Chương 11: Tiểu Nguyệt Nha kiếm tiền nuôi gia đình
Editor: DiiHy
-----------------------o0o-----------------------
Thời tiết nóng bức, tiếng ve sầu kêu râm ran.
Chiếc quạt công nghiệp ở trường quay đang hoạt động hết công suất, phát ra những tiếng vù vù. Đạo diễn Lâm vừa chửi người ta xong, bị tiếng quạt làm cho bực mình, ông quay sang yêu cầu trợ lý đi tắt quạt, nhưng lại nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nha đang ngồi bên cạnh.
Hôm nay Tiểu Nguyệt Nha buộc tóc gọn gàng thành một búi nhỏ tròn tròn, mặc áo phông trắng và quần đùi màu xanh lá, anh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đạo diễn khiến ông ấy nheo mắt: "Đứa bé này..."
Tiểu Nguyệt Nha đang chờ nhặt chai nhựa thấy ông đạo diễn tức giận, liền biết mình không thể ở đây được nữa, nên xoay người chạy ra ngoài, trước khi đi còn không quên cầm theo túi đựng thành quả của mình.
Đạo diễn nhìn cô bé chạy nhanh như gió, nghi hoặc sờ râu quai nón của mình: "Trông tôi đáng sợ lắm à?"
Trợ lý lập tức lắc đầu, ông không đáng sợ, lúc ông nổi giận mới đáng sợ: "Đạo diễn, hiện giờ diễn viên nhí không thể đến, chúng ta đợi hay là chọn người khác?"
Diễn viên nhí mà đạo diễn Lâm chọn để đóng chung với nữ chính gặp tai nạn ở một đoàn phim khác, cần nghỉ ngơi ít nhất ba tháng. Nhưng bây giờ mọi người đã chuẩn bị xong, chỉ chờ diễn viên nhí đó đến để quay, nên đạo diễn Lâm mới tức giận như vậy.
"Thông báo luật sư chấm dứt hợp đồng với bọn họ." Yêu cầu của đạo diễn Lâm rất nghiêm khắc, ông ấy không cho phép bất cứ ai trì hoãn tiến độ của đoàn phim vì lí do cá nhân, đặc biệt là khi bên kia vi phạm hợp đồng trước.
Trợ lý đưa bản kế hoạch dự bị cho đạo diễn Lâm: "Ở đây có năm diễn viên nhí, anh xem thử xem có ai hợp không?"
Đạo diễn Lâm không nhận lấy iPad mà nhìn theo hướng Tiểu Nguyệt Nha bỏ chạy: "Chọn cô bé đó đi."
Khi bị đạo diễn Lâm gọi đến, Khương Niệm tưởng rằng mình diễn không tốt cảnh nào đó, không ngờ lại nghe thấy ông ấy nói muốn để Tiểu Nguyệt Nha thay thế diễn viên nhí đang nằm viện, quay một số cảnh với nữ chính.
Khương Niệm sửng sốt: "Đạo diễn muốn để Tiểu Nguyệt Nha đóng vai con gái của nữ chính bị gửi đến am ni cô?"
Đạo diễn Lâm gật đầu: "Vai diễn này không nhiều cảnh, quay nửa tháng là xong."
Khương Niệm nắm tay Tiểu Nguyệt Nha: "Nhưng con bé không biết gì về diễn xuất cả."
"Không sao, cứ coi như là chơi một trò chơi thôi." Đạo diễn Lâm nhìn trúng đôi mắt linh động của Tiểu Nguyệt Nha, cô bé ngây thơ dễ thương không cần kỹ thuật diễn chuyên nghiệp cũng có thể diễn tả được sự hồn nhiên thuần khiết của con nít.
"Để tôi suy nghĩ đã." Khương Niệm sợ Tiểu Nguyệt Nha bị ảnh hướng xấu, cũng sợ cô bé không thích.
Đạo diễn quay sang hỏi Tiểu Nguyệt Nha đang ngồi bên cạnh: "Tiểu Nguyệt Nha có muốn mặc quần áo giống mẹ và tham gia đóng phim không?"
Tiểu Nguyệt Nha không hiểu lắm: "Đóng phim? Là đi đi lại lại giống như mẹ cháu ạ?"
Đạo diễn Lâm gật đầu.
Tiểu Nguyệt Nha băn khoăn nhíu mày, mềm mại nói: "Ông ơi cháu muốn đi nhặt chai, nếu đi đi lại lại như thế sẽ không nhặt được."
Đạo diễn tiếp lời cô bé: "Cháu nhặt chai làm gì?"
Tiểu Nguyệt Nha trả lời giòn tan: "Kiếm tiền ạ."
Đạo diễn Lân kinh ngạc nhìn cô nhóc mới cao đến đầu gối mình: "Cháu kiếm tiền?"
Tiểu Nguyệt Nha nhẹ nhàng đáp: "Cháu đi kiếm tiền thì mẹ mới không cần làm việc vất vả nữa."
Đạo diễn Lâm không ngờ đứa bé này lại hiểu chuyện như thế: "Đóng phim cũng có thể kiếm được tiền nha. Nếu cháu diễn vai bạn nhỏ này thì ông cũng sẽ phát tiền lương cho cháu."
Hai mắt Tiểu Nguyệt Nha sáng lên: "Tiền lương ạ?"
Đạo diễn gật đầu: "Nhiều tiền hơn việc cháu nhặt chai."
"Cháu muốn đi." Tiểu Nguyệt Nha mong chờ nhìn Khương Niệm: "Mẹ ơi con muốn đi kiếm tiền, đợi con kiếm được tiền con sẽ mua xúc xích cho mẹ nhé."
Khương Niệm không ngờ đạo diễn Lâm lại xảo quyệt đến mức đi dụ dỗ Tiểu Nguyệt Nha.
"Tiểu Nguyệt Nha, mẹ sẽ kiếm tiền nên con không cần phải lo nhà mình không có tiền." Khương Niệm dịu dàng nói với Tiểu Nguyệt Nha: "Đóng phim rất vất vả, con phải mặc quần áo thật dày, đứng dưới trời nắng nóng đến mức đổ mồ hôi, đầu óc choáng váng, vô cùng mệt mỏi."
Khương Niệm kiên nhẫn nói cho Tiểu Nguyệt Nha biết đóng phim rất vất vả: "Bình thường con ngồi trên ghế thoải mái chơi điện thoại, ăn đồ ăn vặt mà con muốn. Nhưng nếu quay phim mà không tốt thì phải quay lại cho đến khi nào tốt thì thôi, con có thể chịu đựng được không? Có dám nói là không sợ mệt không?"
Đối với người lớn có ý chí vững vàng thì quay phim là chuyện dễ dàng, nhưng trẻ con thì không kiên nhẫn được như thế, đọc lời thoại còn không rõ ràng, cũng không có kỹ thuật diễn, để cô bé đi đóng phim đúng là một điều khó khăn.
Tiểu Nguyệt Nha chỉ quan tâm đến lời đạo diễn Lâm vừa nói, đóng phim kiếm được nhiều tiền hơn nhặt chai nhựa: "Mẹ ơi con không sợ mệt, con muốn đóng phim."
Khương Niệm không nói nên lời: "..." Cô nói nãy giờ mà vẫn không lay chuyển được gì sao.
Đạo diễn cười nhìn Khương Niệm: "Nếu đứa bé đã đồng ý thì chúng ta cứ thử một lần đi."
"Tôi sợ con bé làm không tốt." Khương Niệm sợ vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường tiền.
"Trẻ con thì chỉ cần thể hiện đúng bản chất của mình là tốt rồi." Đạo diễn nhìn trúng sự đáng yêu và đôi mắt trong trẻo của Tiểu Nguyệt Nha: "Tôi sẽ bảo người qua đây ký hợp đồng với cô."
Tiểu Nguyệt Nha không có kinh nghiệm, cũng không nổi tiếng nên chỉ nhận được mức giá hữu nghị sau khi trừ thuế là ba vạn tệ.
Nhân vật mà Tiểu Nguyệt Nha đóng tên là Tiểu Đông Chí, cảnh quay không nhiều, chủ yếu xuất hiện xen kẽ trong hồi ức sau này của nữ chính. Đứa bé mà Tiểu Nguyệt Nha đóng vai là con gái của nữ chính Nguyễn Hương Ngọc, từ khi sinh ra đã gầy gò yếu đuối, không chắc có thể sống sót được.
Vì báo thù, Nguyễn Hương Ngọc nhẫn tâm tráo đổi con mình thành một đứa bé trai và đưa con gái ruột đến am ni cô mà mình từng ở ẩn.
Dưới sự chăm sóc tận tình của các sư phụ ở am ni cô, đứa bé miễn cưỡng sống đến năm 5 tuổi. Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Hương Ngọc thường xuyên lấy danh nghĩa bái Phật để thăm đứa trẻ. Mỗi lần đến nàng đều không dám lại gần, chỉ có thể đứng từ đằng xa nhìn đứa bé ngây thơ hồn nhiên.
Nguyễn Hương Ngọc ôm hận thù trong lòng, thủ đoạn rất tàn nhẫn, nghiệp chướng nặng nề, đứa bé này là ánh sáng duy nhất của nàng, tiếc rằng đứa bé mất sớm.
Ngày thứ hai sau khi ký hợp đồng, Tiểu Nguyệt Nha bắt đầu quay phim.
Cô bé không cần trang điểm, khuôn mặt nhỏ gầy trắng nõn rất phù hợp với hình tượng một đứa bé ốm yếu bệnh tật, mặc một trang phục ni cô màu xám, cõng một chiếc gùi nhỏ đi theo sư phụ đi hái rau, trông rất mềm mại đáng yêu.
Khương Niệm không yên lòng để Tiểu Nguyệt Nha đi quay ngoại cảnh một mình nên đi theo chăm sóc, sợ cô bé không quen.
Nhưng Tiểu Nguyệt Nha đã vượt xa sự mong đợi của mọi người, bé không khóc không than mệt, đạo diễn nói gì, hiệu quả quay phim vô cùng tốt.
Sau khi quay xong cảnh đầu tiên, Tiểu Nguyệt Nha ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Khương Niệm, nhỏ giọng hỏi cô: "Mẹ ơi con đóng phim có tốt không?"
"Thể hiện rất tốt." Đạo diễn Lâm xem lại cảnh quay và hài lòng gật đầu: "Rất ăn ảnh, rất có thiên phú."
Khương Niệm gật đầu: "Tốt lắm."
Bé con hồn nhiên đáng yêu, không cần nói gì nhiều, chỉ cần đứng đó đã có thể vào vai đứa trẻ trong phim.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, đuôi lông mày xinh xắn của Tiểu Nguyệt Nha nhướn lên, nhỏ nhẹ hỏi mẹ: "Hôm nay con có thể lấy thêm đùi gà không?"
Tiểu Nguyệt Nha nghe người khác nói sau khi làm xong là phải ăn đùi gà, bé cũng rất thích đùi gà nên lặng lẽ hỏi Khương Niệm xem có được không.
Khương Niệm nghe xong thì bật cười, khích lệ bé con: "Vậy con tự đi hỏi đạo diễn đi."
Tiểu Nguyệt Nha bẻ ngón tay do dự một lúc lâu, cuối cùng mới lấy hết can đảm đi đến bên cạnh đạo diễn: "Ông đạo diễn ơi, ông có thể cho cháu thêm đùi gà không?"
Đạo diễn Lâm nghe mà sướng rơn, hóa ra nhóc con này xoắn xuýt nãy giờ là do muốn lấy thêm đùi gà: "Được. Trưa nay cho cháu thêm đùi gà."
"Cháu muốn hai cái." Tiểu Nguyệt Nha hưng phấn giơ hai ngón tay nho nhỏ.
Trong hộp cơm của đoàn phim, Tiểu Nguyệt Nha thích nhất là đùi gà bự, nhưng một cái thì ăn không đủ, nếu có thêm một cái nữa, bé có thể chia cho mẹ nữa.
Chỉ là mấy cái đùi gà, đạo diễn rất hào phóng nói: "Nếu chút nữa cháu quay tốt thì ông sẽ cho cháu ba cái."
Tiểu Nguyệt Nha vì ba cái đùi gà mà hạ quyết tâm: Ông đạo diễn, cháu nhất định sẽ quay thật tốt."
"Uống nước đi con." Khương Niệm rót nước cho Tiểu Nguyệt Nha uống, thời tiết nắng nóng cần phải bổ sung nhiều nước.
"Tiểu Nguyệt Nha thực sự rất có thiên phú, sau này cô có tính cho con bé vào giới giải trí không?" Trương Mẫn nhìn Khương Niệm đang ngồi dưới mái hiên cho Tiểu Nguyệt Nha uống nước: "Nếu có ý định ký hợp đồng với công ty thì có thể xem xét công ty chúng tôi."
"Con bé còn quá nhỏ, chuyện này để sau rồi tính." Khương Niệm tạm thời không muốn để Tiểu Nguyệt Nha tiếp xúc quá nhiều với những chuyện này.
Trương Mẫn gật đầu hiểu rõ: "Vậy còn cô?"
Kỹ thuật diễn của Khương Niệm cũng không tồi, ngoại hình cũng khá xinh, quan trọng là không thích gây rắc rối, Trương Mẫn muốn giúp người đại diện của mình thu thập một ít máu mới.
Lúc này Khương Niệm mới nhớ tới việc bia đỡ đạn đã ký hợp đồng 5 năm với công ty giải trí Nhạc Giai, còn ba tháng nữa mới hết hạn. Mặc dù công ty đã không còn nhớ đến cô, nhưng để phòng ngừa bất trắc, trong thời gian này cô sẽ không ký hợp đồng với người khác: "Tôi đã ký hợp đồng."
"Cô đã ký hợp đồng?" Quay phim với nhau đã được một thời gian dài mà Trương Mẫn vẫn chưa từng gặp người đại diện của Khương Niệm, còn tưởng cô làm việc một mình.
Khương Niệm gật đầu: "Giải trí Nhạc Giai."
"Nhưng sắp hết hạn rồi, đợi sau khi hết hạn rồi tính tiếp."
Trương Mẫn nghe thấy giải trí Nhạc Giai thì nụ cười trên mặt cũng nhạt dần. Ở giải trí Nhạc Giai có rất nhiều đối thủ một mất một còn của cô ấy, chẳng hạn như Từ Xán, Vương An An, Tạ Thu Ca, đều là những tiểu hoa đang nổi, tranh giành không ít tài nguyên với cô ấy.
"Nếu cô không muốn gia hạn hợp đồng thì có thể đến công ty chúng tôi." Trương Mẫn khách sáo nói rồi đi quay cảnh tiếp theo.
Trương Viên ngồi bên cạnh kích động vỗ bả vai Khương Niệm: "Giàu có đừng quên nhau!"
Khương Niệm khó hiểu nhìn Trương Viên: "Cô nghĩ gì thế? Người ta chỉ khách sáo vậy thôi."
"Hả?" Trương Viên thất vọng thở dài: "Nếu tôi có thể gia nhập giải trí Tạo Tinh thì tốt biết mấy."
Khương Niệm không hiểu: "Có gì mà tốt vậy?"
"Cô không biết à?" Trương Viên vội vàng buôn chuyện với Khương Niệm. Hiện giờ trong nước chỉ có ba công ty giải trí lớn được xếp hạng, còn lại đều là công ty nhỏ hoăc studio.
Hiện nay xếp vị trí số một là giải trí Tạo Tinh, nơi đó có rất nhiều ảnh hậu và ảnh đế cùng các giải thưởng phim truyền hình, điện ảnh. Bộ phim nữ chủ lớn nhất hiện nay cũng do giải trí Tạo Tinh đầu tư.
Xếp thứ hai là giải trí Hướng Dương, được hậu thuẫn bởi một tập đoàn lớn, chỉ mới thành lập cách đây vài năm nhưng có sức ảnh hướng lớn, đại IP* cũng rất nhiều. Giải trí Nhạc Giai mà Khương Niệm vừa nói hiện đang xếp vị trí thứ ba, nhưng danh tiếng không tốt lắm. Vậy nên Trương Viên mới nhắc đến hai công ty trên: "Nếu có thể vào được đó thì chắc chắn tài nguyên sẽ nườm nượp chạy đến tay cô."
*Đại IP: Chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
Khương Niệm phá vỡ mộng tưởng hão huyền của Trương Viên: "Vậy thì cô phải nổi tiếng mới được."
Trương Viên đồng tình: "Cũng đúng, phải có số mệnh thì mới nổi tiếng được."
Hai người trò chuyện một lúc, đạo diễn lại tiếp tục quay phim. Cảnh tiếp theo là Nguyễn Hương Ngọc lén lút đến am ni cô gặp con gái.
Tiểu Nguyệt Nha mặc quần áo màu xám, ngồi xếp bằng trên đệm bồ đoàn, chắp tay tụng kinh cùng với các sư phụ, cái miệng nhỏ như quả anh đào liên tục mấp máy không biết đang lẩm bẩm cái gì. So với các sư phụ đang nghiêm túc niệm kinh thì trông cô bé vô cùng mềm mại đáng yêu.
Mọi người ở phim trường đều rất thích bé: "Tiểu Nguyệt Nha thật ngoan. Tôi muốn nựng một cái quá!"
"Nhìn cách cô bé ngáp kìa, đúng là dễ thương hết phần người khác rồi."
"Đến khi phát sóng, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích cô bé cho xem."
Khương Niệm nghe mọi người khen ngợi, ánh mắt dịu dàng nhìn Tiểu Nguyệt Nha. Dạo này bé con sáng sủa hơn rất nhiều, quả thực làm cho người ta yêu thích.
"Tiểu Nguyệt Nha dễ thương quá, thật muốn trộm về nhà nuôi." Trương Viên nhìn bánh trôi nhỏ mềm mềm mà muốn lao tới nhéo má cô bé: "Hay cô cho tôi mượn Tiểu Nguyệt Nha nuôi vài bữa đi."
Khương Niệm cong môi: "Thích thì tự mình sinh một đứa đi."
Trương Viên lắc đầu: "Tôi không muốn thi chứng chỉ đâu, khó lắm."
"Quá trình tuy hơi gian nan nhưng rất đáng giá." Khương Niệm nhìn Tiểu Nguyệt Nha đang cúi đầu bái Phật theo các sư phụ. Ban đầu cô thực sự không thích con nít, nhưng qua nhiều ngày chung sống, cô càng ngày càng yêu thích Tiểu Nguyệt Nha mềm mại đáng yêu. Mỗi lần nghe con bé ngọt ngào gọi mẹ, trái tim cô đều tan chảy.
----------------Hết Chương 11------------------
08/12/2023
-----------------------o0o-----------------------
Thời tiết nóng bức, tiếng ve sầu kêu râm ran.
Chiếc quạt công nghiệp ở trường quay đang hoạt động hết công suất, phát ra những tiếng vù vù. Đạo diễn Lâm vừa chửi người ta xong, bị tiếng quạt làm cho bực mình, ông quay sang yêu cầu trợ lý đi tắt quạt, nhưng lại nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nha đang ngồi bên cạnh.
Hôm nay Tiểu Nguyệt Nha buộc tóc gọn gàng thành một búi nhỏ tròn tròn, mặc áo phông trắng và quần đùi màu xanh lá, anh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đạo diễn khiến ông ấy nheo mắt: "Đứa bé này..."
Tiểu Nguyệt Nha đang chờ nhặt chai nhựa thấy ông đạo diễn tức giận, liền biết mình không thể ở đây được nữa, nên xoay người chạy ra ngoài, trước khi đi còn không quên cầm theo túi đựng thành quả của mình.
Đạo diễn nhìn cô bé chạy nhanh như gió, nghi hoặc sờ râu quai nón của mình: "Trông tôi đáng sợ lắm à?"
Trợ lý lập tức lắc đầu, ông không đáng sợ, lúc ông nổi giận mới đáng sợ: "Đạo diễn, hiện giờ diễn viên nhí không thể đến, chúng ta đợi hay là chọn người khác?"
Diễn viên nhí mà đạo diễn Lâm chọn để đóng chung với nữ chính gặp tai nạn ở một đoàn phim khác, cần nghỉ ngơi ít nhất ba tháng. Nhưng bây giờ mọi người đã chuẩn bị xong, chỉ chờ diễn viên nhí đó đến để quay, nên đạo diễn Lâm mới tức giận như vậy.
"Thông báo luật sư chấm dứt hợp đồng với bọn họ." Yêu cầu của đạo diễn Lâm rất nghiêm khắc, ông ấy không cho phép bất cứ ai trì hoãn tiến độ của đoàn phim vì lí do cá nhân, đặc biệt là khi bên kia vi phạm hợp đồng trước.
Trợ lý đưa bản kế hoạch dự bị cho đạo diễn Lâm: "Ở đây có năm diễn viên nhí, anh xem thử xem có ai hợp không?"
Đạo diễn Lâm không nhận lấy iPad mà nhìn theo hướng Tiểu Nguyệt Nha bỏ chạy: "Chọn cô bé đó đi."
Khi bị đạo diễn Lâm gọi đến, Khương Niệm tưởng rằng mình diễn không tốt cảnh nào đó, không ngờ lại nghe thấy ông ấy nói muốn để Tiểu Nguyệt Nha thay thế diễn viên nhí đang nằm viện, quay một số cảnh với nữ chính.
Khương Niệm sửng sốt: "Đạo diễn muốn để Tiểu Nguyệt Nha đóng vai con gái của nữ chính bị gửi đến am ni cô?"
Đạo diễn Lâm gật đầu: "Vai diễn này không nhiều cảnh, quay nửa tháng là xong."
Khương Niệm nắm tay Tiểu Nguyệt Nha: "Nhưng con bé không biết gì về diễn xuất cả."
"Không sao, cứ coi như là chơi một trò chơi thôi." Đạo diễn Lâm nhìn trúng đôi mắt linh động của Tiểu Nguyệt Nha, cô bé ngây thơ dễ thương không cần kỹ thuật diễn chuyên nghiệp cũng có thể diễn tả được sự hồn nhiên thuần khiết của con nít.
"Để tôi suy nghĩ đã." Khương Niệm sợ Tiểu Nguyệt Nha bị ảnh hướng xấu, cũng sợ cô bé không thích.
Đạo diễn quay sang hỏi Tiểu Nguyệt Nha đang ngồi bên cạnh: "Tiểu Nguyệt Nha có muốn mặc quần áo giống mẹ và tham gia đóng phim không?"
Tiểu Nguyệt Nha không hiểu lắm: "Đóng phim? Là đi đi lại lại giống như mẹ cháu ạ?"
Đạo diễn Lâm gật đầu.
Tiểu Nguyệt Nha băn khoăn nhíu mày, mềm mại nói: "Ông ơi cháu muốn đi nhặt chai, nếu đi đi lại lại như thế sẽ không nhặt được."
Đạo diễn tiếp lời cô bé: "Cháu nhặt chai làm gì?"
Tiểu Nguyệt Nha trả lời giòn tan: "Kiếm tiền ạ."
Đạo diễn Lân kinh ngạc nhìn cô nhóc mới cao đến đầu gối mình: "Cháu kiếm tiền?"
Tiểu Nguyệt Nha nhẹ nhàng đáp: "Cháu đi kiếm tiền thì mẹ mới không cần làm việc vất vả nữa."
Đạo diễn Lâm không ngờ đứa bé này lại hiểu chuyện như thế: "Đóng phim cũng có thể kiếm được tiền nha. Nếu cháu diễn vai bạn nhỏ này thì ông cũng sẽ phát tiền lương cho cháu."
Hai mắt Tiểu Nguyệt Nha sáng lên: "Tiền lương ạ?"
Đạo diễn gật đầu: "Nhiều tiền hơn việc cháu nhặt chai."
"Cháu muốn đi." Tiểu Nguyệt Nha mong chờ nhìn Khương Niệm: "Mẹ ơi con muốn đi kiếm tiền, đợi con kiếm được tiền con sẽ mua xúc xích cho mẹ nhé."
Khương Niệm không ngờ đạo diễn Lâm lại xảo quyệt đến mức đi dụ dỗ Tiểu Nguyệt Nha.
"Tiểu Nguyệt Nha, mẹ sẽ kiếm tiền nên con không cần phải lo nhà mình không có tiền." Khương Niệm dịu dàng nói với Tiểu Nguyệt Nha: "Đóng phim rất vất vả, con phải mặc quần áo thật dày, đứng dưới trời nắng nóng đến mức đổ mồ hôi, đầu óc choáng váng, vô cùng mệt mỏi."
Khương Niệm kiên nhẫn nói cho Tiểu Nguyệt Nha biết đóng phim rất vất vả: "Bình thường con ngồi trên ghế thoải mái chơi điện thoại, ăn đồ ăn vặt mà con muốn. Nhưng nếu quay phim mà không tốt thì phải quay lại cho đến khi nào tốt thì thôi, con có thể chịu đựng được không? Có dám nói là không sợ mệt không?"
Đối với người lớn có ý chí vững vàng thì quay phim là chuyện dễ dàng, nhưng trẻ con thì không kiên nhẫn được như thế, đọc lời thoại còn không rõ ràng, cũng không có kỹ thuật diễn, để cô bé đi đóng phim đúng là một điều khó khăn.
Tiểu Nguyệt Nha chỉ quan tâm đến lời đạo diễn Lâm vừa nói, đóng phim kiếm được nhiều tiền hơn nhặt chai nhựa: "Mẹ ơi con không sợ mệt, con muốn đóng phim."
Khương Niệm không nói nên lời: "..." Cô nói nãy giờ mà vẫn không lay chuyển được gì sao.
Đạo diễn cười nhìn Khương Niệm: "Nếu đứa bé đã đồng ý thì chúng ta cứ thử một lần đi."
"Tôi sợ con bé làm không tốt." Khương Niệm sợ vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường tiền.
"Trẻ con thì chỉ cần thể hiện đúng bản chất của mình là tốt rồi." Đạo diễn nhìn trúng sự đáng yêu và đôi mắt trong trẻo của Tiểu Nguyệt Nha: "Tôi sẽ bảo người qua đây ký hợp đồng với cô."
Tiểu Nguyệt Nha không có kinh nghiệm, cũng không nổi tiếng nên chỉ nhận được mức giá hữu nghị sau khi trừ thuế là ba vạn tệ.
Nhân vật mà Tiểu Nguyệt Nha đóng tên là Tiểu Đông Chí, cảnh quay không nhiều, chủ yếu xuất hiện xen kẽ trong hồi ức sau này của nữ chính. Đứa bé mà Tiểu Nguyệt Nha đóng vai là con gái của nữ chính Nguyễn Hương Ngọc, từ khi sinh ra đã gầy gò yếu đuối, không chắc có thể sống sót được.
Vì báo thù, Nguyễn Hương Ngọc nhẫn tâm tráo đổi con mình thành một đứa bé trai và đưa con gái ruột đến am ni cô mà mình từng ở ẩn.
Dưới sự chăm sóc tận tình của các sư phụ ở am ni cô, đứa bé miễn cưỡng sống đến năm 5 tuổi. Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Hương Ngọc thường xuyên lấy danh nghĩa bái Phật để thăm đứa trẻ. Mỗi lần đến nàng đều không dám lại gần, chỉ có thể đứng từ đằng xa nhìn đứa bé ngây thơ hồn nhiên.
Nguyễn Hương Ngọc ôm hận thù trong lòng, thủ đoạn rất tàn nhẫn, nghiệp chướng nặng nề, đứa bé này là ánh sáng duy nhất của nàng, tiếc rằng đứa bé mất sớm.
Ngày thứ hai sau khi ký hợp đồng, Tiểu Nguyệt Nha bắt đầu quay phim.
Cô bé không cần trang điểm, khuôn mặt nhỏ gầy trắng nõn rất phù hợp với hình tượng một đứa bé ốm yếu bệnh tật, mặc một trang phục ni cô màu xám, cõng một chiếc gùi nhỏ đi theo sư phụ đi hái rau, trông rất mềm mại đáng yêu.
Khương Niệm không yên lòng để Tiểu Nguyệt Nha đi quay ngoại cảnh một mình nên đi theo chăm sóc, sợ cô bé không quen.
Nhưng Tiểu Nguyệt Nha đã vượt xa sự mong đợi của mọi người, bé không khóc không than mệt, đạo diễn nói gì, hiệu quả quay phim vô cùng tốt.
Sau khi quay xong cảnh đầu tiên, Tiểu Nguyệt Nha ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Khương Niệm, nhỏ giọng hỏi cô: "Mẹ ơi con đóng phim có tốt không?"
"Thể hiện rất tốt." Đạo diễn Lâm xem lại cảnh quay và hài lòng gật đầu: "Rất ăn ảnh, rất có thiên phú."
Khương Niệm gật đầu: "Tốt lắm."
Bé con hồn nhiên đáng yêu, không cần nói gì nhiều, chỉ cần đứng đó đã có thể vào vai đứa trẻ trong phim.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, đuôi lông mày xinh xắn của Tiểu Nguyệt Nha nhướn lên, nhỏ nhẹ hỏi mẹ: "Hôm nay con có thể lấy thêm đùi gà không?"
Tiểu Nguyệt Nha nghe người khác nói sau khi làm xong là phải ăn đùi gà, bé cũng rất thích đùi gà nên lặng lẽ hỏi Khương Niệm xem có được không.
Khương Niệm nghe xong thì bật cười, khích lệ bé con: "Vậy con tự đi hỏi đạo diễn đi."
Tiểu Nguyệt Nha bẻ ngón tay do dự một lúc lâu, cuối cùng mới lấy hết can đảm đi đến bên cạnh đạo diễn: "Ông đạo diễn ơi, ông có thể cho cháu thêm đùi gà không?"
Đạo diễn Lâm nghe mà sướng rơn, hóa ra nhóc con này xoắn xuýt nãy giờ là do muốn lấy thêm đùi gà: "Được. Trưa nay cho cháu thêm đùi gà."
"Cháu muốn hai cái." Tiểu Nguyệt Nha hưng phấn giơ hai ngón tay nho nhỏ.
Trong hộp cơm của đoàn phim, Tiểu Nguyệt Nha thích nhất là đùi gà bự, nhưng một cái thì ăn không đủ, nếu có thêm một cái nữa, bé có thể chia cho mẹ nữa.
Chỉ là mấy cái đùi gà, đạo diễn rất hào phóng nói: "Nếu chút nữa cháu quay tốt thì ông sẽ cho cháu ba cái."
Tiểu Nguyệt Nha vì ba cái đùi gà mà hạ quyết tâm: Ông đạo diễn, cháu nhất định sẽ quay thật tốt."
"Uống nước đi con." Khương Niệm rót nước cho Tiểu Nguyệt Nha uống, thời tiết nắng nóng cần phải bổ sung nhiều nước.
"Tiểu Nguyệt Nha thực sự rất có thiên phú, sau này cô có tính cho con bé vào giới giải trí không?" Trương Mẫn nhìn Khương Niệm đang ngồi dưới mái hiên cho Tiểu Nguyệt Nha uống nước: "Nếu có ý định ký hợp đồng với công ty thì có thể xem xét công ty chúng tôi."
"Con bé còn quá nhỏ, chuyện này để sau rồi tính." Khương Niệm tạm thời không muốn để Tiểu Nguyệt Nha tiếp xúc quá nhiều với những chuyện này.
Trương Mẫn gật đầu hiểu rõ: "Vậy còn cô?"
Kỹ thuật diễn của Khương Niệm cũng không tồi, ngoại hình cũng khá xinh, quan trọng là không thích gây rắc rối, Trương Mẫn muốn giúp người đại diện của mình thu thập một ít máu mới.
Lúc này Khương Niệm mới nhớ tới việc bia đỡ đạn đã ký hợp đồng 5 năm với công ty giải trí Nhạc Giai, còn ba tháng nữa mới hết hạn. Mặc dù công ty đã không còn nhớ đến cô, nhưng để phòng ngừa bất trắc, trong thời gian này cô sẽ không ký hợp đồng với người khác: "Tôi đã ký hợp đồng."
"Cô đã ký hợp đồng?" Quay phim với nhau đã được một thời gian dài mà Trương Mẫn vẫn chưa từng gặp người đại diện của Khương Niệm, còn tưởng cô làm việc một mình.
Khương Niệm gật đầu: "Giải trí Nhạc Giai."
"Nhưng sắp hết hạn rồi, đợi sau khi hết hạn rồi tính tiếp."
Trương Mẫn nghe thấy giải trí Nhạc Giai thì nụ cười trên mặt cũng nhạt dần. Ở giải trí Nhạc Giai có rất nhiều đối thủ một mất một còn của cô ấy, chẳng hạn như Từ Xán, Vương An An, Tạ Thu Ca, đều là những tiểu hoa đang nổi, tranh giành không ít tài nguyên với cô ấy.
"Nếu cô không muốn gia hạn hợp đồng thì có thể đến công ty chúng tôi." Trương Mẫn khách sáo nói rồi đi quay cảnh tiếp theo.
Trương Viên ngồi bên cạnh kích động vỗ bả vai Khương Niệm: "Giàu có đừng quên nhau!"
Khương Niệm khó hiểu nhìn Trương Viên: "Cô nghĩ gì thế? Người ta chỉ khách sáo vậy thôi."
"Hả?" Trương Viên thất vọng thở dài: "Nếu tôi có thể gia nhập giải trí Tạo Tinh thì tốt biết mấy."
Khương Niệm không hiểu: "Có gì mà tốt vậy?"
"Cô không biết à?" Trương Viên vội vàng buôn chuyện với Khương Niệm. Hiện giờ trong nước chỉ có ba công ty giải trí lớn được xếp hạng, còn lại đều là công ty nhỏ hoăc studio.
Hiện nay xếp vị trí số một là giải trí Tạo Tinh, nơi đó có rất nhiều ảnh hậu và ảnh đế cùng các giải thưởng phim truyền hình, điện ảnh. Bộ phim nữ chủ lớn nhất hiện nay cũng do giải trí Tạo Tinh đầu tư.
Xếp thứ hai là giải trí Hướng Dương, được hậu thuẫn bởi một tập đoàn lớn, chỉ mới thành lập cách đây vài năm nhưng có sức ảnh hướng lớn, đại IP* cũng rất nhiều. Giải trí Nhạc Giai mà Khương Niệm vừa nói hiện đang xếp vị trí thứ ba, nhưng danh tiếng không tốt lắm. Vậy nên Trương Viên mới nhắc đến hai công ty trên: "Nếu có thể vào được đó thì chắc chắn tài nguyên sẽ nườm nượp chạy đến tay cô."
*Đại IP: Chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
Khương Niệm phá vỡ mộng tưởng hão huyền của Trương Viên: "Vậy thì cô phải nổi tiếng mới được."
Trương Viên đồng tình: "Cũng đúng, phải có số mệnh thì mới nổi tiếng được."
Hai người trò chuyện một lúc, đạo diễn lại tiếp tục quay phim. Cảnh tiếp theo là Nguyễn Hương Ngọc lén lút đến am ni cô gặp con gái.
Tiểu Nguyệt Nha mặc quần áo màu xám, ngồi xếp bằng trên đệm bồ đoàn, chắp tay tụng kinh cùng với các sư phụ, cái miệng nhỏ như quả anh đào liên tục mấp máy không biết đang lẩm bẩm cái gì. So với các sư phụ đang nghiêm túc niệm kinh thì trông cô bé vô cùng mềm mại đáng yêu.
Mọi người ở phim trường đều rất thích bé: "Tiểu Nguyệt Nha thật ngoan. Tôi muốn nựng một cái quá!"
"Nhìn cách cô bé ngáp kìa, đúng là dễ thương hết phần người khác rồi."
"Đến khi phát sóng, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích cô bé cho xem."
Khương Niệm nghe mọi người khen ngợi, ánh mắt dịu dàng nhìn Tiểu Nguyệt Nha. Dạo này bé con sáng sủa hơn rất nhiều, quả thực làm cho người ta yêu thích.
"Tiểu Nguyệt Nha dễ thương quá, thật muốn trộm về nhà nuôi." Trương Viên nhìn bánh trôi nhỏ mềm mềm mà muốn lao tới nhéo má cô bé: "Hay cô cho tôi mượn Tiểu Nguyệt Nha nuôi vài bữa đi."
Khương Niệm cong môi: "Thích thì tự mình sinh một đứa đi."
Trương Viên lắc đầu: "Tôi không muốn thi chứng chỉ đâu, khó lắm."
"Quá trình tuy hơi gian nan nhưng rất đáng giá." Khương Niệm nhìn Tiểu Nguyệt Nha đang cúi đầu bái Phật theo các sư phụ. Ban đầu cô thực sự không thích con nít, nhưng qua nhiều ngày chung sống, cô càng ngày càng yêu thích Tiểu Nguyệt Nha mềm mại đáng yêu. Mỗi lần nghe con bé ngọt ngào gọi mẹ, trái tim cô đều tan chảy.
----------------Hết Chương 11------------------
08/12/2023