Chương : 16
Kate McTiernan đang mải mê suy nghĩ về một vấn đề kỳ quặc nhưng khá rõ ràng. Khoảnh khắc chim ưng tấn công cơ thể con mồi, cô nghĩ, chỉ là vấn đề thời điểm.
Đó là đúc rút của cô từ buổi học karate trong lớp đai đen. Thời điểm chính xác là tất cả trong karate, và trong nhiều việc khác nữa. Nó cũng phát huy tác dụng nếu ai đó muốn nâng tạ gần chín mươi cân, điều mà cô cũng làm được.
Kate lững thững đi dọc con phố Franklin sầm uất, sôi nổi, huyên náo ở đồi Chapel. Con đường chạy từ phía Bắc đến phía Nam, giáp với khuôn viên đẹp như tranh vẽ của trường Đại học Bắc Carolina. Cô đi qua các hiệu sách, cửa hàng pizza, cửa hàng cho thuê patin, quầy kem Ben & Jerry. Bài hát của nhóm nhạc rock White Zombie phát ra inh ỏi từ các cửa hàng kem. Kate vốn không phải là người hay lang thang, nhưng buổi tối hôm nay quả thật ấm áp và dễ chịu, do đó cô phá lệ mà dừng lại mà ngắm nghía hàng hóa.
Mọi người ở khu đô thị đại học thân thiện, gần gũi và rất thoải mái. Cô yêu cuộc sống của mình ở đây, trước với vai trò là sinh viên y khoa và bây giờ là bác sĩ thực tập. Cô không bao giờ muốn rời khỏi đồi Chapel, không bao giờ muốn quay trở về làm bác sĩ ở Tây Virginia.
Nhưng cô phải về. Cô đã hứa với mẹ, bà Beadsie McTiernen như vậy ngay trước khi bà qua đời. Kate đã hứa, và cô luôn thực hiện lời hứa. Cô có quan điểm khá cổ hủ về những chuyện thế này. Một cô gái cao quý của thị trấn nhỏ.
Tay Kate thọc sâu vào túi áo khoác bác sĩ hơi nhăn nhúm. Cô cho rằng bàn tay là điểm xấu nhất của mình. Chúng xương xẩu, và móng tay thì cụt lủn. Có hai lý do: cô phải làm việc quần quật tại phòng điều trị ung thư, còn thời gian rảnh cô là một cao thủ đai đen cấp hai, một Nidan. Đây là biện pháp giải tỏa căng thẳng mà cô thưởng cho mình; lớp karate chính là nơi thư giãn của cô.
Thẻ tên trên túi áo trái của cô có chữ K. McTiernan, BS. Cô thích thể hiện chút ngạo nghễ của mình khi khoác biểu tượng của địa vị và uy tín cùng với chiếc quần rộng thùng thình và đôi giày thể thao. Cô không muốn tỏ ra nổi loạn, và cô thực sự không phải là người như vậy, nhưng lại thấy cần phải giữ lại chút cá tính trong môi trường bệnh viện lớn này.
Kate mới mua quyển sách All the Pretty Horses bìa mềm của Cormac McCarthy tại cửa hàng sách Intimate. Năm thực tập đầu tiên chắc chắn không có thời gian đọc tiểu thuyết, nhưng cô sẽ đọc khi rảnh. Dù sao thì cô đã hứa sẽ dành buổi tối nay để đọc.
Đêm cuối tháng Tư thật đẹp, thật hoàn hảo theo mọi nhẽ, vì thế Kate tính thử dừng lại ở quán Spanky, đoạn giao giữa phố Columbia và Franklin. Cô có thể ngồi ở quầy bar đọc sách.
Cô hoàn toàn không có ý định hẹn hò ai đó vào “đêm hội tựu trường” mà hầu như đêm nào cũng vậy. Cô thường nghỉ vào thứ Bảy, nhưng đến lúc đó thì cô đã không đủ sức thực hiện những thủ tục trước và sau khi quan hệ.
Cuộc sống của cô cứ tiếp diễn như vậy kể từ khi cô và Peter McGrath cắt đứt mối quan hệ hết quay lại rồi chia tay của họ. Peter ba mươi tám tuổi, là giáo sư sử học, một con người gần như xuất chúng. Anh ta đẹp trai quên sầu và là mẫu người chỉ biết đến mình khiến cô không chịu nổi. Nhưng cuộc chia tay tệ hơn cả cô tưởng. Bây giờ họ thậm chí không còn là bạn.
Đã bốn tháng từ ngày không có Peter. Cũng chỉ là một cách nói. Chẳng vui vẻ chút nào nhưng đó không phải một trong số những chuyện tồi tệ nhất mà cô đang phải giải quyết. Và ngoài ra, cô biết cuộc chia tay giữa hai người thực sự là do lỗi của mình chứ không phải Peter. Chia tay người yêu là vấn đề cô đang gặp phải; một phần quá khứ bí mật của cô. Còn hiện tại bí mật? Tương lai bí mật thì sao?
Kate McTieman giơ đồng hồ đeo tay lên gần sát mặt. Chiếc đồng hồ hình chuột Mickey tân thời này là của chị Carole Anne tặng cho cô, và nó chạy khá tốt. Đây cũng là một lời cô nhắc nhở chính mình: Đừng bao giờ tự phụ bởi vì giờ mình đã là BÁC SĨ.
Tệ thật! Ở tuổi gần ba mươi mốt chứng viễn thị của cô ngày một tệ! Cô là một quý bà. Cô đã trở thành bà cô già trong trường Đại học Y, Bắc Carolina này rồi. Lúc này đã chín giờ ba mươi, quá giờ đi ngủ của cô.
Kate quyết định không dừng lại ở quán Spanky mà quay trở về nhà. Cô sẽ làm nóng người với chút ớt cay sè, và uống cốc sô cô la nóng rưới ít kem kẹo dẻo. Cuộn tròn trên giường với túi đồ ăn vặt, đọc tiểu thuyết của Cormac McCarthy, và nghe một chút nhạc của R.E.M[1] thì quả thật không tồi chút nào cả.
[1] Một ban nhạc rock của Mỹ.
Giống như nhiều sinh viên ở đồi Chapel và trái ngược với đám con nhà giàu Đại học New Jersey hay tụ tập ở quán bar Tobacco Road, Kate luôn gặp vấn đề về tiền. Cô sống trong một căn hộ ba phòng ngự tại tầng trên cùng của ngôi nhà gỗ, một căn nhà “kiểu nông thôn” ở Bắc Carolina. Sơn bong tróc hết cả ra khiến ngôi nhà trông như thể bị cạo lông. Nó nằm ở cuối phố Pittsboro tại đồi Chapel. Cô thuê căn hộ này với giá khá rẻ.
Điều đầu tiên mà cô chú ý ở khu phố là đám cây tuyệt đẹp. Chúng là loại cây gỗ cứng, già và đồ sộ, không phải họ thông. Các cành dài, khẳng khiu làm cô liên tưởng đến cánh tay và ngón tay của bà già nhăn nheo. Cô gọi khu phố mình đang sống bằng cái tên “Đường Bà Cô Già". Bà cô già của trường y có thể sống ở đâu khác được nữa chứ?
Khoảng mười giờ kém mười lăm, Kate về đến nhà. Không ai sống ở tầng dưới ngôi nhà cô thuê từ một phụ nữ góa chồng sống ở Durham.
“Tôi về nhà rồi. Kate đây mà” cô gọi gia đình chuột sống ở đâu đó đằng sau tủ lạnh. Cô không nỡ tự tay tiêu diệt chúng. “Có nhớ tôi không? Các bạn đã ăn gì chưa thế?”
Cô với tay bật đèn nhà bếp ở trên đầu thì nghe thấy tiếng điện xì xì khó chịu mà cô rất ghét. Đập vào mắt cô là dòng trích dẫn phóng to của một giáo viên trường y: “Khiêm tốn là phẩm chất cần thiết của mỗi sinh viên trường y”. Phải rồi, chắc chắn cô đang hết sức khiêm tốn đây.
Trong căn phòng ngủ nhỏ của mình, Kate mặc chiếc áo phông đen nhăn nhúm mà cô không bao giờ thèm là. Thời gian này cô không chú trọng việc là lượt quần áo. Dù gì thì đó là một lý do cô cần có người đàn ông bên cạnh - ai đó để lau dọn nhà cửa, bảo dưỡng đồ đạc, đi đổ rác, nấu ăn hay là quần áo. Cô thích câu nói của một nhà hoạt động đòi bình quyền cho phụ nữ: “Phụ nữ sống thiếu đàn ông cũng chẳng sao.”
Kate ngáp, lại nghĩ về ngày làm việc mười sáu giờ của mình sẽ bắt đầu vào năm giờ sáng hôm sau. Chết tiệt, cô yêu cuộc sống của mình! Yêu lắm đấy!
Cô gieo mình xuống chiếc giường đôi ọp ẹp phủ khăn trải giường trắng tinh. Nét trang trí duy nhất là mấy chiếc khăn voan màu mè treo trên cột giường.
Cô quyết định không ăn ớt và không uống sô cô la nóng rưới kem kẹo dẻo, cô cũng đặt cuốn All the Pretty Horses lên trên mấy tờ báo Harper và New Yorker chưa đọc. Kate tắt đèn và ngủ sau năm giây. Kết thúc cuộc tranh luận sáng suốt với bản thân mình trong tối nay.
Kate McTiernan không hề hay biết, không mảy may nghi ngờ rằng cô đã bị theo dõi, đã bị bám đuôi từ lúc đi dọc con phố Franklin đông đúc, đầy màu sắc, và rằng cô đã được chọn.
Bác sĩ Kate là người tiếp theo.
Tích tắc.
Đó là đúc rút của cô từ buổi học karate trong lớp đai đen. Thời điểm chính xác là tất cả trong karate, và trong nhiều việc khác nữa. Nó cũng phát huy tác dụng nếu ai đó muốn nâng tạ gần chín mươi cân, điều mà cô cũng làm được.
Kate lững thững đi dọc con phố Franklin sầm uất, sôi nổi, huyên náo ở đồi Chapel. Con đường chạy từ phía Bắc đến phía Nam, giáp với khuôn viên đẹp như tranh vẽ của trường Đại học Bắc Carolina. Cô đi qua các hiệu sách, cửa hàng pizza, cửa hàng cho thuê patin, quầy kem Ben & Jerry. Bài hát của nhóm nhạc rock White Zombie phát ra inh ỏi từ các cửa hàng kem. Kate vốn không phải là người hay lang thang, nhưng buổi tối hôm nay quả thật ấm áp và dễ chịu, do đó cô phá lệ mà dừng lại mà ngắm nghía hàng hóa.
Mọi người ở khu đô thị đại học thân thiện, gần gũi và rất thoải mái. Cô yêu cuộc sống của mình ở đây, trước với vai trò là sinh viên y khoa và bây giờ là bác sĩ thực tập. Cô không bao giờ muốn rời khỏi đồi Chapel, không bao giờ muốn quay trở về làm bác sĩ ở Tây Virginia.
Nhưng cô phải về. Cô đã hứa với mẹ, bà Beadsie McTiernen như vậy ngay trước khi bà qua đời. Kate đã hứa, và cô luôn thực hiện lời hứa. Cô có quan điểm khá cổ hủ về những chuyện thế này. Một cô gái cao quý của thị trấn nhỏ.
Tay Kate thọc sâu vào túi áo khoác bác sĩ hơi nhăn nhúm. Cô cho rằng bàn tay là điểm xấu nhất của mình. Chúng xương xẩu, và móng tay thì cụt lủn. Có hai lý do: cô phải làm việc quần quật tại phòng điều trị ung thư, còn thời gian rảnh cô là một cao thủ đai đen cấp hai, một Nidan. Đây là biện pháp giải tỏa căng thẳng mà cô thưởng cho mình; lớp karate chính là nơi thư giãn của cô.
Thẻ tên trên túi áo trái của cô có chữ K. McTiernan, BS. Cô thích thể hiện chút ngạo nghễ của mình khi khoác biểu tượng của địa vị và uy tín cùng với chiếc quần rộng thùng thình và đôi giày thể thao. Cô không muốn tỏ ra nổi loạn, và cô thực sự không phải là người như vậy, nhưng lại thấy cần phải giữ lại chút cá tính trong môi trường bệnh viện lớn này.
Kate mới mua quyển sách All the Pretty Horses bìa mềm của Cormac McCarthy tại cửa hàng sách Intimate. Năm thực tập đầu tiên chắc chắn không có thời gian đọc tiểu thuyết, nhưng cô sẽ đọc khi rảnh. Dù sao thì cô đã hứa sẽ dành buổi tối nay để đọc.
Đêm cuối tháng Tư thật đẹp, thật hoàn hảo theo mọi nhẽ, vì thế Kate tính thử dừng lại ở quán Spanky, đoạn giao giữa phố Columbia và Franklin. Cô có thể ngồi ở quầy bar đọc sách.
Cô hoàn toàn không có ý định hẹn hò ai đó vào “đêm hội tựu trường” mà hầu như đêm nào cũng vậy. Cô thường nghỉ vào thứ Bảy, nhưng đến lúc đó thì cô đã không đủ sức thực hiện những thủ tục trước và sau khi quan hệ.
Cuộc sống của cô cứ tiếp diễn như vậy kể từ khi cô và Peter McGrath cắt đứt mối quan hệ hết quay lại rồi chia tay của họ. Peter ba mươi tám tuổi, là giáo sư sử học, một con người gần như xuất chúng. Anh ta đẹp trai quên sầu và là mẫu người chỉ biết đến mình khiến cô không chịu nổi. Nhưng cuộc chia tay tệ hơn cả cô tưởng. Bây giờ họ thậm chí không còn là bạn.
Đã bốn tháng từ ngày không có Peter. Cũng chỉ là một cách nói. Chẳng vui vẻ chút nào nhưng đó không phải một trong số những chuyện tồi tệ nhất mà cô đang phải giải quyết. Và ngoài ra, cô biết cuộc chia tay giữa hai người thực sự là do lỗi của mình chứ không phải Peter. Chia tay người yêu là vấn đề cô đang gặp phải; một phần quá khứ bí mật của cô. Còn hiện tại bí mật? Tương lai bí mật thì sao?
Kate McTieman giơ đồng hồ đeo tay lên gần sát mặt. Chiếc đồng hồ hình chuột Mickey tân thời này là của chị Carole Anne tặng cho cô, và nó chạy khá tốt. Đây cũng là một lời cô nhắc nhở chính mình: Đừng bao giờ tự phụ bởi vì giờ mình đã là BÁC SĨ.
Tệ thật! Ở tuổi gần ba mươi mốt chứng viễn thị của cô ngày một tệ! Cô là một quý bà. Cô đã trở thành bà cô già trong trường Đại học Y, Bắc Carolina này rồi. Lúc này đã chín giờ ba mươi, quá giờ đi ngủ của cô.
Kate quyết định không dừng lại ở quán Spanky mà quay trở về nhà. Cô sẽ làm nóng người với chút ớt cay sè, và uống cốc sô cô la nóng rưới ít kem kẹo dẻo. Cuộn tròn trên giường với túi đồ ăn vặt, đọc tiểu thuyết của Cormac McCarthy, và nghe một chút nhạc của R.E.M[1] thì quả thật không tồi chút nào cả.
[1] Một ban nhạc rock của Mỹ.
Giống như nhiều sinh viên ở đồi Chapel và trái ngược với đám con nhà giàu Đại học New Jersey hay tụ tập ở quán bar Tobacco Road, Kate luôn gặp vấn đề về tiền. Cô sống trong một căn hộ ba phòng ngự tại tầng trên cùng của ngôi nhà gỗ, một căn nhà “kiểu nông thôn” ở Bắc Carolina. Sơn bong tróc hết cả ra khiến ngôi nhà trông như thể bị cạo lông. Nó nằm ở cuối phố Pittsboro tại đồi Chapel. Cô thuê căn hộ này với giá khá rẻ.
Điều đầu tiên mà cô chú ý ở khu phố là đám cây tuyệt đẹp. Chúng là loại cây gỗ cứng, già và đồ sộ, không phải họ thông. Các cành dài, khẳng khiu làm cô liên tưởng đến cánh tay và ngón tay của bà già nhăn nheo. Cô gọi khu phố mình đang sống bằng cái tên “Đường Bà Cô Già". Bà cô già của trường y có thể sống ở đâu khác được nữa chứ?
Khoảng mười giờ kém mười lăm, Kate về đến nhà. Không ai sống ở tầng dưới ngôi nhà cô thuê từ một phụ nữ góa chồng sống ở Durham.
“Tôi về nhà rồi. Kate đây mà” cô gọi gia đình chuột sống ở đâu đó đằng sau tủ lạnh. Cô không nỡ tự tay tiêu diệt chúng. “Có nhớ tôi không? Các bạn đã ăn gì chưa thế?”
Cô với tay bật đèn nhà bếp ở trên đầu thì nghe thấy tiếng điện xì xì khó chịu mà cô rất ghét. Đập vào mắt cô là dòng trích dẫn phóng to của một giáo viên trường y: “Khiêm tốn là phẩm chất cần thiết của mỗi sinh viên trường y”. Phải rồi, chắc chắn cô đang hết sức khiêm tốn đây.
Trong căn phòng ngủ nhỏ của mình, Kate mặc chiếc áo phông đen nhăn nhúm mà cô không bao giờ thèm là. Thời gian này cô không chú trọng việc là lượt quần áo. Dù gì thì đó là một lý do cô cần có người đàn ông bên cạnh - ai đó để lau dọn nhà cửa, bảo dưỡng đồ đạc, đi đổ rác, nấu ăn hay là quần áo. Cô thích câu nói của một nhà hoạt động đòi bình quyền cho phụ nữ: “Phụ nữ sống thiếu đàn ông cũng chẳng sao.”
Kate ngáp, lại nghĩ về ngày làm việc mười sáu giờ của mình sẽ bắt đầu vào năm giờ sáng hôm sau. Chết tiệt, cô yêu cuộc sống của mình! Yêu lắm đấy!
Cô gieo mình xuống chiếc giường đôi ọp ẹp phủ khăn trải giường trắng tinh. Nét trang trí duy nhất là mấy chiếc khăn voan màu mè treo trên cột giường.
Cô quyết định không ăn ớt và không uống sô cô la nóng rưới kem kẹo dẻo, cô cũng đặt cuốn All the Pretty Horses lên trên mấy tờ báo Harper và New Yorker chưa đọc. Kate tắt đèn và ngủ sau năm giây. Kết thúc cuộc tranh luận sáng suốt với bản thân mình trong tối nay.
Kate McTiernan không hề hay biết, không mảy may nghi ngờ rằng cô đã bị theo dõi, đã bị bám đuôi từ lúc đi dọc con phố Franklin đông đúc, đầy màu sắc, và rằng cô đã được chọn.
Bác sĩ Kate là người tiếp theo.
Tích tắc.