Chương 17:
Vẻ ngoài vẫn hết sức trưởng thành, đứng thẳng người lên, là kiểu người con trai xinh đẹp dù ở trong đám đông thì liếc mắt một cái cũng sẽ bị nhận ra.“Phải không? Phải không?” Âu Dương Nguyệt nhỏ giọng giục hỏi cô.Vì trong nháy mắt này, Lạc Phỉ và đồng nghiệp đã đi về phía các cô.“Ừ.” Tần Tịch thu ánh mắt lại, lại hơi nở nụ cười với bạn tốt lần nữa, “Rất giống.”“Đúng chứ!” Âu Dương Nguyệt cười hì hì, “Ăn nó rồi chúng ta đi đi.”Bình thường tuy rằng Lạc Phỉ kín tiếng, tấm hình cũng là trên tin tức kinh tế tài chính.Nhưng hắn xuất hiện ở nhà hàng buffet của khách sạn năm sao dưới trướng mình, cũng nhanh chóng đã bị vài người nhận ra rồi.Lúc Tần Tịch các cô đeo túi đi qua từ bên cạnh bàn hắn ngồi, đã có hai ba người đến gần, đang chào hỏi hắn một cách nhiệt tình.Âu Dương Nguyệt tò mò thì tò mò, ánh mắt cũng chỉ vội vã nhìn lướt qua rồi lễ độ mà thu về.Tần Tịch và Đường Lăng dứt khoát mắt không liếc mà tiếp tục đi đến cửa nhà hàng.Mãi đến khi ra khỏi cửa nhà hàng, Âu Dương Nguyệt mới thở ra một hơi: “Cảm giác người thật còn dễ nhìn hơn đấy! Chân dài kia thật là… Chậc chậc chậc!”“Vậy vừa rồi sao cậu không đi xin phương thức liên hệ đi?” Kiều Sơ Hạ trêu đùa cô ấy, “Không phải xưa nay cậu thấy soái ca đều sẽ không bỏ qua sao?”“Người này không được!” Âu Dương Nguyệt lắc lắc đầu, “Người này không chọc nổi!”Hình như cô ấy còn muốn nói cái gì đó, vô ý thức quay đầu lại nhìn về phía nhà hàng.Tiếp đó, đột nhiên Âu Dương Nguyệt trợn to mắt.“Vị bạn học này.” Sau lưng Tần Tịch các cô truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của thanh niên.“Xin hỏi, đây là đồ của bạn sao?”Hắn hỏi.Câu hỏi của thanh niên, đúng là vừa rồi các cô còn đang thảo luận về Lạc Phỉ.Lúc Âu Dương Nguyệt xoay người nhìn, Lạc Phỉ đứng thẳng lưng, vẻ mặt lạnh nhạt.Ngón tay thon dài xách một cái túi nhỏ màu xám xanh to cỡ lòng bàn tay.Dây ruy băng cùng màu thắt nơ thành hình con bướm, buộc chặt miệng túi lông nhung nhỏ.Thoạt nhìn thực sự giống đồ của cô gái.“Là đang…” Âu Dương Nguyệt chỉ chỉ chính mình, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Lạc Phỉ, “Hỏi chúng tôi sao?”Hiện tại các cô chỉ cách Lạc Phỉ có hai ba mét.Đường nét khuôn mặt tinh xảo, lông mi dài mà dày, thậm chí cũng có thể nhìn thấy rõ ràng làn da sáng bóng không một tì vết.Âu Dương Nguyệt đang điên cuồng khen ngợi Lạc Phỉ, lúc này chậm rãi chớp chớp mắt.“Đây không phải của tôi.” Cô ấy nhìn chăm chú cái túi nhỏ hai giây, lắc đầu không hề do dự, quay đầu nhìn về phía Kiều Sơ Hạ.Kiều Sơ Hạ đứng ở bên cạnh cô ấy, ánh mắt nhìn Lạc Phỉ cũng có chút sững sờ.Đây cũng là bình thường, soái ca hàng đầu có vẻ ngoài phong độ và vóc người cực kì xuất chúng như Lạc Phỉ, trong cuộc sống thực tế vẫn thật sự rất hiếm gặp.Có lẽ các cô đã gặp qua hầu hết các minh tinh, chỉ so bề ngoài cũng sẽ thua Lạc Phỉ.“Cũng, cũng không phải của tôi.” Kiều Sơ Hạ đỏ mặt, nhanh chóng lắc đầu.“Tiểu Tịch, Lăng Tử.” Âu Dương Nguyệt quay đầu gọi Tần Tịch, “Là đồ của các cậu sao?”Lúc này Tần Tịch mới quay người lại.Lông mi thật dài của cô run nhẹ hai cái.Mí mắt rủ xuống, che khuất ánh sáng trong mắt.Lạc Phỉ, và Tạ Liên Thành vẫn không giống nhau.Đối với cô mà nói, Tạ Liên Thành là cách một kiếp giống như cách mấy đời thật sự.Hơn nữa lần đó, khi chân tướng cuối cùng rõ ràng ngay phía trước, có lẽ cô từng yêu thích anh ta, có thể cũng từng có rung động.Nhưng về sau ngẫm lại, ngoại trừ trào phúng và oán giận đối phương thấy chết không cứu, cũng không có bao nhiêu yêu hận vướng mắc trong đó.Nhưng mà Lạc Phỉ…Tần Tịch chậm rãi hít một hơi.Cô đã do dự, đã lùi bước, cuối cùng vẫn còn yêu hận khắc cốt ghi tâm, đắm chìm triệt để.Khóe môi Tần Tịch cong lên không quá rõ ràng, mí mắt rủ xuống như che đi sự mỉa mai đã nhanh chóng lóe lên trong đáy mắt cô——Nếu thật sự tính, trong một đời của cô bao gồm cả trước khi cô xuyên vào sách.Lạc Phỉ, vẫn là mối tình đầu của cô.Ừ, đúng lúc đáp lại câu kia.Lúc còn trẻ, ai chưa từng yêu một người cặn bã.“Không phải của tôi.” Ánh mắt của cô lướt qua cái túi nhỏ màu xám xanh đó, giọng điệu lạnh nhạt, âm thanh hơi khàn.“Cũng không phải của tôi.” Đường Lăng cũng lắc lắc đầu.“Cảm ơn bạn nhé, nhưng xem ra đây không phải là của chị em chúng tôi đâu.” Âu Dương Nguyệt cười toét miệng với Lạc Phỉ.Cô ấy kéo cánh tay của Kiều Sơ Hạ, vẫy vẫy tay về hướng Lạc Phỉ: “Bái bai.”Từ đầu đến cuối, Tần Tịch không hề nhìn Lạc Phỉ một cái.Cô và Đường Lăng cùng quay người, tiếp tục đi ra ngoài khách sạn.Thời gian vẫn còn sớm, các cô cũng không gọi xe taxi.