Chương 111: Con tin
Không khí trong phòng nặng nề đến mức áp bứt, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên làm mọi người thoáng giật mình.
Ngụy Dịch Quân nhìn màng hình di động, cảm giác bất an không biết từ đâu xuất hiện ngày một lớn: “A Nhuận, có chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói vô cùng gấp gáp: “Sếp, công ty xảy ra chuyện lớn rồi! Đột nhiên có rất nhiều người nộp đơn kiện chúng ta, còn có…cổ phần của công ty…”
Gương mặt Ngụy Dịch Quân trầm xuống, giọng nói có chút đình trệ: “Cổ phần công ty làm sao?”
“Mấy lão già kia không biết vì lí do gì đã đem toàn bộ cổ phần trong tay bán đi rồi!”
Hiện tại Ngụy Dịch Quân đang nắm giữ ba mươi lăm phần trăm cổ phần công ty, nếu toàn bộ số cổ phần được bọn người kia bán đi kia rơi vào tay một người khác, công ty sẽ ngay tức khắc không giữ được nữa.
Ngụy lão gia biết tình hình cấp bách nên bảo Ngụy Dịch Quân nhanh chóng bàn bạc đối sách với trợ lý, giải quyết vấn đề của công ty trước.
Trong lúc ấy, Tạ Uất Trì cũng vướng phải việc tương tự, cổ phiếu công ty tuột dốc đến mức thảm không dám nhìn.
Chưa dừng lại ở đó, Ngụy Thập được tin cấp dưới báo cáo, có người kiện ông cùng Ngụy lão gia giết người vô tội, hại chết người nhà bọn họ, đến bằng chứng cũng đã nộp lên.
Bệnh viện dưới tay Ngụy Thiên Dao cũng không ngoại lệ, được cho là dùng thuốc giả hại chết bệnh nhân, hiện tại đã bị phong tỏa điều tra.
Chỉ vài tiếng đồng hồ trôi qua, toàn bộ Lục gia lẫn Ngụy gia đều điêu đứng.
Ngụy lão gia tức giận đến mức tái phát bệnh tim, đã nếm trải một lần ông làm sao không biết, sự việc hơn bốn mươi năm về trước nay lại đang một lần nữa tái diễn.
Tuy nhiên khác với năm đó, mục tiêu của bọn chúng không chỉ là Ngụy gia mà còn có thêm cả Lục gia. Chỉ nghĩ đến việc hai đại gia tộc cường đại cùng lúc sụp đổ, bọn chúng sẽ được bao nhiêu món hời chứ!
Mỗi người đều cật lực tìm cách chấn chỉnh lại mọi thứ, giải quyết những rắc rối đang xảy ra càng sớm càng tốt. Nếu không, chỉ cần qua đêm nay bọn họ sẽ lại một lần nữa chứng kiến sự tồn vong của gia tộc.
…
Trải qua hơn ba giờ đồng hồ, Lục Bách Phàm mới có thể tỉnh lại. Phía trước mặt là một mảng tối đen, mắt anh đã bị một cái khăn che đi, toàn thân đau nhức không thể cử động được.
Dù vậy, anh vẫn biết mình đang ở trên một chiếc trực thăng.
Không lâu sau đó, chiếc trực thăng đáp xuống một bờ cát, Lục Bách Phàm được hai người đàn ông cẩn thận đưa xuống.
Phong Tố Cẩn đã đứng sẵn ở đó chờ rất lâu, vừa nhìn thấy một thân đầy máu của người trong lòng, cô ta tức đến mức quát lớn: “Không phải đã nói phải đem người lành lạnh trở về sao!?”
“Phong tiểu thư, chúng tôi không phải cố ý, là do trợ lý của hắn lái xe lau xuống vực…”
Phong Tố Cẩn “hừ” lạnh một tiếng rồi ra lệnh cho bọn họ đưa Lục Bách Phàm lên xe. Chiếc xe không nhanh không chậm tiến về khu rừng phía trước.
Khu rừng này rất hiểm trở lại được bố trí nhiều cạm bẫy, là nơi Tư Âm dùng để ẩn náo suốt mấy mươi năm qua mà không bị phát hiện.
Phải mất một khoảng thời gian khá lâu chiếc xe mới có thể đến được nơi cần đến, đó là một căn dinh thự nguy nga có diện tích vô cùng lớn, xung quanh lại được canh giữ rất nghiêm ngặt.
Lục Bách Phàm được đưa đến một căn phòng, một người đàn ông trung niên giúp anh sơ cứu và chữa trị vết thương. Cùng lúc đó, ông ta cưỡng chế tiêm vào người anh một lượng thuốc không nhỏ, mà lượng thuốc này thành công làm tê liệt các tế bào bên trong cơ thể Lục Bách Phàm, khiến cả người anh không còn chút sức lực.
Chỉ là, anh miễn cưỡng vẫn còn có thể duy trì ý thức của bản thân.
Ban đầu, anh vẫn luôn cho rằng viên đạn được anh bắn ra hôm đó sẽ có thể làm Phong Tố Cẩn thức tỉnh. Nhưng cho đến hiện tại, người bạn đã từng cùng anh lớn lên này lại là một trong những kẻ đứng đằng sau âm mưu thâu tóm mọi chuyện.
Lục Bách Phàm biết Phong Tố Cẩn không phải vì yêu anh mà đi đến bước đường này, tất cả những gì cô ta làm đều là vì nhắm vào huyết mạch kinh tế mà Lục gia đang nắm giữ.
Thứ có thể giúp cha cô ta quang minh chính đại trở về nước…
Có lẽ linh tính của anh đã đúng, Đế quốc sắp phải đón nhận một trận mưa máu gió tanh, một cuộc thanh trừng thay máu trước nay chưa từng có.
Mà anh, sẽ là con tin số một trong trận chiến này.
Ngụy Dịch Quân nhìn màng hình di động, cảm giác bất an không biết từ đâu xuất hiện ngày một lớn: “A Nhuận, có chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói vô cùng gấp gáp: “Sếp, công ty xảy ra chuyện lớn rồi! Đột nhiên có rất nhiều người nộp đơn kiện chúng ta, còn có…cổ phần của công ty…”
Gương mặt Ngụy Dịch Quân trầm xuống, giọng nói có chút đình trệ: “Cổ phần công ty làm sao?”
“Mấy lão già kia không biết vì lí do gì đã đem toàn bộ cổ phần trong tay bán đi rồi!”
Hiện tại Ngụy Dịch Quân đang nắm giữ ba mươi lăm phần trăm cổ phần công ty, nếu toàn bộ số cổ phần được bọn người kia bán đi kia rơi vào tay một người khác, công ty sẽ ngay tức khắc không giữ được nữa.
Ngụy lão gia biết tình hình cấp bách nên bảo Ngụy Dịch Quân nhanh chóng bàn bạc đối sách với trợ lý, giải quyết vấn đề của công ty trước.
Trong lúc ấy, Tạ Uất Trì cũng vướng phải việc tương tự, cổ phiếu công ty tuột dốc đến mức thảm không dám nhìn.
Chưa dừng lại ở đó, Ngụy Thập được tin cấp dưới báo cáo, có người kiện ông cùng Ngụy lão gia giết người vô tội, hại chết người nhà bọn họ, đến bằng chứng cũng đã nộp lên.
Bệnh viện dưới tay Ngụy Thiên Dao cũng không ngoại lệ, được cho là dùng thuốc giả hại chết bệnh nhân, hiện tại đã bị phong tỏa điều tra.
Chỉ vài tiếng đồng hồ trôi qua, toàn bộ Lục gia lẫn Ngụy gia đều điêu đứng.
Ngụy lão gia tức giận đến mức tái phát bệnh tim, đã nếm trải một lần ông làm sao không biết, sự việc hơn bốn mươi năm về trước nay lại đang một lần nữa tái diễn.
Tuy nhiên khác với năm đó, mục tiêu của bọn chúng không chỉ là Ngụy gia mà còn có thêm cả Lục gia. Chỉ nghĩ đến việc hai đại gia tộc cường đại cùng lúc sụp đổ, bọn chúng sẽ được bao nhiêu món hời chứ!
Mỗi người đều cật lực tìm cách chấn chỉnh lại mọi thứ, giải quyết những rắc rối đang xảy ra càng sớm càng tốt. Nếu không, chỉ cần qua đêm nay bọn họ sẽ lại một lần nữa chứng kiến sự tồn vong của gia tộc.
…
Trải qua hơn ba giờ đồng hồ, Lục Bách Phàm mới có thể tỉnh lại. Phía trước mặt là một mảng tối đen, mắt anh đã bị một cái khăn che đi, toàn thân đau nhức không thể cử động được.
Dù vậy, anh vẫn biết mình đang ở trên một chiếc trực thăng.
Không lâu sau đó, chiếc trực thăng đáp xuống một bờ cát, Lục Bách Phàm được hai người đàn ông cẩn thận đưa xuống.
Phong Tố Cẩn đã đứng sẵn ở đó chờ rất lâu, vừa nhìn thấy một thân đầy máu của người trong lòng, cô ta tức đến mức quát lớn: “Không phải đã nói phải đem người lành lạnh trở về sao!?”
“Phong tiểu thư, chúng tôi không phải cố ý, là do trợ lý của hắn lái xe lau xuống vực…”
Phong Tố Cẩn “hừ” lạnh một tiếng rồi ra lệnh cho bọn họ đưa Lục Bách Phàm lên xe. Chiếc xe không nhanh không chậm tiến về khu rừng phía trước.
Khu rừng này rất hiểm trở lại được bố trí nhiều cạm bẫy, là nơi Tư Âm dùng để ẩn náo suốt mấy mươi năm qua mà không bị phát hiện.
Phải mất một khoảng thời gian khá lâu chiếc xe mới có thể đến được nơi cần đến, đó là một căn dinh thự nguy nga có diện tích vô cùng lớn, xung quanh lại được canh giữ rất nghiêm ngặt.
Lục Bách Phàm được đưa đến một căn phòng, một người đàn ông trung niên giúp anh sơ cứu và chữa trị vết thương. Cùng lúc đó, ông ta cưỡng chế tiêm vào người anh một lượng thuốc không nhỏ, mà lượng thuốc này thành công làm tê liệt các tế bào bên trong cơ thể Lục Bách Phàm, khiến cả người anh không còn chút sức lực.
Chỉ là, anh miễn cưỡng vẫn còn có thể duy trì ý thức của bản thân.
Ban đầu, anh vẫn luôn cho rằng viên đạn được anh bắn ra hôm đó sẽ có thể làm Phong Tố Cẩn thức tỉnh. Nhưng cho đến hiện tại, người bạn đã từng cùng anh lớn lên này lại là một trong những kẻ đứng đằng sau âm mưu thâu tóm mọi chuyện.
Lục Bách Phàm biết Phong Tố Cẩn không phải vì yêu anh mà đi đến bước đường này, tất cả những gì cô ta làm đều là vì nhắm vào huyết mạch kinh tế mà Lục gia đang nắm giữ.
Thứ có thể giúp cha cô ta quang minh chính đại trở về nước…
Có lẽ linh tính của anh đã đúng, Đế quốc sắp phải đón nhận một trận mưa máu gió tanh, một cuộc thanh trừng thay máu trước nay chưa từng có.
Mà anh, sẽ là con tin số một trong trận chiến này.