Chương 38
“Ai?” Viên Lệnh Thu nhíu mày, một lát sau rốt cuộc cũng nhớ ra, cười khẩy một tiếng: “Hoàng Hi Ngôn, thường ngày con tẩm ngẩm tầm ngầm mà rất biết làm người ta bất ngờ đấy.”
Giờ phút này, họ hàng đến dự tiệc đã về cả, chỉ còn người nhà ở lại. Có bồi bàn tới xem thế nào, Viên Lệnh Thu nói mấy câu đuổi đi. Hoàng Trọng Huân, anh Hai và chị dâu đang định đi, nghe tiếng cãi vã thì dừng bước, vòng ngược về.
Anh Hai Hoàng Bỉnh Quân cười hòa giải: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Mặt Viên Lệnh Thu lạnh như tiền, hừ một tiếng, chỉ ngoảnh đầu đi chỗ khác không nói gì.
Viên Lệnh Thu không lên tiếng, mọi người bèn dồn mắt về phía Hoàng An Ngôn.
Hoàng An Ngôn vô cùng xấu hổ, cười gượng gạo nói: “Không có gì, là chuyện riêng của em và Hoàng Hi Ngôn thôi ạ, để chị em bọn em đóng cửa bảo ban nhau được rồi.” Chị cố ý choàng tay lên vai Hoàng Hi Ngôn rồi nói, “Mọi người giải tán đi. Anh Hai và chị dâu về trước đi, hai người vất vả cả tối nay rồi.”
Hoàng Bỉnh Quân cũng không hỏi thêm, cười bảo: “Mẹ đừng giận nữa, Hi Ngôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, bất kể chuyện gì nếu mẹ nói chắc chắn em ấy sẽ nghe. Đều là người một nhà, chớ tổn thương tình cảm lẫn nhau.”
Vì còn phải sắp xếp cho bố mẹ vợ, Hoàng Bỉnh Quân bèn bế con về với vợ trước.
Còn Hoàng Trọng Huân không dễ đuổi như thế, ông lạnh giọng gặng hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Thấy ba mẹ con đều im lặng, Hoàng Trọng Huân quát: “An Ngôn, con nói đi!”
“Bố, không có chuyện gì thật mà, con với Hi Ngôn có chút tranh cãi thôi.”
Hoàng Trọng Huân nhìn sang Hoàng Hi Ngôn, “Tự con nói đi.”
Đến nước này, Hoàng Hi Ngôn thây kệ tất cả, “Con và Tịch Việt yêu nhau.”
“Tịch Việt là ai?”
Không ai trả lời ông, im lặng hồi lâu, cuối cùng Hoàng Hi Ngôn là người lên tiếng: “Bạn trai của chị hồi Đại học.”
Hoàng Trọng Huân không giận vẫn uy, lạnh lùng nhìn cô nói, “Hồi bé thì rất nghe lời, sao mấy năm nay càng ngày càng chẳng ra thể thống gì. Mau chia tay cho bố, về nhà…” Hoàng Trọng Huân quay sang chỉ Hoàng An Ngôn, “Con canh em con cho kỹ vào, trước tiên lo vụ du học cho xong đi.”
Hoàng Hi Ngôn không hề lùi bước, “Con sẽ không chia tay với anh ấy, cũng sẽ không đi du học, con đã tìm được việc làm rồi.”
Hoàng Trọng Huân nhíu mày như thể không ngờ Hoàng Hi Ngôn có gan cãi lại ông, “Hoàng Hi Ngôn, ở đây không có chỗ cho con phát biểu ý kiến.”
“Thế bố giam lỏng con đi, nếu không bố không cản được con đâu.”
Nghe câu này, Viên Lệnh Thu đứng cạnh hít sâu một hơi, mặt ác hẳn lên, vung tay tới.
Hoàng Hi Ngôn trông thấy, có thể tránh nhưng vẫn đứng yên chịu trận.
Hoàng An Ngôn nhanh hơn cô một bước, luống cuống khuyên can, muốn Hoàng Hi Ngôn tạm xuống nước: “Hi Ngôn, em mau xin lỗi mẹ đi.”
Hoàng Hi Ngôn lại mỉm cười đẩy tay Hoàng An Ngôn ra, lùi người ra sau, xoay người cất bước đi.
Hoàng An Ngôn định đuổi theo thì Hoàng Trọng Huân đã phán một câu xanh rờn: “Để nó đi, có ngon thì đừng về nhà! Ở ngoài chịu khổ mới biết cửa nhà ở hướng nào.”
Hoàng An Ngôn thoáng do dự.
Nhưng Viên Lệnh Thu lại đột nhiên đuổi theo bóng Hoàng Hi Ngôn.
Hoàng Trọng Huân cất tiếng gọi: “Bà nên dạy dỗ nó cho tốt vào!”
Viên Lệnh Thu chán ghét nhíu mày.
Tại cổng lớn khách sạn, Viên Lệnh Thu gọi Hoàng Hi Ngôn đang đứng bắt taxi ven đường.
Cô hơi sững người, nhưng không ngoảnh lại.
Viên Lệnh Thu bước tới, bỗng túm lấy cánh tay Hoàng Hi Ngôn, lôi cô tới chỗ tán cây.
Viên Lệnh Thu lạnh lùng nhìn Hoàng Hi Ngôn.
Cô đong đầy nước mắt, nhưng lại quật cường không chịu chớp mắt để nó rơi xuống. Cái tát ban nãy bà đã dùng hết sức, gò má cô bấy giờ đã sưng tấy lên.
Viên Lệnh Thu rời mắt đi, nói bằng giọng lạnh lùng không chút cảm xúc, “Mày không kiếm nổi bạn trai hay sao mà nhất định phải dùng hàng Hoàng An Ngôn đã dùng qua hả?”
“Mẹ đừng sỉ nhục anh ấy như thế.” Hoàng Hi Ngôn hơi lên giọng.
Viên Lệnh Thu cười khẩy, “Đến lúc mày dắt nó về nhà thì người lúng túng vẫn là mày thôi.”
“Con sẽ không dẫn anh ấy về, mà ngay cả con cũng không quay về.”
“Mày mấy tuổi rồi hả?”
“Nếu mẹ cảm thấy đây là lời nói xằng của một đứa bé thì con cũng chẳng còn gì để nói.” Hoàng Hi Ngôn hít sâu một hơi, “Con đi đây, mẹ về đi.”
“Nếu hôm nay mày quyết tâm trở mặt với gia đình vì một thằng đàn ông thì sau này đừng quay về nữa.”
Hoàng Hi Ngôn hơi ngước lên nhìn Viên Lệnh Thu, cười đầy u ám, “Mẹ là người đầu tiên không có tư cách nói câu này với con. Gã đàn ông kia làm mẹ lỡ dở cả đời mà chẳng phải mẹ vẫn còn chung chăn chung gối với ông ta à?”
“Hoàng Hi Ngôn, mày...”
Hoàng Hi Ngôn dứt khoát nói cho hết luôn: “Trước giờ con không cách nào hận mẹ được, vì mẹ cũng là người bị hại, mẹ không yêu con, luôn ước gì không bao giờ sinh con ra, mấy chuyện này con đều có thể hiểu được…” Nói xong, cô thoáng nghẹn ngào, rồi nghĩ đến rất nhiều chuyện, giống như quay lại tuổi thơ tối tăm tràn đầy những nỗi đắng chát không thể khoả lấp của mình.
“… Chuyện con không hiểu được là vì sao mẹ lại không ly hôn với bố con. Mẹ có sự nghiệp của mình, mẹ còn có quãng đời dài dằng dặc phía trước, thế mà lại đánh mất ý chí phản kháng. Có lẽ đây chính là “thể diện” mà đám người lớn mấy người thường nhắc. Con không muốn loại thể diện đó, con đã chịu quá đủ cảnh yên ấm giả tạo rồi. Dù tương lai con có chịu bao nhiêu đau khổ vì sự lựa chọn của mình ngày hôm nay thì con cũng không hối hận.”
Cô hơi dừng lại, không nói gì thêm. Lúc Viên Lệnh Thu và Hoàng An Ngôn tát cô, thâm tâm cô đã nghĩ mình đã trả hết nợ cho bọn họ.
Cô không hận họ, vì cách hành động nói năng của họ vẫn còn chút bảo vệ cô.
Người cô căm hận thực sự chính là kẻ nắm quyền phát ngôn trong nhà, từ đầu đến cuối, ông ta chẳng vướng bận điều gì, lúc nào cũng tót vời trên cao, làm bộ đoan chính nhân từ.
Hoàng Hi Ngôn lùi về sau một bước, “Con đi đây, mẹ về đi.”
Lần này, cô quay người thật, dẫu một câu thừa cũng chẳng nói.
Viên Lệnh Thu đứng dưới tán cây, mãi không nhúc nhích.
Có quá nhiều người khuyên bà nên một điều nhịn chín điều lành, khuyên bà rằng đàn ông đều thế cả, nào có gã nào không ra ngoài ăn vụng, chẳng qua chỉ ham vui nhất thời mà thôi; khuyên bà rằng cơ nghiệp nhà họ Hoàng lớn như vậy, nếu làm ầm lên thì lại thành đề tài trà dư tửu hậu cho người khác; khuyên bà rằng hôn nhân suy cho cùng là tìm người ở chung, hai người bây giờ đời ai nấy sống thì có khác gì ly hôn đâu.
Đều là những người có quan hệ mật thiết, cần thể diện nhất của nhà họ Hoàng khuyên bà.
Chỉ có đứa con gái từ tính cách, ngoại hình đến tài năng đều chẳng có thể diện gì, lại còn là chứng cứ phạm tội cho thấy bà bị cư.ỡng bức sau khi cưới là chất vấn bà vì sao lại không ly hôn, vì sao lại từ bỏ phản kháng.
Bà chợt hoảng hốt cười một tiếng, bỗng thấy uể oải.
Bà như bị số mệnh trớ trêu đâm thủng một lỗ nghiêm trọng không cách nào bù lấp, bỗng thấy thật trống rỗng.
*
Ngồi lên xe taxi, Hoàng Hi Ngôn gọi một cuộc cho Tịch Việt.
Đã cài bản nhạc chuông riêng kinh dị như vậy cho cô, Tịch Việt không thể lại bỏ lỡ cuộc gọi của cô, bởi vậy chuông mới reo mấy tiếng đã thông.
Hoàng Hi Ngôn chợt nhận ra, hình như tất cả những lần cô khóc đều ở trước mặt Tịch Việt.
Giọng Tịch Việt rất sốt ruột, “Em sao thế? Có phải lại cãi nhau với người nhà không?”
Hoàng Hi Ngôn rõ ràng đang rất khó chịu song chẳng hiểu sao lại bật cười, “Vâng ạ, hơn nữa còn vì anh đấy, anh đúng là đồ hồng nhan họa thủy.”
Tịch Việt luôn không nhạy về đối nhân xử thế, hoàn toàn không hiểu ý đùa của cô, ngược lại càng lo sốt vó, “Bây giờ anh tới tìm em.”
“Em đang trên đường về trường, định tối nay sẽ ngủ ở ký túc xá. Anh đừng tới, em không sao…”
“Chắc chứ?”
“Dạ. Lần sau gặp, em sẽ kể chi tiết cho anh nghe. Thật ra tâm trạng em bây giờ nhẹ nhõm lắm…”
“… Anh không hiểu.”
“Thật đấy ạ. Rất khó chịu, mà cũng rất nhẹ nhõm. Hồi đó anh quyết định không liên lạc với người nhà có tâm trạng ra sao thì bây giờ em cũng thế.” Hoàng Hi Ngôn thở hắt ra một hơi, “Em rất nhớ anh, cuối tuần này anh tới chỗ em được không ạ?”
“Được.”
*
Hoàng Hi Ngôn xuất hiện với khuôn mặt sưng tấy ở ký túc xá khiến Đinh Hiểu vô cùng lo lắng.
Hoàng Hi Ngôn không muốn bị dòm ngó nên bảo cô ấy đừng lộ chuyện ra, rồi vào nhà tắm cầm khăn ngâm nước lạnh lau mặt một chút.
Đinh Hiểu lại gần, tiện tay đóng cánh cửa kéo thông với ban công lại, đứng sát tới mặt cô xem xét, khẽ hỏi: “Ai tát thế?”
“Mẹ mình.”
“Ra tay ác thật… Vì sao?”
“Vì Tịch Việt.”
“Mình có nên khen cậu to gan không?”
Hoàng Hi Ngôn cười, “Cũng không có gì, nói ra được lại hay. Dù sao tốt nghiệp xong mình cũng tới thành phố Nam làm việc, sẽ không mấy khi về nhà.”
“Người nhà cậu sẽ đồng ý à?”
“Mình không xin tiền họ, có đồng ý hay không cũng không quan trọng.”
“Bọn họ sẽ không thần thông quảng đại tới mức can thiệp được vào công việc của cậu chứ? Uy hiếp công ty cậu không cho cậu chuyển chính thức chẳng hạn?”
“… Cậu đọc nhiều tiểu thuyết tổng tài bá đạo quá rồi đấy.”
“Mình có đọc đâu, đừng đổ vấy cho mình.” Đinh Hiểu nhún nhún vai, “Mình từng bị người ta uy hiếp, lấy công việc của mẹ mình ra…”
Hoàng Hi Ngôn trợn tròn mắt, “Thật á? Ai cơ? Cậu kiếm đâu ra loại bạn sặc mùi tổng tài bá đạo thế?”
“Đã bảo không phải mà…”
“Mình kệ đấy, mình muốn nghe.”
“Sau này đi.” Đinh Hiểu cầm lấy cái khăn mặt trong tay cô mà chê, “Lau cái này thì được gì, đi thôi, mình với cậu ra siêu thị mua chai nước đá.”
Mười một giờ đêm, Hoàng Hi Ngôn chúc ngủ ngon Tịch Việt qua Wechat rồi đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau, kế hoạch của cô là tới thư viện với Đinh Hiểu để hoàn thiện luận văn.
Tám giờ sáng, mấy cô bạn cùng phòng hầu như đều đã dậy cả, hiếm khi bốn người tề tựu đông đủ, lúc rửa mặt còn tranh chỗ nhau, ríu rít trò chuyện rất đông vui.
Ai cũng có việc phải đi nên cùng nhau rời khỏi ký túc xá, ra ngoài ăn sáng.
Hoàng Hi Ngôn vừa xuống cầu thang vừa cầm điện thoại vùi đầu trả lời tin nhắn Wechat của thầy hướng dẫn thực tập.
Lúc sắp tới cổng ký túc xá, Đinh Hiểu đi đằng trước chợt khựng bước.
Cô cũng dừng theo, ngơ ngác hỏi: “Sao đấy?”
Đinh Hiểu cười, huých khuỷu tay vào cánh tay cô, ra hiệu cho cô nhìn ra ngoài.
Hai cô bạn cùng phòng khác cũng để ý thấy hành động của Đinh Hiểu, bỗng tỉnh ngộ, vội vàng cười hỏi: “Hi Ngôn, bạn trai cậu à?”
Hoàng Hi Ngôn vội ngẩng lên.
Đại học của Hoàng Hi Ngôn chú trọng khối Tự nhiên nên có rất nhiều nam sinh, vì số lượng lớn nên cũng chẳng thiếu trai đẹp.
Nhưng giờ phút này, đám con gái ra vào ký túc xá vẫn không dằn lòng được mà nhìn chàng trai đứng dưới tán cây dưới lầu mấy lần.
Anh mặc một cây đồ đen, vóc dáng rất cao, có làn da trắng xanh rất hiếm thấy trong thực tế, và mái tóc dài càng hiếm thấy hơn. Khí chất thiên về trung tính nhưng lại không ẻo lả mà mang nét đẹp khôi ngô lạnh lùng, khiến người ta hơi có cảm giác bi quan chán chường, không muốn ai đến gần.
Thật quá hiếm thấy, khí chất như vậy không hiểu sao lại rất cuốn hút. Đến nỗi có người còn thì thầm rằng, trường học toàn mấy lão trai thẳng như thép mà cũng có một nhân vật chất phát ngất thế này à?
Hoàng Hi Ngôn phải gồng hết sức mình mới dám đi tới chỗ Tịch Việt trong tình huống bị mọi người nhìn chằm chằm thế này.
Trong suốt bốn năm học, đến khi sắp tốt nghiệp cô mới bị mọi người để mắt tới, lại còn là vì một anh chàng.
Lúc cô sắp sửa tới trước mặt, Tịch Việt đang thả hồn đi hoang mới nhận ra.
Anh đứng thẳng cơ thể đang rũ rượi lên, ánh mắt vừa lướt sang cô đã chẳng rời đi nổi, rất tự nhiên đưa tay vuốt ve gáy cô, “Dậy rồi à?”
Giờ phút này, họ hàng đến dự tiệc đã về cả, chỉ còn người nhà ở lại. Có bồi bàn tới xem thế nào, Viên Lệnh Thu nói mấy câu đuổi đi. Hoàng Trọng Huân, anh Hai và chị dâu đang định đi, nghe tiếng cãi vã thì dừng bước, vòng ngược về.
Anh Hai Hoàng Bỉnh Quân cười hòa giải: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Mặt Viên Lệnh Thu lạnh như tiền, hừ một tiếng, chỉ ngoảnh đầu đi chỗ khác không nói gì.
Viên Lệnh Thu không lên tiếng, mọi người bèn dồn mắt về phía Hoàng An Ngôn.
Hoàng An Ngôn vô cùng xấu hổ, cười gượng gạo nói: “Không có gì, là chuyện riêng của em và Hoàng Hi Ngôn thôi ạ, để chị em bọn em đóng cửa bảo ban nhau được rồi.” Chị cố ý choàng tay lên vai Hoàng Hi Ngôn rồi nói, “Mọi người giải tán đi. Anh Hai và chị dâu về trước đi, hai người vất vả cả tối nay rồi.”
Hoàng Bỉnh Quân cũng không hỏi thêm, cười bảo: “Mẹ đừng giận nữa, Hi Ngôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, bất kể chuyện gì nếu mẹ nói chắc chắn em ấy sẽ nghe. Đều là người một nhà, chớ tổn thương tình cảm lẫn nhau.”
Vì còn phải sắp xếp cho bố mẹ vợ, Hoàng Bỉnh Quân bèn bế con về với vợ trước.
Còn Hoàng Trọng Huân không dễ đuổi như thế, ông lạnh giọng gặng hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Thấy ba mẹ con đều im lặng, Hoàng Trọng Huân quát: “An Ngôn, con nói đi!”
“Bố, không có chuyện gì thật mà, con với Hi Ngôn có chút tranh cãi thôi.”
Hoàng Trọng Huân nhìn sang Hoàng Hi Ngôn, “Tự con nói đi.”
Đến nước này, Hoàng Hi Ngôn thây kệ tất cả, “Con và Tịch Việt yêu nhau.”
“Tịch Việt là ai?”
Không ai trả lời ông, im lặng hồi lâu, cuối cùng Hoàng Hi Ngôn là người lên tiếng: “Bạn trai của chị hồi Đại học.”
Hoàng Trọng Huân không giận vẫn uy, lạnh lùng nhìn cô nói, “Hồi bé thì rất nghe lời, sao mấy năm nay càng ngày càng chẳng ra thể thống gì. Mau chia tay cho bố, về nhà…” Hoàng Trọng Huân quay sang chỉ Hoàng An Ngôn, “Con canh em con cho kỹ vào, trước tiên lo vụ du học cho xong đi.”
Hoàng Hi Ngôn không hề lùi bước, “Con sẽ không chia tay với anh ấy, cũng sẽ không đi du học, con đã tìm được việc làm rồi.”
Hoàng Trọng Huân nhíu mày như thể không ngờ Hoàng Hi Ngôn có gan cãi lại ông, “Hoàng Hi Ngôn, ở đây không có chỗ cho con phát biểu ý kiến.”
“Thế bố giam lỏng con đi, nếu không bố không cản được con đâu.”
Nghe câu này, Viên Lệnh Thu đứng cạnh hít sâu một hơi, mặt ác hẳn lên, vung tay tới.
Hoàng Hi Ngôn trông thấy, có thể tránh nhưng vẫn đứng yên chịu trận.
Hoàng An Ngôn nhanh hơn cô một bước, luống cuống khuyên can, muốn Hoàng Hi Ngôn tạm xuống nước: “Hi Ngôn, em mau xin lỗi mẹ đi.”
Hoàng Hi Ngôn lại mỉm cười đẩy tay Hoàng An Ngôn ra, lùi người ra sau, xoay người cất bước đi.
Hoàng An Ngôn định đuổi theo thì Hoàng Trọng Huân đã phán một câu xanh rờn: “Để nó đi, có ngon thì đừng về nhà! Ở ngoài chịu khổ mới biết cửa nhà ở hướng nào.”
Hoàng An Ngôn thoáng do dự.
Nhưng Viên Lệnh Thu lại đột nhiên đuổi theo bóng Hoàng Hi Ngôn.
Hoàng Trọng Huân cất tiếng gọi: “Bà nên dạy dỗ nó cho tốt vào!”
Viên Lệnh Thu chán ghét nhíu mày.
Tại cổng lớn khách sạn, Viên Lệnh Thu gọi Hoàng Hi Ngôn đang đứng bắt taxi ven đường.
Cô hơi sững người, nhưng không ngoảnh lại.
Viên Lệnh Thu bước tới, bỗng túm lấy cánh tay Hoàng Hi Ngôn, lôi cô tới chỗ tán cây.
Viên Lệnh Thu lạnh lùng nhìn Hoàng Hi Ngôn.
Cô đong đầy nước mắt, nhưng lại quật cường không chịu chớp mắt để nó rơi xuống. Cái tát ban nãy bà đã dùng hết sức, gò má cô bấy giờ đã sưng tấy lên.
Viên Lệnh Thu rời mắt đi, nói bằng giọng lạnh lùng không chút cảm xúc, “Mày không kiếm nổi bạn trai hay sao mà nhất định phải dùng hàng Hoàng An Ngôn đã dùng qua hả?”
“Mẹ đừng sỉ nhục anh ấy như thế.” Hoàng Hi Ngôn hơi lên giọng.
Viên Lệnh Thu cười khẩy, “Đến lúc mày dắt nó về nhà thì người lúng túng vẫn là mày thôi.”
“Con sẽ không dẫn anh ấy về, mà ngay cả con cũng không quay về.”
“Mày mấy tuổi rồi hả?”
“Nếu mẹ cảm thấy đây là lời nói xằng của một đứa bé thì con cũng chẳng còn gì để nói.” Hoàng Hi Ngôn hít sâu một hơi, “Con đi đây, mẹ về đi.”
“Nếu hôm nay mày quyết tâm trở mặt với gia đình vì một thằng đàn ông thì sau này đừng quay về nữa.”
Hoàng Hi Ngôn hơi ngước lên nhìn Viên Lệnh Thu, cười đầy u ám, “Mẹ là người đầu tiên không có tư cách nói câu này với con. Gã đàn ông kia làm mẹ lỡ dở cả đời mà chẳng phải mẹ vẫn còn chung chăn chung gối với ông ta à?”
“Hoàng Hi Ngôn, mày...”
Hoàng Hi Ngôn dứt khoát nói cho hết luôn: “Trước giờ con không cách nào hận mẹ được, vì mẹ cũng là người bị hại, mẹ không yêu con, luôn ước gì không bao giờ sinh con ra, mấy chuyện này con đều có thể hiểu được…” Nói xong, cô thoáng nghẹn ngào, rồi nghĩ đến rất nhiều chuyện, giống như quay lại tuổi thơ tối tăm tràn đầy những nỗi đắng chát không thể khoả lấp của mình.
“… Chuyện con không hiểu được là vì sao mẹ lại không ly hôn với bố con. Mẹ có sự nghiệp của mình, mẹ còn có quãng đời dài dằng dặc phía trước, thế mà lại đánh mất ý chí phản kháng. Có lẽ đây chính là “thể diện” mà đám người lớn mấy người thường nhắc. Con không muốn loại thể diện đó, con đã chịu quá đủ cảnh yên ấm giả tạo rồi. Dù tương lai con có chịu bao nhiêu đau khổ vì sự lựa chọn của mình ngày hôm nay thì con cũng không hối hận.”
Cô hơi dừng lại, không nói gì thêm. Lúc Viên Lệnh Thu và Hoàng An Ngôn tát cô, thâm tâm cô đã nghĩ mình đã trả hết nợ cho bọn họ.
Cô không hận họ, vì cách hành động nói năng của họ vẫn còn chút bảo vệ cô.
Người cô căm hận thực sự chính là kẻ nắm quyền phát ngôn trong nhà, từ đầu đến cuối, ông ta chẳng vướng bận điều gì, lúc nào cũng tót vời trên cao, làm bộ đoan chính nhân từ.
Hoàng Hi Ngôn lùi về sau một bước, “Con đi đây, mẹ về đi.”
Lần này, cô quay người thật, dẫu một câu thừa cũng chẳng nói.
Viên Lệnh Thu đứng dưới tán cây, mãi không nhúc nhích.
Có quá nhiều người khuyên bà nên một điều nhịn chín điều lành, khuyên bà rằng đàn ông đều thế cả, nào có gã nào không ra ngoài ăn vụng, chẳng qua chỉ ham vui nhất thời mà thôi; khuyên bà rằng cơ nghiệp nhà họ Hoàng lớn như vậy, nếu làm ầm lên thì lại thành đề tài trà dư tửu hậu cho người khác; khuyên bà rằng hôn nhân suy cho cùng là tìm người ở chung, hai người bây giờ đời ai nấy sống thì có khác gì ly hôn đâu.
Đều là những người có quan hệ mật thiết, cần thể diện nhất của nhà họ Hoàng khuyên bà.
Chỉ có đứa con gái từ tính cách, ngoại hình đến tài năng đều chẳng có thể diện gì, lại còn là chứng cứ phạm tội cho thấy bà bị cư.ỡng bức sau khi cưới là chất vấn bà vì sao lại không ly hôn, vì sao lại từ bỏ phản kháng.
Bà chợt hoảng hốt cười một tiếng, bỗng thấy uể oải.
Bà như bị số mệnh trớ trêu đâm thủng một lỗ nghiêm trọng không cách nào bù lấp, bỗng thấy thật trống rỗng.
*
Ngồi lên xe taxi, Hoàng Hi Ngôn gọi một cuộc cho Tịch Việt.
Đã cài bản nhạc chuông riêng kinh dị như vậy cho cô, Tịch Việt không thể lại bỏ lỡ cuộc gọi của cô, bởi vậy chuông mới reo mấy tiếng đã thông.
Hoàng Hi Ngôn chợt nhận ra, hình như tất cả những lần cô khóc đều ở trước mặt Tịch Việt.
Giọng Tịch Việt rất sốt ruột, “Em sao thế? Có phải lại cãi nhau với người nhà không?”
Hoàng Hi Ngôn rõ ràng đang rất khó chịu song chẳng hiểu sao lại bật cười, “Vâng ạ, hơn nữa còn vì anh đấy, anh đúng là đồ hồng nhan họa thủy.”
Tịch Việt luôn không nhạy về đối nhân xử thế, hoàn toàn không hiểu ý đùa của cô, ngược lại càng lo sốt vó, “Bây giờ anh tới tìm em.”
“Em đang trên đường về trường, định tối nay sẽ ngủ ở ký túc xá. Anh đừng tới, em không sao…”
“Chắc chứ?”
“Dạ. Lần sau gặp, em sẽ kể chi tiết cho anh nghe. Thật ra tâm trạng em bây giờ nhẹ nhõm lắm…”
“… Anh không hiểu.”
“Thật đấy ạ. Rất khó chịu, mà cũng rất nhẹ nhõm. Hồi đó anh quyết định không liên lạc với người nhà có tâm trạng ra sao thì bây giờ em cũng thế.” Hoàng Hi Ngôn thở hắt ra một hơi, “Em rất nhớ anh, cuối tuần này anh tới chỗ em được không ạ?”
“Được.”
*
Hoàng Hi Ngôn xuất hiện với khuôn mặt sưng tấy ở ký túc xá khiến Đinh Hiểu vô cùng lo lắng.
Hoàng Hi Ngôn không muốn bị dòm ngó nên bảo cô ấy đừng lộ chuyện ra, rồi vào nhà tắm cầm khăn ngâm nước lạnh lau mặt một chút.
Đinh Hiểu lại gần, tiện tay đóng cánh cửa kéo thông với ban công lại, đứng sát tới mặt cô xem xét, khẽ hỏi: “Ai tát thế?”
“Mẹ mình.”
“Ra tay ác thật… Vì sao?”
“Vì Tịch Việt.”
“Mình có nên khen cậu to gan không?”
Hoàng Hi Ngôn cười, “Cũng không có gì, nói ra được lại hay. Dù sao tốt nghiệp xong mình cũng tới thành phố Nam làm việc, sẽ không mấy khi về nhà.”
“Người nhà cậu sẽ đồng ý à?”
“Mình không xin tiền họ, có đồng ý hay không cũng không quan trọng.”
“Bọn họ sẽ không thần thông quảng đại tới mức can thiệp được vào công việc của cậu chứ? Uy hiếp công ty cậu không cho cậu chuyển chính thức chẳng hạn?”
“… Cậu đọc nhiều tiểu thuyết tổng tài bá đạo quá rồi đấy.”
“Mình có đọc đâu, đừng đổ vấy cho mình.” Đinh Hiểu nhún nhún vai, “Mình từng bị người ta uy hiếp, lấy công việc của mẹ mình ra…”
Hoàng Hi Ngôn trợn tròn mắt, “Thật á? Ai cơ? Cậu kiếm đâu ra loại bạn sặc mùi tổng tài bá đạo thế?”
“Đã bảo không phải mà…”
“Mình kệ đấy, mình muốn nghe.”
“Sau này đi.” Đinh Hiểu cầm lấy cái khăn mặt trong tay cô mà chê, “Lau cái này thì được gì, đi thôi, mình với cậu ra siêu thị mua chai nước đá.”
Mười một giờ đêm, Hoàng Hi Ngôn chúc ngủ ngon Tịch Việt qua Wechat rồi đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau, kế hoạch của cô là tới thư viện với Đinh Hiểu để hoàn thiện luận văn.
Tám giờ sáng, mấy cô bạn cùng phòng hầu như đều đã dậy cả, hiếm khi bốn người tề tựu đông đủ, lúc rửa mặt còn tranh chỗ nhau, ríu rít trò chuyện rất đông vui.
Ai cũng có việc phải đi nên cùng nhau rời khỏi ký túc xá, ra ngoài ăn sáng.
Hoàng Hi Ngôn vừa xuống cầu thang vừa cầm điện thoại vùi đầu trả lời tin nhắn Wechat của thầy hướng dẫn thực tập.
Lúc sắp tới cổng ký túc xá, Đinh Hiểu đi đằng trước chợt khựng bước.
Cô cũng dừng theo, ngơ ngác hỏi: “Sao đấy?”
Đinh Hiểu cười, huých khuỷu tay vào cánh tay cô, ra hiệu cho cô nhìn ra ngoài.
Hai cô bạn cùng phòng khác cũng để ý thấy hành động của Đinh Hiểu, bỗng tỉnh ngộ, vội vàng cười hỏi: “Hi Ngôn, bạn trai cậu à?”
Hoàng Hi Ngôn vội ngẩng lên.
Đại học của Hoàng Hi Ngôn chú trọng khối Tự nhiên nên có rất nhiều nam sinh, vì số lượng lớn nên cũng chẳng thiếu trai đẹp.
Nhưng giờ phút này, đám con gái ra vào ký túc xá vẫn không dằn lòng được mà nhìn chàng trai đứng dưới tán cây dưới lầu mấy lần.
Anh mặc một cây đồ đen, vóc dáng rất cao, có làn da trắng xanh rất hiếm thấy trong thực tế, và mái tóc dài càng hiếm thấy hơn. Khí chất thiên về trung tính nhưng lại không ẻo lả mà mang nét đẹp khôi ngô lạnh lùng, khiến người ta hơi có cảm giác bi quan chán chường, không muốn ai đến gần.
Thật quá hiếm thấy, khí chất như vậy không hiểu sao lại rất cuốn hút. Đến nỗi có người còn thì thầm rằng, trường học toàn mấy lão trai thẳng như thép mà cũng có một nhân vật chất phát ngất thế này à?
Hoàng Hi Ngôn phải gồng hết sức mình mới dám đi tới chỗ Tịch Việt trong tình huống bị mọi người nhìn chằm chằm thế này.
Trong suốt bốn năm học, đến khi sắp tốt nghiệp cô mới bị mọi người để mắt tới, lại còn là vì một anh chàng.
Lúc cô sắp sửa tới trước mặt, Tịch Việt đang thả hồn đi hoang mới nhận ra.
Anh đứng thẳng cơ thể đang rũ rượi lên, ánh mắt vừa lướt sang cô đã chẳng rời đi nổi, rất tự nhiên đưa tay vuốt ve gáy cô, “Dậy rồi à?”