Chương 98: Cha hi vọng con có thể sống thật tốt
Thành Đô đón nhận một cơn mưa lớn, nhấn chìm suy tư của người khác nhưng cũng khơi lại ký ức của một vài con người.
Tử Bạch Hoành đứng ở lan can tầng hai, đưa mắt nhìn chiếc xích đu đã cũ bị nước mưa làm cho ướt đẫm trong sân vườn đầy hoa, trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy bất an.
Nổi bất an này, giống hệt cảm giác ngày Tử Hi bị sảy thai…
Sau hôn lễ của Tử Minh Nguyệt, ông ta đã nghe Lâm Trạch Diễn kể lại toàn bộ sự việc hôm đó. Việc Tử Hi gọi người đàn ông kia là “ba”, cả việc gã nghi ngờ đứa trẻ đang ở cô nhi viện kia không phải là con của cô.
Từ “ba” này, Tử Bạch Hoành…chưa từng được nghe cô gọi dù chỉ một lần.
Ông ta biết, Tử Hi hận ông ta bỏ rơi mẹ con hai người họ, vứt bỏ tình cảm mà Tần Viên vẫn xem như báo vật để đổi lấy giấc mộng giàu sang.
Năm ông ta lên Thành Đô lập nghiệp, vào làm tại công ty Bạch gia. Bạch Tố Viên vì nhìn trúng ông ta mà liều sống liều chết muốn kết hôn, Bạch lão gia khi ấy vì thương con gái, lại nhận thấy ông ta có tài mà mắt nhắm mắt mở chấp nhận mối hôn sự này.
Chịu sự quản ép của Bạch gia, Tử Bạch Hoành căn bản không thể trở về. Chỉ đến khi Bạch lão gia qua đời, ông ta nhận lấy quyền thừa kế, tiếp quản Bạch thị, cùng lúc gây dựng Tử thị, khi ấy Tử Bạch Hoành mới có cơ hội trở mình.
Thế nhưng, năm năm này lại là quá dài đối với Tần Viên, bà không đợi được người chồng mình mong ngóng trở về.
Tử Bạch Hoành biết rõ bản thân không hề yêu người vợ không rõ xuất thân này của mình, điều duy nhất ông ta có thể làm chính là nhận nuôi Tử Hi.
Vì để cô có thể danh chính ngôn thuận sống ở Tử gia, ông ta đã phải lập một bản cam kết với Bạch Tố Như, rằng sẽ không để lại một chút tài sản nào cho cô.
Những năm qua, để bảo đảm sự an toàn cho con gái, Tử Bạch Hoành buộc phải che đậy tình thương của bản thân. Ông ta đối với Tần Viên có thể không có tình yêu, nhưng là một người cha ông ta vẫn yêu thương con gái của mình.
Việc ông ta cái gì cũng chưa hỏi đã đưa Tử Hi ra nước ngoài cũng là có lí do. Ông ta muốn cô tránh xa Lâm Trạch Diễn, gã đàn ông này không hề có ý tốt với cô.
Cái ngày gã biết tin cô mang thai, Tử Bạch Hoành là người chứng kiến rõ nhất việc gã hết lần này đến lần khác muốn hủy hoại đứa con trong bụng của cô.
Chỉ là đến cuối cùng, Lâm Trạch Diễn vẫn luôn thất bại. Mà sự thất bại này do một tay ông ta gây ra, ông ta có thể để Tử Hi yên ổn sống trong tầm mắt Bạch gia hai mươi năm, thì gã đàn ông kia đừng hòng động đến con gái ông ta.
Tuy nhiên Tử Bạch Hoành cũng không phải lúc nào đều có thể để mắt đến Tử Hi, chính vì thế ông ta đột nhiên phát hiện một chuyện, rằng đứa con gái thứ hai của ông ta từng giây từng phút vẫn luôn âm thầm bảo vệ người chị này của mình.
Cho đến hiện tại, sở dĩ Tử Bạch Hoành vẫn để Tử Minh Nguyệt kết hôn cùng Lâm Trạch Diễn là bởi vì Tử Minh Nguyệt yêu gã, Bạch gia lại có chỗ đứng vững chắc ở Đế quốc. Nếu gã có ý đồ không tốt cũng không có cách nào xuống tay được.
Thế nhưng, Tử Hi lại không như vậy…
Đứa con gái này của ông ta đến một chỗ dựa cũng không có…làm sao có thể chống lại Lâm Trạch Diễn đây?
Còn về đứa trẻ ở cô nhi viện, nó thật sự không phải con của Tử Hi.
Vào cái ngày Tử Bạch Hoành nhận được điện thoại của Lâm Trạch Diễn, đúng là ông ta đã làm như những gì gã nói. Nhưng có người cha nào lại đem lợi ích của con gái bán đi?
Đứa trẻ kia sau khi được đưa đi đã bị người của ông ta tráo đổi. Mà vừa hay Hàn Tử Lam lại ngoài ý muốn chú ý đến đứa trẻ này, những chuyện sau đó ông ta không tra được nữa.
Thời điểm đó Tử Bạch Hoành tìm đủ mọi cách để Lâm Trạch Diễn tin rằng đứa trẻ ở cô nhi viện mới chính là con của Tử Hi, chỉ có như vậy cả Tử Hi và đứa bé kia mới được an toàn.
Ông ta trăm tính ngàn tính, cũng chỉ giấu được vỏn vẹn sáu năm.
Cũng may…cũng may bây giờ cô là con gái của người đàn ông tên Hàn Nam Sơn chứ không phải của Tử Bạch Hoành ông ta…
Người này có khả năng bảo vệ được cô, cho cô một đời vô lo vô nghĩ.
Hơn nữa, còn có Ngụy gia…đây là tin mật ông ta vô tình biết được, Tần Viên là con gái thất lạc của Ngụy lão gia, thế nên Tử Hi cũng chính là cháu gái của ông ấy.
Một cơn gió không biết từ đầu thổi qua làm chiếc xích đu trong vườn khẽ lay động, Tử Bạch Hoành xoay người đi vào bên trong: “Tiểu Hi à…cha hi vọng con…có thể sống thật tốt…”
Tử Bạch Hoành đứng ở lan can tầng hai, đưa mắt nhìn chiếc xích đu đã cũ bị nước mưa làm cho ướt đẫm trong sân vườn đầy hoa, trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy bất an.
Nổi bất an này, giống hệt cảm giác ngày Tử Hi bị sảy thai…
Sau hôn lễ của Tử Minh Nguyệt, ông ta đã nghe Lâm Trạch Diễn kể lại toàn bộ sự việc hôm đó. Việc Tử Hi gọi người đàn ông kia là “ba”, cả việc gã nghi ngờ đứa trẻ đang ở cô nhi viện kia không phải là con của cô.
Từ “ba” này, Tử Bạch Hoành…chưa từng được nghe cô gọi dù chỉ một lần.
Ông ta biết, Tử Hi hận ông ta bỏ rơi mẹ con hai người họ, vứt bỏ tình cảm mà Tần Viên vẫn xem như báo vật để đổi lấy giấc mộng giàu sang.
Năm ông ta lên Thành Đô lập nghiệp, vào làm tại công ty Bạch gia. Bạch Tố Viên vì nhìn trúng ông ta mà liều sống liều chết muốn kết hôn, Bạch lão gia khi ấy vì thương con gái, lại nhận thấy ông ta có tài mà mắt nhắm mắt mở chấp nhận mối hôn sự này.
Chịu sự quản ép của Bạch gia, Tử Bạch Hoành căn bản không thể trở về. Chỉ đến khi Bạch lão gia qua đời, ông ta nhận lấy quyền thừa kế, tiếp quản Bạch thị, cùng lúc gây dựng Tử thị, khi ấy Tử Bạch Hoành mới có cơ hội trở mình.
Thế nhưng, năm năm này lại là quá dài đối với Tần Viên, bà không đợi được người chồng mình mong ngóng trở về.
Tử Bạch Hoành biết rõ bản thân không hề yêu người vợ không rõ xuất thân này của mình, điều duy nhất ông ta có thể làm chính là nhận nuôi Tử Hi.
Vì để cô có thể danh chính ngôn thuận sống ở Tử gia, ông ta đã phải lập một bản cam kết với Bạch Tố Như, rằng sẽ không để lại một chút tài sản nào cho cô.
Những năm qua, để bảo đảm sự an toàn cho con gái, Tử Bạch Hoành buộc phải che đậy tình thương của bản thân. Ông ta đối với Tần Viên có thể không có tình yêu, nhưng là một người cha ông ta vẫn yêu thương con gái của mình.
Việc ông ta cái gì cũng chưa hỏi đã đưa Tử Hi ra nước ngoài cũng là có lí do. Ông ta muốn cô tránh xa Lâm Trạch Diễn, gã đàn ông này không hề có ý tốt với cô.
Cái ngày gã biết tin cô mang thai, Tử Bạch Hoành là người chứng kiến rõ nhất việc gã hết lần này đến lần khác muốn hủy hoại đứa con trong bụng của cô.
Chỉ là đến cuối cùng, Lâm Trạch Diễn vẫn luôn thất bại. Mà sự thất bại này do một tay ông ta gây ra, ông ta có thể để Tử Hi yên ổn sống trong tầm mắt Bạch gia hai mươi năm, thì gã đàn ông kia đừng hòng động đến con gái ông ta.
Tuy nhiên Tử Bạch Hoành cũng không phải lúc nào đều có thể để mắt đến Tử Hi, chính vì thế ông ta đột nhiên phát hiện một chuyện, rằng đứa con gái thứ hai của ông ta từng giây từng phút vẫn luôn âm thầm bảo vệ người chị này của mình.
Cho đến hiện tại, sở dĩ Tử Bạch Hoành vẫn để Tử Minh Nguyệt kết hôn cùng Lâm Trạch Diễn là bởi vì Tử Minh Nguyệt yêu gã, Bạch gia lại có chỗ đứng vững chắc ở Đế quốc. Nếu gã có ý đồ không tốt cũng không có cách nào xuống tay được.
Thế nhưng, Tử Hi lại không như vậy…
Đứa con gái này của ông ta đến một chỗ dựa cũng không có…làm sao có thể chống lại Lâm Trạch Diễn đây?
Còn về đứa trẻ ở cô nhi viện, nó thật sự không phải con của Tử Hi.
Vào cái ngày Tử Bạch Hoành nhận được điện thoại của Lâm Trạch Diễn, đúng là ông ta đã làm như những gì gã nói. Nhưng có người cha nào lại đem lợi ích của con gái bán đi?
Đứa trẻ kia sau khi được đưa đi đã bị người của ông ta tráo đổi. Mà vừa hay Hàn Tử Lam lại ngoài ý muốn chú ý đến đứa trẻ này, những chuyện sau đó ông ta không tra được nữa.
Thời điểm đó Tử Bạch Hoành tìm đủ mọi cách để Lâm Trạch Diễn tin rằng đứa trẻ ở cô nhi viện mới chính là con của Tử Hi, chỉ có như vậy cả Tử Hi và đứa bé kia mới được an toàn.
Ông ta trăm tính ngàn tính, cũng chỉ giấu được vỏn vẹn sáu năm.
Cũng may…cũng may bây giờ cô là con gái của người đàn ông tên Hàn Nam Sơn chứ không phải của Tử Bạch Hoành ông ta…
Người này có khả năng bảo vệ được cô, cho cô một đời vô lo vô nghĩ.
Hơn nữa, còn có Ngụy gia…đây là tin mật ông ta vô tình biết được, Tần Viên là con gái thất lạc của Ngụy lão gia, thế nên Tử Hi cũng chính là cháu gái của ông ấy.
Một cơn gió không biết từ đầu thổi qua làm chiếc xích đu trong vườn khẽ lay động, Tử Bạch Hoành xoay người đi vào bên trong: “Tiểu Hi à…cha hi vọng con…có thể sống thật tốt…”