Chương : 37
Tôi gặp em trong 1 ngày mưa phùn gió rét, và hôm nay lại một ngày như thế. Đêm lạnh…. đêm cô đơn…. đêm buồn…. Quay lưng đi khi ấy, tôi biết rằng mình không bao giờ đủ can đảm để đối mặt với sự thật cay đắng ấy. Tôi vẫn luôn sống như vậy, mỗi lúc gặp những khó khăn trong cuộc sống là tôi lại co mình lại trong 1 góc và trốn tránh. Tôi không dám dành lấy tình yêu của mình. Tôi sống 1 cách chấp nhận và không muốn dành giật, vì vậy mà giờ đây tôi không còn gì cả. Tôi để cho baby ra đi, và bây giờ là kẹo mút. Sao tôi yếu đuối vậy?
_ “Anh ơi! ”
Tôi nhận được tin nhắn của kẹo mút, 1 cảm giác nghẹn ngào lại trào lên. Đã bao lâu rôi tôi mới lại nhận được tin nhắn của em, thế nhưng lại trong 1 cái bi kịch như thế này. Vui lắm, nhưng đau….
Hành động theo phản xạ ngu ngốc của tôi khi ấy là tắt máy. Phải, tôi không cần và không muốn nghe bất kì 1 lời giải thích nào nữa. Dù thế nào đi nữa thì mọi chuyện vẫn không thể thay đổi được nữa, không bao giờ trở lại như trước đây nữa rồi. Một khi những nỗi đau đã lấp đầy thì có đau thêm 1 chút nữa cũng không còn cảm giác nữa, tôi đã trở nên vô cảm trước mọi việc …
Đôi lúc con người ta cứ tự hỏi vì sao mình luôn cần tìm 1 người để yêu, để nhớ. Phải chăng chúng ta quá cô đơn? Phải chăng chúng ta sống quá lệ thuộc vào người khác. Bản chất cuộc sống của con người là luôn luôn cô đơn. Vì dù ta có cả trăm người bạn đi nữa thì vẫn có lúc ta chỉ ở một mình. Vì thế ta đi tìm kiếm 1 người để yêu để lấp đầy cái khoảng trống trong lòng. Để sống với cảm giác rằng ta luôn có một người để nhớ và 1 người luôn nhớ về mình.Yêu là hạnh phúc nhưng luôn có rất nhiều nỗi đau. Nhưng với tôi, có lẽ rằng nỗi đau quá nhiều khiến cho tôi cảm thấy sợ, tôi sợ mình không chịu nổi cái cảm giác trái tim sẽ tan vỡ lần nữa. Và còn tôi quá ích kỉ….. tôi không đủ khoan dung để biết tha thứ và chấp nhận.. Tôi là vậy.
Tôi lặng lẽ ngồi trên sân thượng của nhà, ngắm nhìn thành phố lên đèn và miên man nghĩ, dù sao đi nữa thì tết về rồi. Mùa xuân ấm áp sẽ về, và tôi sẽ lại vui lại thôi. Tôi có 1 gia đình hạnh phúc, những người bạn tuyệt vời, 1 cuộc sống vô lo vô nghĩ, tôi quá hạnh phúc và may mắn rồi còn gì nữa. Cuộc sống đâu thể hoàn hảo như truyện cổ tích, và tôi phải biết học cách chấp nhận thôi. Phải vui lên nào!
Chạy xuống nhà, ngó qua phòng con em gái, định lại trêu nó 1 lát nhưng nó ngủ mất rồi, định lại trêu nó 1 lát. Dù nó còn nhỏ nhưng cũng đã có phòng riêng. Cũng biết sắp xếp ngăn nắp lắm. Nhìn con bé ngủ đáng yêu thật, mai phải đưa nó đi công viên chơi mới được, mấy lần hứa rồi mà lại quên mất. Xuống đền phòng khách, bật ti vi xem chương trình tết. Xem phim hài 1 lúc là lại ôm bụng cười như chưa có chuyện gì. Và tôi đi ngủ, giấc ngủ trọn vẹn mà từ lâu nay tôi đã không có. Có lẽ tôi cảm thấy như trút bỏ được mọi gánh nặng trong lòng…
Đêm 30 tôi bật nguồn điện thoại để nhắn tin cho mấy đứa bạn. Máy vừa khởi động được vài phút thì bao nhiêu tin nhắn ập đến. hầu hết trong số đó là của em.
_ “Anh ơi, anh đến gặp em được không? Em đang chờ anh ở trường. Sắp đến năm mới rồi, em muốn gặp anh 1 chút thôi. Em có chuyện muốn nói.”
………………………………………….
_ “Anh ơi, sao anh không nghe máy?. Anh không đến được à?”
………………………………………………….
_ “Em biết anh đọc được mà, anh gọi lại cho em được không? Hay chỉ nhắn tin thôi cũng được. Anh như thế làm sao em ngủ được .”
………………………………………….
_ “Em biết em sai khi đã đối xử với anh như thế trong thời gian qua. Nhưng anh không thể tha thứ cho em 1 lần nữa à.”
………………………………………………….
_ “Anh có biết đêm qua em không ngủ nổi không? _ Sao anh lúc nào cũng làm em phải khóc vì anh thế? ”
……………………………………………
_ “Đây có lẽ là tin nhắn cuối cùng em gửi đến anh. Từ nay em sẽ không làm phiền anh nữa. Dù sao đi nữa thì em vẫn cảm ơn anh rất nhiều, vì những gì anh đã làm cho em, vì đã từng chấp nhận 1 đứa em gái nhiều khiếm khuyết như em.. Năm mới anh hãy sống thật vui vẻ anh nhé Yêu anh! ”
…………………
…………………
…………………
Kẹo mút nói… yêu tôi.. Đó chỉ là 1 lời chúc thôi hay là 1 lời nói thật lòng vậy. Tôi bủn rủn cả chân tay khi đọc được những tin nhắn của em. Yêu ư?
_ Anh, cảm ơn anh nhiều nhá !
_ Hì, có gì đâu mà cảm ơn, anh chỉ nói những gì mình nghĩ thôi.
_ Em làm em gái anh được không?
_ Uh! tôi nhìn em rồi cười.
_ Ngoắc tay cam kết này, không được bắt nạt em gái đâu đấy
_ Thế em bắt nạt anh thì làm sao?
_ Ai thèm bắt nạt được anh. Ah còn nữa, không được làm em gái khóc, không lừa dối em gái, phải nghe lời em gái nói, anh hứa đi.
_ Còn lâu nhá!
_ Thế thôi, không làm em gái anh nữa, không phải ai muốn làm anh trai em cũng được đâu nhá, xí…
_ Thôi được rồi, hứa!, em đúng là đồ con nít, cái gì cũng bắt hứa với lại ngoắc tay, có nhiều thứ còn quan trọng hơn lời hứa đấy…..
Không được làm em gái phải khóc, tôi đã hứa với em vậy đấy. Vậy mà tôi đã khiến em khóc rất nhiều. Phải chăng tôi luôn chỉ coi em là 1 đứa trẻ cần dỗ dành. Không phải vậy, tâm hồn của em mong manh và dễ vỡ lắm. Tôi sai thật rồi. Đọc đi đọc lại những tin nhắn của em mà tôi trào cả nước mắt. Tôi gọi ngay cho em, nhưng em đã tắt máy rồi,
10h đêm giao thừa và tôi đạp xe như bay đến nhà em, bây giờ không gì có thể cản trỏ tôi được nữa. Tôi sẽ nói hết với em, ngay bây giờ, không còn thời gian nữa, sắp đến năm mới mất rồi nói ra tất cả những cảm xúc của lòng mình và xin em tha thứ
Đến nhà em, tôi ngập ngừng mãi mới dám bấm chuông, 1 chút lo lắng vụt qua, nhưng tôi thà chết cũng phải gặp được em đêm nay. May mắn thay, em chạy ra mở cửa. Tôi thấy em từ xa nhưng em không hề nhận ra tôi, bởi tôi đứng trong bóng tối. Em tiến lại gần, rất gần tôi, cuối cùng em đã thấy…
Trong màn đêm lạnh lẽo, có 2 đôi mắt nhìn nhau không chớp, tất cả những điều muốn nói có lẽ chỉ cần dùng ánh mắt là có thể hiểu được. Tôi và em cứ đứng như vậy nhìn nhau, em rất ngạc nhiên và bối rối, mãi sau tôi mới dám mở lời.
_ Đi đây với anh 1 chút được không?
Em gật đầu không nói gì và từ từ lên xe. Tôi chở em. cứ mỗi lần muốn mở miệng ra nói là cái gì đó lại cản lại, mãi đến khi dừng lại nơi con đại lộ lớn của thành phố, nhìn vào mắt em, khó khăn lắm tôi mới có thể nói ra:
_ Anh sai rồi, anh rất cần em H à, anh không thể sống thiếu em được!
Em vẫn không nói gì..
_ Anh xin lỗi vì không trả lời tin nhắn của em, em tha thứ cho anh được không, tha thứ vì đã bỏ rơi em. Tôi nắm chặt lấy tay em, khuôn mặt em không lộ 1 chút biểu cảm nào
_ ‘”Anh nhắm mắt đi”. Cuối cùng thì em cũng đã nói.
_ Để làm gì vậy ?
_ Muốn em tha thứ cho anh không?
_ Có
_ Vậy thì nhắm mắt lại và nhận hình phạt từ em, anh đừng nghĩ em sẽ tha thứ cho anh dễ dàng như thế.
_ Uh, tôi nhắm mắt lại mà lòng như lửa đốt.
Rồi từ từ, 1 cảm giác mềm mại của đôi bàn tay em chạm vào lưng tôi, tôi cảm nhận được em đang tiến tới và ôm lấy tôi. rất nhẹ nhàng em đặt lên môi tôi 1 nụ hôn, có lẽ cũng không hẳn là môi chạm môi chỉ là nụ hôn lên má mà thôi. Nhưng có gì quan trọng nữa. Tôi mở mắt ra và em đã ở trong vòng tay của tôi. Rất khẽ, có lẽ chỉ đủ cho tôi nghe mà thôi, câu nói mà chưa một người con gái nào nói với tội, bây giờ tôi mời hiểu vì sao nó ngọt ngào thế:
“Em cũng yêu anh!”………..
………….
………….
Có lẽ chẳng cần 1 lời giải thích nào nữa giữa tôi và em, mọi thứ chỉ cần thế là đủ. Tôi mải miết đi tìm người con gái trong mộng mà không nhận ra rằng em đang ở bên cạnh mình. Trớ trêu thay. Tình yêu là thế, cay đắng, đau khổ nhưng ngọt ngào và hạnh phúc..
_ Anh biết vì sao em để ý đến anh không?
_ Vì sao?
_ Vì lần đầu tiên gặp anh, em thấy anh nhìn ngố lắm?
_ Hả, khi nào?
_ Lâu lắm rồi, có lẽ anh không nhớ đâu, hôm đó em đến lớp anh mang cái thông báo cho anh bí thư thấy anh tóc tai bù xù, chưa gì đã cáu gắt, nhưng sao đó anh cười với em, em thấy nó thật đặc biệt.
Tôi mỉm cưởi nói với em:
_ Em mới chính là đồ ngốc, sao anh lại không nhớ được cơ chứ, nhưng có lẽ anh đã quên ra nếu không có buổi sáng ở chợ hoa đấy.
_ À, hôm đó sao anh bỏ đi thế, anh họ em chở đi mua hoa, anh ý lâu lắm mới về nhà em ăn tết mà.
_ Thật anh họ không đấy?
_ Thật mà.
_ Em thề đi!
_ Bây giờ anh lại bắt em thề với chả hứa nữa cơ đấy.
_ Hì, anh đùa đấy.
_ Ơ, đằng kia có pháo hoa rồi anh ơi.
Đêm giao thừa, có 2 đứa nhóc nắm tay nhau đứng cạnh nhau ngắm pháo hoa,
có lẽ đó chính là đêm giao thừa hạnh phúc nhất mà 2 đứa từng có…….
The end.
_ “Anh ơi! ”
Tôi nhận được tin nhắn của kẹo mút, 1 cảm giác nghẹn ngào lại trào lên. Đã bao lâu rôi tôi mới lại nhận được tin nhắn của em, thế nhưng lại trong 1 cái bi kịch như thế này. Vui lắm, nhưng đau….
Hành động theo phản xạ ngu ngốc của tôi khi ấy là tắt máy. Phải, tôi không cần và không muốn nghe bất kì 1 lời giải thích nào nữa. Dù thế nào đi nữa thì mọi chuyện vẫn không thể thay đổi được nữa, không bao giờ trở lại như trước đây nữa rồi. Một khi những nỗi đau đã lấp đầy thì có đau thêm 1 chút nữa cũng không còn cảm giác nữa, tôi đã trở nên vô cảm trước mọi việc …
Đôi lúc con người ta cứ tự hỏi vì sao mình luôn cần tìm 1 người để yêu, để nhớ. Phải chăng chúng ta quá cô đơn? Phải chăng chúng ta sống quá lệ thuộc vào người khác. Bản chất cuộc sống của con người là luôn luôn cô đơn. Vì dù ta có cả trăm người bạn đi nữa thì vẫn có lúc ta chỉ ở một mình. Vì thế ta đi tìm kiếm 1 người để yêu để lấp đầy cái khoảng trống trong lòng. Để sống với cảm giác rằng ta luôn có một người để nhớ và 1 người luôn nhớ về mình.Yêu là hạnh phúc nhưng luôn có rất nhiều nỗi đau. Nhưng với tôi, có lẽ rằng nỗi đau quá nhiều khiến cho tôi cảm thấy sợ, tôi sợ mình không chịu nổi cái cảm giác trái tim sẽ tan vỡ lần nữa. Và còn tôi quá ích kỉ….. tôi không đủ khoan dung để biết tha thứ và chấp nhận.. Tôi là vậy.
Tôi lặng lẽ ngồi trên sân thượng của nhà, ngắm nhìn thành phố lên đèn và miên man nghĩ, dù sao đi nữa thì tết về rồi. Mùa xuân ấm áp sẽ về, và tôi sẽ lại vui lại thôi. Tôi có 1 gia đình hạnh phúc, những người bạn tuyệt vời, 1 cuộc sống vô lo vô nghĩ, tôi quá hạnh phúc và may mắn rồi còn gì nữa. Cuộc sống đâu thể hoàn hảo như truyện cổ tích, và tôi phải biết học cách chấp nhận thôi. Phải vui lên nào!
Chạy xuống nhà, ngó qua phòng con em gái, định lại trêu nó 1 lát nhưng nó ngủ mất rồi, định lại trêu nó 1 lát. Dù nó còn nhỏ nhưng cũng đã có phòng riêng. Cũng biết sắp xếp ngăn nắp lắm. Nhìn con bé ngủ đáng yêu thật, mai phải đưa nó đi công viên chơi mới được, mấy lần hứa rồi mà lại quên mất. Xuống đền phòng khách, bật ti vi xem chương trình tết. Xem phim hài 1 lúc là lại ôm bụng cười như chưa có chuyện gì. Và tôi đi ngủ, giấc ngủ trọn vẹn mà từ lâu nay tôi đã không có. Có lẽ tôi cảm thấy như trút bỏ được mọi gánh nặng trong lòng…
Đêm 30 tôi bật nguồn điện thoại để nhắn tin cho mấy đứa bạn. Máy vừa khởi động được vài phút thì bao nhiêu tin nhắn ập đến. hầu hết trong số đó là của em.
_ “Anh ơi, anh đến gặp em được không? Em đang chờ anh ở trường. Sắp đến năm mới rồi, em muốn gặp anh 1 chút thôi. Em có chuyện muốn nói.”
………………………………………….
_ “Anh ơi, sao anh không nghe máy?. Anh không đến được à?”
………………………………………………….
_ “Em biết anh đọc được mà, anh gọi lại cho em được không? Hay chỉ nhắn tin thôi cũng được. Anh như thế làm sao em ngủ được .”
………………………………………….
_ “Em biết em sai khi đã đối xử với anh như thế trong thời gian qua. Nhưng anh không thể tha thứ cho em 1 lần nữa à.”
………………………………………………….
_ “Anh có biết đêm qua em không ngủ nổi không? _ Sao anh lúc nào cũng làm em phải khóc vì anh thế? ”
……………………………………………
_ “Đây có lẽ là tin nhắn cuối cùng em gửi đến anh. Từ nay em sẽ không làm phiền anh nữa. Dù sao đi nữa thì em vẫn cảm ơn anh rất nhiều, vì những gì anh đã làm cho em, vì đã từng chấp nhận 1 đứa em gái nhiều khiếm khuyết như em.. Năm mới anh hãy sống thật vui vẻ anh nhé Yêu anh! ”
…………………
…………………
…………………
Kẹo mút nói… yêu tôi.. Đó chỉ là 1 lời chúc thôi hay là 1 lời nói thật lòng vậy. Tôi bủn rủn cả chân tay khi đọc được những tin nhắn của em. Yêu ư?
_ Anh, cảm ơn anh nhiều nhá !
_ Hì, có gì đâu mà cảm ơn, anh chỉ nói những gì mình nghĩ thôi.
_ Em làm em gái anh được không?
_ Uh! tôi nhìn em rồi cười.
_ Ngoắc tay cam kết này, không được bắt nạt em gái đâu đấy
_ Thế em bắt nạt anh thì làm sao?
_ Ai thèm bắt nạt được anh. Ah còn nữa, không được làm em gái khóc, không lừa dối em gái, phải nghe lời em gái nói, anh hứa đi.
_ Còn lâu nhá!
_ Thế thôi, không làm em gái anh nữa, không phải ai muốn làm anh trai em cũng được đâu nhá, xí…
_ Thôi được rồi, hứa!, em đúng là đồ con nít, cái gì cũng bắt hứa với lại ngoắc tay, có nhiều thứ còn quan trọng hơn lời hứa đấy…..
Không được làm em gái phải khóc, tôi đã hứa với em vậy đấy. Vậy mà tôi đã khiến em khóc rất nhiều. Phải chăng tôi luôn chỉ coi em là 1 đứa trẻ cần dỗ dành. Không phải vậy, tâm hồn của em mong manh và dễ vỡ lắm. Tôi sai thật rồi. Đọc đi đọc lại những tin nhắn của em mà tôi trào cả nước mắt. Tôi gọi ngay cho em, nhưng em đã tắt máy rồi,
10h đêm giao thừa và tôi đạp xe như bay đến nhà em, bây giờ không gì có thể cản trỏ tôi được nữa. Tôi sẽ nói hết với em, ngay bây giờ, không còn thời gian nữa, sắp đến năm mới mất rồi nói ra tất cả những cảm xúc của lòng mình và xin em tha thứ
Đến nhà em, tôi ngập ngừng mãi mới dám bấm chuông, 1 chút lo lắng vụt qua, nhưng tôi thà chết cũng phải gặp được em đêm nay. May mắn thay, em chạy ra mở cửa. Tôi thấy em từ xa nhưng em không hề nhận ra tôi, bởi tôi đứng trong bóng tối. Em tiến lại gần, rất gần tôi, cuối cùng em đã thấy…
Trong màn đêm lạnh lẽo, có 2 đôi mắt nhìn nhau không chớp, tất cả những điều muốn nói có lẽ chỉ cần dùng ánh mắt là có thể hiểu được. Tôi và em cứ đứng như vậy nhìn nhau, em rất ngạc nhiên và bối rối, mãi sau tôi mới dám mở lời.
_ Đi đây với anh 1 chút được không?
Em gật đầu không nói gì và từ từ lên xe. Tôi chở em. cứ mỗi lần muốn mở miệng ra nói là cái gì đó lại cản lại, mãi đến khi dừng lại nơi con đại lộ lớn của thành phố, nhìn vào mắt em, khó khăn lắm tôi mới có thể nói ra:
_ Anh sai rồi, anh rất cần em H à, anh không thể sống thiếu em được!
Em vẫn không nói gì..
_ Anh xin lỗi vì không trả lời tin nhắn của em, em tha thứ cho anh được không, tha thứ vì đã bỏ rơi em. Tôi nắm chặt lấy tay em, khuôn mặt em không lộ 1 chút biểu cảm nào
_ ‘”Anh nhắm mắt đi”. Cuối cùng thì em cũng đã nói.
_ Để làm gì vậy ?
_ Muốn em tha thứ cho anh không?
_ Có
_ Vậy thì nhắm mắt lại và nhận hình phạt từ em, anh đừng nghĩ em sẽ tha thứ cho anh dễ dàng như thế.
_ Uh, tôi nhắm mắt lại mà lòng như lửa đốt.
Rồi từ từ, 1 cảm giác mềm mại của đôi bàn tay em chạm vào lưng tôi, tôi cảm nhận được em đang tiến tới và ôm lấy tôi. rất nhẹ nhàng em đặt lên môi tôi 1 nụ hôn, có lẽ cũng không hẳn là môi chạm môi chỉ là nụ hôn lên má mà thôi. Nhưng có gì quan trọng nữa. Tôi mở mắt ra và em đã ở trong vòng tay của tôi. Rất khẽ, có lẽ chỉ đủ cho tôi nghe mà thôi, câu nói mà chưa một người con gái nào nói với tội, bây giờ tôi mời hiểu vì sao nó ngọt ngào thế:
“Em cũng yêu anh!”………..
………….
………….
Có lẽ chẳng cần 1 lời giải thích nào nữa giữa tôi và em, mọi thứ chỉ cần thế là đủ. Tôi mải miết đi tìm người con gái trong mộng mà không nhận ra rằng em đang ở bên cạnh mình. Trớ trêu thay. Tình yêu là thế, cay đắng, đau khổ nhưng ngọt ngào và hạnh phúc..
_ Anh biết vì sao em để ý đến anh không?
_ Vì sao?
_ Vì lần đầu tiên gặp anh, em thấy anh nhìn ngố lắm?
_ Hả, khi nào?
_ Lâu lắm rồi, có lẽ anh không nhớ đâu, hôm đó em đến lớp anh mang cái thông báo cho anh bí thư thấy anh tóc tai bù xù, chưa gì đã cáu gắt, nhưng sao đó anh cười với em, em thấy nó thật đặc biệt.
Tôi mỉm cưởi nói với em:
_ Em mới chính là đồ ngốc, sao anh lại không nhớ được cơ chứ, nhưng có lẽ anh đã quên ra nếu không có buổi sáng ở chợ hoa đấy.
_ À, hôm đó sao anh bỏ đi thế, anh họ em chở đi mua hoa, anh ý lâu lắm mới về nhà em ăn tết mà.
_ Thật anh họ không đấy?
_ Thật mà.
_ Em thề đi!
_ Bây giờ anh lại bắt em thề với chả hứa nữa cơ đấy.
_ Hì, anh đùa đấy.
_ Ơ, đằng kia có pháo hoa rồi anh ơi.
Đêm giao thừa, có 2 đứa nhóc nắm tay nhau đứng cạnh nhau ngắm pháo hoa,
có lẽ đó chính là đêm giao thừa hạnh phúc nhất mà 2 đứa từng có…….
The end.