Chương 49
Có đôi khi, cách quan tâm của hắn đối với cô sẽ nhiều hơn so với cách quan tâm của sếp đối với công nhân một chút, nhưng Dư Vãn chưa từng nghĩ sâu xa. Nhưng bây giờ, cô không thể không nghĩ ngợi lung tung được.
Hắn để ý quan hệ giữa cô và Lệ Thâm.
Cũng không phải vì hắn là fans Lệ Thâm đâu nhỉ?
Dư Vãn không biết nên nói gì, trong văn phòng yên tĩnh một lát, Ngụy Thiệu mới mở miệng lần nữa: "Lần trước trong hôn lễ của Hồ Kiều, Lệ Thâm nói chở cô đi cùng, tôi đã mơ hồ cảm thấy anh ta đối xử với cô không bình thường, chắc không chỉ là quan hệ hàng xóm đơn giản như thế."
Dư Vãn im lặng một hồi rồi nói với Ngụy Thiệu: "Lúc Lệ Thâm còn học đại học, chúng tôi đã từng ở bên nhau."
Ngụy Thiệu hơi bất ngờ, trong suy nghĩ của hắn, câu chuyện này bắt đầu từ khi Lệ Thâm và Dư Vãn biết nhau trong hôn lễ của Quách Đóng, không ngờ rằng chuyện xưa của bọn họ bắt đầu sớm hơn trong tưởng tượng của hắn.
"Vậy nên bạn gái thời đại học của Lệ Thâm là cô?" Trước khi Ngụy Thiệu quyết định mở miệng hỏi, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới kết luận này.
"Đúng vậy." Bây giờ Dư Vãn đã hoàn toàn bình tĩnh lại: "Nhưng mà chúng tôi đã chia tay trước khi anh ấy tốt nghiệp đại học, bây giờ cũng không có quen nhau."
Ngụy Thiệu cảm thấy vấn đề này khiến Dư Vãn không quá vui vẻ nên nói: "Xin lỗi, tôi không nên hỏi việc riêng của cô, nhưng mà tôi hơi để ý chuyện này."
"Không sao cả, tôi đi trước đây." Dư Vãn ôm máy tính rời khỏi văn phòng của Ngụy Thiệu.
Sau khi quay về phòng làm việc của mình, Dư Vãn dựa vào lưng ghế, không còn tâm tư làm việc. Từ khi biết Ngụy Thiệu có khả năng thích cô, cô lại nhớ về rất nhiều chuyện trước kia Ngụy Thiệu làm và cảm thấy không đơn giản như ban đầu nữa.
Ngụy Thiệu rất ưu tú, bề ngoài đẹp trai, có tiền còn có năng lực, thực ra rất nhiều nữ công nhân trong công ty xem hắn như tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, mà bản thân cô đương nhiên là nữ chính rồi.
Nhưng Dư Vãn chưa từng nghĩ như vậy, bởi vì trong lòng cô vẫn luôn chứa Lệ Thâm. Chỉ có điều Ngụy Thiệu thật sự thích cô ư? Hắn không giống Lệ Thâm, lúc quen biết cô thì vẫn còn là sinh viên chưa trải việc đời, Dư Vãn luôn cảm thấy, cô có thể bắt lấy Lệ Thâm là vì cô ra tay đủ sớm...
Nếu đổi thành bây giờ, có lẽ Lệ Thâm còn không thèm liếc nhìn cô một cái.
Mà Ngụy Thiệu thì khác, khi cô và Ngụy Thiệu quen biết, Ngụy Thiệu đã là một người sếp trưởng thành, vả lại sự nghiệp còn có chút thành tựu. Đàn ông như hắn đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, bản thân cô trong đó coi như là một người không quá bắt mắt.
Chẳng lẽ cô vẫn luôn không rõ mị lực của mình?
... Không nên tự luyến, nếu Ngụy Thiệu thật sự có ý với cô ở phương diện kia, sau này cô nên đối mặt với hắn như thế nào đây?
Vấn đề này còn khó khăn hơn những vấn đề Dư Vãn gặp trong hôn lẽ, cô suy tư cả buổi cũng chưa đưa ra kết luận. Mắt thấy sắp tan tầm, cô quyết định ngưng suy nghĩ, đi ăn cơm với Lệ Thâm trước rồi tính.
Chưa ra khỏi văn phòng thì điện thoại đã reo lên, Dư Vãn thấy người gọi tới là Lý Duệ, trong lòng có cảm giác không tốt.
Mặc dù hôm nay cô mất tập trung, nhưng vẫn không quên làm việc, cô gọi lại cho Đàm Bình để xác nhận với cô ấy xem mọi người đã đồng ý hết chưa. Lúc ấy cô ta trả lời xác định, nhưng bây giờ Lý Duệ gọi tới giống như là muốn báo tin xấu cho cô.
"Chào anh, Lý tiên sinh." Dư Vãn lấy hết can đảm tiếp điện thoại.
"Dư tiểu thư, thực xin lỗi, bên phía tôi xảy ra chút chuyện." Giọng điệu của Lý Duệ rất nôn nóng, không giống chỉ xảy ra "chút chuyện": "Đàm Bình cãi nhau với mẹ tôi một trận, bây giờ nói không kết hôn."
Dư Vãn: "..."
Được rồi, cũng chẳng phải cô chưa gặp qua sóng to gió lớn. Cô bình tĩnh lại hỏi hắn: "Là chuyện thế nào? Nguyên nhân vì kế hoạch hôn lễ à?"
"Đúng vậy." Lý Duệ nói tới đây thì hơi hối hận: "Kế hoạch khi đó cô đưa, tôi và Đàm Bình rất vừa ý, cha mẹ của Đàm Bình cũng đồng ý, nhưng mà mẹ tôi không đồng ý, bà ấy nói hôn lễ không có màu đỏ thì còn gì là hôn lễ. Tôi nghĩ rằng ba tôi có thể thuyết phục bà ấy nên nói với Đàm Bình là bà ấy đã đồng ý, không ngờ hôm nay Đàm Bình lại tự mình liên lạc với bà ấy, hai người đàm phán thất bại."
Dư Vãn: "..."
Anh trai à, không lấy được kim cương thì chớ có ôm đồ sứ mà sống chứ! Người mẹ cố chấp cô đã thấy nhiều, họ có quyền lên tiếng nhất, quan điểm của bọn họ nào dễ thay đổi như vậy.
"Anh đừng lo lắng, Đàm Bình nói không kết hôn chắc chỉ là lời nói khi tức giận, vấn đề cũng cần phải giải quyết."
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ quan điểm về hôn lễ của hai người hoàn toàn khác nhau, tôi muốn hỏi thử cô còn có kế hoạch nào mà có thể đẹp cả đôi bên không?"
Dư Vãn thở ra một hơi và hỏi hắn: "Yêu cầu của mẹ anh đối với hôn lễ chỉ cần là kiểu Trung Quốc và có màu đỏ rực là được đúng không?"
"Đúng đúng."
"Anh chắc chắn chứ?"
"Lần này thật sự chắc chắn, chỉ cần hôn lễ kiểu Trung Quốc màu đỏ rực, bà ấy sẽ đồng ý."
"Được thôi, tôi sẽ thiết kế lại rồi đưa cho Đàm tiểu thư xem. Anh có biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?"
Lý Duệ nói: "Biết, ở nơi chúng tôi thường tới uống rượu, bây giờ cô ấy không nghe điện thoại của tôi và cũng không muốn gặp tôi nên chỉ có thể làm phiền cô đi tìm cô ấy."
"Tôi biết rồi, trước hết thế này, tôi gặp cô ấy rồi liên lạc lại với anh." Dư Vãn cúp điện thoại với Lý Duệ rồi gửi tin nhắn xin lỗi tới Lệ Thâm.
Dư Vãn: Thực xin lỗi!! Hôm nay xảy ra chuyện đột xuất, tôi phải đi gặp khách hàng ngay lập tức, tối nay có lẽ không kịp ăn cơm!
Lúc này Lệ Thâm vừa tắm xong ở nhà và đang định chọn quần áo để đi ăn cơm tối nay, vừa thấy tin nhắn của Dư Vãn thì anh hơi nhíu mày. Anh gọi điện qua, Dư Vãn đã mở máy tính ra lần nữa và ngồi trước bàn làm việc: "Lệ Thâm? Thật sự rất xin lỗi, hay là chúng ta đổi thành ngày mai ăn cơm."
"Nhưng mà ngày mai đã qua sinh nhật của em."
"Không sao đâu, dù sao chỉ là ăn cơm cùng nhau thôi mà, có phải là sinh nhật hay không thì không quan trọng."
Dư Vãn thốt lên câu này không ngờ lại lấy lòng Lệ Thâm, tâm tình của Lệ Thâm tốt hơn vừa rồi rất nhiều, anh bắt đầu tiếp tục lục lọi quần áo của mình: "Thế này đi, tôi tới nhà hàng đợi em trước, mười giờ bọn họ mới đóng cửa, nếu em có thể chạy tới thì cố gắng tới đây."
"Hả? Vậy thì anh có chờ lâu lắm không?"
"Không sao, ông chủ ở đó là bạn của tôi, hai người có thể tán gẫu một chút."
Dư Vãn biết ông chủ nhà hàng là bạn của Lệ Thâm bởi vì nơi mà anh ta hẹn là nhà hàng tốt nhất ở gần nhà thuê năm đó của bọn họ.
Đồ ăn của nhà hàng này đắt nhất trong khu bọn họ ở, nhưng khách hàng rất nhiều, Dư Vãn vẫn luôn muốn tới đây ăn nhưng ngại quá đắt, chậm chạp chưa từng đi.
Sau đó có một ngày, Lệ Thâm nói đưa cô đi ăn cơm, khi đến nơi cô mới phát hiện là nhà hàng này.
Khi đó Lệ Thâm không có tiền giống như cô, tiêu xài ăn cơm ở nhà hàng như vậy đã cực kỳ xa xỉ. Cô hỏi Lệ Thâm lấy tiền đâu ra, Lệ Thâm còn thần thần bí bí không nói, sau đó Dư Vãn hỏi ông chủ mới biết Lệ Thâm mặt dày mày dạn chạy tới nói phải hát cho hắn nghe, còn hát liên tục trong một tuần, cuối cùng hát đến mức khiến ông chủ đồng ý mời bọn họ ăn cơm miễn phí.
Với giá trị con người của Lệ Thâm bây giờ, ông chủ nhà hàng quá kiếm lời.
- -----oOo------
Hắn để ý quan hệ giữa cô và Lệ Thâm.
Cũng không phải vì hắn là fans Lệ Thâm đâu nhỉ?
Dư Vãn không biết nên nói gì, trong văn phòng yên tĩnh một lát, Ngụy Thiệu mới mở miệng lần nữa: "Lần trước trong hôn lễ của Hồ Kiều, Lệ Thâm nói chở cô đi cùng, tôi đã mơ hồ cảm thấy anh ta đối xử với cô không bình thường, chắc không chỉ là quan hệ hàng xóm đơn giản như thế."
Dư Vãn im lặng một hồi rồi nói với Ngụy Thiệu: "Lúc Lệ Thâm còn học đại học, chúng tôi đã từng ở bên nhau."
Ngụy Thiệu hơi bất ngờ, trong suy nghĩ của hắn, câu chuyện này bắt đầu từ khi Lệ Thâm và Dư Vãn biết nhau trong hôn lễ của Quách Đóng, không ngờ rằng chuyện xưa của bọn họ bắt đầu sớm hơn trong tưởng tượng của hắn.
"Vậy nên bạn gái thời đại học của Lệ Thâm là cô?" Trước khi Ngụy Thiệu quyết định mở miệng hỏi, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới kết luận này.
"Đúng vậy." Bây giờ Dư Vãn đã hoàn toàn bình tĩnh lại: "Nhưng mà chúng tôi đã chia tay trước khi anh ấy tốt nghiệp đại học, bây giờ cũng không có quen nhau."
Ngụy Thiệu cảm thấy vấn đề này khiến Dư Vãn không quá vui vẻ nên nói: "Xin lỗi, tôi không nên hỏi việc riêng của cô, nhưng mà tôi hơi để ý chuyện này."
"Không sao cả, tôi đi trước đây." Dư Vãn ôm máy tính rời khỏi văn phòng của Ngụy Thiệu.
Sau khi quay về phòng làm việc của mình, Dư Vãn dựa vào lưng ghế, không còn tâm tư làm việc. Từ khi biết Ngụy Thiệu có khả năng thích cô, cô lại nhớ về rất nhiều chuyện trước kia Ngụy Thiệu làm và cảm thấy không đơn giản như ban đầu nữa.
Ngụy Thiệu rất ưu tú, bề ngoài đẹp trai, có tiền còn có năng lực, thực ra rất nhiều nữ công nhân trong công ty xem hắn như tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, mà bản thân cô đương nhiên là nữ chính rồi.
Nhưng Dư Vãn chưa từng nghĩ như vậy, bởi vì trong lòng cô vẫn luôn chứa Lệ Thâm. Chỉ có điều Ngụy Thiệu thật sự thích cô ư? Hắn không giống Lệ Thâm, lúc quen biết cô thì vẫn còn là sinh viên chưa trải việc đời, Dư Vãn luôn cảm thấy, cô có thể bắt lấy Lệ Thâm là vì cô ra tay đủ sớm...
Nếu đổi thành bây giờ, có lẽ Lệ Thâm còn không thèm liếc nhìn cô một cái.
Mà Ngụy Thiệu thì khác, khi cô và Ngụy Thiệu quen biết, Ngụy Thiệu đã là một người sếp trưởng thành, vả lại sự nghiệp còn có chút thành tựu. Đàn ông như hắn đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, bản thân cô trong đó coi như là một người không quá bắt mắt.
Chẳng lẽ cô vẫn luôn không rõ mị lực của mình?
... Không nên tự luyến, nếu Ngụy Thiệu thật sự có ý với cô ở phương diện kia, sau này cô nên đối mặt với hắn như thế nào đây?
Vấn đề này còn khó khăn hơn những vấn đề Dư Vãn gặp trong hôn lẽ, cô suy tư cả buổi cũng chưa đưa ra kết luận. Mắt thấy sắp tan tầm, cô quyết định ngưng suy nghĩ, đi ăn cơm với Lệ Thâm trước rồi tính.
Chưa ra khỏi văn phòng thì điện thoại đã reo lên, Dư Vãn thấy người gọi tới là Lý Duệ, trong lòng có cảm giác không tốt.
Mặc dù hôm nay cô mất tập trung, nhưng vẫn không quên làm việc, cô gọi lại cho Đàm Bình để xác nhận với cô ấy xem mọi người đã đồng ý hết chưa. Lúc ấy cô ta trả lời xác định, nhưng bây giờ Lý Duệ gọi tới giống như là muốn báo tin xấu cho cô.
"Chào anh, Lý tiên sinh." Dư Vãn lấy hết can đảm tiếp điện thoại.
"Dư tiểu thư, thực xin lỗi, bên phía tôi xảy ra chút chuyện." Giọng điệu của Lý Duệ rất nôn nóng, không giống chỉ xảy ra "chút chuyện": "Đàm Bình cãi nhau với mẹ tôi một trận, bây giờ nói không kết hôn."
Dư Vãn: "..."
Được rồi, cũng chẳng phải cô chưa gặp qua sóng to gió lớn. Cô bình tĩnh lại hỏi hắn: "Là chuyện thế nào? Nguyên nhân vì kế hoạch hôn lễ à?"
"Đúng vậy." Lý Duệ nói tới đây thì hơi hối hận: "Kế hoạch khi đó cô đưa, tôi và Đàm Bình rất vừa ý, cha mẹ của Đàm Bình cũng đồng ý, nhưng mà mẹ tôi không đồng ý, bà ấy nói hôn lễ không có màu đỏ thì còn gì là hôn lễ. Tôi nghĩ rằng ba tôi có thể thuyết phục bà ấy nên nói với Đàm Bình là bà ấy đã đồng ý, không ngờ hôm nay Đàm Bình lại tự mình liên lạc với bà ấy, hai người đàm phán thất bại."
Dư Vãn: "..."
Anh trai à, không lấy được kim cương thì chớ có ôm đồ sứ mà sống chứ! Người mẹ cố chấp cô đã thấy nhiều, họ có quyền lên tiếng nhất, quan điểm của bọn họ nào dễ thay đổi như vậy.
"Anh đừng lo lắng, Đàm Bình nói không kết hôn chắc chỉ là lời nói khi tức giận, vấn đề cũng cần phải giải quyết."
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ quan điểm về hôn lễ của hai người hoàn toàn khác nhau, tôi muốn hỏi thử cô còn có kế hoạch nào mà có thể đẹp cả đôi bên không?"
Dư Vãn thở ra một hơi và hỏi hắn: "Yêu cầu của mẹ anh đối với hôn lễ chỉ cần là kiểu Trung Quốc và có màu đỏ rực là được đúng không?"
"Đúng đúng."
"Anh chắc chắn chứ?"
"Lần này thật sự chắc chắn, chỉ cần hôn lễ kiểu Trung Quốc màu đỏ rực, bà ấy sẽ đồng ý."
"Được thôi, tôi sẽ thiết kế lại rồi đưa cho Đàm tiểu thư xem. Anh có biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?"
Lý Duệ nói: "Biết, ở nơi chúng tôi thường tới uống rượu, bây giờ cô ấy không nghe điện thoại của tôi và cũng không muốn gặp tôi nên chỉ có thể làm phiền cô đi tìm cô ấy."
"Tôi biết rồi, trước hết thế này, tôi gặp cô ấy rồi liên lạc lại với anh." Dư Vãn cúp điện thoại với Lý Duệ rồi gửi tin nhắn xin lỗi tới Lệ Thâm.
Dư Vãn: Thực xin lỗi!! Hôm nay xảy ra chuyện đột xuất, tôi phải đi gặp khách hàng ngay lập tức, tối nay có lẽ không kịp ăn cơm!
Lúc này Lệ Thâm vừa tắm xong ở nhà và đang định chọn quần áo để đi ăn cơm tối nay, vừa thấy tin nhắn của Dư Vãn thì anh hơi nhíu mày. Anh gọi điện qua, Dư Vãn đã mở máy tính ra lần nữa và ngồi trước bàn làm việc: "Lệ Thâm? Thật sự rất xin lỗi, hay là chúng ta đổi thành ngày mai ăn cơm."
"Nhưng mà ngày mai đã qua sinh nhật của em."
"Không sao đâu, dù sao chỉ là ăn cơm cùng nhau thôi mà, có phải là sinh nhật hay không thì không quan trọng."
Dư Vãn thốt lên câu này không ngờ lại lấy lòng Lệ Thâm, tâm tình của Lệ Thâm tốt hơn vừa rồi rất nhiều, anh bắt đầu tiếp tục lục lọi quần áo của mình: "Thế này đi, tôi tới nhà hàng đợi em trước, mười giờ bọn họ mới đóng cửa, nếu em có thể chạy tới thì cố gắng tới đây."
"Hả? Vậy thì anh có chờ lâu lắm không?"
"Không sao, ông chủ ở đó là bạn của tôi, hai người có thể tán gẫu một chút."
Dư Vãn biết ông chủ nhà hàng là bạn của Lệ Thâm bởi vì nơi mà anh ta hẹn là nhà hàng tốt nhất ở gần nhà thuê năm đó của bọn họ.
Đồ ăn của nhà hàng này đắt nhất trong khu bọn họ ở, nhưng khách hàng rất nhiều, Dư Vãn vẫn luôn muốn tới đây ăn nhưng ngại quá đắt, chậm chạp chưa từng đi.
Sau đó có một ngày, Lệ Thâm nói đưa cô đi ăn cơm, khi đến nơi cô mới phát hiện là nhà hàng này.
Khi đó Lệ Thâm không có tiền giống như cô, tiêu xài ăn cơm ở nhà hàng như vậy đã cực kỳ xa xỉ. Cô hỏi Lệ Thâm lấy tiền đâu ra, Lệ Thâm còn thần thần bí bí không nói, sau đó Dư Vãn hỏi ông chủ mới biết Lệ Thâm mặt dày mày dạn chạy tới nói phải hát cho hắn nghe, còn hát liên tục trong một tuần, cuối cùng hát đến mức khiến ông chủ đồng ý mời bọn họ ăn cơm miễn phí.
Với giá trị con người của Lệ Thâm bây giờ, ông chủ nhà hàng quá kiếm lời.
- -----oOo------