Chương 45
Mắt chúng tôi nhìn nhau, khi tôi đứng cạnh con trai mình. Tôi thấy anh ấy từ từ tiến lại gần phía chúng tôi đang đứng, cho đến khi chúng tôi nghe thấy một giọng nói vang lên ở một chiếc xe đang dừng gần đó.
Chúng tôi quay lại nhìn chiếc xe dừng ngay ở trước cổng trường. Tôi nhìn thấy Hạ Tuy anh ấy đang nhanh chóng bước xuống chiếc xe và đi về phía chúng tôi đang đứng.
“Yên Nhi. Em đã tìm thấy tiểu Bảo chưa? Thằng bé đã ở đâu-”
Hạ Tuy có vẽ sững sờ khi nhìn thấy Sở Nhiễm. Khuôn mặt của anh ấy rất nghiêm túc so với những ngày bình thường mà tôi thấy, anh ấy từ từ đi về phía nơi tôi đang đứng, anh ấy đi đến bên cạnh tôi.
“Tiểu Bảo, thật tốt khi con vẫn an toàn.”
“Vâng, thưa chú Hạ Tuy.”
Hạ Tuy nói với thằng bé khi anh ấy quỳ xuống xoa đầu tiểu Bảo, sau đó anh ấy lại đứng dậy và nhìn tôi.
“Chuyện gì vậy, Yên Nhi? Tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây?” Hạ Tuy hỏi tôi.
“Anh ta đã đưa tiểu Bảo đi? Mà không thông qua ý kiến của tôi.” Tôi nói khi nhìn Sở Nhiễm và ném cho anh ấy một cái nhìn sắc bén.
“Anh biết như-”
“Anh muốn gì, Sở Nhiễm?” Tôi cắt ngang những lời anh ấy định nói.
Tôi thấy anh ấy nắm chặt tay mình lại, trước khi nói.
“Anh muốn được nói chuyện riêng với em có được không, Yên Nhi.”
“Tôi không muốn nói chuyện với anh”
"Chỉ một chút thôi, em có thể-" Tôi thấy anh ấy tiến đến chỗ tôi đang đứng ngay lập tức nó khiến tôi lùi lại theo bản năng.
May mắn rằng, khi thấy hành động ấy của Sở Nhiễm. Hạ Tuy đã dùng cánh tay mình ngăn giữa hai chúng tôi lại.
“Thưa anh, tôi nghĩ anh nên tôn trọng quyết định mà cô ấy đã lựa chọn,” Hạ Tuy kiên quyết nói.
“Anh là ai, mà xen vào chuyện của chúng tôi,?”
“À, vâng, nhân tiện tôi giới thiệu. Tôi là Hạ Tuy, người đàn ông duy nhất ở bên cạnh cô ấy lúc cô ấy gặp khó khăn, và cần chỗ dựa để dựa vào.” Nói rồi Hạ Tuy đưa tay về phía Sở Nhiễm và nở một nụ cười với anh ấy.
Sở Nhiễm chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đưa ra trước mặt mình sau đó ánh mặt anh ấy lại chuyển sang nhìn tôi.
"Yên Nhi, làm ơn đi, cho anh một cơ hội. Chúng ta cần nói chuyện với nhau," Sở Nhiễm nói như thể không có ai đang nghe.
Tôi thấy Hạ Tuy thu lại tay mình và anh ấy đứng ngay bên cạnh tôi.
“Yên Nhi.” Tôi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Tuy vang lên. Nó khiến tôi phải quya sang nhìn anh ấy, khi tôi nhìn vào khuôn mặt của anh ấy tôi thấy anh ấy đang cười. “Anh nghỉ rằng, em nên nói chuyện với anh ấy, có chuyện gì hãy giải quyết cho xong. Anh tin em.” Hạ Tuy nói với tôi.
“Nhưng Hạ Tuy.”
Tôi cảm nhận được bàn tay Hạ Tuy đang nắm lấy tay tôi, rồi anh ấy nhìn vào mắt tôi nói.
“Hãy chấm dứt tất cả mọi chuyện trong quá khứ, Yên Nhi. Anh ở ngay đây phía sau em.” Nói rồi đặt lên bàn tay tôi một nụ hôn.
Những lời nói của anh ấy đã cho tôi thêm dũng khí, lời nói của anh ấy đã cho tôi sức mạnh để đưa ra quyết định của mình.
“Anh nói phải, Hạ Tuy.” Sau đó, tôi hướng ánh nhìn của mình trở lại nơi chỗ Sở Nhiễm đang đứng. Tôi thấy vẻ khó chịu trong ánh mắt của anh ấy, điều đó làm tôi khó hiểu không biết tại anh ấy lại có ánh nhìn như vậy.
"Được rồi, tôi đồng ý với anh chúng ta có thể nói chuyện riêng," tôi nói với Sở Nhiễm, khi nói những lời nói đó tôi siết chặt tay Hạ Tuy hơn.
****
Một lúc sau, chúng tôi chọn một quán cà phê gần đó để nói chuyện, Hạ Tuy đã đưa tiểu Bảo ra công viên phía trước để chơi để Sở Nhiễm và tôi có thể nói chuyện riêng với nhau.
Khi tôi ngồi xuống bàn, tôi lấy một tách trà trước mặt và uống nó.
“Tại sao em không nói với anh về sự tồn tại của Tiểu Bảo.” Anh ấy hỏi tôi.
Sau khi uống tách trà nóng, tôi nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn.
“Nếu tôi nói với anh về sự tồn tại của tiểu bảo, thì sẽ có thể thay đổi tất cả mọi chuyện hay sao.” Tôi nói với Sở Nhiễm.
Anh ấy dường như không thể trả lời những lời của tôi, anh ấy chỉ nhìn tôi. Nhưng ngay sau đó anh lại mở miệng.
“Đúng vậy, nếu em không giữ bí mật về sự tồn tại của tiểu Bảo, nếu anh biết thằng bé tồn tại. Anh đã không đồng ý kết hôn.”
“Vậy nên, chuyện anh kết hôn là lỗi của tôi hay sao.”
“Không phải vậy, Yên Nhi.”
“Nghe này, Sở Nhiễm. Chuyện anh kết hôn đó là lựa chọn của anh, nó không liên quan gì đến tôi. Tôi thậm chí đã không hề biết mình mang thai tiểu Bảo, tôi biết được chuyện mình mang thai tiểu Bảo vào ngày anh diễn ra hôn lễ. Anh nói tôi nên làm gì vào lúc đó?”
“Dù là vậy, nhưng em cũng nên nói cho anh biết về sự tồn tại của tiểu Bảo.”
“Tôi nói về sự tồn tại của thằng bé làm gì? Để phá hoại hạnh phúc của gia đình anh hay sao? Để cho cuộc sống của tôi đảo lộn hết lên hay sao? Sở Nhiễm, làm ơn đi. Cuộc sống của tôi đã là một mớ hỗn độn. Làm ơn, đừng làm nó thêm hỗn độn nữa.
Chúng tôi quay lại nhìn chiếc xe dừng ngay ở trước cổng trường. Tôi nhìn thấy Hạ Tuy anh ấy đang nhanh chóng bước xuống chiếc xe và đi về phía chúng tôi đang đứng.
“Yên Nhi. Em đã tìm thấy tiểu Bảo chưa? Thằng bé đã ở đâu-”
Hạ Tuy có vẽ sững sờ khi nhìn thấy Sở Nhiễm. Khuôn mặt của anh ấy rất nghiêm túc so với những ngày bình thường mà tôi thấy, anh ấy từ từ đi về phía nơi tôi đang đứng, anh ấy đi đến bên cạnh tôi.
“Tiểu Bảo, thật tốt khi con vẫn an toàn.”
“Vâng, thưa chú Hạ Tuy.”
Hạ Tuy nói với thằng bé khi anh ấy quỳ xuống xoa đầu tiểu Bảo, sau đó anh ấy lại đứng dậy và nhìn tôi.
“Chuyện gì vậy, Yên Nhi? Tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây?” Hạ Tuy hỏi tôi.
“Anh ta đã đưa tiểu Bảo đi? Mà không thông qua ý kiến của tôi.” Tôi nói khi nhìn Sở Nhiễm và ném cho anh ấy một cái nhìn sắc bén.
“Anh biết như-”
“Anh muốn gì, Sở Nhiễm?” Tôi cắt ngang những lời anh ấy định nói.
Tôi thấy anh ấy nắm chặt tay mình lại, trước khi nói.
“Anh muốn được nói chuyện riêng với em có được không, Yên Nhi.”
“Tôi không muốn nói chuyện với anh”
"Chỉ một chút thôi, em có thể-" Tôi thấy anh ấy tiến đến chỗ tôi đang đứng ngay lập tức nó khiến tôi lùi lại theo bản năng.
May mắn rằng, khi thấy hành động ấy của Sở Nhiễm. Hạ Tuy đã dùng cánh tay mình ngăn giữa hai chúng tôi lại.
“Thưa anh, tôi nghĩ anh nên tôn trọng quyết định mà cô ấy đã lựa chọn,” Hạ Tuy kiên quyết nói.
“Anh là ai, mà xen vào chuyện của chúng tôi,?”
“À, vâng, nhân tiện tôi giới thiệu. Tôi là Hạ Tuy, người đàn ông duy nhất ở bên cạnh cô ấy lúc cô ấy gặp khó khăn, và cần chỗ dựa để dựa vào.” Nói rồi Hạ Tuy đưa tay về phía Sở Nhiễm và nở một nụ cười với anh ấy.
Sở Nhiễm chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đưa ra trước mặt mình sau đó ánh mặt anh ấy lại chuyển sang nhìn tôi.
"Yên Nhi, làm ơn đi, cho anh một cơ hội. Chúng ta cần nói chuyện với nhau," Sở Nhiễm nói như thể không có ai đang nghe.
Tôi thấy Hạ Tuy thu lại tay mình và anh ấy đứng ngay bên cạnh tôi.
“Yên Nhi.” Tôi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Tuy vang lên. Nó khiến tôi phải quya sang nhìn anh ấy, khi tôi nhìn vào khuôn mặt của anh ấy tôi thấy anh ấy đang cười. “Anh nghỉ rằng, em nên nói chuyện với anh ấy, có chuyện gì hãy giải quyết cho xong. Anh tin em.” Hạ Tuy nói với tôi.
“Nhưng Hạ Tuy.”
Tôi cảm nhận được bàn tay Hạ Tuy đang nắm lấy tay tôi, rồi anh ấy nhìn vào mắt tôi nói.
“Hãy chấm dứt tất cả mọi chuyện trong quá khứ, Yên Nhi. Anh ở ngay đây phía sau em.” Nói rồi đặt lên bàn tay tôi một nụ hôn.
Những lời nói của anh ấy đã cho tôi thêm dũng khí, lời nói của anh ấy đã cho tôi sức mạnh để đưa ra quyết định của mình.
“Anh nói phải, Hạ Tuy.” Sau đó, tôi hướng ánh nhìn của mình trở lại nơi chỗ Sở Nhiễm đang đứng. Tôi thấy vẻ khó chịu trong ánh mắt của anh ấy, điều đó làm tôi khó hiểu không biết tại anh ấy lại có ánh nhìn như vậy.
"Được rồi, tôi đồng ý với anh chúng ta có thể nói chuyện riêng," tôi nói với Sở Nhiễm, khi nói những lời nói đó tôi siết chặt tay Hạ Tuy hơn.
****
Một lúc sau, chúng tôi chọn một quán cà phê gần đó để nói chuyện, Hạ Tuy đã đưa tiểu Bảo ra công viên phía trước để chơi để Sở Nhiễm và tôi có thể nói chuyện riêng với nhau.
Khi tôi ngồi xuống bàn, tôi lấy một tách trà trước mặt và uống nó.
“Tại sao em không nói với anh về sự tồn tại của Tiểu Bảo.” Anh ấy hỏi tôi.
Sau khi uống tách trà nóng, tôi nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn.
“Nếu tôi nói với anh về sự tồn tại của tiểu bảo, thì sẽ có thể thay đổi tất cả mọi chuyện hay sao.” Tôi nói với Sở Nhiễm.
Anh ấy dường như không thể trả lời những lời của tôi, anh ấy chỉ nhìn tôi. Nhưng ngay sau đó anh lại mở miệng.
“Đúng vậy, nếu em không giữ bí mật về sự tồn tại của tiểu Bảo, nếu anh biết thằng bé tồn tại. Anh đã không đồng ý kết hôn.”
“Vậy nên, chuyện anh kết hôn là lỗi của tôi hay sao.”
“Không phải vậy, Yên Nhi.”
“Nghe này, Sở Nhiễm. Chuyện anh kết hôn đó là lựa chọn của anh, nó không liên quan gì đến tôi. Tôi thậm chí đã không hề biết mình mang thai tiểu Bảo, tôi biết được chuyện mình mang thai tiểu Bảo vào ngày anh diễn ra hôn lễ. Anh nói tôi nên làm gì vào lúc đó?”
“Dù là vậy, nhưng em cũng nên nói cho anh biết về sự tồn tại của tiểu Bảo.”
“Tôi nói về sự tồn tại của thằng bé làm gì? Để phá hoại hạnh phúc của gia đình anh hay sao? Để cho cuộc sống của tôi đảo lộn hết lên hay sao? Sở Nhiễm, làm ơn đi. Cuộc sống của tôi đã là một mớ hỗn độn. Làm ơn, đừng làm nó thêm hỗn độn nữa.