Chương 27: Một chút quan tâm
Sau đó không lâu buổi tiệc cũng kết thúc. Âu Thục Nghi theo phép tắc nói chuyện với ông bà Hàn trước khi ra về. Còn Minh Viễn đang đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của Triệu Bạch Liên.
Anh nhìn thấy cô đang ngồi xổm ở một góc khuất chơi đùa cùng chú cún con, còn Trần Quân đang cách một khoảng nghe điện thoại, anh liền thu lại tầm mắt.
Cố Cảnh Sâm nhìn thấy thì cười nhếch mép, anh tiến lại gần Minh Viễn nói nhỏ
“Cô gái nhỏ mặc đầm bạc ở góc bên kia nhìn cũng vừa mắt thật. Cậu xem…tôi cướp người về được không?”
“Cậu dám…”
Minh Viễn tức giận nhìn Cố Cảnh Sâm lại thấy anh đang cười liền biết bị bụ bạn thân chơi một vố đau
“Đừng tưởng tôi không biết. Trước khi vào tiệc cậu đã quay người nhìn cô gái đó. Lúc nãy thì tìm kiếm bóng dáng của cô ta. Là ai thế?”
“Không là ai. Lôi thôi quá. Mau về đi, vợ cậu đang đợi kìa”
Minh Viễn hất mặt về một phía, Cảnh Sâm nhìn cô gái trước mắt nở nụ cười rất tình cảm
“Vậy, chào nhé! Lúc nào có thời gian tôi sẽ đến thăm cậu”
“Ừ”
Cảnh Sâm vui vẻ cùng Nguyệt Vân rời đi trước. Còn Minh Viễn cũng lại nói thêm vài câu rồi cùng Thục Nghi ra về. Anh không quên nhắn cho Trần Quân cùng về.
Ở trên xe, không khí không còn náo nhiệt như lúc đến mà lại trở nên rất im lặng. Triệu Bạch Liên cảm giác được Âu Hoàng Minh Viễn nhìn chằm chằm vào mình. Bất giác cô cảm thấy lạnh rùng mình.
Vừa về tới nhà, Minh Viễn đã kéo Bạch Liên lên lầu. Cô dùng dằng một lúc không thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình
Minh Viễn không nói gì, trực tiếp cởi bỏ bộ váy dạ hội lộng lẫy trên người cô, kéo cô vào nhà tắm. Triệu Bạch Liên rất kinh hãi
Anh mở vòi hoa sen, nước từ vòi phun xuống làm cả hai ướt đẫm. Minh Viễn nhìn người con gái trước mắt liền áp môi mình lên môi cô. Đêm đó, Minh Viễn mặc kệ cho Bạch Liên có cầu xin bao nhiêu cũng không tha cho cô
Vẫn như thường lệ, Bạch Liên cả người đau đớn, hai chân run rẩy rời khỏi phòng, trước khi đi anh đã nói với cô
“Ngày mai cho cô nghỉ nửa ngày”
Bạch Liên cúi đầu rồi bước ra khỏi phòng. Người đang nằm trên giường chậm rãi mở đôi mắt đẹp nhìn lên trần nhà.
Anh vốn dĩ không muốn ép buộc cô làm chuyện này. Nhưng hôm nay nhìn thấy cô xinh đẹp diễm lệ như vậy anh không kìm được lòng.
Đêm đó anh suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, cuối cùng lại thức đến khi trời sáng.
Vừa sáng tinh mơ, anh xuống bếp tự pha một ly espresso. Vừa nhăm nhi được vài ngụm, Trần Quân đã đến gặp anh còn dẫn theo Lâm Duật. Từ chuyện mua bán lần trước, anh rất thích thú với Lâm Duật. Thêm việc lần trước Trần Quân đi Indo bị đám người bên kia giở trò, Lâm Duật vô tình xuất hiện ở đó giải nguy cho anh. Nên Minh Viễn đã đồng ý thu nạp anh ta, làm việc dưới trướng Trần Quân.
“Lão đại, chúng tôi mới tới”
“Ừ. Ra phòng khách đợi tôi một chút”
“Dạ”
Minh Viễn lên lầu thay một bộ đồ vest đen rồi xuống lầu cùng hai người họ rời đi. Vừa ra tới cửa, Trần Quân đã nhận được một cuộc gọi, mày anh nhíu lại. Anh tắt máy, bước đến nói nhỏ vào tai Minh Viễn
“Bang hội có chuyện. Lô hàng nhập hai hôm trước có vấn đề.”
“Cậu cùng Lâm Duật đến xem xét tình hình. Báo lại chi tiết cho tôi”
“Dạ”
Trần Quân cúi người rồi cùng Lâm Duật lên một chiếc xe khác rồi rời đi. Minh Viễn đứng đó nhìn đến khi chiếc xe khuất bóng mới thu lại tầm mắt rồi nở một nụ cười bí hiểm.
Hôm nay là cuộc họp định kỳ của tập đoàn Âu thị. Các giám đốc bộ phận cùng giám đốc của các công ty con đã ngồi đông đủ. Ai ai cũng đang xem thật kỹ lại tài liệu báo cáo của mình.
Cánh cửa phòng họp nhẹ nhàng được Thư ký Hạ mở ra, anh đứng nép người sang một bên để Minh Viễn bước vào. Vừa nhìn thấy anh, tất cả mọi người đều đứng dậy cúi đầu chào
“Chủ tịch”
Minh Viễn không nói gì, trực tiếp đi đến ngồi giữ trung tâm bàn họp, thư ký Hạ ngồi ở cạnh anh, mọi người đều ngồi xuống. Giọng anh thâm trầm vang lên
“Bắt đầu”
Cuộc họp diễn ra trong không khí vô cùng căn thẳng. Trong phòng chỉ nghe tiếng báo cáo cùng với hai từ
“Làm lại”
“Làm lại”
Đã quá 2 giờ trưa nhưng cuộc họp vẫn chưa kết thúc, Minh Viễn vẫn không có ý định tha cho bọn họ.
Rõ ràng trong phòng đã bật tất cả điều hòa nhưng mấy người tham gia cuộc họp đều toát mồ hôi. Nửa tiếng sau, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc. Trước khi rời đi, Minh Viễn còn không quên nhắn nhủ với bọn họ
“Sáng mai nộp lại cho tôi”
Bọn họ nghe thấy liền ba chân bốn cẳng chạy về phòng mình sửa chữa. Có trời mới biết hôm nay tại sao anh lại chỉ bắt họ sửa lại… bình thường chắc chắn phải có người đứng mũi chịu sào cho anh trút giận. Hôm nay, thật kỳ lạ…
Cuộc họp kết thúc, Minh Viễn cũng quay về phòng xử lý công việc. Được một lúc anh nhận được điện thoại của Trần Quân
“Tôi nghe”
“Tôi đã điều tra kỹ lưỡng, hàng lại bị đánh tráo”
“Ai làm?”
“Tôi vẫn đang điều tra. Nhưng người phụ trách vận chuyển là Kiệt và Phát nói chúng không biết gì. Tôi đã tra khảo chúng nhưng đáp án vẫn như thế”
“Không phải là chúng nhưng chuyện này phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Cậu sắp xếp ổn thỏa đi”
“Dạ”
Minh Viễn tắt máy, anh đứng dậy nhìn ra thành phố từ lầu 70. Trong lòng không khỏi thích thú
“Đợi tôi bắt được kẻ đứng sau… mới thật sự kích thích”
…----------------…
Ở Biệt phủ
Bạch Liên vì quá mệt mỏi nên ngủ một giấc tới tận trưa. Cả người cô đều đau nhứt, tối qua sau khi trở về cô bị trúng gió nên cả người rất mệt mỏi.
Cô vẫn cố gắng hoàn thành các công việc của mình. Chỉ là từ ngày hôm đó cô không nhìn thấy Minh Viễn thêm một lần nào nữa.
Nhưng cô không biết là thỉnh thoảng khi Minh Viễn về nhà trễ, anh đều vô thức đi tới nhà kho lén lút nhìn cô ngủ.
Ánh đèn từ mái hiên chiếu rọi vào gương mặt nhỏ đang ngủ say. Minh Viễn cứ đứng đó nhìn cô mãi. Đến khi thấy cô co người giữ ấm anh mới nhìn rõ cô đang nằm trên tấm cạt tông mà ngủ. Anh khẽ nhíu mày, cũng phải, bây giờ đã vào thu nên đã lạnh hơn một chút. Sáng hôm sau anh liền ra lệnh cho Trần Quản gia cho cô chăn và đệm.
Thấm thoát đã gần 2 tháng trôi qua
Ngày mai là ngày thành hôn của Thục Nghi. Ông Âu cũng từ nước ngoài quay về. Hôm nay Minh Viễn cũng không ra ngoài, anh ở nhà cùng ông Âu và Thục Nghi.
Bạch Liên chỉ vào nhà nấu cơm sau đó thì ra ngoài vườn chăm sóc hoa. Do anh nói không muốn nhìn thấy cô nên cô cũng không muốn lãng vãng trước mặt anh.
Gần 2 tháng không gặp anh, cũng không bị anh ngược đãi, Bạch Liên dần trở nên hồng hào hơn, sắc mặt cũng có sức sống hơn trước rất nhiều.
Anh nhìn thấy cô đang ngồi xổm ở một góc khuất chơi đùa cùng chú cún con, còn Trần Quân đang cách một khoảng nghe điện thoại, anh liền thu lại tầm mắt.
Cố Cảnh Sâm nhìn thấy thì cười nhếch mép, anh tiến lại gần Minh Viễn nói nhỏ
“Cô gái nhỏ mặc đầm bạc ở góc bên kia nhìn cũng vừa mắt thật. Cậu xem…tôi cướp người về được không?”
“Cậu dám…”
Minh Viễn tức giận nhìn Cố Cảnh Sâm lại thấy anh đang cười liền biết bị bụ bạn thân chơi một vố đau
“Đừng tưởng tôi không biết. Trước khi vào tiệc cậu đã quay người nhìn cô gái đó. Lúc nãy thì tìm kiếm bóng dáng của cô ta. Là ai thế?”
“Không là ai. Lôi thôi quá. Mau về đi, vợ cậu đang đợi kìa”
Minh Viễn hất mặt về một phía, Cảnh Sâm nhìn cô gái trước mắt nở nụ cười rất tình cảm
“Vậy, chào nhé! Lúc nào có thời gian tôi sẽ đến thăm cậu”
“Ừ”
Cảnh Sâm vui vẻ cùng Nguyệt Vân rời đi trước. Còn Minh Viễn cũng lại nói thêm vài câu rồi cùng Thục Nghi ra về. Anh không quên nhắn cho Trần Quân cùng về.
Ở trên xe, không khí không còn náo nhiệt như lúc đến mà lại trở nên rất im lặng. Triệu Bạch Liên cảm giác được Âu Hoàng Minh Viễn nhìn chằm chằm vào mình. Bất giác cô cảm thấy lạnh rùng mình.
Vừa về tới nhà, Minh Viễn đã kéo Bạch Liên lên lầu. Cô dùng dằng một lúc không thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình
Minh Viễn không nói gì, trực tiếp cởi bỏ bộ váy dạ hội lộng lẫy trên người cô, kéo cô vào nhà tắm. Triệu Bạch Liên rất kinh hãi
Anh mở vòi hoa sen, nước từ vòi phun xuống làm cả hai ướt đẫm. Minh Viễn nhìn người con gái trước mắt liền áp môi mình lên môi cô. Đêm đó, Minh Viễn mặc kệ cho Bạch Liên có cầu xin bao nhiêu cũng không tha cho cô
Vẫn như thường lệ, Bạch Liên cả người đau đớn, hai chân run rẩy rời khỏi phòng, trước khi đi anh đã nói với cô
“Ngày mai cho cô nghỉ nửa ngày”
Bạch Liên cúi đầu rồi bước ra khỏi phòng. Người đang nằm trên giường chậm rãi mở đôi mắt đẹp nhìn lên trần nhà.
Anh vốn dĩ không muốn ép buộc cô làm chuyện này. Nhưng hôm nay nhìn thấy cô xinh đẹp diễm lệ như vậy anh không kìm được lòng.
Đêm đó anh suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, cuối cùng lại thức đến khi trời sáng.
Vừa sáng tinh mơ, anh xuống bếp tự pha một ly espresso. Vừa nhăm nhi được vài ngụm, Trần Quân đã đến gặp anh còn dẫn theo Lâm Duật. Từ chuyện mua bán lần trước, anh rất thích thú với Lâm Duật. Thêm việc lần trước Trần Quân đi Indo bị đám người bên kia giở trò, Lâm Duật vô tình xuất hiện ở đó giải nguy cho anh. Nên Minh Viễn đã đồng ý thu nạp anh ta, làm việc dưới trướng Trần Quân.
“Lão đại, chúng tôi mới tới”
“Ừ. Ra phòng khách đợi tôi một chút”
“Dạ”
Minh Viễn lên lầu thay một bộ đồ vest đen rồi xuống lầu cùng hai người họ rời đi. Vừa ra tới cửa, Trần Quân đã nhận được một cuộc gọi, mày anh nhíu lại. Anh tắt máy, bước đến nói nhỏ vào tai Minh Viễn
“Bang hội có chuyện. Lô hàng nhập hai hôm trước có vấn đề.”
“Cậu cùng Lâm Duật đến xem xét tình hình. Báo lại chi tiết cho tôi”
“Dạ”
Trần Quân cúi người rồi cùng Lâm Duật lên một chiếc xe khác rồi rời đi. Minh Viễn đứng đó nhìn đến khi chiếc xe khuất bóng mới thu lại tầm mắt rồi nở một nụ cười bí hiểm.
Hôm nay là cuộc họp định kỳ của tập đoàn Âu thị. Các giám đốc bộ phận cùng giám đốc của các công ty con đã ngồi đông đủ. Ai ai cũng đang xem thật kỹ lại tài liệu báo cáo của mình.
Cánh cửa phòng họp nhẹ nhàng được Thư ký Hạ mở ra, anh đứng nép người sang một bên để Minh Viễn bước vào. Vừa nhìn thấy anh, tất cả mọi người đều đứng dậy cúi đầu chào
“Chủ tịch”
Minh Viễn không nói gì, trực tiếp đi đến ngồi giữ trung tâm bàn họp, thư ký Hạ ngồi ở cạnh anh, mọi người đều ngồi xuống. Giọng anh thâm trầm vang lên
“Bắt đầu”
Cuộc họp diễn ra trong không khí vô cùng căn thẳng. Trong phòng chỉ nghe tiếng báo cáo cùng với hai từ
“Làm lại”
“Làm lại”
Đã quá 2 giờ trưa nhưng cuộc họp vẫn chưa kết thúc, Minh Viễn vẫn không có ý định tha cho bọn họ.
Rõ ràng trong phòng đã bật tất cả điều hòa nhưng mấy người tham gia cuộc họp đều toát mồ hôi. Nửa tiếng sau, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc. Trước khi rời đi, Minh Viễn còn không quên nhắn nhủ với bọn họ
“Sáng mai nộp lại cho tôi”
Bọn họ nghe thấy liền ba chân bốn cẳng chạy về phòng mình sửa chữa. Có trời mới biết hôm nay tại sao anh lại chỉ bắt họ sửa lại… bình thường chắc chắn phải có người đứng mũi chịu sào cho anh trút giận. Hôm nay, thật kỳ lạ…
Cuộc họp kết thúc, Minh Viễn cũng quay về phòng xử lý công việc. Được một lúc anh nhận được điện thoại của Trần Quân
“Tôi nghe”
“Tôi đã điều tra kỹ lưỡng, hàng lại bị đánh tráo”
“Ai làm?”
“Tôi vẫn đang điều tra. Nhưng người phụ trách vận chuyển là Kiệt và Phát nói chúng không biết gì. Tôi đã tra khảo chúng nhưng đáp án vẫn như thế”
“Không phải là chúng nhưng chuyện này phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Cậu sắp xếp ổn thỏa đi”
“Dạ”
Minh Viễn tắt máy, anh đứng dậy nhìn ra thành phố từ lầu 70. Trong lòng không khỏi thích thú
“Đợi tôi bắt được kẻ đứng sau… mới thật sự kích thích”
…----------------…
Ở Biệt phủ
Bạch Liên vì quá mệt mỏi nên ngủ một giấc tới tận trưa. Cả người cô đều đau nhứt, tối qua sau khi trở về cô bị trúng gió nên cả người rất mệt mỏi.
Cô vẫn cố gắng hoàn thành các công việc của mình. Chỉ là từ ngày hôm đó cô không nhìn thấy Minh Viễn thêm một lần nào nữa.
Nhưng cô không biết là thỉnh thoảng khi Minh Viễn về nhà trễ, anh đều vô thức đi tới nhà kho lén lút nhìn cô ngủ.
Ánh đèn từ mái hiên chiếu rọi vào gương mặt nhỏ đang ngủ say. Minh Viễn cứ đứng đó nhìn cô mãi. Đến khi thấy cô co người giữ ấm anh mới nhìn rõ cô đang nằm trên tấm cạt tông mà ngủ. Anh khẽ nhíu mày, cũng phải, bây giờ đã vào thu nên đã lạnh hơn một chút. Sáng hôm sau anh liền ra lệnh cho Trần Quản gia cho cô chăn và đệm.
Thấm thoát đã gần 2 tháng trôi qua
Ngày mai là ngày thành hôn của Thục Nghi. Ông Âu cũng từ nước ngoài quay về. Hôm nay Minh Viễn cũng không ra ngoài, anh ở nhà cùng ông Âu và Thục Nghi.
Bạch Liên chỉ vào nhà nấu cơm sau đó thì ra ngoài vườn chăm sóc hoa. Do anh nói không muốn nhìn thấy cô nên cô cũng không muốn lãng vãng trước mặt anh.
Gần 2 tháng không gặp anh, cũng không bị anh ngược đãi, Bạch Liên dần trở nên hồng hào hơn, sắc mặt cũng có sức sống hơn trước rất nhiều.