Chương 36
Khuôn mặt Hoàng Hi Ngôn vẫn còn hơi nóng, bị gió đêm thổi dần hạ nhiệt, cô nhớ tới chuyện hai người thảo luận lúc tối bèn ngẩng đầu nhìn sang Tịch Việt.
Ánh mắt chạm đến sống mũi thẳng tắp và cặp mày đẹp quá đáng của anh. Mới đầu, cô thấy hơi hoảng loạn, sau mới hỏi: “Anh muốn em sang đây tìm việc không?”
Cô tin dù yêu xa thì tình cảm giữa cô và Tịch Việt cũng không gặp nguy cơ gì, nhưng có chịu được sự giày vò của nhung nhớ hay không lại là chuyện khác.
Tịch Việt nói: “Anh đến tìm em cũng được.”
“Anh còn công ty bên này mà, Tưởng Hỗ Sinh sao chịu thả anh đi.”
“Chỉ cần anh giao bản thảo đúng hạn thì cậu ấy chẳng nói được gì.”
Hoàng Hi Ngôn cười khúc khích, “Chắc kiếp trước Tưởng Hỗ Sinh mắc nợ anh.”
Tịch Việt cũng cười, rít xong điếu thuốc, anh sờ tay cô thấy hơi lạnh bèn bảo, “Đi thôi, vào nhà ngủ nào.”
Hoàng Hi Ngôn lại thoa mỹ phẩm dưỡng da thêm một lần, Tịch Việt đánh răng lần nữa rồi hai người cùng nhau vào phòng ngủ.
Một bộ chăn ga màu xám đậm, chăn được vén lên một góc, rõ là ngủ dậy không sửa sang lại.
Bên gối để mấy cuốn sách lộn xộn, Tịch Việt tới dọn, xếp chúng ngay ngắn lên tủ đầu giường.
Tắt đèn xong, hai người nằm xuống, Tịch Việt đưa tay kéo cô vào lòng, không nghĩ ngợi gì nhiều.
Hoàng Hi Ngôn như sợ hở chăn cứ đưa tay ra sau dém mãi, rồi lại sợ nằm đè lên tóc bèn vuốt ra sau tai, còn với tay vào chăn chỉnh trang lại áo ngủ…
Tịch Việt hơi buồn bực giữ chặt cánh tay cô, “Đừng nhúc nhích.”
Bọn họ vốn là hai mồi lửa, nhưng chẳng ai trong số họ tự giác khống chế để lửa không cháy lan đồng cỏ.
Hoàng Hi Ngôn dừng lại, tưởng anh muốn ngủ bèn cười nói: “Rồi rồi, em không cựa quậy nữa, mình ngủ đi.”
“Em buồn ngủ à?”
“Đâu có, không phải anh buồn ngủ ạ?”
Tịch Việt lắc lắc đầu trên đỉnh đầu cô, “Chẳng mấy.”
Hoàng Hi Ngôn bảo sẽ tới đây, Tịch Việt vì muốn dành thời gian cho cô nên hai hôm nay ngoài ăn ngủ ra thì đều dành hầu hết thời gian để cày bản thảo. Bây giờ cơ thể rất mệt mỏi, nhưng đầu óc lại tỉnh táo, sự đối lập này khiến anh không muốn ngủ mà muốn mở mắt ngắm cô lâu hơn một chút.
Hoàng Hi Ngôn sực nhớ điều gì, “A, có một chuyện em muốn hỏi ý kiến anh.”
“Gì thế?”
“Nếu em đi bắn laser xóa bớt thì anh thấy thế nào?”
“Nếu em cảm thấy nó khiến em vui hơn thì cứ làm thôi.”
Hoàng Hi Ngôn cười, “Anh sẽ không cảm thấy em mất đi vẻ đặc biệt à? Với lại, nếu không còn bớt thì đâu còn ai biết nguyên mẫu của mấy bức tranh anh vẽ dạo gần đây là em nữa… Có phải anh cảm thấy suy nghĩ đó của em sặc mùi hư vinh không?”
“Không đâu, sự đặc biệt của em không đến từ vẻ bề ngoài, mà là…”
“Mà là?”
Tịch Việt im lặng rất lâu, đưa tay sờ trán cô, “Anh không biết vì sao em lại thấy anh tốt nữa.”
“Tựa như em không biết vì sao anh lại thấy em rất xinh đẹp á?” Hoàng Hi Ngôn cười khanh khách.
Tịch Việt cũng khẽ cười theo cô.
Bàn tay anh đặt sau lưng cô, chôn mặt vào tóc cô, nói với giọng hơi trầm thấp, “Để anh kể em nghe vài chuyện.”
“Dạ?”
Hoàng Hi Ngôn vẫn luôn biết Tịch Việt không mấy am hiểu ngôn từ, những lời này anh nói rất chậm, thỉnh thoảng lại dừng, thường thường xảy ra tình huống câu trước và câu sau chẳng liên quan gì nhau.
Cô dựa vào lý giải của bản thân, tổng kết được ý hoàn chỉnh mà anh muốn giãi bày là thế này.
Có một khoảng thời gian rất dài, khi vẽ tranh anh luôn theo đuổi kỹ xảo tinh vi, không phải là không rõ tầm quan trọng của cảm xúc đối với bức tranh, chỉ là cố ý tránh né nó.
Do bản năng trời sinh nên anh có sự nhạy cảm vượt xa những người khác, bởi vậy dù vui vẻ hay đau khổ quá độ đều khiến anh bị tổn thương. Lúc anh vẽ tranh sẽ phong ấn những cảm xúc ấy vào chiếc hộp thủy tinh trong lòng, lấy tư cách người đứng xem để quan sát và miêu tả nhưng không dám thật sự chạm vào cảm giác đó.
Thật ra, bảy năm trước, lần đầu tiên gặp cô, anh đã thấp thoáng nhìn thấy hình bóng của mình trong cô.
Cô con gái út nhà họ Hoàng khác hẳn với người anh và chị đầy kiêu ngạo tự tin của mình, cô luôn chất chứa một loại cảm giác đau thương không thể xóa mờ, luôn trông rất u ám và nhạt nhòa.
Nhưng chẳng hiểu sao anh lại để ý đến cô, cảm giác như cô đồng bệnh tương liên với mình, anh cũng là một người chẳng biết đối phó với những chuyện thế tục thế nào.
Có điều, khi đó anh không tiếp xúc với cô nhiều, nên sự an ủi chỉ gói gọn trong một hộp kem Bát Hỉ lần gặp kia mà thôi.
Nhiều năm trôi qua, anh đã quên mất lần gặp ấy từ lâu.
Mùa hè này, khi cô thuê nhà dưới lầu anh, anh chợt nghĩ lại, bỗng cảm thấy có lẽ đời người nhất định phải gặp có một số chuyện.
So với những ký ức thưa thớt sót lại, hình như cô đã thay đổi rất nhiều, song vẻ u buồn kia mãi không tan biến.
Chỉ là, so với sự im lặng mấy năm qua của anh thì cô vẫn trước sau như một, dù khổ sở thế nào đều giữ vững nụ cười trên môi.
Sinh vật sống trong bóng tối luôn có tính hướng sáng, anh từng đeo đuổi ánh nắng, nhưng lại bị đốt bị thương, đành phải ẩn vào bóng đêm hun hút.
Nhưng cô không phải ánh nắng, mà nhu hòa hơn, tựa như đom đóm trong đêm, hoặc là ánh trăng.
Anh nhìn thấy khả năng cộng sinh.
Cũng vì vậy, nếu lỡ mất cô, có lẽ anh sẽ bị lưu đày trong bóng tối mãi mãi.
Chiếc hộp thủy tinh kia không cách nào nhốt được nỗi đau đớn miên man không dứt này.
Khi cô kết thúc kỳ thực tập rời đi, anh sống rất giày vò. Ròng rã suốt hai tuần liền, anh luôn giam mình trong căn phòng tối, chẳng vẽ chẳng làm gì, chỉ duy trì mức độ sống tối thiểu.
Đêm đến cũng không ngủ yên, ngồi ở hành lang lầu sáu hút thuốc, nửa đêm có thể rít hết một bao.
Chỉ một chút gió thổi cỏ lay bên trong căn nhà cũng khiến anh trở nên thận trọng, khiến anh nín thở lẳng lặng lắng nghe. Nhưng không hề có tiếng bước chân vang lên, đi và chốn này.
Điện thoại cất trong túi áo khoác, nếu có thông báo tin nhắn đến là anh lấy ra xem ngay, song lần nào cũng hụt hẫng.
Hai tuần trôi qua, rốt cuộc anh cũng chấp nhận sự thật rằng cô sẽ không quay lại.
Sẽ không còn ai cẩn thận từng li từng tí quan tâm xem có phải anh chưa ăn cơm, có phải anh lại thức trắng đêm, cũng sẽ không còn ai lẳng lặng ở bên cạnh anh giết thời gian nữa.
Ngày đó, anh ngồi suốt đêm đến tận hừng đông mới đứng dậy đi ra ngoài.
Anh tới tiệm cháo hai người ăn lần đầu, tới mái đình trong công viên, bắt cùng chuyến xe buýt…
Cả một ngày, sự ấm áp của mặt trời không chiếu đến anh.
Lang thang vô định một vòng, bỗng trông thấy tấm biển “Xăm mình” được treo trên cánh cửa sắt trước một tòa chung cư, anh đi vào, khắc lên đốt thứ hai ngón trỏ một cái tên.
Sao lại ở vị trí đó, bởi vì lúc vẽ tranh, đó là nơi vừa cụp mắt đã nhìn thấy ngay.
Về đến nhà, anh cầm bút lên trong nỗi giày vò, tùy tiện chọn màu sắc trong bảng màu, vứt hết mọi kỹ xảo ra khỏi đầu, chỉ muốn phát tiết cảm xúc một cách thuần túy.
Đã lâu lắm rồi anh không vẽ thoải mái như vậy.
Vứt bút xuống, mê man ròng rã suốt một ngày một đêm.
Khi tỉnh lại, câu nói đầu tiên mà anh nghĩ tới là câu đùa của cô trước khi đi… “Em đi rồi, anh phải ăn cơm đàng hoàng đấy.”
Thế là, anh tắm rửa, cạo râu, đi xuống lầu, lâu lắm rồi mới ăn một bữa sáng.
Lúc mua đồ thiết yếu, trông thấy kem Bát Hỷ trong tủ lạnh bèn tiện tay mua ba hộp.
Về nhà ăn ngay một hộp, vì cô nói sau khi khóc mà ăn kem thì ngon hơn bình thường nhiều.
Nhưng anh cảm thấy luận điểm này còn cần khảo chứng, vì anh ăn rất thống khổ, mỗi lần nuốt xuống đều thấy vị đắng chát khôn nguôi.
Hai hộp kem còn lại bị anh vứt xó chẳng buồn động vào.
Và rồi, anh nhận ra nếu như anh không chịu bước ra khỏi nơi này, chủ động tiến về phía cô thì bọn họ cuối cùng sẽ lặng lẽ trở thành người xa lạ. Thế là anh quyết tâm chuyển nhà, nghĩ cách giữ liên lạc với cô, những chuyện này thì kể sau.
Hoàng Hi Ngôn cười mà sống mũi cay cay, “Em cảm thấy bầu không khí bây giờ vừa buồn bã lại vừa kích động, em muốn kể chút truyện tiếu lâm để thay đổi bầu không khí.” Cô nói với giọng rầu rầu, “Không phải em lại muốn khóc đâu. Gì vậy chứ, em không muốn phải bôi kem dưỡng da lần thứ ba tối nay đâu…”
Lời hồi đáp của Tịch Việt là hôn lên đôi mắt ướt đẫm của cô.
“Xin lỗi anh…” Hoàng Hi Ngôn không khống chế nổi tâm trạng của mình, bèn mặc kệ luôn, “Em vẫn luôn là một kẻ hèn nhát, hoặc có thể nói là, khi ấy em không thích anh như anh thích em… Em không thể vì anh mà từ bỏ mọi thứ em có. Em không biết mình đã khiến anh khổ sở như vậy… Lúc chia xa, đúng là em rất nhớ anh, nhưng em vẫn tìm việc, làm luận văn, sống đời thường nhật. Xin lỗi anh, em làm vậy không công bằng với anh…”
“Đừng xin lỗi, là lỗi của anh.” Giọng Tịch Việt trầm lắng, “Em sống tốt anh mới yên tâm.”
“Anh đừng hạ thấp bản thân. Em biết, em biết bọn họ đều nói anh là một người bạn trai không tròn vai, nhưng sự mong đợi mà em dành cho anh không giống với sự mong đợi của thế tục, em không cần cầu gì được đó nơi anh, không cần dẫn anh đi gặp bạn bè em để giữ thể diện, không cần anh trở thành người con rể vừa ý bố mẹ, ngay chính em còn không phải là một người con khiến họ vừa ý. Cho nên anh đừng luôn nói anh sẽ khiến em thất vọng, bởi em sẽ không.” Tuyến lệ của Hoàng Hi Ngôn mất khống chế, “Anh là chuyện tốt đẹp nhất mà em gặp được trong cuộc đời này.”
“Đừng đoan chắc đến thế, sẽ còn tốt hơn được mà.” Tịch Việt nói, “Anh hứa đấy.”
Hoàng Hi Ngôn lại cười rộ, túm lấy chăn của anh lau nước mắt, “Anh còn chuyện gì giật gân nữa thì tối nay nói luôn một lần cho xong đi, em thật sự không muốn khóc nữa đâu. Anh có biết sáng mai mắt em chắc chắn sẽ sưng lên không, ngày mai em còn muốn đi dạo phố với anh…”
Câu nói dang dở của cô bị Tịch Việt chặn lại bằng một nụ hôn như đang chê cô ồn ào.
Anh hơi nhổm người dậy hôn cô, vậy nên cô cảm giác được sự kiềm nén của anh, có cảm giác như anh đang cầm lòng không đậu, cô không thể phủ nhận mình rất hưởng thụ cảm giác này.
Cô đưa tay ôm lấy lưng anh, cảm nhận được xương cốt anh dưới lớp áo, bỗng dưng thấy an toàn đến lạ.
- -----oOo------
Ánh mắt chạm đến sống mũi thẳng tắp và cặp mày đẹp quá đáng của anh. Mới đầu, cô thấy hơi hoảng loạn, sau mới hỏi: “Anh muốn em sang đây tìm việc không?”
Cô tin dù yêu xa thì tình cảm giữa cô và Tịch Việt cũng không gặp nguy cơ gì, nhưng có chịu được sự giày vò của nhung nhớ hay không lại là chuyện khác.
Tịch Việt nói: “Anh đến tìm em cũng được.”
“Anh còn công ty bên này mà, Tưởng Hỗ Sinh sao chịu thả anh đi.”
“Chỉ cần anh giao bản thảo đúng hạn thì cậu ấy chẳng nói được gì.”
Hoàng Hi Ngôn cười khúc khích, “Chắc kiếp trước Tưởng Hỗ Sinh mắc nợ anh.”
Tịch Việt cũng cười, rít xong điếu thuốc, anh sờ tay cô thấy hơi lạnh bèn bảo, “Đi thôi, vào nhà ngủ nào.”
Hoàng Hi Ngôn lại thoa mỹ phẩm dưỡng da thêm một lần, Tịch Việt đánh răng lần nữa rồi hai người cùng nhau vào phòng ngủ.
Một bộ chăn ga màu xám đậm, chăn được vén lên một góc, rõ là ngủ dậy không sửa sang lại.
Bên gối để mấy cuốn sách lộn xộn, Tịch Việt tới dọn, xếp chúng ngay ngắn lên tủ đầu giường.
Tắt đèn xong, hai người nằm xuống, Tịch Việt đưa tay kéo cô vào lòng, không nghĩ ngợi gì nhiều.
Hoàng Hi Ngôn như sợ hở chăn cứ đưa tay ra sau dém mãi, rồi lại sợ nằm đè lên tóc bèn vuốt ra sau tai, còn với tay vào chăn chỉnh trang lại áo ngủ…
Tịch Việt hơi buồn bực giữ chặt cánh tay cô, “Đừng nhúc nhích.”
Bọn họ vốn là hai mồi lửa, nhưng chẳng ai trong số họ tự giác khống chế để lửa không cháy lan đồng cỏ.
Hoàng Hi Ngôn dừng lại, tưởng anh muốn ngủ bèn cười nói: “Rồi rồi, em không cựa quậy nữa, mình ngủ đi.”
“Em buồn ngủ à?”
“Đâu có, không phải anh buồn ngủ ạ?”
Tịch Việt lắc lắc đầu trên đỉnh đầu cô, “Chẳng mấy.”
Hoàng Hi Ngôn bảo sẽ tới đây, Tịch Việt vì muốn dành thời gian cho cô nên hai hôm nay ngoài ăn ngủ ra thì đều dành hầu hết thời gian để cày bản thảo. Bây giờ cơ thể rất mệt mỏi, nhưng đầu óc lại tỉnh táo, sự đối lập này khiến anh không muốn ngủ mà muốn mở mắt ngắm cô lâu hơn một chút.
Hoàng Hi Ngôn sực nhớ điều gì, “A, có một chuyện em muốn hỏi ý kiến anh.”
“Gì thế?”
“Nếu em đi bắn laser xóa bớt thì anh thấy thế nào?”
“Nếu em cảm thấy nó khiến em vui hơn thì cứ làm thôi.”
Hoàng Hi Ngôn cười, “Anh sẽ không cảm thấy em mất đi vẻ đặc biệt à? Với lại, nếu không còn bớt thì đâu còn ai biết nguyên mẫu của mấy bức tranh anh vẽ dạo gần đây là em nữa… Có phải anh cảm thấy suy nghĩ đó của em sặc mùi hư vinh không?”
“Không đâu, sự đặc biệt của em không đến từ vẻ bề ngoài, mà là…”
“Mà là?”
Tịch Việt im lặng rất lâu, đưa tay sờ trán cô, “Anh không biết vì sao em lại thấy anh tốt nữa.”
“Tựa như em không biết vì sao anh lại thấy em rất xinh đẹp á?” Hoàng Hi Ngôn cười khanh khách.
Tịch Việt cũng khẽ cười theo cô.
Bàn tay anh đặt sau lưng cô, chôn mặt vào tóc cô, nói với giọng hơi trầm thấp, “Để anh kể em nghe vài chuyện.”
“Dạ?”
Hoàng Hi Ngôn vẫn luôn biết Tịch Việt không mấy am hiểu ngôn từ, những lời này anh nói rất chậm, thỉnh thoảng lại dừng, thường thường xảy ra tình huống câu trước và câu sau chẳng liên quan gì nhau.
Cô dựa vào lý giải của bản thân, tổng kết được ý hoàn chỉnh mà anh muốn giãi bày là thế này.
Có một khoảng thời gian rất dài, khi vẽ tranh anh luôn theo đuổi kỹ xảo tinh vi, không phải là không rõ tầm quan trọng của cảm xúc đối với bức tranh, chỉ là cố ý tránh né nó.
Do bản năng trời sinh nên anh có sự nhạy cảm vượt xa những người khác, bởi vậy dù vui vẻ hay đau khổ quá độ đều khiến anh bị tổn thương. Lúc anh vẽ tranh sẽ phong ấn những cảm xúc ấy vào chiếc hộp thủy tinh trong lòng, lấy tư cách người đứng xem để quan sát và miêu tả nhưng không dám thật sự chạm vào cảm giác đó.
Thật ra, bảy năm trước, lần đầu tiên gặp cô, anh đã thấp thoáng nhìn thấy hình bóng của mình trong cô.
Cô con gái út nhà họ Hoàng khác hẳn với người anh và chị đầy kiêu ngạo tự tin của mình, cô luôn chất chứa một loại cảm giác đau thương không thể xóa mờ, luôn trông rất u ám và nhạt nhòa.
Nhưng chẳng hiểu sao anh lại để ý đến cô, cảm giác như cô đồng bệnh tương liên với mình, anh cũng là một người chẳng biết đối phó với những chuyện thế tục thế nào.
Có điều, khi đó anh không tiếp xúc với cô nhiều, nên sự an ủi chỉ gói gọn trong một hộp kem Bát Hỉ lần gặp kia mà thôi.
Nhiều năm trôi qua, anh đã quên mất lần gặp ấy từ lâu.
Mùa hè này, khi cô thuê nhà dưới lầu anh, anh chợt nghĩ lại, bỗng cảm thấy có lẽ đời người nhất định phải gặp có một số chuyện.
So với những ký ức thưa thớt sót lại, hình như cô đã thay đổi rất nhiều, song vẻ u buồn kia mãi không tan biến.
Chỉ là, so với sự im lặng mấy năm qua của anh thì cô vẫn trước sau như một, dù khổ sở thế nào đều giữ vững nụ cười trên môi.
Sinh vật sống trong bóng tối luôn có tính hướng sáng, anh từng đeo đuổi ánh nắng, nhưng lại bị đốt bị thương, đành phải ẩn vào bóng đêm hun hút.
Nhưng cô không phải ánh nắng, mà nhu hòa hơn, tựa như đom đóm trong đêm, hoặc là ánh trăng.
Anh nhìn thấy khả năng cộng sinh.
Cũng vì vậy, nếu lỡ mất cô, có lẽ anh sẽ bị lưu đày trong bóng tối mãi mãi.
Chiếc hộp thủy tinh kia không cách nào nhốt được nỗi đau đớn miên man không dứt này.
Khi cô kết thúc kỳ thực tập rời đi, anh sống rất giày vò. Ròng rã suốt hai tuần liền, anh luôn giam mình trong căn phòng tối, chẳng vẽ chẳng làm gì, chỉ duy trì mức độ sống tối thiểu.
Đêm đến cũng không ngủ yên, ngồi ở hành lang lầu sáu hút thuốc, nửa đêm có thể rít hết một bao.
Chỉ một chút gió thổi cỏ lay bên trong căn nhà cũng khiến anh trở nên thận trọng, khiến anh nín thở lẳng lặng lắng nghe. Nhưng không hề có tiếng bước chân vang lên, đi và chốn này.
Điện thoại cất trong túi áo khoác, nếu có thông báo tin nhắn đến là anh lấy ra xem ngay, song lần nào cũng hụt hẫng.
Hai tuần trôi qua, rốt cuộc anh cũng chấp nhận sự thật rằng cô sẽ không quay lại.
Sẽ không còn ai cẩn thận từng li từng tí quan tâm xem có phải anh chưa ăn cơm, có phải anh lại thức trắng đêm, cũng sẽ không còn ai lẳng lặng ở bên cạnh anh giết thời gian nữa.
Ngày đó, anh ngồi suốt đêm đến tận hừng đông mới đứng dậy đi ra ngoài.
Anh tới tiệm cháo hai người ăn lần đầu, tới mái đình trong công viên, bắt cùng chuyến xe buýt…
Cả một ngày, sự ấm áp của mặt trời không chiếu đến anh.
Lang thang vô định một vòng, bỗng trông thấy tấm biển “Xăm mình” được treo trên cánh cửa sắt trước một tòa chung cư, anh đi vào, khắc lên đốt thứ hai ngón trỏ một cái tên.
Sao lại ở vị trí đó, bởi vì lúc vẽ tranh, đó là nơi vừa cụp mắt đã nhìn thấy ngay.
Về đến nhà, anh cầm bút lên trong nỗi giày vò, tùy tiện chọn màu sắc trong bảng màu, vứt hết mọi kỹ xảo ra khỏi đầu, chỉ muốn phát tiết cảm xúc một cách thuần túy.
Đã lâu lắm rồi anh không vẽ thoải mái như vậy.
Vứt bút xuống, mê man ròng rã suốt một ngày một đêm.
Khi tỉnh lại, câu nói đầu tiên mà anh nghĩ tới là câu đùa của cô trước khi đi… “Em đi rồi, anh phải ăn cơm đàng hoàng đấy.”
Thế là, anh tắm rửa, cạo râu, đi xuống lầu, lâu lắm rồi mới ăn một bữa sáng.
Lúc mua đồ thiết yếu, trông thấy kem Bát Hỷ trong tủ lạnh bèn tiện tay mua ba hộp.
Về nhà ăn ngay một hộp, vì cô nói sau khi khóc mà ăn kem thì ngon hơn bình thường nhiều.
Nhưng anh cảm thấy luận điểm này còn cần khảo chứng, vì anh ăn rất thống khổ, mỗi lần nuốt xuống đều thấy vị đắng chát khôn nguôi.
Hai hộp kem còn lại bị anh vứt xó chẳng buồn động vào.
Và rồi, anh nhận ra nếu như anh không chịu bước ra khỏi nơi này, chủ động tiến về phía cô thì bọn họ cuối cùng sẽ lặng lẽ trở thành người xa lạ. Thế là anh quyết tâm chuyển nhà, nghĩ cách giữ liên lạc với cô, những chuyện này thì kể sau.
Hoàng Hi Ngôn cười mà sống mũi cay cay, “Em cảm thấy bầu không khí bây giờ vừa buồn bã lại vừa kích động, em muốn kể chút truyện tiếu lâm để thay đổi bầu không khí.” Cô nói với giọng rầu rầu, “Không phải em lại muốn khóc đâu. Gì vậy chứ, em không muốn phải bôi kem dưỡng da lần thứ ba tối nay đâu…”
Lời hồi đáp của Tịch Việt là hôn lên đôi mắt ướt đẫm của cô.
“Xin lỗi anh…” Hoàng Hi Ngôn không khống chế nổi tâm trạng của mình, bèn mặc kệ luôn, “Em vẫn luôn là một kẻ hèn nhát, hoặc có thể nói là, khi ấy em không thích anh như anh thích em… Em không thể vì anh mà từ bỏ mọi thứ em có. Em không biết mình đã khiến anh khổ sở như vậy… Lúc chia xa, đúng là em rất nhớ anh, nhưng em vẫn tìm việc, làm luận văn, sống đời thường nhật. Xin lỗi anh, em làm vậy không công bằng với anh…”
“Đừng xin lỗi, là lỗi của anh.” Giọng Tịch Việt trầm lắng, “Em sống tốt anh mới yên tâm.”
“Anh đừng hạ thấp bản thân. Em biết, em biết bọn họ đều nói anh là một người bạn trai không tròn vai, nhưng sự mong đợi mà em dành cho anh không giống với sự mong đợi của thế tục, em không cần cầu gì được đó nơi anh, không cần dẫn anh đi gặp bạn bè em để giữ thể diện, không cần anh trở thành người con rể vừa ý bố mẹ, ngay chính em còn không phải là một người con khiến họ vừa ý. Cho nên anh đừng luôn nói anh sẽ khiến em thất vọng, bởi em sẽ không.” Tuyến lệ của Hoàng Hi Ngôn mất khống chế, “Anh là chuyện tốt đẹp nhất mà em gặp được trong cuộc đời này.”
“Đừng đoan chắc đến thế, sẽ còn tốt hơn được mà.” Tịch Việt nói, “Anh hứa đấy.”
Hoàng Hi Ngôn lại cười rộ, túm lấy chăn của anh lau nước mắt, “Anh còn chuyện gì giật gân nữa thì tối nay nói luôn một lần cho xong đi, em thật sự không muốn khóc nữa đâu. Anh có biết sáng mai mắt em chắc chắn sẽ sưng lên không, ngày mai em còn muốn đi dạo phố với anh…”
Câu nói dang dở của cô bị Tịch Việt chặn lại bằng một nụ hôn như đang chê cô ồn ào.
Anh hơi nhổm người dậy hôn cô, vậy nên cô cảm giác được sự kiềm nén của anh, có cảm giác như anh đang cầm lòng không đậu, cô không thể phủ nhận mình rất hưởng thụ cảm giác này.
Cô đưa tay ôm lấy lưng anh, cảm nhận được xương cốt anh dưới lớp áo, bỗng dưng thấy an toàn đến lạ.
- -----oOo------