Chương 55: Ngoại truyện 4: Chung nhà
Thục Nghi vừa sinh xong được 1 tháng nên hiện tại đang ở biệt phủ của Minh Viễn. Đều là do Minh Viễn mang cô về đây, vừa có nhiều người chăm sóc, vừa để Bạch Liên học hỏi, vì hiện tại Bạch Liên cũng mang thai được gần 3 tháng
Hôm nay Nguyệt Vân cùng Cố Cảnh Sâm ghé qua thăm Thục Nghi. Thật ra thì cách một ngày là Nguyệt Vân nhớ con của Thục Nghi và Trần Quân đến không chịu được nên lại đến
Con của Trần Quân và Thục Nghi là một cậu bé trai, tên là Trần Âu Tuấn Vũ.Gương mặt bầu bĩnh rất đáng yêu lại còn hay cười. Nhưng có chuyện gì không vừa ý lại trưng ra bộ mặt đáng ghét hệt như bố và cậu của nó.
Cố Cảnh Sâm cùng Âu Hoàng Minh Viễn thì đang ngồi ở một góc phòng uống trà. Còn Trần Quân thì vừa chạy xuống bếp nấu cơm cho Thục Nghi.
Do thời gian Thục Nghi ốm nghén, cô không ăn được cơm do bất kỳ ai nấu, chỉ có thể ăn vừa miệng cơm do Trần Quân nấu nên bây giờ mới có chuyện này.
Nhưng chuyện này đối với Trần Quân không khó vì anh vốn ở một mình nên chuyện cơm nước đều phải tự mình lo liệu.
Hai người đàn ông ngồi nhàn nhã ở một góc xem ba người phụ nữ ở trước mắt vui vẻ, cười cười nói nói
“Thật là đáng yêu quá. Chị nhìn kiểu nào cũng thấy thích”
“Vậy chị dọn đồ sang đây ở cùng em và Tiểu Liên luôn. Vậy thì ba chị em chúng ta mỗi ngày đều sẽ được ở cạnh nhau thế này”
“Được sao em?! Nhưng nhà này là nhà của anh Minh Viễn đó…chị…”
Cố Cảnh Sâm ngồi một bên nghe thấy liền kinh hãi, anh vội lên tiếng
“Không được”
Hàn Nguyệt Vân lúc này cũng đã mang thai được 7 tháng, thật sự không tiện. Nhưng chỉ có anh và cô ở Cố gia thì thật sự rất buồn chán. Mặc dù Cố Cảnh Sâm luôn ở cạnh Hàn Nguyệt Vân nhưng mà cô lại thấy không như ở cùng Bạch Liên và Thục Nghi.
Thục Nghi nghe thấy Hàn Nguyệt Vân cũng muốn ở lại đây nhưng Cố Cảnh Sâm lại không đồng ý thì cô phải ra tay cướp người thôi
“Tại sao lại không được ạ?”
Cố Cảnh Sâm nhìn ba người phụ nữ cố chấp trước mắt, nếu không nói cho rõ ràng thì thật không được mà
"Nguyệt Vân hơn hai tháng nữa là sinh rồi, đi đứng sinh hoạt không tiện. Với lại em vừa sinh con, nên cần tịnh dưỡng.
Còn Bạch Liên nữa, em ấy cũng mới mang thai được gần 3 tháng…"
“Nếu anh lo vậy thì thêm người, Âu gia không thiếu người, nếu anh thấy không đủ vậy thì thêm người của Cố gia qua. Vậy là được rồi!”
Thục Nghi nói xong, lại còn cùng Nguyệt Vân và Bạch Liên nắm chặt tay nhau nhìn hai người họ “cười”…gì đây, đoàn kết một lòng chống đối sao?! Nhưng Cố Cảnh Sâm và Âu Hoàng Minh Viễn hai người họ là ai chứ, sao lại dễ dàng bị đàn áp được.
“Nói tóm lại cũng không được. Đây là nhà của Minh Viễn, Nguyệt Vân nếu em muốn mỗi ngày anh đều có thể đưa em sang. Còn nói ở lại thì không thể”
Minh Viễn trừng mắt nhìn Cố Cảnh Sâm. Dám đá cục phiền phức này lên đầu tôi sao, cậu được lắm…bạn thân… Cố Cảnh Sâm nhìn thấy chỉ cười trừ, nhìn thấy Nguyệt Vân mím môi như đang sắp khóc làm anh muốn chống đối cũng không nỡ
Triệu Bạch Liên nghe thấy thì lẩm bẩm…nhà của Minh Viễn…nhà của Minh Viễn. Bất ngờ, người im lặng từ lúc đầu tới giờ đã lên tiếng, còn Minh Viễn thì đổ mồ hôi trán
“Anh Cảnh Sâm, vậy nếu anh Viễn đồng ý thì anh sẽ đồng ý để chị Nguyệt Vân ở lại sao?”
“Tất nhiên”
Cố Cảnh Sâm nghe thấy thì cười đắc ý trong lòng. Người như Âu Hoàng Minh Viễn làm sao có thể dễ dàng thoả hiệp. Vả lại trước giờ anh vốn không thích quá ồn ào, ba người họ ở cạnh nhau chỉ có thể làm nhiều trận long trời lở đất.
Cố Cảnh Sâm đương nhiên rất đắc ý. Nhưng anh đã tự vả vào mặt mình…không lâu sau đó
Triệu Bạch Liên bước xuống giường, đi lại trước mặt Minh Viễn hỏi thẳng
“Anh có đồng ý hay không?”
“Anh …”
“…”
Cả đám người nhìn thấy liền trố mắt. Triệu Bạch Liên ngoan ngoãn hiền lành của họ đâu rồi? Hôm nay lại dùng giọng nói cùng sự đe doạ để nói chuyện với Minh Viễn. Đúng thật là mở mang tầm mắt
Chưa nhận được câu trả lời mình mong muốn, Triệu Bạch Liên giận lẫy hỏi lại lần nữa
“Em hỏi…”
“Được được. Nguyệt Vân muốn ở lại thì ở lại”
Bạch Liên nghe thấy rất vui vẻ mà hôn nhẹ lên trán anh nói cảm ơn rất tình cảm. Thục Nghi cùng Nguyệt Vân thì há hốc mồm kinh ngạc
“Thay đổi 180 độ luôn”
Cố Cảnh Sâm giận Âu Hoàng Minh Viễn run người. Trực tiếp kéo anh ra khỏi phòng.
Nhưng anh nào có biết, từ ngày Triệu Bạch Liên có thai tính khí liền thay đổi. Muốn cái gì thì nhất định phải có cho bằng được. Nếu để cô hỏi lại lần thứ hai thì anh sẽ xác định ngủ dưới sàn ba ngày liền.
Vậy là…đâu cũng vào đó.
Bình thường ngoại trừ lúc Thục Nghi chăm con thì tất cả khoảng thời gian còn lại ba người đều túm tụm lại với nhau.
Ba người nam nhân bất lực nhìn, cũng không biết bọn họ kiếm đâu ra chuyện nói mãi không hết.
Cố Cảnh Sâm cũng đã dọn đồ đến ở cùng với Minh Viễn cùng Trần Quân.
Loay hoay cả buổi bọn họ lại cùng nhau ăn tối. A Minh thì đang chăm bé con ở trên lầu cho bọn họ cùng nhau ăn tối
Bọn họ ai cũng lo cho cô vợ nhỏ của mình từng miếng ăn. Nhưng Thục Nghi hay Nguyệt Vân cũng không quá dựa dẫm vào chồng mình. Trộm vía là khi hai người họ mang thai thì tính tình không thay đổi là mấy. Chỉ có một người thay đổi, trở nên khó chìu hơn đó là Bạch Liên
“Em ăn cá đi, ăn nhiều sẽ tốt cho con”
“Không ăn!”
Hôm nay Nguyệt Vân cùng Cố Cảnh Sâm ghé qua thăm Thục Nghi. Thật ra thì cách một ngày là Nguyệt Vân nhớ con của Thục Nghi và Trần Quân đến không chịu được nên lại đến
Con của Trần Quân và Thục Nghi là một cậu bé trai, tên là Trần Âu Tuấn Vũ.Gương mặt bầu bĩnh rất đáng yêu lại còn hay cười. Nhưng có chuyện gì không vừa ý lại trưng ra bộ mặt đáng ghét hệt như bố và cậu của nó.
Cố Cảnh Sâm cùng Âu Hoàng Minh Viễn thì đang ngồi ở một góc phòng uống trà. Còn Trần Quân thì vừa chạy xuống bếp nấu cơm cho Thục Nghi.
Do thời gian Thục Nghi ốm nghén, cô không ăn được cơm do bất kỳ ai nấu, chỉ có thể ăn vừa miệng cơm do Trần Quân nấu nên bây giờ mới có chuyện này.
Nhưng chuyện này đối với Trần Quân không khó vì anh vốn ở một mình nên chuyện cơm nước đều phải tự mình lo liệu.
Hai người đàn ông ngồi nhàn nhã ở một góc xem ba người phụ nữ ở trước mắt vui vẻ, cười cười nói nói
“Thật là đáng yêu quá. Chị nhìn kiểu nào cũng thấy thích”
“Vậy chị dọn đồ sang đây ở cùng em và Tiểu Liên luôn. Vậy thì ba chị em chúng ta mỗi ngày đều sẽ được ở cạnh nhau thế này”
“Được sao em?! Nhưng nhà này là nhà của anh Minh Viễn đó…chị…”
Cố Cảnh Sâm ngồi một bên nghe thấy liền kinh hãi, anh vội lên tiếng
“Không được”
Hàn Nguyệt Vân lúc này cũng đã mang thai được 7 tháng, thật sự không tiện. Nhưng chỉ có anh và cô ở Cố gia thì thật sự rất buồn chán. Mặc dù Cố Cảnh Sâm luôn ở cạnh Hàn Nguyệt Vân nhưng mà cô lại thấy không như ở cùng Bạch Liên và Thục Nghi.
Thục Nghi nghe thấy Hàn Nguyệt Vân cũng muốn ở lại đây nhưng Cố Cảnh Sâm lại không đồng ý thì cô phải ra tay cướp người thôi
“Tại sao lại không được ạ?”
Cố Cảnh Sâm nhìn ba người phụ nữ cố chấp trước mắt, nếu không nói cho rõ ràng thì thật không được mà
"Nguyệt Vân hơn hai tháng nữa là sinh rồi, đi đứng sinh hoạt không tiện. Với lại em vừa sinh con, nên cần tịnh dưỡng.
Còn Bạch Liên nữa, em ấy cũng mới mang thai được gần 3 tháng…"
“Nếu anh lo vậy thì thêm người, Âu gia không thiếu người, nếu anh thấy không đủ vậy thì thêm người của Cố gia qua. Vậy là được rồi!”
Thục Nghi nói xong, lại còn cùng Nguyệt Vân và Bạch Liên nắm chặt tay nhau nhìn hai người họ “cười”…gì đây, đoàn kết một lòng chống đối sao?! Nhưng Cố Cảnh Sâm và Âu Hoàng Minh Viễn hai người họ là ai chứ, sao lại dễ dàng bị đàn áp được.
“Nói tóm lại cũng không được. Đây là nhà của Minh Viễn, Nguyệt Vân nếu em muốn mỗi ngày anh đều có thể đưa em sang. Còn nói ở lại thì không thể”
Minh Viễn trừng mắt nhìn Cố Cảnh Sâm. Dám đá cục phiền phức này lên đầu tôi sao, cậu được lắm…bạn thân… Cố Cảnh Sâm nhìn thấy chỉ cười trừ, nhìn thấy Nguyệt Vân mím môi như đang sắp khóc làm anh muốn chống đối cũng không nỡ
Triệu Bạch Liên nghe thấy thì lẩm bẩm…nhà của Minh Viễn…nhà của Minh Viễn. Bất ngờ, người im lặng từ lúc đầu tới giờ đã lên tiếng, còn Minh Viễn thì đổ mồ hôi trán
“Anh Cảnh Sâm, vậy nếu anh Viễn đồng ý thì anh sẽ đồng ý để chị Nguyệt Vân ở lại sao?”
“Tất nhiên”
Cố Cảnh Sâm nghe thấy thì cười đắc ý trong lòng. Người như Âu Hoàng Minh Viễn làm sao có thể dễ dàng thoả hiệp. Vả lại trước giờ anh vốn không thích quá ồn ào, ba người họ ở cạnh nhau chỉ có thể làm nhiều trận long trời lở đất.
Cố Cảnh Sâm đương nhiên rất đắc ý. Nhưng anh đã tự vả vào mặt mình…không lâu sau đó
Triệu Bạch Liên bước xuống giường, đi lại trước mặt Minh Viễn hỏi thẳng
“Anh có đồng ý hay không?”
“Anh …”
“…”
Cả đám người nhìn thấy liền trố mắt. Triệu Bạch Liên ngoan ngoãn hiền lành của họ đâu rồi? Hôm nay lại dùng giọng nói cùng sự đe doạ để nói chuyện với Minh Viễn. Đúng thật là mở mang tầm mắt
Chưa nhận được câu trả lời mình mong muốn, Triệu Bạch Liên giận lẫy hỏi lại lần nữa
“Em hỏi…”
“Được được. Nguyệt Vân muốn ở lại thì ở lại”
Bạch Liên nghe thấy rất vui vẻ mà hôn nhẹ lên trán anh nói cảm ơn rất tình cảm. Thục Nghi cùng Nguyệt Vân thì há hốc mồm kinh ngạc
“Thay đổi 180 độ luôn”
Cố Cảnh Sâm giận Âu Hoàng Minh Viễn run người. Trực tiếp kéo anh ra khỏi phòng.
Nhưng anh nào có biết, từ ngày Triệu Bạch Liên có thai tính khí liền thay đổi. Muốn cái gì thì nhất định phải có cho bằng được. Nếu để cô hỏi lại lần thứ hai thì anh sẽ xác định ngủ dưới sàn ba ngày liền.
Vậy là…đâu cũng vào đó.
Bình thường ngoại trừ lúc Thục Nghi chăm con thì tất cả khoảng thời gian còn lại ba người đều túm tụm lại với nhau.
Ba người nam nhân bất lực nhìn, cũng không biết bọn họ kiếm đâu ra chuyện nói mãi không hết.
Cố Cảnh Sâm cũng đã dọn đồ đến ở cùng với Minh Viễn cùng Trần Quân.
Loay hoay cả buổi bọn họ lại cùng nhau ăn tối. A Minh thì đang chăm bé con ở trên lầu cho bọn họ cùng nhau ăn tối
Bọn họ ai cũng lo cho cô vợ nhỏ của mình từng miếng ăn. Nhưng Thục Nghi hay Nguyệt Vân cũng không quá dựa dẫm vào chồng mình. Trộm vía là khi hai người họ mang thai thì tính tình không thay đổi là mấy. Chỉ có một người thay đổi, trở nên khó chìu hơn đó là Bạch Liên
“Em ăn cá đi, ăn nhiều sẽ tốt cho con”
“Không ăn!”