảnh, đó không phải là ảnh ai chụp cũng không phải tranh phong cảnh mà là tờ giấy trước kia Lệ Thâm ký đầy tên Dư Vãn. Mấy hôm trước Dư Vãn nói muốn mua khung treo lên, không ngờ cô lại mua thật. Lệ Thâm cầm bát nhìn khung ảnh nhìn rồi lại bình tĩnh dời tầm mắt: “Tháng này mùng bảy em có rảnh không?”
Tay Dư Vãn cầm đũa hơi khựng lại, ngước mắt lên nhìn anh: “Lại là mùng bảy? Mùng bảy Ngụy tổng hẹn em đi ăn.”
Lệ Thâm cau mày nhìn cô, hỏi: “Em đồng ý rồi à?”
“À… Nếu như hôm đó không tăng ca.”
“…”
Lệ Thâm nhìn cô chằm chằm, Dư Vãn bị anh nhìn tê cả da đầu, cô chủ động nói chuyện: “Sao thế?”
Lệ Thâm nói: “Em biết hôm đó là ngày gì không?”
“…Ngày làm việc bình thường à?”
“…Hôm đó là thất tịch.”
“À…” Dư Vãn gãi gãi đầu: “Đối với em đó là ngày làm việc bình thường.”
Lệ Thâm: “…”
Cô đúng là không thể thông minh trong việc yêu đương.
“Có phải chúng ta quá bận rộn nên em quên mất mình có bạn trai không?”
Trước sự chất vấn của Lệ Thâm, Dư Vãn rất ngạc nhiên: “Lẽ nào anh có thời gian nghỉ ngày Thất tịch? Hôm đó anh muốn nghỉ à?”
“…” Lệ Thâm nói: “Buổi tối có thể ở cùng nhau.”
“Tối nào chúng ta cũng ở cùng nhau.”
“Nhưng em đã đồng ý ở đi ăn cơm với người đàn ông khác rồi còn gì?” Lệ Thâm cười nhìn cô, “Ngụy Thiệu thích em phải không?”
“Khụ khụ.” Dư Vãn bị sặc cơm, cô cầm bát lên uống một ngụm canh rồi trả lời Lệ Thâm: “Ngày mai em sẽ nói với hắn là không có thời gian, trước đó em thật sự không biết hôm đó là Thất tịch.”
Lệ Thâm mấp máy khóe miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng là nhịn không nói. Anh cũng uống một ngụm nước quả ươi* để mát họng: “Phải từ chối hắn khéo léo đấy.”
(*) 胖大海/ Quả ươi: Hạt của quả này được sử dụng trong y học cổ truyền có tác dụng thanh nhiệt và trị chứng rối loạn tiêu hóa hoặc làm mát họng.
“Ừ, em biết rồi.”
Một lúc sau, Lệ Thâm lại hỏi: “Thế là hắn thật sự thích em, đúng không?”
Dư Vãn: “…”
Đến cả lúc tắm Dư Vãn vẫn nghĩ xem nên giải quyết mối quan hệ Ngụy Thiệu như nào. Cô và Ngụy Thiệu quen nhau mấy năm, nói về công việc đã có sự ăn ý nhất định, nói lý thì cũng là bạn bè tốt. Nếu bây giờ nói thẳng thì cô hơi ngại đối mặt với Ngụy Thiệu, hơn nữa Lệ Thâm cũng rất để ý chuyện này.
Cách tốt nhất chính là cách xa Ngụy Thiệu, nhưng chỉ cần cô vẫn đi làm ở Thiệu Hoa thì không có khả năng cách xa Ngụy Thiệu.
Trong lúc cô đang suy nghĩ sau này nên làm thế nào thì Lệ Thâm đã tìm thấy wechat của Ngụy Thiệu vẫn luôn chìm dưới đáy biển mà trong hôn lễ của quản lý Quách anh đã tiện tay add wechat của hắn ta. Trước đây lúc kết bạn với Ngụy Thiệu, anh không ngờ sẽ có một ngày mình sẽ chủ động nhắn tin cho hắn.
Lệ Thâm: Xin chào Ngụy tổng, tôi là Lệ Thâm.
Đột nhiên nhận được tin nhắn của Lệ Thâm, Ngụy Thiệu cũng rất bất ngờ, nhưng trong lòng hắn lại dường như đoán được Lệ Thâm tìm mình có chuyện gì.
Ngụy Thiệu: Chào cậu.
Lệ Thâm: Ngại quá, đã muộn thế này còn làm phiền anh. Tôi muốn nói với anh là hôm thất tịch tôi đã hẹn Dư Vãn rồi, cô ấy không thể đi ăn cơm cùng anh.
Sắc mặt Ngụy Thiệu trầm xuống, đêm thất tịch hắn hẹn Dư Vãn là muốn nói chuyện của hai người, tại sao Lệ Thâm lại biết chuyện này? Lẽ nào là Dư Vãn nói cho anh ta biết?
Hắn vẫn đang lưỡng lự không biết trả lời Lệ Thâm như thế nào cho hớp lý thì Lệ Thâm lại gửi thêm một tin nhắn.
Lệ Thâm: Tôi và Dư Vãn đã quay lại rồi.
Ngụy Thiệu kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm câu này một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể tự cười bản thân mình.
Ngụy Thiệu: Tôi biết rồi.
Lệ Thâm thoát wechat không trả lời Ngụy Thiệu nữa, mà Ngụy Thiệu cũng không trả lời lại. Dư Vãn tắm xong đi ra thấy Lệ Thâm đang dựa vào thành giường thẫn thờ, cô đi đến cạnh anh: “Anh sao thế?”
Lệ Thâm ngẩng đầu lên nhìn Dư Vãn, anh không nói gì chỉ ôm cô.
Dư Vãn đột nhiên bị ôm thì hơi bất đắc dĩ, từ lúc hai người bắt đầu Lệ Thâm đã rất thích ôm cô.
Lệ Thâm vùi mặt vào cổ Dư Vãn, nhẹ nhàng cảm nhận mùi hương của cô. Anh thật sự muốn nói cho mọi người Dư Vãn là của anh, nhưng mà anh không thể.
“Được rồi, em còn phải xem kế hoạch nữa.”
Lệ Thâm rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên: “Muộn thế này rồi còn phải xem kế hoạch à?”
“Ừ, buổi sáng chưa kịp xem. Học trò nhỏ trước kia của em lần đầu lên kế hoạch em phải xem.”
Lệ Thâm không vui nói: “Anh không đẹp bằng kế hoạch ư?”
“Ha ha ha ha ha ha ha.” Dư Vãn bị câu nói của anh chọc cười, “Em sẽ trang trí mặt anh lên bàn máy tính, vậy là có thể vừa nhìn anh vừa xem kế hoạch.”
Lệ Thâm: “…”
Tại sao người thật ở đây mà cô còn phải xem ảnh?
Trong lúc Dư Vãn ngồi bên cạnh xem kế hoạch, anh gửi một cái gif có nội dung “tôi yêu công việc, công việc khiến tôi vui vẻ, công việc giúp tôi làm giàu, đồng nghiệp gọi tôi đi ăn, tôi lại như không nghe thấy, bạn trai gọi tôi đi ngủ, tôi lại từ chối bằng mọi cách, tôi chỉ yêu công việc” cho cô.
Dư Vãn: “…”
Hôm sau vẫn là một ngày tràn đầy lòng yêu thương với công việc, buổi sáng họp xong Dư Vãn đi tìm Ngụy Thiệu định nói chuyện đêm thất tịch, vậy mà cô vừa nói xong một câu Ngụy Thiệu đã nói ngay: “Đúng rồi, mùng bảy tôi có việc đột xuất không thể mời cô ăn cơm, hôm khác nhé.”
Dư Vãn ngạc nhiên trong thoáng chốc rồi gật đầu nói: “Được.”
“Cô muốn nói gì với tôi?”
“…Không có gì.” Dư Vãn ra khỏi phòng làm việc của Ngụy Thiệu, cô cảm thấy chuyện này có gì đó quái lạ. Cô muốn hỏi Lệ Thâm nhưng lại do dự, cuối cùng vẫn đặt điện thoại xuống.
Mấy ngày nữa là đến thất tịch, lễ tình nhân truyền thống của Trung Quốc. Lệ Thâm nhờ Tiểu Đổng đặt cho anh một bó hoa hồng đỏ để tặng Dư Vãn. Tiểu Đổng đi lấy hoa về còn thầm than thở trong lòng, cho dù cô nàng không vạch trần Lệ Thâm nhưng anh lại trắng trợn bảo cô đi mua hoa hồng, quá đáng lắm rồi đấy!!!
Đi gần đến trước thang máy, thấy cửa sắp đóng Tiểu Đổng hô lên một câu: “Chờ một chút” sau đó nhanh chân chạy tới.
“Cảm ơn nhé.” Bên trong thang máy là bốn, năm anh đẹp trai, đây là người mới debut từ show tuyển chọn. Mà người dẫn dắt bọn họ, chính là Trì Lộ.
Tiểu Đổng: “…”
Vội vàng chạy đi đầu thai là như thế nào, chính là như cô bây giờ đây!!
- -----oOo------
Sáng sớm ngày hôm sau vé concert của Lệ Thâm đã được đặt trên bàn làm việc của Ngụy Thiệu.
Sau cuộc họp thường lệ buổi sáng của công ty, Ngụy Thiệu gọi Dư Vãn vào phòng làm việc. Dư Vãn cho rằng hắn định sắp xếp công việc gì cho mình nhưng không ngờ lại đưa cho cô một gói hàng chuyển phát nhanh, “Hồ Kiều gửi cho cô.”
Dư Vãn hơi ngạc nhiên, hôn lễ của Hồ Kiều đã qua mấy tháng, hơn nữa trước kia cô ấy đã tặng cho cô một cái túi hàng hiệu rồi: “Đây là cái gì?”
Ngụy Thiệu nói: “Vé concert của Lệ Thâm.”
Dư Vãn: “…”
Tại sao vé concert của Lệ Thâm lại gửi tới chỗ của Ngụy tổng?
“Cô ấy nói trước kia cô từng nói với cô ấy là cô rất thích Lệ Thâm, đúng lúc cô ấy có vé concert của Lệ Thâm nên gửi cho cô.”
“…À.” Nhưng Dư Vãn vẫn không hiểu, tại sao cô ấy không gửi trực tiếp cho cô? “Cảm ơn Ngụy tổng.”
“Vé concert không phải tôi cho cô, muốn cảm ơn thì cảm ơn Hồ tiểu thư đi.” Ngụy Thiệu chống cằm ngước đầu lên nhìn cô, “Hiện tại cô vẫn thích Lệ Thâm à?”
“…” Trước kia cô từng nói với Ngụy Thiệu cô và Lệ Thâm từng ở bên nhau là muốn dừng chủ đề đó, nhưng không ngờ câu chuyện ấy lại được nhìn theo góc độ khác, “Tôi thích nhạc của anh ấy.”
“Bài à?”
Dư Vãn: “…”
Cô cầm vé rồi cười với nói: “Ngụy tổng, nếu không có chuyện gì nữa tôi ra ngoài làm việc nhé.”
“Chờ đã.” Ngụy Thiệu gọi cô lại, rồi nói: “Thứ tư tuần sau cô có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm.”
“Thứ tư?”
“Ừ, mùng bảy.”
Dư Vãn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chắc là có thể, nhưng sao đột nhiên Ngụy tổng lại mời tôi ăn cơm.”
“Cô bận rộn cho hôn lễ của Đàm Bình và Lý Duệ lâu như vậy, đúng lúc thứ tư tôi rảnh rỗi nên muốn mời cô ăn cơm.” Ngụy Thiệu nói tiếp, “Hôm đó cô cũng đừng tăng ca, hết giờ làm chúng ta cùng đi.”
Dư Vãn rất xấu hổ, sao Ngụy Thiệu lại nói như thể cô là người cuồng công việc thế: “Chuyện tăng ca cũng không phải tôi quyết định.”
Ngụy Thiệu cười nói: “Nói chung là chúng ta hẹn ngày đó rồi.”
“Vâng.” Ông chủ mời ăn cơm, cô phải nể mặt ông chủ: “Ngụy tổng, tôi ra ngoài trước.”
“Ừ.”
Triệu Hân thấy Dư Vãn cầm hàng chuyển phát nhanh từ phòng làm việc của Ngụy Thiệu ra thì chạy tới hóng hớt: “Ngụy tổng lại giấu chúng tôi, lén tặng cho chị cái gì!”
Dư Vãn liếc cô nàng: “Gì chứ, đây là Hồ tiểu thư tặng vé concert của Lệ Thâm cho chị, gửi đến chỗ của ông chủ.”
Triệu Hân vừa nghe nói đây là vé concert của Lệ Thâm thì lập tức kích động: “Hồ tiểu thư tặng cho chị à? Vậy chắc chắn là vị trí tốt rồi! Chị mau mở ra xem đi.”
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của cô nàng, Dư Vãn gỡ bọc chuyển phát nhanh lấy vé từ trong phong bì thư ra, hàng ghế đặc biệt VIP in cỡ chữ lớn lập tức hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
“Trời ạ! Là vé concert nội bộ đấy!!” Triệu Hân thét lên: “Sao em không có khách hàng cho mình vé concert của Lệ Thâm chứ!”
Dư Vãn nhìn thời gian biểu diễn trên vé rồi cất lại: “Không phải em cũng mua được vé đấy ư?”
“Em chỉ mua được vé trên khán đài thôi! Vé trên sân đắt nhất hết trong vài giây rồi!” nhắc đến chuyện này Triệu Hân lại muốn chửi Tinh Diệu.
“Có vé là được rồi, lên weibo xem nhiều em gái không mua được vé, em sẽ vui lên rất nhiều.”
Triệu Hân: “…”
Cô nàng cảm thấy Dư Vãn nói rất đúng, cô quyết định sẽ làm như vậy.
“Được rồi, cũng bóc vé rồi chị về phòng làm việc đây.” Dư Vãn vào phòng làm việc của mình thuận tiện đóng cửa lại.
Rốt cuộc vé concert của Lệ Thâm là Hồ tiểu thư cho cô hay là Lệ Thâm cho cô nhỉ?
Vãn Vãn: Hồ Kiều cho em một vé concert của anh (⊙o⊙)
A Thâm: Ừ, anh nhờ cô ấy đưa vé cho em, che giấu tai mắt của người khác.
Vãn Vãn: À… Nhưng sao cô ấy lại gửi đến chỗ của Ngụy Thiệu? Cũng là anh dặn à?
A Thâm: Cô ấy gửi cho Ngụy Thiệu à?
Vãn Vãn: Đúng thế, lúc nãy Ngụy tổng còn hỏi em.
Vãn Vãn: Hắn biết trước đây chúng ta từng yêu đương, lần trước xảy ra tai nạn hắn thấy em lên xe của anh.
A Thâm: Lần trước hắn cũng ở hiện trường à?
Vãn Vãn: Về sau em cũng mới biết.
A Thâm: [mỉm cười]
Từ lâu anh đã cảm thấy Ngụy Thiệu đối xử với Dư Vãn không giống quan hệ đồng nghiệp bình thường, lần trước bọn họ chia tay cũng là một phần công lao của hắn.
A Thâm: Anh phải đi tập rồi, tối về nhà chúng ta nói chuyện sau nhé.
Vãn Vãn: Được.
Sau khi tập luyện xong Lệ Thâm trực tiếp đi nhà Dư Vãn, còn dắt theo cả Lệ Lệ. Thời gian này Tinh Diệu vừa ra mắt nhóm nhạc nam nhân khí rất cao, Trì Lộ tận lực bên đó nên bây giờ công việc duy nhất của Lệ Thâm là tập luyện cho concert, cô ta chỉ qua xem tiến độ.
Đây đúng là cơ hội tốt để Lệ Thâm sa vào con đí tình yêu, hơn nữa trong khoảng thời gian này anh cũng yên tâm ra vào nhà Dư Vãn hơn.
Trên tường phòng ăn nhà Dư Vãn có một khung ảnh, đó không phải là ảnh ai chụp cũng không phải tranh phong cảnh mà là tờ giấy trước kia Lệ Thâm ký đầy tên Dư Vãn. Mấy hôm trước Dư Vãn nói muốn mua khung treo lên, không ngờ cô lại mua thật. Lệ Thâm cầm bát nhìn khung ảnh nhìn rồi lại bình tĩnh dời tầm mắt: “Tháng này mùng bảy em có rảnh không?”
Tay Dư Vãn cầm đũa hơi khựng lại, ngước mắt lên nhìn anh: “Lại là mùng bảy? Mùng bảy Ngụy tổng hẹn em đi ăn.”
Lệ Thâm cau mày nhìn cô, hỏi: “Em đồng ý rồi à?”
“À… Nếu như hôm đó không tăng ca.”
“…”
Lệ Thâm nhìn cô chằm chằm, Dư Vãn bị anh nhìn tê cả da đầu, cô chủ động nói chuyện: “Sao thế?”
Lệ Thâm nói: “Em biết hôm đó là ngày gì không?”
“…Ngày làm việc bình thường à?”
“…Hôm đó là thất tịch.”
“À…” Dư Vãn gãi gãi đầu: “Đối với em đó là ngày làm việc bình thường.”
Lệ Thâm: “…”
Cô đúng là không thể thông minh trong việc yêu đương.
“Có phải chúng ta quá bận rộn nên em quên mất mình có bạn trai không?”
Trước sự chất vấn của Lệ Thâm, Dư Vãn rất ngạc nhiên: “Lẽ nào anh có thời gian nghỉ ngày Thất tịch? Hôm đó anh muốn nghỉ à?”
“…” Lệ Thâm nói: “Buổi tối có thể ở cùng nhau.”
“Tối nào chúng ta cũng ở cùng nhau.”
“Nhưng em đã đồng ý ở đi ăn cơm với người đàn ông khác rồi còn gì?” Lệ Thâm cười nhìn cô, “Ngụy Thiệu thích em phải không?”
“Khụ khụ.” Dư Vãn bị sặc cơm, cô cầm bát lên uống một ngụm canh rồi trả lời Lệ Thâm: “Ngày mai em sẽ nói với hắn là không có thời gian, trước đó em thật sự không biết hôm đó là Thất tịch.”
Lệ Thâm mấp máy khóe miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng là nhịn không nói. Anh cũng uống một ngụm nước quả ươi* để mát họng: “Phải từ chối hắn khéo léo đấy.”
(*) 胖大海/ Quả ươi: Hạt của quả này được sử dụng trong y học cổ truyền có tác dụng thanh nhiệt và trị chứng rối loạn tiêu hóa hoặc làm mát họng.
“Ừ, em biết rồi.”
Một lúc sau, Lệ Thâm lại hỏi: “Thế là hắn thật sự thích em, đúng không?”
Dư Vãn: “…”
Đến cả lúc tắm Dư Vãn vẫn nghĩ xem nên giải quyết mối quan hệ Ngụy Thiệu như nào. Cô và Ngụy Thiệu quen nhau mấy năm, nói về công việc đã có sự ăn ý nhất định, nói lý thì cũng là bạn bè tốt. Nếu bây giờ nói thẳng thì cô hơi ngại đối mặt với Ngụy Thiệu, hơn nữa Lệ Thâm cũng rất để ý chuyện này.
Cách tốt nhất chính là cách xa Ngụy Thiệu, nhưng chỉ cần cô vẫn đi làm ở Thiệu Hoa thì không có khả năng cách xa Ngụy Thiệu.
Trong lúc cô đang suy nghĩ sau này nên làm thế nào thì Lệ Thâm đã tìm thấy wechat của Ngụy Thiệu vẫn luôn chìm dưới đáy biển mà trong hôn lễ của quản lý Quách anh đã tiện tay add wechat của hắn ta. Trước đây lúc kết bạn với Ngụy Thiệu, anh không ngờ sẽ có một ngày mình sẽ chủ động nhắn tin cho hắn.
Lệ Thâm: Xin chào Ngụy tổng, tôi là Lệ Thâm.
Đột nhiên nhận được tin nhắn của Lệ Thâm, Ngụy Thiệu cũng rất bất ngờ, nhưng trong lòng hắn lại dường như đoán được Lệ Thâm tìm mình có chuyện gì.
Ngụy Thiệu: Chào cậu.
Lệ Thâm: Ngại quá, đã muộn thế này còn làm phiền anh. Tôi muốn nói với anh là hôm thất tịch tôi đã hẹn Dư Vãn rồi, cô ấy không thể đi ăn cơm cùng anh.
Sắc mặt Ngụy Thiệu trầm xuống, đêm thất tịch hắn hẹn Dư Vãn là muốn nói chuyện của hai người, tại sao Lệ Thâm lại biết chuyện này? Lẽ nào là Dư Vãn nói cho anh ta biết?
Hắn vẫn đang lưỡng lự không biết trả lời Lệ Thâm như thế nào cho hớp lý thì Lệ Thâm lại gửi thêm một tin nhắn.
Lệ Thâm: Tôi và Dư Vãn đã quay lại rồi.
Ngụy Thiệu kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm câu này một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể tự cười bản thân mình.
Ngụy Thiệu: Tôi biết rồi.
Lệ Thâm thoát wechat không trả lời Ngụy Thiệu nữa, mà Ngụy Thiệu cũng không trả lời lại. Dư Vãn tắm xong đi ra thấy Lệ Thâm đang dựa vào thành giường thẫn thờ, cô đi đến cạnh anh: “Anh sao thế?”
Lệ Thâm ngẩng đầu lên nhìn Dư Vãn, anh không nói gì chỉ ôm cô.
Dư Vãn đột nhiên bị ôm thì hơi bất đắc dĩ, từ lúc hai người bắt đầu Lệ Thâm đã rất thích ôm cô.
Lệ Thâm vùi mặt vào cổ Dư Vãn, nhẹ nhàng cảm nhận mùi hương của cô. Anh thật sự muốn nói cho mọi người Dư Vãn là của anh, nhưng mà anh không thể.
“Được rồi, em còn phải xem kế hoạch nữa.”
Lệ Thâm rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên: “Muộn thế này rồi còn phải xem kế hoạch à?”
“Ừ, buổi sáng chưa kịp xem. Học trò nhỏ trước kia của em lần đầu lên kế hoạch em phải xem.”
Lệ Thâm không vui nói: “Anh không đẹp bằng kế hoạch ư?”
“Ha ha ha ha ha ha ha.” Dư Vãn bị câu nói của anh chọc cười, “Em sẽ trang trí mặt anh lên bàn máy tính, vậy là có thể vừa nhìn anh vừa xem kế hoạch.”
Lệ Thâm: “…”
Tại sao người thật ở đây mà cô còn phải xem ảnh?
Trong lúc Dư Vãn ngồi bên cạnh xem kế hoạch, anh gửi một cái gif có nội dung “tôi yêu công việc, công việc khiến tôi vui vẻ, công việc giúp tôi làm giàu, đồng nghiệp gọi tôi đi ăn, tôi lại như không nghe thấy, bạn trai gọi tôi đi ngủ, tôi lại từ chối bằng mọi cách, tôi chỉ yêu công việc” cho cô.
Dư Vãn: “…”
Hôm sau vẫn là một ngày tràn đầy lòng yêu thương với công việc, buổi sáng họp xong Dư Vãn đi tìm Ngụy Thiệu định nói chuyện đêm thất tịch, vậy mà cô vừa nói xong một câu Ngụy Thiệu đã nói ngay: “Đúng rồi, mùng bảy tôi có việc đột xuất không thể mời cô ăn cơm, hôm khác nhé.”
Dư Vãn ngạc nhiên trong thoáng chốc rồi gật đầu nói: “Được.”
“Cô muốn nói gì với tôi?”
“…Không có gì.” Dư Vãn ra khỏi phòng làm việc của Ngụy Thiệu, cô cảm thấy chuyện này có gì đó quái lạ. Cô muốn hỏi Lệ Thâm nhưng lại do dự, cuối cùng vẫn đặt điện thoại xuống.
Mấy ngày nữa là đến thất tịch, lễ tình nhân truyền thống của Trung Quốc. Lệ Thâm nhờ Tiểu Đổng đặt cho anh một bó hoa hồng đỏ để tặng Dư Vãn. Tiểu Đổng đi lấy hoa về còn thầm than thở trong lòng, cho dù cô nàng không vạch trần Lệ Thâm nhưng anh lại trắng trợn bảo cô đi mua hoa hồng, quá đáng lắm rồi đấy!!!
Đi gần đến trước thang máy, thấy cửa sắp đóng Tiểu Đổng hô lên một câu: “Chờ một chút” sau đó nhanh chân chạy tới.
“Cảm ơn nhé.” Bên trong thang máy là bốn, năm anh đẹp trai, đây là người mới debut từ show tuyển chọn. Mà người dẫn dắt bọn họ, chính là Trì Lộ.
Tiểu Đổng: “…”
Vội vàng chạy đi đầu thai là như thế nào, chính là như cô bây giờ đây!!
- -----oOo------