Chương : 20
Chiều tà…
Nắng bây giờ được coi là nắng tinh khiết nhất trong ngày, không rực rỡ như nắng sớm, không nóng nảy như nắng trưa mà chỉ dịu dàng bao chùm vạn vật.
Gió đi khắp nơi chợt nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ một khu vườn thì chạy tới, khẽ rung động cây lá trên đường.
- Xya! Ta biết nàng sẽ tới đây mà! – Izumin vui mừng vì nhận ra giọng nói quen thuộc.
- Ta không quen ngươi. Ngươi là ai? Sao ngươi biết tên ta? – Xya lạnh lùng.
- Nàng vẫn còn giận ta vì ta đã nghi ngờ nàng sao? Ta biết ta đã sai. Xin nàng thứ lỗi cho ta! Phải rồi, mẫu hậu ta đã khỏi, cám ơn nàng!
- Mẫu hậu ngươi là ai? Ngươi là ai? Ta đã nói là ta không biết ngươi. Có lẽ ngươi nhậm nhầm người rồi! – Xya nhíu mày có chịu, đoạn định quay bước bỏ đi.
- Không! – Izumin giữ lại – Ta không nhận nhầm người. Nàng là Xya, công chúa của Ai Cập.
- Vậy người là ai? – Xya nhìn thẳng vào con người đối diện. Chẳng lẽ nàng biết hắn hay sao?
- Ta là Izumin, hoàng tử Hitaito. Mới không gặp hơn hai tuần mà nàng quên ta rồi sao?
“Izumin”, “hoàng tử Hitaito” hai cụm từ này khiến cho đầu nàng đau như búa bổ. Dùng đôi bàn tay nhỏ bé, nàng ôm lấy đầu mình, mong sao cho cơn đau chấm dứt.
- Xya! Nàng sao thế? – Izumin vội vàng hỏi.
- Đừng! Tránh ra!
Xya vô tình đẩy Izumin ra. Nàng không muốn như vậy nhưng nàng càng cố nhớ người này thì đầu nàng càng đau. Đau lắm, nàng không chịu được mất!
Izumin giật mình. Giọng nói đó có phải là của Xya không vậy? Sao nàng lạnh lùng quá! Lúc đầu, Izumin cứ ngỡ Xya giận mình nên ra vẻ không quen biết nhưng mà tình trạng hiện nay có vẻ không như vậy.
- Xya! Em bị gì vậy? – Một giọng nói đầy quan tâm khác vang lên.
Koda chạy vội chạy tới, nhìn thấy người đang đứng nói chuyện với Xya thì hiểu ra mọi chuyện. Chàng ôm lấy Xya, khẽ thì thầm.
“Xya à! Em đừng suy nghĩ gì nữa. Hãy để cho tâm trí trống rỗng. Nào, hãy nghe lời anh đi Xya! Cơn đau sẽ nhanh chóng qua thôi!”
Thấy Xya có vẻ đỡ hơn, Koda thở phào nhẹ nhõm.
- Ngươi đi đi trước khi Xya lại tiếp tục bị đau như vậy. Xya vì người mà đau một lần vẫn chưa đủ sao?
Đau đớn nhìn kẻ đối diện ôm lấy Xya, Izumin định nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn nói phải lắm. Chàng chỉ luôn làm cho Xya đau đớn. Chàng không xứng đáng có được Xya. Nhưng … chàng sẽ không từ bỏ nếu như Xya chưa đuổi chàng đi. Chàng bước đi một đoạn chợt quay đầu nhìn lại…
Mặt trời chiếu sáng chiếc vòng bạc xinh xắn trên chiếc cổ thanh mảnh. Gió muốn đùa nghịch nhưng có vẻ vô vọng vì mái tóc dài mềm mượt yêu thích đã bị cột gọn bởi chiếc dây màu vàng.
Đôi mắt nâu ấm áp khẽ lo lắng cho bông hoa nhỏ bé trong bàn tay mình. Bàn tay to lớn ôm lấy bông hoa, để cho nó tựa vào bờ ngực rộng lớn.
Hóa ra đây là cảm giác khi nhìn người mình yêu đang dần rời ra mình sao? Lần đầu tiên Izumin biết được điều đó. Đau đớn. Hụt hẫng. Nhưng chàng vẫn hi vọng. Xya luôn nói với chàng rằng dù có một tia hi vọng thôi thì cũng vẫn phải đứng lên và tiếp tục và chàng sẽ làm như vậy.
Người ta nói rằng: Tình yêu là một thứ tình cảm mà con người ta có thể bỏ cả đời để tìm kiếm và theo đuổi . Khi yêu ai cũng thấy thế giới xung quanh mình toàn là một màu hồng hạnh phúc nhưng thực tế ai cũng phải trải qua những khó khăn , thử thách nhất định mới có thể tìm được một tình yêu thực sự . Những thử thách đó có thể làm tan vỡ một mối tình nhưng cũng có thể hàn gắn hai nửa trái tim thêm bền chặt .
Vậy thử thách này…
Làm tan vỡ một mối tình…
…hay hàn gắn hai nửa trái tim bềm chặt hơn?
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Khi ấy, trên bầu trời cao kia, có ba người, hay chính xác là hai người một thú đang trò chuyện…
- Đúng là tình yêu có thể khiến cho người ta bây lên thiên đường nhưng cũng dìm xuống địa ngục nhỉ? – Thần Trí Tuệ mỉm cười với chúi nai đang nằm bên cạnh nàng.
- Đúng vậy đó! Nhưng tình yêu của chúng ta lại chẳng bây lên thiên đường hai dìm xuống dưới địa ngục – Chú nai đáp.
- Nhưng chúng ta vẫn cứ hạnh phúc là được – Thần nữ dịu dàng.
Chú nai ấy vốn là một chàng trai ở dưới trần gian, một vị vua của tiểu quốc phía Đông. Thần Định Mệnh và thần Số Phận định trêu đùa người bạn của mình, đưa nàng xuống hạ giới và gặp vị vua nọ. Nhưng trò đùa nhanh chóng chám dứt khi họ phát hiện bạn mình đã thực sự yêu một người phàm. Trớ trêu thay, vua của các vị thần cũng biết được việc này. Tuy nhiên, người mà thần Trí Tuệ yêu là một thiên tử, là con trời. Vì vậy, hình phạt được giảm nhẹ nhất có thể đó là biến một trong hai vị thần thành động vật. Không muốn người mình yêu phải chịu phạt, chàng trai chịu hi sinh bản thân mình. Để giúp cho thần Trí Tuệ có thể nói chuyện với người yêu, thần Định Mệnh và thần Số phận đã tìm đến và cầu xin sự giúp đỡ từ thần Muôn Loài. Thần Muôn Loài xót xa về mối tình dang dở này, bèn cho nai uống một thứ thuốc để nói và nghe như con người. Có thể nói là từ đó, thần Trí Tuệ sống hạnh phúc bên chú nai yêu quý.
- Có quá nặng tay với họ không? Chia xa người mình yêu là rất đau đớn – Thần Trí Tuệ nhẹ nhàng hỏi.
- Cái giá đó là quá nhẹ rồi! – Thần Số Phận lắc đầu – Và cái giá càng xứng đáng hơn nếu họ rời xa nhau.
- Cậu biết đó là không thể mà, nếu không tên hoàng tử đó đã không phải chịu đau khổ.
- Vậy chúng ta cá cược thế nhé. Số phận ta mà thắng thì nai yêu quý phải rời xa cậu một ngày, còn thua thì nai sẽ được trở về dạng người trong một ngày.
Một ngày trên trời bằng một nắm dưới hạ giới nên có thể coi là một khoảng thời gian không ngắn.
- Được.
Thần Trí Tuệ đồng ý, mắt nhìn xuống phía dưới kia, cầu mong họ sẽ trở về bên nhau. Nàng không muốn rời xa nai dù chỉ một giây nên … nàng sẽ phá luật giúp cho hai người đó.
- Đừng nghĩ đến chuyện giúp họ! – Vị thần nữ kia có vẻ quá hiểu bạn mình nên nhắc nhở lại trước khi biến mất.
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Đêm đến.
Đay là thời điểm Xya ghét nhất trong ngày. Nàng không sao ngủ được. Cung điện đã trở nên vắng lặng, ngược lại hẳn ban ngày. Không khí này khiến cho nàng cảm thấy thật cô đơn. Xung quanh chỉ có một màu đen huyền bí. Nàng cảm giác như nó sẽ htus nàng vào. Nàng sẽ biến mất khỏi thế giới này. Nàng không muốn như vậy. Nàng nghĩ mình nên nhớ ra một điều gì đó, một điều quan trọng mà nàng đã lãng quên. Nhưng nàng cũng quên thêm một điều: nàng đã cầu xin Nữ thần để nàng có thể quên đi điều quan trọng ấy…
Xya đi dạo bên dòng sông Nil, mong rằng gió sẽ dỗ giấc cho nàng. Sông Nil đẹp biết bao. Sông cứ dịu dàng, dịu dàng chảy khắp Ai Cập, mang lại niềm vui cho người dân. Xya ngồi xuống, lấy tay chạm vào dòng nước mát lạnh. Dễ chịu biết bao! Sông Nil thật biết cách khiến người ta vui vẻ. Một ngọn sóng đánh vào tay nàng, khiến nàng thấy sản khoái.
Đêm nay cũng khiến cho một người khác mất ngủ: chàng hoàng tử Hitaito.
Có lẽ hình ảnh cô bé dễ thương đang cười nói với chú hổ con trong tay đã thực sự ám ảnh chàng. Mở mắt chàng thấy cô đang ở bên người khác, nhắm mắt lại mơ cô bé đang bước đi, rời xa chàng. Ngày quên ăn, đêm không ngủ. Chẳng trách vì sao sức khỏe của chàng xuống thấy rõ. Đôi mắt thâm quầng của chàng không phải là biểu hiện rõ nhất sao?
Chợt một điều gì hối thúc chàng, khiến chàng muốn đi dạo một chút. Dọc theo dòng sông Nil, chàng nhìn thấy người mình mong nhớ ngày đêm.
Lúc này, Xya vẫn đang đang nghịch nước. Một vài giọt nước vắn vào người nàng khiến cho Izumin nhớ lại một cảnh không nên nhớ trước đây…
-------------------Plash Back------------------
- Tập cung tên khiến ta nóng quá! Các ngươi đã chuẩn bị nước cho ta chưa?
Sau khi hoạt động ra nhiều mồ hôi, tắm quả là một giải pháp tuyệt vời. Vì vậy, Izumin không bận tâm đến câu nói “dạ nhưng…” của cô cung nữ mà nhanh chóng bước vào phía phòng tắm.
Giờ Izumin hiểu lí do chàng không nên bước vào đây. Trước mặt chàng là một tiên nữ xinh đẹp. Làn da trắng hồng, mái tóc hồng nhạt ướt nước thả bên vai như một dòng suối róc rách chảy theo cơ thể hoàn mĩ. Đôi mắt to tròn nhìn mông lung nơi nào xa xăm mà không để ý gió đang mơn trớn làn da không tì vết của mình.
Tim chàng đập nhanh quá! Để chữa ngượng ngùng, chàng trai quát cô cung nữ:
- Sao người không cản ta vào khi trong đó có người?
Nói rồi, chàng bỏ đi bằng vận tốc nhanh nhất có thể. Phía sau, cô cung nữ nhăn mặt. Rõ ràng hoàng tử không nghe cảnh báo mà? Sao tự nhiên lại trách cô cơ chứ? Cô gái à! Hoàng tử đang xấu hổ, cô để ý làm chi!
----------------End Plash Back----------------
Không nhớ thì thôi, nhớ thì tim chàng lại đâp nhanh không kiểm soát được.
- Xin chào công chúa Ai Cập! – Izumin gây sự chú ý. Chàng đã lấy được một vài thông tin từ các cô cung nữ.
- A! Kính chào Hoàng tử Hitaito! – Hơi giật mình nhưng Xya nhanh chóng đứng dậy, cúi chào vị khách của Ai Cập.
Tuy đã được nghe về việc Xya lãng quên kí ức nhưng chàng vẫn không khỏi đau đớn khi Xya đối xử với chàng xa lạ như vậy. Giọng điệu lịch sự, xa cách, không một nụ cười. Cách đối xử này so với lần đầu chàng gặp Xya còn có phần lạnh lùng hơn.
Thực ra lí do của việc này cũng không có gì lớn lao, chỉ là trước đây, từ khi đọc về tuổi thơ, thân phận rồi tình cách của Izumin, Xya đã có thiện cảm vớ con người mạnh mẽ, tài giỏi, khôi ngô đó. Còn bây giờ, nói chính xác thì nàng quên những việc thuộc về thời cổ đại này nên với con người trước mặt không một chút thân thiện.
- Phải rồi! Chúng ta đã từng gặp nhau chưa? – Xya đột nhiên hỏi.
- Nàng quên rồi sao? Thực sự đã quên nhưng ngày tháng nàng ở Hitaito, bên cạnh ta?
Lắc đầu. Đáp lại chàng là một cái lắc đầu cùng tiếng thì thầm “Xin lỗi! ta cố nhớ nhưng mà…” Cơn đau lại xuất hiện. Nàng ôm lấy đầu mình. Đau. Cứ cỗ nhớ về người này khiến cho đầu nàng đau khủng khiếp.
- Xya!
Koda từ đâu chạy tới, một lần nữa làm cơn đau lui ra. Theo sau chàng là Menfuisư và Carol.
- Xya! Sao em lại ra đây? Em làm chị lo quá! – Carol lo lắng nhìn Xya. Chợt chàng để ý người một người – Với tư cách là chị gái của Xya, ta yêu cầu hoàng tử mau mau trở về xứ Hitaito và đừng bao giờ gặp lại Xya nữa. Con bé chịu đau khổ đủ rồi!
- Không bao giờ đâu Carol! Ta sẽ khiến Xya nhớ lại và cô ấy sẽ ở bên ta mãi mãi.
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên khiến cho mọi người giật mình.
Là Raian, chàng đên xem Xya ngủ được không thì không thấy con bé đâu, vọi chạy hắp nơi tìm. Vừa ra đến nơi nghe thấy câu nói của Izumin, cơn giận của chàng bùng phát. Như đã nói, Raian yêu nhất gia đình mình. Động vào gia đình chàng cũng chính là động vào chàng, chưa kể, tên đó cậy mình là hoàng tử hay sao mà dám năm lần bảy lượt khiến cho cô em gái út của chàng đau khổ. Không suy nghĩ nhiều, chàng rút khẩu súng luôn mang theo người, bắn vào bả vai phải của tên hoàng tử kia.
- Anh Raian! Sao anh lại làm như vậy? Anh giết chết anh ấy mất!
Xya sau khi lấy lại bình tĩnh vội rời bỏ vòng tay của Koda mà chạy tới bên Izumin – chàng hoàng tử vẫn đang suy nghĩ thứ vũ khí gì mà lợi hại đến vậy, hắn đứng xa chàng, chỉ một tiếng nổ lớn đã khiến một cái gì đó bay vào người chàng, không một chút dấu vết. Xya vội vã tìm cách cầm máu cho Izumin.
Ngỡ ngàng.
Raian bất ngờ về hành động của em gái mình. Mất trí nhớ rồi sao con bé vẫn cứ quan tâm đến hắn ta? Thậm chí còn nói chàng giết hắn. Vì lo lắng quá nên cô bé không để ý Raian chỉ bắn vào bả vai phải của tên đó thôi sao? Vết thương này đâu thể giết chết hắn ngay. Ít nhất với tay nghề của mấy tên ngự y hiện nay của Ai Cập cũng khiến hắn không chết mà chỉ mang theo vết thương đó đến cuối đời.
Hụt hẫng.
Đó chính là cảm xúc của Koda hiện nay. Vì sao? Chàng không hiểu vì sao chàng là chồng chưa cưới của Xya mà Xya không một chút ngần ngại đẩy chàng ra để đến bên hắn. Lương tâm của một y sĩ ư? Chàng không tin. Nếu vậy thì vì sao lần trước khi tên đó bỏ đi Xya còn chạy theo tìm hắn làm gì? Thật sự, trong lòng Xya, dù là trước kia hay hiện nay, chàng không thể chiếm được vị trí của Izumin.
Đêm vẫn còn dài…
Liệu đây có phải là một sự sắp xếp của Số Phận?
Nắng bây giờ được coi là nắng tinh khiết nhất trong ngày, không rực rỡ như nắng sớm, không nóng nảy như nắng trưa mà chỉ dịu dàng bao chùm vạn vật.
Gió đi khắp nơi chợt nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ một khu vườn thì chạy tới, khẽ rung động cây lá trên đường.
- Xya! Ta biết nàng sẽ tới đây mà! – Izumin vui mừng vì nhận ra giọng nói quen thuộc.
- Ta không quen ngươi. Ngươi là ai? Sao ngươi biết tên ta? – Xya lạnh lùng.
- Nàng vẫn còn giận ta vì ta đã nghi ngờ nàng sao? Ta biết ta đã sai. Xin nàng thứ lỗi cho ta! Phải rồi, mẫu hậu ta đã khỏi, cám ơn nàng!
- Mẫu hậu ngươi là ai? Ngươi là ai? Ta đã nói là ta không biết ngươi. Có lẽ ngươi nhậm nhầm người rồi! – Xya nhíu mày có chịu, đoạn định quay bước bỏ đi.
- Không! – Izumin giữ lại – Ta không nhận nhầm người. Nàng là Xya, công chúa của Ai Cập.
- Vậy người là ai? – Xya nhìn thẳng vào con người đối diện. Chẳng lẽ nàng biết hắn hay sao?
- Ta là Izumin, hoàng tử Hitaito. Mới không gặp hơn hai tuần mà nàng quên ta rồi sao?
“Izumin”, “hoàng tử Hitaito” hai cụm từ này khiến cho đầu nàng đau như búa bổ. Dùng đôi bàn tay nhỏ bé, nàng ôm lấy đầu mình, mong sao cho cơn đau chấm dứt.
- Xya! Nàng sao thế? – Izumin vội vàng hỏi.
- Đừng! Tránh ra!
Xya vô tình đẩy Izumin ra. Nàng không muốn như vậy nhưng nàng càng cố nhớ người này thì đầu nàng càng đau. Đau lắm, nàng không chịu được mất!
Izumin giật mình. Giọng nói đó có phải là của Xya không vậy? Sao nàng lạnh lùng quá! Lúc đầu, Izumin cứ ngỡ Xya giận mình nên ra vẻ không quen biết nhưng mà tình trạng hiện nay có vẻ không như vậy.
- Xya! Em bị gì vậy? – Một giọng nói đầy quan tâm khác vang lên.
Koda chạy vội chạy tới, nhìn thấy người đang đứng nói chuyện với Xya thì hiểu ra mọi chuyện. Chàng ôm lấy Xya, khẽ thì thầm.
“Xya à! Em đừng suy nghĩ gì nữa. Hãy để cho tâm trí trống rỗng. Nào, hãy nghe lời anh đi Xya! Cơn đau sẽ nhanh chóng qua thôi!”
Thấy Xya có vẻ đỡ hơn, Koda thở phào nhẹ nhõm.
- Ngươi đi đi trước khi Xya lại tiếp tục bị đau như vậy. Xya vì người mà đau một lần vẫn chưa đủ sao?
Đau đớn nhìn kẻ đối diện ôm lấy Xya, Izumin định nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn nói phải lắm. Chàng chỉ luôn làm cho Xya đau đớn. Chàng không xứng đáng có được Xya. Nhưng … chàng sẽ không từ bỏ nếu như Xya chưa đuổi chàng đi. Chàng bước đi một đoạn chợt quay đầu nhìn lại…
Mặt trời chiếu sáng chiếc vòng bạc xinh xắn trên chiếc cổ thanh mảnh. Gió muốn đùa nghịch nhưng có vẻ vô vọng vì mái tóc dài mềm mượt yêu thích đã bị cột gọn bởi chiếc dây màu vàng.
Đôi mắt nâu ấm áp khẽ lo lắng cho bông hoa nhỏ bé trong bàn tay mình. Bàn tay to lớn ôm lấy bông hoa, để cho nó tựa vào bờ ngực rộng lớn.
Hóa ra đây là cảm giác khi nhìn người mình yêu đang dần rời ra mình sao? Lần đầu tiên Izumin biết được điều đó. Đau đớn. Hụt hẫng. Nhưng chàng vẫn hi vọng. Xya luôn nói với chàng rằng dù có một tia hi vọng thôi thì cũng vẫn phải đứng lên và tiếp tục và chàng sẽ làm như vậy.
Người ta nói rằng: Tình yêu là một thứ tình cảm mà con người ta có thể bỏ cả đời để tìm kiếm và theo đuổi . Khi yêu ai cũng thấy thế giới xung quanh mình toàn là một màu hồng hạnh phúc nhưng thực tế ai cũng phải trải qua những khó khăn , thử thách nhất định mới có thể tìm được một tình yêu thực sự . Những thử thách đó có thể làm tan vỡ một mối tình nhưng cũng có thể hàn gắn hai nửa trái tim thêm bền chặt .
Vậy thử thách này…
Làm tan vỡ một mối tình…
…hay hàn gắn hai nửa trái tim bềm chặt hơn?
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Khi ấy, trên bầu trời cao kia, có ba người, hay chính xác là hai người một thú đang trò chuyện…
- Đúng là tình yêu có thể khiến cho người ta bây lên thiên đường nhưng cũng dìm xuống địa ngục nhỉ? – Thần Trí Tuệ mỉm cười với chúi nai đang nằm bên cạnh nàng.
- Đúng vậy đó! Nhưng tình yêu của chúng ta lại chẳng bây lên thiên đường hai dìm xuống dưới địa ngục – Chú nai đáp.
- Nhưng chúng ta vẫn cứ hạnh phúc là được – Thần nữ dịu dàng.
Chú nai ấy vốn là một chàng trai ở dưới trần gian, một vị vua của tiểu quốc phía Đông. Thần Định Mệnh và thần Số Phận định trêu đùa người bạn của mình, đưa nàng xuống hạ giới và gặp vị vua nọ. Nhưng trò đùa nhanh chóng chám dứt khi họ phát hiện bạn mình đã thực sự yêu một người phàm. Trớ trêu thay, vua của các vị thần cũng biết được việc này. Tuy nhiên, người mà thần Trí Tuệ yêu là một thiên tử, là con trời. Vì vậy, hình phạt được giảm nhẹ nhất có thể đó là biến một trong hai vị thần thành động vật. Không muốn người mình yêu phải chịu phạt, chàng trai chịu hi sinh bản thân mình. Để giúp cho thần Trí Tuệ có thể nói chuyện với người yêu, thần Định Mệnh và thần Số phận đã tìm đến và cầu xin sự giúp đỡ từ thần Muôn Loài. Thần Muôn Loài xót xa về mối tình dang dở này, bèn cho nai uống một thứ thuốc để nói và nghe như con người. Có thể nói là từ đó, thần Trí Tuệ sống hạnh phúc bên chú nai yêu quý.
- Có quá nặng tay với họ không? Chia xa người mình yêu là rất đau đớn – Thần Trí Tuệ nhẹ nhàng hỏi.
- Cái giá đó là quá nhẹ rồi! – Thần Số Phận lắc đầu – Và cái giá càng xứng đáng hơn nếu họ rời xa nhau.
- Cậu biết đó là không thể mà, nếu không tên hoàng tử đó đã không phải chịu đau khổ.
- Vậy chúng ta cá cược thế nhé. Số phận ta mà thắng thì nai yêu quý phải rời xa cậu một ngày, còn thua thì nai sẽ được trở về dạng người trong một ngày.
Một ngày trên trời bằng một nắm dưới hạ giới nên có thể coi là một khoảng thời gian không ngắn.
- Được.
Thần Trí Tuệ đồng ý, mắt nhìn xuống phía dưới kia, cầu mong họ sẽ trở về bên nhau. Nàng không muốn rời xa nai dù chỉ một giây nên … nàng sẽ phá luật giúp cho hai người đó.
- Đừng nghĩ đến chuyện giúp họ! – Vị thần nữ kia có vẻ quá hiểu bạn mình nên nhắc nhở lại trước khi biến mất.
0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0o0
Đêm đến.
Đay là thời điểm Xya ghét nhất trong ngày. Nàng không sao ngủ được. Cung điện đã trở nên vắng lặng, ngược lại hẳn ban ngày. Không khí này khiến cho nàng cảm thấy thật cô đơn. Xung quanh chỉ có một màu đen huyền bí. Nàng cảm giác như nó sẽ htus nàng vào. Nàng sẽ biến mất khỏi thế giới này. Nàng không muốn như vậy. Nàng nghĩ mình nên nhớ ra một điều gì đó, một điều quan trọng mà nàng đã lãng quên. Nhưng nàng cũng quên thêm một điều: nàng đã cầu xin Nữ thần để nàng có thể quên đi điều quan trọng ấy…
Xya đi dạo bên dòng sông Nil, mong rằng gió sẽ dỗ giấc cho nàng. Sông Nil đẹp biết bao. Sông cứ dịu dàng, dịu dàng chảy khắp Ai Cập, mang lại niềm vui cho người dân. Xya ngồi xuống, lấy tay chạm vào dòng nước mát lạnh. Dễ chịu biết bao! Sông Nil thật biết cách khiến người ta vui vẻ. Một ngọn sóng đánh vào tay nàng, khiến nàng thấy sản khoái.
Đêm nay cũng khiến cho một người khác mất ngủ: chàng hoàng tử Hitaito.
Có lẽ hình ảnh cô bé dễ thương đang cười nói với chú hổ con trong tay đã thực sự ám ảnh chàng. Mở mắt chàng thấy cô đang ở bên người khác, nhắm mắt lại mơ cô bé đang bước đi, rời xa chàng. Ngày quên ăn, đêm không ngủ. Chẳng trách vì sao sức khỏe của chàng xuống thấy rõ. Đôi mắt thâm quầng của chàng không phải là biểu hiện rõ nhất sao?
Chợt một điều gì hối thúc chàng, khiến chàng muốn đi dạo một chút. Dọc theo dòng sông Nil, chàng nhìn thấy người mình mong nhớ ngày đêm.
Lúc này, Xya vẫn đang đang nghịch nước. Một vài giọt nước vắn vào người nàng khiến cho Izumin nhớ lại một cảnh không nên nhớ trước đây…
-------------------Plash Back------------------
- Tập cung tên khiến ta nóng quá! Các ngươi đã chuẩn bị nước cho ta chưa?
Sau khi hoạt động ra nhiều mồ hôi, tắm quả là một giải pháp tuyệt vời. Vì vậy, Izumin không bận tâm đến câu nói “dạ nhưng…” của cô cung nữ mà nhanh chóng bước vào phía phòng tắm.
Giờ Izumin hiểu lí do chàng không nên bước vào đây. Trước mặt chàng là một tiên nữ xinh đẹp. Làn da trắng hồng, mái tóc hồng nhạt ướt nước thả bên vai như một dòng suối róc rách chảy theo cơ thể hoàn mĩ. Đôi mắt to tròn nhìn mông lung nơi nào xa xăm mà không để ý gió đang mơn trớn làn da không tì vết của mình.
Tim chàng đập nhanh quá! Để chữa ngượng ngùng, chàng trai quát cô cung nữ:
- Sao người không cản ta vào khi trong đó có người?
Nói rồi, chàng bỏ đi bằng vận tốc nhanh nhất có thể. Phía sau, cô cung nữ nhăn mặt. Rõ ràng hoàng tử không nghe cảnh báo mà? Sao tự nhiên lại trách cô cơ chứ? Cô gái à! Hoàng tử đang xấu hổ, cô để ý làm chi!
----------------End Plash Back----------------
Không nhớ thì thôi, nhớ thì tim chàng lại đâp nhanh không kiểm soát được.
- Xin chào công chúa Ai Cập! – Izumin gây sự chú ý. Chàng đã lấy được một vài thông tin từ các cô cung nữ.
- A! Kính chào Hoàng tử Hitaito! – Hơi giật mình nhưng Xya nhanh chóng đứng dậy, cúi chào vị khách của Ai Cập.
Tuy đã được nghe về việc Xya lãng quên kí ức nhưng chàng vẫn không khỏi đau đớn khi Xya đối xử với chàng xa lạ như vậy. Giọng điệu lịch sự, xa cách, không một nụ cười. Cách đối xử này so với lần đầu chàng gặp Xya còn có phần lạnh lùng hơn.
Thực ra lí do của việc này cũng không có gì lớn lao, chỉ là trước đây, từ khi đọc về tuổi thơ, thân phận rồi tình cách của Izumin, Xya đã có thiện cảm vớ con người mạnh mẽ, tài giỏi, khôi ngô đó. Còn bây giờ, nói chính xác thì nàng quên những việc thuộc về thời cổ đại này nên với con người trước mặt không một chút thân thiện.
- Phải rồi! Chúng ta đã từng gặp nhau chưa? – Xya đột nhiên hỏi.
- Nàng quên rồi sao? Thực sự đã quên nhưng ngày tháng nàng ở Hitaito, bên cạnh ta?
Lắc đầu. Đáp lại chàng là một cái lắc đầu cùng tiếng thì thầm “Xin lỗi! ta cố nhớ nhưng mà…” Cơn đau lại xuất hiện. Nàng ôm lấy đầu mình. Đau. Cứ cỗ nhớ về người này khiến cho đầu nàng đau khủng khiếp.
- Xya!
Koda từ đâu chạy tới, một lần nữa làm cơn đau lui ra. Theo sau chàng là Menfuisư và Carol.
- Xya! Sao em lại ra đây? Em làm chị lo quá! – Carol lo lắng nhìn Xya. Chợt chàng để ý người một người – Với tư cách là chị gái của Xya, ta yêu cầu hoàng tử mau mau trở về xứ Hitaito và đừng bao giờ gặp lại Xya nữa. Con bé chịu đau khổ đủ rồi!
- Không bao giờ đâu Carol! Ta sẽ khiến Xya nhớ lại và cô ấy sẽ ở bên ta mãi mãi.
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên khiến cho mọi người giật mình.
Là Raian, chàng đên xem Xya ngủ được không thì không thấy con bé đâu, vọi chạy hắp nơi tìm. Vừa ra đến nơi nghe thấy câu nói của Izumin, cơn giận của chàng bùng phát. Như đã nói, Raian yêu nhất gia đình mình. Động vào gia đình chàng cũng chính là động vào chàng, chưa kể, tên đó cậy mình là hoàng tử hay sao mà dám năm lần bảy lượt khiến cho cô em gái út của chàng đau khổ. Không suy nghĩ nhiều, chàng rút khẩu súng luôn mang theo người, bắn vào bả vai phải của tên hoàng tử kia.
- Anh Raian! Sao anh lại làm như vậy? Anh giết chết anh ấy mất!
Xya sau khi lấy lại bình tĩnh vội rời bỏ vòng tay của Koda mà chạy tới bên Izumin – chàng hoàng tử vẫn đang suy nghĩ thứ vũ khí gì mà lợi hại đến vậy, hắn đứng xa chàng, chỉ một tiếng nổ lớn đã khiến một cái gì đó bay vào người chàng, không một chút dấu vết. Xya vội vã tìm cách cầm máu cho Izumin.
Ngỡ ngàng.
Raian bất ngờ về hành động của em gái mình. Mất trí nhớ rồi sao con bé vẫn cứ quan tâm đến hắn ta? Thậm chí còn nói chàng giết hắn. Vì lo lắng quá nên cô bé không để ý Raian chỉ bắn vào bả vai phải của tên đó thôi sao? Vết thương này đâu thể giết chết hắn ngay. Ít nhất với tay nghề của mấy tên ngự y hiện nay của Ai Cập cũng khiến hắn không chết mà chỉ mang theo vết thương đó đến cuối đời.
Hụt hẫng.
Đó chính là cảm xúc của Koda hiện nay. Vì sao? Chàng không hiểu vì sao chàng là chồng chưa cưới của Xya mà Xya không một chút ngần ngại đẩy chàng ra để đến bên hắn. Lương tâm của một y sĩ ư? Chàng không tin. Nếu vậy thì vì sao lần trước khi tên đó bỏ đi Xya còn chạy theo tìm hắn làm gì? Thật sự, trong lòng Xya, dù là trước kia hay hiện nay, chàng không thể chiếm được vị trí của Izumin.
Đêm vẫn còn dài…
Liệu đây có phải là một sự sắp xếp của Số Phận?