Chương 19
Sáng sớm, sau khi bị đồng hồ sinh học đánh thức, Hoàng Hi Ngôn mò điện thoại, đảo mắt nhìn ngày tháng hiện trên màn hình khóa mà sửng sốt.
Nhận diện khuôn mặt thành công, điện thoại tự động mở khóa, cô cố ý mở ứng dụng lịch ra xem qua, đúng là đã đến giữa tháng Tám thật.
Cách ngày cô kết thúc thực tập và đi khỏi đây chỉ có nửa tháng.
Rồi những chuyện xảy ra sau đó liên tục nhắc nhở cô chuyện này.
Thầy Trịnh bảo cô có thể tới phòng Hành chính xin mẫu chứng nhận thực tập, vì chủ biên sắp đi công tác nên tốt hơn hết là cô nên nhờ chủ biên ký tên sớm.
Triệu Lộ Lộ hỏi cô có muốn mang một ít đặc sản về nhà không, hai tuần nay chị có thể giúp cô chọn lựa, nếu như thích tương ớt tổ truyền nhà chị thì chị sẽ nhờ mẹ mình làm cho cô hai hũ.
Hà Tiêu trông rũ rượi như cà héo, ngày nào gặp mặt cũng hỏi một lượt xem cô đã xác định ngày nào thôi việc chưa.
Về phần Tịch Việt…
Hoàng Hi Ngôn không tiếp tục tới tìm anh, nên cô không biết anh phản ứng thế nào về chuyện này.
Mùa hè dường như chẳng mấy mà hết.
Chỉ một cái chớp mắt.
*
Tịch Việt ngủ dậy thấy đầu đau muốn nứt ra hệt như say rượu, đó là di chứng do thức quá khuya suốt mấy ngày liền.
Liếc nhìn đồng hồ, hoá ra mới nằm ngủ nửa tiếng.
Anh đứng dậy đi tắm, cầm khăn khô lau tóc rồi đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.
Trong tủ lạnh còn vài lát bánh mì, anh lấy ra bỏ vào máy nướng. Súc sạch ly nước, rót một ly sữa tiệt trùng. Trước khi uống, anh gắng nhớ xem mình đã mua hộp sữa này lúc nào nhưng chẳng nhớ nổi.
Lại mở tủ lạnh, hơi lạnh và ánh đèn bên trong đồng loạt phả vào mặt anh.
Anh cầm hộp sữa lên nhìn ngày sản xuất, hình như đã hết hạn một ngày. Nếm thử một ngụm, có vẻ chưa biến vị, bèn mặc kệ mà uống cạn luôn.
Máy nướng đã bắn ra hai lát bánh mì thơm phưng phức, Tịch Việt cắn một miếng rồi bê ly sữa đi vào phòng làm việc.
Cầm điện thoại kiểm tra Wechat, có một tin nhắn do Tưởng Hỗ Sinh gửi tới: Này… Tớ đã cho Tần Trừng số điện thoại của cậu rồi. Có lẽ cô ấy sẽ gọi điện cho cậu, hai người nói chuyện đàng hoàng đi. Đừng trách anh em bán đứng cậu nhé, tính tình Tần Trừng thế nào cậu cũng hiểu mà.
Tịch Việt không trả lời.
Ăn xong, triệu chứng đau đầu thuyên giảm một chút.
Lẽ ra anh nên về phòng ngủ bù nhưng lại phiền muộn đến độ chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Tịch Việt nhìn thời gian góc phải màn hình máy tính, ngày 18 tháng 8.
Suốt một tuần ròng rã gần đây anh đều vẽ mê mệt, trừ xuống lầu vứt rác thì luôn đóng cửa không đi đâu.
Anh đứng dậy tìm thuốc lá, sực nhớ lúc chạng vạng đã hút nốt điếu cuối cùng.
Nghĩ ngợi một lát bèn cầm điện thoại và chìa khóa lên đi ra ngoài.
Gõ cửa căn 602, không ai đáp, gửi tin Wechat cho Hoàng Hi Ngôn hỏi cô có nhà không, cũng không có hồi âm.
Xuống lầu, vào siêu thị nhà Hà Tiêu.
Đi thẳng tới kệ cầm bao thuốc, tiện thể hỏi mấy hôm nay Hà Tiêu có gặp Hoàng Hi Ngôn không.
Hà Tiêu cầm máy quét mã, cảm thấy cảnh này quen thuộc đến lạ, rõ ràng trước đây không lâu từng xảy ra một lần, bèn hỏi mỉa: “Anh Việt, tin tức kiểu này anh còn cần hỏi người khác sao? Anh quan tâm thật hay giả đấy?”
Tịch Việt nín thinh.
Hà Tiêu báo giá rồi quăng bao thuốc về phía anh, “Chị ấy và thầy đi làm nhiệm vụ rồi, là hạng mục thực tập cuối cùng, xong xuôi sẽ từ chức về nhà.”
Tịch Việt khẽ giật mình.
Hà Tiêu bĩu môi, lầm bầm: “Đúng là chẳng để bụng gì…”
Tịch Việt ra ngoài châm một điếu thuốc rồi móc điện thoại ra, Hoàng Hi Ngôn vẫn chưa trả lời anh.
Về đến nhà, vốn định chờ hồi âm nhưng lại bị sự mệt mỏi vì thức mấy đêm liền đánh bại.
Anh ngủ đến ba bốn giờ sáng thì đột nhiên tỉnh dậy.
Cầm điện thoại lên xem, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn trả lời của Hoàng Hi Ngôn: “Em tới nông thôn phỏng vấn với thầy Trịnh, chỗ này tín hiệu không tốt. Hai hôm nữa em sẽ về, có chuyện gì đến lúc đó nói anh nhé?”
Tịch Việt hồi âm: Ừ. Chú ý an toàn nhé.
Chất lượng giấc ngủ của Tịch Việt trước giờ đều đáng lo, sau khi tỉnh anh rất khó ngủ lại.
Cuối cùng vẫn đứng dậy, ngồi xuống trước máy tính, mở ra một tập tin trống.
Gần đây linh cảm vẽ tranh rất kỳ lạ, anh luôn cảm thấy chỉ cần một chút nữa là sẽ có đột phá.
Nhưng một chút này rốt cuộc là gì anh lại chẳng rõ, đành vẽ ngày vẽ đêm vì sợ bỏ lỡ linh cảm lóe lên rồi vụt mất trong nháy mắt.
*
Đến lúc Tịch Việt ngủ đẫy giấc đã là mười tám tiếng sau.
Sau khi tỉnh, anh xem điện thoại mới phát hiện nó đã tắt máy từ bao giờ.
Cắm sạc, tắm ào nước lạnh một cái, quay lại khởi động điện thoại mở máy lên.
Ấn mở Wechat, có tin nhắn thúc giục của Tưởng Hỗ Sinh như lệ thường, anh không quan tâm.
Thấy ảnh đại diện của Hoàng Hi Ngôn hiện chấm đỏ thông báo bèn ấn vào trước.
Hai tin nhắn, đều là tin nhắn thoại, ngoài ra còn có một chia sẻ vị trí.
Tin thứ nhất gửi mười hai tiếng trước.
Ấn mở.
Hoàng Hi Ngôn: Giờ em đang ở bệnh viện trong thị trấn với thầy Trịnh, có thể phiền anh tìm dì Trương lấy chìa khóa dự bị sau đó xuống nhà em lấy mấy bộ quần áo để thay đưa cho em không ạ?
Tin thứ hai gửi sau tin đầu hai ba tiếng.
Hoàng Hi Ngôn: Khỏi cần nữa anh Tịch Việt ơi, em nhờ đồng nghiệp trong tòa soạn lấy giúp rồi.
Tịch Việt cảm giác tim mình trùng xuống.
Gửi tin nhắn thoại, không ai nhận, muốn gọi điện thoại luôn lại phát hiện mình không lưu số của Hoàng Hi Ngôn.
Đành hỏi dì Út cho thuê nhà, dì ấy hẳn là có số cô.
Dì Út nhắn lại cho anh rất nhanh, lại hỏi anh, lúc trước đồng nghiệp Hoàng Hi Ngôn tới gặp bà lấy chìa khóa dự bị có phải do cô bé gặp chuyện gì không.
Tịch Việt hiếm khi kiên nhẫn nhắn lại một câu: Không sao ạ, để cháu tới xem sao.
Anh vừa gọi điện thoại, vừa cần ví tiền và chìa khóa xuống lầu.
Tới lầu năm mới nhận ra mình vẫn còn xỏ dép đi trong nhà, mặc kệ.
Gọi lần hai, vẫn không ai bắt máy.
Đi ra ngoài lề đường đi bộ, chặn một chiếc taxi lại, lái xe nghe địa chỉ xa thế thì từ chối.
Tịch Việt hỏi: “Bao xe hết bao nhiêu?”
“Ba trăm.” Tài xế nhìn anh với vẻ thăm dò, rõ ràng muốn làm thịt khách.
Tịch Việt quét mã hai chiều ông ta dán trên lưng ghế phụ, thanh toán ba trăm tệ.
Tài xế không phản đối, lái đi ngay.
Ánh tà dương ngày hè rọi vào cửa kính xe, chiếu trên da nóng cháy lạ thường.
Xe chạy gần một tiếng, Tịch Việt thấy sắc trời tối dần đi.
Đến trấn trên đã bị bóng tối chạng vang bao phủ.
Anh đứng trước cửa bệnh viện, lại gọi một cú điện thoại, lần này chuông vang tầm mười bận thì cuối cùng cũng thông.
“A lô…” Tiếng đầu của anh tịt mất, chẳng biết vì khát hay sốt ruột mà tắt tiếng.
“Xin chào, xin hỏi anh là?”
“Tịch Việt.”
Bên kia im lặng một chút, sau đó khẽ cười, “Có phải anh nhìn thấy tin Wechat rồi không? Em không sao…”
“Em ở phòng nào thế?”
“Dạ?”
“Anh đang đứng trước cửa bệnh viện.”
“Em không ở bệnh viện nữa, em ở khách sạn trấn trên.”
“Ở đâu?”
“Để em gửi định vị qua Wechat cho anh nhé?”
“Ừ.”
*
Tịch Việt đưa tay gõ cửa, lát sau trong phòng có tiếng Hoàng Hi Ngôn nói vọng ra: “Em ra ngay ạ.”
Tiếng bước chân tiến về phía anh rồi dừng lại, nháy mắt sau cửa mở ra.
Cô vẫn mặc áo thun và quần jeans ngắn như bình thường, chỉ khác là trên mặt, cánh tay và bắp chân đều dán băng gạc.
Có chút da xước lộ ra ngoài đã được bôi cồn sát trùng và nghệ vàng ươm.
Tịch Việt không biết nên xem vết thương nào của cô trước thì tay anh đã nắm lấy tay cô trước khi kịp nghĩ ngợi gì, còn ánh mắt rơi xuống lớp băng trên má trái của cô.
Hoàng Hi Ngôn hơi giật mình toan né tránh, lùi ra sau một bước.
Tịch Việt thoáng ngỡ ngàng.
Mắt cô hiện vẻ bối rối, nhưng càng nhiều ẩn nhẫn, song vẫn không quên nở một nụ cười mà nói: “Vì anh và dì Trương thân nhất nên lúc đó em mới muốn nhờ anh giúp, không biết có làm phiền anh không.”
Tịch Việt bất giác nhíu mày, vì giọng nói của cô khách sáo quá đà, khác hẳn với lúc trước ở nhà anh.
Tịch Việt hỏi: “Vết thương có nặng không? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em và thầy Trịnh lén đi phỏng vấn bị người ta phát hiện, bọn chúng thuê vài tên côn đồ cướp máy ảnh của bọn em. Thầy Trịnh muốn báo cảnh sát nên bị bọn chúng đánh bị thương, em cũng chịu chút thương tổn theo. Tình trạng của thầy Trịnh hơi nghiêm trọng, bị gãy xương mũi vẫn đang nằm tĩnh dưỡng trong bệnh viện, đồng nghiệp của em đang ở đó, mà người nhà thầy Trịnh cũng tới. Em thì đỡ hơn, vết thương của em chỉ cần tới phòng khám xử lý chứ không phải nằm viện.”
“Xin lỗi em.” Tịch Việt rầu rĩ nói xin lỗi. Một lọn tóc xòa xuống che khuất ánh mắt anh.
Hoàng Hi Ngôn cười một cái, “Không có gì đâu ạ, em đoán chắc lúc ấy anh đang vẽ tranh nên không thấy tin nhắn. Chị Lộ Lộ - đồng nghiệp của em đã mang quần áo cho em rồi.”
Mặt Tịch Việt hiện vẻ phức tạp, “Em đã ăn tối chưa?”
“Chưa ạ, chiều nay em ngủ suốt. Có phải anh đã gọi mấy cuộc cho em không? Em ngủ say quá nên không nghe thấy.”
“Đi thôi, ra ngoài ăn gì đi.”
“Vậy để em nói với chị Lộ Lộ một tiếng đã.” Đoạn, cô đi vào trong phòng, cầm điện thoại trên giường lên.
Tịch Việt đứng ở cửa, không hề tiến vào bước nào.
Hoàng Hi Ngôn quay đầu nhìn anh một chút, “Anh có thể ra cửa ra vào đợi em một chút không ạ? Em phải sửa soạn một tí.”
“Ừ.”
Tịch Việt xoay người, dựa lưng vào vách tường, hơi ngửa đầu, đắm mình trong ánh đèn trắng lạnh lẽo.
Sờ vào bao thuốc trong người, sực nhớ chỗ này không thể hút thì khựng lại, ngừng một lát mới đưa tay day trán, thở dài thườn thượt một hơi.
Lát sau, Hoàng Hi Ngôn đi ra, trong tay không cầm gì khác ngoài điện thoại.
“Ăn ở gần đây được không ạ? Lát nữa chị Lộ Lộ muốn sang đây mà chị ấy không có thẻ phòng.”
“Ừ.”
Vì nghĩ cho người bị thương nên hai người chọn một hàng cháo ở ngay phố bên cạnh.
Đó là một tiệm chật chội, bốn chiếc bàn đều ngồi đầy người xì xào chuyện trò.
Tịch Việt nhớ lại hồi đầu Hoàng Hi Ngôn tới đây, bữa đầu tiên bọn họ cùng nhau ăn cũng là ở tiệm cháo.
Anh hơi cụp mắt nhìn cô, cô ngồi hướng ra cửa, bấy giờ ánh mắt đang lướt qua anh nhìn ra ngoài, mặt hơi mỉm cười.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong nụ cười này chẳng có mấy phần vui vẻ.
Tịch Việt không rõ thời khắc này mặt mình đang có biểu cảm gì, anh không tìm được từ nào thích hợp để diễn tả cảm xúc của mình.
Ngôn ngữ không đủ sức nặng để xin lỗi.
Đành nín thinh hồi lâu.
Hai phần cháo, ba dĩa rau xào đạm bạc.
Hoàng Hi Ngôn ăn cháo củ từ nấu với hoa bách hợp. Cô nếm thử một miếng, hình như rất thích nên cứ thế thong thả ăn từng ngụm một, đến khi sống mũi rịn mồ hôi.
Tịch Việt không có khẩu vị gì, chỉ nhìn cô.
Thỉnh thoảng có khi động tác gắp thức ăn hình như động tới miệng vết thương trên tay, cô khẽ mím môi, ngăn tiếng “Á” chực thốt ra miệng lại.
Đợi cô ăn xong, anh đứng dậy thanh toán.
Hai người ra về, cô có điện thoại, là đồng nghiệp của cô gọi tới, hỏi cô đã về khách sạn chưa, cô nói đang trên đường về, sắp đến nơi rồi.
Tịch Việt một tay xỏ túi quần, sóng vai đi bên cạnh Hoàng Hi Ngôn.
“Bao giờ em về lại thành phố?”
“Sáng mai ạ, em về với chị Lộ Lộ… Anh đi xe buýt tới ạ? Chuyến cuối cùng tối nay hình như khởi hành lúc bảy rưỡi…” Cô liếc nhìn giờ trên điện thoại, “Hôm nay hẳn là không về được.”
“Sáng mai anh về cùng bọn em.”
Khách sạn rất gần, nói chuyện xíu đã đến.
Tịch Việt tới quầy lễ tân thuê một phòng rồi đưa Hoàng Hi Ngôn về phòng cô. Trong hành lang có một người phụ nữ bụng hơi gồ lên đang đứng đó chờ, anh đoán chắc là “chị Lộ Lộ” mà Hoàng Hi Ngôn đã nhắc.
Anh cất tiếng chào: “Chào chị, em là bạn của Hi Ngôn.”
“Chào em chào em, chị là Triệu Lộ Lộ, là đồng nghiệp của Hi Ngôn.” Triệu Lộ Lộ quan sát anh, mỉm cười hỏi đầy ẩn ý, “Em là hàng xóm của Hi Hi à?”
Tịch Việt hơi lơ mơ, gật gật đầu.
Anh không thể bảo rằng nhìn thấy Hoàng Hi Ngôn khiến anh yên lòng được, bởi có gì đó đang khiến lòng dạ anh rối bời, khiến anh cứ thấy thất vọng và bất lực không thôi.
Về mình.
Anh cũng không có lập trường gì mà gửi gắm cô cho Triệu Lộ Lộ, dù sao anh mới là người để lỡ tin nhắn của cô và tới trễ.
Anh lặng thinh hồi lâu, chỉ bảo Hoàng Hi Ngôn nghỉ ngơi cho tốt.
Hoàng Hi Ngôn mỉm cười gật đầu.
Phòng Tịch Việt ở trên lầu, anh hẹn giờ sáng mai xuất phát bèn xoay người bước vào thang máy.
Vào đến phòng mình, anh đi tắm trước.
Lúc đi ra, nghe tiếng điện thoại rung trên giường, anh cầm lên xem thấy đó là dãy số có mã vùng thành phố Thâm, mở đầu bằng 186 rất quen mắt. Anh biết là ai gọi.
Đưa tay ấn từ chối nghe.
Điện thoại lại gọi tới, cứ ấn tắt lại gọi,…
Nhưng ngầm phân thắng bại.
Lần thứ năm chuông vang lên, Tịch Việt thoáng do dự giữa tắt máy và nghe máy rồi chọn cái sau.
Trong điện thoại, giọng Tần Trừng vương cảm xúc khó hiểu: “…Cuối cùng em cũng liên lạc được với anh.”
- -----oOo------
Nhận diện khuôn mặt thành công, điện thoại tự động mở khóa, cô cố ý mở ứng dụng lịch ra xem qua, đúng là đã đến giữa tháng Tám thật.
Cách ngày cô kết thúc thực tập và đi khỏi đây chỉ có nửa tháng.
Rồi những chuyện xảy ra sau đó liên tục nhắc nhở cô chuyện này.
Thầy Trịnh bảo cô có thể tới phòng Hành chính xin mẫu chứng nhận thực tập, vì chủ biên sắp đi công tác nên tốt hơn hết là cô nên nhờ chủ biên ký tên sớm.
Triệu Lộ Lộ hỏi cô có muốn mang một ít đặc sản về nhà không, hai tuần nay chị có thể giúp cô chọn lựa, nếu như thích tương ớt tổ truyền nhà chị thì chị sẽ nhờ mẹ mình làm cho cô hai hũ.
Hà Tiêu trông rũ rượi như cà héo, ngày nào gặp mặt cũng hỏi một lượt xem cô đã xác định ngày nào thôi việc chưa.
Về phần Tịch Việt…
Hoàng Hi Ngôn không tiếp tục tới tìm anh, nên cô không biết anh phản ứng thế nào về chuyện này.
Mùa hè dường như chẳng mấy mà hết.
Chỉ một cái chớp mắt.
*
Tịch Việt ngủ dậy thấy đầu đau muốn nứt ra hệt như say rượu, đó là di chứng do thức quá khuya suốt mấy ngày liền.
Liếc nhìn đồng hồ, hoá ra mới nằm ngủ nửa tiếng.
Anh đứng dậy đi tắm, cầm khăn khô lau tóc rồi đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.
Trong tủ lạnh còn vài lát bánh mì, anh lấy ra bỏ vào máy nướng. Súc sạch ly nước, rót một ly sữa tiệt trùng. Trước khi uống, anh gắng nhớ xem mình đã mua hộp sữa này lúc nào nhưng chẳng nhớ nổi.
Lại mở tủ lạnh, hơi lạnh và ánh đèn bên trong đồng loạt phả vào mặt anh.
Anh cầm hộp sữa lên nhìn ngày sản xuất, hình như đã hết hạn một ngày. Nếm thử một ngụm, có vẻ chưa biến vị, bèn mặc kệ mà uống cạn luôn.
Máy nướng đã bắn ra hai lát bánh mì thơm phưng phức, Tịch Việt cắn một miếng rồi bê ly sữa đi vào phòng làm việc.
Cầm điện thoại kiểm tra Wechat, có một tin nhắn do Tưởng Hỗ Sinh gửi tới: Này… Tớ đã cho Tần Trừng số điện thoại của cậu rồi. Có lẽ cô ấy sẽ gọi điện cho cậu, hai người nói chuyện đàng hoàng đi. Đừng trách anh em bán đứng cậu nhé, tính tình Tần Trừng thế nào cậu cũng hiểu mà.
Tịch Việt không trả lời.
Ăn xong, triệu chứng đau đầu thuyên giảm một chút.
Lẽ ra anh nên về phòng ngủ bù nhưng lại phiền muộn đến độ chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Tịch Việt nhìn thời gian góc phải màn hình máy tính, ngày 18 tháng 8.
Suốt một tuần ròng rã gần đây anh đều vẽ mê mệt, trừ xuống lầu vứt rác thì luôn đóng cửa không đi đâu.
Anh đứng dậy tìm thuốc lá, sực nhớ lúc chạng vạng đã hút nốt điếu cuối cùng.
Nghĩ ngợi một lát bèn cầm điện thoại và chìa khóa lên đi ra ngoài.
Gõ cửa căn 602, không ai đáp, gửi tin Wechat cho Hoàng Hi Ngôn hỏi cô có nhà không, cũng không có hồi âm.
Xuống lầu, vào siêu thị nhà Hà Tiêu.
Đi thẳng tới kệ cầm bao thuốc, tiện thể hỏi mấy hôm nay Hà Tiêu có gặp Hoàng Hi Ngôn không.
Hà Tiêu cầm máy quét mã, cảm thấy cảnh này quen thuộc đến lạ, rõ ràng trước đây không lâu từng xảy ra một lần, bèn hỏi mỉa: “Anh Việt, tin tức kiểu này anh còn cần hỏi người khác sao? Anh quan tâm thật hay giả đấy?”
Tịch Việt nín thinh.
Hà Tiêu báo giá rồi quăng bao thuốc về phía anh, “Chị ấy và thầy đi làm nhiệm vụ rồi, là hạng mục thực tập cuối cùng, xong xuôi sẽ từ chức về nhà.”
Tịch Việt khẽ giật mình.
Hà Tiêu bĩu môi, lầm bầm: “Đúng là chẳng để bụng gì…”
Tịch Việt ra ngoài châm một điếu thuốc rồi móc điện thoại ra, Hoàng Hi Ngôn vẫn chưa trả lời anh.
Về đến nhà, vốn định chờ hồi âm nhưng lại bị sự mệt mỏi vì thức mấy đêm liền đánh bại.
Anh ngủ đến ba bốn giờ sáng thì đột nhiên tỉnh dậy.
Cầm điện thoại lên xem, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn trả lời của Hoàng Hi Ngôn: “Em tới nông thôn phỏng vấn với thầy Trịnh, chỗ này tín hiệu không tốt. Hai hôm nữa em sẽ về, có chuyện gì đến lúc đó nói anh nhé?”
Tịch Việt hồi âm: Ừ. Chú ý an toàn nhé.
Chất lượng giấc ngủ của Tịch Việt trước giờ đều đáng lo, sau khi tỉnh anh rất khó ngủ lại.
Cuối cùng vẫn đứng dậy, ngồi xuống trước máy tính, mở ra một tập tin trống.
Gần đây linh cảm vẽ tranh rất kỳ lạ, anh luôn cảm thấy chỉ cần một chút nữa là sẽ có đột phá.
Nhưng một chút này rốt cuộc là gì anh lại chẳng rõ, đành vẽ ngày vẽ đêm vì sợ bỏ lỡ linh cảm lóe lên rồi vụt mất trong nháy mắt.
*
Đến lúc Tịch Việt ngủ đẫy giấc đã là mười tám tiếng sau.
Sau khi tỉnh, anh xem điện thoại mới phát hiện nó đã tắt máy từ bao giờ.
Cắm sạc, tắm ào nước lạnh một cái, quay lại khởi động điện thoại mở máy lên.
Ấn mở Wechat, có tin nhắn thúc giục của Tưởng Hỗ Sinh như lệ thường, anh không quan tâm.
Thấy ảnh đại diện của Hoàng Hi Ngôn hiện chấm đỏ thông báo bèn ấn vào trước.
Hai tin nhắn, đều là tin nhắn thoại, ngoài ra còn có một chia sẻ vị trí.
Tin thứ nhất gửi mười hai tiếng trước.
Ấn mở.
Hoàng Hi Ngôn: Giờ em đang ở bệnh viện trong thị trấn với thầy Trịnh, có thể phiền anh tìm dì Trương lấy chìa khóa dự bị sau đó xuống nhà em lấy mấy bộ quần áo để thay đưa cho em không ạ?
Tin thứ hai gửi sau tin đầu hai ba tiếng.
Hoàng Hi Ngôn: Khỏi cần nữa anh Tịch Việt ơi, em nhờ đồng nghiệp trong tòa soạn lấy giúp rồi.
Tịch Việt cảm giác tim mình trùng xuống.
Gửi tin nhắn thoại, không ai nhận, muốn gọi điện thoại luôn lại phát hiện mình không lưu số của Hoàng Hi Ngôn.
Đành hỏi dì Út cho thuê nhà, dì ấy hẳn là có số cô.
Dì Út nhắn lại cho anh rất nhanh, lại hỏi anh, lúc trước đồng nghiệp Hoàng Hi Ngôn tới gặp bà lấy chìa khóa dự bị có phải do cô bé gặp chuyện gì không.
Tịch Việt hiếm khi kiên nhẫn nhắn lại một câu: Không sao ạ, để cháu tới xem sao.
Anh vừa gọi điện thoại, vừa cần ví tiền và chìa khóa xuống lầu.
Tới lầu năm mới nhận ra mình vẫn còn xỏ dép đi trong nhà, mặc kệ.
Gọi lần hai, vẫn không ai bắt máy.
Đi ra ngoài lề đường đi bộ, chặn một chiếc taxi lại, lái xe nghe địa chỉ xa thế thì từ chối.
Tịch Việt hỏi: “Bao xe hết bao nhiêu?”
“Ba trăm.” Tài xế nhìn anh với vẻ thăm dò, rõ ràng muốn làm thịt khách.
Tịch Việt quét mã hai chiều ông ta dán trên lưng ghế phụ, thanh toán ba trăm tệ.
Tài xế không phản đối, lái đi ngay.
Ánh tà dương ngày hè rọi vào cửa kính xe, chiếu trên da nóng cháy lạ thường.
Xe chạy gần một tiếng, Tịch Việt thấy sắc trời tối dần đi.
Đến trấn trên đã bị bóng tối chạng vang bao phủ.
Anh đứng trước cửa bệnh viện, lại gọi một cú điện thoại, lần này chuông vang tầm mười bận thì cuối cùng cũng thông.
“A lô…” Tiếng đầu của anh tịt mất, chẳng biết vì khát hay sốt ruột mà tắt tiếng.
“Xin chào, xin hỏi anh là?”
“Tịch Việt.”
Bên kia im lặng một chút, sau đó khẽ cười, “Có phải anh nhìn thấy tin Wechat rồi không? Em không sao…”
“Em ở phòng nào thế?”
“Dạ?”
“Anh đang đứng trước cửa bệnh viện.”
“Em không ở bệnh viện nữa, em ở khách sạn trấn trên.”
“Ở đâu?”
“Để em gửi định vị qua Wechat cho anh nhé?”
“Ừ.”
*
Tịch Việt đưa tay gõ cửa, lát sau trong phòng có tiếng Hoàng Hi Ngôn nói vọng ra: “Em ra ngay ạ.”
Tiếng bước chân tiến về phía anh rồi dừng lại, nháy mắt sau cửa mở ra.
Cô vẫn mặc áo thun và quần jeans ngắn như bình thường, chỉ khác là trên mặt, cánh tay và bắp chân đều dán băng gạc.
Có chút da xước lộ ra ngoài đã được bôi cồn sát trùng và nghệ vàng ươm.
Tịch Việt không biết nên xem vết thương nào của cô trước thì tay anh đã nắm lấy tay cô trước khi kịp nghĩ ngợi gì, còn ánh mắt rơi xuống lớp băng trên má trái của cô.
Hoàng Hi Ngôn hơi giật mình toan né tránh, lùi ra sau một bước.
Tịch Việt thoáng ngỡ ngàng.
Mắt cô hiện vẻ bối rối, nhưng càng nhiều ẩn nhẫn, song vẫn không quên nở một nụ cười mà nói: “Vì anh và dì Trương thân nhất nên lúc đó em mới muốn nhờ anh giúp, không biết có làm phiền anh không.”
Tịch Việt bất giác nhíu mày, vì giọng nói của cô khách sáo quá đà, khác hẳn với lúc trước ở nhà anh.
Tịch Việt hỏi: “Vết thương có nặng không? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em và thầy Trịnh lén đi phỏng vấn bị người ta phát hiện, bọn chúng thuê vài tên côn đồ cướp máy ảnh của bọn em. Thầy Trịnh muốn báo cảnh sát nên bị bọn chúng đánh bị thương, em cũng chịu chút thương tổn theo. Tình trạng của thầy Trịnh hơi nghiêm trọng, bị gãy xương mũi vẫn đang nằm tĩnh dưỡng trong bệnh viện, đồng nghiệp của em đang ở đó, mà người nhà thầy Trịnh cũng tới. Em thì đỡ hơn, vết thương của em chỉ cần tới phòng khám xử lý chứ không phải nằm viện.”
“Xin lỗi em.” Tịch Việt rầu rĩ nói xin lỗi. Một lọn tóc xòa xuống che khuất ánh mắt anh.
Hoàng Hi Ngôn cười một cái, “Không có gì đâu ạ, em đoán chắc lúc ấy anh đang vẽ tranh nên không thấy tin nhắn. Chị Lộ Lộ - đồng nghiệp của em đã mang quần áo cho em rồi.”
Mặt Tịch Việt hiện vẻ phức tạp, “Em đã ăn tối chưa?”
“Chưa ạ, chiều nay em ngủ suốt. Có phải anh đã gọi mấy cuộc cho em không? Em ngủ say quá nên không nghe thấy.”
“Đi thôi, ra ngoài ăn gì đi.”
“Vậy để em nói với chị Lộ Lộ một tiếng đã.” Đoạn, cô đi vào trong phòng, cầm điện thoại trên giường lên.
Tịch Việt đứng ở cửa, không hề tiến vào bước nào.
Hoàng Hi Ngôn quay đầu nhìn anh một chút, “Anh có thể ra cửa ra vào đợi em một chút không ạ? Em phải sửa soạn một tí.”
“Ừ.”
Tịch Việt xoay người, dựa lưng vào vách tường, hơi ngửa đầu, đắm mình trong ánh đèn trắng lạnh lẽo.
Sờ vào bao thuốc trong người, sực nhớ chỗ này không thể hút thì khựng lại, ngừng một lát mới đưa tay day trán, thở dài thườn thượt một hơi.
Lát sau, Hoàng Hi Ngôn đi ra, trong tay không cầm gì khác ngoài điện thoại.
“Ăn ở gần đây được không ạ? Lát nữa chị Lộ Lộ muốn sang đây mà chị ấy không có thẻ phòng.”
“Ừ.”
Vì nghĩ cho người bị thương nên hai người chọn một hàng cháo ở ngay phố bên cạnh.
Đó là một tiệm chật chội, bốn chiếc bàn đều ngồi đầy người xì xào chuyện trò.
Tịch Việt nhớ lại hồi đầu Hoàng Hi Ngôn tới đây, bữa đầu tiên bọn họ cùng nhau ăn cũng là ở tiệm cháo.
Anh hơi cụp mắt nhìn cô, cô ngồi hướng ra cửa, bấy giờ ánh mắt đang lướt qua anh nhìn ra ngoài, mặt hơi mỉm cười.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong nụ cười này chẳng có mấy phần vui vẻ.
Tịch Việt không rõ thời khắc này mặt mình đang có biểu cảm gì, anh không tìm được từ nào thích hợp để diễn tả cảm xúc của mình.
Ngôn ngữ không đủ sức nặng để xin lỗi.
Đành nín thinh hồi lâu.
Hai phần cháo, ba dĩa rau xào đạm bạc.
Hoàng Hi Ngôn ăn cháo củ từ nấu với hoa bách hợp. Cô nếm thử một miếng, hình như rất thích nên cứ thế thong thả ăn từng ngụm một, đến khi sống mũi rịn mồ hôi.
Tịch Việt không có khẩu vị gì, chỉ nhìn cô.
Thỉnh thoảng có khi động tác gắp thức ăn hình như động tới miệng vết thương trên tay, cô khẽ mím môi, ngăn tiếng “Á” chực thốt ra miệng lại.
Đợi cô ăn xong, anh đứng dậy thanh toán.
Hai người ra về, cô có điện thoại, là đồng nghiệp của cô gọi tới, hỏi cô đã về khách sạn chưa, cô nói đang trên đường về, sắp đến nơi rồi.
Tịch Việt một tay xỏ túi quần, sóng vai đi bên cạnh Hoàng Hi Ngôn.
“Bao giờ em về lại thành phố?”
“Sáng mai ạ, em về với chị Lộ Lộ… Anh đi xe buýt tới ạ? Chuyến cuối cùng tối nay hình như khởi hành lúc bảy rưỡi…” Cô liếc nhìn giờ trên điện thoại, “Hôm nay hẳn là không về được.”
“Sáng mai anh về cùng bọn em.”
Khách sạn rất gần, nói chuyện xíu đã đến.
Tịch Việt tới quầy lễ tân thuê một phòng rồi đưa Hoàng Hi Ngôn về phòng cô. Trong hành lang có một người phụ nữ bụng hơi gồ lên đang đứng đó chờ, anh đoán chắc là “chị Lộ Lộ” mà Hoàng Hi Ngôn đã nhắc.
Anh cất tiếng chào: “Chào chị, em là bạn của Hi Ngôn.”
“Chào em chào em, chị là Triệu Lộ Lộ, là đồng nghiệp của Hi Ngôn.” Triệu Lộ Lộ quan sát anh, mỉm cười hỏi đầy ẩn ý, “Em là hàng xóm của Hi Hi à?”
Tịch Việt hơi lơ mơ, gật gật đầu.
Anh không thể bảo rằng nhìn thấy Hoàng Hi Ngôn khiến anh yên lòng được, bởi có gì đó đang khiến lòng dạ anh rối bời, khiến anh cứ thấy thất vọng và bất lực không thôi.
Về mình.
Anh cũng không có lập trường gì mà gửi gắm cô cho Triệu Lộ Lộ, dù sao anh mới là người để lỡ tin nhắn của cô và tới trễ.
Anh lặng thinh hồi lâu, chỉ bảo Hoàng Hi Ngôn nghỉ ngơi cho tốt.
Hoàng Hi Ngôn mỉm cười gật đầu.
Phòng Tịch Việt ở trên lầu, anh hẹn giờ sáng mai xuất phát bèn xoay người bước vào thang máy.
Vào đến phòng mình, anh đi tắm trước.
Lúc đi ra, nghe tiếng điện thoại rung trên giường, anh cầm lên xem thấy đó là dãy số có mã vùng thành phố Thâm, mở đầu bằng 186 rất quen mắt. Anh biết là ai gọi.
Đưa tay ấn từ chối nghe.
Điện thoại lại gọi tới, cứ ấn tắt lại gọi,…
Nhưng ngầm phân thắng bại.
Lần thứ năm chuông vang lên, Tịch Việt thoáng do dự giữa tắt máy và nghe máy rồi chọn cái sau.
Trong điện thoại, giọng Tần Trừng vương cảm xúc khó hiểu: “…Cuối cùng em cũng liên lạc được với anh.”
- -----oOo------