Chương 7
Ta giật lấy bút, ở chữ “Bốn” khoanh lại một vòng: “Ta xuất hiện ở vòng luân hồi này.”
“Ừ.” Hắn gật đầu: “Lần thứ sáu luân hồi, lúc Bạch Nhược Hoan chết thời gian không đảo ngược.”
“Lần thứ sáu là sau khi ngươi chết.” Ta bổ sung.
“Cho nên mấu chốt của việc luân hồi rất có thể chỉ có trên người ta.” Hơi thở của hắn lạnh xuống, ngữ khí mỉa mai mang theo chút tùy ý.
Lương Thanh Từ cầm tờ giấy giơ lên phía trên ngọn lửa của cây nến đỏ, ánh lửa bập bùng phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của hắn, nhưng vẫn không thể soi sáng nổi đáy mắt u ám ấy.
“Ngươi là biến số mới, lại có năng lực mà người bình thường không có. Ta hy vọng chúng ta có thể hợp tác, kết thúc chuyện luân hồi này.”
“Ta có thể giúp đỡ những việc trong khả năng của mình.” Hắn nói: “Còn có thể giúp ngươi cùng nhau bảo vệ Bạch Nhược Hoan.”
“Vậy ngươi muốn làm gì? Nếu là cứu quốc gia này thì ta không làm được.” Ta vội thông báo trước.
Lương Thanh Từ lần đầu tiên nở một nụ cười. Nụ cười của hắn không khiến người khác cảm thấy dịu dàng, ngược lại như ánh sáng lạnh lẽo được mặt băng phản xạ ra, đẹp đến kinh ngạc nhưng lạnh lẽo kinh người.
“Việc của quốc gia ta sẽ phụ trách. Ta chỉ muốn việc luân hồi kết thúc.”
Ta bàn bạc nhanh cùng hắn về những việc cần làm tiếp theo.
Lúc gần đi, hắn xác nhận lại một lần nữa: “Sau này ta có thể thông qua Bạch Nhược Hoan liên hệ với ngươi không?”
Nam chính hẳn là cũng có hào quang không khác gì nữ chính nhỉ?
Ta nói: “Ta tên là Trần Yến Yến, có việc gì thì có thể trực tiếp gọi tên của ta. Hiện tại thì trong phạm vi từ cửa thành đến Đông Cung, ngươi gọi tên của ta, ta đều có thể nghe thấy.”
“Tốt.”
“Vậy có việc lại gặp.” Ta vẫy vẫy tay.
Hắn đột nhiên nói: “Lần ở Đạp nguyệt lâu đó, đa tạ.”
“Không cần tạ.”
Dù sao cũng quăng ngươi ngã một lần, coi như hòa.
11.
Lương Thanh Từ cho ta làm một công việc rất đơn giản, dựa vào thiên lý nhãn và thuận phong nhĩ* của ta, hay nói cách khác hắn để ta làm trùm gián điệp.
(*Thuận phong nhĩ: tai nghe xa theo gió. Đôi tai nghe được những âm thanh truyền theo gió => Nghe được rất xa. Thiên lý nhãn: có nghĩa là mắt nhìn ngàn dặm.)
Hắn lập ra một bản danh sách, để ta đi thám thính tin tức của những người này.
Ta ngồi xổm hóng hớt mấy ngày.
Hay thật, cái triều đình này chính là cái sàng. Nhóm trọng thần toàn kẻ phản bội, nếu không phải là tay sai của phiên vương thì chính là “Chí sĩ” muốn khởi nghĩa.
Khó trách khi quân phản loạn đánh vào, cửa thành bị người mở ra với vận tốc ánh sáng, người người bỏ chạy tan tác khắp nơi. Cuối cùng hoàng đế một mình chết thảm, tuẫn tiết vì đất nước.
Nếu đây là tấm bản đồ đánh dấu phe địch và phe mình, thì toàn bộ kinh thành gần như đều toàn màu đỏ rực đánh dấu “Địch”, chỉ có rải rác vài điểm xanh tượng trưng cho phe mình mà thôi.
“Này quả thật là độ khó cấp độ địa ngục* nha, cố lên.” Ta thương hại đưa cho Lương Thanh Từ một xấp giấy ghi lại chứng cứ phạm tội của những kẻ phản bội, vô cùng dày.
(*Game qua màn thường có chọn độ khó. Lần lượt là: Easy, Normal, Hard, Hell)
Hắn nhìn lướt qua, vẻ mặt chết lặng một lúc, sau đó mới bình tĩnh trở lại: “Đã biết, ta sẽ xử lý.”
“Phụ hoàng ngươi chẳng lẽ không có nổi mấy người tâm phúc sao?” Ta không thể tưởng tượng nổi.
“Đây chính là tâm phúc của phụ hoàng.”
Ta cười mỉa mai: “Quả thật rất tinh mắt đấy.”
Phụ hoàng của Lương Thanh Từ có thể coi như là một người kỳ lạ, hoàn toàn có thực lực tranh giành ngôi vị hoàng đế ngu ngốc nhất trong lịch sử. Lấy niên hiệu là Chiêu Minh, đã không thể soi sáng được đạo trời, cũng không thể cai trị triều đình trong sạch, quả thật là một loại trào phúng.
“Vất vả rồi.” Lương Thanh Từ đứng lên, lấy ra một cái cái hộp nhỏ, bên trong chất đầy bùa chú đan dược và một hòn đá nhỏ: “Nhìn xem có sử dụng được không.”
“Lấy từ chỗ phụ hoàng ngươi à?”
“Đúng vậy.”
Chiêu Minh hoàng đế tu đạo đã nhiều năm, không chỉ đặt tên cho trữ quân là Thanh Từ, còn vung một số tiền lớn mời đạo sĩ trong thiên hạ tiến cung, bố trí riêng Tam Thanh Điện để cung phụng bọn họ. Tuy nói tước nhiều phượng ít, nhưng ít nhiều gì cũng nhặt được vài người có thực tài.
Ta cũng không khách khí, chọn lấy vài thứ dùng được.
Lương Thanh Từ hành động rất nhanh. Mỗi ngày ta nằm dưới mặt đất đều cảm nhận được mùi máu tanh. Đương nhiên, những vụ ám sát nhằm vào Thái Tử cũng ùn ùn kéo đến với khí thế che trời lấp đất.
Vài lần liên tục, Lương Thanh Từ không ít lần bị thương, Bạch Nhược Hoan thì mấy lần suýt chết.
Không phải thích khách nhất quyết muốn giết bà xã* nhà hắn. Mà là mỗi lần Lương Thanh Từ gặp nạn, Bạch Nhược Hoan đều giống như có gắn lò xo dưới chân hỏa tốc lao đến chắn trước người hắn y như được gắn định vị.
(*Tác giả xài lão bà. Nên mình xài bà xã)
Cái gì gọi là dịch vụ chắn đao chuyên nghiệp?
Mấy quyển tiểu thuyết lưu truyền trong kinh thành ca ngợi tình cảm sâu đậm của Thái Tử Phi, ta sớm đã thuộc lòng. Điều này thật ra giống y hệt ba lần luân hồi trước đây, không thì làm sao ta phải khuyên Bạch Nhược Hoan mãi chứ.
Người mà nàng lấy mạng sống ra để bảo vệ đến mấy lần là một tảng băng lạnh lẽo không thể sưởi ấm.
Sau khi ta cùng Lương Thanh Từ hợp tác, thời gian ta ở cùng hắn còn nhiều hơn thời gian phu thê bọn hắn ở chung gấp n lần.
Lương Thanh Từ giống như là mua phải một món đồ bài trí mà mình không thích, sau khi mua về thì vứt vào một xó.
Ta ỷ vào mối quan hệ đã gần gũi hơn không ít liền hỏi Lương Thanh Từ: “Tại sao ngươi không đối xử với nàng ấy tốt hơn một chút? Trên đời này có lẽ không ai yêu ngươi hơn nàng đâu.”
Lương Thanh Từ lộ ra một vẻ mặt kỳ quái: “Ta cho nàng ấy làm chính thê đã là đãi ngộ tốt nhất rồi. Còn những thứ khác, ta không cho được nàng ấy, cũng không hy vọng nàng ấy cho ta.”
Điều này cũng quá lạnh lùng rồi.
Tuy rằng là tứ hôn, nhưng phụ hoàng ngươi thương ngươi như vậy, ngươi không thích cũng đâu cần cưới nàng đâu.
Ta chỉ chỉ trỏ trỏ: “Ngươi không phải đang lãng phí thanh xuân người khác sao? Đồ tồi!”
“Từ khi nàng ấy bắt đầu xuất hiện ở lần luân hồi thứ tư, ta không thể không cưới nàng. Phương pháp gì cũng đều đã thử qua, vô dụng.” Lương Thanh Từ nói xong, liền cúi đầu tiếp tục xử lý công văn.
Ok, thời gian bốc phét với Thái Tử hôm nay đến đây là kết thúc.
Ta chuồn đi thăm Bạch Nhược Hoan đang bị thương nặng nằm trên giường.
Nàng dựa vào trường kỷ, sắc mặt trắng đến trong suốt, nhìn thấy ta liền cho thị nữ lui ra, cười nói: “Yến Yến tới rồi?”
“Ngươi tốt hơn chút nào không?” Ta hỏi một cách máy móc.
Bởi vì giữ khoảng cách với nàng, ta rất ít khi đến thăm nàng, trừ phi là nàng bực mình thét lên đòi gặp hoặc là những lúc thăm bệnh như này.
Bạch Nhược Hoan không để bụng nói: “Không đáng ngại. Gặp ngươi, bệnh gì của ta cũng đều khỏi hết.”
Ồ, mỹ nhân bé bỏng dịu dàng.
Cái sự mềm lòng chết tiệt này, ta lại khuyên nàng: “Lần sau Lương Thanh Từ xảy ra chuyện, ngươi đừng xông lên đỡ hộ hắn. Người ta không cảm kích đâu. Ngươi nên quý trọng bản thân ngươi hơn một chút.”
Chị gái à, lụy tình không được chết tử tế đâu.
Nàng cười hạnh phúc, đôi mắt lấp lánh: “Ngươi quan tâm ta sao?”
? Ngươi thức tỉnh đi! Đang nói chuyện nghiêm túc cơ mà.
Ta chết lặng nhìn nàng ta.
Bạch Nhược Hoan ngừng cười, có chút giống bệnh nhân thần kinh nói: “Yến Yến, ngươi không biết đâu. Từ lúc ta gặp hắn, ta đã biết, mạng của ta là phải cho hắn.”
“Cái này không liên quan gì đến tình yêu. Không không không, nó còn hơn cả tình yêu, nó là……” Giọng nàng trở nên sắc bén hơn, thái độ cũng càng thêm kích động, nói đến đây liền hôn mê bất tỉnh.
Ta bị dọa nhảy dựng.
Ta lại nghĩ tới hành vi kỳ quái của Lương Thanh Từ đối với nàng. Nam nữ chính rốt cuộc sao lại thế này?
Thứ cho chỉ số thông minh của ta không đủ, hoàn toàn không có cách nào hiểu được.
Bỏ đi, việc cần động não giao cho người não động suy nghĩ. Ta gọi Lương Thanh Từ tới, để hắn gọi thái y cho Bạch Nhược Hoan, cũng kể lại biểu hiện của nàng ta cho hắn.
Vẫn là vẻ mặt bình tĩnh đấy, Lương Thanh Từ để lại hai câu châm ngôn như mọi khi.
“Ta đã biết” “Ta sẽ xử lý.”
Thật đáng sợ, trong bảy lần luân hồi người nam nhân này đã trải qua cái gì, nhiều chuyện kỳ quái như vậy đều có thể tiếp thu được hết.
“Ừ.” Hắn gật đầu: “Lần thứ sáu luân hồi, lúc Bạch Nhược Hoan chết thời gian không đảo ngược.”
“Lần thứ sáu là sau khi ngươi chết.” Ta bổ sung.
“Cho nên mấu chốt của việc luân hồi rất có thể chỉ có trên người ta.” Hơi thở của hắn lạnh xuống, ngữ khí mỉa mai mang theo chút tùy ý.
Lương Thanh Từ cầm tờ giấy giơ lên phía trên ngọn lửa của cây nến đỏ, ánh lửa bập bùng phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của hắn, nhưng vẫn không thể soi sáng nổi đáy mắt u ám ấy.
“Ngươi là biến số mới, lại có năng lực mà người bình thường không có. Ta hy vọng chúng ta có thể hợp tác, kết thúc chuyện luân hồi này.”
“Ta có thể giúp đỡ những việc trong khả năng của mình.” Hắn nói: “Còn có thể giúp ngươi cùng nhau bảo vệ Bạch Nhược Hoan.”
“Vậy ngươi muốn làm gì? Nếu là cứu quốc gia này thì ta không làm được.” Ta vội thông báo trước.
Lương Thanh Từ lần đầu tiên nở một nụ cười. Nụ cười của hắn không khiến người khác cảm thấy dịu dàng, ngược lại như ánh sáng lạnh lẽo được mặt băng phản xạ ra, đẹp đến kinh ngạc nhưng lạnh lẽo kinh người.
“Việc của quốc gia ta sẽ phụ trách. Ta chỉ muốn việc luân hồi kết thúc.”
Ta bàn bạc nhanh cùng hắn về những việc cần làm tiếp theo.
Lúc gần đi, hắn xác nhận lại một lần nữa: “Sau này ta có thể thông qua Bạch Nhược Hoan liên hệ với ngươi không?”
Nam chính hẳn là cũng có hào quang không khác gì nữ chính nhỉ?
Ta nói: “Ta tên là Trần Yến Yến, có việc gì thì có thể trực tiếp gọi tên của ta. Hiện tại thì trong phạm vi từ cửa thành đến Đông Cung, ngươi gọi tên của ta, ta đều có thể nghe thấy.”
“Tốt.”
“Vậy có việc lại gặp.” Ta vẫy vẫy tay.
Hắn đột nhiên nói: “Lần ở Đạp nguyệt lâu đó, đa tạ.”
“Không cần tạ.”
Dù sao cũng quăng ngươi ngã một lần, coi như hòa.
11.
Lương Thanh Từ cho ta làm một công việc rất đơn giản, dựa vào thiên lý nhãn và thuận phong nhĩ* của ta, hay nói cách khác hắn để ta làm trùm gián điệp.
(*Thuận phong nhĩ: tai nghe xa theo gió. Đôi tai nghe được những âm thanh truyền theo gió => Nghe được rất xa. Thiên lý nhãn: có nghĩa là mắt nhìn ngàn dặm.)
Hắn lập ra một bản danh sách, để ta đi thám thính tin tức của những người này.
Ta ngồi xổm hóng hớt mấy ngày.
Hay thật, cái triều đình này chính là cái sàng. Nhóm trọng thần toàn kẻ phản bội, nếu không phải là tay sai của phiên vương thì chính là “Chí sĩ” muốn khởi nghĩa.
Khó trách khi quân phản loạn đánh vào, cửa thành bị người mở ra với vận tốc ánh sáng, người người bỏ chạy tan tác khắp nơi. Cuối cùng hoàng đế một mình chết thảm, tuẫn tiết vì đất nước.
Nếu đây là tấm bản đồ đánh dấu phe địch và phe mình, thì toàn bộ kinh thành gần như đều toàn màu đỏ rực đánh dấu “Địch”, chỉ có rải rác vài điểm xanh tượng trưng cho phe mình mà thôi.
“Này quả thật là độ khó cấp độ địa ngục* nha, cố lên.” Ta thương hại đưa cho Lương Thanh Từ một xấp giấy ghi lại chứng cứ phạm tội của những kẻ phản bội, vô cùng dày.
(*Game qua màn thường có chọn độ khó. Lần lượt là: Easy, Normal, Hard, Hell)
Hắn nhìn lướt qua, vẻ mặt chết lặng một lúc, sau đó mới bình tĩnh trở lại: “Đã biết, ta sẽ xử lý.”
“Phụ hoàng ngươi chẳng lẽ không có nổi mấy người tâm phúc sao?” Ta không thể tưởng tượng nổi.
“Đây chính là tâm phúc của phụ hoàng.”
Ta cười mỉa mai: “Quả thật rất tinh mắt đấy.”
Phụ hoàng của Lương Thanh Từ có thể coi như là một người kỳ lạ, hoàn toàn có thực lực tranh giành ngôi vị hoàng đế ngu ngốc nhất trong lịch sử. Lấy niên hiệu là Chiêu Minh, đã không thể soi sáng được đạo trời, cũng không thể cai trị triều đình trong sạch, quả thật là một loại trào phúng.
“Vất vả rồi.” Lương Thanh Từ đứng lên, lấy ra một cái cái hộp nhỏ, bên trong chất đầy bùa chú đan dược và một hòn đá nhỏ: “Nhìn xem có sử dụng được không.”
“Lấy từ chỗ phụ hoàng ngươi à?”
“Đúng vậy.”
Chiêu Minh hoàng đế tu đạo đã nhiều năm, không chỉ đặt tên cho trữ quân là Thanh Từ, còn vung một số tiền lớn mời đạo sĩ trong thiên hạ tiến cung, bố trí riêng Tam Thanh Điện để cung phụng bọn họ. Tuy nói tước nhiều phượng ít, nhưng ít nhiều gì cũng nhặt được vài người có thực tài.
Ta cũng không khách khí, chọn lấy vài thứ dùng được.
Lương Thanh Từ hành động rất nhanh. Mỗi ngày ta nằm dưới mặt đất đều cảm nhận được mùi máu tanh. Đương nhiên, những vụ ám sát nhằm vào Thái Tử cũng ùn ùn kéo đến với khí thế che trời lấp đất.
Vài lần liên tục, Lương Thanh Từ không ít lần bị thương, Bạch Nhược Hoan thì mấy lần suýt chết.
Không phải thích khách nhất quyết muốn giết bà xã* nhà hắn. Mà là mỗi lần Lương Thanh Từ gặp nạn, Bạch Nhược Hoan đều giống như có gắn lò xo dưới chân hỏa tốc lao đến chắn trước người hắn y như được gắn định vị.
(*Tác giả xài lão bà. Nên mình xài bà xã)
Cái gì gọi là dịch vụ chắn đao chuyên nghiệp?
Mấy quyển tiểu thuyết lưu truyền trong kinh thành ca ngợi tình cảm sâu đậm của Thái Tử Phi, ta sớm đã thuộc lòng. Điều này thật ra giống y hệt ba lần luân hồi trước đây, không thì làm sao ta phải khuyên Bạch Nhược Hoan mãi chứ.
Người mà nàng lấy mạng sống ra để bảo vệ đến mấy lần là một tảng băng lạnh lẽo không thể sưởi ấm.
Sau khi ta cùng Lương Thanh Từ hợp tác, thời gian ta ở cùng hắn còn nhiều hơn thời gian phu thê bọn hắn ở chung gấp n lần.
Lương Thanh Từ giống như là mua phải một món đồ bài trí mà mình không thích, sau khi mua về thì vứt vào một xó.
Ta ỷ vào mối quan hệ đã gần gũi hơn không ít liền hỏi Lương Thanh Từ: “Tại sao ngươi không đối xử với nàng ấy tốt hơn một chút? Trên đời này có lẽ không ai yêu ngươi hơn nàng đâu.”
Lương Thanh Từ lộ ra một vẻ mặt kỳ quái: “Ta cho nàng ấy làm chính thê đã là đãi ngộ tốt nhất rồi. Còn những thứ khác, ta không cho được nàng ấy, cũng không hy vọng nàng ấy cho ta.”
Điều này cũng quá lạnh lùng rồi.
Tuy rằng là tứ hôn, nhưng phụ hoàng ngươi thương ngươi như vậy, ngươi không thích cũng đâu cần cưới nàng đâu.
Ta chỉ chỉ trỏ trỏ: “Ngươi không phải đang lãng phí thanh xuân người khác sao? Đồ tồi!”
“Từ khi nàng ấy bắt đầu xuất hiện ở lần luân hồi thứ tư, ta không thể không cưới nàng. Phương pháp gì cũng đều đã thử qua, vô dụng.” Lương Thanh Từ nói xong, liền cúi đầu tiếp tục xử lý công văn.
Ok, thời gian bốc phét với Thái Tử hôm nay đến đây là kết thúc.
Ta chuồn đi thăm Bạch Nhược Hoan đang bị thương nặng nằm trên giường.
Nàng dựa vào trường kỷ, sắc mặt trắng đến trong suốt, nhìn thấy ta liền cho thị nữ lui ra, cười nói: “Yến Yến tới rồi?”
“Ngươi tốt hơn chút nào không?” Ta hỏi một cách máy móc.
Bởi vì giữ khoảng cách với nàng, ta rất ít khi đến thăm nàng, trừ phi là nàng bực mình thét lên đòi gặp hoặc là những lúc thăm bệnh như này.
Bạch Nhược Hoan không để bụng nói: “Không đáng ngại. Gặp ngươi, bệnh gì của ta cũng đều khỏi hết.”
Ồ, mỹ nhân bé bỏng dịu dàng.
Cái sự mềm lòng chết tiệt này, ta lại khuyên nàng: “Lần sau Lương Thanh Từ xảy ra chuyện, ngươi đừng xông lên đỡ hộ hắn. Người ta không cảm kích đâu. Ngươi nên quý trọng bản thân ngươi hơn một chút.”
Chị gái à, lụy tình không được chết tử tế đâu.
Nàng cười hạnh phúc, đôi mắt lấp lánh: “Ngươi quan tâm ta sao?”
? Ngươi thức tỉnh đi! Đang nói chuyện nghiêm túc cơ mà.
Ta chết lặng nhìn nàng ta.
Bạch Nhược Hoan ngừng cười, có chút giống bệnh nhân thần kinh nói: “Yến Yến, ngươi không biết đâu. Từ lúc ta gặp hắn, ta đã biết, mạng của ta là phải cho hắn.”
“Cái này không liên quan gì đến tình yêu. Không không không, nó còn hơn cả tình yêu, nó là……” Giọng nàng trở nên sắc bén hơn, thái độ cũng càng thêm kích động, nói đến đây liền hôn mê bất tỉnh.
Ta bị dọa nhảy dựng.
Ta lại nghĩ tới hành vi kỳ quái của Lương Thanh Từ đối với nàng. Nam nữ chính rốt cuộc sao lại thế này?
Thứ cho chỉ số thông minh của ta không đủ, hoàn toàn không có cách nào hiểu được.
Bỏ đi, việc cần động não giao cho người não động suy nghĩ. Ta gọi Lương Thanh Từ tới, để hắn gọi thái y cho Bạch Nhược Hoan, cũng kể lại biểu hiện của nàng ta cho hắn.
Vẫn là vẻ mặt bình tĩnh đấy, Lương Thanh Từ để lại hai câu châm ngôn như mọi khi.
“Ta đã biết” “Ta sẽ xử lý.”
Thật đáng sợ, trong bảy lần luân hồi người nam nhân này đã trải qua cái gì, nhiều chuyện kỳ quái như vậy đều có thể tiếp thu được hết.