Chương 2: Hơi thở của họ vấn vít lượn quanh, dây dưa quấn quít
Editor: Quỳnh Cửu
Đã qua một tuần kể từ hôm họp mặt.
Mục Căng cho rằng lần đấy gặp lại Phương Mạc Hoài chỉ là ngoài ý muốn thôi, cô đảo mấy vòng ở Trung Quốc vài hôm, chắc là anh cũng sẽ không...xuất hiện thêm lần nữa đâu.
Cô đần người nhìn kịch bản trước mặt, chỉ là những ngọt ngào trước đây không phải là giả, sự rung động lại càng thế, lúc đầu là do cô không từ mà biệt, cho dù là vì bất kì nguyên nhân gì đi chăng nữa thì vẫn là lỗi của cô.
Anh cũng nói rồi.
Cô đã đi thì đừng trở về nữa, nếu như có gặp lại thì cũng chỉ còn là người dưng nước lã mà thôi.
Thế nhưng cô lại chẳng ngờ rằng, lần trở về này vẫn còn gặp lại anh.
"Cô Mục?" Đạo diễn phối âm gọi tên cô.
Mục Căng hồi hồn, nhìn đạo diễn.
"Đến lúc thu âm rồi." Đạo diễn nói.
Mục Căng khẽ gật đầu, " Xin lỗi đạo diễn, vừa nãy tôi mất tập trung rồi."
"Không sao đâu, chúng ta bắt đầu nhé?" Đạo diễn cũng cười, tính tình nóng nảy hoàn toàn không biểu hiện tí nào trước mặt cô.
Mục Căng là người có địa vị trong giới từ nước ngoài về, tuổi trẻ đã có danh vọng trong giới lồng tiếng, lượng fans trong nước cũng rất nhiều, độ phủ sóng càng cao hơn, bộ phim này mời được Mục Căng cũng nghe đâu vì diễn viên chính có quen thân với cô từ trước, ngàn mời vạn mời mới kêu gọi được cô về nước lồng tiếng cho.
Hơn nữa nói thật, giọng của Mục Căng khiến người khác vừa nghe xong đã không kìm được phải nở nụ cười, vì quá hay, cho dù là người đó chẳng hiểu gì phối âm lồng tiếng đi nữa cũng sẽ bị giọng nói của cô hạ gục.
Mục Căng đeo tai nghe lên, gật đầu ra ý có thể bắt đầu rồi.
Thu xong lời thoại hôm nay, Mục Căng với ly nước ra nhấp một miếng, khóe mắt lại nhìn thấy bóng dáng của Phương Mạc Hoài.
Cô sặc nước, khom người ho khan có vẻ nhếch nhác, nước làm ướt nhẹp cả một mảng trước ngực.
Cô gái hợp tác với cô đứng cạnh đấy thấy vậy nhenh nhẹn với lấy túi xách, đưa qua cho Mục Căng.
"Cô Mục có sao không?"
Mục Căng lắc đầu, vừa lau nước vừa nhìn sang cô ấy cười cười, "Không sao đâu."
Phương Mạc Hoài đang đứng đằng xa thấy dáng vẻ chẳng ra sao đấy của cô, ánh mắt cũng tối hẳn đi.
"Cô Mục." Đạo diễn phối âm đi qua, khom lưng nói với cô, "Đây là nhà sản xuất của phim chúng ta, Phương tổng Phương Mạc Hoài, mọi người qua đấy làm quen đi."
Mục Căng bóp khăn giấy trong lòng bàn tay, đứng dậy định qua đấy chào hỏi thì đã bị người khác va phải giành trước.
Cô gái kia chạy tới bên cạnh Phương Mạc Hoài, ríu rít tự giới thiệu, cô cong môi, nhìn đạo diễn, "Thôi chẳng cần đâu, việc hôm nay cũng hòm hòm rồi, tôi xin phép về trước, nếu như có vấn đề gì thì lúc nào gọi tôi cũng được."
Đạo diễn cười hơi khom lưng, "Vậy được, cô Mục."
Mục Căng gật đầu, cầm túi xách với áo khoác lên, đứng dậy đi ra.
Phương Mạc Hoài bị một đám người bao quanh, chờ đến khi anh đối phó xong đám con gái này, ngước mắt lên thì người ở đấy đã chẳng còn thấy đâu nữa rồi.
Anh mím môi không nói gì, trời mới biết được vì sao hôm nay đi ngang qua chỗ này anh còn thần xui quỷ khiến kiểu gì mà vào không biết nữa.
Phương Mạc Hoài xuống lầu mở cửa xe, ngồi vào nổ máy, trời đã bắt đầu đổ mưa rồi, lại còn rất to nữa, cũng khiến cho khí trời nóng bức trở nên mát mẻ mấy phần.
Anh kéo cửa sổ xuống, mưa lập tức phả vào mặt, làm cho Phương Mạc Hoài đang phiền não cũng dần tỉnh táo lại.
Cũng qua hết cả rồi, việc gì cứ phải canh cánh trong lòng nhớ mãi không quên?
Bỏ đi!
Anh kéo cửa sổ lên, nổ máy lần nữa.
Đừng để tôi gặp lại em lần nữa, Mục Căng.
Nhưng mà không như mong muốn, Phương Mạc Hoài lần nữa dừng xe vì đèn đỏ, lại thấy được Mục Căng đang đứng dưới trạm xe bus tránh mưa ven đường.
Cô mặc quần dài, mái tóc cũng dài, xoăn lọn khiến cho cô trở nên mị hoặc khác với cô của trước đây.
Đứng trong đám người vẫn nổi bật như vậy, làm cho anh liếc một cái đã nhận ra ngay.
Phương Mạc Hoài kéo cửa sổ ghế phụ xuống, cách hai làn xe nhìn cô, gầy, cao, cũng thay đổi nhiều rồi.
"Bíp!" Xe phía sau bắt đầu thúc giục, Phương Mạc Hoài hoàn hồn, hóa ra là đèn xanh rồi, xe phía trước cũng đã chạy hết.
Anh thu lại tầm mắt, nổ máy xe, đi chưa được một giây, lại mím môi, liếc kính chiếu hậu, đằng sau không có xe, dồn sức bẻ tay lái, dừng xe trước trạm xe bus ven đường.
Anh quay đầu xuyên qua cửa sổ ghế phụ nhìn Mục Căng, "Lên xe."
Mục Căng vừa nghe giọng đã biết là ai, người cô cứng đờ, tay cầm túi xách cũng siết chặt lại, cười nói, "Cảm ơn nhưng không cần đâu, tôi đi xe bus là được rồi."
Phương Mạc Hoài quay đầu đi, không nói gì, cũng không động đậy.
Mấy năm trước anh không được kiên nhẫn cho lắm, mấy năm sau cũng chẳng khác biệt gì.
Mục Căng đứng đấy khó xử, cô không muốn lên xe anh, nhưng Phương Mạc Hoài chắc chắn là đang thi gan với cô, cô không lên thì anh cũng sẽ không đi.
Phía sau có xe bus đang tới, bíp bíp giục xe con sang trọng đang đỗ trước mặt, mọi người cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, Mục Căng không còn cách nào khác, đành phải kéo cửa ghế sau của xe Phương Mạc Hoài ra, không ngờ lại khóa rồi.
"Ngồi ghế phụ." Giọng nói lạnh nhạt.
Mục Căng nuốt nước miếng, thấp thỏm kéo cửa ghế phụ ra ngồi vào.
Đóng cửa lại, Phương Mạc Hoài dí chân ga, Mục Căng chưa kịp ngồi vững, suýt thì ngã sấp mặt, vội vàng ổn định chỗ ngồi, thắt dây an toàn.
Bầu không khí trong xe lâm vào tình trạng xấu hổ, cô nhìn đèn đỏ trước mắt, tiên phong phá vỡ sự im lặng, "Cảm ơn anh đưa tôi về."
"Ừ." Hầu kết của Phương Mạc Hoài trượt một cái, nhả ra một chữ.
Mà một chữ như thế lại càng làm Mục Căng khó chịu, "Anh cho tôi xuống ở chỗ đèn xanh đèn đỏ trước mặt là được rồi, khách sạn của tôi ở gần đấy."
Phương Mạc Hoài lần này còn không buồn nói thêm tiếng nào, im lặng tới cùng luôn, anh không muốn nói chuyện với cô, càng không hiểu hồi nãy mình bị thiểu năng hay gì? Không dưng đưa cô lên xe làm tức cái lồng ngực chi vậy?"
Anh nắm chặt vô lăng, đốt ngón tay cũng trắng bệch cả đi, chân cũng dùng lực, vận tốc vụt lên như bay.
Sắc mặt Mục Căng trắng toát, cẩn thận liếc biểu cảm của anh, lại nhìn biển báo trên đỉnh đầu, nuốt nước bọt nhắc nhở.
"Giới hạn tốc độ đấy."
Phương Mạc Hoài nghiêng đầu liếc cô một cái, cười khẩy thành tiếng, tiếng nhỏ đến mức gần như không thể nghe được, chân càng dùng lực mạnh hơn, vận tốc cũng nhanh hơn nhiều.
Gan vẫn bé như ngày nào.
Mục Căng không nói gì nữa, cô sợ tốc độ.
Sắc mặt cô càng ngày càng trắng hơn, cô nhìn đồng hồ vận tốc, hơn 70 rồi, Mục Căng chợt lên tiếng, "Dừng xe!"
Giọng thé lên, cũng không còn dễ nghe như giọng cô bình thường nữa, nhưng lại trực tiếp đánh vào tim của Phương Mạc Hoài, anh chợt phanh xe.
Mục Căng từ từ mỉm cười, cứng đờ mà xoay đi, "Cảm ơn, hẹn gặp lại."
Nói xong cô mở cửa xe ra, không quay đầu bước xuống, cơn mưa dường như càng nặng hạt, Phương Mạc Hoài nhìn cái ô chuẩn bị cho cô trong tay mình, ném ra ghế sau, cau mày thật chặt, tâm trạng bức bối hơn bao giờ hết.
Mục Căng bước từ trên xe xuống, mưa rất to, chẳng mấy chốc người cô đã ướt sũng rồi, người đi đường ai nấy đều vội vội vàng vàng, mưa lớn biến thành màn mưa, thậm chí còn chẳng nhìn rõ được đường đi trước mặt nữa.
Đi giày cao gót, lại còn giẫm phải vũng nước đọng, không đứng vững, chân khuỵu một cái, té xuống.
Chân cô trớt rồi, máu chảy ra cũng bị nước mưa xối đi mất, không lâu sau đã chẳng còn thấy vết, chân Mục Căng đau tới mức mãi mà không đứng dậy nổi, thầm nghĩ dù sao thì cũng ướt hết cả rồi, xung quanh lại chẳng có ai, thôi thì cứ ngồi luôn đấy cũng được, từ từ chống tay xuống đất mà đứng lên.
Dường như mưa tạnh rồi, Mục Căng sửng sốt trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn lên, là ô, lại nhìn thấy bàn tay thon dài đang cầm ô kia, cô cũng biết người ấy là ai rồi.
Cô hơi đam mê tay một tí, không khéo tay Phương Mạc Hoài lại cực kì đẹp, hồi đấy cô thích nhất là nắm tay anh ngắm nghía.
Đều đã qua cả rồi, cho dù nguyên nhân trước đây là do ngoại cảnh tác động khiến cô không từ mà biệt đi chăng nữa, thì thực ra phần nhiều hơn là để khẳng định rõ hai người chẳng đủ duyên mà thôi.
Phương Mạc Hoài cụp mắt nhìn cô, không có động tác nào khác, cũng chẳng dìu cô dậy, cuối cùng Mục Căng từ từ đứng lên, đầu gối cô rách một mảng to, khuỷu tay cũng thế, máu chảy lúc đầu cũng bị nước mưa rửa trôi hết rồi.
"Cảm ơn." Cô nhẹ nhẹ đứng vững, mím môi cười, ánh mắt né tránh, có vẻ rất nhếch nhác.
Phương Mạc Hoài đẩy ô tới, Mục Căng ngỡ ngàng nhận lấy, ngẩng đầu nhìn anh, Phương Mạc Hoài đột nhiên khom lưng ôm lấy cô, cô chưa kịp phản xạ lại thì Phương Mạc Hoài đã bước nhanh tới xe rồi, nhét cô vào trong, sau đấy lấy ô đóng cửa xe lại.
Cứ thế mới một lát, người anh cũng ướt không ít.
Mục Căng ngồi không yên, xe của anh đắt lắm, da bọc ghế toàn là da thật, người cô toàn là nước không, sợ là làm hư xe của anh mất.
Phương Mạc Hoài có một thói quen, thích để mấy cái khăn lông hoặc khăn tắm trong xe, anh lấy từ sau ra hai cái khăn tắm cỡ lớn, ném cho cô một cái, "Lau một chút đi!"
"Cảm ơn." Cô giũ khăn tắm ra, bao quanh người.
Phương Mạc Hoài chẳng hiểu sao nghe xong càng tức cái mình hơn, nguyên ngày hôm nay cô đã nói với anh mấy chục câu cảm ơn rồi, hai chữ hoàn mỹ lúc ban đầu giờ rót vào tai Phương Mạc Hoài sao mà chói thế không biết.
Anh tùy tiện lau lau nước trên người, "Khách sạn em ở, địa chỉ?"
"Khách sạn XX." Mục Căng ngoan ngoãn trả lời.
Phương Mạc Hoài ném khăn tắm ra ghế sau, đánh tay lái đi về hướng khách sạn XX.
Đến cửa, anh dừng xe lại, liếc Mục Căng ngồi kế, không biết là do cô không có cảnh giác đối với anh hay là do mệt quá nữa, hơn nửa tiếng đồng hồ đường xe mà cô đã ngủ rồi.
Phương Mạc Hoài nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, vì mắc mưa mà hơi trắng bệch đi, lại vô cùng trùng khớp với cô gái trong trí nhớ của anh, vừa giống, lại có chút khác lạ.
Anh ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay ra, hơi đơ một lát, mãi tới lúc hoàn hồn lại thì ngón tay đã chạm phải gò má cô mất rồi.
Phương Mạc Hoài vội rụt tay lại, mất tự nhiên đảo mắt, tự mình nhắc mình vô số lần, họ đã kết thúc rồi, quá khứ của họ thì cũng chỉ là quá khứ mà thôi, thậm chí trong lòng Mục Căng, Phương Mạc Hoài có khi còn chẳng tính là quá khứ ấy chứ, chẳng qua là người qua đường trong đời cô mà thôi.
Anh thở dài, nhoài người sang giúp cô tháo dây an toàn, lại ngẩng đầu lên, lập tức đập phải đôi mắt cô.
Khoảng cách giữa hai người gần đến như thế, thậm chí chỉ cần nhích thêm một chút thôi, là chóp mũi đã chạm chóp mũi rồi.
Hơi thở của họ vấn vít lượn quanh, dây dưa quấn quít.
Đã qua một tuần kể từ hôm họp mặt.
Mục Căng cho rằng lần đấy gặp lại Phương Mạc Hoài chỉ là ngoài ý muốn thôi, cô đảo mấy vòng ở Trung Quốc vài hôm, chắc là anh cũng sẽ không...xuất hiện thêm lần nữa đâu.
Cô đần người nhìn kịch bản trước mặt, chỉ là những ngọt ngào trước đây không phải là giả, sự rung động lại càng thế, lúc đầu là do cô không từ mà biệt, cho dù là vì bất kì nguyên nhân gì đi chăng nữa thì vẫn là lỗi của cô.
Anh cũng nói rồi.
Cô đã đi thì đừng trở về nữa, nếu như có gặp lại thì cũng chỉ còn là người dưng nước lã mà thôi.
Thế nhưng cô lại chẳng ngờ rằng, lần trở về này vẫn còn gặp lại anh.
"Cô Mục?" Đạo diễn phối âm gọi tên cô.
Mục Căng hồi hồn, nhìn đạo diễn.
"Đến lúc thu âm rồi." Đạo diễn nói.
Mục Căng khẽ gật đầu, " Xin lỗi đạo diễn, vừa nãy tôi mất tập trung rồi."
"Không sao đâu, chúng ta bắt đầu nhé?" Đạo diễn cũng cười, tính tình nóng nảy hoàn toàn không biểu hiện tí nào trước mặt cô.
Mục Căng là người có địa vị trong giới từ nước ngoài về, tuổi trẻ đã có danh vọng trong giới lồng tiếng, lượng fans trong nước cũng rất nhiều, độ phủ sóng càng cao hơn, bộ phim này mời được Mục Căng cũng nghe đâu vì diễn viên chính có quen thân với cô từ trước, ngàn mời vạn mời mới kêu gọi được cô về nước lồng tiếng cho.
Hơn nữa nói thật, giọng của Mục Căng khiến người khác vừa nghe xong đã không kìm được phải nở nụ cười, vì quá hay, cho dù là người đó chẳng hiểu gì phối âm lồng tiếng đi nữa cũng sẽ bị giọng nói của cô hạ gục.
Mục Căng đeo tai nghe lên, gật đầu ra ý có thể bắt đầu rồi.
Thu xong lời thoại hôm nay, Mục Căng với ly nước ra nhấp một miếng, khóe mắt lại nhìn thấy bóng dáng của Phương Mạc Hoài.
Cô sặc nước, khom người ho khan có vẻ nhếch nhác, nước làm ướt nhẹp cả một mảng trước ngực.
Cô gái hợp tác với cô đứng cạnh đấy thấy vậy nhenh nhẹn với lấy túi xách, đưa qua cho Mục Căng.
"Cô Mục có sao không?"
Mục Căng lắc đầu, vừa lau nước vừa nhìn sang cô ấy cười cười, "Không sao đâu."
Phương Mạc Hoài đang đứng đằng xa thấy dáng vẻ chẳng ra sao đấy của cô, ánh mắt cũng tối hẳn đi.
"Cô Mục." Đạo diễn phối âm đi qua, khom lưng nói với cô, "Đây là nhà sản xuất của phim chúng ta, Phương tổng Phương Mạc Hoài, mọi người qua đấy làm quen đi."
Mục Căng bóp khăn giấy trong lòng bàn tay, đứng dậy định qua đấy chào hỏi thì đã bị người khác va phải giành trước.
Cô gái kia chạy tới bên cạnh Phương Mạc Hoài, ríu rít tự giới thiệu, cô cong môi, nhìn đạo diễn, "Thôi chẳng cần đâu, việc hôm nay cũng hòm hòm rồi, tôi xin phép về trước, nếu như có vấn đề gì thì lúc nào gọi tôi cũng được."
Đạo diễn cười hơi khom lưng, "Vậy được, cô Mục."
Mục Căng gật đầu, cầm túi xách với áo khoác lên, đứng dậy đi ra.
Phương Mạc Hoài bị một đám người bao quanh, chờ đến khi anh đối phó xong đám con gái này, ngước mắt lên thì người ở đấy đã chẳng còn thấy đâu nữa rồi.
Anh mím môi không nói gì, trời mới biết được vì sao hôm nay đi ngang qua chỗ này anh còn thần xui quỷ khiến kiểu gì mà vào không biết nữa.
Phương Mạc Hoài xuống lầu mở cửa xe, ngồi vào nổ máy, trời đã bắt đầu đổ mưa rồi, lại còn rất to nữa, cũng khiến cho khí trời nóng bức trở nên mát mẻ mấy phần.
Anh kéo cửa sổ xuống, mưa lập tức phả vào mặt, làm cho Phương Mạc Hoài đang phiền não cũng dần tỉnh táo lại.
Cũng qua hết cả rồi, việc gì cứ phải canh cánh trong lòng nhớ mãi không quên?
Bỏ đi!
Anh kéo cửa sổ lên, nổ máy lần nữa.
Đừng để tôi gặp lại em lần nữa, Mục Căng.
Nhưng mà không như mong muốn, Phương Mạc Hoài lần nữa dừng xe vì đèn đỏ, lại thấy được Mục Căng đang đứng dưới trạm xe bus tránh mưa ven đường.
Cô mặc quần dài, mái tóc cũng dài, xoăn lọn khiến cho cô trở nên mị hoặc khác với cô của trước đây.
Đứng trong đám người vẫn nổi bật như vậy, làm cho anh liếc một cái đã nhận ra ngay.
Phương Mạc Hoài kéo cửa sổ ghế phụ xuống, cách hai làn xe nhìn cô, gầy, cao, cũng thay đổi nhiều rồi.
"Bíp!" Xe phía sau bắt đầu thúc giục, Phương Mạc Hoài hoàn hồn, hóa ra là đèn xanh rồi, xe phía trước cũng đã chạy hết.
Anh thu lại tầm mắt, nổ máy xe, đi chưa được một giây, lại mím môi, liếc kính chiếu hậu, đằng sau không có xe, dồn sức bẻ tay lái, dừng xe trước trạm xe bus ven đường.
Anh quay đầu xuyên qua cửa sổ ghế phụ nhìn Mục Căng, "Lên xe."
Mục Căng vừa nghe giọng đã biết là ai, người cô cứng đờ, tay cầm túi xách cũng siết chặt lại, cười nói, "Cảm ơn nhưng không cần đâu, tôi đi xe bus là được rồi."
Phương Mạc Hoài quay đầu đi, không nói gì, cũng không động đậy.
Mấy năm trước anh không được kiên nhẫn cho lắm, mấy năm sau cũng chẳng khác biệt gì.
Mục Căng đứng đấy khó xử, cô không muốn lên xe anh, nhưng Phương Mạc Hoài chắc chắn là đang thi gan với cô, cô không lên thì anh cũng sẽ không đi.
Phía sau có xe bus đang tới, bíp bíp giục xe con sang trọng đang đỗ trước mặt, mọi người cũng bắt đầu bàn tán xôn xao, Mục Căng không còn cách nào khác, đành phải kéo cửa ghế sau của xe Phương Mạc Hoài ra, không ngờ lại khóa rồi.
"Ngồi ghế phụ." Giọng nói lạnh nhạt.
Mục Căng nuốt nước miếng, thấp thỏm kéo cửa ghế phụ ra ngồi vào.
Đóng cửa lại, Phương Mạc Hoài dí chân ga, Mục Căng chưa kịp ngồi vững, suýt thì ngã sấp mặt, vội vàng ổn định chỗ ngồi, thắt dây an toàn.
Bầu không khí trong xe lâm vào tình trạng xấu hổ, cô nhìn đèn đỏ trước mắt, tiên phong phá vỡ sự im lặng, "Cảm ơn anh đưa tôi về."
"Ừ." Hầu kết của Phương Mạc Hoài trượt một cái, nhả ra một chữ.
Mà một chữ như thế lại càng làm Mục Căng khó chịu, "Anh cho tôi xuống ở chỗ đèn xanh đèn đỏ trước mặt là được rồi, khách sạn của tôi ở gần đấy."
Phương Mạc Hoài lần này còn không buồn nói thêm tiếng nào, im lặng tới cùng luôn, anh không muốn nói chuyện với cô, càng không hiểu hồi nãy mình bị thiểu năng hay gì? Không dưng đưa cô lên xe làm tức cái lồng ngực chi vậy?"
Anh nắm chặt vô lăng, đốt ngón tay cũng trắng bệch cả đi, chân cũng dùng lực, vận tốc vụt lên như bay.
Sắc mặt Mục Căng trắng toát, cẩn thận liếc biểu cảm của anh, lại nhìn biển báo trên đỉnh đầu, nuốt nước bọt nhắc nhở.
"Giới hạn tốc độ đấy."
Phương Mạc Hoài nghiêng đầu liếc cô một cái, cười khẩy thành tiếng, tiếng nhỏ đến mức gần như không thể nghe được, chân càng dùng lực mạnh hơn, vận tốc cũng nhanh hơn nhiều.
Gan vẫn bé như ngày nào.
Mục Căng không nói gì nữa, cô sợ tốc độ.
Sắc mặt cô càng ngày càng trắng hơn, cô nhìn đồng hồ vận tốc, hơn 70 rồi, Mục Căng chợt lên tiếng, "Dừng xe!"
Giọng thé lên, cũng không còn dễ nghe như giọng cô bình thường nữa, nhưng lại trực tiếp đánh vào tim của Phương Mạc Hoài, anh chợt phanh xe.
Mục Căng từ từ mỉm cười, cứng đờ mà xoay đi, "Cảm ơn, hẹn gặp lại."
Nói xong cô mở cửa xe ra, không quay đầu bước xuống, cơn mưa dường như càng nặng hạt, Phương Mạc Hoài nhìn cái ô chuẩn bị cho cô trong tay mình, ném ra ghế sau, cau mày thật chặt, tâm trạng bức bối hơn bao giờ hết.
Mục Căng bước từ trên xe xuống, mưa rất to, chẳng mấy chốc người cô đã ướt sũng rồi, người đi đường ai nấy đều vội vội vàng vàng, mưa lớn biến thành màn mưa, thậm chí còn chẳng nhìn rõ được đường đi trước mặt nữa.
Đi giày cao gót, lại còn giẫm phải vũng nước đọng, không đứng vững, chân khuỵu một cái, té xuống.
Chân cô trớt rồi, máu chảy ra cũng bị nước mưa xối đi mất, không lâu sau đã chẳng còn thấy vết, chân Mục Căng đau tới mức mãi mà không đứng dậy nổi, thầm nghĩ dù sao thì cũng ướt hết cả rồi, xung quanh lại chẳng có ai, thôi thì cứ ngồi luôn đấy cũng được, từ từ chống tay xuống đất mà đứng lên.
Dường như mưa tạnh rồi, Mục Căng sửng sốt trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn lên, là ô, lại nhìn thấy bàn tay thon dài đang cầm ô kia, cô cũng biết người ấy là ai rồi.
Cô hơi đam mê tay một tí, không khéo tay Phương Mạc Hoài lại cực kì đẹp, hồi đấy cô thích nhất là nắm tay anh ngắm nghía.
Đều đã qua cả rồi, cho dù nguyên nhân trước đây là do ngoại cảnh tác động khiến cô không từ mà biệt đi chăng nữa, thì thực ra phần nhiều hơn là để khẳng định rõ hai người chẳng đủ duyên mà thôi.
Phương Mạc Hoài cụp mắt nhìn cô, không có động tác nào khác, cũng chẳng dìu cô dậy, cuối cùng Mục Căng từ từ đứng lên, đầu gối cô rách một mảng to, khuỷu tay cũng thế, máu chảy lúc đầu cũng bị nước mưa rửa trôi hết rồi.
"Cảm ơn." Cô nhẹ nhẹ đứng vững, mím môi cười, ánh mắt né tránh, có vẻ rất nhếch nhác.
Phương Mạc Hoài đẩy ô tới, Mục Căng ngỡ ngàng nhận lấy, ngẩng đầu nhìn anh, Phương Mạc Hoài đột nhiên khom lưng ôm lấy cô, cô chưa kịp phản xạ lại thì Phương Mạc Hoài đã bước nhanh tới xe rồi, nhét cô vào trong, sau đấy lấy ô đóng cửa xe lại.
Cứ thế mới một lát, người anh cũng ướt không ít.
Mục Căng ngồi không yên, xe của anh đắt lắm, da bọc ghế toàn là da thật, người cô toàn là nước không, sợ là làm hư xe của anh mất.
Phương Mạc Hoài có một thói quen, thích để mấy cái khăn lông hoặc khăn tắm trong xe, anh lấy từ sau ra hai cái khăn tắm cỡ lớn, ném cho cô một cái, "Lau một chút đi!"
"Cảm ơn." Cô giũ khăn tắm ra, bao quanh người.
Phương Mạc Hoài chẳng hiểu sao nghe xong càng tức cái mình hơn, nguyên ngày hôm nay cô đã nói với anh mấy chục câu cảm ơn rồi, hai chữ hoàn mỹ lúc ban đầu giờ rót vào tai Phương Mạc Hoài sao mà chói thế không biết.
Anh tùy tiện lau lau nước trên người, "Khách sạn em ở, địa chỉ?"
"Khách sạn XX." Mục Căng ngoan ngoãn trả lời.
Phương Mạc Hoài ném khăn tắm ra ghế sau, đánh tay lái đi về hướng khách sạn XX.
Đến cửa, anh dừng xe lại, liếc Mục Căng ngồi kế, không biết là do cô không có cảnh giác đối với anh hay là do mệt quá nữa, hơn nửa tiếng đồng hồ đường xe mà cô đã ngủ rồi.
Phương Mạc Hoài nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, vì mắc mưa mà hơi trắng bệch đi, lại vô cùng trùng khớp với cô gái trong trí nhớ của anh, vừa giống, lại có chút khác lạ.
Anh ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay ra, hơi đơ một lát, mãi tới lúc hoàn hồn lại thì ngón tay đã chạm phải gò má cô mất rồi.
Phương Mạc Hoài vội rụt tay lại, mất tự nhiên đảo mắt, tự mình nhắc mình vô số lần, họ đã kết thúc rồi, quá khứ của họ thì cũng chỉ là quá khứ mà thôi, thậm chí trong lòng Mục Căng, Phương Mạc Hoài có khi còn chẳng tính là quá khứ ấy chứ, chẳng qua là người qua đường trong đời cô mà thôi.
Anh thở dài, nhoài người sang giúp cô tháo dây an toàn, lại ngẩng đầu lên, lập tức đập phải đôi mắt cô.
Khoảng cách giữa hai người gần đến như thế, thậm chí chỉ cần nhích thêm một chút thôi, là chóp mũi đã chạm chóp mũi rồi.
Hơi thở của họ vấn vít lượn quanh, dây dưa quấn quít.