Chương 95: Tình địch
Tập đoàn Lục thị.
Phong Tín vui vui vẻ vẻ mở cửa phòng Tổng giám đốc: “Sếp…”
Còn chưa kịp nói được hết câu, anh ta đã nghe thấy Lục Bách Phàm không nhanh không chậm hỏi: “Mùa xuân năm nay có phải hơi lạnh không?”
Lần đầu tiên đối mặt với loại câu hỏi này khiến Phong Tín phải mất mấy giây mới có thể tiêu hóa được. Một người trước nay mưa nắng không màng hôm nay đột nhiên lại hỏi anh ta có phải mùa xuân năm nay hơi lạnh không?
Anh ta còn không biết mùa xuân năm ngoái thời tiết như thế nào kìa!
Phong Tín có chút không biết phải trả lời như thế nào: “Đúng là…có hơi lạnh…”
Lục Bách Phàm liếc trợ lý của mình một cái, làm như không có gì nói: “Mùa xuân năm nay không đủ ấm, dùng chút cổ phiếu Lâm thị đốt lò sưởi đi.”
Phong Tín: “???” khoan đã, ông chủ vừa nói dùng cái gì đốt lò sưởi cơ?
Cổ phiếu? Là cổ phiếu đúng không nhỉ? Lại còn là cổ phiếu của Lâm thị đi?
Giá cổ phiếu Lâm thị trước nay luôn ổn định, chỉ là gần đây do sự liên hôn của hai nhà Lâm - Tử mà tăng cao chóng mặt. Thế nhưng, cho dù có tăng cao hơn nữa cũng sẽ không tạo ra bất kì cản trở hay ảnh hưởng gì đến Lục thị.
Nhưng nhìn vào thái độ của Lục Bách Phàm, xem ra chuyện ở buổi tiệc lần trước thật sự đã chọc giận ông chủ nhà anh ta, thế nên liền muốn đốt tiền sưởi ấm đây mà!
Phong Tín khẽ lắc đầu nhún vai một cái, anh ta đối với vị thái tử nhà họ Lâm này không có lấy một chút hảo cảm, vừa nhìn liền biết gã chẳng phải kẻ tốt lành gì, cứ rảnh rỗi một chút là lại tìm cách dây dưa với bà chủ anh ta.
Phong Tín đột nhiên cảm thấy mùa xuân năm nay không chỉ hơi lạnh mà là quá lạnh, chắc là nên dùng nhiều cổ phiếu một chút mới được!
Lục Bách Phàm đương nhiên là để bụng chuyện hôm đó, vốn dĩ là sinh nhật vợ anh, thế mà từ đâu lại xuất hiện một đám tình địch kéo đến góp vui.
Một người là đàn anh ưu tú theo đuổi vợ anh mười lăm năm, một tên là đối thủ không đội trời chung vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình với vợ anh, lại thêm một tên người yêu cũ…
Nhiều người như vậy, nhưng Lục Bách Phàm lại chọn đúng Lâm Trạch Diễn mà ra tay.
Không phải anh sợ Hạ Du, nhưng Hạ Tịch Tranh có giao tình với Ngụy lão gia, Hạ Du lại là cháu nội của người kia, anh như thế chính là đối nghịch với Ngụy lão gia. Mà Ngụy gia lại là nhà mẹ đẻ của Tử Hi, hơn nữa anh là cháu rể được Ngụy Dịch thừa nhận, hà tất phải tốn công tranh giành.
Còn về Louis, ba vợ không thừa nhận anh nhưng lại vừa mắt hắn. Mấy hôm nay, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Hàn Nam Sơn hết chơi cờ lại uống trà…anh căn bản là không ra tay được!
Thế nên, người gánh chịu hậu quả chỉ có thể là Lâm Trạch Diễn!
Bên này Lục Bách Phàm vừa tìm tình địch tính sổ thì bên kia vợ nhỏ của Lục Hàn Đông lại bị tình địch trực tiếp tìm đến tận cửa tranh sủng ái.
Công ty địa óc.
Tạ Mạnh ngồi trong phòng làm việc, nhìn lên màng hình máy tính với những số liệu dài dòng.
Thời điểm Tử Hi quyết định mua lại công ty này khi thị trường địa ốc trong nước bắt đầu lao dốc. Sau đó, cô gần như đã dùng toàn bộ số tiền mình có tiếp tục thực hiện các dự án còn dang dở của công ty.
Khi đó, Tạ Mạnh không hiểu rốt cuộc cô muốn làm gì. Nhưng cậu không quan tâm, càng không muốn biết vì sao cô làm thế, cậu có một sự tin tưởng mù quáng vào Tử Hi.
Vào lúc công ty bắt đầu thu được một chút vốn, Tử Hi lại dùng toàn bộ số tiền đó đầu tư vào các dự án mà cô đã mất một thời gian dài để lên kế hoạch.
Cho đến ngày hôm nay, khi những dự án đó lần lượt trở thành những công trình bật nhất của Đế quốc, Tạ Mạnh đột nhiên hiểu ra. Đô thị nào trong tương lai cũng sẽ tiếp tục phát triển, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Tuy nhiên, để phán đoán và nhìn ra được đâu mới là nơi tốt nhất để đầu tư là việc phải dựa vào năng lực của mỗi người. Không phải miếng đất hoang vu, cằn cỏi nào cũng là món hời đem đến của cải.
Nhưng điều làm Tạ Mạnh bất ngờ nhất chính là, Tử Hi còn có thể đoán được thị trường bất động sản sẽ đột nhiên tăng mạnh chỉ vài tháng sau đó.
Hai trở thành người giàu chỉ sau một đêm, cậu thật sự khâm phục người chị này của mình, mỗi một bước đi đều đã được cô tính toán kĩ lưỡng!
Bất chợt, có tiếng gõ cửa vang lên, một người nhân viên đi vào: “Thư ký Tạ, có người tìm cậu!”
Tạ Mạnh tắt máy tính, gật đầu với người kia.
Không lâu sau, một người thanh niên từ cửa đi vào.
Phong Tín vui vui vẻ vẻ mở cửa phòng Tổng giám đốc: “Sếp…”
Còn chưa kịp nói được hết câu, anh ta đã nghe thấy Lục Bách Phàm không nhanh không chậm hỏi: “Mùa xuân năm nay có phải hơi lạnh không?”
Lần đầu tiên đối mặt với loại câu hỏi này khiến Phong Tín phải mất mấy giây mới có thể tiêu hóa được. Một người trước nay mưa nắng không màng hôm nay đột nhiên lại hỏi anh ta có phải mùa xuân năm nay hơi lạnh không?
Anh ta còn không biết mùa xuân năm ngoái thời tiết như thế nào kìa!
Phong Tín có chút không biết phải trả lời như thế nào: “Đúng là…có hơi lạnh…”
Lục Bách Phàm liếc trợ lý của mình một cái, làm như không có gì nói: “Mùa xuân năm nay không đủ ấm, dùng chút cổ phiếu Lâm thị đốt lò sưởi đi.”
Phong Tín: “???” khoan đã, ông chủ vừa nói dùng cái gì đốt lò sưởi cơ?
Cổ phiếu? Là cổ phiếu đúng không nhỉ? Lại còn là cổ phiếu của Lâm thị đi?
Giá cổ phiếu Lâm thị trước nay luôn ổn định, chỉ là gần đây do sự liên hôn của hai nhà Lâm - Tử mà tăng cao chóng mặt. Thế nhưng, cho dù có tăng cao hơn nữa cũng sẽ không tạo ra bất kì cản trở hay ảnh hưởng gì đến Lục thị.
Nhưng nhìn vào thái độ của Lục Bách Phàm, xem ra chuyện ở buổi tiệc lần trước thật sự đã chọc giận ông chủ nhà anh ta, thế nên liền muốn đốt tiền sưởi ấm đây mà!
Phong Tín khẽ lắc đầu nhún vai một cái, anh ta đối với vị thái tử nhà họ Lâm này không có lấy một chút hảo cảm, vừa nhìn liền biết gã chẳng phải kẻ tốt lành gì, cứ rảnh rỗi một chút là lại tìm cách dây dưa với bà chủ anh ta.
Phong Tín đột nhiên cảm thấy mùa xuân năm nay không chỉ hơi lạnh mà là quá lạnh, chắc là nên dùng nhiều cổ phiếu một chút mới được!
Lục Bách Phàm đương nhiên là để bụng chuyện hôm đó, vốn dĩ là sinh nhật vợ anh, thế mà từ đâu lại xuất hiện một đám tình địch kéo đến góp vui.
Một người là đàn anh ưu tú theo đuổi vợ anh mười lăm năm, một tên là đối thủ không đội trời chung vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình với vợ anh, lại thêm một tên người yêu cũ…
Nhiều người như vậy, nhưng Lục Bách Phàm lại chọn đúng Lâm Trạch Diễn mà ra tay.
Không phải anh sợ Hạ Du, nhưng Hạ Tịch Tranh có giao tình với Ngụy lão gia, Hạ Du lại là cháu nội của người kia, anh như thế chính là đối nghịch với Ngụy lão gia. Mà Ngụy gia lại là nhà mẹ đẻ của Tử Hi, hơn nữa anh là cháu rể được Ngụy Dịch thừa nhận, hà tất phải tốn công tranh giành.
Còn về Louis, ba vợ không thừa nhận anh nhưng lại vừa mắt hắn. Mấy hôm nay, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Hàn Nam Sơn hết chơi cờ lại uống trà…anh căn bản là không ra tay được!
Thế nên, người gánh chịu hậu quả chỉ có thể là Lâm Trạch Diễn!
Bên này Lục Bách Phàm vừa tìm tình địch tính sổ thì bên kia vợ nhỏ của Lục Hàn Đông lại bị tình địch trực tiếp tìm đến tận cửa tranh sủng ái.
Công ty địa óc.
Tạ Mạnh ngồi trong phòng làm việc, nhìn lên màng hình máy tính với những số liệu dài dòng.
Thời điểm Tử Hi quyết định mua lại công ty này khi thị trường địa ốc trong nước bắt đầu lao dốc. Sau đó, cô gần như đã dùng toàn bộ số tiền mình có tiếp tục thực hiện các dự án còn dang dở của công ty.
Khi đó, Tạ Mạnh không hiểu rốt cuộc cô muốn làm gì. Nhưng cậu không quan tâm, càng không muốn biết vì sao cô làm thế, cậu có một sự tin tưởng mù quáng vào Tử Hi.
Vào lúc công ty bắt đầu thu được một chút vốn, Tử Hi lại dùng toàn bộ số tiền đó đầu tư vào các dự án mà cô đã mất một thời gian dài để lên kế hoạch.
Cho đến ngày hôm nay, khi những dự án đó lần lượt trở thành những công trình bật nhất của Đế quốc, Tạ Mạnh đột nhiên hiểu ra. Đô thị nào trong tương lai cũng sẽ tiếp tục phát triển, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Tuy nhiên, để phán đoán và nhìn ra được đâu mới là nơi tốt nhất để đầu tư là việc phải dựa vào năng lực của mỗi người. Không phải miếng đất hoang vu, cằn cỏi nào cũng là món hời đem đến của cải.
Nhưng điều làm Tạ Mạnh bất ngờ nhất chính là, Tử Hi còn có thể đoán được thị trường bất động sản sẽ đột nhiên tăng mạnh chỉ vài tháng sau đó.
Hai trở thành người giàu chỉ sau một đêm, cậu thật sự khâm phục người chị này của mình, mỗi một bước đi đều đã được cô tính toán kĩ lưỡng!
Bất chợt, có tiếng gõ cửa vang lên, một người nhân viên đi vào: “Thư ký Tạ, có người tìm cậu!”
Tạ Mạnh tắt máy tính, gật đầu với người kia.
Không lâu sau, một người thanh niên từ cửa đi vào.