Chương 14: Mẹ
Buổi sàng ngày hôm sau.
Tử Hi đẩy cửa bước vào, căn phòng làm việc có màu chủ đạo đen và trắng, phong cách cực kì tối giản.
Cô chỉ đến công ty một lần vào hôm ký hợp đồng. Dù biết Lục Thị lớn nhưng phòng làm việc của Lục Bách Phàm chiếm hẳn phân nửa một tầng thế này thì có hơi quá rồi...
Tử Hi lấy ra một xấp giấy để lên bàn, cố gắng lảng tránh ánh mắt của anh: "Đây là toàn bộ bản thiết kế cho bộ sưu tập lần này, trên đây là chi tiết của bốn bộ trang phục chính!”
Lục Bách Phàm từ đầu đến cuối đều không nói lời nào nhưng ánh mắt một giây cũng chưa từng rời khỏi cô. Dù đeo khẩu trang nhưng cặp mắt phượng sáng ngời như chứa cả dải ngân hà kia vẫn khiến người khác động lòng.
Tử Hi không nán lại lâu, sau khi hoàn tất công việc liền quay trở về nhà, cô thay một bộ đồ thoải mái rồi cưỡi trên con moto chạy về phía bãi biển cách trung tâm Thành Đô không quá xa.
Cô đi đến một ngọn đồi có mũi hướng ra biển, bó hoa bách hợp trong tay khẽ lay trong gió.
Tử Hi đặt nó lên phần mộ đã phai màu, sau đó lấy trong túi áo ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn trên gương mặt người phụ nữ xinh đẹp.
"Mẹ, Tiểu Hi trở về rồi đây...”
Giọng nói của cô dịu dàng mang theo chút nghẹn ngào, tiếng nấc nhẹ khẽ thoát ra khỏi cổ họng: "Nhiều năm như vậy rồi hẳn là mẹ sẽ giận con lắm. Lần này trở về, con gái sẽ không đi nữa...”
“Giấc mơ mà Tiểu Hi vẫn luôn khao khát trước kia sắp trở thành hiện thực, có phải là mẹ đã giúp Tiểu Hi không?”
“Cuối cùng thì con đã có thể đến nơi chúng ta từng muốn đến, ăn những món chúng ta từng muốn ăn, mặc những bộ quần áo xinh đẹp chúng ta hằng ao ước...Tiểu Hi vẫn sống rất tốt, chỉ là...con gái có chút...nhớ mẹ.”
Tử Hi nói rất nhiều, mãi đến khi mặt trời lên cao vẫn không một ai đáp lại lời cô nói.
Tử Hi đưa mắt nhìn vào tấm hình trên bia mộ. Tần Viên --- người phụ nữ kiên cường nhất cô từng biết.
Mẹ cô từ nhỏ đã rất xinh đẹp nhưng không biết vì sao lại không có lấy một người thân, được một đôi vợ chồng hiến muộn trong một ngôi làng nhỏ nuôi lớn.
Những thanh niên trong làng ai cũng muốn được cưới mẹ cô làm vợ nhưng bất luận thế nào mẹ cô vẫn một lòng chung thủy với Tử Bạch Hoành.
Ông ta lúc đó chỉ là một tên nông dân nghèo có ham muốn đổi đời. Dù mọi người khuyên nhủ thế nào bà vẫn muốn kết hôn với ông ta.
Sau khi mang thai cô không lâu, đôi vợ chồng kia cũng lần lượt mất vì tuổi già.
Lúc mẹ cô hạ sinh được mười ngày, Tử Bạch Hoành nói muốn lên Thành Đô lập nghiệp.
Ở độ tuổi hai mươi đẹp nhất, Tần Viên cắn răng một mình nuôi con để chồng lên thành phố hoàn thành ước mơ.
Thế rồi Tử Bạch Hoành đi biền biệt năm năm.
Đến một hôm hình ảnh người chồng mình mong ngóng bỗng xuất hiện trong tivi nhà bác trưởng làng, mẹ cô mới biết hóa ra ông ta đã thành công từ năm đầu tiên lên Thành Đô.
Chỉ là, hiện tại bên cạnh Tử Bạch Hoành lại có thêm một người "vợ" khác còn có một "cô con gái" bốn tuổi!
Sau đó, mẹ cô vì đau buồn sinh bệnh mà chết. Điều cuối cùng bà nói chính là:
“Tiểu Hi của mẹ, con hãy sống thật hạnh phúc, hãy cười thật nhiều, hãy đến những nơi thật đẹp, hãy ăn những món thật ngon....sau đó hãy trở về kể cho mẹ nghe. Và...đừng hận cha con!”
Cuộc sống khốn khó của một đứa trẻ năm tuổi phải đi nhặt rác kiếm cơm qua ngày bữa được bữa không chính là nổi ám ảnh dai dẳng của cô.
Cùng năm mẹ cô mất, Tử Bạch Hoành cuối cùng cũng nhớ mình có một đứa con ở ngôi làng nhỏ này.
Năm đó, Thành Đô dậy sống "Tử phu nhân bao dung nhận nuôi con ngoài dã thú của chồng.”
Nhưng mấy ai biết được, mười lăm năm sống ở Tử gia chính là địa ngục đối với cô.
Dù được biết đến là vợ sau của Tử Bạch Hoành nhưng người phụ nữ kia vẫn được ca thán với lòng vị tha vô bờ bến, cùng với đó danh tính của mẹ cô được giữ bí mật tuyệt đối.
Tử Hi đẩy cửa bước vào, căn phòng làm việc có màu chủ đạo đen và trắng, phong cách cực kì tối giản.
Cô chỉ đến công ty một lần vào hôm ký hợp đồng. Dù biết Lục Thị lớn nhưng phòng làm việc của Lục Bách Phàm chiếm hẳn phân nửa một tầng thế này thì có hơi quá rồi...
Tử Hi lấy ra một xấp giấy để lên bàn, cố gắng lảng tránh ánh mắt của anh: "Đây là toàn bộ bản thiết kế cho bộ sưu tập lần này, trên đây là chi tiết của bốn bộ trang phục chính!”
Lục Bách Phàm từ đầu đến cuối đều không nói lời nào nhưng ánh mắt một giây cũng chưa từng rời khỏi cô. Dù đeo khẩu trang nhưng cặp mắt phượng sáng ngời như chứa cả dải ngân hà kia vẫn khiến người khác động lòng.
Tử Hi không nán lại lâu, sau khi hoàn tất công việc liền quay trở về nhà, cô thay một bộ đồ thoải mái rồi cưỡi trên con moto chạy về phía bãi biển cách trung tâm Thành Đô không quá xa.
Cô đi đến một ngọn đồi có mũi hướng ra biển, bó hoa bách hợp trong tay khẽ lay trong gió.
Tử Hi đặt nó lên phần mộ đã phai màu, sau đó lấy trong túi áo ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn trên gương mặt người phụ nữ xinh đẹp.
"Mẹ, Tiểu Hi trở về rồi đây...”
Giọng nói của cô dịu dàng mang theo chút nghẹn ngào, tiếng nấc nhẹ khẽ thoát ra khỏi cổ họng: "Nhiều năm như vậy rồi hẳn là mẹ sẽ giận con lắm. Lần này trở về, con gái sẽ không đi nữa...”
“Giấc mơ mà Tiểu Hi vẫn luôn khao khát trước kia sắp trở thành hiện thực, có phải là mẹ đã giúp Tiểu Hi không?”
“Cuối cùng thì con đã có thể đến nơi chúng ta từng muốn đến, ăn những món chúng ta từng muốn ăn, mặc những bộ quần áo xinh đẹp chúng ta hằng ao ước...Tiểu Hi vẫn sống rất tốt, chỉ là...con gái có chút...nhớ mẹ.”
Tử Hi nói rất nhiều, mãi đến khi mặt trời lên cao vẫn không một ai đáp lại lời cô nói.
Tử Hi đưa mắt nhìn vào tấm hình trên bia mộ. Tần Viên --- người phụ nữ kiên cường nhất cô từng biết.
Mẹ cô từ nhỏ đã rất xinh đẹp nhưng không biết vì sao lại không có lấy một người thân, được một đôi vợ chồng hiến muộn trong một ngôi làng nhỏ nuôi lớn.
Những thanh niên trong làng ai cũng muốn được cưới mẹ cô làm vợ nhưng bất luận thế nào mẹ cô vẫn một lòng chung thủy với Tử Bạch Hoành.
Ông ta lúc đó chỉ là một tên nông dân nghèo có ham muốn đổi đời. Dù mọi người khuyên nhủ thế nào bà vẫn muốn kết hôn với ông ta.
Sau khi mang thai cô không lâu, đôi vợ chồng kia cũng lần lượt mất vì tuổi già.
Lúc mẹ cô hạ sinh được mười ngày, Tử Bạch Hoành nói muốn lên Thành Đô lập nghiệp.
Ở độ tuổi hai mươi đẹp nhất, Tần Viên cắn răng một mình nuôi con để chồng lên thành phố hoàn thành ước mơ.
Thế rồi Tử Bạch Hoành đi biền biệt năm năm.
Đến một hôm hình ảnh người chồng mình mong ngóng bỗng xuất hiện trong tivi nhà bác trưởng làng, mẹ cô mới biết hóa ra ông ta đã thành công từ năm đầu tiên lên Thành Đô.
Chỉ là, hiện tại bên cạnh Tử Bạch Hoành lại có thêm một người "vợ" khác còn có một "cô con gái" bốn tuổi!
Sau đó, mẹ cô vì đau buồn sinh bệnh mà chết. Điều cuối cùng bà nói chính là:
“Tiểu Hi của mẹ, con hãy sống thật hạnh phúc, hãy cười thật nhiều, hãy đến những nơi thật đẹp, hãy ăn những món thật ngon....sau đó hãy trở về kể cho mẹ nghe. Và...đừng hận cha con!”
Cuộc sống khốn khó của một đứa trẻ năm tuổi phải đi nhặt rác kiếm cơm qua ngày bữa được bữa không chính là nổi ám ảnh dai dẳng của cô.
Cùng năm mẹ cô mất, Tử Bạch Hoành cuối cùng cũng nhớ mình có một đứa con ở ngôi làng nhỏ này.
Năm đó, Thành Đô dậy sống "Tử phu nhân bao dung nhận nuôi con ngoài dã thú của chồng.”
Nhưng mấy ai biết được, mười lăm năm sống ở Tử gia chính là địa ngục đối với cô.
Dù được biết đến là vợ sau của Tử Bạch Hoành nhưng người phụ nữ kia vẫn được ca thán với lòng vị tha vô bờ bến, cùng với đó danh tính của mẹ cô được giữ bí mật tuyệt đối.