Chương 7: Chiếm đoạt
"Minh Viễn, ông đã nói với con rất nhiều lần rồi không phải sao?
Phụ nữ không thể giữ bên cạnh mình được. Huống hồ càng không thể yêu.
Đó là cách dồn họ vào con đường chết"
"..."
"Lần này, con bé đó là gặp tai nạn không may qua đời. Nhưng đó cũng là một bài học cảnh tỉnh cho cháu. Đó sẽ là điểm yếu giết chết cháu, người đứng đầu của gia tộc.
Hãy ghi nhớ điều đó"
"..."
Ông nội Âu nhìn thấy biểu cảm hiện tại của Âu Hoàng Minh Viễn liền thở dài. Chỉ một ánh mắt là ông biết ngay chuyện với cô gái kia tác động đến anh không ít
"Thôi, ta không còn gì muốn nói với cháu, cháu về đi. Ta đến thăm vài người bạn cũ rồi sẽ rời đi"
"Dạ, cháu xin phép"
Triệu Bạch Liên lại bị nhốt trong căn phòng. Âu Hoàng Minh Viễn trên đường về Biệt phủ, anh đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, nơi gặp Triệu Ái Nhã lần đầu tiên.
Anh nhớ cách đây 5 tháng, cũng trên đường đi giải quyết công việc, anh nhìn thấy Triệu Ái Nhã đang vội chạy từ cửa hàng ra ngoài. Anh vốn đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp khác nhau nhưng đối với cô thì khác hẳn.
Cô gái ấy xinh đẹp, dịu dàng, một nét đẹp mộc mạc khiến người khác cảm mến với đôi mắt nâu to tròn. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, trái tim anh đã bị đánh cắp.
Anh không dùng bất cứ những việc gì mà gượng ép cô ở lại bên anh, chỉ có dùng trái tim chân thành và nồng nhiệt theo đuổi cô.
Nhưng Triệu Ái Nhã đó đã vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 22, với bao nhiêu ước mơ và hy vọng. Nghĩ lại về cái chết thương tâm của cô khiến lòng anh đau đớn vô cùng.
Càng nhớ đến cô, anh lại ngày càng căm ghét Triệu Bạch Liên. Nếu không vì cứu cô ta, Ái Nhã của anh sẽ không chết.
Nghĩ đến, tâm trạng của Âu Hoàng Minh Viễn bỗng chốc trở nên tồi tệ.
Vừa về tới nhà, anh đi thẳng lên gác mái, nơi giam giữ Triệu Bạch Liên.
Vì bây giờ đã tối nên nhiệt độ giảm mạnh khiến không khí trong phòng trở nên rất lạnh. Triệu Bạch Liên co người nằm một góc ngủ để giữ ấm.
Nhìn thấy cô vẫn còn chưa thức, anh không chờ đợi nữa mà đi tới vỗ vào mặt cô. Triệu Bạch Liên vì đau nên tỉnh giấc, nhìn thấy Âu Hoàng Minh Viễn với gương mặt đáng sợ đang nhìn mình.
Cô hốt hoảng ngồi bật dậy, nhớ tới ngày hôm qua khiến cô rất sợ hãi.
Âu Hoàng Minh Viễn thoáng chốc vô tình nhìn thấy cơ thể của cô bèn thay đổi chủ ý. Lúc nãy có uống chút rượu nên anh càng không kìm chế được.
Anh mạnh tay xé rách đồ trên người Triệu Bạch Liên. Cô sợ hãi đưa tay che lấy cơ thể, dùng sức đẩy anh ra nhưng không thể.
Từng mảnh vải trên người cô rơi xuống, nước mắt của cô cũng rơi theo. Vì cô biết hành động của anh là gì. Cô càng vùng vẫy càng làm cho con thú hoang trong người anh trỗi dậy.
Bây giờ trên người cô đã không còn gì che chắn, mà anh vẫn còn mặc trên người bộ âu phục chỉnh tề.
Những động chạm của Âu Hoàng Minh Viễn trên từng nơi trên người khiến Triệu Bạch Liên khóc thét. Lần đầu tiên thân mật của cô với người khác giới đã diễn ra trong sự ép buộc, tủi hổ và nhục nhã.
Dù cho nước mắt cô liên tục rơi, tay không ngừng ra dấu cầu xin anh dừng lại nhưng vẫn không có kết quả.
Anh không ngừng xoa nắn những nơi trên cơ thể cô, cuối cùng không chịu nổi nữa, Âu Hoàng Minh Viễn đã tiến vào người cô, không bước dạo đầu, không có sự chuẩn bị gì.
Triệu Bạch Liên đau đớn, một dòng máu đỏ chảy ra càng khiến Âu Hoàng Minh Viễn mạnh bạo ra vào người cô hơn
Cô thật sự rất đau đến mức không chịu đựng được, cô đã định cắn vào lưỡi tự sát nhưng hành động đó làm sao có thể qua mắt được anh. Anh nhanh tay nhét vào miệng cô chiếc khăn.
Anh vừa ra vào người cô vừa mỉa mai với giọng điệu khinh miệt
"Tôi sẽ không để cho cô chết!"
Triệu Bạch Liên không chịu nổi nữa ngất đi. Âu Hoàng Minh Viễn sau đó cũng bình tĩnh lại mà rời đi, bỏ mặc cô nằm đó.
Sáng hôm sau, Triệu Bạch Liên đau đớn tỉnh dậy, nhìn thấy cơ thể mình đầy những vết bầm và vết trầy xước từ sự chống trả với anh tối qua lại tiếp tục rơi nước mắt.
Cô cảm thấy vô cùng tủi nhục nhưng không thể làm gì được. Vì cô nhớ rất rõ tối qua anh đã nói
"Tro cốt của mẹ cô còn ở trong tay tôi, muốn nhận lại thì biết điều một chút"
Cả cuộc đời của cô, mẹ người tần tảo nuôi cô khôn lớn, bảo bọc, che chở cho cô. Bà ấy là người cô yêu nhất trên thế gian này, bây giờ Âu Hoàng Minh Viễn uy hiếp cô thật sự cô không có cách nào chống cự lại.
Cô lếch thân thể đau đớn vào nhà tắm, gội rửa đi những vết nhơ, ô uế trên cơ thể của mình. Hai chân cô không đứng vững nữa, nó đang rất run rẩy vì rất đau.
Âu Hoàng Minh Viễn cũng không có ý định để cô yên, sáng sớm Trần quản gia theo lệnh đã gọi cô xuống nhà
?????
➡️➡️➡️???♥️♥️♥️
Phụ nữ không thể giữ bên cạnh mình được. Huống hồ càng không thể yêu.
Đó là cách dồn họ vào con đường chết"
"..."
"Lần này, con bé đó là gặp tai nạn không may qua đời. Nhưng đó cũng là một bài học cảnh tỉnh cho cháu. Đó sẽ là điểm yếu giết chết cháu, người đứng đầu của gia tộc.
Hãy ghi nhớ điều đó"
"..."
Ông nội Âu nhìn thấy biểu cảm hiện tại của Âu Hoàng Minh Viễn liền thở dài. Chỉ một ánh mắt là ông biết ngay chuyện với cô gái kia tác động đến anh không ít
"Thôi, ta không còn gì muốn nói với cháu, cháu về đi. Ta đến thăm vài người bạn cũ rồi sẽ rời đi"
"Dạ, cháu xin phép"
Triệu Bạch Liên lại bị nhốt trong căn phòng. Âu Hoàng Minh Viễn trên đường về Biệt phủ, anh đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, nơi gặp Triệu Ái Nhã lần đầu tiên.
Anh nhớ cách đây 5 tháng, cũng trên đường đi giải quyết công việc, anh nhìn thấy Triệu Ái Nhã đang vội chạy từ cửa hàng ra ngoài. Anh vốn đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp khác nhau nhưng đối với cô thì khác hẳn.
Cô gái ấy xinh đẹp, dịu dàng, một nét đẹp mộc mạc khiến người khác cảm mến với đôi mắt nâu to tròn. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, trái tim anh đã bị đánh cắp.
Anh không dùng bất cứ những việc gì mà gượng ép cô ở lại bên anh, chỉ có dùng trái tim chân thành và nồng nhiệt theo đuổi cô.
Nhưng Triệu Ái Nhã đó đã vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 22, với bao nhiêu ước mơ và hy vọng. Nghĩ lại về cái chết thương tâm của cô khiến lòng anh đau đớn vô cùng.
Càng nhớ đến cô, anh lại ngày càng căm ghét Triệu Bạch Liên. Nếu không vì cứu cô ta, Ái Nhã của anh sẽ không chết.
Nghĩ đến, tâm trạng của Âu Hoàng Minh Viễn bỗng chốc trở nên tồi tệ.
Vừa về tới nhà, anh đi thẳng lên gác mái, nơi giam giữ Triệu Bạch Liên.
Vì bây giờ đã tối nên nhiệt độ giảm mạnh khiến không khí trong phòng trở nên rất lạnh. Triệu Bạch Liên co người nằm một góc ngủ để giữ ấm.
Nhìn thấy cô vẫn còn chưa thức, anh không chờ đợi nữa mà đi tới vỗ vào mặt cô. Triệu Bạch Liên vì đau nên tỉnh giấc, nhìn thấy Âu Hoàng Minh Viễn với gương mặt đáng sợ đang nhìn mình.
Cô hốt hoảng ngồi bật dậy, nhớ tới ngày hôm qua khiến cô rất sợ hãi.
Âu Hoàng Minh Viễn thoáng chốc vô tình nhìn thấy cơ thể của cô bèn thay đổi chủ ý. Lúc nãy có uống chút rượu nên anh càng không kìm chế được.
Anh mạnh tay xé rách đồ trên người Triệu Bạch Liên. Cô sợ hãi đưa tay che lấy cơ thể, dùng sức đẩy anh ra nhưng không thể.
Từng mảnh vải trên người cô rơi xuống, nước mắt của cô cũng rơi theo. Vì cô biết hành động của anh là gì. Cô càng vùng vẫy càng làm cho con thú hoang trong người anh trỗi dậy.
Bây giờ trên người cô đã không còn gì che chắn, mà anh vẫn còn mặc trên người bộ âu phục chỉnh tề.
Những động chạm của Âu Hoàng Minh Viễn trên từng nơi trên người khiến Triệu Bạch Liên khóc thét. Lần đầu tiên thân mật của cô với người khác giới đã diễn ra trong sự ép buộc, tủi hổ và nhục nhã.
Dù cho nước mắt cô liên tục rơi, tay không ngừng ra dấu cầu xin anh dừng lại nhưng vẫn không có kết quả.
Anh không ngừng xoa nắn những nơi trên cơ thể cô, cuối cùng không chịu nổi nữa, Âu Hoàng Minh Viễn đã tiến vào người cô, không bước dạo đầu, không có sự chuẩn bị gì.
Triệu Bạch Liên đau đớn, một dòng máu đỏ chảy ra càng khiến Âu Hoàng Minh Viễn mạnh bạo ra vào người cô hơn
Cô thật sự rất đau đến mức không chịu đựng được, cô đã định cắn vào lưỡi tự sát nhưng hành động đó làm sao có thể qua mắt được anh. Anh nhanh tay nhét vào miệng cô chiếc khăn.
Anh vừa ra vào người cô vừa mỉa mai với giọng điệu khinh miệt
"Tôi sẽ không để cho cô chết!"
Triệu Bạch Liên không chịu nổi nữa ngất đi. Âu Hoàng Minh Viễn sau đó cũng bình tĩnh lại mà rời đi, bỏ mặc cô nằm đó.
Sáng hôm sau, Triệu Bạch Liên đau đớn tỉnh dậy, nhìn thấy cơ thể mình đầy những vết bầm và vết trầy xước từ sự chống trả với anh tối qua lại tiếp tục rơi nước mắt.
Cô cảm thấy vô cùng tủi nhục nhưng không thể làm gì được. Vì cô nhớ rất rõ tối qua anh đã nói
"Tro cốt của mẹ cô còn ở trong tay tôi, muốn nhận lại thì biết điều một chút"
Cả cuộc đời của cô, mẹ người tần tảo nuôi cô khôn lớn, bảo bọc, che chở cho cô. Bà ấy là người cô yêu nhất trên thế gian này, bây giờ Âu Hoàng Minh Viễn uy hiếp cô thật sự cô không có cách nào chống cự lại.
Cô lếch thân thể đau đớn vào nhà tắm, gội rửa đi những vết nhơ, ô uế trên cơ thể của mình. Hai chân cô không đứng vững nữa, nó đang rất run rẩy vì rất đau.
Âu Hoàng Minh Viễn cũng không có ý định để cô yên, sáng sớm Trần quản gia theo lệnh đã gọi cô xuống nhà
?????
➡️➡️➡️???♥️♥️♥️