Chương 7: Bạn cùng phòng Trương Viên
Editor: DiiHy
---------------------o0o-----------------
Thành phố D
Khương Niệm nắm tay Tiểu Nguyệt Nha đi ra khỏi nhà ga, bắt một chiếc taxi đến đoàn làm phim. Trên đường đi, Tiểu Nguyệt Nha dựa đầu vào cửa kính ô tô nhìn quang cảnh bên ngoài, tràn ngập tò mò với thành phố xa lạ này.
Khương Niệm xem tin tức trên điện thoại, tiện thể tìm hiểu về các địa điểm tham quan nổi tiếng ở thành phố D, đợi khi nào có thời gian sẽ đưa Tiểu Nguyệt Nha đi chơi.
Nửa giờ sau, hai mẹ con đã đến thành phố điện ảnh, cô đi tìm nhân viên công tác mình quen để đăng ký, sau khi lấy được giấy thông hành liền dẫn Tiểu Nguyệt Nha đến khách sạn do đoàn phim sắp xếp để nhận phòng.
Đoàn phim lắm tiền nhiều của, khách sạn cũng không tệ, phòng thường cũng rất ngăn nắp sạch sẽ, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Khương Niệm. Vì Khương Niệm đến trước nên cô dẫn Tiểu Nguyệt Nha chọn chiếc giường bên cạnh cửa sổ, "Chúng ta ngủ ở đây."
Tiểu Nguyệt Nha nằm lên chiếc giường lớn mềm mại, cô bé thích vô cùng, muốn lăn một vòng ở đây.
"Con có mệt không? Cởi giày ra nằm lên nghỉ một lát đi." Khương Niệm đặt hành lý xuống, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó đi ra ngoài bật điều hoà, không khí mát lạnh nhanh chóng xua tan đi cái nóng oi ả của mùa hè.
Khương Niệm ngồi bên giường hỏi Tiểu Nguyệt Nha, "Con còn nóng không?"
Tiểu Nguyệt Nha giơ tay nhỏ lau mặt, mềm mại nói: "Không nóng ạ."
Khương Niệm dặn dò: "Nếu lạnh thì đắp chăn lên."
Tiểu Nguyệt Nha gật đầu, cô bé nhìn chiếc giường trống bên cạnh, "Mẹ ngủ ở đó sao?"
"Không, bên đó là của một dì khác." Khương Niệm giải thích cho Tiểu Nguyệt Nha, "Đến lúc đó, mẹ ngủ với Tiểu Nguyệt Nha, con có muốn ngủ với mẹ không?"
Tiểu Nguyệt Nha lập tức cứng đờ, từ nhỏ đến giờ cô bé chưa từng ngủ cùng mẹ, nên hơi khẩn trương, cũng có chút mong chờ.
"Tiểu Nguyệt Nha không muốn ngủ cùng mẹ sao?" Mấy ngày nay rảnh rỗi Khương Niệm đều đọc sách luyện thi, cô biết Tiểu Nguyệt Nha mẫn cảm, không có cảm giác an toàn, còn sợ cô, nhưng cô bé cũng có khát vọng được yêu thương, tâm lý mâu thuẫn phức tạp, lâu dài tính cách dễ bị bóp méo.
Tiểu Nguyệt Nha lấy hết can đảm để trả lời câu hỏi của mẹ, cô bé nói muốn, sau đó xấu hổ úp mặt vào gối.
"Đừng, nghẹt thở." Khương Niệm càng ngày càng thích Tiểu Nguyệt Nha, cô gái nhỏ vừa đơn thuần đáng yêu lại mềm mại ngọt ngào khiến người ta vô cùng đau lòng.
"Tiểu Nguyệt Nha có nhớ mẹ từng nói gì với con không?" Khương Niệm nói với Tiểu Nguyệt Nha: "Khi gặp các chú các dì thì phải lễ phép, không được chạy lung tung, không làm ồn và không được làm phiềm người khác."
Tiểu Nguyệt Nha che miệng, tỏ vẻ mình không ồn ào gây náo loạn.
Khương Niệm cười xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Nguyệt Nha, "Con nói chuyện nhỏ nhẹ thôi là được, đừng giống như Lý Hạo hét to khóc lớn."
Tiểu Nguyệt Nha nghĩ đến anh Lý Hạo luôn la hét ầm ĩ thì nghiêm túc lắc đầu, "Con không giống anh ấy đâu."
"Tiểu Nguyệt Nha nhà ta ngoan hơn cậu bé đó nhiều." Khương Niệm lại khích lệ Tiểu Nguyệt Nha vài câu, sau đó dỗ cô bé nghỉ ngơi.
Trong lúc nằm nghỉ, cô nhìn thoáng qua chiếc giường trống bên cạnh, tự hỏi không biết đối phương có muốn ở cùng trẻ con không. Nếu không được thì cô đành phải ra ngoài thuê một cái phòng nhỏ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới sáu giờ chiều, Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha mới tỉnh ngủ đi ăn cơm.
Xung quanh có rất nhiều phố ẩm thực, mì phở, bánh ngọt, đồ nướng, hải sản, lẩu, xiên cay, cái gì cũng có, mấy tháng tới mẹ con cô có lộc ăn rồi.
Trẻ con ăn thanh đạm nên Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha đến một tiệm mỳ cách đó không xa ăn hoành thánh, vỏ mỏng nhiều thịt, mùi vị rất ngon, khuyết điểm duy nhất chính là đắt.
Ăn hoành thánh xong, hai người đi dạo loanh quanh đợi trời tối hẳn mới về, trên đường về cô ghé siêu thị mua ít bánh quy, trái cây và đồ ăn vặt đề phòng nửa đêm Tiểu Nguyệt Nha bị đói.
Khi Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha về phòng, trong phòng đã có người, cô chủ động chào hỏi: "Xin chào, tôi là Khương Niệm, đóng vai nha hoàn bên cạnh nữ hai."
Đối phương đặt đồ vật trên tay xuống, "Chào cô, tôi là Trương Viên, đóng vai nha hoàn của nữ ba."
Khương Niệm nhìn Trương Viên, đối phương là một diễn viên hơn hai mươi tuổi, diện mạo của cô ấy cũng dễ thương như cái tên vậy, gương mặt tròn, trông rất lanh lợi.
"Xin chào." Khương Niệm cười chào hỏi Trương Viên, sau đó giới thiệu chút về tình huống của mình, "Cô yên tâm, con bé rất ngoan và hiểu chuyện, tôi sẽ không để nó làm phiền cô nghỉ ngơi đâu."
"Không sao, trong nhà tôi cũng có một đứa em trai, có trẻ con bên cạnh mới náo nhiệt." Ở nhà Trương Viên còn có một người em trai, bình thường hay cãi nhau ồn ào rất vui, nên cô ấy cũng rất khoan dung với những đứa trẻ khác, miễn không phải đứa trẻ nghịch ngợm phá phách là được.
Trương Viên nhìn Tiểu Nguyệt Nha ngoan ngoãn tinh xảo, không giống đứa trẻ nghịch ngợm, hơn nữa cô bé này có một đôi mắt xinh đẹp như mẹ mình, rất được lòng người khác. Cô ấy lấy trong túi ra một cây kẹo mút cầu vồng và đưa cho Tiểu Nguyệt Nha, "Tiểu Nguyệt Nha, tên của cháu thật đáng yêu."
Tiểu Nguyệt Nha liếc nhanh cây kẹo mút, nó có rất nhiều màu sắc giống như cầu vồng trên bầu trời vậy. Cô bé thích lắm, nhưng lại lắc đầu, mẹ từng nói không thể tùy tiện lấy đồ của người khác.
Trương Viên nhận ta Tiểu Nguyệt Nha đã được dạy trước, "Nếu không cháu hỏi ý kiến mẹ xem? Mẹ cháu đồng ý thì lấy?"
Tiểu Nguyệt Nha quay đầu nhìn Khương Niệm, mềm mại hỏi: "Mẹ ơi, con có thể lấy không ạ?"
Khương Niệm gật đầu: "Có thể."
Tiểu Nguyệt Nha nhận được đáp án khẳng định thì vui vẻ nhìn cây kẹo trên tay Trương Viên, đưa tay nhận lấy.
Khương Niệm nhắc nhở: "Con phải nói gì?"
Tiểu Nguyệt Nha nhìn Trương Viên, ngọt ngào nói cảm ơn: "Em cảm ơn chị."
Trương Viên được gọi là chị, cười rất sảng khoái, "Ha ha ha ha, gọi dì là được rồi."
Tiểu Nguyệt Nha lắc đầu, mẹ nói gặp các cô gái trẻ thì phải gọi là chị, "Là chị ạ."
"Tiểu Nguyệt Nha thật đáng yêu." Trương Viên được gọi là chị nên rất vui vẻ, lại lấy đồ ăn vặt của mình ra cho Tiểu Nguyệt Nha ăn.
Khương Niệm cũng lấy trái cây vừa mua ra chia cho Trương Viên, nhưng cô ấy rất khách sáo chỉ lấy mấy quả nho, còn lại đều không chạm vào.
Khương Niệm và Trương Viên đều là diễn viên phụ đóng vai tiểu tỳ nữ, cả hai đều không có trợ lý hỗ trợ nên khá ăn ý, rất nhanh tìm được chủ đề chung, chung đụng rất hoà hợp.
Khoảng chín giờ tối, Khương Niệm đưa Tiểu Nguyệt Nha đi tắm rửa gội đầu, sau khi sấy tóc xong thì bế cô bé lên giường đi ngủ. Trương Viên cũng hạ thấp giọng hơn, giảm ánh điện, tránh quấy rầy đến mẹ con hai người.
Tiểu Nguyệt Nha nằm ở gối bên cạnh che miệng, đôi mắt híp lại, phảng phất hơi thở thanh xuân trong trẻo sạch sẽ.
"Con còn chưa ngủ hả?" Khương Niệm thấy đôi mắt to ngập nước của Tiểu Nguyệt Nha vẫn dáo dác nhìn quanh phòng, không khỏi nhắc nhở: "Sáng mai mẹ phải dậy sớm, con mà dậy muộn là mẹ không dẫn đi cùng đâu nhé."
"Con đi." Tiểu Nguyệt Nha lập tức nhắm mắt lại, tiếng thở ra đều đều, cô bé đi ngủ là mau có thể đi cùng mẹ.
Khương Niệm cong môi, đắp chăn cho con xong mới nằm xuống bên cạnh.
Tiểu Nguyệt Nha cảm nhận được mẹ nằm xuống bên cạnh mình, thân thể căng cứng không dám động đậy, trong lòng thầm nhủ không được lộn xộn, không được đá mẹ, không được chọc mẹ nổi giận, ban đêm dậy đi tiểu cũng không được làm phiền mẹ...
Nghĩ rồi lại nghĩ, hô hấp của cô bé dần trở nên đều đặn, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhận thấy Tiểu Nguyệt Nha đã ngủ, Khương Niệm cũng thở phào nhẹ nhõm, cô sợ Tiểu Nguyệt Nha nằm bên cạnh cô sẽ không ngủ được hoặc gặp ác mộng. Dù sao bia đỡ đạn thường xuyên ngược đãi con.
Trương Viên tắm rửa xong đi ra, thấy Tiểu Nguyệt Nha đã ngủ, nhỏ giọng hỏi: "Con bé ngủ rồi hả?"
Khương Niệm ừ một tiếng.
Trương Viên nói nhỏ: "Con bé hiểu chuyện thật đấy, thậm chí còn không đòi cô kể chuyện trước khi đi ngủ." Em trai cô ấy sẽ không chịu ngủ nếu không nghe kể chuyện.
"Hôm nay dậy sớm quá, nên con bé hơi mệt." Khương Niệm không nói Tiểu Nguyệt Nha vốn chưa từng được nghe kể chuyện trước khi đi ngủ, cô sợ bị tố cáo.
"Thì ra là thế, thôi tôi tắt đèn đây, cô cũng ngủ sớm đi." Trương Viên tắt đèn nằm trên giường đeo tai nghe xem video.
Trong nháy mắt căn phòng trở nên tối om, chỉ có ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào. Khương Niệm liếc nhìn cục u trên giường bên cạnh, cô thầm nghĩ Trương Viên cũng khá tốt, khi lấy được tiền công cô nhất định phải mời cô ấy đi ăn một bữa.
Phòng có điều hoà, buổi tối đi ngủ cũng không quá nóng, Khương Niệm ngủ một giấc ngon lành.
Bảy giờ sáng. Khương Niệm mở mắt ra, đập vào mắt là một cái đầu nhỏ mềm mại.
Không biết cô nhóc này đã lăn vào lòng cô từ lúc nào, quả cầu mềm mại đến mức trái tim Khương Niệm tan chảy. Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt gầy gò nhưng trắng trẻo của Tiểu Nguyệt Nha, hàng lông mi vừa cong vừa dài có thể dựng ngang một cây bút chì.
Cái mũi nho nhỏ, miệng cũng nhỏ nhắn đáng yêu hơi chu ra, hình như đang mơ thấy món gì ngon.
Khương Niệm nhẹ nhàng chọc chọc cái miệng nhỏ phấn hồng, cô vốn cho rằng làm vậy Tiểu Nguyệt Nha sẽ sợ hãi ngủ không yên, nhưng gan cô nhóc này còn lớn hơn cô nghĩ nhiều.
Lúc này Tiểu Nguyệt Nha cũng dần tỉnh lại, cô bé mơ màng mở mắt ra, vừa vặn chạm phải ánh mắt Khương Niệm.
"Tỉnh rồi à?" Khương Niệm nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Nguyệt Nha ngẩn ngơ, tối qua cô bé ngủ với mẹ sao?
Sao bé lại ngủ trong lòng mẹ?
Bé có đá phải mẹ không?
Mẹ có tức giận không?
Khương Niệm nhìn bộ dáng ngây ngốc đáng yêu của Tiểu Nguyệt Nha, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô bé, hôn lên khuôn mặt nhỏ mềm mềm, "Con ngủ thêm một chút nữa đi, mẹ dậy trước."
Hôn xong Khương Niệm liền đứng dậy đi rửa mặt, Tiểu Nguyệt Nha ngây người, mẹ hôn bé, đây là lần đầu tiên mẹ hôn bé.
Hai má Tiểu Nguyệt Nha ửng hồng, xấu hổ trốn vào trong chăn. Tối qua mẹ ôm mình ngủ cùng, mẹ không ghé mình, sáng nay mẹ còn hôn mình nữa, thật tốt.
Khương Niệm rửa mặt xong trở lại thấy Tiểu Nguyệt Nha cuộn mình trong chăn, liền kéo chăn lôi cô bé ra ngoài: "Chúng ta đi đánh răng rửa mặt."
Tiểu Nguyệt Nha bị ôm đi rửa mặt, vui vẻ nằm trên người mẹ, bé nhất định phải ngoan, không làm mẹ giận thì mẹ mới luôn luôn thích bé.
Sau khi giúp Tiểu Nguyệt Nha rửa mặt xong, Khương Niệm gọi Trương Viên, ba người cùng đến đoàn phim trang điểm thay trang phục.
Phòng hoá trang rất rộng, là nơi trang điểm cho tất cả các vai phụ và diễn viên nhỏ. Đám người Khương Niệm không có chuyên viên trang điểm riêng, nên phải nhờ thợ trang điểm của đoàn phim hoá trang giúp. Thợ trang điểm không nhiều, ai tới hoá trang trước.
Lúc Khương Niệm trang điểm, cô bảo Tiểu Nguyệt Nha ngồi ở một sô pha trong góc hẻo lánh: "Con đừng chạy lung tung, ngồi yên đây chơi nhé."
Tiểu Nguyệt Nha ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhìn thợ trang điểm trang điểm cho Khương Niệm, "Chị ơi, em sẽ không làm phiền mọi người đâu, chị giúp mẹ em vẽ đẹp một chút nhé."
Thợ trang điểm rất kinh ngạc, Khương Niệm còn trẻ như vậy mà đã có con gái, nhưng giới giải trí vốn không thiếu chuyện lạ, cô ấy có đạo đức nghề nghiệp của mình, sẽ không đi buôn chuyện: "Mẹ em rất xinh, tùy tiện vè một chút thôi cũng đẹp lắm rồi."
Thợ trang điểm buộc tóc cho Khương Niệm trước, sau đó mới vào việc: "Khuôn mặt cô rất xinh đẹp, đôi mắt linh động, da dẻ cũng rất tốt, nhưng tôi cần phải đè xuống một chút, nhân vật của cô không thể quá phô trương."
Khương Niệm hiểu lời nhắc nhở của thợ trang điểm, nếu một vai phụ nhỏ quá xinh đẹp sẽ khiến cho các nhân vật chính không hài lòng: "Vâng, chị cứ làm đi."
Thợ trang điểm thấy Khương Niệm đã hiểu thì bắt đầu trang điểm cho cô. Một tiếng sau, khuôn mặt vốn xinh đẹp chín phần đã biến thành bảy phần, nhưng ánh mắt cô không thay đổi quá nhiều, làm cho người xem bị đôi mắt của cô hấp dẫn.
Tiểu Nguyệt Nha nhìn Khương Niệm trở nên xấu xí hơn rất nhiều, lặng lẽ đưa hộp bánh kem mà mình luyến tiếc không dám ăn cho thợ trang điểm, "Chị ơi, em cho chị bánh ngọt này, chị có thể... "
Thợ trang điểm sững người một lúc.
Đôi mắt Tiểu Nguyệt Nha đỏ hoe nhét bánh ngọt vào tay thợ trang điểm, "Chị làm cho mẹ em đẹp hơn một chút nhé."
Thợ trang điểm bị Tiểu Nguyệt Nha tri kỷ hiểu chuyện làm cho động lòng, trả lại bánh ngọt cho cô bé: "Lần sau chị sẽ vẽ cho mẹ em thật đẹp."
Tiểu Nguyệt Nha không hiểu tại sao, ngây thơ hỏi lại: "Sao không phải bây giờ ạ?"
Khương Niệm dở khóc dở cười, thấp giọng giải thích với cô bé: "Tiểu Nguyệt Nha, đây là do công việc của mẹ yêu cầu phải làm như vậy, đợi chúng ta về nhà sẽ tốt hơn."
Tiểu Nguyệt Nha không hiểu: "Vì sao công việc lại phải làm như vậy?"
"Vì sao nhất định phải làm thế, không có nguyên nhân gì cả, lớn lên con sẽ hiểu thôi." Khương Niệm xoa xoa gương mặt nhỏ, "Chị còn phải làm việc khác, không nên quấy rầy chị nữa, chúng ta qua bên kia ngồi đi."
Cảm xúc của Tiểu Nguyệt Nha hơi trầm xuống, nhưng vẫn nghe lời mẹ, không làm phiền chị trang điểm nữa, cô bé lại đưa bánh kem cho thợ trang điểm: "Lần sau chị nhớ làm cho mẹ em đẹp hơn nhé."
"Được." Dưới ánh mắt chờ mong của Tiểu Nguyệt Nha, thợ trang điểm nhận lấy bánh kem bỏ vào túi, tiếp tục trang điểm cho các diễn viên khác.
Trang điểm xong, Khương Niệm sang phòng bên cạnh thay quần ao, sau đó để đạo diễn phụ trách trang điểm duyệt qua rồi đi chụp ảnh. Nếu không có vấn đề gì xảy ra, chụp ảnh xong bọn họ có thể vè trước và chờ ngày lành tháng tốt là ngày 8 tháng 10 sẽ chính thức khai máy.
-----------------Hết Chương 7-------------------
13/08/2023
---------------------o0o-----------------
Thành phố D
Khương Niệm nắm tay Tiểu Nguyệt Nha đi ra khỏi nhà ga, bắt một chiếc taxi đến đoàn làm phim. Trên đường đi, Tiểu Nguyệt Nha dựa đầu vào cửa kính ô tô nhìn quang cảnh bên ngoài, tràn ngập tò mò với thành phố xa lạ này.
Khương Niệm xem tin tức trên điện thoại, tiện thể tìm hiểu về các địa điểm tham quan nổi tiếng ở thành phố D, đợi khi nào có thời gian sẽ đưa Tiểu Nguyệt Nha đi chơi.
Nửa giờ sau, hai mẹ con đã đến thành phố điện ảnh, cô đi tìm nhân viên công tác mình quen để đăng ký, sau khi lấy được giấy thông hành liền dẫn Tiểu Nguyệt Nha đến khách sạn do đoàn phim sắp xếp để nhận phòng.
Đoàn phim lắm tiền nhiều của, khách sạn cũng không tệ, phòng thường cũng rất ngăn nắp sạch sẽ, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Khương Niệm. Vì Khương Niệm đến trước nên cô dẫn Tiểu Nguyệt Nha chọn chiếc giường bên cạnh cửa sổ, "Chúng ta ngủ ở đây."
Tiểu Nguyệt Nha nằm lên chiếc giường lớn mềm mại, cô bé thích vô cùng, muốn lăn một vòng ở đây.
"Con có mệt không? Cởi giày ra nằm lên nghỉ một lát đi." Khương Niệm đặt hành lý xuống, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó đi ra ngoài bật điều hoà, không khí mát lạnh nhanh chóng xua tan đi cái nóng oi ả của mùa hè.
Khương Niệm ngồi bên giường hỏi Tiểu Nguyệt Nha, "Con còn nóng không?"
Tiểu Nguyệt Nha giơ tay nhỏ lau mặt, mềm mại nói: "Không nóng ạ."
Khương Niệm dặn dò: "Nếu lạnh thì đắp chăn lên."
Tiểu Nguyệt Nha gật đầu, cô bé nhìn chiếc giường trống bên cạnh, "Mẹ ngủ ở đó sao?"
"Không, bên đó là của một dì khác." Khương Niệm giải thích cho Tiểu Nguyệt Nha, "Đến lúc đó, mẹ ngủ với Tiểu Nguyệt Nha, con có muốn ngủ với mẹ không?"
Tiểu Nguyệt Nha lập tức cứng đờ, từ nhỏ đến giờ cô bé chưa từng ngủ cùng mẹ, nên hơi khẩn trương, cũng có chút mong chờ.
"Tiểu Nguyệt Nha không muốn ngủ cùng mẹ sao?" Mấy ngày nay rảnh rỗi Khương Niệm đều đọc sách luyện thi, cô biết Tiểu Nguyệt Nha mẫn cảm, không có cảm giác an toàn, còn sợ cô, nhưng cô bé cũng có khát vọng được yêu thương, tâm lý mâu thuẫn phức tạp, lâu dài tính cách dễ bị bóp méo.
Tiểu Nguyệt Nha lấy hết can đảm để trả lời câu hỏi của mẹ, cô bé nói muốn, sau đó xấu hổ úp mặt vào gối.
"Đừng, nghẹt thở." Khương Niệm càng ngày càng thích Tiểu Nguyệt Nha, cô gái nhỏ vừa đơn thuần đáng yêu lại mềm mại ngọt ngào khiến người ta vô cùng đau lòng.
"Tiểu Nguyệt Nha có nhớ mẹ từng nói gì với con không?" Khương Niệm nói với Tiểu Nguyệt Nha: "Khi gặp các chú các dì thì phải lễ phép, không được chạy lung tung, không làm ồn và không được làm phiềm người khác."
Tiểu Nguyệt Nha che miệng, tỏ vẻ mình không ồn ào gây náo loạn.
Khương Niệm cười xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Nguyệt Nha, "Con nói chuyện nhỏ nhẹ thôi là được, đừng giống như Lý Hạo hét to khóc lớn."
Tiểu Nguyệt Nha nghĩ đến anh Lý Hạo luôn la hét ầm ĩ thì nghiêm túc lắc đầu, "Con không giống anh ấy đâu."
"Tiểu Nguyệt Nha nhà ta ngoan hơn cậu bé đó nhiều." Khương Niệm lại khích lệ Tiểu Nguyệt Nha vài câu, sau đó dỗ cô bé nghỉ ngơi.
Trong lúc nằm nghỉ, cô nhìn thoáng qua chiếc giường trống bên cạnh, tự hỏi không biết đối phương có muốn ở cùng trẻ con không. Nếu không được thì cô đành phải ra ngoài thuê một cái phòng nhỏ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới sáu giờ chiều, Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha mới tỉnh ngủ đi ăn cơm.
Xung quanh có rất nhiều phố ẩm thực, mì phở, bánh ngọt, đồ nướng, hải sản, lẩu, xiên cay, cái gì cũng có, mấy tháng tới mẹ con cô có lộc ăn rồi.
Trẻ con ăn thanh đạm nên Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha đến một tiệm mỳ cách đó không xa ăn hoành thánh, vỏ mỏng nhiều thịt, mùi vị rất ngon, khuyết điểm duy nhất chính là đắt.
Ăn hoành thánh xong, hai người đi dạo loanh quanh đợi trời tối hẳn mới về, trên đường về cô ghé siêu thị mua ít bánh quy, trái cây và đồ ăn vặt đề phòng nửa đêm Tiểu Nguyệt Nha bị đói.
Khi Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha về phòng, trong phòng đã có người, cô chủ động chào hỏi: "Xin chào, tôi là Khương Niệm, đóng vai nha hoàn bên cạnh nữ hai."
Đối phương đặt đồ vật trên tay xuống, "Chào cô, tôi là Trương Viên, đóng vai nha hoàn của nữ ba."
Khương Niệm nhìn Trương Viên, đối phương là một diễn viên hơn hai mươi tuổi, diện mạo của cô ấy cũng dễ thương như cái tên vậy, gương mặt tròn, trông rất lanh lợi.
"Xin chào." Khương Niệm cười chào hỏi Trương Viên, sau đó giới thiệu chút về tình huống của mình, "Cô yên tâm, con bé rất ngoan và hiểu chuyện, tôi sẽ không để nó làm phiền cô nghỉ ngơi đâu."
"Không sao, trong nhà tôi cũng có một đứa em trai, có trẻ con bên cạnh mới náo nhiệt." Ở nhà Trương Viên còn có một người em trai, bình thường hay cãi nhau ồn ào rất vui, nên cô ấy cũng rất khoan dung với những đứa trẻ khác, miễn không phải đứa trẻ nghịch ngợm phá phách là được.
Trương Viên nhìn Tiểu Nguyệt Nha ngoan ngoãn tinh xảo, không giống đứa trẻ nghịch ngợm, hơn nữa cô bé này có một đôi mắt xinh đẹp như mẹ mình, rất được lòng người khác. Cô ấy lấy trong túi ra một cây kẹo mút cầu vồng và đưa cho Tiểu Nguyệt Nha, "Tiểu Nguyệt Nha, tên của cháu thật đáng yêu."
Tiểu Nguyệt Nha liếc nhanh cây kẹo mút, nó có rất nhiều màu sắc giống như cầu vồng trên bầu trời vậy. Cô bé thích lắm, nhưng lại lắc đầu, mẹ từng nói không thể tùy tiện lấy đồ của người khác.
Trương Viên nhận ta Tiểu Nguyệt Nha đã được dạy trước, "Nếu không cháu hỏi ý kiến mẹ xem? Mẹ cháu đồng ý thì lấy?"
Tiểu Nguyệt Nha quay đầu nhìn Khương Niệm, mềm mại hỏi: "Mẹ ơi, con có thể lấy không ạ?"
Khương Niệm gật đầu: "Có thể."
Tiểu Nguyệt Nha nhận được đáp án khẳng định thì vui vẻ nhìn cây kẹo trên tay Trương Viên, đưa tay nhận lấy.
Khương Niệm nhắc nhở: "Con phải nói gì?"
Tiểu Nguyệt Nha nhìn Trương Viên, ngọt ngào nói cảm ơn: "Em cảm ơn chị."
Trương Viên được gọi là chị, cười rất sảng khoái, "Ha ha ha ha, gọi dì là được rồi."
Tiểu Nguyệt Nha lắc đầu, mẹ nói gặp các cô gái trẻ thì phải gọi là chị, "Là chị ạ."
"Tiểu Nguyệt Nha thật đáng yêu." Trương Viên được gọi là chị nên rất vui vẻ, lại lấy đồ ăn vặt của mình ra cho Tiểu Nguyệt Nha ăn.
Khương Niệm cũng lấy trái cây vừa mua ra chia cho Trương Viên, nhưng cô ấy rất khách sáo chỉ lấy mấy quả nho, còn lại đều không chạm vào.
Khương Niệm và Trương Viên đều là diễn viên phụ đóng vai tiểu tỳ nữ, cả hai đều không có trợ lý hỗ trợ nên khá ăn ý, rất nhanh tìm được chủ đề chung, chung đụng rất hoà hợp.
Khoảng chín giờ tối, Khương Niệm đưa Tiểu Nguyệt Nha đi tắm rửa gội đầu, sau khi sấy tóc xong thì bế cô bé lên giường đi ngủ. Trương Viên cũng hạ thấp giọng hơn, giảm ánh điện, tránh quấy rầy đến mẹ con hai người.
Tiểu Nguyệt Nha nằm ở gối bên cạnh che miệng, đôi mắt híp lại, phảng phất hơi thở thanh xuân trong trẻo sạch sẽ.
"Con còn chưa ngủ hả?" Khương Niệm thấy đôi mắt to ngập nước của Tiểu Nguyệt Nha vẫn dáo dác nhìn quanh phòng, không khỏi nhắc nhở: "Sáng mai mẹ phải dậy sớm, con mà dậy muộn là mẹ không dẫn đi cùng đâu nhé."
"Con đi." Tiểu Nguyệt Nha lập tức nhắm mắt lại, tiếng thở ra đều đều, cô bé đi ngủ là mau có thể đi cùng mẹ.
Khương Niệm cong môi, đắp chăn cho con xong mới nằm xuống bên cạnh.
Tiểu Nguyệt Nha cảm nhận được mẹ nằm xuống bên cạnh mình, thân thể căng cứng không dám động đậy, trong lòng thầm nhủ không được lộn xộn, không được đá mẹ, không được chọc mẹ nổi giận, ban đêm dậy đi tiểu cũng không được làm phiền mẹ...
Nghĩ rồi lại nghĩ, hô hấp của cô bé dần trở nên đều đặn, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhận thấy Tiểu Nguyệt Nha đã ngủ, Khương Niệm cũng thở phào nhẹ nhõm, cô sợ Tiểu Nguyệt Nha nằm bên cạnh cô sẽ không ngủ được hoặc gặp ác mộng. Dù sao bia đỡ đạn thường xuyên ngược đãi con.
Trương Viên tắm rửa xong đi ra, thấy Tiểu Nguyệt Nha đã ngủ, nhỏ giọng hỏi: "Con bé ngủ rồi hả?"
Khương Niệm ừ một tiếng.
Trương Viên nói nhỏ: "Con bé hiểu chuyện thật đấy, thậm chí còn không đòi cô kể chuyện trước khi đi ngủ." Em trai cô ấy sẽ không chịu ngủ nếu không nghe kể chuyện.
"Hôm nay dậy sớm quá, nên con bé hơi mệt." Khương Niệm không nói Tiểu Nguyệt Nha vốn chưa từng được nghe kể chuyện trước khi đi ngủ, cô sợ bị tố cáo.
"Thì ra là thế, thôi tôi tắt đèn đây, cô cũng ngủ sớm đi." Trương Viên tắt đèn nằm trên giường đeo tai nghe xem video.
Trong nháy mắt căn phòng trở nên tối om, chỉ có ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào. Khương Niệm liếc nhìn cục u trên giường bên cạnh, cô thầm nghĩ Trương Viên cũng khá tốt, khi lấy được tiền công cô nhất định phải mời cô ấy đi ăn một bữa.
Phòng có điều hoà, buổi tối đi ngủ cũng không quá nóng, Khương Niệm ngủ một giấc ngon lành.
Bảy giờ sáng. Khương Niệm mở mắt ra, đập vào mắt là một cái đầu nhỏ mềm mại.
Không biết cô nhóc này đã lăn vào lòng cô từ lúc nào, quả cầu mềm mại đến mức trái tim Khương Niệm tan chảy. Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt gầy gò nhưng trắng trẻo của Tiểu Nguyệt Nha, hàng lông mi vừa cong vừa dài có thể dựng ngang một cây bút chì.
Cái mũi nho nhỏ, miệng cũng nhỏ nhắn đáng yêu hơi chu ra, hình như đang mơ thấy món gì ngon.
Khương Niệm nhẹ nhàng chọc chọc cái miệng nhỏ phấn hồng, cô vốn cho rằng làm vậy Tiểu Nguyệt Nha sẽ sợ hãi ngủ không yên, nhưng gan cô nhóc này còn lớn hơn cô nghĩ nhiều.
Lúc này Tiểu Nguyệt Nha cũng dần tỉnh lại, cô bé mơ màng mở mắt ra, vừa vặn chạm phải ánh mắt Khương Niệm.
"Tỉnh rồi à?" Khương Niệm nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Nguyệt Nha ngẩn ngơ, tối qua cô bé ngủ với mẹ sao?
Sao bé lại ngủ trong lòng mẹ?
Bé có đá phải mẹ không?
Mẹ có tức giận không?
Khương Niệm nhìn bộ dáng ngây ngốc đáng yêu của Tiểu Nguyệt Nha, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô bé, hôn lên khuôn mặt nhỏ mềm mềm, "Con ngủ thêm một chút nữa đi, mẹ dậy trước."
Hôn xong Khương Niệm liền đứng dậy đi rửa mặt, Tiểu Nguyệt Nha ngây người, mẹ hôn bé, đây là lần đầu tiên mẹ hôn bé.
Hai má Tiểu Nguyệt Nha ửng hồng, xấu hổ trốn vào trong chăn. Tối qua mẹ ôm mình ngủ cùng, mẹ không ghé mình, sáng nay mẹ còn hôn mình nữa, thật tốt.
Khương Niệm rửa mặt xong trở lại thấy Tiểu Nguyệt Nha cuộn mình trong chăn, liền kéo chăn lôi cô bé ra ngoài: "Chúng ta đi đánh răng rửa mặt."
Tiểu Nguyệt Nha bị ôm đi rửa mặt, vui vẻ nằm trên người mẹ, bé nhất định phải ngoan, không làm mẹ giận thì mẹ mới luôn luôn thích bé.
Sau khi giúp Tiểu Nguyệt Nha rửa mặt xong, Khương Niệm gọi Trương Viên, ba người cùng đến đoàn phim trang điểm thay trang phục.
Phòng hoá trang rất rộng, là nơi trang điểm cho tất cả các vai phụ và diễn viên nhỏ. Đám người Khương Niệm không có chuyên viên trang điểm riêng, nên phải nhờ thợ trang điểm của đoàn phim hoá trang giúp. Thợ trang điểm không nhiều, ai tới hoá trang trước.
Lúc Khương Niệm trang điểm, cô bảo Tiểu Nguyệt Nha ngồi ở một sô pha trong góc hẻo lánh: "Con đừng chạy lung tung, ngồi yên đây chơi nhé."
Tiểu Nguyệt Nha ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhìn thợ trang điểm trang điểm cho Khương Niệm, "Chị ơi, em sẽ không làm phiền mọi người đâu, chị giúp mẹ em vẽ đẹp một chút nhé."
Thợ trang điểm rất kinh ngạc, Khương Niệm còn trẻ như vậy mà đã có con gái, nhưng giới giải trí vốn không thiếu chuyện lạ, cô ấy có đạo đức nghề nghiệp của mình, sẽ không đi buôn chuyện: "Mẹ em rất xinh, tùy tiện vè một chút thôi cũng đẹp lắm rồi."
Thợ trang điểm buộc tóc cho Khương Niệm trước, sau đó mới vào việc: "Khuôn mặt cô rất xinh đẹp, đôi mắt linh động, da dẻ cũng rất tốt, nhưng tôi cần phải đè xuống một chút, nhân vật của cô không thể quá phô trương."
Khương Niệm hiểu lời nhắc nhở của thợ trang điểm, nếu một vai phụ nhỏ quá xinh đẹp sẽ khiến cho các nhân vật chính không hài lòng: "Vâng, chị cứ làm đi."
Thợ trang điểm thấy Khương Niệm đã hiểu thì bắt đầu trang điểm cho cô. Một tiếng sau, khuôn mặt vốn xinh đẹp chín phần đã biến thành bảy phần, nhưng ánh mắt cô không thay đổi quá nhiều, làm cho người xem bị đôi mắt của cô hấp dẫn.
Tiểu Nguyệt Nha nhìn Khương Niệm trở nên xấu xí hơn rất nhiều, lặng lẽ đưa hộp bánh kem mà mình luyến tiếc không dám ăn cho thợ trang điểm, "Chị ơi, em cho chị bánh ngọt này, chị có thể... "
Thợ trang điểm sững người một lúc.
Đôi mắt Tiểu Nguyệt Nha đỏ hoe nhét bánh ngọt vào tay thợ trang điểm, "Chị làm cho mẹ em đẹp hơn một chút nhé."
Thợ trang điểm bị Tiểu Nguyệt Nha tri kỷ hiểu chuyện làm cho động lòng, trả lại bánh ngọt cho cô bé: "Lần sau chị sẽ vẽ cho mẹ em thật đẹp."
Tiểu Nguyệt Nha không hiểu tại sao, ngây thơ hỏi lại: "Sao không phải bây giờ ạ?"
Khương Niệm dở khóc dở cười, thấp giọng giải thích với cô bé: "Tiểu Nguyệt Nha, đây là do công việc của mẹ yêu cầu phải làm như vậy, đợi chúng ta về nhà sẽ tốt hơn."
Tiểu Nguyệt Nha không hiểu: "Vì sao công việc lại phải làm như vậy?"
"Vì sao nhất định phải làm thế, không có nguyên nhân gì cả, lớn lên con sẽ hiểu thôi." Khương Niệm xoa xoa gương mặt nhỏ, "Chị còn phải làm việc khác, không nên quấy rầy chị nữa, chúng ta qua bên kia ngồi đi."
Cảm xúc của Tiểu Nguyệt Nha hơi trầm xuống, nhưng vẫn nghe lời mẹ, không làm phiền chị trang điểm nữa, cô bé lại đưa bánh kem cho thợ trang điểm: "Lần sau chị nhớ làm cho mẹ em đẹp hơn nhé."
"Được." Dưới ánh mắt chờ mong của Tiểu Nguyệt Nha, thợ trang điểm nhận lấy bánh kem bỏ vào túi, tiếp tục trang điểm cho các diễn viên khác.
Trang điểm xong, Khương Niệm sang phòng bên cạnh thay quần ao, sau đó để đạo diễn phụ trách trang điểm duyệt qua rồi đi chụp ảnh. Nếu không có vấn đề gì xảy ra, chụp ảnh xong bọn họ có thể vè trước và chờ ngày lành tháng tốt là ngày 8 tháng 10 sẽ chính thức khai máy.
-----------------Hết Chương 7-------------------
13/08/2023