Chương 35
Lúc này Lệ Thâm khiến Dư Vãn cảm thấy vừa quen thuộc lại xa lạ, bọn họ từng là tình nhân yêu nhau tha thiết, từng có tiếp xúc thân mật nhất trên thế giới, mà Lệ Thâm với lễ phục màu trắng là siêu sao trên sân khấu làm vô số fans rít gào, đó là thế giới mà Dư Vãn chưa bao giờ đặt chân đến.
"Trở về rồi?" Lệ Thâm tự nhiên mở miệng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng trầm thấp như thường. Dư Vãn ổn định tâm trí, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình: "Ừ, sao anh lại đứng đây?"
Lệ Thâm cụp mắt nở nụ cười, nhìn về phía cô và hỏi: "Nhà tôi ở bên cạnh, tôi đứng đây rất kỳ quái ư?"
"Không phải..." Dư Vãn phát hiện mỗi khi gặp Lệ Thâm, năng lực biểu đạt của cô lập tức thoái hóa tới trình độ cực kì thấp: "Ý tôi là, anh không tham gia tiệc ăn mừng gì đó? Dù sao anh cũng giành được nhiều giải thưởng như vậy."
Lệ Thâm nói: "Không có, tham gia lễ trao giải xong rồi trở về, ngày mai còn phải thu âm bài hát."
"À..."
"Cảm thấy hơi ngột ngạt nên đi dạo trong tiểu khu." Lệ Thâm nhìn cô, hôm nay cô vẫn ăn mặc kiểu thông cần*, trên vai đeo một cái túi lớn, nhìn rất nặng, dưới chân mang giày đế bằng, xem ra sau lần trẹo chân trước, cô đã biết rút kinh nghiệm.
* Thông cần: thông thường, chăm chỉ.
Lệ Thâm vừa nói xong câu đó, hai người im lặng vài giây, Lệ Thâm hơi chán nản, cũng hơi tự giễu. Sau khi giành giải thưởng hôm nay, anh rất muốn gặp Dư Vãn, khi trở về thì thấy nhà Dư Vãn chưa sáng đèn thì dứt khoát đứng đây chờ cô.
Bây giờ vất vả lắm mới đợi người trở lại, nhưng anh không biết nên nói gì với cô.
Anh nhìn Dư Vãn đứng đó, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ không phải anh muốn nói gì với Dư Vãn. Anh chỉ là muốn gặp cô.
"Ừm... Chúc mừng anh lần nữa, giành được nhiều giải thưởng như vậy, anh cảm thấy thế nào?" Dư Vãn nghẹn một hồi, cuối cùng cũng nghẹn ra đề tài có thể kéo dài cuộc trò chuyện.
Lệ Thâm cười khẽ một tiếng, nói với cô: "Cảm thấy hơi mơ màng, nói theo cách thoải mái hơn là, trong ba người đứng trong top ba ca khúc vàng, đặc biệt là Cố Tín và Tư Mã Tiêu Tiêu, tôi được xem như là nghe nhạc của họ mà lớn lên, không ngờ còn có một ngày đứng cùng sân khấu nhận thưởng với bọn họ."
"Ha ha ha ha ha ha ha." Dư Vãn bị Lệ Thâm chọc cười: "Anh dám nói lại lần nữa không, tôi ghi âm lại giúp anh rồi đăng lên mạng, anh có thể lên hot search ngay lập tức."
Lệ Thâm cũng thấp giọng mỉm cười theo, Dư Vãn cười xong thì tò mò hỏi anh: "Cúp của bảng xếp hạng ca khúc trông như thế nào, tôi có thể xem không?"
"Cúp để trong xe." Lệ Thâm quay đầu lại nhìn về phía ga ra nhà mình: "Em có muốn vào xem không?"
"Muốn chứ!"
Cô hào hứng đi theo Lệ Thâm vào ga ra của anh, trong ga ra có hai chiếc xe, một chiếc là xe việt dã Dư Vãn đã thấy qua, chiếc còn lại là chiếc xe mà Lệ Thâm lái đi tham dự lễ trao giải tối nay.
Lệ Thâm mở cửa xe nói với Dư Vãn: "Ba cái cúp đều cất trong hộp đặt bên trong, nó khá nặng."
Anh lấy một cái hộp và mở ra, bên trong được đặt chiếc cúp bảng xếp hạng ca khúc vàng. Cúp có màu vàng, con số trên cùng đại diện cho khóa thứ mấy, hàng chữ nhỏ phía dưới được khắc ca khúc đoạt giải và thứ hạng.
Dư Vãn hơi muốn duỗi tay sờ thử, nhưng vẫn nhịn xuống: "Cái này là vàng thiệt à?"
"Cái micro kia là vàng thiệt."
"Vậy cũng không tệ, cái micro này không nhỏ!"
Lệ Thâm cười cười, cúi người lấy hai cái hộp khác. Dư Vãn cũng tò mò nhìn vào trong, khi Lệ Thâm chui người ra vừa lúc cọ qua mặt cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, trong ga ra lại không bật đèn, không gian tối tăm lập tức sinh ra chút mập mờ. Lệ Thâm tạm thời quên chuyển động, Dư Vãn cũng giống như bị trúng Định Thân Chú, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Hơi thở của Lệ Thâm đều đặn phả vào mặt cô, mang theo tia nóng bỏng, hàng lông mi được vô số fans khen ngợi của anh nhẹ nhàng run rẩy giữa không khí.
Trái tim Dư Vãn cũng run rẩy theo, cô nhìn đôi môi Lệ Thâm ngày càng gần mình hơn, chẳng mấy chốc sẽ chạm vào môi mình.
Chiếc điện thoại bị Lệ Thâm bỏ lại ở ghế sau đột nhiên reo lên, tiếng chuông bất chợt như phá vỡ lời nguyền nào đó, khiến cho cả hai tỉnh dậy khỏi cơn mơ.
Lông mi của Lệ Thâm lại run rẩy một đợt, anh dời tầm mắt sang chỗ khác và tiếp điện thoại: "Mẹ à? Vâng, về nhà rồi, vâng, cảm ơn. Con sẽ..."
Dư Vãn nghe Lệ Thâm và mẹ anh nói chuyện điện thoại, hai má từ từ nóng lên. Vừa rồi Lệ Thâm muốn hôn cô ư? Nhưng điều tệ hơn đó là cô không muốn tránh chút nào.
Cô chép chép miệng, dùng điện thoại gõ mấy chữ "Tôi đi về trước" và đưa tới trước mặt Lệ Thâm.
Lệ Thâm còn đang nghe mẹ anh nói chuyện, anh nhìn Dư Vãn đeo túi xách và nhanh chóng bước vào màn đêm, ánh mắt nặng nề.
Vừa rồi anh súyt nữa hôn Dư Vãn, nếu mẹ không gọi điện thoại tới, có phải anh đã hôn lên rồi không?
Bây giờ bọn họ không phải tình nhân, hành động này rõ ràng đã vượt qua giới hạn, nhưng anh không thể kiểm soát bản thân, ngay lúc anh chưa kịp ý thức được thì đã làm như vậy.
"Thâm Thâm, con có nghe không?"
"Có." Lệ Thâm đáp: "Con sẽ tự chăm sóc cho mình."
"Vậy thì tốt rồi, đừng làm việc quá sức, sức khỏe vẫn quan trọng hơn."
"Vâng." Lệ Thâm dừng một chút rồi nói với mẹ anh: "Mẹ, cảm ơn ngài đã gọi cuộc gọi này."
"Thằng nhóc này, sao lại nói chuyện với mẹ một cách khách khí như vậy?"
Lệ Thâm cười cười, không trả lời. Nếu không có cuộc gọi này, Dư Vãn sẽ cho anh một bạt tai rồi rời đi nhỉ.
Đêm nay Dư Vãn nằm mơ, trong mơ đều là lông mi của Lệ Thâm, đôi mắt của Lệ Thâm, còn có nụ hôn của Lệ Thâm dành cho cô.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô cay đắng mím môi, quả nhiên mùa xuân sắp tới rồi sao, cô vậy mà lại bắt đầu tư xuân*.
* Tư xuân: nhớ mùa xuân, chìm đắm trong tình yêu/ biết yêu.
Có lẽ là vì chuyện đêm trước khiến hai người cảm thấy xấu hổ, Dư Vãn và Lệ Thâm đã không liên lạc trong vài ngày. Đến khi nhìn thấy người có liên quan tới Lệ Thâm lần nữa là vào cuối tháng ba, lúc Dư Vãn tan làm về nhà thì nhìn thấy một cô gái dắt Lili đi dạo trong tiểu khu.
Cô gái này không phải là người lần trước, Lili vừa thấy Dư Vãn vẫn niềm nở như trước. Sau khi chào hỏi với Lili, Dư Vãn nhìn cô gái và hỏi: "Cô là?"
"À, tôi là em họ của chủ nhân chú chó!"
Dư Vãn: "..."
Sau khi về nhà, cô vào WeChat của Lệ Thâm và chia sẻ một bài hát với anh.
Lệ Thâm đang quay gameshow ở nơi khác, đầu tháng tư mới trở lại thành phố A. Khi tới giờ nghỉ của chương trình, anh dựa vào vách tường trong phòng luyện tập, rút điện thoại ra.
Tin nhắn của Dư Vãn nằm trên đầu nên vừa mở WeChat lên thì lập tức thấy tên bài hát <Rốt cuộc là anh có bao nhiêu em gái> được cô chia sẻ qua.
"Phụt." Lệ Thâm không nhịn được mà cười ra tiếng, anh nhấp vào bàn phím và trả lời cô: "Có phải em lại gặp trợ lý của tôi không?"
Dư Vãn: Không phải Tiểu Đổng.
Lệ Thâm: Ừ, Tiểu Đổng đi cùng tôi tới nơi khác để quay chương trình, đó là Tiểu Tô.
Dư Vãn: [OK].
Lệ Thâm: Tôi không yên tâm đưa Lili cho người khác chăm sóc, hơn nữa nó sẽ không thích nghi được với nơi ở mới, cho nên đều kêu trợ lý tới nhà của tôi.
Dư Vãn: À, vậy khi nào anh trở về, Lili ở một mình quá lâu sẽ không gây chuyện à?
- -----oOo------
"Trở về rồi?" Lệ Thâm tự nhiên mở miệng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng trầm thấp như thường. Dư Vãn ổn định tâm trí, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình: "Ừ, sao anh lại đứng đây?"
Lệ Thâm cụp mắt nở nụ cười, nhìn về phía cô và hỏi: "Nhà tôi ở bên cạnh, tôi đứng đây rất kỳ quái ư?"
"Không phải..." Dư Vãn phát hiện mỗi khi gặp Lệ Thâm, năng lực biểu đạt của cô lập tức thoái hóa tới trình độ cực kì thấp: "Ý tôi là, anh không tham gia tiệc ăn mừng gì đó? Dù sao anh cũng giành được nhiều giải thưởng như vậy."
Lệ Thâm nói: "Không có, tham gia lễ trao giải xong rồi trở về, ngày mai còn phải thu âm bài hát."
"À..."
"Cảm thấy hơi ngột ngạt nên đi dạo trong tiểu khu." Lệ Thâm nhìn cô, hôm nay cô vẫn ăn mặc kiểu thông cần*, trên vai đeo một cái túi lớn, nhìn rất nặng, dưới chân mang giày đế bằng, xem ra sau lần trẹo chân trước, cô đã biết rút kinh nghiệm.
* Thông cần: thông thường, chăm chỉ.
Lệ Thâm vừa nói xong câu đó, hai người im lặng vài giây, Lệ Thâm hơi chán nản, cũng hơi tự giễu. Sau khi giành giải thưởng hôm nay, anh rất muốn gặp Dư Vãn, khi trở về thì thấy nhà Dư Vãn chưa sáng đèn thì dứt khoát đứng đây chờ cô.
Bây giờ vất vả lắm mới đợi người trở lại, nhưng anh không biết nên nói gì với cô.
Anh nhìn Dư Vãn đứng đó, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ không phải anh muốn nói gì với Dư Vãn. Anh chỉ là muốn gặp cô.
"Ừm... Chúc mừng anh lần nữa, giành được nhiều giải thưởng như vậy, anh cảm thấy thế nào?" Dư Vãn nghẹn một hồi, cuối cùng cũng nghẹn ra đề tài có thể kéo dài cuộc trò chuyện.
Lệ Thâm cười khẽ một tiếng, nói với cô: "Cảm thấy hơi mơ màng, nói theo cách thoải mái hơn là, trong ba người đứng trong top ba ca khúc vàng, đặc biệt là Cố Tín và Tư Mã Tiêu Tiêu, tôi được xem như là nghe nhạc của họ mà lớn lên, không ngờ còn có một ngày đứng cùng sân khấu nhận thưởng với bọn họ."
"Ha ha ha ha ha ha ha." Dư Vãn bị Lệ Thâm chọc cười: "Anh dám nói lại lần nữa không, tôi ghi âm lại giúp anh rồi đăng lên mạng, anh có thể lên hot search ngay lập tức."
Lệ Thâm cũng thấp giọng mỉm cười theo, Dư Vãn cười xong thì tò mò hỏi anh: "Cúp của bảng xếp hạng ca khúc trông như thế nào, tôi có thể xem không?"
"Cúp để trong xe." Lệ Thâm quay đầu lại nhìn về phía ga ra nhà mình: "Em có muốn vào xem không?"
"Muốn chứ!"
Cô hào hứng đi theo Lệ Thâm vào ga ra của anh, trong ga ra có hai chiếc xe, một chiếc là xe việt dã Dư Vãn đã thấy qua, chiếc còn lại là chiếc xe mà Lệ Thâm lái đi tham dự lễ trao giải tối nay.
Lệ Thâm mở cửa xe nói với Dư Vãn: "Ba cái cúp đều cất trong hộp đặt bên trong, nó khá nặng."
Anh lấy một cái hộp và mở ra, bên trong được đặt chiếc cúp bảng xếp hạng ca khúc vàng. Cúp có màu vàng, con số trên cùng đại diện cho khóa thứ mấy, hàng chữ nhỏ phía dưới được khắc ca khúc đoạt giải và thứ hạng.
Dư Vãn hơi muốn duỗi tay sờ thử, nhưng vẫn nhịn xuống: "Cái này là vàng thiệt à?"
"Cái micro kia là vàng thiệt."
"Vậy cũng không tệ, cái micro này không nhỏ!"
Lệ Thâm cười cười, cúi người lấy hai cái hộp khác. Dư Vãn cũng tò mò nhìn vào trong, khi Lệ Thâm chui người ra vừa lúc cọ qua mặt cô.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, trong ga ra lại không bật đèn, không gian tối tăm lập tức sinh ra chút mập mờ. Lệ Thâm tạm thời quên chuyển động, Dư Vãn cũng giống như bị trúng Định Thân Chú, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Hơi thở của Lệ Thâm đều đặn phả vào mặt cô, mang theo tia nóng bỏng, hàng lông mi được vô số fans khen ngợi của anh nhẹ nhàng run rẩy giữa không khí.
Trái tim Dư Vãn cũng run rẩy theo, cô nhìn đôi môi Lệ Thâm ngày càng gần mình hơn, chẳng mấy chốc sẽ chạm vào môi mình.
Chiếc điện thoại bị Lệ Thâm bỏ lại ở ghế sau đột nhiên reo lên, tiếng chuông bất chợt như phá vỡ lời nguyền nào đó, khiến cho cả hai tỉnh dậy khỏi cơn mơ.
Lông mi của Lệ Thâm lại run rẩy một đợt, anh dời tầm mắt sang chỗ khác và tiếp điện thoại: "Mẹ à? Vâng, về nhà rồi, vâng, cảm ơn. Con sẽ..."
Dư Vãn nghe Lệ Thâm và mẹ anh nói chuyện điện thoại, hai má từ từ nóng lên. Vừa rồi Lệ Thâm muốn hôn cô ư? Nhưng điều tệ hơn đó là cô không muốn tránh chút nào.
Cô chép chép miệng, dùng điện thoại gõ mấy chữ "Tôi đi về trước" và đưa tới trước mặt Lệ Thâm.
Lệ Thâm còn đang nghe mẹ anh nói chuyện, anh nhìn Dư Vãn đeo túi xách và nhanh chóng bước vào màn đêm, ánh mắt nặng nề.
Vừa rồi anh súyt nữa hôn Dư Vãn, nếu mẹ không gọi điện thoại tới, có phải anh đã hôn lên rồi không?
Bây giờ bọn họ không phải tình nhân, hành động này rõ ràng đã vượt qua giới hạn, nhưng anh không thể kiểm soát bản thân, ngay lúc anh chưa kịp ý thức được thì đã làm như vậy.
"Thâm Thâm, con có nghe không?"
"Có." Lệ Thâm đáp: "Con sẽ tự chăm sóc cho mình."
"Vậy thì tốt rồi, đừng làm việc quá sức, sức khỏe vẫn quan trọng hơn."
"Vâng." Lệ Thâm dừng một chút rồi nói với mẹ anh: "Mẹ, cảm ơn ngài đã gọi cuộc gọi này."
"Thằng nhóc này, sao lại nói chuyện với mẹ một cách khách khí như vậy?"
Lệ Thâm cười cười, không trả lời. Nếu không có cuộc gọi này, Dư Vãn sẽ cho anh một bạt tai rồi rời đi nhỉ.
Đêm nay Dư Vãn nằm mơ, trong mơ đều là lông mi của Lệ Thâm, đôi mắt của Lệ Thâm, còn có nụ hôn của Lệ Thâm dành cho cô.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô cay đắng mím môi, quả nhiên mùa xuân sắp tới rồi sao, cô vậy mà lại bắt đầu tư xuân*.
* Tư xuân: nhớ mùa xuân, chìm đắm trong tình yêu/ biết yêu.
Có lẽ là vì chuyện đêm trước khiến hai người cảm thấy xấu hổ, Dư Vãn và Lệ Thâm đã không liên lạc trong vài ngày. Đến khi nhìn thấy người có liên quan tới Lệ Thâm lần nữa là vào cuối tháng ba, lúc Dư Vãn tan làm về nhà thì nhìn thấy một cô gái dắt Lili đi dạo trong tiểu khu.
Cô gái này không phải là người lần trước, Lili vừa thấy Dư Vãn vẫn niềm nở như trước. Sau khi chào hỏi với Lili, Dư Vãn nhìn cô gái và hỏi: "Cô là?"
"À, tôi là em họ của chủ nhân chú chó!"
Dư Vãn: "..."
Sau khi về nhà, cô vào WeChat của Lệ Thâm và chia sẻ một bài hát với anh.
Lệ Thâm đang quay gameshow ở nơi khác, đầu tháng tư mới trở lại thành phố A. Khi tới giờ nghỉ của chương trình, anh dựa vào vách tường trong phòng luyện tập, rút điện thoại ra.
Tin nhắn của Dư Vãn nằm trên đầu nên vừa mở WeChat lên thì lập tức thấy tên bài hát <Rốt cuộc là anh có bao nhiêu em gái> được cô chia sẻ qua.
"Phụt." Lệ Thâm không nhịn được mà cười ra tiếng, anh nhấp vào bàn phím và trả lời cô: "Có phải em lại gặp trợ lý của tôi không?"
Dư Vãn: Không phải Tiểu Đổng.
Lệ Thâm: Ừ, Tiểu Đổng đi cùng tôi tới nơi khác để quay chương trình, đó là Tiểu Tô.
Dư Vãn: [OK].
Lệ Thâm: Tôi không yên tâm đưa Lili cho người khác chăm sóc, hơn nữa nó sẽ không thích nghi được với nơi ở mới, cho nên đều kêu trợ lý tới nhà của tôi.
Dư Vãn: À, vậy khi nào anh trở về, Lili ở một mình quá lâu sẽ không gây chuyện à?
- -----oOo------