Chương 27: Đổi Thay Vì Điều Gì
Trong phòng bệnh, Trần Cảnh Lam vẫn nằm im, hai mắt nhắm nghiền. Chợt, cô nâng tay gác lên sau gáy, uể oải mở mắt. Dường như tác dụng của thuốc gây mê vừa tầm hết. Quanh phòng, mùi thuốc khử trùng nồng nặc bao lấy từng ngõ ngách. Trần Cảnh Lam bỗng trở nên mông lung.* * *- Luật sư Neil, tôi thay mặt Cảnh Lam cảm ơn anh!Diệp Dương nghe thấy cũng chỉ khẽ gật đầu. Vừa tầm Đình An chạy tới nói nhỏ vào tai anh vài điều. Diệp Dương không đáp, cứ thế quay người bước từng bước chậm rãi. Bóng người cao lớn nhanh chóng mất dạng phía sau hành lang, dường như có chút cô đơn hụt hẫng.Thiệu Ninh vội vã trở lại phòng bệnh, thấy Trần Cảnh Lam đã tỉnh liền hỏi:- Muốn ăn gì không?Trần Cảnh Lam lắc đầu:- Đóng rèm vào!Cô khép mắt, nghiêng người né đi vầng sáng từ cửa sổ vào.Thiệu Ninh chẹp miệng, cau mày:- Định làm chúa tể bóng tối à?Ừ thì, chắc thế!Trần Cảnh Lam cười nhạt, không đáp. Ước chừng nửa phút sau, cô cất giọng đều đều:- Ai đưa mình vào đây?Một câu hỏi khiến Thiệu Ninh khó xử vô cùng. Cậu ấy chối cũng không được, thừa nhận cũng không xong. Phan Thiệu Ninh nhất thời á khẩu, không biết nói gì cho cam.- Vừa nãy mình nghe cậu gọi "luật sư Neil" ngoài hành lang.Trần Cảnh Lam uể oải nhét thêm một câu.Tai thính đến thế là cùng!Thiệu Ninh như người bị nắm thóp, giật mình một cái. Cậu ấy ợm ờ:- Ừ thì, là người đó..- Cụ thể.- Thì..Não bộ của Thiệu Ninh hoạt động hết công suất.- Cũng chỉ là thấy người hoạn nạn ra tay cứu giúp.Trần Cảnh Lam ồ nhẹ một tiếng, không nói thêm gì. Cô nghiêng người, có chút khó khăn.- Cậu định làm gì?Thiệu Ninh vội vàng chạy đến, sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào.- Ngủ.- Vậy nằm yên là được!Trần Cảnh Lam lắc đầu:- Chói.Thiệu Ninh cau mày, bất lực kéo rèm:- Hầy, chịu cậu!Đinh Trang dặn dò Diệp Trình đôi điều xong cũng vội vã bước vào. Trần Cảnh Lam thấy chị ấy, chưa vội ngủ.- Chị Đinh Trang, chị gặp luật sư Neil rồi phải không?Trần Cảnh Lam đơn thuần chỉ là hiếu kì về con người ấy. Thế nhưng đối với những người đã biết rõ tường tận mọi chuyện như Thiệu Ninh và Đinh Trang, câu hỏi đó tựa hồ được hiểu theo nghĩa khác.- Để làm gì?- Em muốn biết, người ấy trông như thế nào.Đinh Trang liếc nhẹ Thiệu Ninh một cái, dường như vẫn chưa biết nên trả lời thế nào. Thiệu Ninh nhanh trí vội vàng cứu nguy:- Mình nói với cậy từ trước rồi. Anh ta đẹp trai!Đinh Trang trố mắt nhìn.- Cụ thể.- Này, mình đây không giỏi văn miêu tả.Trần Cảnh Lam nhìn sang Đinh Trang. Chị ấy được đà lắc đầu hùa theo:- Hồi đi học, điểm văn của chị chỉ được có sáu.Cũng là trên trung bình rồi còn gì.Nhưng Trần Cảnh Lam không còn sức lực đôi co với hai người ấy. Cô hạ cánh tay đã có phần nhức mỏi đặt lên bụng, an nhàn khép mắt.Thiệu Ninh và Đinh Trang bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, con tim cũng được tha chết trở về nhịp đập ổn định ban đầu.Không lâu sau, Diệp Trình trở về, trên tay xách một túi cam tươi và một túi sữa. Phía sau cậu còn có Lê Minh Trí và vài người trong ITRI.- Suỵt. Khẽ thôi! Cậu ấy đang ngủ.Thiệu Ninh đưa tay lên miệng tỏ ý ra hiệu.Diệp Trình gật đầu, đặt nhẹ hai chiếc túi lên bàn.- Muốn hỏi gì ra ngoài rồi nói.Quân sư vẫn cứ là quân sư. Đinh Trang không hổ là con người tinh tế, cô chỉ cần nhìn vào mắt Lê Minh Trí đã có thể biết cậu đang nghĩ gì. Dứt lời, Đinh Trang đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi. Thiệu Ninh và những người khác cũng vội theo sau.Ra đến hành lang, Thiệu Ninh kể lại vấn tắt sự việc vừa xảy ra. Cậu ấy cũng không quên diễn tả một cách sinh động chuyện Trần Cảnh Lam hỏi dò về người tên Neil ấy.Lê Minh Trí thở dài. Trên đời này, hóa ra không phải chỉ có đường tình của cậu là chông gai trắc trở. Trò ú tim người trốn người tìm này chẳng biết bao giờ mới đến hồi kết.* * *Diệp Dương vừa ngồi vào xe liền ngả người ra sau ghế, khép mắt nghỉ ngơi. Đình An vẫn chuyên tâm lái xe, biết anh đang mệt cũng không dám mở miệng làm phiền.- Báo với giám đốc học viện tư pháp, vụ này tôi sẽ lo.Đình An hơi ngạc nhiên. Suy nghĩ thấu đáo, cậu rốt cuộc cũng hiểu được căn nguyên khiến Diệp Dương phá lệ chạm tay vào những chuyện bao đồng.Xe hôm nay đi chậm hơn thường ngày. Đình An cố tìm những tuyến đường êm để chạy, né tránh tất cả nguy cơ có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ ngàn vàng của vị đại luật sư đang ngồi phía sau. Con người cũng là con người, dù có tài giỏi cao giá đến mấy, dính đến tình yêu rồi cũng sẽ trở nên quỵ lụy yếu đuối như bao người khác. Có câu "anh hùng khó qua ải mĩ nhân", Diệp Dương chính là một minh chứng sống. Anh có thể ngẩng đầu quay lưng với cả thế gian, nhưng lại cam tâm tình nguyện hạ mình trước một người con gái. Đình An thở dài, ngẫm mãi không biết có nên lo lắng vè câu "hồng nhan họa thủy" hay không.* * *Nằm viện được một tuần, Trần Cảnh Lam cuối cùng cũng xuất viện về nhà. Vết thương ở cánh tay tuy đã khép miệng nhưng mỗi tuần cô vẫn phải đến bệnh viện để tái khám.Vừa bước vào nhà, Trần Cảnh Lam đã hít lấy hít để không khí, cứ như cô đã không được thở một thời gian dài vậy.Theo sự chỉ đạo của "bà dì" Thiệu Ninh, Trần Cảnh Lam đành ngoan ngoãn lên phòng. Cuộc đời cô lại một lần nữa trôi qua bằng việc nằm trên giường một cách vô vị. Cô bị thương ở tay chứ có bị ở chân đâu, việc gì phải làm quá lên như vậy.Thế mà Thiệu Ninh cứ khăng khăng. Theo cậu ấy, đề phòng vạn nhất còn hơn nhất vạn, nhỡ đâu Trần Cảnh Lam đi đứng không cẩn thận thì người khổ là cậu ấy chứ chả ai vào đây.Trần Cảnh Lam cười xòa, xì một cái thật nhẹ. Đang trù cô bại liệt toàn phần thật đấy à?Trần Cảnh Lam vừa ngồi xuống giường, nghĩ thế nào lại đứng dậy đi về phía cửa sổ. Cô nâng tay chạm vào tấm rèm màu ghi mềm mịn. Trần Cảnh Lam không kéo ra, chỉ vén gọn sang một bên. Cô ngồi xuống bậu cửa sổ, tựa đầu vào khung cửa bằng sắt lạnh lẽo.Đã lâu lắm rồi! Cô đã bỏ thói quen ngắm tiết trời thu từ lâu lắm rồi! Bây giờ nhìn lại, đúng là có chút không quan. Cũng như một thói quen đã bỏ đi từ lâu, đến khi làm lại ắt sẽ thấy lạ lẫm.Con người cũng vậy.Xa nhau rồi, không ai biết sẽ có ngày gặp lại, để rồi một ngày vô tình nhìn thấy nhau lại tựa như nhìn thấy người xa lạ. Mình thay đổi, họ cũng sẽ đổi thay, chỉ là không biết họ đã đổi thay vì điều gì.Trần Cảnh Lam chợt nghĩ đến Neil. Con người này như tỏ tường lại như thần bí, khơi dậy trong thâm tâm Trần Cảnh Lam sự hiếu kì không hề nhẹ. Cô nghĩ, nghĩ mãi. Nhưng cái thực và cái ảo lần này đã không còn ranh giới, tựa như ly trà sữa phân tầng đã bị khuấy đảo lẫn lộn. Đầu Trần Cảnh Lam lại ong lên, thái dương giật giật báo hiệu sự mệt mỏi của não bộ. Cô không dám kháng cự lại, đành tạm dừng việc suy nghĩ.