Chương 57
Tôi từ từ thả mình ngồi xuống chiếc ghế gỗ mà cha tôi đang ngồi. Nhiều câu hỏi mà ông ấy đã nói hiện lên trong đầu tôi, khi ông ấy nói rằng con trai tôi, tiểu Bảo trông rất giống Sở Nhiễm.
“Bố ơi, bố đã gặp Sở Nhiễm rồi ạ. Làm thế nào mà bố gặp được anh ấy ạ.” Tôi hỏi bố.
Sự lo lắng mà trái tim tôi có thể cảm thấy rõ ràng trong giọng nói của tôi. Bố nhìn vào mắt tôi và nắm lấy bàn tay tôi. Ông ấy đặt tay tôi trong lòng bàn tay mình. Ông ấy bao bọc lấy bàn tay tôi.
"Yên Nhi, bố biết bố không có quyền can thiệp vào đời sống tình cảm của con. Nhưng bố muốn con được hạnh phúc. Bố hy vọng, con hãy từ bỏ những hận thù trong quá khứ.”
“Bố, bố đang muốn ám chỉ điều gì vậy ạ.”
“Yên Nhi, nghe bố nói này. Sở Nhiễm đã đến đây” Tôi nuốt nước bọt khi chờ đợi từng lời nói của ông ấy.
“Sỡ Nhiễm là người đã giúp mẹ con phục hồi nhanh như vậy.” Tôi nhạc nhiên trước những lời ông ấy nói.
Làm sao? Làm sao có thể chứ? Tôi chỉ im lặng ngồi lắng nghe ông ấy nói.
“Bố không nhớ lần cuối cùng cậu ấy đến thăm chúng ta là khi nào. Nhưng những gì bố nhớ là ngày đầu tiên gặp cậu ấy ở trong bệnh viện. Đó là một tuần sau ngày con rời khỏi thành phố B đến một đất nước khác làm việc.” Ngừng một lúc rồi ông ấy nói tiếp.
“Sở Nhiễm đến phòng của mẹ con. Cậu ấy tự giới thiệu mình là Sỡ Nhiễm và nói rằng cậu ấy là em trai của Trí Thành, bạn trai cũ của con. Chỉ cần qua lời nói của cậu ấy bố đã biết cậu ấy là ai. Sự tức giận và căm hận đã bao trùm lấy trái tim bố. Tất cả nỗi đau mà gia đình cậu ấy gây ra cho chúng ta lại hiện về trong trí nhớ của bố. Bố đã đuổi cậu ấy ra ngoài và suýt chút nữa bố đã đấm thằng vào mặt cậu ấy. Nhưng dù thế nào đi nữa bố cũng cố gắng bình tĩnh lại, bởi vì bố đang ở trong phòng bệnh mẹ con, bố không muốn gặp thêm nhiều rắc rối. Cho đến khi tôi thấy cậu ấy quỳ trước mặt chúng ta cậu ấy nói. “Cháu không biết làm thế nào để bù đắp những tổn thương mà gia đình cháu đã gây ra. Nhưng cháu muốn, chua cho cháu một cơ hội để chứng minh lời xin lỗi chân thành của mình” đó là những lời cậu ấy đã nói với bố. Nhưng bố đã không chấp nhận nó. Thay vào đó bố trả lời cậu ấy bằng một lời cẩn cáo.” Dừng một lúc bố tôi mới nói tiếp.
“ Bố đã hỏi cậu ấy chuyện đã sảy ra rất lâu rồi, nhưng tại sao bây giờ cậu ấy lại xuất hiệ, phá vỡ cuộc sống bình yên lúc này của gia đình chúng ta? Nhưng trong lúc câu ấy quỳ trên mặt đất, cậu ấy đã nói rằng, cậu ấy đã mắc một sai lầm rất lớn với con. Cậu ấy còn nói rằng cậu ấy cũng rất yêu con, hai đứa đã ở bên nhau một thời gian. Nhưng sau đó lại chia tay. Bởi những lời nói đó của cậu ấy, bố không khỏi chạnh lòng, vì con gái phải lòng một chàng trai mà gia đình chàng trai ấy là người gây ra những nỗi đau cho gia đình mình. Nhưng điều tồi tệ nhất là chàng trai ấy lại là em trai của người yêu của của con. Bố đã đuổi cậu ấy ra khỏi phòng bện của mẹ con. Sau khi nghe bố nói cậu ấy đã rời đi. Bố tưởng cậu ấy đã từ bỏ nhưng ngày hôm sau cậu ấy lại đến. Khi bố ra ngoài để đi ăn. Cậu ấy đã đến và chăm sóc cho mẹ con lúc bố không có ở đó.
Bố đã nghĩ rằng đó sẽ là ngày cuối cùng tôi gặp cậu ấy trong căn phòng đó, nhưng bố đã nhầm.
Lại là một ngày mới đến bố lại thấy cậu ấy trong phòng bênh của mẹ con, cậu ấy đang cố đút cho mẹ con ăn.
Bố không biết liệu cậu ấy thực sự là một người cứng đầu hay chỉ là anh ấy muốn hiểu. Như những lần trước đây bố đã đẩy cậu ấy ra khỏi phòng bệnh và buộc cậu ấy rời khỏi đó.
Đến một ngày khác, lúc bố thức dậy thấy cậu ấy bước vào cùng một vị bác sĩ.
Bố không muốn chấp nhận điều đó. Nhưng bố lại không thể làm được gì bởi ông ấy là một chuyện gia xử lý những căn bệnh giống như mẹ con.
Một thời gian trôi qua. Bố và Sỡ Nhiễm đã nhìn thấy được kết quả tốt từ những gì vị bác sĩ ấy làm.
Cho đến khi bố nhận ra rằng bố đã để Sở Nhiễm làm những gì cậu ấy muốn.
Bố nhìn thấy ở cậu ấy rằng cậu ấy rất chân thành trong lời xin lỗi của mình. Bố nhìn thấy được ở cậu ấy, cậu ấy thật sự muốn được tha thứ.
Bố biết bố chỉ là con người. Không thể biết được tất cả. Nhưng qua hành động chân thành của cậu ấy. Bố đã nghỉ tại sao lại không cho cậu ấy một cơ hội để sữa chữa sai lầm.
Bố đã cùng cậu ấy nói chuyện, cậu ấy đã thú nhận rằng cậu ấy đã kết hôn. Vợ cậu ấy là bạn thân của con, Lục Doanh.
Đó là khi bố hiểu được lý do tại sao con lại muốn rời khỏi nơi này, Yên Nhi. Là khi bố hiểu rằng con đang đơn độc chiến đấu với nỗi đau mà con đang cảm thấy. Nhưng bố cũng biết rằng Sở Nhiễm rất yêu con. Có lẽ có một lý do nào đó khiến cậu ấy rời xa con. Dù lý do đó là gì, bố cũng sẽ tôn trọng nó.”
“Bố ơi, bố đã gặp Sở Nhiễm rồi ạ. Làm thế nào mà bố gặp được anh ấy ạ.” Tôi hỏi bố.
Sự lo lắng mà trái tim tôi có thể cảm thấy rõ ràng trong giọng nói của tôi. Bố nhìn vào mắt tôi và nắm lấy bàn tay tôi. Ông ấy đặt tay tôi trong lòng bàn tay mình. Ông ấy bao bọc lấy bàn tay tôi.
"Yên Nhi, bố biết bố không có quyền can thiệp vào đời sống tình cảm của con. Nhưng bố muốn con được hạnh phúc. Bố hy vọng, con hãy từ bỏ những hận thù trong quá khứ.”
“Bố, bố đang muốn ám chỉ điều gì vậy ạ.”
“Yên Nhi, nghe bố nói này. Sở Nhiễm đã đến đây” Tôi nuốt nước bọt khi chờ đợi từng lời nói của ông ấy.
“Sỡ Nhiễm là người đã giúp mẹ con phục hồi nhanh như vậy.” Tôi nhạc nhiên trước những lời ông ấy nói.
Làm sao? Làm sao có thể chứ? Tôi chỉ im lặng ngồi lắng nghe ông ấy nói.
“Bố không nhớ lần cuối cùng cậu ấy đến thăm chúng ta là khi nào. Nhưng những gì bố nhớ là ngày đầu tiên gặp cậu ấy ở trong bệnh viện. Đó là một tuần sau ngày con rời khỏi thành phố B đến một đất nước khác làm việc.” Ngừng một lúc rồi ông ấy nói tiếp.
“Sở Nhiễm đến phòng của mẹ con. Cậu ấy tự giới thiệu mình là Sỡ Nhiễm và nói rằng cậu ấy là em trai của Trí Thành, bạn trai cũ của con. Chỉ cần qua lời nói của cậu ấy bố đã biết cậu ấy là ai. Sự tức giận và căm hận đã bao trùm lấy trái tim bố. Tất cả nỗi đau mà gia đình cậu ấy gây ra cho chúng ta lại hiện về trong trí nhớ của bố. Bố đã đuổi cậu ấy ra ngoài và suýt chút nữa bố đã đấm thằng vào mặt cậu ấy. Nhưng dù thế nào đi nữa bố cũng cố gắng bình tĩnh lại, bởi vì bố đang ở trong phòng bệnh mẹ con, bố không muốn gặp thêm nhiều rắc rối. Cho đến khi tôi thấy cậu ấy quỳ trước mặt chúng ta cậu ấy nói. “Cháu không biết làm thế nào để bù đắp những tổn thương mà gia đình cháu đã gây ra. Nhưng cháu muốn, chua cho cháu một cơ hội để chứng minh lời xin lỗi chân thành của mình” đó là những lời cậu ấy đã nói với bố. Nhưng bố đã không chấp nhận nó. Thay vào đó bố trả lời cậu ấy bằng một lời cẩn cáo.” Dừng một lúc bố tôi mới nói tiếp.
“ Bố đã hỏi cậu ấy chuyện đã sảy ra rất lâu rồi, nhưng tại sao bây giờ cậu ấy lại xuất hiệ, phá vỡ cuộc sống bình yên lúc này của gia đình chúng ta? Nhưng trong lúc câu ấy quỳ trên mặt đất, cậu ấy đã nói rằng, cậu ấy đã mắc một sai lầm rất lớn với con. Cậu ấy còn nói rằng cậu ấy cũng rất yêu con, hai đứa đã ở bên nhau một thời gian. Nhưng sau đó lại chia tay. Bởi những lời nói đó của cậu ấy, bố không khỏi chạnh lòng, vì con gái phải lòng một chàng trai mà gia đình chàng trai ấy là người gây ra những nỗi đau cho gia đình mình. Nhưng điều tồi tệ nhất là chàng trai ấy lại là em trai của người yêu của của con. Bố đã đuổi cậu ấy ra khỏi phòng bện của mẹ con. Sau khi nghe bố nói cậu ấy đã rời đi. Bố tưởng cậu ấy đã từ bỏ nhưng ngày hôm sau cậu ấy lại đến. Khi bố ra ngoài để đi ăn. Cậu ấy đã đến và chăm sóc cho mẹ con lúc bố không có ở đó.
Bố đã nghĩ rằng đó sẽ là ngày cuối cùng tôi gặp cậu ấy trong căn phòng đó, nhưng bố đã nhầm.
Lại là một ngày mới đến bố lại thấy cậu ấy trong phòng bênh của mẹ con, cậu ấy đang cố đút cho mẹ con ăn.
Bố không biết liệu cậu ấy thực sự là một người cứng đầu hay chỉ là anh ấy muốn hiểu. Như những lần trước đây bố đã đẩy cậu ấy ra khỏi phòng bệnh và buộc cậu ấy rời khỏi đó.
Đến một ngày khác, lúc bố thức dậy thấy cậu ấy bước vào cùng một vị bác sĩ.
Bố không muốn chấp nhận điều đó. Nhưng bố lại không thể làm được gì bởi ông ấy là một chuyện gia xử lý những căn bệnh giống như mẹ con.
Một thời gian trôi qua. Bố và Sỡ Nhiễm đã nhìn thấy được kết quả tốt từ những gì vị bác sĩ ấy làm.
Cho đến khi bố nhận ra rằng bố đã để Sở Nhiễm làm những gì cậu ấy muốn.
Bố nhìn thấy ở cậu ấy rằng cậu ấy rất chân thành trong lời xin lỗi của mình. Bố nhìn thấy được ở cậu ấy, cậu ấy thật sự muốn được tha thứ.
Bố biết bố chỉ là con người. Không thể biết được tất cả. Nhưng qua hành động chân thành của cậu ấy. Bố đã nghỉ tại sao lại không cho cậu ấy một cơ hội để sữa chữa sai lầm.
Bố đã cùng cậu ấy nói chuyện, cậu ấy đã thú nhận rằng cậu ấy đã kết hôn. Vợ cậu ấy là bạn thân của con, Lục Doanh.
Đó là khi bố hiểu được lý do tại sao con lại muốn rời khỏi nơi này, Yên Nhi. Là khi bố hiểu rằng con đang đơn độc chiến đấu với nỗi đau mà con đang cảm thấy. Nhưng bố cũng biết rằng Sở Nhiễm rất yêu con. Có lẽ có một lý do nào đó khiến cậu ấy rời xa con. Dù lý do đó là gì, bố cũng sẽ tôn trọng nó.”