Chương 45: Ngoại truyện 2 (HẾT)
Sau năm thứ năm tốt nghiệp, Hoàng Hi Ngôn nhảy việc, tới làm cho phòng Truyền thông của công ty mạng nào đó ở thành phố Thâm, công việc liên quan đến bảo trì nội dung. Bởi vậy, cô và Tịch Việt lại phải chuyển nhà.
Công ty của Tịch Việt và Tưởng Hỗ Sinh đang hoạt động rất ổn định. Tưởng Hỗ Sinh lại phát triển thêm nghiệp vụ mới, nhận dạy đồ họa, mở lớp học, mời họa sĩ đồ họa chuyên nghiệp làm giảng viên, Tịch Việt thỉnh thoảng cũng lên lớp nhưng anh chỉ dạy lớp cao cấp.
Sáng hôm đó, Hoàng Hi Ngôn tới cửa hàng 4S trả lại xe do cửa hàng cung cấp rồi lấy xe Tịch Việt đã sửa về, bảo là xe của Tịch Việt nhưng từ lúc mua về, Tịch Việt còn chưa chạm tay vào vô lăng lần nào, toàn là cô lái cả.
Buổi sáng, cô tới công ty một chuyến để làm nốt phần việc tồn đọng hôm qua.
Buổi trưa, cô tới công ty đón Tịch Việt đi ăn, chiều đến phải tới công ty môi giới bất động sản xem nhà.
Hoàng Hi Ngôn tới văn phòng công ty Tịch Việt cách giờ tan học dự tính hai mươi phút.
Cô đậu xe ở nhà xe dưới hầm, thừa dịp còn ít thời gian mà tới cửa hàng tiện lợi trên lầu mua nước, thấy tiệm thuốc đối diện bèn tiện thể sang đó một chuyến.
Văn phòng công ty ở tầng 32, một nửa là khu làm việc và nghỉ ngơi của nhân viên, một nửa là lớp học với gần hai mươi máy tính, to cỡ một quán net nhỏ.
Hoàng Hi Ngôn vào khu làm việc trước để chào Tưởng Hỗ Sinh.
Tưởng Hỗ Sinh đang gọi điện thoại trong văn phòng, vội sứt đầu mẻ trán, gần đây anh ta đang hẹn hò với một giáo viên dạy cắm hoa, bị người ta quản sít sao, Hoàng Hi Ngôn đồ rằng người gọi tới có lẽ là cô giáo nọ.
Hoàng Hi Ngôn thấy anh không tiện nói chuyện bèn vẫy tay định đi, ai ngờ ngay sau đó anh đã bị bên kia cúp máy. Anh cầm điện thoại trơ mắt nhìn, sau đó cười bất đắc dĩ, gọi Hoàng Hi Ngôn lại, hỏi có phải cô tới tìm Tịch Việt không.
Hoàng Hi Ngôn bảo phải.
Tưởng Hỗ Sinh cười hỏi: “Hai em đã tìm được nhà chưa?”
“Căn lần trước em và Tịch Việt xem thấy rất thích, chiều nay muốn đi xem lại lần nữa.”
“Hai người cứ xem trước đi, rồi anh sẽ cân nhắc mua chung một khu với hai người.”
“… Xin anh Tưởng tranh thủ thời gian kiếm bạn gái đi thì hơn.” Hoàng Hi Ngôn nói.
“Anh toàn tới nhà bọn em ăn chực, em phiền lắm đấy ạ.” Hoàng Hi Ngôn bồi thêm.
Tưởng Hỗ Sinh cười phá lên.
Nói chuyện với Tưởng Hỗ Sinh xong, Hoàng Hi Ngôn đi sang khu lớp học.
Cô lặng lẽ đẩy cánh cửa bằng kính ra, thấy trên màn hình là tranh vẽ của Tịch Việt và quá trình vẽ tranh của anh.
Rõ ràng bây giờ đã quá giờ nhưng học sinh vẫn rất chú tâm.
Hoàng Hi Ngôn đảo mắt quanh phòng một vòng, không thấy bóng dáng Tịch Việt đâu.
Bấy giờ có một học viên ngồi gần cửa trông thấy Hoàng Hi Ngôn, cô cười vẫy tay chào rồi khẽ hỏi: “Có thấy thầy Tịch Việt đâu không?”
“Mười phút trước thầy ấy và một bạn lớp em ra ngoài, không rõ đi đâu nữa.”
Công ty có tổng cộng ngần ấy chỗ, Hoàng Hi Ngôn đi dạo một vòng, thấy trong phòng khách mở hé, Tịch Việt và một cô gái đang nói chuyện với nhau.
Nhưng cô tới đúng thời khắc xấu hổ, tình cờ nghe thấy Tịch Việt nói “Xin lỗi, tôi đã kết hôn.”
Cô cảm thấy mình nên nhanh chóng rời khỏi, nhưng cô gái kia đã nhìn thấy cô.
Tịch Việt cũng cảm giác được, ngoảnh lại.
Cô đành cười nói: “Anh không có trong phòng học nên…”
Tịch Việt gật đầu với cô gái đang đỏ bừng mặt một cái, như thể xin lỗi cũng như tỏ ý câu chuyện đến đây là kết thúc, rồi quay người đi ra cửa, xắn tay áo Hoàng Hi Ngôn lên xem, “Mấy giờ rồi?”
“… Còn ba phút là đến mười một rưỡi.”
“Thế đi thôi.”
Hoàng Hi Ngôn ngoảnh lại nhìn lướt qua, thấy cô gái đứng trong phòng khách đang rũ vai cúi đầu như đang khóc.
Cô không thánh mẫu đến mức vào an ủi cô ta, nhưng trơ mắt nhìn người khác khóc thì có hơi… Cô đành thở dài một hơi.
Tịch Việt về phòng học tắt máy tính, sau đó rời khỏi công ty với cô.
Trong thang máy, Hoàng Hi Ngôn hỏi Tịch Việt: “Vừa nãy cô gái kia tỏ tình với anh à?”
“Ừ.” Mặt Tịch Việt đong đầy vẻ phiền muộn.
Mấy khóa học trước cũng có nữ sinh cố ý tới ghi danh vì anh, trừ học vẽ thì còn có mục đích khác.
Anh hiểu mấy chuyện ngoài lề này nên không thấy thoải mái chút nào, lại càng lo Hoàng Hi Ngôn sẽ khó chịu, vậy nên không màng chuyện Hoàng Hi Ngôn phản đối mà lúc hai người kết hôn được năm năm đã đăng một bài trên Weibo… Vì không đăng ký kết hôn nên bọn họ xem ngày kỷ niệm cưới là đêm Giáng sinh Tịch Việt cầu hôn cô.
Song anh không ngờ vẫn có người biết rõ anh đã kết hôn mà vẫn không bỏ cuộc.
Anh thấy chuyện này không có chừng mực, cũng không lễ phép.
Nhưng người ta đóng học phí tới học vẽ, anh không thể vì lý do cá nhân mà cấm cửa người ta được.
Cả đời anh cũng không học được cách giao tiếp với người lạ, dường như làm gì cũng khiến người khác mất hứng, ví như ban nãy khiến cô nàng kia khóc không phải là ý định của anh, nhưng anh lại không thể không từ chối thẳng thừng và kiên quyết vạch rõ giới hạn.
Tịch Việt lại lần nữa cân nhắc đến chuyện dạy học qua mạng trong tương lai.
Hoàng Hi Ngôn nói: “Tưởng Hỗ Sinh không đồng ý đâu, anh ấy không để anh dạy trực tuyến vì sợ đoạn phim dạy học sẽ bị rò rỉ mà.”
“Rò rỉ thì thôi, anh không quan tâm.”
Hoàng Hi Ngôn cười, “Thật ra em không để ý đâu, em hoàn toàn tin tưởng anh.”
Tịch Việt nhìn cô: “Trước kia em còn ghen mà.”
“Dù sao bây giờ cũng là vợ chồng rồi, ai rảnh mà ghen bóng ghen gió nữa.”
“…”
Thấy anh có vẻ không vui thật, Hoàng Hi Ngôn cười, kiễng chân nâng mặt anh lên, tranh thủ trước khi thang máy mở ra để hôn anh một cái, “Nếm được chưa?”
“Hả?”
“Vị ghen đấy.”
“Không thấy.” Tịch Việt nghiêm túc ôm eo cô, cúi đầu, “Để anh nếm lại xem nào.”
Buổi trưa ăn cơm xong, chiều đến bọn họ lại cùng người môi giới đi xem lại căn hộ nọ.
Đó là căn hộ rộng rãi với ba phòng ngủ, điều kiện khu vực, hoàn cảnh khu nhà, cách bài trí và bắt sáng trong nhà hầu như đều phù hợp với nhu cầu của hai người.
Hai người bàn bạc một chút, không do dự nữa mà hẹn với bên môi giới lần sau gặp sẽ ký hợp đồng luôn.
Người môi giới nói: “Lần sau tới, anh chị nhớ mang theo sổ hộ khẩu, thẻ căn cước, giấy chứng nhận kết hôn và sao kê của ngân hàng nhé.”
Hoàng Hi Ngôn ngắt lời cô ta, “À… Chúng tôi không có giấy đăng ký kết hôn.”
Người môi giới hơi ngạc nhiên, “Hai người không phải vợ chồng à?”
“Phải, nhưng không đăng ký kết hôn.”
Người môi giới bèn bảo: “Thế cũng không sao, sống chung cũng được, nhưng thủ tục hơi khác một chút.”
Xem nhà xong, Hoàng Hi Ngôn lái xe chở cả hai về lại chung cư họ đang thuê.
Trước khi lên lầu, cô tới chỗ nhận chuyển phát lấy đồ.
Về đến nhà, Hoàng Hi Ngôn dùng dao rọc giấy khui thùng hàng.
Tịch Việt vào phòng tắm rửa tay, lúc đi ra phát hiện Hoàng Hi Ngôn đang ngồi xổm ở cửa phòng khách, ngẩn ngơ nhìn cái thùng, bèn đi tới hỏi cô, “Sao thế?”
Hoàng Hi Ngôn lắc đầu một cái, đưa cái thùng cho anh xem.
Bên trong có hai thứ, một là hộp quà đựng chiếc vòng tay của một thương hiệu đắt tiền, ngoài ra còn có một tấm bưu thiếp với phong cảnh thảo nguyên châu Phi, đóng rất nhiều dấu bưu điện ghi lời chúc ngắn gọn nhưng không ký tên.
Bắt đầu từ năm ngoái, hàng năm cứ đến sinh nhật là Hoàng Hi Ngôn lại nhận được hai món đồ như vậy, quà là từ Hoàng An Ngôn, bưu thiếp là từ Viên Lệnh Thu sau khi bà ly hôn, xin nghỉ hưu non đi chu du khắp thế giới.
Năm nay cũng vậy.
Hễ Hoàng Hi Ngôn nhận được sẽ gửi tin nhắn Wechat cảm ơn.
Họ trò chuyện đôi câu, không giao lưu gì thêm.
Có lẽ rất nhiều năm sau cô sẽ có thể quên hết mọi thứ mà cười xòa, giống như một người trưởng thành thực sự, rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống mà thản nhiên uống trà với họ.
Nhưng cô biết chắc chắn không phải là bây giờ.
Nhận quà xong, Hoàng Hi Ngôn về phòng, trước khi cầm quần áo ngủ chuẩn bị đi tắm, cô sực nhớ ra điều gì bèn tới chỗ ba lô lấy thứ vừa mua trong hiệu thuốc ra.
Thừa dịp Hoàng Hi Ngôn đi tắm, Tịch Việt khởi động máy hút bụi cầm tay, dọn dẹp phòng ốc một lượt.
Lát sau, Hoàng Hi Ngôn mặc đồ ngủ đi ra, đầu đội mũ che tóc, không đi sấy tóc ngay mà tới chỗ tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu nướng ra chuẩn bị bữa tối.
Tịch Việt cũng vào tắm qua, thay đồ rồi vào bếp phụ cô.
Lúc Hoàng Hi Ngôn cắt cà chua, cô liếc sang Tịch Việt, so sánh anh bây giờ với năm năm trước, hình như ngoài việc được cô nuôi khỏe mạnh hơn thì anh không thay đổi gì mấy, vẫn xuất trần xa cách mọi người, hầu hết thời gian sống trong thế giới của mình, bởi vậy mà ánh mắt anh trước giờ luôn trong veo.
Một người cả đời luôn sống đơn giản.
“Tịch Việt này.” Hoàng Hi Ngôn chợt mở miệng gọi anh.
“Hả?”
“Anh có ghét con nít không?”
Tịch Việt nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhớ lại mấy lần tiếp xúc với Diệu Diệu – con gái Triệu Lộ Lộ rồi đáp, “Bình thường.”
“Thế là anh thích con nít à?”
“… Cũng bình thường.”
“Vậy anh có từng nghĩ tương lai chúng ta sẽ có con không?”
“Chỉ cần em thích, anh thì sao cũng được.”
“Thật á?”
“Ừ.”
Hoàng Hi Ngôn khẽ thở phào, “Nếu em bảo… không phải tương lai, mà là hiện tại…”
Tịch Việt hơi ngớ ra, quay sang nhìn cô.
Hoàng Hi Ngôn mở vòi nước rửa tay sạch sẽ, lấy giấy bếp lau sạch nước trên tay, thò tay vào túi áo ngủ lấy điện thoại ra, mở một tấm hình trong thư mục ảnh rồi đưa anh xem.
Hoàng Hi Ngôn dựa vào bồn rửa, nhìn anh nói, “Có lẽ… mình vẫn phải đi đăng ký kết hôn thôi, nếu không sau này sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền phức, ví như hộ khẩu của đứa bé, và…”
Cô không thể nói hết câu vì Tịch Việt đã bước tới ôm cô vào lòng.
Anh ôm chặt lấy cô, mạnh đến độ khiến cô ngạt thở.
Trong tay anh còn cầm điện thoại chưa tắt màn hình, là một tấm ảnh cô chụp cách đó nửa tiếng, bên trên là que thử thai hiện rõ hai vạch.
“Này.” Hoàng Hi Ngôn cười, “Phiền thật, sau này em phải chăm sóc những hai người.”
*
[Mẩu chuyện nhỏ nhiều năm sau]
Bé Tịch hỏi Tịch Việt: “Bố ơi, bố yêu con hơn hay là yêu mẹ hơn ạ?”
Tịch Việt nghiêm túc trả lời: “Bố sẽ không yêu bất cứ ai trên đời hơn mẹ con hết.”
Bé Tịch: “Bất cứ ai trên đời bao gồm cả con ạ?”
Tịch Việt: “Bao gồm cả con.”
Bé Tịch mếu máo rồi òa khóc.
Hoàng Hi Ngôn đang ở trong phòng làm việc nghe tiếng vội chạy ra ôm lấy con gái rồi lườm Tịch Việt một cái, “Anh xem đi, anh làm nó khóc em lại phải dỗ!”
Tịch Việt nhìn cô, nở nụ cười đầy vô tội mà dịu dàng.
HẾT
Công ty của Tịch Việt và Tưởng Hỗ Sinh đang hoạt động rất ổn định. Tưởng Hỗ Sinh lại phát triển thêm nghiệp vụ mới, nhận dạy đồ họa, mở lớp học, mời họa sĩ đồ họa chuyên nghiệp làm giảng viên, Tịch Việt thỉnh thoảng cũng lên lớp nhưng anh chỉ dạy lớp cao cấp.
Sáng hôm đó, Hoàng Hi Ngôn tới cửa hàng 4S trả lại xe do cửa hàng cung cấp rồi lấy xe Tịch Việt đã sửa về, bảo là xe của Tịch Việt nhưng từ lúc mua về, Tịch Việt còn chưa chạm tay vào vô lăng lần nào, toàn là cô lái cả.
Buổi sáng, cô tới công ty một chuyến để làm nốt phần việc tồn đọng hôm qua.
Buổi trưa, cô tới công ty đón Tịch Việt đi ăn, chiều đến phải tới công ty môi giới bất động sản xem nhà.
Hoàng Hi Ngôn tới văn phòng công ty Tịch Việt cách giờ tan học dự tính hai mươi phút.
Cô đậu xe ở nhà xe dưới hầm, thừa dịp còn ít thời gian mà tới cửa hàng tiện lợi trên lầu mua nước, thấy tiệm thuốc đối diện bèn tiện thể sang đó một chuyến.
Văn phòng công ty ở tầng 32, một nửa là khu làm việc và nghỉ ngơi của nhân viên, một nửa là lớp học với gần hai mươi máy tính, to cỡ một quán net nhỏ.
Hoàng Hi Ngôn vào khu làm việc trước để chào Tưởng Hỗ Sinh.
Tưởng Hỗ Sinh đang gọi điện thoại trong văn phòng, vội sứt đầu mẻ trán, gần đây anh ta đang hẹn hò với một giáo viên dạy cắm hoa, bị người ta quản sít sao, Hoàng Hi Ngôn đồ rằng người gọi tới có lẽ là cô giáo nọ.
Hoàng Hi Ngôn thấy anh không tiện nói chuyện bèn vẫy tay định đi, ai ngờ ngay sau đó anh đã bị bên kia cúp máy. Anh cầm điện thoại trơ mắt nhìn, sau đó cười bất đắc dĩ, gọi Hoàng Hi Ngôn lại, hỏi có phải cô tới tìm Tịch Việt không.
Hoàng Hi Ngôn bảo phải.
Tưởng Hỗ Sinh cười hỏi: “Hai em đã tìm được nhà chưa?”
“Căn lần trước em và Tịch Việt xem thấy rất thích, chiều nay muốn đi xem lại lần nữa.”
“Hai người cứ xem trước đi, rồi anh sẽ cân nhắc mua chung một khu với hai người.”
“… Xin anh Tưởng tranh thủ thời gian kiếm bạn gái đi thì hơn.” Hoàng Hi Ngôn nói.
“Anh toàn tới nhà bọn em ăn chực, em phiền lắm đấy ạ.” Hoàng Hi Ngôn bồi thêm.
Tưởng Hỗ Sinh cười phá lên.
Nói chuyện với Tưởng Hỗ Sinh xong, Hoàng Hi Ngôn đi sang khu lớp học.
Cô lặng lẽ đẩy cánh cửa bằng kính ra, thấy trên màn hình là tranh vẽ của Tịch Việt và quá trình vẽ tranh của anh.
Rõ ràng bây giờ đã quá giờ nhưng học sinh vẫn rất chú tâm.
Hoàng Hi Ngôn đảo mắt quanh phòng một vòng, không thấy bóng dáng Tịch Việt đâu.
Bấy giờ có một học viên ngồi gần cửa trông thấy Hoàng Hi Ngôn, cô cười vẫy tay chào rồi khẽ hỏi: “Có thấy thầy Tịch Việt đâu không?”
“Mười phút trước thầy ấy và một bạn lớp em ra ngoài, không rõ đi đâu nữa.”
Công ty có tổng cộng ngần ấy chỗ, Hoàng Hi Ngôn đi dạo một vòng, thấy trong phòng khách mở hé, Tịch Việt và một cô gái đang nói chuyện với nhau.
Nhưng cô tới đúng thời khắc xấu hổ, tình cờ nghe thấy Tịch Việt nói “Xin lỗi, tôi đã kết hôn.”
Cô cảm thấy mình nên nhanh chóng rời khỏi, nhưng cô gái kia đã nhìn thấy cô.
Tịch Việt cũng cảm giác được, ngoảnh lại.
Cô đành cười nói: “Anh không có trong phòng học nên…”
Tịch Việt gật đầu với cô gái đang đỏ bừng mặt một cái, như thể xin lỗi cũng như tỏ ý câu chuyện đến đây là kết thúc, rồi quay người đi ra cửa, xắn tay áo Hoàng Hi Ngôn lên xem, “Mấy giờ rồi?”
“… Còn ba phút là đến mười một rưỡi.”
“Thế đi thôi.”
Hoàng Hi Ngôn ngoảnh lại nhìn lướt qua, thấy cô gái đứng trong phòng khách đang rũ vai cúi đầu như đang khóc.
Cô không thánh mẫu đến mức vào an ủi cô ta, nhưng trơ mắt nhìn người khác khóc thì có hơi… Cô đành thở dài một hơi.
Tịch Việt về phòng học tắt máy tính, sau đó rời khỏi công ty với cô.
Trong thang máy, Hoàng Hi Ngôn hỏi Tịch Việt: “Vừa nãy cô gái kia tỏ tình với anh à?”
“Ừ.” Mặt Tịch Việt đong đầy vẻ phiền muộn.
Mấy khóa học trước cũng có nữ sinh cố ý tới ghi danh vì anh, trừ học vẽ thì còn có mục đích khác.
Anh hiểu mấy chuyện ngoài lề này nên không thấy thoải mái chút nào, lại càng lo Hoàng Hi Ngôn sẽ khó chịu, vậy nên không màng chuyện Hoàng Hi Ngôn phản đối mà lúc hai người kết hôn được năm năm đã đăng một bài trên Weibo… Vì không đăng ký kết hôn nên bọn họ xem ngày kỷ niệm cưới là đêm Giáng sinh Tịch Việt cầu hôn cô.
Song anh không ngờ vẫn có người biết rõ anh đã kết hôn mà vẫn không bỏ cuộc.
Anh thấy chuyện này không có chừng mực, cũng không lễ phép.
Nhưng người ta đóng học phí tới học vẽ, anh không thể vì lý do cá nhân mà cấm cửa người ta được.
Cả đời anh cũng không học được cách giao tiếp với người lạ, dường như làm gì cũng khiến người khác mất hứng, ví như ban nãy khiến cô nàng kia khóc không phải là ý định của anh, nhưng anh lại không thể không từ chối thẳng thừng và kiên quyết vạch rõ giới hạn.
Tịch Việt lại lần nữa cân nhắc đến chuyện dạy học qua mạng trong tương lai.
Hoàng Hi Ngôn nói: “Tưởng Hỗ Sinh không đồng ý đâu, anh ấy không để anh dạy trực tuyến vì sợ đoạn phim dạy học sẽ bị rò rỉ mà.”
“Rò rỉ thì thôi, anh không quan tâm.”
Hoàng Hi Ngôn cười, “Thật ra em không để ý đâu, em hoàn toàn tin tưởng anh.”
Tịch Việt nhìn cô: “Trước kia em còn ghen mà.”
“Dù sao bây giờ cũng là vợ chồng rồi, ai rảnh mà ghen bóng ghen gió nữa.”
“…”
Thấy anh có vẻ không vui thật, Hoàng Hi Ngôn cười, kiễng chân nâng mặt anh lên, tranh thủ trước khi thang máy mở ra để hôn anh một cái, “Nếm được chưa?”
“Hả?”
“Vị ghen đấy.”
“Không thấy.” Tịch Việt nghiêm túc ôm eo cô, cúi đầu, “Để anh nếm lại xem nào.”
Buổi trưa ăn cơm xong, chiều đến bọn họ lại cùng người môi giới đi xem lại căn hộ nọ.
Đó là căn hộ rộng rãi với ba phòng ngủ, điều kiện khu vực, hoàn cảnh khu nhà, cách bài trí và bắt sáng trong nhà hầu như đều phù hợp với nhu cầu của hai người.
Hai người bàn bạc một chút, không do dự nữa mà hẹn với bên môi giới lần sau gặp sẽ ký hợp đồng luôn.
Người môi giới nói: “Lần sau tới, anh chị nhớ mang theo sổ hộ khẩu, thẻ căn cước, giấy chứng nhận kết hôn và sao kê của ngân hàng nhé.”
Hoàng Hi Ngôn ngắt lời cô ta, “À… Chúng tôi không có giấy đăng ký kết hôn.”
Người môi giới hơi ngạc nhiên, “Hai người không phải vợ chồng à?”
“Phải, nhưng không đăng ký kết hôn.”
Người môi giới bèn bảo: “Thế cũng không sao, sống chung cũng được, nhưng thủ tục hơi khác một chút.”
Xem nhà xong, Hoàng Hi Ngôn lái xe chở cả hai về lại chung cư họ đang thuê.
Trước khi lên lầu, cô tới chỗ nhận chuyển phát lấy đồ.
Về đến nhà, Hoàng Hi Ngôn dùng dao rọc giấy khui thùng hàng.
Tịch Việt vào phòng tắm rửa tay, lúc đi ra phát hiện Hoàng Hi Ngôn đang ngồi xổm ở cửa phòng khách, ngẩn ngơ nhìn cái thùng, bèn đi tới hỏi cô, “Sao thế?”
Hoàng Hi Ngôn lắc đầu một cái, đưa cái thùng cho anh xem.
Bên trong có hai thứ, một là hộp quà đựng chiếc vòng tay của một thương hiệu đắt tiền, ngoài ra còn có một tấm bưu thiếp với phong cảnh thảo nguyên châu Phi, đóng rất nhiều dấu bưu điện ghi lời chúc ngắn gọn nhưng không ký tên.
Bắt đầu từ năm ngoái, hàng năm cứ đến sinh nhật là Hoàng Hi Ngôn lại nhận được hai món đồ như vậy, quà là từ Hoàng An Ngôn, bưu thiếp là từ Viên Lệnh Thu sau khi bà ly hôn, xin nghỉ hưu non đi chu du khắp thế giới.
Năm nay cũng vậy.
Hễ Hoàng Hi Ngôn nhận được sẽ gửi tin nhắn Wechat cảm ơn.
Họ trò chuyện đôi câu, không giao lưu gì thêm.
Có lẽ rất nhiều năm sau cô sẽ có thể quên hết mọi thứ mà cười xòa, giống như một người trưởng thành thực sự, rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống mà thản nhiên uống trà với họ.
Nhưng cô biết chắc chắn không phải là bây giờ.
Nhận quà xong, Hoàng Hi Ngôn về phòng, trước khi cầm quần áo ngủ chuẩn bị đi tắm, cô sực nhớ ra điều gì bèn tới chỗ ba lô lấy thứ vừa mua trong hiệu thuốc ra.
Thừa dịp Hoàng Hi Ngôn đi tắm, Tịch Việt khởi động máy hút bụi cầm tay, dọn dẹp phòng ốc một lượt.
Lát sau, Hoàng Hi Ngôn mặc đồ ngủ đi ra, đầu đội mũ che tóc, không đi sấy tóc ngay mà tới chỗ tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu nướng ra chuẩn bị bữa tối.
Tịch Việt cũng vào tắm qua, thay đồ rồi vào bếp phụ cô.
Lúc Hoàng Hi Ngôn cắt cà chua, cô liếc sang Tịch Việt, so sánh anh bây giờ với năm năm trước, hình như ngoài việc được cô nuôi khỏe mạnh hơn thì anh không thay đổi gì mấy, vẫn xuất trần xa cách mọi người, hầu hết thời gian sống trong thế giới của mình, bởi vậy mà ánh mắt anh trước giờ luôn trong veo.
Một người cả đời luôn sống đơn giản.
“Tịch Việt này.” Hoàng Hi Ngôn chợt mở miệng gọi anh.
“Hả?”
“Anh có ghét con nít không?”
Tịch Việt nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhớ lại mấy lần tiếp xúc với Diệu Diệu – con gái Triệu Lộ Lộ rồi đáp, “Bình thường.”
“Thế là anh thích con nít à?”
“… Cũng bình thường.”
“Vậy anh có từng nghĩ tương lai chúng ta sẽ có con không?”
“Chỉ cần em thích, anh thì sao cũng được.”
“Thật á?”
“Ừ.”
Hoàng Hi Ngôn khẽ thở phào, “Nếu em bảo… không phải tương lai, mà là hiện tại…”
Tịch Việt hơi ngớ ra, quay sang nhìn cô.
Hoàng Hi Ngôn mở vòi nước rửa tay sạch sẽ, lấy giấy bếp lau sạch nước trên tay, thò tay vào túi áo ngủ lấy điện thoại ra, mở một tấm hình trong thư mục ảnh rồi đưa anh xem.
Hoàng Hi Ngôn dựa vào bồn rửa, nhìn anh nói, “Có lẽ… mình vẫn phải đi đăng ký kết hôn thôi, nếu không sau này sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền phức, ví như hộ khẩu của đứa bé, và…”
Cô không thể nói hết câu vì Tịch Việt đã bước tới ôm cô vào lòng.
Anh ôm chặt lấy cô, mạnh đến độ khiến cô ngạt thở.
Trong tay anh còn cầm điện thoại chưa tắt màn hình, là một tấm ảnh cô chụp cách đó nửa tiếng, bên trên là que thử thai hiện rõ hai vạch.
“Này.” Hoàng Hi Ngôn cười, “Phiền thật, sau này em phải chăm sóc những hai người.”
*
[Mẩu chuyện nhỏ nhiều năm sau]
Bé Tịch hỏi Tịch Việt: “Bố ơi, bố yêu con hơn hay là yêu mẹ hơn ạ?”
Tịch Việt nghiêm túc trả lời: “Bố sẽ không yêu bất cứ ai trên đời hơn mẹ con hết.”
Bé Tịch: “Bất cứ ai trên đời bao gồm cả con ạ?”
Tịch Việt: “Bao gồm cả con.”
Bé Tịch mếu máo rồi òa khóc.
Hoàng Hi Ngôn đang ở trong phòng làm việc nghe tiếng vội chạy ra ôm lấy con gái rồi lườm Tịch Việt một cái, “Anh xem đi, anh làm nó khóc em lại phải dỗ!”
Tịch Việt nhìn cô, nở nụ cười đầy vô tội mà dịu dàng.
HẾT