Chương : 27
Về đến phòng trọ Hạ Minh liền đóng chặt cửa ở lì trong phòng, anh ngồi trên mặt đất gương mặt đầy sự mệt mỏi và đau lòng. Cô nói câu dừng lại với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt cô nhìn anh cũng không còn ấm áp như trước nữa.
Đúng vậy! Anh chỉ là một thằng nhà quê nghèo nàn sao có thể hợp với đại tiểu thư như cô được? Khi Sở Tâm Nhi ngồi trong xe hơi thì anh vẫn còn đang ra sức đạp xe, cô ăn sơn hào hải vị thì anh đang ăn cơm hộp...xuất thân của hai người khác nhau như vậy, sao cô có thể yêu anh được?
Từ trước đến nay Sở Tâm Nhi chỉ chơi đùa với anh mà thôi chỉ có anh là ngu ngốc tin rằng đó là sự thật. Nghĩ đến đây Hạ Minh cười lớn, anh cười đến đau quặn cả bụng, cười đến chảy cả nước mắt. Hạ Minh càng lau thì nước mắt càng nhiều chảy ướt hết cả gương mặt vốn đã tiều tụy.
Anh đứng lên đi đến bên bàn học nhìn những bức ảnh mà hai người chụp khi ở khu vui chơi đưa tay cầm lên không ngần ngại đập vỡ hết. Bức ảnh rơi xuống đất vỡ vụn cả khung ảnh còn tấm hình thì trở nên nhăn nhúm, có một mảnh kính vô tình cứa rách lên gương mặt đang nở nụ cười hạnh phúc của anh trong hình.
Hạ Minh nhìn bức ảnh bị cứa rách vô lực lẩm bẩm "Đến cả bức ảnh cũng không muốn cho chúng ta được bên nhau..."
Hạ Minh cúi xuống nhặt tấm ảnh lên vuốt phẳng rồi cất vào trong ngăn kéo bàn học.
Thời gian này Sở Tâm Nhi càng trở nên lạnh lùng và ngạo mạn, cô đã không còn gần gũi như khi trước.
"Chia tay rồi?" Lưu Hà cầm lon bia lên cụng nhẹ vào lon của Sở Tâm Nhi hỏi.
"Ừm..." Sở Tâm Nhi gật đầu rồi ngửa cổ uống một lúc hết nửa lon bia.
"Có muốn tâm sự với mình không? Mình sẽ làm thủng rác để cậu xả giận." Lưu Hà huých nhẹ vào vai bạn thân.
"Cũng không có gì chỉ là...chỉ là mình không muốn làm lỡ tương lai của anh ấy..." Nói xong Sở Tâm Nhi lại ngửa cổ uống hết nửa lon bia còn lại.
Lưu Hà im lặng nhìn cô một lúc sau mới cười an ủi.
"Lỡ dở gì chứ? Cậu là ai cơ chứ, đừng có nói linh tinh nữa."
Sở Tâm Nhi lắc đầu cười khổ, với tay cầm lên một lon bia nữa thì Lưu Hà giằng lại.
"Thôi đi, cậu đã uống hết 5 lon rồi đấy. Muốn chết sao?"
Sở Tâm Nhi buông lon bia ra không thể kìm chế được nữa khóc lớn lên. Lúc này hai người đang ngồi ở ghế đá ven đường cho nên thu hút rất nhiều người, Lưu Hà xấu hổ đưa tay bịp miệng Sở Tâm Nhi lại.
"Thôi đi, mọi người đang nhìn kìa."
Sở Tâm Nhi gạt tay Lưu Hà ra tiếp tục gào khóc, cô nói trong nước mắt "bố anh ấy muốn mình rời khỏi Hạ Minh, mới có mấy ngày mình đã không sống nổi....những ngày sau biết phải làm thế nào đây...."
Nói rồi cô gục đầu lên vai Lưu Hà nghẹn ngào khóc, Lưu Hà nhìn Sở Tâm Nhi tựa đầu lên vai mình cũng âm thầm thở dài.
Hạ Minh trở về nhà trọ sau cả ngày thực tập đầy vất vả, anh mở cửa vào nhà thì thấy mẹ anh đang rót nước cho một người đàn bà xa lạ. Trên người bà là bộ đồ đắt tiền dáng vẻ sang trọng ngồi trên chiếc ghế đơn sơ ở phòng khách.
"Mẹ, đây là..."
"Tôi là mẹ của Tâm Nhi, cậu có thể gọi tôi là bà Sở". Nhược Lan cầm lấy cốc trà trên mặt bàn rồi giới thiệu.
Hạ Minh không ngờ bà có thể tìm đến tận nhà trọ để nói chuyện với anh và càng không ngờ là đụng mặt mẹ anh. Hạ Minh cúi đầu chào.
"Bác gái, lần đầu gặp mặt..."
"Cậu nói sai rồi, cậu có thể gọi tôi là bà Sở không phải bác gái". Nghe anh gọi là "bác gái" Nhược Lan nhíu mày lên tiếng nhắc nhở.
Bà Hạ nhìn người phụ nữ xinh đẹp ngồi đối diện nhẹ giọng hỏi
"Xin hỏi, bà Sở đến đây có chuyện gì?"
Nhược Lan nghe bà Hạ hỏi liền mỉm cười "Tôi đến muốn nói với Hạ Minh mấy câu. Có lời gì không phải xin chị đừng bận tâm."
Hạ Minh cũng đã biết bà định nói gì anh nhìn thẳng vào Nhược Lan và nói.
"Bác không cần phải lo lắng chúng cháu đã chia tay rồi."
Nhược Lan để tách trà xuống và nhìn anh nói. "Tôi đương nhiên biết điều đó, tôi đến để cho cậu một cơ hội."
"Cơ hội? Cháu không hiểu bác đang nói gì". Câu nói của bà khiến anh thật khó hiểu, Hạ Minh không hiểu trong lòng bà nghĩ gì.
Nhược lan nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt anh bà cười nhẹ và nói "Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ tạo điều kiện cho cậu sang nước ngoài nhưng cậu không được làm phiền con gái tôi. Cậu có biết tại sao cậu và nó dễ dàng chia tay như vậy không? Vì tình yêu của cậu không đủ lớn để giữ nó lại vì cậu mặc cảm tự ti cậu cảm thấy mình không xứng với nó. Còn Tâm Nhi, nó như một đứa trẻ con vậy nó thấy ở cậu sự mới lạ thú vị nó muốn có cậu bằng được nhưng khi đã có rồi Nó lại cảm thấy nhàm chán và rồi sẽ vứt bỏ cậu. Nhìn cậu bây giờ đã chứng minh điều tôi nói là đúng. Cậu còn trẻ hãy nghĩ về tương lai của mình đi và đừng làm phiền con gái tôi nữa. Tôi nghĩ đây có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất cho cậu."
Nhược lan nhìn bà Hạ lên tiếng an ủi
"Tôi biết những lời nói đó của mình là không đúng nhưng tôi làm tất cả là vì con gái tôi xin chị hiểu cho. Tôi mong chị có thể khuyên cậu ấy suy nghĩ về những gì tôi nói."
Nói xong Nhược Lan lấy trong túi xách ra một tấm chi phiếu đặt lên mặt bàn nhìn Hạ Minh.
"Cứ điền con số mà cậu muốn."
Nhược Lan đứng dậy đi ra cửa thì bị bà Hà gọi giật lại, tấm chi phiếu đã bị bà xé ra làm đôi ném xuống đất. "Bà thật là quá đáng dù chúng tôi có nghèo nhưng cũng không cũng không thể để người khác sỉ nhục mình như vậy. Mời bà về cho đừng làm phiền con trai tôi nữa."
Hạ Minh nhìn mẹ mệt mỏi nói.
" Con xin lỗi nhưng bà ấy nói đúng là tình yêu của con không đủ lớn để giữ cô ấy lại."
Anh cúi mặt mình vào lòng bàn tay, một giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay anh nóng hổi đau rát. Bà Hạ thấy con trai mình như vậy cũng đau lòng rơi nước mắt.
Vote cho mình nhé. Vote để mình có thêm động lực viết tiếp nhé.
Đúng vậy! Anh chỉ là một thằng nhà quê nghèo nàn sao có thể hợp với đại tiểu thư như cô được? Khi Sở Tâm Nhi ngồi trong xe hơi thì anh vẫn còn đang ra sức đạp xe, cô ăn sơn hào hải vị thì anh đang ăn cơm hộp...xuất thân của hai người khác nhau như vậy, sao cô có thể yêu anh được?
Từ trước đến nay Sở Tâm Nhi chỉ chơi đùa với anh mà thôi chỉ có anh là ngu ngốc tin rằng đó là sự thật. Nghĩ đến đây Hạ Minh cười lớn, anh cười đến đau quặn cả bụng, cười đến chảy cả nước mắt. Hạ Minh càng lau thì nước mắt càng nhiều chảy ướt hết cả gương mặt vốn đã tiều tụy.
Anh đứng lên đi đến bên bàn học nhìn những bức ảnh mà hai người chụp khi ở khu vui chơi đưa tay cầm lên không ngần ngại đập vỡ hết. Bức ảnh rơi xuống đất vỡ vụn cả khung ảnh còn tấm hình thì trở nên nhăn nhúm, có một mảnh kính vô tình cứa rách lên gương mặt đang nở nụ cười hạnh phúc của anh trong hình.
Hạ Minh nhìn bức ảnh bị cứa rách vô lực lẩm bẩm "Đến cả bức ảnh cũng không muốn cho chúng ta được bên nhau..."
Hạ Minh cúi xuống nhặt tấm ảnh lên vuốt phẳng rồi cất vào trong ngăn kéo bàn học.
Thời gian này Sở Tâm Nhi càng trở nên lạnh lùng và ngạo mạn, cô đã không còn gần gũi như khi trước.
"Chia tay rồi?" Lưu Hà cầm lon bia lên cụng nhẹ vào lon của Sở Tâm Nhi hỏi.
"Ừm..." Sở Tâm Nhi gật đầu rồi ngửa cổ uống một lúc hết nửa lon bia.
"Có muốn tâm sự với mình không? Mình sẽ làm thủng rác để cậu xả giận." Lưu Hà huých nhẹ vào vai bạn thân.
"Cũng không có gì chỉ là...chỉ là mình không muốn làm lỡ tương lai của anh ấy..." Nói xong Sở Tâm Nhi lại ngửa cổ uống hết nửa lon bia còn lại.
Lưu Hà im lặng nhìn cô một lúc sau mới cười an ủi.
"Lỡ dở gì chứ? Cậu là ai cơ chứ, đừng có nói linh tinh nữa."
Sở Tâm Nhi lắc đầu cười khổ, với tay cầm lên một lon bia nữa thì Lưu Hà giằng lại.
"Thôi đi, cậu đã uống hết 5 lon rồi đấy. Muốn chết sao?"
Sở Tâm Nhi buông lon bia ra không thể kìm chế được nữa khóc lớn lên. Lúc này hai người đang ngồi ở ghế đá ven đường cho nên thu hút rất nhiều người, Lưu Hà xấu hổ đưa tay bịp miệng Sở Tâm Nhi lại.
"Thôi đi, mọi người đang nhìn kìa."
Sở Tâm Nhi gạt tay Lưu Hà ra tiếp tục gào khóc, cô nói trong nước mắt "bố anh ấy muốn mình rời khỏi Hạ Minh, mới có mấy ngày mình đã không sống nổi....những ngày sau biết phải làm thế nào đây...."
Nói rồi cô gục đầu lên vai Lưu Hà nghẹn ngào khóc, Lưu Hà nhìn Sở Tâm Nhi tựa đầu lên vai mình cũng âm thầm thở dài.
Hạ Minh trở về nhà trọ sau cả ngày thực tập đầy vất vả, anh mở cửa vào nhà thì thấy mẹ anh đang rót nước cho một người đàn bà xa lạ. Trên người bà là bộ đồ đắt tiền dáng vẻ sang trọng ngồi trên chiếc ghế đơn sơ ở phòng khách.
"Mẹ, đây là..."
"Tôi là mẹ của Tâm Nhi, cậu có thể gọi tôi là bà Sở". Nhược Lan cầm lấy cốc trà trên mặt bàn rồi giới thiệu.
Hạ Minh không ngờ bà có thể tìm đến tận nhà trọ để nói chuyện với anh và càng không ngờ là đụng mặt mẹ anh. Hạ Minh cúi đầu chào.
"Bác gái, lần đầu gặp mặt..."
"Cậu nói sai rồi, cậu có thể gọi tôi là bà Sở không phải bác gái". Nghe anh gọi là "bác gái" Nhược Lan nhíu mày lên tiếng nhắc nhở.
Bà Hạ nhìn người phụ nữ xinh đẹp ngồi đối diện nhẹ giọng hỏi
"Xin hỏi, bà Sở đến đây có chuyện gì?"
Nhược Lan nghe bà Hạ hỏi liền mỉm cười "Tôi đến muốn nói với Hạ Minh mấy câu. Có lời gì không phải xin chị đừng bận tâm."
Hạ Minh cũng đã biết bà định nói gì anh nhìn thẳng vào Nhược Lan và nói.
"Bác không cần phải lo lắng chúng cháu đã chia tay rồi."
Nhược Lan để tách trà xuống và nhìn anh nói. "Tôi đương nhiên biết điều đó, tôi đến để cho cậu một cơ hội."
"Cơ hội? Cháu không hiểu bác đang nói gì". Câu nói của bà khiến anh thật khó hiểu, Hạ Minh không hiểu trong lòng bà nghĩ gì.
Nhược lan nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt anh bà cười nhẹ và nói "Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ tạo điều kiện cho cậu sang nước ngoài nhưng cậu không được làm phiền con gái tôi. Cậu có biết tại sao cậu và nó dễ dàng chia tay như vậy không? Vì tình yêu của cậu không đủ lớn để giữ nó lại vì cậu mặc cảm tự ti cậu cảm thấy mình không xứng với nó. Còn Tâm Nhi, nó như một đứa trẻ con vậy nó thấy ở cậu sự mới lạ thú vị nó muốn có cậu bằng được nhưng khi đã có rồi Nó lại cảm thấy nhàm chán và rồi sẽ vứt bỏ cậu. Nhìn cậu bây giờ đã chứng minh điều tôi nói là đúng. Cậu còn trẻ hãy nghĩ về tương lai của mình đi và đừng làm phiền con gái tôi nữa. Tôi nghĩ đây có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất cho cậu."
Nhược lan nhìn bà Hạ lên tiếng an ủi
"Tôi biết những lời nói đó của mình là không đúng nhưng tôi làm tất cả là vì con gái tôi xin chị hiểu cho. Tôi mong chị có thể khuyên cậu ấy suy nghĩ về những gì tôi nói."
Nói xong Nhược Lan lấy trong túi xách ra một tấm chi phiếu đặt lên mặt bàn nhìn Hạ Minh.
"Cứ điền con số mà cậu muốn."
Nhược Lan đứng dậy đi ra cửa thì bị bà Hà gọi giật lại, tấm chi phiếu đã bị bà xé ra làm đôi ném xuống đất. "Bà thật là quá đáng dù chúng tôi có nghèo nhưng cũng không cũng không thể để người khác sỉ nhục mình như vậy. Mời bà về cho đừng làm phiền con trai tôi nữa."
Hạ Minh nhìn mẹ mệt mỏi nói.
" Con xin lỗi nhưng bà ấy nói đúng là tình yêu của con không đủ lớn để giữ cô ấy lại."
Anh cúi mặt mình vào lòng bàn tay, một giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay anh nóng hổi đau rát. Bà Hạ thấy con trai mình như vậy cũng đau lòng rơi nước mắt.
Vote cho mình nhé. Vote để mình có thêm động lực viết tiếp nhé.