Chương 4: Vị khách đặc biệt
Gương mặt người đàn ông thoáng chững lại, ngay lúc anh định nói gì đó thì bóng dáng trong lòng cô khẽ cựa quậy, tựa hồ muốn tìm một tư thế thoải mái hơn.
Trong thấy cảnh tượng này, cả người anh cứng đờ nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, anh đưa tay ra bế đứa bé kia: “Tôi có việc đi trước, về sau sẽ cảm tạ."
Đến khi người đàn ông đã đi khỏi, một ý tưởng điên cuồng xẹt qua trong đầu Tử Hi: "Anh ta...vừa rồi là mùi gỗ tuyết tùng?"
Trên xe.
Tiểu Bảo cựa quậy một chút liền cảm nhận được sự quen thuộc thì lại yên tâm ngủ tiếp.
Trợ lý Phong đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, lên tiếng hỏi: "Sếp, cô gái kia xử lý thế nào?"
Gương mặt người đàn ông chìm trong bóng tối, một lúc lâu cũng không trả lời.
Hôm nay việc Tiểu Bảo trốn ra ngoài là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa dường như cô hoàn toàn không biết đến thân phận của thằng bé. Có lẽ như lời cô nói, chỉ là vô tình cứu được...
Nhưng còn cái yêu cầu kia...nghĩ đến thôi cũng khiến anh đau đầu.
Anh đưa tay xoa xoa mi tâm, giọng nói lạnh lùng mang theo chút mệt mỏi: "Tôi sẽ tự giải quyết."
"Vâng.” nhận được mệnh lệnh, Phong Tín không khỏi nghi hoặc. Từ trước đến nay, ông chủ của anh ta không dây dưa với phụ nữ, nhưng mà lần này...
Chẳng lẽ vì cô gái đó đã cứu Tiểu thiếu gia?
Chiếc Ghost biển số ngũ quý không nhanh không chậm chạy trên đường, dần dần mất hút sau màng đêm.
Sau khi trở về từ bệnh viện, Tử Hi vào phòng tắm loại bỏ mùi thuốc sát trùng còn dính trên người. Cô không thích bệnh viện, nếu không phải vì bất đắt dĩ cô cũng sẽ không đến đó.
Vừa lau khô tóc cô vừa tiến lại tủ lạnh, lấy ra một chiếc bánh kem nho nhỏ đốt nến lên rồi hát bài hát chúc mừng sinh nhật, đây đã là thói quen suốt năm năm qua.
Đợi khi nến tàn hẳn cô lại đem cất vào tủ rồi trở về phòng ngủ.
...
Sáng hôm sau tại một căn biệt thự cao cấp Thành Đô.
Một lớn một nhỏ đứng đối diện nhau.
"Ở nhà đừng chạy lung tung, ba sẽ về sớm."
Tiểu Bảo nhìn người đàn ông trước mặt bĩu môi một cái: "Con không có chạy lung tung."
Không thèm đôi co với con trai, anh quay sang nói với quản gia vài lời rồi rời đi.
Nghe tiếng xe xa dần, Tiểu Bảo lười biếng trèo lên ghế. Sáng nay, khi hỏi ba về cô xinh đẹp đã cứu cậu hôm qua ba chỉ nói cô ấy đã khỏe và về nhà rồi. Nhưng không biết vì điều gì cậu lại rất muốn gặp cô xinh đẹp, muốn nhìn thấy "mẹ".
Lúc này tivi đang phát tin tức mới trong giới giải trí, vừa nhìn thấy, hai mắt Tiểu Bảo liền sáng lên, dứt khoát cầm lấy điện thoại.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy: "Tâm can bảo bối, biết nhớ người rồi sao?"
“Chú Hai...con cần chú giúp!”
Bên này, Tử Hi ngủ thẳng một giấc đến tận trưa, sau đó qua loa ăn một bữa rồi đi vào phòng thiết kế.
Đây là căn phòng lớn nhất trong nhà, trong phòng có hai manocanh mặc trang phục đã hoàn thành, còn có cả kệ đựng hàng tá vải đủ loại màu sắc.
Cô tiến lại chiếc bàn dài giữa phòng, lấy ra một sắp giấy bắt đầu thiết kế.
Tối hôm qua những giấc mơ đeo bám cô hằng đêm không xuất hiện, đã lâu lắm rồi cô mới ngủ được một giấc trọn vẹn như thế.
Hiếm có một ngày, Tử Hi liền lau đầu vào làm việc.
Không biết qua bao lâu, chuông cửa đột ngột vang lên làm cô giật mình. Tử Hi đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, muộn thế này thì ai đến được nhỉ?
Cô về nước một mình, trong nước cũng không có bạn bè thế nên không thể có chuyện bọn họ đến tìm cô vào giờ này. Chẳng lẽ...việc cô về nước đã đến tai Tử Bạch Hoành?
Nghĩ đến đây, thứ cảm giác bất lực đã lâu không xuất hiện bỗng chốc chiếm lấy con người cô. Hiện tại cô vẫn chưa đủ sức lực thoát khỏi bàn tay nhà họ Tử, nếu bọn họ thực sự tìm đến cô chỉ có thể liều mạng chống cự.
Chỉ là lúc nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ kia ở cửa, Tử Hi ngay lập tức bị doạ cho ngây người.
Trong thấy cảnh tượng này, cả người anh cứng đờ nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, anh đưa tay ra bế đứa bé kia: “Tôi có việc đi trước, về sau sẽ cảm tạ."
Đến khi người đàn ông đã đi khỏi, một ý tưởng điên cuồng xẹt qua trong đầu Tử Hi: "Anh ta...vừa rồi là mùi gỗ tuyết tùng?"
Trên xe.
Tiểu Bảo cựa quậy một chút liền cảm nhận được sự quen thuộc thì lại yên tâm ngủ tiếp.
Trợ lý Phong đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, lên tiếng hỏi: "Sếp, cô gái kia xử lý thế nào?"
Gương mặt người đàn ông chìm trong bóng tối, một lúc lâu cũng không trả lời.
Hôm nay việc Tiểu Bảo trốn ra ngoài là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa dường như cô hoàn toàn không biết đến thân phận của thằng bé. Có lẽ như lời cô nói, chỉ là vô tình cứu được...
Nhưng còn cái yêu cầu kia...nghĩ đến thôi cũng khiến anh đau đầu.
Anh đưa tay xoa xoa mi tâm, giọng nói lạnh lùng mang theo chút mệt mỏi: "Tôi sẽ tự giải quyết."
"Vâng.” nhận được mệnh lệnh, Phong Tín không khỏi nghi hoặc. Từ trước đến nay, ông chủ của anh ta không dây dưa với phụ nữ, nhưng mà lần này...
Chẳng lẽ vì cô gái đó đã cứu Tiểu thiếu gia?
Chiếc Ghost biển số ngũ quý không nhanh không chậm chạy trên đường, dần dần mất hút sau màng đêm.
Sau khi trở về từ bệnh viện, Tử Hi vào phòng tắm loại bỏ mùi thuốc sát trùng còn dính trên người. Cô không thích bệnh viện, nếu không phải vì bất đắt dĩ cô cũng sẽ không đến đó.
Vừa lau khô tóc cô vừa tiến lại tủ lạnh, lấy ra một chiếc bánh kem nho nhỏ đốt nến lên rồi hát bài hát chúc mừng sinh nhật, đây đã là thói quen suốt năm năm qua.
Đợi khi nến tàn hẳn cô lại đem cất vào tủ rồi trở về phòng ngủ.
...
Sáng hôm sau tại một căn biệt thự cao cấp Thành Đô.
Một lớn một nhỏ đứng đối diện nhau.
"Ở nhà đừng chạy lung tung, ba sẽ về sớm."
Tiểu Bảo nhìn người đàn ông trước mặt bĩu môi một cái: "Con không có chạy lung tung."
Không thèm đôi co với con trai, anh quay sang nói với quản gia vài lời rồi rời đi.
Nghe tiếng xe xa dần, Tiểu Bảo lười biếng trèo lên ghế. Sáng nay, khi hỏi ba về cô xinh đẹp đã cứu cậu hôm qua ba chỉ nói cô ấy đã khỏe và về nhà rồi. Nhưng không biết vì điều gì cậu lại rất muốn gặp cô xinh đẹp, muốn nhìn thấy "mẹ".
Lúc này tivi đang phát tin tức mới trong giới giải trí, vừa nhìn thấy, hai mắt Tiểu Bảo liền sáng lên, dứt khoát cầm lấy điện thoại.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy: "Tâm can bảo bối, biết nhớ người rồi sao?"
“Chú Hai...con cần chú giúp!”
Bên này, Tử Hi ngủ thẳng một giấc đến tận trưa, sau đó qua loa ăn một bữa rồi đi vào phòng thiết kế.
Đây là căn phòng lớn nhất trong nhà, trong phòng có hai manocanh mặc trang phục đã hoàn thành, còn có cả kệ đựng hàng tá vải đủ loại màu sắc.
Cô tiến lại chiếc bàn dài giữa phòng, lấy ra một sắp giấy bắt đầu thiết kế.
Tối hôm qua những giấc mơ đeo bám cô hằng đêm không xuất hiện, đã lâu lắm rồi cô mới ngủ được một giấc trọn vẹn như thế.
Hiếm có một ngày, Tử Hi liền lau đầu vào làm việc.
Không biết qua bao lâu, chuông cửa đột ngột vang lên làm cô giật mình. Tử Hi đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, muộn thế này thì ai đến được nhỉ?
Cô về nước một mình, trong nước cũng không có bạn bè thế nên không thể có chuyện bọn họ đến tìm cô vào giờ này. Chẳng lẽ...việc cô về nước đã đến tai Tử Bạch Hoành?
Nghĩ đến đây, thứ cảm giác bất lực đã lâu không xuất hiện bỗng chốc chiếm lấy con người cô. Hiện tại cô vẫn chưa đủ sức lực thoát khỏi bàn tay nhà họ Tử, nếu bọn họ thực sự tìm đến cô chỉ có thể liều mạng chống cự.
Chỉ là lúc nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ kia ở cửa, Tử Hi ngay lập tức bị doạ cho ngây người.