Chương 37: Kiêu ngạo
Hôm nay là một ngày trời trong nắng đẹp. Từng làn gió xuân man mát lành lạnh mơn man trên cành lá. Nhưng thời tiết dù đẹp tới đâu cũng không làm tâm trạng của Bạch Tử Thanh tốt lên chút nào.
Càng ngày cô càng ít được tiếp xúc với Hoắc Đình. Ngược lại, Văn Nhu với hắn ngày càng dính lấy nhau như hình với bóng, giống như cô đã từng.
Thời điểm cô được gần gũi với hắn nhất có lẽ là lúc thử đồ ăn cho hắn. Nhưng khoảng cách hai mét này vẫn làm cô cảm giác như xa hắn nửa vòng trái đất, đơn giản là vì hắn không bao giờ chạm ánh mắt đến cô.
"Cốc cốc"
"Vào đi."
Âm thanh hắn lành lạnh truyền tới. Bạch Tử Thanh mở cửa bước vào, mang trà đặt lên trước bàn làm việc của hắn.
Hoắc Đình hất cằm về phía Văn Nhu đang đứng bên cạnh, ý bảo rót trà.
Tim cô nhói lên từ trong sâu thẳm. Đến cả việc này hắn cũng không cần cô nữa.
Nhìn khung cảnh nam thanh nữ tú hài hoà trước mặt, thật giống như không khí lúc trước của hai người. Chỉ có điều, người phụ nữ bên cạnh hắn không phải là cô nữa.
"Còn có chuyện gì sao?"
Hắn không ngẩng đầu lên, nhưng Bạch Tử Thanh biết hắn lại đang muốn đuổi cô ra ngoài, chỉ đành lặng lẽ lắc đầu, nhấc chân định rời đi.
Nhưng hắn bỗng nhiên đập cây bút xuống bàn cái rầm.
"Câm hả? Có miệng không biết trả lời sao?"
Tiếng động lớn khiến hai cô gái trong phòng đều giật bắn.
Hắn vẫn không nhìn cô, nhưng rõ ràng là đang chọc thẳng vào nỗi đau của cô.
"Xin lỗi ông chủ, không còn việc gì nữa. Em ra ngoài trước."
Cúi đầu nói xin lỗi xong, cô vội vã chạy ra ngoài, không để hắn nhìn thấy nước mắt đã rơi trên má.
Văn Nhu có chút ngạc nhiên. Rõ ràng trước đây cô gái kia nói mình không nói được, vậy mà vừa rồi không phải nói bình thường đấy sao. Nhưng lúc này cô chẳng hơi đâu mà lo cho người khác, vì chính bản thân mình còn đang trong tình huống nguy hiểm cận kề.
Buổi tối.
Hoắc Đình quay trở lại trong trạng thái say khướt, đi đứng còn không vững. Bạch Tử Thanh đã đi với cô Tô từ nãy, chỉ có Văn Nhu còn ở lại nhà chính. Cô chạy ra đỡ hắn vào.
Nhưng khi vừa tới sô pha, hắn bất ngờ đẩy Văn Nhu xuống, thân hình to lớn nặng trịch ập lên người cô. Cô giãy giụa muốn thoát, nhưng hắn nhanh chóng đã khoá được hai tay cô lên đỉnh đầu.
"Tại sao lại lừa dối tôi? Hả?"
"Hoắc Đình, anh nói gì vậy, thả tôi ra!"
Văn Nhu hết sức vùng vẫy nhưng sức lực của cô đúng là chẳng nhằm nhò gì so với người phía trên. Hắn vẫn tiếp tục độc thoại một mình.
"Em còn không biết tôi ghét nhất là lừa dối và phản bội sao?"
"Thấy tôi chiều chuộng nghe lời em, em coi thường tôi lắm đúng không? Cảm thấy tôi đây thật ngu ngốc đúng không?"
Trong suy nghĩ của hắn, đường đường một kẻ kiêu ngạo bị người ta xoay cho vòng vòng, cầm lên được mà không buông xuống nổi. Bao nhiêu ngày qua hắn muốn chạm vào cô đến chết, nhưng sự kiêu ngạo của hắn không cho phép.
"Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi."
Sau đó hắn như một kẻ điên cúi xuống muốn hôn cô gái bên dưới. Văn Nhu liên tục tránh đi nụ hôn của hắn, khiến nụ hôn trượt xuống mang tai.
Bị từ chối, Hoắc Đình càng tức giận hơn, vành mắt vốn đã đỏ vì rượu nay lại thêm đậm màu vì cơn thịnh nộ.
"Em dám!"
Hắn một tay khống chế tay cô gái, một tay giật mạnh đến rách cổ áo đồng phục nữ hầu. Vùi đầu vào cổ và vai cô, hắn cắn thật mạnh, để lại cả dấu răng đỏ tím trên người cô.
Mà lúc này, Bạch Tử Thanh vừa mở cửa lớn bước vào, trên tay cầm đĩa bánh cô vừa làm cùng cô Tô lúc nãy.
Trước mặt cô là cảnh tượng người đàn ông đè trên người phụ nữ, người phụ nữ giãy giụa không ngừng nhưng hắn vẫn cưỡng chế hôn cô ấy, quần áo hai người đều xộc xệch hết cả.
"Choang"
Chiếc đĩa rơi xuống đất, vỡ tan tành, mấy chiếc bánh nhỏ hình cầu lăn long lóc trên sàn nhà.
Tiếng động đánh thức Hoắc Đình đang trong cơn điên cuồng, ngẩng đầu lên nhìn về phía âm thanh ồn ào. Trước mắt hắn là khuôn mặt đẫm nước mắt của người con gái mà hắn nghĩ là đang nằm dưới thân mình đây. Nếu cô đứng ở đó, vậy người hắn đang giữ đây là ai?
Hoắc Đình chợt hiểu tình hình, là hắn uống say không tỉnh táo nhận nhầm người rồi. Nhưng Bạch Tử Thanh vẫn đang ở đó, hắn cũng không muốn cô biết hắn nhận nhầm người, không muốn cô biết người làm hắn điên cuồng là cô. Vậy nên dù thấy cô đứng đó, hắn vẫn giữ nguyên tư thế không rời khỏi.
Lần đầu tiên trong đời, Bạch Tử Thanh có ý định tranh cướp. Hắn là của cô. Không phải hắn thích cô sao? Sao có thể thay đổi nhanh như vậy được?
Lúc cô vừa tiến lên với ý định kéo hắn khỏi Văn Nhu, hắn đã tự giác đứng dậy, bình thản chỉnh lại áo rồi đi lên phòng. Bên ngoài cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong thâm tâm hắn đang dậy sóng. Cô sẽ vì hắn mà ghen hay không? Nhưng mà cho dù là ghen, cũng không biết là vì yêu được mấy phần, hay là vì mục đích khác?
Bạch Tử Thanh theo chân hắn lên tầng. Vừa vào phòng, cô tiến tới ôm lấy eo hắn từ phía sau.
"Ông chủ, em không thích anh gần gũi với cô ấy."
Hắn im lặng.
"Ông chủ, đừng như vậy được không?"
"Em sợ lắm."
Nước mắt cô thấm qua áo sơ mi, một mảng nóng hổi trên lưng, hắn có thể cảm nhận rõ ràng. Lòng hắn đau xót, không biết cô là thật lòng hay đang diễn kịch, vẫn chỉ đứng im cảm nhận vòng tay mà hắn vừa lạnh nhạt vừa nhung nhớ bao nhiêu ngày qua.
"Em không lừa dối anh. Em thực sự chỉ mới nói được, còn A Hoa trước đây vì sao bị câm em cũng không rõ. Xin anh tin em, được không?"
Cô vốn là người rất ít nói, nhưng những ngày qua cô nói rất nhiều, mà hầu hết đều là những lời muốn giải thích cho hắn nghe.
Tiếng người con gái nức nở sau lưng.
"Em không có ý định giấu anh. Em vốn dĩ muốn cho anh biết vào ngày sinh nhật, để cho anh một món quà bất ngờ, nhưng lúc luyện tập thì lại bị anh phát hiện."
Ai mà biết sự thật như thế nào, hay là cô đang biện hộ. Ai mà biết được nếu hôm đó hắn không đến phòng tìm cô thì mọi chuyện có khác hay không? Người đa nghi như hắn sẽ không loại bỏ bất cứ trường hợp nào, chỉ là hắn không cách nào chứng minh cô là thật lòng hay giả dối.
Đấu tranh tâm lý hồi lâu, hắn mới lên tiếng.
"Đủ rồi, ra ngoài đi."
Nhưng cô lại ôm lấy hắn chặt hơn.
Hoắc Đình gỡ đôi tay nhỏ bám trên eo mình, đi thẳng về phía nhà tắm, mặc kệ Bạch Tử Thanh bị bỏ lại khóc đến đáng thương ở phía sau.
Hắn như vậy là vẫn chưa tin lời cô.
Gì mà bên trong còn thương bên ngoài lạnh lùng chứ? Có người đàn ông nào còn yêu người cũ mà lại ôm hôn người mới không? Hắn rõ ràng nhìn thấy cô ở đó, nhưng vẫn cố tình làm tổn thương cô. Hắn chính là muốn hành hạ cô.
Cô oán trách hắn. Ban đầu khi cô muốn rời đi, là hắn giữ cô ở lại. Khi cô đã yêu hắn rồi, hắn lại thẳng tay bóp nát trái tim cô.
...----------------...
Văn Nhu ngồi co ro một góc trên sô pha, tay vẫn còn nắm chặt cổ áo bị xé rách, nhưng không thể che nổi một vài dấu răng rõ mồn một.
Hoắc Đình hắn ta quá đáng sợ. Nếu như cô còn ở đây ngày nào, hắn còn có thể ức hiếp cô ngày ấy.
Cô vốn dĩ muốn sòng phẳng, trả nợ cho hắn rồi ngẩng cao đầu mà rời đi. Nhưng hắn đối xử như vậy với cô, cô không thể nào ở lại đây được nữa. Cô muốn rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt, dù phải dùng bất cứ cách nào.
Văn Nhu thất thểu đi về phía khu nhà của mình. Vi An từ xa chạy đến, lo lắng nhìn quần áo bị xé rách cùng dấu vết mờ ám trên cổ cô, hỏi han:
"Văn Nhu, cô sao thế này? Có chuyện gì vậy?"
Đây là người đầu tiên, cũng là người duy nhất quan tâm tới cô vào lúc khó khăn thế này. Văn Nhu oà lên khóc nức nở khiến cô bạn giật mình, chỉ có thể ôm lấy cô vỗ về mà không dám hỏi gì thêm.
"Cô ổn chưa? Rốt cuộc có chuyện gì mà khóc thành thế này?"
Vi An đưa khăn giấy cho Văn Nhu. Cô đón lấy, lau nước mắt trên khuôn mặt đã sưng lên vì khóc của mình.
Cô nhìn cô bạn trước mặt.
"Vi An, tôi muốn rời khỏi đây."
"Cô muốn rời khỏi? Nhưng không phải chưa trả được nợ sao?"
Văn Nhu lắc đầu.
"Tôi thực sự không dám ở đây nữa, không biết ngày nào đó hắn sẽ đến. Tôi sợ lắm."
Vi An hiểu "hắn" ở đây là đang nói ai.
"Là ông chủ làm cô trở nên như vậy sao?"
Cô tủi thân gật đầu.
"Nhưng mà muốn thoát khỏi đây khó lắm. Nơi nơi đều là camera luôn có người quan sát."
Văn Nhu lại rơi nước mắt. Cô biết chứ, rằng muốn trốn khỏi đây khó khăn như thế nào, cũng không phải cô chưa từng thử.
Bỗng nhiên một bàn tay đặt lên vai cô.
"Văn Nhu, tôi có một cách, chỉ không biết là cô có dám làm hay không?"
Văn Nhu nhìn Vi An, đôi mắt chất chứa hy vọng.
Càng ngày cô càng ít được tiếp xúc với Hoắc Đình. Ngược lại, Văn Nhu với hắn ngày càng dính lấy nhau như hình với bóng, giống như cô đã từng.
Thời điểm cô được gần gũi với hắn nhất có lẽ là lúc thử đồ ăn cho hắn. Nhưng khoảng cách hai mét này vẫn làm cô cảm giác như xa hắn nửa vòng trái đất, đơn giản là vì hắn không bao giờ chạm ánh mắt đến cô.
"Cốc cốc"
"Vào đi."
Âm thanh hắn lành lạnh truyền tới. Bạch Tử Thanh mở cửa bước vào, mang trà đặt lên trước bàn làm việc của hắn.
Hoắc Đình hất cằm về phía Văn Nhu đang đứng bên cạnh, ý bảo rót trà.
Tim cô nhói lên từ trong sâu thẳm. Đến cả việc này hắn cũng không cần cô nữa.
Nhìn khung cảnh nam thanh nữ tú hài hoà trước mặt, thật giống như không khí lúc trước của hai người. Chỉ có điều, người phụ nữ bên cạnh hắn không phải là cô nữa.
"Còn có chuyện gì sao?"
Hắn không ngẩng đầu lên, nhưng Bạch Tử Thanh biết hắn lại đang muốn đuổi cô ra ngoài, chỉ đành lặng lẽ lắc đầu, nhấc chân định rời đi.
Nhưng hắn bỗng nhiên đập cây bút xuống bàn cái rầm.
"Câm hả? Có miệng không biết trả lời sao?"
Tiếng động lớn khiến hai cô gái trong phòng đều giật bắn.
Hắn vẫn không nhìn cô, nhưng rõ ràng là đang chọc thẳng vào nỗi đau của cô.
"Xin lỗi ông chủ, không còn việc gì nữa. Em ra ngoài trước."
Cúi đầu nói xin lỗi xong, cô vội vã chạy ra ngoài, không để hắn nhìn thấy nước mắt đã rơi trên má.
Văn Nhu có chút ngạc nhiên. Rõ ràng trước đây cô gái kia nói mình không nói được, vậy mà vừa rồi không phải nói bình thường đấy sao. Nhưng lúc này cô chẳng hơi đâu mà lo cho người khác, vì chính bản thân mình còn đang trong tình huống nguy hiểm cận kề.
Buổi tối.
Hoắc Đình quay trở lại trong trạng thái say khướt, đi đứng còn không vững. Bạch Tử Thanh đã đi với cô Tô từ nãy, chỉ có Văn Nhu còn ở lại nhà chính. Cô chạy ra đỡ hắn vào.
Nhưng khi vừa tới sô pha, hắn bất ngờ đẩy Văn Nhu xuống, thân hình to lớn nặng trịch ập lên người cô. Cô giãy giụa muốn thoát, nhưng hắn nhanh chóng đã khoá được hai tay cô lên đỉnh đầu.
"Tại sao lại lừa dối tôi? Hả?"
"Hoắc Đình, anh nói gì vậy, thả tôi ra!"
Văn Nhu hết sức vùng vẫy nhưng sức lực của cô đúng là chẳng nhằm nhò gì so với người phía trên. Hắn vẫn tiếp tục độc thoại một mình.
"Em còn không biết tôi ghét nhất là lừa dối và phản bội sao?"
"Thấy tôi chiều chuộng nghe lời em, em coi thường tôi lắm đúng không? Cảm thấy tôi đây thật ngu ngốc đúng không?"
Trong suy nghĩ của hắn, đường đường một kẻ kiêu ngạo bị người ta xoay cho vòng vòng, cầm lên được mà không buông xuống nổi. Bao nhiêu ngày qua hắn muốn chạm vào cô đến chết, nhưng sự kiêu ngạo của hắn không cho phép.
"Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi."
Sau đó hắn như một kẻ điên cúi xuống muốn hôn cô gái bên dưới. Văn Nhu liên tục tránh đi nụ hôn của hắn, khiến nụ hôn trượt xuống mang tai.
Bị từ chối, Hoắc Đình càng tức giận hơn, vành mắt vốn đã đỏ vì rượu nay lại thêm đậm màu vì cơn thịnh nộ.
"Em dám!"
Hắn một tay khống chế tay cô gái, một tay giật mạnh đến rách cổ áo đồng phục nữ hầu. Vùi đầu vào cổ và vai cô, hắn cắn thật mạnh, để lại cả dấu răng đỏ tím trên người cô.
Mà lúc này, Bạch Tử Thanh vừa mở cửa lớn bước vào, trên tay cầm đĩa bánh cô vừa làm cùng cô Tô lúc nãy.
Trước mặt cô là cảnh tượng người đàn ông đè trên người phụ nữ, người phụ nữ giãy giụa không ngừng nhưng hắn vẫn cưỡng chế hôn cô ấy, quần áo hai người đều xộc xệch hết cả.
"Choang"
Chiếc đĩa rơi xuống đất, vỡ tan tành, mấy chiếc bánh nhỏ hình cầu lăn long lóc trên sàn nhà.
Tiếng động đánh thức Hoắc Đình đang trong cơn điên cuồng, ngẩng đầu lên nhìn về phía âm thanh ồn ào. Trước mắt hắn là khuôn mặt đẫm nước mắt của người con gái mà hắn nghĩ là đang nằm dưới thân mình đây. Nếu cô đứng ở đó, vậy người hắn đang giữ đây là ai?
Hoắc Đình chợt hiểu tình hình, là hắn uống say không tỉnh táo nhận nhầm người rồi. Nhưng Bạch Tử Thanh vẫn đang ở đó, hắn cũng không muốn cô biết hắn nhận nhầm người, không muốn cô biết người làm hắn điên cuồng là cô. Vậy nên dù thấy cô đứng đó, hắn vẫn giữ nguyên tư thế không rời khỏi.
Lần đầu tiên trong đời, Bạch Tử Thanh có ý định tranh cướp. Hắn là của cô. Không phải hắn thích cô sao? Sao có thể thay đổi nhanh như vậy được?
Lúc cô vừa tiến lên với ý định kéo hắn khỏi Văn Nhu, hắn đã tự giác đứng dậy, bình thản chỉnh lại áo rồi đi lên phòng. Bên ngoài cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong thâm tâm hắn đang dậy sóng. Cô sẽ vì hắn mà ghen hay không? Nhưng mà cho dù là ghen, cũng không biết là vì yêu được mấy phần, hay là vì mục đích khác?
Bạch Tử Thanh theo chân hắn lên tầng. Vừa vào phòng, cô tiến tới ôm lấy eo hắn từ phía sau.
"Ông chủ, em không thích anh gần gũi với cô ấy."
Hắn im lặng.
"Ông chủ, đừng như vậy được không?"
"Em sợ lắm."
Nước mắt cô thấm qua áo sơ mi, một mảng nóng hổi trên lưng, hắn có thể cảm nhận rõ ràng. Lòng hắn đau xót, không biết cô là thật lòng hay đang diễn kịch, vẫn chỉ đứng im cảm nhận vòng tay mà hắn vừa lạnh nhạt vừa nhung nhớ bao nhiêu ngày qua.
"Em không lừa dối anh. Em thực sự chỉ mới nói được, còn A Hoa trước đây vì sao bị câm em cũng không rõ. Xin anh tin em, được không?"
Cô vốn là người rất ít nói, nhưng những ngày qua cô nói rất nhiều, mà hầu hết đều là những lời muốn giải thích cho hắn nghe.
Tiếng người con gái nức nở sau lưng.
"Em không có ý định giấu anh. Em vốn dĩ muốn cho anh biết vào ngày sinh nhật, để cho anh một món quà bất ngờ, nhưng lúc luyện tập thì lại bị anh phát hiện."
Ai mà biết sự thật như thế nào, hay là cô đang biện hộ. Ai mà biết được nếu hôm đó hắn không đến phòng tìm cô thì mọi chuyện có khác hay không? Người đa nghi như hắn sẽ không loại bỏ bất cứ trường hợp nào, chỉ là hắn không cách nào chứng minh cô là thật lòng hay giả dối.
Đấu tranh tâm lý hồi lâu, hắn mới lên tiếng.
"Đủ rồi, ra ngoài đi."
Nhưng cô lại ôm lấy hắn chặt hơn.
Hoắc Đình gỡ đôi tay nhỏ bám trên eo mình, đi thẳng về phía nhà tắm, mặc kệ Bạch Tử Thanh bị bỏ lại khóc đến đáng thương ở phía sau.
Hắn như vậy là vẫn chưa tin lời cô.
Gì mà bên trong còn thương bên ngoài lạnh lùng chứ? Có người đàn ông nào còn yêu người cũ mà lại ôm hôn người mới không? Hắn rõ ràng nhìn thấy cô ở đó, nhưng vẫn cố tình làm tổn thương cô. Hắn chính là muốn hành hạ cô.
Cô oán trách hắn. Ban đầu khi cô muốn rời đi, là hắn giữ cô ở lại. Khi cô đã yêu hắn rồi, hắn lại thẳng tay bóp nát trái tim cô.
...----------------...
Văn Nhu ngồi co ro một góc trên sô pha, tay vẫn còn nắm chặt cổ áo bị xé rách, nhưng không thể che nổi một vài dấu răng rõ mồn một.
Hoắc Đình hắn ta quá đáng sợ. Nếu như cô còn ở đây ngày nào, hắn còn có thể ức hiếp cô ngày ấy.
Cô vốn dĩ muốn sòng phẳng, trả nợ cho hắn rồi ngẩng cao đầu mà rời đi. Nhưng hắn đối xử như vậy với cô, cô không thể nào ở lại đây được nữa. Cô muốn rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt, dù phải dùng bất cứ cách nào.
Văn Nhu thất thểu đi về phía khu nhà của mình. Vi An từ xa chạy đến, lo lắng nhìn quần áo bị xé rách cùng dấu vết mờ ám trên cổ cô, hỏi han:
"Văn Nhu, cô sao thế này? Có chuyện gì vậy?"
Đây là người đầu tiên, cũng là người duy nhất quan tâm tới cô vào lúc khó khăn thế này. Văn Nhu oà lên khóc nức nở khiến cô bạn giật mình, chỉ có thể ôm lấy cô vỗ về mà không dám hỏi gì thêm.
"Cô ổn chưa? Rốt cuộc có chuyện gì mà khóc thành thế này?"
Vi An đưa khăn giấy cho Văn Nhu. Cô đón lấy, lau nước mắt trên khuôn mặt đã sưng lên vì khóc của mình.
Cô nhìn cô bạn trước mặt.
"Vi An, tôi muốn rời khỏi đây."
"Cô muốn rời khỏi? Nhưng không phải chưa trả được nợ sao?"
Văn Nhu lắc đầu.
"Tôi thực sự không dám ở đây nữa, không biết ngày nào đó hắn sẽ đến. Tôi sợ lắm."
Vi An hiểu "hắn" ở đây là đang nói ai.
"Là ông chủ làm cô trở nên như vậy sao?"
Cô tủi thân gật đầu.
"Nhưng mà muốn thoát khỏi đây khó lắm. Nơi nơi đều là camera luôn có người quan sát."
Văn Nhu lại rơi nước mắt. Cô biết chứ, rằng muốn trốn khỏi đây khó khăn như thế nào, cũng không phải cô chưa từng thử.
Bỗng nhiên một bàn tay đặt lên vai cô.
"Văn Nhu, tôi có một cách, chỉ không biết là cô có dám làm hay không?"
Văn Nhu nhìn Vi An, đôi mắt chất chứa hy vọng.