Chương 25: Sự thật
Sau khi anh rời đi, không khí trong nhà ảm đạm vô cùng. A Minh lại gần chỗ Bạch Liên lây người cô dậy. Mọi người trong nhà đều được một phen hoảng hốt, vốn biết anh đáng sợ nhưng tới mức độ này thì thật không tưởng tượng nổi.
Mọi người sau đó cũng cố gắng ổn định lại tinh thần rồi tản ra đi làm việc. Bạch Liên thì đi tới nhà kho dọn dẹp sạch sẽ, cũng sắp xếp một chỗ ngủ cho bản thân. Tới trưa thì cô bắt tay vào hoàn thành những công việc được giao.
Tại nhà hàng Rosemin
Âu Hoàng Minh Viễn, Âu Thục Nghi đang dùng bữa trưa
“Tối mai là tiệc thường niên của 3 gia tộc, em dành thời gian cùng anh đến đó dự”
“Dạ”
Thục Nghi vốn dĩ không muốn đến nhưng mấy năm nay cô đi học ở nước ngoài không có mặt cũng không sao. Nhưng bây giờ cô đã về thì không thể không đến.
Đây là buổi gặp mặt được tổ chức 1 năm 1 lần. Do cả ba gia tộc đều có ảnh hưởng rất lớn đến nền kinh tế cũng như sự phát triển của đất nước nên đây là một trong những sự kiện được mong chờ nhất năm. Họ cùng nhau đưa ra những kế sách, thỏa thuận và hướng đi phát triển.
Ngoài ra ngày mai cũng là dịp công bố về hôn lễ của Âu gia và Hàn gia.
"Anh biết em không muốn khoa trương, càng không thích cuộc hôn nhân này nên anh đã thương lượng với Hàn gia.
Không cần tổ chức lễ đính hôn, chỉ cần thông cáo với báo chí.
Sau này hôn lễ cũng sẽ tổ chức với những người thân thích, anh sẽ không để hình ảnh của em xuất hiện trước truyền thông"
Thục Nghi nghe thấy thì rất cảm động
“Cảm ơn anh”
Cô biết rõ, Minh Viễn có thể đàm phán về vấn đề hôn lễ này vốn không hề dễ dàng. Thứ nhất, Hàn gia rất muốn phô trương thanh thế, quyền uy và tiền tài chỗ mọi người biết nên hôn lễ không thể làm quá bình thường. Thứ hai, do Thục Nghi là bác sĩ nên chuyện để lộ thân phận của cô sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến công việc.
Điều quan trọng nhất là chú rễ của hôn lễ này không phải là người trong lòng của cô nên cô chỉ muốn tổ chức về hình thức một cách đơn giản và nhanh chóng.
Minh Viễn thương yêu Thục Nghi như vậy, những chuyện này vốn dĩ trong lòng cô không tiện nói ra. Vậy mà anh lại âm thầm thu xếp ổn thỏa giúp cho cô
“Còn về ông nội…”
“Anh đã nói với ông rồi, em không cần lo”
“Dạ”
Thì ra dạo gần đây anh bận rộn hơn rất nhiều vì chuyện này, Thục Nghi thật sự rất cảm kích.
Thật ra khi Minh Viễn đưa ra yêu cầu này bên Hàn gia không mấy hài lòng. Làm sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội phô trương danh tiếng? Vả lại đây là hôn lễ của người kế vị Hàn gia vì vậy không thể làm sơ sài.
Tất nhiên Minh Viễn đã dùng kế sách đối ngoại để giải quyết chuyện này. Đúng là không dễ dàng nhưng vì Thục Nghi tất cả đều có thể giải quyết
“Tối mai em ở nhà đợi, anh đi công việc về sẽ đón em cùng đi”
“Dạ”
“À anh, em có chuyện…”
Tối hôm đó
Thục Nghi mang một đĩa trái cây với rất nhiều loại đến nhà kho tìm Bạch Liên.
Bạch Liên vừa tắm rửa xong đang ngồi ăn cơm ở trước hiên. Nhìn thấy Thục Nghi đến cô rất vui. Cô vội bỏ tô cơm xuống đất rồi viết một dòng chữ nắn nót trên giấy
“Chị mới về ạ?”
Thục Nghi nhìn cô mỉm cười sau đó đi đến ngồi cạnh cô
“Chị về được một lát rồi. Em ăn xong đi rồi chúng ta nói chuyện một lát. Chị biết em thích trái cây nên mang cho em này”
Bạch Liên nghe thấy thì rất vui. Sau khi cô ăn xong thì cả hai cùng trò chuyện
“Bạch Liên…chị sắp kết hôn rồi”
Bạch Liên nghe thấy rất ngạc nhiên, cô định chúc mừng cho Thục Nghi nhưng lại nghe cô nói tiếp
“Nhưng đó không phải là người chị yêu”
Thục Nghi trải hết nỗi buồn trong lòng mình với Bạch Liên. Thì ra Thục Nghi bề ngoài luôn vui vẻ, tốt bụng, ấm áp trong lòng lại ẩn chứa nỗi đau xé lòng như vậy. Cô không kìm được ôm chầm lấy Thục Nghi.
Trên đời này ai cũng có điều thân bất do kị. Sinh ra trong một gia tộc quyền lực, được hưởng vô vàng lợi ích cũng phải gánh vác trên vai những trách nhiệm, dù muốn dù không cũng phải thực hiện.
Thục Nghi buông cô ra, cô từ lâu đã xem Bạch Liên như cô em gái nhỏ.
“Bạch Liên, trước khi hôn lễ được diễn ra…chị muốn thử làm điều này cho em”
“…”
…----------------…
Sáng hôm sau
Bạch Liên cùng Thục Nghi đến bệnh viện kiểm tra. Chính cô cũng không thể nào tin được Minh Viễn đồng ý cho cô ra khỏi nhà còn cho cô đến bệnh viện làm kiểm tra.
Thục Nghi dẫn cô đi qua rất nhiều phòng. Hai tiếng sau đã có kết quả trong tay bác sĩ phụ trách
“Kết quả xác nghiệm của cô đã có. Cô không nói được từ khi nào?”
“Từ lúc tôi 8 tuổi”
“Có lý do gì không?”
“Tôi nhớ lúc đó đi chơi về thì thấy có một cái chai đựng nước trên bàn nên đã lấy uống. Lúc đó gia đình phát hiện liền đưa tôi đến bệnh viện làm kiểm tra thì phát hiện trong đó có một số hóa chất, tuy không tổn hại đến tính mạng nhưng cổ họng tôi bị tổn thương nên không nói được nữa”
“Thật ra tôi nhìn thấy kết quả kiểm tra của cô mọi thứ đều đã hồi phục từ lâu. Tôi không biết trước đây cô đã khám ở đâu nhưng cô không nói được một phần lớn là do trở ngại tâm lý. Cô hãy cố gắng để tinh thần thoải mái, cố gắng tập nói…tôi không chắc là bao lâu vì tùy vào thể trạng của từng người. Nhưng nếu kiên trì, cô có thể sẽ nói được”
Bạch Liên nghe thấy thì không tin vào tai mình, cô còn hỏi lại bác sĩ mấy lần, đến cả Thục Nghi cũng vui mừng đến rơi nước mắt.
Sau đó, Bạch Liên được tài xế đưa về nhà. Tâm trạng của cô cũng đã tốt hơn, cô cười nhiều hơn trước.
Minh Viễn tất nhiên là biết chuyện nhưng anh không đến gặp cô. Không biết trời xui đất khiến thế nào, tối hôm đó anh đi dạo lại bước đến nhà kho nơi Bạch Liên đang ở.
Anh quay đầu đi được vài bước rồi chửi thề một câu lại quay người lại. Anh không bước vào, chỉ đứng ở bên ngoài cửa nhìn vào trong xem cô đang làm gì.
Anh thấy cô đang cố gắng tập nói nhưng một âm thanh cũng chẳng phát ra được. Nhưng cô không nản chí nản lòng. Cô tin mỗi ngày cô đều cố gắng thì nhất định có một ngày sẽ có thể nói được.
Chuyện Bạch Liên không nói được là do chai nước lạ đó. Chai nước ấy là do Triệu Ái Nhã mang về. Một người nào đó lạ mặt đã cho cô, cô không biết là gì nhưng vẫn mang về nhà.
Triệu Bạch Liên trước giờ chưa bao giờ vì điều này mà oán trách hay đổ lỗi cho Ái Nhã vì đó là việc không ai mong muốn. Đó chỉ là tai nạn. Nhưng Ái Nhã vẫn nghĩ đó là do lỗi của mình. Đến trước khi chết, cô vẫn tự dằn vặt mình mà nói ra một lời xin lỗi đối với Triệu Bạch Liên.
Mọi người sau đó cũng cố gắng ổn định lại tinh thần rồi tản ra đi làm việc. Bạch Liên thì đi tới nhà kho dọn dẹp sạch sẽ, cũng sắp xếp một chỗ ngủ cho bản thân. Tới trưa thì cô bắt tay vào hoàn thành những công việc được giao.
Tại nhà hàng Rosemin
Âu Hoàng Minh Viễn, Âu Thục Nghi đang dùng bữa trưa
“Tối mai là tiệc thường niên của 3 gia tộc, em dành thời gian cùng anh đến đó dự”
“Dạ”
Thục Nghi vốn dĩ không muốn đến nhưng mấy năm nay cô đi học ở nước ngoài không có mặt cũng không sao. Nhưng bây giờ cô đã về thì không thể không đến.
Đây là buổi gặp mặt được tổ chức 1 năm 1 lần. Do cả ba gia tộc đều có ảnh hưởng rất lớn đến nền kinh tế cũng như sự phát triển của đất nước nên đây là một trong những sự kiện được mong chờ nhất năm. Họ cùng nhau đưa ra những kế sách, thỏa thuận và hướng đi phát triển.
Ngoài ra ngày mai cũng là dịp công bố về hôn lễ của Âu gia và Hàn gia.
"Anh biết em không muốn khoa trương, càng không thích cuộc hôn nhân này nên anh đã thương lượng với Hàn gia.
Không cần tổ chức lễ đính hôn, chỉ cần thông cáo với báo chí.
Sau này hôn lễ cũng sẽ tổ chức với những người thân thích, anh sẽ không để hình ảnh của em xuất hiện trước truyền thông"
Thục Nghi nghe thấy thì rất cảm động
“Cảm ơn anh”
Cô biết rõ, Minh Viễn có thể đàm phán về vấn đề hôn lễ này vốn không hề dễ dàng. Thứ nhất, Hàn gia rất muốn phô trương thanh thế, quyền uy và tiền tài chỗ mọi người biết nên hôn lễ không thể làm quá bình thường. Thứ hai, do Thục Nghi là bác sĩ nên chuyện để lộ thân phận của cô sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến công việc.
Điều quan trọng nhất là chú rễ của hôn lễ này không phải là người trong lòng của cô nên cô chỉ muốn tổ chức về hình thức một cách đơn giản và nhanh chóng.
Minh Viễn thương yêu Thục Nghi như vậy, những chuyện này vốn dĩ trong lòng cô không tiện nói ra. Vậy mà anh lại âm thầm thu xếp ổn thỏa giúp cho cô
“Còn về ông nội…”
“Anh đã nói với ông rồi, em không cần lo”
“Dạ”
Thì ra dạo gần đây anh bận rộn hơn rất nhiều vì chuyện này, Thục Nghi thật sự rất cảm kích.
Thật ra khi Minh Viễn đưa ra yêu cầu này bên Hàn gia không mấy hài lòng. Làm sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội phô trương danh tiếng? Vả lại đây là hôn lễ của người kế vị Hàn gia vì vậy không thể làm sơ sài.
Tất nhiên Minh Viễn đã dùng kế sách đối ngoại để giải quyết chuyện này. Đúng là không dễ dàng nhưng vì Thục Nghi tất cả đều có thể giải quyết
“Tối mai em ở nhà đợi, anh đi công việc về sẽ đón em cùng đi”
“Dạ”
“À anh, em có chuyện…”
Tối hôm đó
Thục Nghi mang một đĩa trái cây với rất nhiều loại đến nhà kho tìm Bạch Liên.
Bạch Liên vừa tắm rửa xong đang ngồi ăn cơm ở trước hiên. Nhìn thấy Thục Nghi đến cô rất vui. Cô vội bỏ tô cơm xuống đất rồi viết một dòng chữ nắn nót trên giấy
“Chị mới về ạ?”
Thục Nghi nhìn cô mỉm cười sau đó đi đến ngồi cạnh cô
“Chị về được một lát rồi. Em ăn xong đi rồi chúng ta nói chuyện một lát. Chị biết em thích trái cây nên mang cho em này”
Bạch Liên nghe thấy thì rất vui. Sau khi cô ăn xong thì cả hai cùng trò chuyện
“Bạch Liên…chị sắp kết hôn rồi”
Bạch Liên nghe thấy rất ngạc nhiên, cô định chúc mừng cho Thục Nghi nhưng lại nghe cô nói tiếp
“Nhưng đó không phải là người chị yêu”
Thục Nghi trải hết nỗi buồn trong lòng mình với Bạch Liên. Thì ra Thục Nghi bề ngoài luôn vui vẻ, tốt bụng, ấm áp trong lòng lại ẩn chứa nỗi đau xé lòng như vậy. Cô không kìm được ôm chầm lấy Thục Nghi.
Trên đời này ai cũng có điều thân bất do kị. Sinh ra trong một gia tộc quyền lực, được hưởng vô vàng lợi ích cũng phải gánh vác trên vai những trách nhiệm, dù muốn dù không cũng phải thực hiện.
Thục Nghi buông cô ra, cô từ lâu đã xem Bạch Liên như cô em gái nhỏ.
“Bạch Liên, trước khi hôn lễ được diễn ra…chị muốn thử làm điều này cho em”
“…”
…----------------…
Sáng hôm sau
Bạch Liên cùng Thục Nghi đến bệnh viện kiểm tra. Chính cô cũng không thể nào tin được Minh Viễn đồng ý cho cô ra khỏi nhà còn cho cô đến bệnh viện làm kiểm tra.
Thục Nghi dẫn cô đi qua rất nhiều phòng. Hai tiếng sau đã có kết quả trong tay bác sĩ phụ trách
“Kết quả xác nghiệm của cô đã có. Cô không nói được từ khi nào?”
“Từ lúc tôi 8 tuổi”
“Có lý do gì không?”
“Tôi nhớ lúc đó đi chơi về thì thấy có một cái chai đựng nước trên bàn nên đã lấy uống. Lúc đó gia đình phát hiện liền đưa tôi đến bệnh viện làm kiểm tra thì phát hiện trong đó có một số hóa chất, tuy không tổn hại đến tính mạng nhưng cổ họng tôi bị tổn thương nên không nói được nữa”
“Thật ra tôi nhìn thấy kết quả kiểm tra của cô mọi thứ đều đã hồi phục từ lâu. Tôi không biết trước đây cô đã khám ở đâu nhưng cô không nói được một phần lớn là do trở ngại tâm lý. Cô hãy cố gắng để tinh thần thoải mái, cố gắng tập nói…tôi không chắc là bao lâu vì tùy vào thể trạng của từng người. Nhưng nếu kiên trì, cô có thể sẽ nói được”
Bạch Liên nghe thấy thì không tin vào tai mình, cô còn hỏi lại bác sĩ mấy lần, đến cả Thục Nghi cũng vui mừng đến rơi nước mắt.
Sau đó, Bạch Liên được tài xế đưa về nhà. Tâm trạng của cô cũng đã tốt hơn, cô cười nhiều hơn trước.
Minh Viễn tất nhiên là biết chuyện nhưng anh không đến gặp cô. Không biết trời xui đất khiến thế nào, tối hôm đó anh đi dạo lại bước đến nhà kho nơi Bạch Liên đang ở.
Anh quay đầu đi được vài bước rồi chửi thề một câu lại quay người lại. Anh không bước vào, chỉ đứng ở bên ngoài cửa nhìn vào trong xem cô đang làm gì.
Anh thấy cô đang cố gắng tập nói nhưng một âm thanh cũng chẳng phát ra được. Nhưng cô không nản chí nản lòng. Cô tin mỗi ngày cô đều cố gắng thì nhất định có một ngày sẽ có thể nói được.
Chuyện Bạch Liên không nói được là do chai nước lạ đó. Chai nước ấy là do Triệu Ái Nhã mang về. Một người nào đó lạ mặt đã cho cô, cô không biết là gì nhưng vẫn mang về nhà.
Triệu Bạch Liên trước giờ chưa bao giờ vì điều này mà oán trách hay đổ lỗi cho Ái Nhã vì đó là việc không ai mong muốn. Đó chỉ là tai nạn. Nhưng Ái Nhã vẫn nghĩ đó là do lỗi của mình. Đến trước khi chết, cô vẫn tự dằn vặt mình mà nói ra một lời xin lỗi đối với Triệu Bạch Liên.