Chương 127: Ngoại truyện 3: đời đời kiếp kiếp không còn tương phùng
Đông đi xuân đến, thời gian vốn không chờ đợi bất kì một ai.
Trong khu vườn của một căn biệt thự rộng lớn, dưới góc cây sơn trà, một người đàn ông cầm lấy quân cờ màu đen khẽ đặt lên bàn đá.
Rất nhanh, người ngồi đối diện đã đem quân trắng chặn lại: “Thật sự không về sao?”
Người đàn ông không lên tiếng, quân cờ trong tay hơi ngừng lại một chút.
Hàn Nam Sơn nhìn người trước mặt, khẽ thở dài một tiếng: “Con yêu con bé như vậy, nỡ nhìn con bé ở bên tên tiểu tử họ Lục kia?”
“Để cô ấy nghe thấy ba gọi hắn là tiểu tử, chắc chắn sẽ không thèm nhìn mặt ba nữa!” Louis hạ quân cờ trong tay xuống “Ba cũng đã thừa nhận người ta rồi, còn bắt con đi tranh?”
Lông mày Hàn Nam Sơn chau lại: “Ta mới không thừa nhận tên tiểu…hắn là con rể ta!”
Kể từ sau khi trở về từ hòn đảo, cả người Louis bị thương nặng đến mức phải nằm trên giường bệnh tiếp nhận trị liệu suốt một năm. Sau khi bình phục, dù không thể so với trước đây nhưng miễn cưỡng vẫn có thể sống như một người bình thường.
Hàn Nam Sơn đưa hắn cùng Tử Hi ra nước ngoài chữa trị. Nhưng nhiều năm như vậy đến bây giờ cũng chỉ còn mỗi hắn ở lại đây.
Không phải hắn không gặp cô, mà là không muốn gặp cô. Hắn sẽ giống như những đời trước, vô dục vô cầu đứng từ xa chúc phúc cho cô, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ phá hủy hôn nhân của Tử Hi và Lục Bách Phàm.
Louis không hiểu vì sao trải qua nhiều kiếp như vậy lại chỉ có mỗi mình hắn là nhớ được tất cả.
Ban đầu hắn cho rằng, ông trời vì muốn cho hắn tội nguyện được ở bên cô, chăm sóc cô, che chở yêu thương cô nên mới hết lần này đến lần khác để hắn nhớ lại mọi chuyện.
Nhưng cho dù hắn tìm đủ mọi cách, làm tất cả mọi thứ để có thể xuất hiện trong tầm mắt cô trước khi Lục Bách Phàm đến, thì cô…vẫn sẽ chỉ yêu mỗi một người đàn ông đó…
Cho đến hiện tại hắn mới nhận ra, ông trời làm vậy vốn không phải muốn cho hắn cơ hội được ở bên cô mà là để hắn chết tâm chấp nhận buông bỏ chấp niệm đã giữ trên mình rất nhiều kiếp kia.
Hắn đã vô số lần nhìn thấy người con gái mình yêu dù có tan xương nát thịt vẫn một lòng bảo vệ người đàn ông đó.
Đời này, hắn thay hai người đỡ một quả bom cũng coi như mất nửa cái mạng, chỉ mong đổi lại đời đời kiếp kiếp không còn tương phùng.
“Con thua rồi.” Louis nhìn ván cờ đã rõ thắng bại, giơ tay đầu hàng.
Hàn Nam Sơn sao lại không biết hắn cố ý: “Hừ, lần nào nhắc đến chuyện này con cũng đều sẽ như vậy!”
“Con còn không phải là đang lo cho ba sao, con đi rồi thì ba phải làm sao đây?” Louis cười một tiếng, hắn sớm đã nhìn thấu tâm tư của người ba này rồi.
Hàn Nam Sơn bị nói trúng tim đen nhưng mặt vẫn không đổi sắc, ông đưa mắt nhìn người ngồi đối diện, trong lòng không khỏi nhớ đến khoảng thời gian lần đầu gặp được người này.
Chàng trai tuấn tú với mái tóc vàng nổi bật, gương mặt kiêu ngạo cùng ngữ điệu không xem ai ra gì so với người đang ngồi trước mặt ông giờ đây không có lấy một điểm trùng lặp.
Những vết sẹo chằng chịt dữ tợn được che đậy cẩn thận bên dưới lớp áo dày, mái tóc ngắn cùng gương mặt trắng bệch thiếu sức sống vì phải chịu đựng từng đợt trị liệu kéo dài.
Dẫu vậy, hắn so với người trong trí nhớ của ông đều hoản hảo không một khuyết điểm. Dù có, thì đó cũng chính là hắn quá yêu người con gái kia của ông.
Đời này ông chỉ có duy nhất một người con trai ruột, nó lại suốt ngày chạy dọc chạy xuôi ở nước ngoài. Đến khi nhận con gái, còn chưa kịp chăm lo cho cô chu toàn đã bị tên tiểu tử họ Lục câu đi mất.
Hàn Nam Sơn cũng không ngại có thêm một đứa con, sau này liền nhận Louis làm con nuôi. Tuy nhiên ông cũng không ép buộc, hắn muốn làm gì liền làm nấy, ông cũng sẽ không quản.
Chẳng qua hắn một chút cái gì cũng không làm, dù Tử Hi đã trở về Thành Đô lâu như vậy, hắn cũng chỉ ở bên cạnh ông, ngày ngày cùng ông chơi cờ uống trà.
Một đời này, Louis quả thật chỉ ở bên cạnh Hàn Nam Sơn, không lấy vợ sinh con, cũng không trở về Thành Đô lần nào nữa.
Trong khu vườn của một căn biệt thự rộng lớn, dưới góc cây sơn trà, một người đàn ông cầm lấy quân cờ màu đen khẽ đặt lên bàn đá.
Rất nhanh, người ngồi đối diện đã đem quân trắng chặn lại: “Thật sự không về sao?”
Người đàn ông không lên tiếng, quân cờ trong tay hơi ngừng lại một chút.
Hàn Nam Sơn nhìn người trước mặt, khẽ thở dài một tiếng: “Con yêu con bé như vậy, nỡ nhìn con bé ở bên tên tiểu tử họ Lục kia?”
“Để cô ấy nghe thấy ba gọi hắn là tiểu tử, chắc chắn sẽ không thèm nhìn mặt ba nữa!” Louis hạ quân cờ trong tay xuống “Ba cũng đã thừa nhận người ta rồi, còn bắt con đi tranh?”
Lông mày Hàn Nam Sơn chau lại: “Ta mới không thừa nhận tên tiểu…hắn là con rể ta!”
Kể từ sau khi trở về từ hòn đảo, cả người Louis bị thương nặng đến mức phải nằm trên giường bệnh tiếp nhận trị liệu suốt một năm. Sau khi bình phục, dù không thể so với trước đây nhưng miễn cưỡng vẫn có thể sống như một người bình thường.
Hàn Nam Sơn đưa hắn cùng Tử Hi ra nước ngoài chữa trị. Nhưng nhiều năm như vậy đến bây giờ cũng chỉ còn mỗi hắn ở lại đây.
Không phải hắn không gặp cô, mà là không muốn gặp cô. Hắn sẽ giống như những đời trước, vô dục vô cầu đứng từ xa chúc phúc cho cô, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ phá hủy hôn nhân của Tử Hi và Lục Bách Phàm.
Louis không hiểu vì sao trải qua nhiều kiếp như vậy lại chỉ có mỗi mình hắn là nhớ được tất cả.
Ban đầu hắn cho rằng, ông trời vì muốn cho hắn tội nguyện được ở bên cô, chăm sóc cô, che chở yêu thương cô nên mới hết lần này đến lần khác để hắn nhớ lại mọi chuyện.
Nhưng cho dù hắn tìm đủ mọi cách, làm tất cả mọi thứ để có thể xuất hiện trong tầm mắt cô trước khi Lục Bách Phàm đến, thì cô…vẫn sẽ chỉ yêu mỗi một người đàn ông đó…
Cho đến hiện tại hắn mới nhận ra, ông trời làm vậy vốn không phải muốn cho hắn cơ hội được ở bên cô mà là để hắn chết tâm chấp nhận buông bỏ chấp niệm đã giữ trên mình rất nhiều kiếp kia.
Hắn đã vô số lần nhìn thấy người con gái mình yêu dù có tan xương nát thịt vẫn một lòng bảo vệ người đàn ông đó.
Đời này, hắn thay hai người đỡ một quả bom cũng coi như mất nửa cái mạng, chỉ mong đổi lại đời đời kiếp kiếp không còn tương phùng.
“Con thua rồi.” Louis nhìn ván cờ đã rõ thắng bại, giơ tay đầu hàng.
Hàn Nam Sơn sao lại không biết hắn cố ý: “Hừ, lần nào nhắc đến chuyện này con cũng đều sẽ như vậy!”
“Con còn không phải là đang lo cho ba sao, con đi rồi thì ba phải làm sao đây?” Louis cười một tiếng, hắn sớm đã nhìn thấu tâm tư của người ba này rồi.
Hàn Nam Sơn bị nói trúng tim đen nhưng mặt vẫn không đổi sắc, ông đưa mắt nhìn người ngồi đối diện, trong lòng không khỏi nhớ đến khoảng thời gian lần đầu gặp được người này.
Chàng trai tuấn tú với mái tóc vàng nổi bật, gương mặt kiêu ngạo cùng ngữ điệu không xem ai ra gì so với người đang ngồi trước mặt ông giờ đây không có lấy một điểm trùng lặp.
Những vết sẹo chằng chịt dữ tợn được che đậy cẩn thận bên dưới lớp áo dày, mái tóc ngắn cùng gương mặt trắng bệch thiếu sức sống vì phải chịu đựng từng đợt trị liệu kéo dài.
Dẫu vậy, hắn so với người trong trí nhớ của ông đều hoản hảo không một khuyết điểm. Dù có, thì đó cũng chính là hắn quá yêu người con gái kia của ông.
Đời này ông chỉ có duy nhất một người con trai ruột, nó lại suốt ngày chạy dọc chạy xuôi ở nước ngoài. Đến khi nhận con gái, còn chưa kịp chăm lo cho cô chu toàn đã bị tên tiểu tử họ Lục câu đi mất.
Hàn Nam Sơn cũng không ngại có thêm một đứa con, sau này liền nhận Louis làm con nuôi. Tuy nhiên ông cũng không ép buộc, hắn muốn làm gì liền làm nấy, ông cũng sẽ không quản.
Chẳng qua hắn một chút cái gì cũng không làm, dù Tử Hi đã trở về Thành Đô lâu như vậy, hắn cũng chỉ ở bên cạnh ông, ngày ngày cùng ông chơi cờ uống trà.
Một đời này, Louis quả thật chỉ ở bên cạnh Hàn Nam Sơn, không lấy vợ sinh con, cũng không trở về Thành Đô lần nào nữa.