Chương : 11
Edit: Miri
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Thi Vũ cười hì hì, vỗ mạnh mấy phát vào tay Thi Phong.
“Chẳng phải là em đang nghĩ cho chị đấy sao, Moniki là nam thần đó. Củi khô bén lửa với anh ấy là việc bao nhiêu người tha thiết ước mơ đó!”
Thi Phong nhìn vẻ háo sắc của Thi Vũ, không nhịn được lườm một cái, “Là em tha thiết ước mơ chứ gì.”
Thi Vũ tỏ vẻ bị đi guốc trong bụng, “Được, được, là em tha thiết ước mơ. Nhưng trong mắt nam thần chỉ có mỗi mình chị thôi.”
Nói tới đây, Thi Vũ giơ tay chỉ vào Mạc Nghịch đang đứng sau lưng Thi Phong.
Mạc Nghịch chỉ nghe thấy bốn chữ “tha thiết ước mơ”, anh nhìn lướt qua Thi Vũ, mỉm cười với cô.
Thi Vũ ngẩng đầu nhìn Mạc Nghịch, háo sắc mất một lúc cũng không có phản ứng gì.
Thi Phong đứng bên cạnh vô cùng bất lực, cô giơ tay chọc chọc vào cánh tay Thi Vũ, Thi Vũ mới hoàn hồn.
Sau đó, Thi Vũ tự giới thiệu với Mạc Nghịch: “Xin chào, em là Thi Vũ. Là fan của anh.”
Mạc Nghịch gật gật đầu với Thi Vũ, không đáp lại gì nhiều.
Mạc Nam Kiêu nhìn thấy Thi Phong bèn thả tay Mạc Nghịch ra, đi lên nắm chặt tay Thi Phong.
Thi Phong cảm thấy có một bàn tay mềm mềm nhỏ nhỏ nắm tay mình, theo bản năng cúi đầu xuống nhìn, đúng lúc Mạc Nam Kiêu cũng đang nhìn cô.
Thi Phong cười với Mạc Nam Kiêu, rồi ngẩng đầu nhìn Mạc Nghịch.
“Chúng ta vào được chưa?”
Mạc Nghịch gật đầu, “Theo tôi.”
***
Từ lúc nhìn thấy Mạc Nghịch, Thi Vũ bắt đầu nổi máu háo sắc, mắt chưa hề dời khỏi anh.
Dù sao là thần tượng mình hâm mộ nhiều năm, cuối cùng cũng thấy mặt, không kích động mới là lạ.
Tuy từ giờ đến lúc bắt đầu triển lãm còn một khoảng thời gian khá dài, nhưng trong sảnh đã có rất nhiều người.
Có thể thấy, Mạc Nghịch rất có tiếng tăm trong giới.
Vào không bao lâu, Mạc Nghịch đã bị nhân viên công tác gọi đi.
Anh vốn muốn dẫn Mạc Nam Kiêu theo rồi nhờ nhân viên công tác chăm sóc, nhưng Mạc Nam Kiêu chết sống không chịu buông tay Thi Phong ra.
Thi Phong thấy đứa bé như vậy cũng không đành lòng đẩy cậu ra.
Vì thế, cô nói với Mạc Nghịch: “Để tôi trông Nam Kiêu cho. Dù sao tôi cũng không biết thưởng thức tranh. Không sao cả.”
Mạc Nghịch nói: “Có em.”
Thi Phong không hiểu: “… Hả? Cái gì có tôi?”
Mạc Nghịch nói: “Trong tranh.”
Thi Phong nửa hiểu nửa không gật đầu: “À.”
…
Thi Vũ đứng cạnh nghe bọn họ nói chuyện, con tim kích động muốn rú lên.
Đợi Mạc Nghịch đi, Thi Vũ chạy nhanh đến trước mặt Thi Phong thầm thì.
“Chị chị chị, em phát hiện nam thần nhà em thích chị đấy. Ánh mắt anh ấy nhìn chị, ầy… mê người cực.”
Thi Phong bất đắc dĩ nhìn Thi Vũ: “Chị không thấy anh ta có gì không bình thường cả. Chị thấy em mới không bình thường ấy.”
Thi Vũ: “…”
Thi Phong lạnh lùng nói với Thi Vũ: “Ngắm tranh đi.”
Thi Vũ thấy tâm trạng Thi Phong không tốt, không dám nói gì nữa, đành ngoan ngoãn đi xem triển lãm tranh.
Thi Vũ có niềm đam mê rất lớn với mĩ thuật tạo hình, nhanh chóng đi vào thế giới của mình.
Thi Phong không hiểu gì về mĩ thuật tạo hình, nhìn một lúc cũng không thấy có manh mối gì, chỉ đơn giản cưỡi ngựa xem hoa.
Cô dắt Mạc Nam Kiêu vào sảnh bày tranh.
Đây không phải lần đầu tiên cô thấy tranh của Mạc Nghịch, cô sớm biết Mạc Nghịch rất có tài, giống như mọi người vẫn hay nói —— trong mỗi bức tranh của anh đều có linh hồn.
Mạc Nam Kiêu có hứng thú rất lớn với hội họa, thật ra, cậu đã xem gần hết tranh của Mạc Nghịch.
Dù vậy, cậu vẫn vô cùng nghiêm túc xem hết tất cả các bức tranh trong triển lãm.
Thi Vũ tốn hơn ba tiếng để xem hết tranh trong phòng triển lãm.
Thi Vũ tìm thấy Thi Phong và Mạc Nam Kiêu đang ở chỗ nghỉ, bèn đi ra ngồi bên cạnh Thi Phong.
Lúc trước Thi Vũ chỉ mải háo sắc nhìn Mạc Nghịch, bây giờ cuối cùng cũng có thời gian nhìn Mạc Nam Kiêu.
Cô nhìn chằm chằm Mạc Nam Kiêu trong chốc lát, cảm thấy đứa bé này nhìn rất quen.
Thi Vũ huých huých khuỷu tay vào Thi Phong, “Ờ, chị… Chị có thấy hình như con của nam thần có nét giống em không…”
Thi Phong quay đầu nhìn Thi Vũ, “Ý em muốn nói là em sinh ra nó?”
Thi Vũ vội vã xua tay, “Không không không, sao có thể… Em chỉ nói thế thôi mà.”
Mạc Nam Kiêu vẫn im lặng, cả một ngày cũng không nói một câu.
Mạc Nghịch vẫn còn bận rộn, giữa trưa, Thi Phong và Thi Vũ dắt Mạc Nam Kiêu ra ngoài ăn trưa.
Mạc Nam Kiêu ăn trưa xong bắt đầu mệt, Thi Phong sao nỡ nhẫn tâm nhìn đứa bé bị mệt mỏi, không chút nghĩ ngợi đưa Mạc Nam Kiêu về nhà cô.
***
Mạc Nghịch ở phòng triển lãm cả ngày, lúc kết thúc cũng đã tám giờ tối.
Thật ra Mạc Nghịch thấy kiểu hoạt động này rất phiền, thần kinh đại não không ngừng căng ra, lại không được hút thuốc, rất khó chịu.
Đi từ sảnh đến bãi đỗ xe dưới đất chỉ mất hai phút, anh đã hút xong một điếu thuốc.
Hút xong, Mạc Nghịch thấy thoải mái hơn một chút.
Sau khi lên xe, anh châm điếu thứ hai.
Vừa hút thuốc, vừa gọi điện cho Thi Phong. Tút tút tút ba tiếng mới có người nghe.
Qua điện thoại, giọng nói của Thi Phong vẫn ấm áp dịu dàng, “Nam Kiêu ở nhà tôi, ăn tối xong thì bé ngủ rồi, anh có đến đây không?”
Nghe thấy giọng nói của Thi Phong, cơ thể Mạc Nghịch bất chợt trào lên cảm giác trống trải khó hiểu.
Anh hít một hơi thuốc, hơi ổn định lại tâm trạng, “Đi.”
Thi Phong nói: “Để tôi nhắn địa chỉ cho anh… Anh lái xe cẩn thận chút nhé.”
Mạc Nghịch nói: “Biết.”
Ý của Mạc Nghịch là anh biết địa chỉ nhà cô.
Dù sao cũng đã chở cô về vài lần, anh đã sớm nhớ kĩ.
Nhưng, Thi Phong không hiểu ý của anh.
Cô “Vâng” một tiếng, “Tôi nhắn tin địa chỉ cho, hẹn gặp lại.”
Điện thoại vừa cúp không đến một phút, Thi Phong lập tức nhắn địa chỉ nhà cô đến.
Mạc Nghịch nhìn lướt qua địa chỉ, nhếch miệng cười, sau đó ném điện thoại sang ghế bên cạnh, khởi động xe.
…
Thi Vũ nghe Thi Phong nói Mạc Nghịch sẽ đến, kích động đến thiếu chút nữa nhảy lên.
“Chị, đánh em đi, em cảm thấy em đang nằm mơ. Sinh thời, nam thần nhà em sẽ đến nhà chúng ta. Ôi, thật vẻ vang cho kẻ hèn này.”
Thi Phong: “…”
Tâm trạng này của Thi Vũ, Thi Phong thật không tài nào hiểu được.
Thi Vũ mê mẩn trong chốc lát, rồi vội vàng chạy đi dọn dẹp phòng khách.
Cô nói: “Nam thần nhà em đến làm khách, em phải nhanh chóng dọn dẹp đã.”
Thi Phong: “…”
Chưa đến ba mươi phút, Mạc Nghịch đã đến. Sau khi chuông cửa vang lên, Thi Vũ chạy như điên ra mở cửa.
Thi Phong quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn bộ dáng háo sắc của Thi Vũ, cô vô cùng bất đắc dĩ.
“Thầy Mạc, mời vào mời vào.”
Thi Vũ tuy háo sắc, nhưng may mà vẫn còn ứng đối được trong những lúc quan trọng.
Cô cũng không gọi Mạc Nghịch là “nam thần” như lúc trước mà rất lịch sự gọi anh là “thầy Mạc”.
Trước việc này, Thi Phong vẫn có vẻ vui mừng.
Sau khi Mạc Nghịch vào, Thi Phong hỏi anh: “Nam Kiêu đã ngủ rồi, anh có đưa em ấy về không…”
“Đừng về! Thầy Mạc, thế này đi, anh và Nam Kiêu ngủ trong phòng chị em, còn để chị em sang phòng em là được.”
Mạc Nghịch còn chưa trả lời, đã bị Thi Vũ cướp lời trước.
Thi Phong lườm Thi Vũ một cái sắc lẻm, định giải thích với Mạc Nghịch, “Thật ra sáng mai anh lại…”
“Vậy ở lại.” Mạc Nghịch ngắt lời Thi Phong: “Tôi đói.”
Thi Vũ nói: “Đói bụng thì ăn cơm thôi! Ai, nhưng hình như trong nhà không còn thức ăn…”
Cô tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó nhắc nhở Thi Phong, “Chị, chi bằng chị dẫn thầy Mạc ra ngoài ăn cơm đi, để em trông Nam Kiêu cho. Dù sao bé cũng đang ngủ, không có chuyện gì đâu. Chị mời thầy Mạc ăn bữa cơm đi, coi như cảm ơn chuyện anh ấy mời chúng ta đến buổi triển lãm.”
Thi Phong: “…”
Nói đến mức này rồi, nếu cô cự tuyệt thì có vẻ là cô là loại không có lương tâm.
Thế nên Thi Phong ra ngoài ăn cơm với Mạc Nghịch.
Trước đó bọn họ đã từng ăn với nhau, nhưng lúc ấy có Mạc Nam Kiêu ở cạnh, nên không xấu hổ như bây giờ.
Tình huống trước mắt, chỉ có hai người bọn họ… Thi Phong chỉ nghĩ thôi cũng thấy không tự nhiên.
***
Mạc Nghịch đi ra ngoài cùng Thi Phong, lúc đến cửa tiểu khu, Thi Phong hỏi anh: “Trừ món Chiết, anh còn thích món nào nữa không?”
Mạc Nghịch dừng chân, chắn trước mặt Thi Phong, mắt sáng như đuốc: “Em.”
“… Vâng?” Thi Phong nhíu mi.
Mạc Nghịch lại bước đến gần, “Ăn em.”
Lời này làm Thi Phong đỏ mặt, đang lúc cô xấu hổ, Mạc Nghịch lại nhẹ nhàng thì thầm: “Mì em làm.” [1]
[1] Cấu trúc câu, từ của Trung Quốc ngược lại so với Việt Nam (hao hao cấu trúc tiếng Anh), nguyên gốc là như này:
– Nghịch: Ăn ngươi (吃你)
– Phong: …
– Nghịch: Ngươi làm đích mì (你做的面) → Mì em làm
Từ “ngươi” 你 ở cuối câu trước và đầu câu sau, tức là thực ra đây chỉ là câu nam chính chưa nói hết “Ăn ngươi… làm đích mì” (吃你。。。做的面) → “Ăn mì em làm” mà thôi =)))))) Mình chú thích vào vì sợ có người không hiểu sự liên quan của nó thôi:3
Nói hết cả câu, Thi Phong cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Bên kia có siêu thị, chúng ta đi mua mì và thức ăn rồi về nhà tôi làm cho anh.”
Mạc Nghịch nói: “Được.”
Sau đó, hai người cùng vào siêu thị.
Sau khi mua thức ăn và mì xong, Mạc Nghịch kéo Thi Phong đến chỗ bán đồ dùng hàng ngày.
Anh vừa đi vừa ném đồ vào giỏ. Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt, quần lót…
Lúc anh ném quần lót vào rổ, Thi Phong xấu hổ nhìn sang chỗ khác.
Cô không biết Mạc Nghịch muốn làm gì, nhưng lại ngại không dám hỏi.
Từ đầu đến cuối Mạc Nghịch làm rất thản nhiên, lúc tính tiền, anh đưa thẻ của mình ra.
Thi Phong ái ngại nói: “Nên để tôi trả thì hơn.”
Mạc Nghịch nói: “Tiền tôi đốt không hết.”
Một câu, năm chữ làm Thi Phong nghẹn lời.
Ra khỏi siêu thị, Mạc Nghịch đột nhiên nói với Thi Phong: “Tối nay, em ngủ với em gái em nhé.”
Thi Phong kinh ngạc: “Anh muốn ở lại à?”
Mạc Nghịch hỏi cô: “Không được à?”
Thi Phong lắc đầu: “Không không, nếu anh không ngại đương nhiên có thể ở lại.”
…
Lúc Mạc Nghịch và Thi Phong về, Thi Vũ trợn to mắt.
Cô hỏi Thi Phong: “Hai người ăn xong rồi?”
Thi Phong nói: “Chưa, Mạc tiên sinh đột nhiên muốn ăn mì, chị và anh ấy đến siêu thị mua nguyên liệu.”
Thi Vũ nhìn gói to trên tay Mạc Nghịch, bừng tỉnh, “À —— thì ra thầy Mạc muốn chị em hạ diện cho anh ấy ăn [2]!”
[2] Câu này là我姐下面给你吃吧 (ta tỷ hạ diện cho ngươi ăn). Thực ra từ 面 có 2 nghĩa hiểu, nghĩa 1 là bề mặt, nghĩa thứ 2 là mì. Nên cụm “hạ diện” 下面 có thể hiểu là “phần phía dưới” hoặc “nấu mì”:v Tương ứng, cả câu cũng 2 nghĩa, nghĩa đen là nấu mì cho bạn ăn, nghĩa bóng đen tối là…. cho bạn ăn phần phía dưới (ở đây nói thẳng ra là “húp sò”~) ///v/// Để cho tiện thì mình sẽ để theo phiên âm Hán Việt là “hạ diện” nhé:3
Thi Phong lập tức xấu hổ, cô trừng Thi Vũ một cái, “Đừng nói lung tung.”
Mạc Nghịch thực thản nhiên nói: “Ừ, hạ diện.”
Tư duy của Mạc Nghịch rất đơn giản, hiểu những lời này hoàn toàn theo nghĩa đen.
Hơn nữa, anh cũng không biết lời này còn nghĩa nào khác.
Thi Vũ bị câu nói Mạc Nghịch làm cho bật cười, cô chống tay lên vai Thi Phong, vừa cười vừa nói: “Chị, chị làm nhanh đi, thầy Mạc muốn chị hạ diện cho anh ấy đó.”
Thi Phong hất tay Thi Vũ xuống: “Được, chị biết rồi, chị đi nấu đây!”
Nói xong, cô cầm nguyên liệu chạy vào phòng bếp.
Thi Vũ thu ánh mắt từ trên người Thi Phong về, quay đầu sang nhìn Mạc Nghịch, cô nói: “Thầy Mạc, anh vào ngồi chờ đi! Chị em hạ diện xong nhanh lắm.”
“Ừ.”
Mạc Nghịch gật đầu với Thi Vũ, sau đó đi theo Thi Phong vào trong bếp.
Thi Vũ một mình đứng trong phòng khách, nhớ đến ánh mắt Mạc Nghịch nhìn Thi Phong, cười toe toét.
“Nhất định vô cùng hấp dẫn… He he he…”
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Thi Vũ cười hì hì, vỗ mạnh mấy phát vào tay Thi Phong.
“Chẳng phải là em đang nghĩ cho chị đấy sao, Moniki là nam thần đó. Củi khô bén lửa với anh ấy là việc bao nhiêu người tha thiết ước mơ đó!”
Thi Phong nhìn vẻ háo sắc của Thi Vũ, không nhịn được lườm một cái, “Là em tha thiết ước mơ chứ gì.”
Thi Vũ tỏ vẻ bị đi guốc trong bụng, “Được, được, là em tha thiết ước mơ. Nhưng trong mắt nam thần chỉ có mỗi mình chị thôi.”
Nói tới đây, Thi Vũ giơ tay chỉ vào Mạc Nghịch đang đứng sau lưng Thi Phong.
Mạc Nghịch chỉ nghe thấy bốn chữ “tha thiết ước mơ”, anh nhìn lướt qua Thi Vũ, mỉm cười với cô.
Thi Vũ ngẩng đầu nhìn Mạc Nghịch, háo sắc mất một lúc cũng không có phản ứng gì.
Thi Phong đứng bên cạnh vô cùng bất lực, cô giơ tay chọc chọc vào cánh tay Thi Vũ, Thi Vũ mới hoàn hồn.
Sau đó, Thi Vũ tự giới thiệu với Mạc Nghịch: “Xin chào, em là Thi Vũ. Là fan của anh.”
Mạc Nghịch gật gật đầu với Thi Vũ, không đáp lại gì nhiều.
Mạc Nam Kiêu nhìn thấy Thi Phong bèn thả tay Mạc Nghịch ra, đi lên nắm chặt tay Thi Phong.
Thi Phong cảm thấy có một bàn tay mềm mềm nhỏ nhỏ nắm tay mình, theo bản năng cúi đầu xuống nhìn, đúng lúc Mạc Nam Kiêu cũng đang nhìn cô.
Thi Phong cười với Mạc Nam Kiêu, rồi ngẩng đầu nhìn Mạc Nghịch.
“Chúng ta vào được chưa?”
Mạc Nghịch gật đầu, “Theo tôi.”
***
Từ lúc nhìn thấy Mạc Nghịch, Thi Vũ bắt đầu nổi máu háo sắc, mắt chưa hề dời khỏi anh.
Dù sao là thần tượng mình hâm mộ nhiều năm, cuối cùng cũng thấy mặt, không kích động mới là lạ.
Tuy từ giờ đến lúc bắt đầu triển lãm còn một khoảng thời gian khá dài, nhưng trong sảnh đã có rất nhiều người.
Có thể thấy, Mạc Nghịch rất có tiếng tăm trong giới.
Vào không bao lâu, Mạc Nghịch đã bị nhân viên công tác gọi đi.
Anh vốn muốn dẫn Mạc Nam Kiêu theo rồi nhờ nhân viên công tác chăm sóc, nhưng Mạc Nam Kiêu chết sống không chịu buông tay Thi Phong ra.
Thi Phong thấy đứa bé như vậy cũng không đành lòng đẩy cậu ra.
Vì thế, cô nói với Mạc Nghịch: “Để tôi trông Nam Kiêu cho. Dù sao tôi cũng không biết thưởng thức tranh. Không sao cả.”
Mạc Nghịch nói: “Có em.”
Thi Phong không hiểu: “… Hả? Cái gì có tôi?”
Mạc Nghịch nói: “Trong tranh.”
Thi Phong nửa hiểu nửa không gật đầu: “À.”
…
Thi Vũ đứng cạnh nghe bọn họ nói chuyện, con tim kích động muốn rú lên.
Đợi Mạc Nghịch đi, Thi Vũ chạy nhanh đến trước mặt Thi Phong thầm thì.
“Chị chị chị, em phát hiện nam thần nhà em thích chị đấy. Ánh mắt anh ấy nhìn chị, ầy… mê người cực.”
Thi Phong bất đắc dĩ nhìn Thi Vũ: “Chị không thấy anh ta có gì không bình thường cả. Chị thấy em mới không bình thường ấy.”
Thi Vũ: “…”
Thi Phong lạnh lùng nói với Thi Vũ: “Ngắm tranh đi.”
Thi Vũ thấy tâm trạng Thi Phong không tốt, không dám nói gì nữa, đành ngoan ngoãn đi xem triển lãm tranh.
Thi Vũ có niềm đam mê rất lớn với mĩ thuật tạo hình, nhanh chóng đi vào thế giới của mình.
Thi Phong không hiểu gì về mĩ thuật tạo hình, nhìn một lúc cũng không thấy có manh mối gì, chỉ đơn giản cưỡi ngựa xem hoa.
Cô dắt Mạc Nam Kiêu vào sảnh bày tranh.
Đây không phải lần đầu tiên cô thấy tranh của Mạc Nghịch, cô sớm biết Mạc Nghịch rất có tài, giống như mọi người vẫn hay nói —— trong mỗi bức tranh của anh đều có linh hồn.
Mạc Nam Kiêu có hứng thú rất lớn với hội họa, thật ra, cậu đã xem gần hết tranh của Mạc Nghịch.
Dù vậy, cậu vẫn vô cùng nghiêm túc xem hết tất cả các bức tranh trong triển lãm.
Thi Vũ tốn hơn ba tiếng để xem hết tranh trong phòng triển lãm.
Thi Vũ tìm thấy Thi Phong và Mạc Nam Kiêu đang ở chỗ nghỉ, bèn đi ra ngồi bên cạnh Thi Phong.
Lúc trước Thi Vũ chỉ mải háo sắc nhìn Mạc Nghịch, bây giờ cuối cùng cũng có thời gian nhìn Mạc Nam Kiêu.
Cô nhìn chằm chằm Mạc Nam Kiêu trong chốc lát, cảm thấy đứa bé này nhìn rất quen.
Thi Vũ huých huých khuỷu tay vào Thi Phong, “Ờ, chị… Chị có thấy hình như con của nam thần có nét giống em không…”
Thi Phong quay đầu nhìn Thi Vũ, “Ý em muốn nói là em sinh ra nó?”
Thi Vũ vội vã xua tay, “Không không không, sao có thể… Em chỉ nói thế thôi mà.”
Mạc Nam Kiêu vẫn im lặng, cả một ngày cũng không nói một câu.
Mạc Nghịch vẫn còn bận rộn, giữa trưa, Thi Phong và Thi Vũ dắt Mạc Nam Kiêu ra ngoài ăn trưa.
Mạc Nam Kiêu ăn trưa xong bắt đầu mệt, Thi Phong sao nỡ nhẫn tâm nhìn đứa bé bị mệt mỏi, không chút nghĩ ngợi đưa Mạc Nam Kiêu về nhà cô.
***
Mạc Nghịch ở phòng triển lãm cả ngày, lúc kết thúc cũng đã tám giờ tối.
Thật ra Mạc Nghịch thấy kiểu hoạt động này rất phiền, thần kinh đại não không ngừng căng ra, lại không được hút thuốc, rất khó chịu.
Đi từ sảnh đến bãi đỗ xe dưới đất chỉ mất hai phút, anh đã hút xong một điếu thuốc.
Hút xong, Mạc Nghịch thấy thoải mái hơn một chút.
Sau khi lên xe, anh châm điếu thứ hai.
Vừa hút thuốc, vừa gọi điện cho Thi Phong. Tút tút tút ba tiếng mới có người nghe.
Qua điện thoại, giọng nói của Thi Phong vẫn ấm áp dịu dàng, “Nam Kiêu ở nhà tôi, ăn tối xong thì bé ngủ rồi, anh có đến đây không?”
Nghe thấy giọng nói của Thi Phong, cơ thể Mạc Nghịch bất chợt trào lên cảm giác trống trải khó hiểu.
Anh hít một hơi thuốc, hơi ổn định lại tâm trạng, “Đi.”
Thi Phong nói: “Để tôi nhắn địa chỉ cho anh… Anh lái xe cẩn thận chút nhé.”
Mạc Nghịch nói: “Biết.”
Ý của Mạc Nghịch là anh biết địa chỉ nhà cô.
Dù sao cũng đã chở cô về vài lần, anh đã sớm nhớ kĩ.
Nhưng, Thi Phong không hiểu ý của anh.
Cô “Vâng” một tiếng, “Tôi nhắn tin địa chỉ cho, hẹn gặp lại.”
Điện thoại vừa cúp không đến một phút, Thi Phong lập tức nhắn địa chỉ nhà cô đến.
Mạc Nghịch nhìn lướt qua địa chỉ, nhếch miệng cười, sau đó ném điện thoại sang ghế bên cạnh, khởi động xe.
…
Thi Vũ nghe Thi Phong nói Mạc Nghịch sẽ đến, kích động đến thiếu chút nữa nhảy lên.
“Chị, đánh em đi, em cảm thấy em đang nằm mơ. Sinh thời, nam thần nhà em sẽ đến nhà chúng ta. Ôi, thật vẻ vang cho kẻ hèn này.”
Thi Phong: “…”
Tâm trạng này của Thi Vũ, Thi Phong thật không tài nào hiểu được.
Thi Vũ mê mẩn trong chốc lát, rồi vội vàng chạy đi dọn dẹp phòng khách.
Cô nói: “Nam thần nhà em đến làm khách, em phải nhanh chóng dọn dẹp đã.”
Thi Phong: “…”
Chưa đến ba mươi phút, Mạc Nghịch đã đến. Sau khi chuông cửa vang lên, Thi Vũ chạy như điên ra mở cửa.
Thi Phong quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn bộ dáng háo sắc của Thi Vũ, cô vô cùng bất đắc dĩ.
“Thầy Mạc, mời vào mời vào.”
Thi Vũ tuy háo sắc, nhưng may mà vẫn còn ứng đối được trong những lúc quan trọng.
Cô cũng không gọi Mạc Nghịch là “nam thần” như lúc trước mà rất lịch sự gọi anh là “thầy Mạc”.
Trước việc này, Thi Phong vẫn có vẻ vui mừng.
Sau khi Mạc Nghịch vào, Thi Phong hỏi anh: “Nam Kiêu đã ngủ rồi, anh có đưa em ấy về không…”
“Đừng về! Thầy Mạc, thế này đi, anh và Nam Kiêu ngủ trong phòng chị em, còn để chị em sang phòng em là được.”
Mạc Nghịch còn chưa trả lời, đã bị Thi Vũ cướp lời trước.
Thi Phong lườm Thi Vũ một cái sắc lẻm, định giải thích với Mạc Nghịch, “Thật ra sáng mai anh lại…”
“Vậy ở lại.” Mạc Nghịch ngắt lời Thi Phong: “Tôi đói.”
Thi Vũ nói: “Đói bụng thì ăn cơm thôi! Ai, nhưng hình như trong nhà không còn thức ăn…”
Cô tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó nhắc nhở Thi Phong, “Chị, chi bằng chị dẫn thầy Mạc ra ngoài ăn cơm đi, để em trông Nam Kiêu cho. Dù sao bé cũng đang ngủ, không có chuyện gì đâu. Chị mời thầy Mạc ăn bữa cơm đi, coi như cảm ơn chuyện anh ấy mời chúng ta đến buổi triển lãm.”
Thi Phong: “…”
Nói đến mức này rồi, nếu cô cự tuyệt thì có vẻ là cô là loại không có lương tâm.
Thế nên Thi Phong ra ngoài ăn cơm với Mạc Nghịch.
Trước đó bọn họ đã từng ăn với nhau, nhưng lúc ấy có Mạc Nam Kiêu ở cạnh, nên không xấu hổ như bây giờ.
Tình huống trước mắt, chỉ có hai người bọn họ… Thi Phong chỉ nghĩ thôi cũng thấy không tự nhiên.
***
Mạc Nghịch đi ra ngoài cùng Thi Phong, lúc đến cửa tiểu khu, Thi Phong hỏi anh: “Trừ món Chiết, anh còn thích món nào nữa không?”
Mạc Nghịch dừng chân, chắn trước mặt Thi Phong, mắt sáng như đuốc: “Em.”
“… Vâng?” Thi Phong nhíu mi.
Mạc Nghịch lại bước đến gần, “Ăn em.”
Lời này làm Thi Phong đỏ mặt, đang lúc cô xấu hổ, Mạc Nghịch lại nhẹ nhàng thì thầm: “Mì em làm.” [1]
[1] Cấu trúc câu, từ của Trung Quốc ngược lại so với Việt Nam (hao hao cấu trúc tiếng Anh), nguyên gốc là như này:
– Nghịch: Ăn ngươi (吃你)
– Phong: …
– Nghịch: Ngươi làm đích mì (你做的面) → Mì em làm
Từ “ngươi” 你 ở cuối câu trước và đầu câu sau, tức là thực ra đây chỉ là câu nam chính chưa nói hết “Ăn ngươi… làm đích mì” (吃你。。。做的面) → “Ăn mì em làm” mà thôi =)))))) Mình chú thích vào vì sợ có người không hiểu sự liên quan của nó thôi:3
Nói hết cả câu, Thi Phong cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Bên kia có siêu thị, chúng ta đi mua mì và thức ăn rồi về nhà tôi làm cho anh.”
Mạc Nghịch nói: “Được.”
Sau đó, hai người cùng vào siêu thị.
Sau khi mua thức ăn và mì xong, Mạc Nghịch kéo Thi Phong đến chỗ bán đồ dùng hàng ngày.
Anh vừa đi vừa ném đồ vào giỏ. Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt, quần lót…
Lúc anh ném quần lót vào rổ, Thi Phong xấu hổ nhìn sang chỗ khác.
Cô không biết Mạc Nghịch muốn làm gì, nhưng lại ngại không dám hỏi.
Từ đầu đến cuối Mạc Nghịch làm rất thản nhiên, lúc tính tiền, anh đưa thẻ của mình ra.
Thi Phong ái ngại nói: “Nên để tôi trả thì hơn.”
Mạc Nghịch nói: “Tiền tôi đốt không hết.”
Một câu, năm chữ làm Thi Phong nghẹn lời.
Ra khỏi siêu thị, Mạc Nghịch đột nhiên nói với Thi Phong: “Tối nay, em ngủ với em gái em nhé.”
Thi Phong kinh ngạc: “Anh muốn ở lại à?”
Mạc Nghịch hỏi cô: “Không được à?”
Thi Phong lắc đầu: “Không không, nếu anh không ngại đương nhiên có thể ở lại.”
…
Lúc Mạc Nghịch và Thi Phong về, Thi Vũ trợn to mắt.
Cô hỏi Thi Phong: “Hai người ăn xong rồi?”
Thi Phong nói: “Chưa, Mạc tiên sinh đột nhiên muốn ăn mì, chị và anh ấy đến siêu thị mua nguyên liệu.”
Thi Vũ nhìn gói to trên tay Mạc Nghịch, bừng tỉnh, “À —— thì ra thầy Mạc muốn chị em hạ diện cho anh ấy ăn [2]!”
[2] Câu này là我姐下面给你吃吧 (ta tỷ hạ diện cho ngươi ăn). Thực ra từ 面 có 2 nghĩa hiểu, nghĩa 1 là bề mặt, nghĩa thứ 2 là mì. Nên cụm “hạ diện” 下面 có thể hiểu là “phần phía dưới” hoặc “nấu mì”:v Tương ứng, cả câu cũng 2 nghĩa, nghĩa đen là nấu mì cho bạn ăn, nghĩa bóng đen tối là…. cho bạn ăn phần phía dưới (ở đây nói thẳng ra là “húp sò”~) ///v/// Để cho tiện thì mình sẽ để theo phiên âm Hán Việt là “hạ diện” nhé:3
Thi Phong lập tức xấu hổ, cô trừng Thi Vũ một cái, “Đừng nói lung tung.”
Mạc Nghịch thực thản nhiên nói: “Ừ, hạ diện.”
Tư duy của Mạc Nghịch rất đơn giản, hiểu những lời này hoàn toàn theo nghĩa đen.
Hơn nữa, anh cũng không biết lời này còn nghĩa nào khác.
Thi Vũ bị câu nói Mạc Nghịch làm cho bật cười, cô chống tay lên vai Thi Phong, vừa cười vừa nói: “Chị, chị làm nhanh đi, thầy Mạc muốn chị hạ diện cho anh ấy đó.”
Thi Phong hất tay Thi Vũ xuống: “Được, chị biết rồi, chị đi nấu đây!”
Nói xong, cô cầm nguyên liệu chạy vào phòng bếp.
Thi Vũ thu ánh mắt từ trên người Thi Phong về, quay đầu sang nhìn Mạc Nghịch, cô nói: “Thầy Mạc, anh vào ngồi chờ đi! Chị em hạ diện xong nhanh lắm.”
“Ừ.”
Mạc Nghịch gật đầu với Thi Vũ, sau đó đi theo Thi Phong vào trong bếp.
Thi Vũ một mình đứng trong phòng khách, nhớ đến ánh mắt Mạc Nghịch nhìn Thi Phong, cười toe toét.
“Nhất định vô cùng hấp dẫn… He he he…”