Chương 29: Đừng Nói Đến Mua Người
Trần Cảnh Lam đã không còn tâm trí nghĩ đến việc tên tuổi, cô chỉ nghe lọt câu nói: "Nếu người hôm đó đưa cậu đến bệnh viện không phải anh Dương..Hà Đông Oanh đang nói vớ vẩn gì thế?Trần Cảnh Lam đờ ra. Cô nhìn Hà Đông Oanh, nghi hoặc. Thiệu Ninh như người bị nắm thóp. Nói đúng hơn, cậu ấy biết Hà Đông Oanh đã thành công gieo rắc nghi hoặc trong lòng Trần Cảnh Lam rồi. Cô chắc chắn sẽ truy hỏi đến cùng.- Nói huyên thuyên gì đấy? Cái gì mà đưa đến bệnh viện? Cái gì mà bạn với chả bè? Đông Oanh, tôi nghĩ chính cậu đang tự mình ảo tưởng thì có! Chiều hôm ấy cậu có mặt ở trường không mà dám nói như thế?Nhân lúc bàn tay túm áo của Trần Cảnh Lam nới lỏng, Thiệu Ninh vội vã tiến lên phía trước đảo hướng vấn đề.Hà Đông Oanh nhìn Phan Thiệu Ninh, cười khẩy:- Tôi không nhìn thấy, không có nghĩa là người khác không nhìn thấy.Phải rồi.. Trong lớp còn có những bốn mươi mấy con người, cũng đâu có ai là đui mù què quặt, bảo không thấy là không thấy được sao?Thiệu Ninh biết mình đã bị đè cho yếu thế. Cậu ấy không thể nói lí lẽ với Hà Đông Oanh được nữa, đành kéo tay Trần Cảnh Lam xông thẳng vào cửa giảng đường.- Ăn nói hàm hồ!Thiệu Ninh bực bội vứt lại một câu.Cô bạn đứng chắn đường khi nãy bị cậu ấy huých cho một cái, suýt nữa ngã lăn ra đất- Lam, đừng tin những gì con bé đó nói!Ngồi vào chỗ, Thiệu Ninh giật giật tay áo Trần Cảnh Lam, nói.Cô vẫn đang trầm tư suy nghĩ.Ban đầu Trần Cảnh Lam cũng chỉ nghĩ đơn giản rằng Hà Đông Oanh nói ra những lời như vậy trong lúc tức giận, nhưng cái khí thế chắc chắn khi đấu khẩu với Thiệu Ninh khiến cô buộc lòng phải nảy sinh nghi hoặc.- Vì sao không thể tin?- Vì những điều Đông Oanh nói không đúng chứ sao!- Dựa vào đâu cậu nói không đúng?Thiệu Ninh hơi chột dạ, cậu ấy biết Trần Cảnh Lam bắt đầu nghi ngờ rồi. Một khi cô đã nghi ngờ điều gì, nhất định sẽ bóc tách cho ra được ngọn nguồn mới thôi.- Nếu anh ta quay về, anh Trình, anh Trí, còn cả chị Đinh Trang chắc chắn sẽ biết. Cậu xem, trong khi hiện tại rất im hơi lặng tiếng.Trần Cảnh Lam vẫn không thôi nghi ngờ. Thiệu Ninh vỗ vai cô, bồi thêm một câu:- Nếu anh ta quay về, cậu còn được bình yên thế nào sao?Đúng là tình nguyện chơi lớn chỉ vì đại cục.Tối đó, Trần Cảnh Lam buộc phải phong tặng Thiệu Ninh danh hiệu chúa tể tiên tri.Được nghỉ tiết học buổi chiều, Trần Cảnh Lam lại rủ Thiệu Ninh đến thư viện tìm đọc tài liệu. Đi loanh quanh một vòng, mỗi người ôm một chồng sách trở về vị trí đã cắm cọc từ trước.- Vết thương đã ổn rồi, tối nay mình sẽ đi làm.Trần Cảnh Lam vừa lật giở tài liệu tra cứu, khẽ nói.Thiệu Ninh hừm một tiếng thật nhẹ.- Cũng chỉ là ngồi một chỗ chơi đàn, không có tập tạ đâu mà sợ.Thiệu Ninh biết tỏng. Dù cậu ấy không đồng ý cho Trần Cảnh Lam đi làm, cô cũng sẽ tìm mọi cách để trốn. Cái tính khí ương bướng này của Trần Cảnh Lam cậu ấy còn lạ gì nữa.Thiệu Ninh nghĩ ngợi. Tối nay Đinh Trang bận việc, vì thế không thể đưa Trần Cảnh Lam đi được. Còn Diệp Trình đi làm tận khuya mới về. Lê Minh Trí thì đang tham dự hội thảo ở thành phố khác. Cậu ấy biết nhờ ai đây?- Để mình nhờ anh Huy đưa cậu đi!- Anh ấy mắc việc gia đình rồi.Thiệu Ninh á khẩu, bộ não lại lục tìm một vài cái tên. Tạ Hy? À, cậu ấy đi theo phụ tá Lê Minh Trí tại hội thảo mất rồi.Bất quá, Thiệu Ninh cũng đành hi sinh chút thời gian thôi.- Vậy tối nay mình cùng cậu đến đó!Trần Cảnh Lam không đáp, chỉ gật khẽ.Đúng bảy giờ tối, Thiệu Ninh bắt taxi cùng Trần Cảnh Lam đến phòng trà nơi cô làm việc. Chào đón cậu ấy vẫn là những khuôn mặt xởi lởi cùng nụ cười chưa bao giờ tắt của những người nghệ sĩ, y như cách chào đón Đinh Trang.Hôm nay Trần Cảnh Lam mặc chiếc váy sơ mi sọc xanh phối trắng không quá nổi bật, vừa vặn tôn lên được dáng người nhỏ nhắn. Đêm nay, vẫn là những màn chào sân được chờ đợi như mọi hôm, các tiết mục lần lượt diễn ra, chậm rãi, êm dịu như không khí như bên trong phòng trà.Cảm nhận được sức lực cánh tay bên trái đã giảm đi phần nào, Trần Cảnh Lam đàn xong một bài liền buông bàn tay trái khỏi phím đàn. Thiệu Ninh mà biết chắc chắn sẽ lôi cô về ngay lập tức. Nhưng cô không muốn về. Cô muốn ở lại. Ở lại nơi luôn đầy ắp tiếng cười cùng sự du dương của âm nhạc sẽ khiến cô vơi bớt khổ đau, tạm quên đi những muộn phiền lo lắng.- Bé Lam, có khách muốn em tiếp chuyện!Cái vỗ vai thật nhẹ của đàn chị cùng ngành khiến Trần Cảnh Lam hơi giật mình. Cô ngây ra, dạ một tiếng khó hiểu. Người ấy kiên nhẫn nhắc lại lần nữa.Cô hỏi:- Sao lại là em?- Vì khách bảo em đàn hay, rất ngưỡng mộ nên muốn gặp mặt.Trần Cảnh Lam có chút không vừa ý nhưng đôi chân mày không hề chau lại. Trước đây cũng đã có không ít người lấy lí do ấy để được gặp cô, kết quả đều bị quản lý từ chối khéo léo. Vị khách lần này hẳn phải có gì đó khác biệt. Tiền ư? Phải rồi, sao cô lại quên mất trên đời vẫn còn một thứ vô cùng quyền lực có thể thâu tóm vạn vật cơ chứ? Có tiền mua tiên cũng được, chứ đừng nói đến mua người.Nhận tờ giấy ghi số bàn từ tay đàn chị, Trần Cảnh Lam khẽ thở dài. Cô đứng dậy nhường chỗ cho chị ấy, rời về phía sau sân khấu, xuống đến khán đài. Dựa vào con số đang cầm trên tay, cô rất nhanh tìm được vị trí của khách. Đó là một người đàn ông tuổi tầm bốn chín, năm mươi. Nhìn cách ăn mặc, bất cứ ai cũng có thể buột miệng mà nói ông ta là người đứng đắn.Trần Cảnh Lam e dè tiến lại," chào bác"một câu thật lịch sự.Người đàn ông nhìn cô một lượt, cười:- Tôi đến phòng trà này mới được hai ngày. Hôm trước cũng có nghe một người chơi đàn nhưng không mấy dạt dào cảm xúc. Vừa rồi em chơi khiến tôi rất ưng ý!Trần Cảnh Lam cười gượng:- Bác quá khen!Người ấy vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh mình, cười ha ha mấy tiếng:- Bác cháu cái gì! Tôi còn trẻ lắm, gọi anh thôi! Nào, ngồi xuống đây!