Chương : 19
Sáng sớm ngày chủ nhật; vụ Casanova mỗi lúc một phức tạp hơn. Tôi chở Sampson ra sân bay quốc tế Raleigh - Durham. Cậu ấy cần phải quay trở lại làm nhiệm vụ ở Washington chiều hôm đó. Phải có người bảo vệ thủ đô trong khi tôi tác chiến ở đây chứ.
Giờ đây, cuộc điều tra ngày càng trở nên kịch tính và khủng khiếp hơn khi mà thi thể phụ nữ thứ ba đã được tìm thấy. Không chỉ cảnh sát địa phương và FBI mà ngay cả nhóm trinh sát cũng tham gia tìm kiếm chứng cứ xác thực tại hiện trường án mạng. Đêm qua, Phó Giám đốc Ronald Burns đã ở đây. Tại sao lại vậy?
Sampson ôm chặt lấy tôi ở cổng an ninh Hàng không Mỹ. Chúng tôi chả khác gì cặp tiền vệ của đội Washington Redskins sau khi họ giành Super Bowl, hoặc kể cả khi họ không được vào vòng tranh vé vớt năm 1991.
“Tớ biết Naomi có ý nghĩa như thế nào với cậu,” cậu bạn thì thầm bên tai tôi. “Tớ hiểu được phần nào cảm giác của cậu. Nếu cậu lại cần tớ thì gọi cho tớ nhé!”
Chúng tôi trao nhau một nụ hôn nhanh vào má, giống như cử chỉ Magic Johnson và Isiah Thomas thường làm trước một trận bóng rổ NBA. Mấy người khó tính lượn lờ xung quanh máy dò kim loại nhìn chằm chằm về phía chúng tôi. Sampson và tôi yêu quý nhau và không cảm thấy ngượng ngùng khi thể hiện điều đó. Quả là không bình thường đối với hai người đàn ông cứng rắn, máu lửa như chúng tôi.
“Hãy cẩn thận với FBI. Hãy trông chừng phía sau với người dân địa phương. Cả phía trước mặt nữa. Tớ không thích Ruskin. Hoàn toàn không ưa Sikes,” Sampson tiếp tục nhắn nhủ tôi. “Cậu sẽ tìm thấy Naomi. Tớ tin tưởng cậu. Luôn luôn. Đây là vấn đề của tớ và tớ sẽ theo sát vụ này.”
Đô vật cuối cùng cũng bước đi, không một lần nhìn lại.
Tôi một mình đi xuống phía Nam.
Tiếp tục đuổi theo con quái vật.
Giờ đây, cuộc điều tra ngày càng trở nên kịch tính và khủng khiếp hơn khi mà thi thể phụ nữ thứ ba đã được tìm thấy. Không chỉ cảnh sát địa phương và FBI mà ngay cả nhóm trinh sát cũng tham gia tìm kiếm chứng cứ xác thực tại hiện trường án mạng. Đêm qua, Phó Giám đốc Ronald Burns đã ở đây. Tại sao lại vậy?
Sampson ôm chặt lấy tôi ở cổng an ninh Hàng không Mỹ. Chúng tôi chả khác gì cặp tiền vệ của đội Washington Redskins sau khi họ giành Super Bowl, hoặc kể cả khi họ không được vào vòng tranh vé vớt năm 1991.
“Tớ biết Naomi có ý nghĩa như thế nào với cậu,” cậu bạn thì thầm bên tai tôi. “Tớ hiểu được phần nào cảm giác của cậu. Nếu cậu lại cần tớ thì gọi cho tớ nhé!”
Chúng tôi trao nhau một nụ hôn nhanh vào má, giống như cử chỉ Magic Johnson và Isiah Thomas thường làm trước một trận bóng rổ NBA. Mấy người khó tính lượn lờ xung quanh máy dò kim loại nhìn chằm chằm về phía chúng tôi. Sampson và tôi yêu quý nhau và không cảm thấy ngượng ngùng khi thể hiện điều đó. Quả là không bình thường đối với hai người đàn ông cứng rắn, máu lửa như chúng tôi.
“Hãy cẩn thận với FBI. Hãy trông chừng phía sau với người dân địa phương. Cả phía trước mặt nữa. Tớ không thích Ruskin. Hoàn toàn không ưa Sikes,” Sampson tiếp tục nhắn nhủ tôi. “Cậu sẽ tìm thấy Naomi. Tớ tin tưởng cậu. Luôn luôn. Đây là vấn đề của tớ và tớ sẽ theo sát vụ này.”
Đô vật cuối cùng cũng bước đi, không một lần nhìn lại.
Tôi một mình đi xuống phía Nam.
Tiếp tục đuổi theo con quái vật.