Chương 43
Vào tháng Tám, Hà Tiêu đến trường đại học ở thành phố Sùng báo danh, cậu ta tới sớm, cách ngày nhập học những mấy ngày bèn tới thành phố Nam một chuyến để ăn với hai người Hoàng Hi Ngôn bữa cơm.
Có lẽ vì nửa năm không gặp, lúc vừa trông thấy Hà Tiêu, Hoàng Hi Ngôn cảm thấy cậu ta đen đi hẳn một tông, không biết có phải vì thi Đại học xong suốt ngày đi chơi hay không.
Mà Hà Tiêu thấy Hoàng Hi Ngôn lại cảm thấy hình như cô sáng sủa hơn ngày trước nhiều, người đang yêu chẳng thể che giấu cặp mắt luôn đong đầy ý cười. Cậu ta còn phát hiện một sự thay đổi nữa, chỉ vào gò má trái của cô, hỏi: “Chỗ này của chị…”
Hoàng Hi Ngôn giơ tay chạm vào nơi ấy, “Nhạt rồi đúng không?”
“Chị đi bắn laser rồi à?”
Hoàng Hi Ngôn gật đầu.
“Tốt quá.” Hà Tiêu xoa xoa sống mũi, thấy Tịch Việt đứng đối diện với vẻ dửng dưng thì liếc anh, luôn thấy ngứa mắt anh.
Hoàng Hi Ngôn mới bắn laser hai lần, cần ăn đồ thanh đạm không chứa sắc tố, bởi vậy bữa này họ ăn món Nhật khá nhạt miệng.
Trên người Hà Tiêu hơi có mùi chợ búa, lại thêm cả tính trẻ trâu của tuổi mới lớn, cứ khăng khăng đòi uống mấy chén với Tịch Việt. Rượu có thể bày tỏ tình hữu nghị, khúc mắc, xa cách hoặc sự thù địch của đàn ông với nhau, nó là dung môi của toàn bộ cảm xúc. Dù sao Hoàng Hi Ngôn cũng thấy không ổn, cô chỉ biết tốt hơn hết là không để Tịch Việt uống rượu, sợ dạ dày anh lại đau.
Tịch Việt như biết cô định nói gì, bèn đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay cô, khẽ nói: “Không sao.”
“Anh chắc chứ? Nếu có chuyện gì thì em sẽ mắng anh đấy.”
Tịch Việt cười một cái.
Hà Tiêu vốn tưởng Tịch Việt sẽ ra sức chối từ, hoặc là dây dưa kéo dài, không ngờ phong cách uống rượu của anh lại cực kỳ quyết liệt, chẳng nói chẳng rằng nốc một hơi cạn đáy.
Cậu ta chẳng qua mới tốt nghiệp cấp Ba, bình thường uống tí bia với bạn là căng, thấy Tịch Việt uống nhanh như vậy thì hơi sợ, sợ mình đấu không lại anh. Say không quan trọng, nhưng say rồi làm trò cười trước mặt Hoàng Hi Ngôn thì được chẳng bù mất.
Bởi vậy, sau mấy chén rượu trắng, cậu ta xị mặt dừng lại đúng lúc, tỏ ý công nhận thành ý của Tịch Việt, dừng ở đây được rồi, ăn tối thôi.
Hoàng Hi Ngôn lén cười mấy tiếng.
Sau khi bắt đầu ăn đàng hoàng, Hà Tiêu mới nói lần này cậu ta tới có mang cả quà của dì Trương nhờ chuyển cho hai người.
Hoàng Hi Ngôn nhìn sang Tịch Việt, hỏi Hà Tiêu: “Dạo này dì Trương thế nào?”
Hà Tiêu đáp: “Rất tốt, dù sao thì ngày ngày cũng thu tiền nhà với đánh vài ván bài mà, dì ấy bảo khi nào hai người rảnh thì ghé chơi.”
“Cảm ơn em.” Hoàng Hi Ngôn lại nhìn Tịch Việt, “Có khi Trung thu hoặc Tết năm nay bọn chị sẽ tới đó một chút.”
Mặt Tịch Việt không có vẻ gì là phản đối.
Cơm nước xong xuôi, họ rời khỏi nhà hàng Nhật.
Hà Tiêu ở một nhà nghỉ gần ga tàu cao tốc, có thể bắt tàu điện ngầm tới thẳng đó.
Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt muốn tiễn cậu ta tới trạm tàu điện ngầm cậu ta từ chối khéo song lại tỏ ý muốn nói riêng mấy câu với Hoàng Hi Ngôn. Tịch Việt không nói gì, bảo muốn sang siêu thị bên kia đường mua bao thuốc, xoa đầu Hoàng Hi Ngôn một cái rồi xoay người đi, chừa lại không gian riêng cho hai người họ.
Hoàng Hi Ngôn cười hỏi Hà Tiêu, “Em muốn nói gì với chị thế?”
Hà Tiêu gãi gãi đầu, cụp mắt xuống, hồi lâu mới nói: “Lúc tới đây em đã nghĩ xong đâu đấy, vậy mà giờ lại đột nhiên quên mất định nói gì rồi…”
Hoàng Hi Ngôn cười khẽ, cũng không giục cậu ta, kiên nhẫn chờ cậu ta “nhớ ra” chuyện muốn nói.
Rất lâu sau, Hà Tiêu lấy mu bàn tay che miệng, khẽ hắng giọng một cái, “… Thật ra em vẫn có chút không cam tâm. Ai cũng được, cớ sao lại là Tịch Việt. Anh ta có thể lo cho chị sao, tự anh ta cũng sống dở chết dở mà. Nhưng hôm nay gặp, thấy chị vui vẻ như vậy thì em chẳng biết nói gì… chỉ trách em sinh muộn mấy năm.”
Hoàng Hi Ngôn lắc đầu, “Hồi lâu chị từng nói rồi mà, chuyện này không liên quan đến tuổi tác. Em đừng tự coi nhẹ bản thân, chị và Tịch Việt đều cực kỳ ngưỡng mộ sự thẳng thắn và dũng cảm của em. Chị tin sau này em chắc chắn sẽ gặp được một người đáp lại em.”
Hà Tiêu nhìn cô, “Trước khi thi tốt nghiệp, nghĩ đến chuyện thi xong có thể danh chính ngôn thuận gặp chị mới khiến em đủ kiên trì và quyết tâm. Em biết đây chỉ là vở kịch một vai, nhưng có một mục tiêu ảo cũng tốt.”
“Nhưng mỗi bước mà em hướng tới mục tiêu chắc chắn không phải là ảo.”
“Chị lại nữa, em cảm thấy chị nên đi làm cô giáo mới đúng.” Hà Tiêu bĩu môi.
Hoàng Hi Ngôn cười, “Chị rất trân trọng tình bạn với em, thật đấy. Nếu em gặp khó khăn gì ở trường, cần chị giúp gì thì nhất định phải tìm chị nhé.”
Hà Tiêu không từ chối ý tốt của cô, mặc dù cậu ta biết nếu không có chuyện gì đặc biệt thì mình hẳn là sẽ không tìm cô nữa, “… Em đi đây, hai người về nghỉ ngơi đi.”
Hoàng Hi Ngôn gật đầu.
Sau cùng, Hà Tiêu nhìn cô một lát, “Chị phải sống tốt đấy.”
“Ừ.”
Hà Tiêu lùi ra sau một bước, rồi lại khựng lại, nhìn cô với hốc mắt bấy giờ đã đỏ hoe, “Em có thể ôm chị một cái không?”
Hoàng Hi Ngôn mỉm cười, hào phóng gật đầu.
Hà Tiêu tiến tới, ôm hờ cô.
Tầm nửa giây, cậu ta thầm nhủ lời tạm biệt cô trong lòng.
Sau đó lịch sự vỗ nhẹ bờ vai cô rồi lùi lại, không nhìn mặt Hoàng Hi Ngôn nữa, đột nhiên quay lưng đi, xỏ tay vào túi quần nói, “Em đi đây.”
“Bái bai, đi đường cẩn thận nhé!”
Hà Tiêu giơ một tay vẫy vẫy.
Bước chân mỗi lúc một nhanh, mới đó đã lẫn vào dòng người rồi dần dần khuất dạng.
Giữa lúc Hoàng Hi Ngôn còn bần thần, một bàn tay xoa gáy cô, hỏi cô bằng giọng trong veo: “Hà Tiêu đi rồi à?”
Hoàng Hi Ngôn gật đầu.
Tịch Việt lại sang cửa hàng tiện lợi mua một ly sữa chua, đâm ống hút vào đưa cho cô, rồi nắm tay cô đi về nhà. Không vội đón xe, chỉ muốn tản bộ.
Tịch Việt không hỏi hai người đã nói gì với nhau, anh tin tưởng Hoàng Hi Ngôn tuyệt đối.
Hoàng Hi Ngôn cũng không kể, bởi cô biết Tịch Việt luôn tin tưởng mình.
Vả lại cũng chẳng có gì đáng nói.
Tạm biệt hay gặp gỡ đều là chuyện thường ở đời. Có thể ở bên nhau một khoảng thời gian đã là kỳ tích, không phải bất cứ cuộc gặp gỡ nào cũng có kết quả.
Cô uống hai hớp sữa chua, đưa cho Tịch Việt, anh dùng ống hút cô đã dùng, cũng uống hai hớp.
Cô hỏi: “Dạ dày anh bây giờ có khó chịu không?”
Tịch Việt có vẻ nghiêm túc cảm nhận một lát, mới đáp: “Không có.”
Hoàng Hi Ngôn cười nói, “Xem ra sau này em phải theo dõi gắt gao ba bữa một ngày của anh mới được.”
*
Hầu hết mọi đồ dùng hiện tại của Hoàng Hi Ngôn đều chuyển từ ký túc xá và nhà trọ cũ của cô tới.
Có ít đồ cũ còn để ở nhà, thừa dịp nghỉ lễ Quốc khánh, cô tính về nhà một chuyện để dọn đồ chuyển tới chung cư hiện tại.
Cô có Wechat của dì giúp việc bèn hỏi dì ấy thời gian nhà không có ai để về thành phố Sùng một chuyến.
Tịch Việt có thời gian nên đã đi cùng cô, nhưng cô bảo tốt hơn hết anh đừng vào nhà, cứ đợi cô ở cổng khu nhà là được.
Hoàng Hi Ngôn kéo chiếc va li cỡ trung, lấy chìa mở cửa, vào nhà.
Lúc cô lên lầu thì nghe tiếng Viên Lệnh Thu vọng tới từ chỗ phòng tắm: “Ai về đấy?”
Hoàng Hi Ngôn sững người, không biết sao Viên Lệnh Thu lại ở nhà.
Có lẽ vì không nghe ai đáp lời, Viên Lệnh Thu đi ra, vừa ngẩng lên đã thấy Hoàng Hi Ngôn đứng trên cầu thang, cũng ngớ người.
Hoàng Hi Ngôn đành cất tiếng chào, còn nói: “Dì Triệu bảo mọi người đều đi cả nên con về lấy ít đồ.” Cô nhìn lướt qua Viên Lệnh Thu, bà mặc bộ đồ ngủ bằng gấm màu đỏ, không trang điểm, trông mặt mày rất tiều tụy.
Viên Lệnh Thu bảo: “Mẹ đau đầu nên không đi với họ.”
Hoàng Hi Ngôn yên lặng gật khẽ.
Hai mẹ con chẳng ai nói gì nữa, một lát sau, Viên Lệnh Thu mới bảo: “Con lên lấy đồ đi.”
Những món đồ Hoàng Hi Ngôn định mang đi, trước khi tới cô đã thống kê xong, bao gồm mấy bộ đồ đông yêu thích, một ít đồ lưu niệm có ý nghĩa và quyển nhật ký trong ngăn kéo.
Dù đã liệt kê danh sách từ trước nhưng lúc thu dọn vẫn nấn ná cầm thêm không ít đồ đến khi đầy cả vali.
Cô kéo vali xuống lầu, được ba bước đã dừng vì thấy hơi mệt.
Có lẽ vì nghe tiếng kéo vali, Viên Lệnh Thu lại đi ra, nhìn lướt qua rồi bước tới, đón lấy tay cầm vali từ tay cô.
Hoàng Hi Ngôn không từ chối được, đành kệ bà, máy móc nói một câu: “… Cảm ơn.”
Viên Lệnh Thu cầm vali, thể lực của bà cũng chẳng hơn cô là mấy, Hoàng Hi Ngôn mấy lần mở miệng bảo để mình tự bê nhưng có vẻ bà không nghe thấy, cuối cùng xuống dưới chân cầu thang, trán bà đã đẫm mồ hôi. Hoàng Hi Ngôn hỏi bà: “… Mẹ bị cảm à? Đã khám bác sĩ chưa?”
“Uống thuốc rồi.” Viên Lệnh Thu mặt mày thờ ơ liếc cô một cái, hỏi: “Giờ đi luôn à?”
“Dạ… Tịch Việt đang đợi con ngoài cổng khu nhà.”
Lặng thinh một giây, Viên Lệnh Thu bảo: “Gọi nó vào uống chén trà đi.”
Mặt Hoàng Hi Ngôn hiện vẻ khó xử.
“Con gái mẹ có bạn trai, đã đến cửa nhà, vào chào một tiếng không được à?”
Hoàng Hi Ngôn đành phải nói: “Nếu mẹ muốn làm khó anh ấy thì con và anh ấy sẽ đi ngay.”
Mặt Viên Lệnh Thu hiện vẻ ấm ức.
Hoàng Hi Ngôn đến cửa, thay giày, rồi ra ngoài, đi về hướng cổng khu nhà.
Tịch Việt chờ cô đã lâu, thấy cô đi ra với hai tay trống trơn thì hơi bất ngờ.
Hoàng Hi Ngôn bảo: “Mẹ em bị cảm nên hôm nay không đi đâu. Bà ấy biết anh cũng tới nên gọi anh vào uống trà, nếu anh đồng ý.
Em hứa sẽ không để bà ấy có cơ hội nói gì khó nghe đâu.”
Tịch Việt nhìn cô, lát sau nói, “Đi thôi.”
Đến khi họ vào nhà, Viên Lệnh Thu đã thay một bộ đồ bình thường để tiếp khách.
Tịch Việt cất tiếng chào: “Chào cô ạ.”
Viên Lệnh Thu chỉ vào ghế sô pha, “Ngồi đi.”
Bà nấu một ấm nước nhỏ, bỏ chút lá trà vào ba cái chén con, gạn nước sôi vào, đưa cho Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt mỗi người một chén, sau đó cũng ngồi xuống ghế sô pha.
Trà mới rót, Hoàng Hi Ngôn định cầm chén lên, thấy nóng bèn rụt tay lại.
Bầu không khí rất yên ắng.
Viên Lệnh Thu quan sát cô, mãi hồi lâu mới mở miệng nhưng lại là hỏi Tịch Việt: “Bây giờ hai đứa ở đâu?”
Tịch Việt đáp với giọng bình thường, “Thành phố Nam ạ.”
“Cậu làm việc ở đó, hay là…”
“Cháu làm nghề tự do, còn công việc của Hi Ngôn thì ở thành phố Nam.”
Viên Lệnh Thu à một tiếng, nhất thời lại im lặng.
Bà chống khuỷu tay lên thành ghế, tay kia day day đầu cứ đau mãi, nhìn Hoàng Hi Ngôn. Cô buộc tóc đuôi ngựa, màu cái bớt bên má trái xem chừng đã nhạt đi nhiều.
Bình thường trong những trường hợp thế này, Hoàng Hi Ngôn hầu như đều co rúm, nhưng hôm nay cô lại cực kỳ bình tĩnh, không cố tìm chủ đề nói chuyện để phá vỡ bầu không khí lúng túng này mà cứ để kệ nó lặng thinh như thế. Nhưng thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của Tịch Việt, cô sẽ không dằn được mà khẽ cười với anh.
Viên Lệnh Thu bỗng thấy chán chường, chẳng biết do bị bệnh hay do câu lên án trúng tim đen lần trước của Hoàng Hi Ngôn khiến bà chẳng có chút hứng thú can thiệp vào cuộc sống của cô.
Rời khỏi nhà họ Hoàng, cô đã sống rất tốt.
Chẳng thà nói, chuyện này xem như đẹp cả đôi đường, dù sao vốn dĩ thái độ của bà với Hoàng Hi Ngôn cũng luôn là bàng quan làm ngơ.
Khói trà nhạt bớt, chạm vào chén thấy độ ấm đã vừa uống.
Hoàng Hi Ngôn bê lên nhấp một hớp, chợt nghe Viên Lệnh Thu nói: “Mẹ cũng mệt rồi, hai đứa về đi.”
Hoàng Hi Ngôn nắm tay Tịch Việt đứng dậy, bảo Viên Lệnh Thu “Mẹ nghỉ ngơi cho khỏe” rồi đi sang, kéo chiếc vali ở chân cầu thang tới.
Tịch Việt nhận lấy vali, khẽ gật đầu với Viên Lệnh Thu, “Cháu và Hi Ngôn đi đây, cô nghỉ ngơi cho khỏe ạ.”
Lúc gần ra đến cửa, Viên Lệnh Thu đột nhiên bảo, “Cậu Tịch này, tôi muốn nói riêng với cậu mấy câu.”
Hoàng Hi Ngôn lập tức ngoảnh lại nhìn bà bằng ánh mắt cảnh giác.
Tịch Việt vỗ vỗ mu bàn tay cô, “Không sao đâu, em ra ngoài chờ anh đi.”
Tịch Việt xách chiếc vali xuống bậc thang để ở sân rồi xoay người đi vào nhà.
Ánh mắt rọi qua cửa sổ thủy tinh sát đất tạo thành những hình bình hành dưới nền nhà, chỗ Viên Lệnh Thu đứng lại là nơi cuối cùng nắng rọi tới được nên hơi lạnh vì khuất bóng.
Viên Lệnh Thu khoanh tay, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh nói với anh: “Dù sao nhà họ Hoàng thế này, Hi Ngôn có cuộc sống riêng của nó cũng là chuyện tốt. Con người tôi cả đời đều sống vì sĩ diện, muốn tôi cúi đầu xin lỗi Hi Ngôn, tôi không cách nào làm được. Hai đứa đi rồi thì sau này xem như không liên quan gì tới nhà họ Hoàng nữa, song nếu gặp chuyện gì khó khăn không kham nổi thì cậu Tịch à, cậu có thể gọi cho tôi, nhưng đừng để Hi Ngôn biết.”
Bà dừng một chút, rồi nói với giọng chua chát: “… Hãy đối xử với nó cho tốt.”
Sau đó quay người, vừa lên lầu vừa gọi người giúp việc: “Chị Triệu, chị ra tiễn Hi Ngôn đi.”
Dì Triệu vâng lời.
Tịch Việt ra cửa, Hoàng Hi Ngôn chờ trong sân đã sắp mất hết kiên nhẫn, thấy anh ra vội hỏi: “Bà ấy nói gì thế? Có nói gì khó nghe không?”
Tịch Việt nhìn cô, xoa đầu cô đáp: “Không có.”
Thể theo yêu cầu của Viên Lệnh Thu, dì Triệu nhất quyết đòi tiễn bọn họ đến cổng. Dọc đường, bà bảo lâu rồi Hi Ngôn không ở nhà, bà cảm thấy căn nhà quạnh quẽ hơn hẳn trước kia: “Hết năm nay có lẽ dì cũng xin nghỉ về quê.”
Hoàng Hi Ngôn tự thấy không nói được lời gì mang tính xây dựng, chỉ mỉm cười.
Dì Triệu còn nói: “Tuy quạnh quẽ nhưng cũng không êm ấm. Bà chủ và ông Hoàng ầm ĩ đòi ly hôn, đám luật sư lũ lượt kéo tới, hai người suốt ngày cãi vã đến khuya.”
Hoàng Hi Ngôn ngớ người, “Ly hôn? Mẹ cháu đề nghị ạ?”
“Đương nhiên rồi.”
“… Có thể ly hôn không ạ?”
“Tính bố cháu thế nào thì cháu cũng rõ đấy, ông ấy bảo trừ phi bà chủ từ bỏ toàn bộ tài sản, nếu không thì không đời nào ly hôn trong hòa bình, chỉ có nước gặp nhau trên tòa.”
Hoàng Hi Ngôn chẳng biết nên nói gì, cứ im lặng bước đi mà không nhận ra đã đến cổng chính, cô bất giác nhờ vả dì Triệu: “Xin dì giúp cháu chăm sóc cho mẹ cháu.”
Dì Triệu nói: “Chắc chắn rồi.”
Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt bắt một chiếc xe tới khách sạn thuê tối nay. Ngày mai họ mới về, tối nay Hoàng Hi Ngôn hẹn ăn cơm với Đinh Hiểu đã lâu không gặp.
Trên taxi, Hoàng Hi Ngôn hỏi Tịch Việt: “… Không hiểu sao mà hình như trước giờ em đều không hận mẹ nổi, chỉ cảm thấy bất lực thôi.”
Tịch Việt lặng thinh một hồi, rồi dùng giọng bình tĩnh đáp: “Bà ấy cũng vậy.”
Rồi cô nghe anh nói: “Mẹ em bảo anh phải đối xử tốt với em.”
Hoàng Hi Ngôn hơi ngẩn ra, “… Thế ạ?”
Nhưng, nhưng giữa không hận và thông cảm cho nhau cách một khoảng rất xa.
Cô không muốn quay đầu lại để hòa giải với Viên Lệnh Thu và Hoàng An Ngôn.
Vết thương vẫn còn mãi đó, tuy khép lại, nhưng chẳng bao giờ biến mất.
Có lẽ trong mối quan hệ giữa bố mẹ và con cái, con cái luôn ở thế yếu. Bởi ơn sinh thành dưỡng dục, trừ phi bỏ đi xác thịt này, nếu không bố mẹ luôn luôn đúng.
Bây giờ cô sống rất hạnh phúc, có người yêu cô, mà cô cũng yêu bản thân mình.
Càng quan trọng hơn là cô thích vế sau, cô yêu bản thân mình.
*
Đêm trước Giáng sinh, thành phố Nam có một cơn tuyết nhỏ.
Dù vừa chạm đất đã tan nhưng cũng khiến vòng bạn bè dậy sóng, mọi người thi nhau chụp ảnh chia sẻ.
Hôm ấy lại đúng thứ Sáu, mọi người đã sớm không kìm nổi tâm trạng ngày lễ.
Vừa đến sáu rưỡi tối, ai nấy không hẹn mà đều tan làm đúng giờ, việc chưa xong thà rằng mang về nhà tăng ca cũng không muốn bỏ lỡ bầu không khí náo nhiệt như vậy.
Hoàng Hi Ngôn thấy may mà nhà mình gần đây, không phải chịu cảnh tắc xe giờ cao điểm.
Ra khỏi thang máy, cô đội mũ len lên, ra khỏi cửa xoay văn phòng thì dừng bước.
Tuần trước, một cây thông Noel cao hai mét đã được dựng trước tòa nhà, trên đó có treo đèn màu, những hộp quà màu xanh lá cây đậm, vàng và đỏ được chất thành đống dưới gốc cây.
Lúc này, Tịch Việt đang đứng ngay trước cây thông Giáng sinh, anh xuất trần như thế, tự nhiên đứng đó, mặc nguyên bộ đồ đen và choàng chiếc khăn lông dê màu xám đậm. Trên đầu đội một chiếc mũ len màu đen cô đưa anh tuần trước nhưng bị anh chê bai đủ đường.
Hoàng Hi Ngôn mỉm cười bước tới, chìa tay mình ra.
Anh nắm lấy, bỏ vào túi áo khoác mình.
Hoàng Hi Ngôn hỏi: “Sao anh lại ra ngoài?”
“Tuyết rơi, muốn tới đây đón em.”
Lời thoại này chẳng hiểu sao lại nghe quen quen, Hoàng Hi Ngôn ngẫm ngợi rồi cười khẽ.
Hai người giẫm lên con đường trơn ướt, dọc đường đều tỏa ánh sáng lung linh.
Trên quảng trường có một cây thông Giáng sinh rất lớn quấn đầy đèn xung quanh, có không ít người dừng chân chụp ảnh. Hoàng Hi Ngôn cũng muốn góp vui nhưng lại làm biếng xếp hàng, bèn đứng đằng xa ngắm nghía với Tịch Việt.
Loa đang phát bài hát chẳng năm nào vắng bóng “Jingle bells”.
Hai người đứng đó rất lâu, mãi đến khi Hoàng Hi Ngôn lắc tay Tịch Việt, giục anh, “Đi thôi.”
Tịch Việt lại đột nhiên nói gì đó.
Hoàng Hi Ngôn không nghe rõ, kiễng chân hỏi lại: “Dạ?”
Tịch Việt hơi khom người xuống, nhích lại gần tai cô bảo, “Anh bảo, không biết em có bằng lòng lấy anh không?”
Hoàng Hi Ngôn ngớ người, một hồi lâu mới hỏi: “… Anh đang cầu hôn em à?”
“Không tính.”
Cô cười, sực nhớ ra, “Lần trước có phải anh cũng hỏi em chuyện này mà em không nghe rõ không?”
“Ừ.”
Tịch Việt nắm tay cô, cất bước, túc tắc vừa đi về nhà vừa nói: “Dĩ nhiên không phải là bây giờ, anh chỉ là muốn biết liệu em có bao giờ cân nhắc chuyện này chưa.”
Tiếng nhạc và tiếng đám đông ồn ã dần dần cách xa họ.
“… Với em mà nói, bây giờ nghĩ về chuyện này hình như hơi sớm.”
Tịch Việt ừ một tiếng tán thành.
Nhưng Hoàng Hi Ngôn nghe giọng anh có phần hơi thất vọng, bèn cười hỏi: “Anh đã nghiêm túc cân nhắc à?”
“Ừ.”
Anh luôn là người nếu không bị gặng hỏi thì sẽ lười bộc bạch nhiều hơn. Hoàng Hi Ngôn đành phải hỏi tiếp: “Nghĩ gì thế, kể em nghe nào.”
Tịch Việt dừng bước, quay sang nhìn cô, “Anh sợ nói ra thì em sẽ không vui.”
“Anh không nói thì làm sao biết.”
Tịch Việt cụp mắt xuống, nghiêm túc cân nhắc một lát, đột nhiên đưa tay ôm cô, bế cô đứng lên bệ bồn hoa ven đường. Hoàng Hi Ngôn cúi đầu nhìn, thấy bụi cỏ bên chân đọng một lớp tuyết mỏng.
Cô ngẩng đầu, tầm mắt bấy giờ đã ngang bằng với Tịch Việt.
Tịch Việt cởi khăn quàng cổ ra, quấn một nửa cho cô, sợ cô lạnh lại nắm lấy hai bàn tay cô nhét vào túi áo khoác. Sau đó anh mới hơi cụp mắt xuống, nhìn cô nói: “Anh chưa nghĩ cụ thể tương lai sẽ ra sao. Anh luôn là người chỉ sống cho hiện tại, không màng ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, dù ngày mai thế giới có bị hủy diệt thì anh cũng sẽ tiếp tục làm chuyện đang làm, không có tiếc nuối nào nhất định muốn bù đắp, hoặc ai đó nhất định phải gặp mặt lần cuối… Trước kia anh luôn là như vậy.”
Hoàng Hi Ngôn một mực nghiêm túc lắng nghe, bắt Tịch Việt nói nhiều như vậy đúng là có hơi làm khó anh.
Từ đầu chí cuối, Tịch Việt đều chăm chú nhìn cô không hề rời mắt đi, “Anh không lên kế hoạch lâu dài, quyết định ở bên em có lẽ là lần lên kế hoạch dài hạn nhất của anh kể từ khi chào đời.”
Hoàng Hi Ngôn đợi một chút, rồi lại đợi, anh nói đến đây thì không nói gì thêm.
Cặp mắt cụp xuống lặng thinh như đang tự hỏi, mà cũng như đang chờ cô hồi đáp.
Lúc Hoàng Hi Ngôn toan mở lời thì Tịch Việt bỗng ngẩng lên, nhìn cô đầy chân thành, “… Hãy lấy anh đi.”
Hoàng Hi Ngôn thừa nhận mình không theo kịp mạch suy nghĩ nhảy vọt của anh.
Nhưng, kệ đi.
“Bây giờ anh đang cầu hôn à?” Cô cười hỏi.
Tâm trạng cô như mở lon đồ uống có ga, khí ga liên tục trào ra, đều là vị ngọt ngào.
“… Xem như thế.” Mặt Tịch Việt hiện vẻ do dự, “Nhưng nếu như anh bảo không đi đăng ký kết hôn, có phải em sẽ từ chối anh không?”
“Em muốn nghe lý do trước.” Hoàng Hi Ngôn cười đáp.
“Có lẽ một ngày nào đó em sẽ thất vọng về anh. Anh không muốn dùng thứ đó trói buộc em, nếu như em muốn rời khỏi anh, lúc nào cũng có thể đi.”
Hoàng Hi Ngôn lườm anh, “Nếu em đi thì anh có đau lòng không?”
“Em đoán xem.”
“Sẽ níu giữ em à?”
“Sẽ không.”
“Nếu như em quay lại tìm anh, anh sẽ đồng ý chứ?”
“Sẽ.”
“Câu hỏi cuối cùng, giữa đăng ký kết hôn và chia tay mà phải chọn một thì anh sẽ chọn gì?”
“Đăng ký kết hôn.”
Hoàng Hi Ngôn cười, “Em cũng không biết anh là người không có nguyên tắc hay là quá nguyên tắc nữa.”
Cô nhìn anh, “Chuyện tương lai ai mà biết chắc được. Nhưng bây giờ, em nghiêm túc cảm thấy em có thể làm bạn với anh cả đời này. Chẳng lẽ anh không biết em yêu anh nhiều thế nào hay sao?”
Tịch Việt nhìn cô say đắm bằng cặp mắt chan chứa niềm hân hoan, “Anh biết, anh cũng yêu em.”
Khăn quàng cổ trễ xuống một đoạn, Hoàng Hi Ngôn rút tay ra khỏi áo khoác của anh để chỉnh lại khăn.
Lúc cô ngước mắt, phát hiện Tịch Việt cũng lấy tay ra, xòe ngón tay.
Hoàng Hi Ngôn hơi sửng sốt.
Từ đâu biến ra, cô không biết. Dù sao, trong lòng bàn tay anh đã có thêm hai chiếc nhẫn.
Không phải nhẫn kim cương tục tằn, không nạm bất cứ viên đá quý nào, chỉ là loại nhẫn tròn đơn giản, độ lớn vừa phải, bằng kim loại nhưng không giống bạc, chẳng rõ là gì. Mộc mạc đến độ khiến cô hơi hoan hỉ.
Cầm lên nhìn, bên trong có khắc hoa văn rất đẹp, nhìn kỹ mới phát hiện ở chỗ vết nối có khắc chữ XY đã được xử lý đồ họa.
Tịch Việt cầm chiếc nhẫn nhỏ hơn, nắm lấy tay phải cô, đeo vào ngón giữa.
Cô xòe năm ngón tay ra, hướng về phía ánh đèn cười khen: “Ngầu ghê.”
Chẳng biết liệu có cô gái nào khác dùng từ “ngầu” này để miêu tả chiếc nhẫn đính hôn của mình không?
Cô nắm lấy tay Tịch Việt, chạm vào lòng bàn tay lành lạnh của anh, ngón tay thon dài mà đẹp đẽ khiến cô ngắm đến thất thần một thoáng, thấy hình xăm ở đốt tay ngón trỏ của anh thì khẽ chạm vào, rồi mới đeo chiếc nhẫn lớn hơn vào tay anh.
Có lẽ màn cầu hôn bình thường sẽ không giống thế này, nhưng cô thích màn cầu hôn có một không hai này.
Có một không hai như chính con người Tịch Việt vậy.
Hoàng Hi Ngôn dùng bàn tay đeo nhẫn của mình nắm chặt lấy bàn tay đeo nhẫn của Tịch Việt, nhét vào túi áo khoác anh, sau đó nhảy khỏi bồn hoa.
Quên mất chuyện họ đang quấn chung một cái khăn quàng cổ, suýt nữa thì bị thít cho lảo đảo.
Cô cười gỡ khăn ra, nhưng Tịch Việt đã cởi đoạn của anh trước, quấn hết cho cô, sau đó đưa tay giữ lấy má cô, cúi đầu hôn cô say đắm.
“Về nhà thôi.” Lát sau, đợi Tịch Việt lùi ra, cô cười nói, thở ra một làn khói trắng.
Nắm tay anh, đi vào đêm tuyết tĩnh mịch mà dịu dàng.
Có lẽ vì nửa năm không gặp, lúc vừa trông thấy Hà Tiêu, Hoàng Hi Ngôn cảm thấy cậu ta đen đi hẳn một tông, không biết có phải vì thi Đại học xong suốt ngày đi chơi hay không.
Mà Hà Tiêu thấy Hoàng Hi Ngôn lại cảm thấy hình như cô sáng sủa hơn ngày trước nhiều, người đang yêu chẳng thể che giấu cặp mắt luôn đong đầy ý cười. Cậu ta còn phát hiện một sự thay đổi nữa, chỉ vào gò má trái của cô, hỏi: “Chỗ này của chị…”
Hoàng Hi Ngôn giơ tay chạm vào nơi ấy, “Nhạt rồi đúng không?”
“Chị đi bắn laser rồi à?”
Hoàng Hi Ngôn gật đầu.
“Tốt quá.” Hà Tiêu xoa xoa sống mũi, thấy Tịch Việt đứng đối diện với vẻ dửng dưng thì liếc anh, luôn thấy ngứa mắt anh.
Hoàng Hi Ngôn mới bắn laser hai lần, cần ăn đồ thanh đạm không chứa sắc tố, bởi vậy bữa này họ ăn món Nhật khá nhạt miệng.
Trên người Hà Tiêu hơi có mùi chợ búa, lại thêm cả tính trẻ trâu của tuổi mới lớn, cứ khăng khăng đòi uống mấy chén với Tịch Việt. Rượu có thể bày tỏ tình hữu nghị, khúc mắc, xa cách hoặc sự thù địch của đàn ông với nhau, nó là dung môi của toàn bộ cảm xúc. Dù sao Hoàng Hi Ngôn cũng thấy không ổn, cô chỉ biết tốt hơn hết là không để Tịch Việt uống rượu, sợ dạ dày anh lại đau.
Tịch Việt như biết cô định nói gì, bèn đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay cô, khẽ nói: “Không sao.”
“Anh chắc chứ? Nếu có chuyện gì thì em sẽ mắng anh đấy.”
Tịch Việt cười một cái.
Hà Tiêu vốn tưởng Tịch Việt sẽ ra sức chối từ, hoặc là dây dưa kéo dài, không ngờ phong cách uống rượu của anh lại cực kỳ quyết liệt, chẳng nói chẳng rằng nốc một hơi cạn đáy.
Cậu ta chẳng qua mới tốt nghiệp cấp Ba, bình thường uống tí bia với bạn là căng, thấy Tịch Việt uống nhanh như vậy thì hơi sợ, sợ mình đấu không lại anh. Say không quan trọng, nhưng say rồi làm trò cười trước mặt Hoàng Hi Ngôn thì được chẳng bù mất.
Bởi vậy, sau mấy chén rượu trắng, cậu ta xị mặt dừng lại đúng lúc, tỏ ý công nhận thành ý của Tịch Việt, dừng ở đây được rồi, ăn tối thôi.
Hoàng Hi Ngôn lén cười mấy tiếng.
Sau khi bắt đầu ăn đàng hoàng, Hà Tiêu mới nói lần này cậu ta tới có mang cả quà của dì Trương nhờ chuyển cho hai người.
Hoàng Hi Ngôn nhìn sang Tịch Việt, hỏi Hà Tiêu: “Dạo này dì Trương thế nào?”
Hà Tiêu đáp: “Rất tốt, dù sao thì ngày ngày cũng thu tiền nhà với đánh vài ván bài mà, dì ấy bảo khi nào hai người rảnh thì ghé chơi.”
“Cảm ơn em.” Hoàng Hi Ngôn lại nhìn Tịch Việt, “Có khi Trung thu hoặc Tết năm nay bọn chị sẽ tới đó một chút.”
Mặt Tịch Việt không có vẻ gì là phản đối.
Cơm nước xong xuôi, họ rời khỏi nhà hàng Nhật.
Hà Tiêu ở một nhà nghỉ gần ga tàu cao tốc, có thể bắt tàu điện ngầm tới thẳng đó.
Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt muốn tiễn cậu ta tới trạm tàu điện ngầm cậu ta từ chối khéo song lại tỏ ý muốn nói riêng mấy câu với Hoàng Hi Ngôn. Tịch Việt không nói gì, bảo muốn sang siêu thị bên kia đường mua bao thuốc, xoa đầu Hoàng Hi Ngôn một cái rồi xoay người đi, chừa lại không gian riêng cho hai người họ.
Hoàng Hi Ngôn cười hỏi Hà Tiêu, “Em muốn nói gì với chị thế?”
Hà Tiêu gãi gãi đầu, cụp mắt xuống, hồi lâu mới nói: “Lúc tới đây em đã nghĩ xong đâu đấy, vậy mà giờ lại đột nhiên quên mất định nói gì rồi…”
Hoàng Hi Ngôn cười khẽ, cũng không giục cậu ta, kiên nhẫn chờ cậu ta “nhớ ra” chuyện muốn nói.
Rất lâu sau, Hà Tiêu lấy mu bàn tay che miệng, khẽ hắng giọng một cái, “… Thật ra em vẫn có chút không cam tâm. Ai cũng được, cớ sao lại là Tịch Việt. Anh ta có thể lo cho chị sao, tự anh ta cũng sống dở chết dở mà. Nhưng hôm nay gặp, thấy chị vui vẻ như vậy thì em chẳng biết nói gì… chỉ trách em sinh muộn mấy năm.”
Hoàng Hi Ngôn lắc đầu, “Hồi lâu chị từng nói rồi mà, chuyện này không liên quan đến tuổi tác. Em đừng tự coi nhẹ bản thân, chị và Tịch Việt đều cực kỳ ngưỡng mộ sự thẳng thắn và dũng cảm của em. Chị tin sau này em chắc chắn sẽ gặp được một người đáp lại em.”
Hà Tiêu nhìn cô, “Trước khi thi tốt nghiệp, nghĩ đến chuyện thi xong có thể danh chính ngôn thuận gặp chị mới khiến em đủ kiên trì và quyết tâm. Em biết đây chỉ là vở kịch một vai, nhưng có một mục tiêu ảo cũng tốt.”
“Nhưng mỗi bước mà em hướng tới mục tiêu chắc chắn không phải là ảo.”
“Chị lại nữa, em cảm thấy chị nên đi làm cô giáo mới đúng.” Hà Tiêu bĩu môi.
Hoàng Hi Ngôn cười, “Chị rất trân trọng tình bạn với em, thật đấy. Nếu em gặp khó khăn gì ở trường, cần chị giúp gì thì nhất định phải tìm chị nhé.”
Hà Tiêu không từ chối ý tốt của cô, mặc dù cậu ta biết nếu không có chuyện gì đặc biệt thì mình hẳn là sẽ không tìm cô nữa, “… Em đi đây, hai người về nghỉ ngơi đi.”
Hoàng Hi Ngôn gật đầu.
Sau cùng, Hà Tiêu nhìn cô một lát, “Chị phải sống tốt đấy.”
“Ừ.”
Hà Tiêu lùi ra sau một bước, rồi lại khựng lại, nhìn cô với hốc mắt bấy giờ đã đỏ hoe, “Em có thể ôm chị một cái không?”
Hoàng Hi Ngôn mỉm cười, hào phóng gật đầu.
Hà Tiêu tiến tới, ôm hờ cô.
Tầm nửa giây, cậu ta thầm nhủ lời tạm biệt cô trong lòng.
Sau đó lịch sự vỗ nhẹ bờ vai cô rồi lùi lại, không nhìn mặt Hoàng Hi Ngôn nữa, đột nhiên quay lưng đi, xỏ tay vào túi quần nói, “Em đi đây.”
“Bái bai, đi đường cẩn thận nhé!”
Hà Tiêu giơ một tay vẫy vẫy.
Bước chân mỗi lúc một nhanh, mới đó đã lẫn vào dòng người rồi dần dần khuất dạng.
Giữa lúc Hoàng Hi Ngôn còn bần thần, một bàn tay xoa gáy cô, hỏi cô bằng giọng trong veo: “Hà Tiêu đi rồi à?”
Hoàng Hi Ngôn gật đầu.
Tịch Việt lại sang cửa hàng tiện lợi mua một ly sữa chua, đâm ống hút vào đưa cho cô, rồi nắm tay cô đi về nhà. Không vội đón xe, chỉ muốn tản bộ.
Tịch Việt không hỏi hai người đã nói gì với nhau, anh tin tưởng Hoàng Hi Ngôn tuyệt đối.
Hoàng Hi Ngôn cũng không kể, bởi cô biết Tịch Việt luôn tin tưởng mình.
Vả lại cũng chẳng có gì đáng nói.
Tạm biệt hay gặp gỡ đều là chuyện thường ở đời. Có thể ở bên nhau một khoảng thời gian đã là kỳ tích, không phải bất cứ cuộc gặp gỡ nào cũng có kết quả.
Cô uống hai hớp sữa chua, đưa cho Tịch Việt, anh dùng ống hút cô đã dùng, cũng uống hai hớp.
Cô hỏi: “Dạ dày anh bây giờ có khó chịu không?”
Tịch Việt có vẻ nghiêm túc cảm nhận một lát, mới đáp: “Không có.”
Hoàng Hi Ngôn cười nói, “Xem ra sau này em phải theo dõi gắt gao ba bữa một ngày của anh mới được.”
*
Hầu hết mọi đồ dùng hiện tại của Hoàng Hi Ngôn đều chuyển từ ký túc xá và nhà trọ cũ của cô tới.
Có ít đồ cũ còn để ở nhà, thừa dịp nghỉ lễ Quốc khánh, cô tính về nhà một chuyện để dọn đồ chuyển tới chung cư hiện tại.
Cô có Wechat của dì giúp việc bèn hỏi dì ấy thời gian nhà không có ai để về thành phố Sùng một chuyến.
Tịch Việt có thời gian nên đã đi cùng cô, nhưng cô bảo tốt hơn hết anh đừng vào nhà, cứ đợi cô ở cổng khu nhà là được.
Hoàng Hi Ngôn kéo chiếc va li cỡ trung, lấy chìa mở cửa, vào nhà.
Lúc cô lên lầu thì nghe tiếng Viên Lệnh Thu vọng tới từ chỗ phòng tắm: “Ai về đấy?”
Hoàng Hi Ngôn sững người, không biết sao Viên Lệnh Thu lại ở nhà.
Có lẽ vì không nghe ai đáp lời, Viên Lệnh Thu đi ra, vừa ngẩng lên đã thấy Hoàng Hi Ngôn đứng trên cầu thang, cũng ngớ người.
Hoàng Hi Ngôn đành cất tiếng chào, còn nói: “Dì Triệu bảo mọi người đều đi cả nên con về lấy ít đồ.” Cô nhìn lướt qua Viên Lệnh Thu, bà mặc bộ đồ ngủ bằng gấm màu đỏ, không trang điểm, trông mặt mày rất tiều tụy.
Viên Lệnh Thu bảo: “Mẹ đau đầu nên không đi với họ.”
Hoàng Hi Ngôn yên lặng gật khẽ.
Hai mẹ con chẳng ai nói gì nữa, một lát sau, Viên Lệnh Thu mới bảo: “Con lên lấy đồ đi.”
Những món đồ Hoàng Hi Ngôn định mang đi, trước khi tới cô đã thống kê xong, bao gồm mấy bộ đồ đông yêu thích, một ít đồ lưu niệm có ý nghĩa và quyển nhật ký trong ngăn kéo.
Dù đã liệt kê danh sách từ trước nhưng lúc thu dọn vẫn nấn ná cầm thêm không ít đồ đến khi đầy cả vali.
Cô kéo vali xuống lầu, được ba bước đã dừng vì thấy hơi mệt.
Có lẽ vì nghe tiếng kéo vali, Viên Lệnh Thu lại đi ra, nhìn lướt qua rồi bước tới, đón lấy tay cầm vali từ tay cô.
Hoàng Hi Ngôn không từ chối được, đành kệ bà, máy móc nói một câu: “… Cảm ơn.”
Viên Lệnh Thu cầm vali, thể lực của bà cũng chẳng hơn cô là mấy, Hoàng Hi Ngôn mấy lần mở miệng bảo để mình tự bê nhưng có vẻ bà không nghe thấy, cuối cùng xuống dưới chân cầu thang, trán bà đã đẫm mồ hôi. Hoàng Hi Ngôn hỏi bà: “… Mẹ bị cảm à? Đã khám bác sĩ chưa?”
“Uống thuốc rồi.” Viên Lệnh Thu mặt mày thờ ơ liếc cô một cái, hỏi: “Giờ đi luôn à?”
“Dạ… Tịch Việt đang đợi con ngoài cổng khu nhà.”
Lặng thinh một giây, Viên Lệnh Thu bảo: “Gọi nó vào uống chén trà đi.”
Mặt Hoàng Hi Ngôn hiện vẻ khó xử.
“Con gái mẹ có bạn trai, đã đến cửa nhà, vào chào một tiếng không được à?”
Hoàng Hi Ngôn đành phải nói: “Nếu mẹ muốn làm khó anh ấy thì con và anh ấy sẽ đi ngay.”
Mặt Viên Lệnh Thu hiện vẻ ấm ức.
Hoàng Hi Ngôn đến cửa, thay giày, rồi ra ngoài, đi về hướng cổng khu nhà.
Tịch Việt chờ cô đã lâu, thấy cô đi ra với hai tay trống trơn thì hơi bất ngờ.
Hoàng Hi Ngôn bảo: “Mẹ em bị cảm nên hôm nay không đi đâu. Bà ấy biết anh cũng tới nên gọi anh vào uống trà, nếu anh đồng ý.
Em hứa sẽ không để bà ấy có cơ hội nói gì khó nghe đâu.”
Tịch Việt nhìn cô, lát sau nói, “Đi thôi.”
Đến khi họ vào nhà, Viên Lệnh Thu đã thay một bộ đồ bình thường để tiếp khách.
Tịch Việt cất tiếng chào: “Chào cô ạ.”
Viên Lệnh Thu chỉ vào ghế sô pha, “Ngồi đi.”
Bà nấu một ấm nước nhỏ, bỏ chút lá trà vào ba cái chén con, gạn nước sôi vào, đưa cho Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt mỗi người một chén, sau đó cũng ngồi xuống ghế sô pha.
Trà mới rót, Hoàng Hi Ngôn định cầm chén lên, thấy nóng bèn rụt tay lại.
Bầu không khí rất yên ắng.
Viên Lệnh Thu quan sát cô, mãi hồi lâu mới mở miệng nhưng lại là hỏi Tịch Việt: “Bây giờ hai đứa ở đâu?”
Tịch Việt đáp với giọng bình thường, “Thành phố Nam ạ.”
“Cậu làm việc ở đó, hay là…”
“Cháu làm nghề tự do, còn công việc của Hi Ngôn thì ở thành phố Nam.”
Viên Lệnh Thu à một tiếng, nhất thời lại im lặng.
Bà chống khuỷu tay lên thành ghế, tay kia day day đầu cứ đau mãi, nhìn Hoàng Hi Ngôn. Cô buộc tóc đuôi ngựa, màu cái bớt bên má trái xem chừng đã nhạt đi nhiều.
Bình thường trong những trường hợp thế này, Hoàng Hi Ngôn hầu như đều co rúm, nhưng hôm nay cô lại cực kỳ bình tĩnh, không cố tìm chủ đề nói chuyện để phá vỡ bầu không khí lúng túng này mà cứ để kệ nó lặng thinh như thế. Nhưng thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của Tịch Việt, cô sẽ không dằn được mà khẽ cười với anh.
Viên Lệnh Thu bỗng thấy chán chường, chẳng biết do bị bệnh hay do câu lên án trúng tim đen lần trước của Hoàng Hi Ngôn khiến bà chẳng có chút hứng thú can thiệp vào cuộc sống của cô.
Rời khỏi nhà họ Hoàng, cô đã sống rất tốt.
Chẳng thà nói, chuyện này xem như đẹp cả đôi đường, dù sao vốn dĩ thái độ của bà với Hoàng Hi Ngôn cũng luôn là bàng quan làm ngơ.
Khói trà nhạt bớt, chạm vào chén thấy độ ấm đã vừa uống.
Hoàng Hi Ngôn bê lên nhấp một hớp, chợt nghe Viên Lệnh Thu nói: “Mẹ cũng mệt rồi, hai đứa về đi.”
Hoàng Hi Ngôn nắm tay Tịch Việt đứng dậy, bảo Viên Lệnh Thu “Mẹ nghỉ ngơi cho khỏe” rồi đi sang, kéo chiếc vali ở chân cầu thang tới.
Tịch Việt nhận lấy vali, khẽ gật đầu với Viên Lệnh Thu, “Cháu và Hi Ngôn đi đây, cô nghỉ ngơi cho khỏe ạ.”
Lúc gần ra đến cửa, Viên Lệnh Thu đột nhiên bảo, “Cậu Tịch này, tôi muốn nói riêng với cậu mấy câu.”
Hoàng Hi Ngôn lập tức ngoảnh lại nhìn bà bằng ánh mắt cảnh giác.
Tịch Việt vỗ vỗ mu bàn tay cô, “Không sao đâu, em ra ngoài chờ anh đi.”
Tịch Việt xách chiếc vali xuống bậc thang để ở sân rồi xoay người đi vào nhà.
Ánh mắt rọi qua cửa sổ thủy tinh sát đất tạo thành những hình bình hành dưới nền nhà, chỗ Viên Lệnh Thu đứng lại là nơi cuối cùng nắng rọi tới được nên hơi lạnh vì khuất bóng.
Viên Lệnh Thu khoanh tay, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh nói với anh: “Dù sao nhà họ Hoàng thế này, Hi Ngôn có cuộc sống riêng của nó cũng là chuyện tốt. Con người tôi cả đời đều sống vì sĩ diện, muốn tôi cúi đầu xin lỗi Hi Ngôn, tôi không cách nào làm được. Hai đứa đi rồi thì sau này xem như không liên quan gì tới nhà họ Hoàng nữa, song nếu gặp chuyện gì khó khăn không kham nổi thì cậu Tịch à, cậu có thể gọi cho tôi, nhưng đừng để Hi Ngôn biết.”
Bà dừng một chút, rồi nói với giọng chua chát: “… Hãy đối xử với nó cho tốt.”
Sau đó quay người, vừa lên lầu vừa gọi người giúp việc: “Chị Triệu, chị ra tiễn Hi Ngôn đi.”
Dì Triệu vâng lời.
Tịch Việt ra cửa, Hoàng Hi Ngôn chờ trong sân đã sắp mất hết kiên nhẫn, thấy anh ra vội hỏi: “Bà ấy nói gì thế? Có nói gì khó nghe không?”
Tịch Việt nhìn cô, xoa đầu cô đáp: “Không có.”
Thể theo yêu cầu của Viên Lệnh Thu, dì Triệu nhất quyết đòi tiễn bọn họ đến cổng. Dọc đường, bà bảo lâu rồi Hi Ngôn không ở nhà, bà cảm thấy căn nhà quạnh quẽ hơn hẳn trước kia: “Hết năm nay có lẽ dì cũng xin nghỉ về quê.”
Hoàng Hi Ngôn tự thấy không nói được lời gì mang tính xây dựng, chỉ mỉm cười.
Dì Triệu còn nói: “Tuy quạnh quẽ nhưng cũng không êm ấm. Bà chủ và ông Hoàng ầm ĩ đòi ly hôn, đám luật sư lũ lượt kéo tới, hai người suốt ngày cãi vã đến khuya.”
Hoàng Hi Ngôn ngớ người, “Ly hôn? Mẹ cháu đề nghị ạ?”
“Đương nhiên rồi.”
“… Có thể ly hôn không ạ?”
“Tính bố cháu thế nào thì cháu cũng rõ đấy, ông ấy bảo trừ phi bà chủ từ bỏ toàn bộ tài sản, nếu không thì không đời nào ly hôn trong hòa bình, chỉ có nước gặp nhau trên tòa.”
Hoàng Hi Ngôn chẳng biết nên nói gì, cứ im lặng bước đi mà không nhận ra đã đến cổng chính, cô bất giác nhờ vả dì Triệu: “Xin dì giúp cháu chăm sóc cho mẹ cháu.”
Dì Triệu nói: “Chắc chắn rồi.”
Hoàng Hi Ngôn và Tịch Việt bắt một chiếc xe tới khách sạn thuê tối nay. Ngày mai họ mới về, tối nay Hoàng Hi Ngôn hẹn ăn cơm với Đinh Hiểu đã lâu không gặp.
Trên taxi, Hoàng Hi Ngôn hỏi Tịch Việt: “… Không hiểu sao mà hình như trước giờ em đều không hận mẹ nổi, chỉ cảm thấy bất lực thôi.”
Tịch Việt lặng thinh một hồi, rồi dùng giọng bình tĩnh đáp: “Bà ấy cũng vậy.”
Rồi cô nghe anh nói: “Mẹ em bảo anh phải đối xử tốt với em.”
Hoàng Hi Ngôn hơi ngẩn ra, “… Thế ạ?”
Nhưng, nhưng giữa không hận và thông cảm cho nhau cách một khoảng rất xa.
Cô không muốn quay đầu lại để hòa giải với Viên Lệnh Thu và Hoàng An Ngôn.
Vết thương vẫn còn mãi đó, tuy khép lại, nhưng chẳng bao giờ biến mất.
Có lẽ trong mối quan hệ giữa bố mẹ và con cái, con cái luôn ở thế yếu. Bởi ơn sinh thành dưỡng dục, trừ phi bỏ đi xác thịt này, nếu không bố mẹ luôn luôn đúng.
Bây giờ cô sống rất hạnh phúc, có người yêu cô, mà cô cũng yêu bản thân mình.
Càng quan trọng hơn là cô thích vế sau, cô yêu bản thân mình.
*
Đêm trước Giáng sinh, thành phố Nam có một cơn tuyết nhỏ.
Dù vừa chạm đất đã tan nhưng cũng khiến vòng bạn bè dậy sóng, mọi người thi nhau chụp ảnh chia sẻ.
Hôm ấy lại đúng thứ Sáu, mọi người đã sớm không kìm nổi tâm trạng ngày lễ.
Vừa đến sáu rưỡi tối, ai nấy không hẹn mà đều tan làm đúng giờ, việc chưa xong thà rằng mang về nhà tăng ca cũng không muốn bỏ lỡ bầu không khí náo nhiệt như vậy.
Hoàng Hi Ngôn thấy may mà nhà mình gần đây, không phải chịu cảnh tắc xe giờ cao điểm.
Ra khỏi thang máy, cô đội mũ len lên, ra khỏi cửa xoay văn phòng thì dừng bước.
Tuần trước, một cây thông Noel cao hai mét đã được dựng trước tòa nhà, trên đó có treo đèn màu, những hộp quà màu xanh lá cây đậm, vàng và đỏ được chất thành đống dưới gốc cây.
Lúc này, Tịch Việt đang đứng ngay trước cây thông Giáng sinh, anh xuất trần như thế, tự nhiên đứng đó, mặc nguyên bộ đồ đen và choàng chiếc khăn lông dê màu xám đậm. Trên đầu đội một chiếc mũ len màu đen cô đưa anh tuần trước nhưng bị anh chê bai đủ đường.
Hoàng Hi Ngôn mỉm cười bước tới, chìa tay mình ra.
Anh nắm lấy, bỏ vào túi áo khoác mình.
Hoàng Hi Ngôn hỏi: “Sao anh lại ra ngoài?”
“Tuyết rơi, muốn tới đây đón em.”
Lời thoại này chẳng hiểu sao lại nghe quen quen, Hoàng Hi Ngôn ngẫm ngợi rồi cười khẽ.
Hai người giẫm lên con đường trơn ướt, dọc đường đều tỏa ánh sáng lung linh.
Trên quảng trường có một cây thông Giáng sinh rất lớn quấn đầy đèn xung quanh, có không ít người dừng chân chụp ảnh. Hoàng Hi Ngôn cũng muốn góp vui nhưng lại làm biếng xếp hàng, bèn đứng đằng xa ngắm nghía với Tịch Việt.
Loa đang phát bài hát chẳng năm nào vắng bóng “Jingle bells”.
Hai người đứng đó rất lâu, mãi đến khi Hoàng Hi Ngôn lắc tay Tịch Việt, giục anh, “Đi thôi.”
Tịch Việt lại đột nhiên nói gì đó.
Hoàng Hi Ngôn không nghe rõ, kiễng chân hỏi lại: “Dạ?”
Tịch Việt hơi khom người xuống, nhích lại gần tai cô bảo, “Anh bảo, không biết em có bằng lòng lấy anh không?”
Hoàng Hi Ngôn ngớ người, một hồi lâu mới hỏi: “… Anh đang cầu hôn em à?”
“Không tính.”
Cô cười, sực nhớ ra, “Lần trước có phải anh cũng hỏi em chuyện này mà em không nghe rõ không?”
“Ừ.”
Tịch Việt nắm tay cô, cất bước, túc tắc vừa đi về nhà vừa nói: “Dĩ nhiên không phải là bây giờ, anh chỉ là muốn biết liệu em có bao giờ cân nhắc chuyện này chưa.”
Tiếng nhạc và tiếng đám đông ồn ã dần dần cách xa họ.
“… Với em mà nói, bây giờ nghĩ về chuyện này hình như hơi sớm.”
Tịch Việt ừ một tiếng tán thành.
Nhưng Hoàng Hi Ngôn nghe giọng anh có phần hơi thất vọng, bèn cười hỏi: “Anh đã nghiêm túc cân nhắc à?”
“Ừ.”
Anh luôn là người nếu không bị gặng hỏi thì sẽ lười bộc bạch nhiều hơn. Hoàng Hi Ngôn đành phải hỏi tiếp: “Nghĩ gì thế, kể em nghe nào.”
Tịch Việt dừng bước, quay sang nhìn cô, “Anh sợ nói ra thì em sẽ không vui.”
“Anh không nói thì làm sao biết.”
Tịch Việt cụp mắt xuống, nghiêm túc cân nhắc một lát, đột nhiên đưa tay ôm cô, bế cô đứng lên bệ bồn hoa ven đường. Hoàng Hi Ngôn cúi đầu nhìn, thấy bụi cỏ bên chân đọng một lớp tuyết mỏng.
Cô ngẩng đầu, tầm mắt bấy giờ đã ngang bằng với Tịch Việt.
Tịch Việt cởi khăn quàng cổ ra, quấn một nửa cho cô, sợ cô lạnh lại nắm lấy hai bàn tay cô nhét vào túi áo khoác. Sau đó anh mới hơi cụp mắt xuống, nhìn cô nói: “Anh chưa nghĩ cụ thể tương lai sẽ ra sao. Anh luôn là người chỉ sống cho hiện tại, không màng ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, dù ngày mai thế giới có bị hủy diệt thì anh cũng sẽ tiếp tục làm chuyện đang làm, không có tiếc nuối nào nhất định muốn bù đắp, hoặc ai đó nhất định phải gặp mặt lần cuối… Trước kia anh luôn là như vậy.”
Hoàng Hi Ngôn một mực nghiêm túc lắng nghe, bắt Tịch Việt nói nhiều như vậy đúng là có hơi làm khó anh.
Từ đầu chí cuối, Tịch Việt đều chăm chú nhìn cô không hề rời mắt đi, “Anh không lên kế hoạch lâu dài, quyết định ở bên em có lẽ là lần lên kế hoạch dài hạn nhất của anh kể từ khi chào đời.”
Hoàng Hi Ngôn đợi một chút, rồi lại đợi, anh nói đến đây thì không nói gì thêm.
Cặp mắt cụp xuống lặng thinh như đang tự hỏi, mà cũng như đang chờ cô hồi đáp.
Lúc Hoàng Hi Ngôn toan mở lời thì Tịch Việt bỗng ngẩng lên, nhìn cô đầy chân thành, “… Hãy lấy anh đi.”
Hoàng Hi Ngôn thừa nhận mình không theo kịp mạch suy nghĩ nhảy vọt của anh.
Nhưng, kệ đi.
“Bây giờ anh đang cầu hôn à?” Cô cười hỏi.
Tâm trạng cô như mở lon đồ uống có ga, khí ga liên tục trào ra, đều là vị ngọt ngào.
“… Xem như thế.” Mặt Tịch Việt hiện vẻ do dự, “Nhưng nếu như anh bảo không đi đăng ký kết hôn, có phải em sẽ từ chối anh không?”
“Em muốn nghe lý do trước.” Hoàng Hi Ngôn cười đáp.
“Có lẽ một ngày nào đó em sẽ thất vọng về anh. Anh không muốn dùng thứ đó trói buộc em, nếu như em muốn rời khỏi anh, lúc nào cũng có thể đi.”
Hoàng Hi Ngôn lườm anh, “Nếu em đi thì anh có đau lòng không?”
“Em đoán xem.”
“Sẽ níu giữ em à?”
“Sẽ không.”
“Nếu như em quay lại tìm anh, anh sẽ đồng ý chứ?”
“Sẽ.”
“Câu hỏi cuối cùng, giữa đăng ký kết hôn và chia tay mà phải chọn một thì anh sẽ chọn gì?”
“Đăng ký kết hôn.”
Hoàng Hi Ngôn cười, “Em cũng không biết anh là người không có nguyên tắc hay là quá nguyên tắc nữa.”
Cô nhìn anh, “Chuyện tương lai ai mà biết chắc được. Nhưng bây giờ, em nghiêm túc cảm thấy em có thể làm bạn với anh cả đời này. Chẳng lẽ anh không biết em yêu anh nhiều thế nào hay sao?”
Tịch Việt nhìn cô say đắm bằng cặp mắt chan chứa niềm hân hoan, “Anh biết, anh cũng yêu em.”
Khăn quàng cổ trễ xuống một đoạn, Hoàng Hi Ngôn rút tay ra khỏi áo khoác của anh để chỉnh lại khăn.
Lúc cô ngước mắt, phát hiện Tịch Việt cũng lấy tay ra, xòe ngón tay.
Hoàng Hi Ngôn hơi sửng sốt.
Từ đâu biến ra, cô không biết. Dù sao, trong lòng bàn tay anh đã có thêm hai chiếc nhẫn.
Không phải nhẫn kim cương tục tằn, không nạm bất cứ viên đá quý nào, chỉ là loại nhẫn tròn đơn giản, độ lớn vừa phải, bằng kim loại nhưng không giống bạc, chẳng rõ là gì. Mộc mạc đến độ khiến cô hơi hoan hỉ.
Cầm lên nhìn, bên trong có khắc hoa văn rất đẹp, nhìn kỹ mới phát hiện ở chỗ vết nối có khắc chữ XY đã được xử lý đồ họa.
Tịch Việt cầm chiếc nhẫn nhỏ hơn, nắm lấy tay phải cô, đeo vào ngón giữa.
Cô xòe năm ngón tay ra, hướng về phía ánh đèn cười khen: “Ngầu ghê.”
Chẳng biết liệu có cô gái nào khác dùng từ “ngầu” này để miêu tả chiếc nhẫn đính hôn của mình không?
Cô nắm lấy tay Tịch Việt, chạm vào lòng bàn tay lành lạnh của anh, ngón tay thon dài mà đẹp đẽ khiến cô ngắm đến thất thần một thoáng, thấy hình xăm ở đốt tay ngón trỏ của anh thì khẽ chạm vào, rồi mới đeo chiếc nhẫn lớn hơn vào tay anh.
Có lẽ màn cầu hôn bình thường sẽ không giống thế này, nhưng cô thích màn cầu hôn có một không hai này.
Có một không hai như chính con người Tịch Việt vậy.
Hoàng Hi Ngôn dùng bàn tay đeo nhẫn của mình nắm chặt lấy bàn tay đeo nhẫn của Tịch Việt, nhét vào túi áo khoác anh, sau đó nhảy khỏi bồn hoa.
Quên mất chuyện họ đang quấn chung một cái khăn quàng cổ, suýt nữa thì bị thít cho lảo đảo.
Cô cười gỡ khăn ra, nhưng Tịch Việt đã cởi đoạn của anh trước, quấn hết cho cô, sau đó đưa tay giữ lấy má cô, cúi đầu hôn cô say đắm.
“Về nhà thôi.” Lát sau, đợi Tịch Việt lùi ra, cô cười nói, thở ra một làn khói trắng.
Nắm tay anh, đi vào đêm tuyết tĩnh mịch mà dịu dàng.