Chương 43-3: Ngoại truyện: Nghi ngờ & cho người điều tra
Quay lại với Sở Nhiễm.
Lại một buổi sáng mới ở San Francisco. Khi đứng nhìn ra cửa sổ, tâm trí tôi không thể không nghĩ đến cậu bé ngày hôm qua. Đứa bé đó có thể là ai?
Tôi nhâm nhi ly cà phê nóng trong khi nhìn ra ô cửa kính lớn. Tôi chỉ mặc áo choàng tắm vì tôi vừa mới tắm xong. Cho đến khi tôi nghe thấy điện thoại di động của mình đổ chuông.
Tôi từ từ tiến lại chiếc bàn làm việc ở gần cửa sổ nơi tôi đặt điện thoại di động, tôi cau mày khi nhìn thấy một cái tên trên màn hình mà tôi không muốn thấy.
Là Lục Doanh dù không muốn nhưng tôi buộc phải nghe máy.
“Có chuyện gì” tôi nói
“Anh ở San Francisco thế nào?"
“Rất ổn”
"Anh ăn uống đầy đủ không? Có lẽ anh lại đang bỏ bê chính bản thân mình."
"Thôi đi, Lục Doanh. Đừng hành động như thể tôi là một đứa trẻ con cần được người khác chăm sóc.”
“Sở Nhiễm”
“Tôi còn có cuộc họp. Tôi cúp máy đây” Nói xong tôi ấn kết thục cuộc gọi.
Tôi không thể không bực mình mỗi khi tôi nghe thấy giọng nói hay nhìn thấy cô ta.
Tôi lại cầm ly cà phê đặt trên bàn và bước lại phía trước cửa sổ, sau đó bấm số trên điện thoại di động và gọi cho thám tử tư của mình.
“Xin chào,” tôi nói với người kết nối bên kia.
“Xin chào, Sở tổng, anh cần gì?”
“Tôi cầm anh điều tra cho tôi một người.”
“Được thôi, Sở tổng.”
Sau khi giải thích với thám tử những gì tôi muốn điều tra, tôi đặt chiếc điện thoại di động đang cầm xuống, hướng mắt về chiếc máy tính xách tay đang nằm trên bàn làm việc. Sau đó gửi ảnh người tôi muốn điều tra cho thám tử.
Nhìn hình ảnh thằng bé trên màn hình. Tôi đã yêu cầu lấy nó từ trong camera của công ty. Để có thể điều tra nói là ai.
Tôi từ từ tiến lại chỗ chiếc máy tính xách tay của mình rồi ngồi xuống ghế.
Tôi đan các ngón tay vào nhau và che miệng.
Rồi tôi cũng sẽ biết đứa trẻ đó là ai và tại sao nó lại đeo sợi dây chuyền được tôi đặt làm riêng cho Yên Nhi, tại sao khuôn mặt của nó lại trong giống tôi như vậy. Trong đầu tôi suy nghỉ rất nhiều về đứa trẻ đó. Có lúc tôi còn nghi ngờ nó có thể là con của tôi.
Tôi có linh cảm là cô ấy, nhưng tôi cần phải chắc chắn mọi chuyện. Khi tôi phát hiện ra rằng những nghi ngờ của tôi là sự thật, tôi sẽ tìm thấy cô ấy dù cô ấy đang ở đâu, tôi sẽ không bao giờ để cô ấy rời đi một lần nữa. Yên Nhi… anh thật sự rất nhớ em.
****
Khi tôi cầm những tài liệu mà thám tử tư đưa cho tôi, tôi không thể ngăn được những cảm xúc lẫn lộn trong lòng mình. Khi đọc những tài liệu đó tôi thật sự rất muốn hét lên, tôi thật sự rất hạnh phúc. nhưng lúc này, tôi không thể làm gì khác ngoài việc bình tĩnh lại.Tôi nhìn chằm chằm vào tài liệu mà thám tử tư điều tra được về thân phận của Yêu Thế Bảo tên thường gọi là Tiểu Bảo, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thằng bé. Những suy đoán và nghi ngờ của tôi là hoàn toàn, thằng bé thật sự là con trai tôi, là con của tôi và Yên Nhi.
Tôi không hiểu tại sao Yên Nhi lại nói với tôi điều này và tôi không hiểu tại sao cô ấy lại chọn cách giữ bí mật. Tôi cũng không hiểu tại sao cô ấy lại muốn âm thầm chịu đựng mọi thứ. Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn con trai mình lớn lên mà không có bố bên cạnh.
Và người đàn ông giả làm bố của con tôi là ai?
Trong khi tôi đang ngồi ở bàn làm việc trên tay đang cần những tài liệu thám tử tư đã đưa, tôi vô tình nhìn thấy một tờ giấy khác nằm trên bàn.
“Hạ Tuy” tôi đọc tên anh ấy. Tôi chìm trong suy nghĩ của mình. "Tôi không thấy anh ta có điểm gì đáng chú ý, nhưng dựa trên thông tin mà thám tử tư của tôi đã thu thập được, anh ta là người đã giúp đỡ Yên Nhi kể từ khi cô ấy đến San Francisco."
Trong trường hợp đó, tôi phải cảm ơn anh ta rất nhiều vì anh ta đã chăm sóc vợ và con trai tôi.
Tôi đặt tờ giấy đang cầm lên bàn, tựa đầu vào thành ghế rồi nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"Anh xin lỗi, Yên Nhi. Anh xin lỗi vì không ở bên cạnh em khi em khó khăn hay tuyệt vọng nhất."
Tôi không biết làm thế nào để giải thích với cô ấy về những tiếc nuối ấy. Một cảm giác tiếc nuối xem lẫn với khó chịu bao trùm lấy trái tim tôi. Tôi ước vào lúc đó mình đã đấu tranh tới cùng để bảo vệ hạnh phúc của mình vào lúc đó. Nhưng tôi có thể làm gì chứ? Tôi phải đưa ra lựa chọn, tôi phải chọn điều gì thực sự tốt nhất cho cô ấy.
“Anh rất xin lỗi, Yên Nhi.”
****
Ngày hôm sau, tôi nói thư ký của mình hoãn lại cuộc họp đã định, tối đi đến trường mà con trai tôi đang theo học. Tôi muốn hiểu rõ hơn về thằng bé và muốn lấp đầy khoảng thời gian mà thằng bé lớn lên không có tôi bên cạnh.Tôi ra khỏi căn hộ của mình. Đi đến bãi đậu xe lấy xe của mình rồi bắt đầu lái xe đến trường của con trai tôi.
Tôi đã điều tra lịch trình của Yên Nhi trước khi đến trường của Tiểu Bảo.
Tôi rất muốn gặp lại Yên Nhi. Nhưng bây giờ không phải lúc. Tôi muốn từ từ gây dựng lại gia đình mình.
Lại một buổi sáng mới ở San Francisco. Khi đứng nhìn ra cửa sổ, tâm trí tôi không thể không nghĩ đến cậu bé ngày hôm qua. Đứa bé đó có thể là ai?
Tôi nhâm nhi ly cà phê nóng trong khi nhìn ra ô cửa kính lớn. Tôi chỉ mặc áo choàng tắm vì tôi vừa mới tắm xong. Cho đến khi tôi nghe thấy điện thoại di động của mình đổ chuông.
Tôi từ từ tiến lại chiếc bàn làm việc ở gần cửa sổ nơi tôi đặt điện thoại di động, tôi cau mày khi nhìn thấy một cái tên trên màn hình mà tôi không muốn thấy.
Là Lục Doanh dù không muốn nhưng tôi buộc phải nghe máy.
“Có chuyện gì” tôi nói
“Anh ở San Francisco thế nào?"
“Rất ổn”
"Anh ăn uống đầy đủ không? Có lẽ anh lại đang bỏ bê chính bản thân mình."
"Thôi đi, Lục Doanh. Đừng hành động như thể tôi là một đứa trẻ con cần được người khác chăm sóc.”
“Sở Nhiễm”
“Tôi còn có cuộc họp. Tôi cúp máy đây” Nói xong tôi ấn kết thục cuộc gọi.
Tôi không thể không bực mình mỗi khi tôi nghe thấy giọng nói hay nhìn thấy cô ta.
Tôi lại cầm ly cà phê đặt trên bàn và bước lại phía trước cửa sổ, sau đó bấm số trên điện thoại di động và gọi cho thám tử tư của mình.
“Xin chào,” tôi nói với người kết nối bên kia.
“Xin chào, Sở tổng, anh cần gì?”
“Tôi cầm anh điều tra cho tôi một người.”
“Được thôi, Sở tổng.”
Sau khi giải thích với thám tử những gì tôi muốn điều tra, tôi đặt chiếc điện thoại di động đang cầm xuống, hướng mắt về chiếc máy tính xách tay đang nằm trên bàn làm việc. Sau đó gửi ảnh người tôi muốn điều tra cho thám tử.
Nhìn hình ảnh thằng bé trên màn hình. Tôi đã yêu cầu lấy nó từ trong camera của công ty. Để có thể điều tra nói là ai.
Tôi từ từ tiến lại chỗ chiếc máy tính xách tay của mình rồi ngồi xuống ghế.
Tôi đan các ngón tay vào nhau và che miệng.
Rồi tôi cũng sẽ biết đứa trẻ đó là ai và tại sao nó lại đeo sợi dây chuyền được tôi đặt làm riêng cho Yên Nhi, tại sao khuôn mặt của nó lại trong giống tôi như vậy. Trong đầu tôi suy nghỉ rất nhiều về đứa trẻ đó. Có lúc tôi còn nghi ngờ nó có thể là con của tôi.
Tôi có linh cảm là cô ấy, nhưng tôi cần phải chắc chắn mọi chuyện. Khi tôi phát hiện ra rằng những nghi ngờ của tôi là sự thật, tôi sẽ tìm thấy cô ấy dù cô ấy đang ở đâu, tôi sẽ không bao giờ để cô ấy rời đi một lần nữa. Yên Nhi… anh thật sự rất nhớ em.
****
Khi tôi cầm những tài liệu mà thám tử tư đưa cho tôi, tôi không thể ngăn được những cảm xúc lẫn lộn trong lòng mình. Khi đọc những tài liệu đó tôi thật sự rất muốn hét lên, tôi thật sự rất hạnh phúc. nhưng lúc này, tôi không thể làm gì khác ngoài việc bình tĩnh lại.Tôi nhìn chằm chằm vào tài liệu mà thám tử tư điều tra được về thân phận của Yêu Thế Bảo tên thường gọi là Tiểu Bảo, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thằng bé. Những suy đoán và nghi ngờ của tôi là hoàn toàn, thằng bé thật sự là con trai tôi, là con của tôi và Yên Nhi.
Tôi không hiểu tại sao Yên Nhi lại nói với tôi điều này và tôi không hiểu tại sao cô ấy lại chọn cách giữ bí mật. Tôi cũng không hiểu tại sao cô ấy lại muốn âm thầm chịu đựng mọi thứ. Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn con trai mình lớn lên mà không có bố bên cạnh.
Và người đàn ông giả làm bố của con tôi là ai?
Trong khi tôi đang ngồi ở bàn làm việc trên tay đang cần những tài liệu thám tử tư đã đưa, tôi vô tình nhìn thấy một tờ giấy khác nằm trên bàn.
“Hạ Tuy” tôi đọc tên anh ấy. Tôi chìm trong suy nghĩ của mình. "Tôi không thấy anh ta có điểm gì đáng chú ý, nhưng dựa trên thông tin mà thám tử tư của tôi đã thu thập được, anh ta là người đã giúp đỡ Yên Nhi kể từ khi cô ấy đến San Francisco."
Trong trường hợp đó, tôi phải cảm ơn anh ta rất nhiều vì anh ta đã chăm sóc vợ và con trai tôi.
Tôi đặt tờ giấy đang cầm lên bàn, tựa đầu vào thành ghế rồi nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"Anh xin lỗi, Yên Nhi. Anh xin lỗi vì không ở bên cạnh em khi em khó khăn hay tuyệt vọng nhất."
Tôi không biết làm thế nào để giải thích với cô ấy về những tiếc nuối ấy. Một cảm giác tiếc nuối xem lẫn với khó chịu bao trùm lấy trái tim tôi. Tôi ước vào lúc đó mình đã đấu tranh tới cùng để bảo vệ hạnh phúc của mình vào lúc đó. Nhưng tôi có thể làm gì chứ? Tôi phải đưa ra lựa chọn, tôi phải chọn điều gì thực sự tốt nhất cho cô ấy.
“Anh rất xin lỗi, Yên Nhi.”
****
Ngày hôm sau, tôi nói thư ký của mình hoãn lại cuộc họp đã định, tối đi đến trường mà con trai tôi đang theo học. Tôi muốn hiểu rõ hơn về thằng bé và muốn lấp đầy khoảng thời gian mà thằng bé lớn lên không có tôi bên cạnh.Tôi ra khỏi căn hộ của mình. Đi đến bãi đậu xe lấy xe của mình rồi bắt đầu lái xe đến trường của con trai tôi.
Tôi đã điều tra lịch trình của Yên Nhi trước khi đến trường của Tiểu Bảo.
Tôi rất muốn gặp lại Yên Nhi. Nhưng bây giờ không phải lúc. Tôi muốn từ từ gây dựng lại gia đình mình.