Chương 123: Gió xuân hoa nở
Thời điểm Lục Hàn Đông đi vào nhà đã nhìn thấy mọi người vui vẻ ngồi vào bàn ăn.
Trên bàn là các món ăn được bài trí vô cùng thịnh soạn bắt mắt, tất cả đều là món mà mỗi người trong gia đình thích ăn. Tử Hi còn cẩn thận chuẩn bị hai phần đậu hủ thối, đây là sợ cậu ta sẽ tranh giành với con trai cưng của cô đây mà!
Mười phút trôi qua, Tử Hi vẫn chưa quay về. Ngụy Lăng bắt đầu có chút sốt ruột quay sang nhìn Ngụy lão gia, nói: “Con ra ngoài tìm em ấy.”
“Em đi cùng anh!” Ngụy Dịch Quân cũng nhanh chóng đứng lên. Hai người mỗi người một xe cùng đi ra ngoài.
Rất nhanh đã trôi qua một tiếng nhưng một chút tin tức cũng không có, điện thoại của Tử Hi lại không liên lạc được khiến mọi người dần trở nên hốt hoảng.
Đến khi bầu trời đã bị hoàng hôn nhuộm đỏ một mảng, Tử Hi vẫn chưa quay trở lại. Ngụy lão gia lo lắng nói: “Con bé có khi nào xảy ra chuyện rồi không…”
“Con bé thân thủ tốt như vậy, ba xem ai có thể làm hại con bé đây!” Ngụy lão gia tuổi đã già, sức khỏe lại yếu, Ngụy Thập chỉ có thể lên tiếng trấn an ông trước.
Thế nhưng dù có phái bao nhiêu người đi tìm đi nữa vẫn chỉ nhận lại được ba chữ “không tìm thấy”.
Lục Hàn Đông từ đầu đến cuối đều không nói lời nào, giờ phút này lại không giữ nổi bình tĩnh lau như bay ra khỏi nhà. Cậu ta lái xe đến ngọn đồi ven biển cách nơi này không quá xa.
Đó là nghĩa trang trước đây chôn cất Ngụy Viên, sau khi được Lục gia đấu giá mua lại đã chuyển những phần mộ khác đi. Nơi này được dùng để chôn cất người trong gia tộc.
Xe chạy đến chân đồi thì dừng lại, Lục Hàn Đông xuống xe, từng bước đi về phía đỉnh đồi.
Trong hơn mười lăm năm này, Lục Hàn Đông đã từng đến đây vô số lần, cũng đã nắm rõ nó trong lòng bàn tay. Nhưng hôm nay, con đường mà bình thường cậu ta vốn chỉ mất năm phút để đi bây giờ lại dài không đếm nổi.
Không biết qua bao lâu, Lục Hàn Đông cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.
Phía trên đỉnh đồi là một khuôn viên rộng lớn được xây dựng rất xa hoa đẹp mắt. Bên trong là hai phần mộ được xây cất đơn giản khác xa so với kiến trúc bên ngoài.
Hoàng hôn bị nước biển nhấn chìm mất một nửa, nhưng những tia sáng còn sót lại vẫn đủ để Lục Hàn Đông nhìn thấy cảnh tượng phía trước.
Người con gái với bộ váy cưới trắng tinh khôi, mái tóc đen dài được buộc gọn cùng chiếc khăn trùm đầu bị gió thổi khẽ lung lay, bó hoa cưới tin xảo được cô đặt ngay ngắn bên cạnh một chiếc bánh kem còn đang cắt dở.
Gương mặt người con gái ấy xinh đẹp đến mức kinh động lòng người, đôi mắt cô nhắm nghiền, yên tĩnh ngồi tựa đầu vào một ngôi mộ, chiếc nhẫn trên ngón áp út bị ánh sáng chiếu vào ánh lên một màu bạc khiêm tốn.
Hai chân Lục Hàn Đông không chút sức lực khụy xuống, gương mặt bị nước mắt làm cho ướt dẫm, cả người không ngừng run lên.
Mười lăm năm, Tử Hi kiên cường sống tiếp mười lăm năm chỉ là đang chờ đời một ngày này…chờ đợi ngày được gặp lại người cô yêu…
Cô căn bản một chút cũng chưa từng muốn sống, cô cố gắng chống đỡ cho đến thời điểm hiện tại chỉ là vì đáp ứng yêu cầu muốn nhìn Tiểu Bảo lớn lên của Lục Bách Phàm…
Thời khắc này, những tia nắng cuối cùng cũng đã bị biển đen nuốt chửng, đem theo cả đoạn tình cảm đứt gãy chìm vào lòng đại dương.
Ngày Lục Bách Phàm mất, trời đổ một trận mưa lớn, anh ra đi trong tay người anh yêu nhất.
Ngày Tử Hi đến tìm anh, gió xuân hoa nở, cô ra đi bên cạnh người cô yêu nhất.
HẾT.
Trên bàn là các món ăn được bài trí vô cùng thịnh soạn bắt mắt, tất cả đều là món mà mỗi người trong gia đình thích ăn. Tử Hi còn cẩn thận chuẩn bị hai phần đậu hủ thối, đây là sợ cậu ta sẽ tranh giành với con trai cưng của cô đây mà!
Mười phút trôi qua, Tử Hi vẫn chưa quay về. Ngụy Lăng bắt đầu có chút sốt ruột quay sang nhìn Ngụy lão gia, nói: “Con ra ngoài tìm em ấy.”
“Em đi cùng anh!” Ngụy Dịch Quân cũng nhanh chóng đứng lên. Hai người mỗi người một xe cùng đi ra ngoài.
Rất nhanh đã trôi qua một tiếng nhưng một chút tin tức cũng không có, điện thoại của Tử Hi lại không liên lạc được khiến mọi người dần trở nên hốt hoảng.
Đến khi bầu trời đã bị hoàng hôn nhuộm đỏ một mảng, Tử Hi vẫn chưa quay trở lại. Ngụy lão gia lo lắng nói: “Con bé có khi nào xảy ra chuyện rồi không…”
“Con bé thân thủ tốt như vậy, ba xem ai có thể làm hại con bé đây!” Ngụy lão gia tuổi đã già, sức khỏe lại yếu, Ngụy Thập chỉ có thể lên tiếng trấn an ông trước.
Thế nhưng dù có phái bao nhiêu người đi tìm đi nữa vẫn chỉ nhận lại được ba chữ “không tìm thấy”.
Lục Hàn Đông từ đầu đến cuối đều không nói lời nào, giờ phút này lại không giữ nổi bình tĩnh lau như bay ra khỏi nhà. Cậu ta lái xe đến ngọn đồi ven biển cách nơi này không quá xa.
Đó là nghĩa trang trước đây chôn cất Ngụy Viên, sau khi được Lục gia đấu giá mua lại đã chuyển những phần mộ khác đi. Nơi này được dùng để chôn cất người trong gia tộc.
Xe chạy đến chân đồi thì dừng lại, Lục Hàn Đông xuống xe, từng bước đi về phía đỉnh đồi.
Trong hơn mười lăm năm này, Lục Hàn Đông đã từng đến đây vô số lần, cũng đã nắm rõ nó trong lòng bàn tay. Nhưng hôm nay, con đường mà bình thường cậu ta vốn chỉ mất năm phút để đi bây giờ lại dài không đếm nổi.
Không biết qua bao lâu, Lục Hàn Đông cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.
Phía trên đỉnh đồi là một khuôn viên rộng lớn được xây dựng rất xa hoa đẹp mắt. Bên trong là hai phần mộ được xây cất đơn giản khác xa so với kiến trúc bên ngoài.
Hoàng hôn bị nước biển nhấn chìm mất một nửa, nhưng những tia sáng còn sót lại vẫn đủ để Lục Hàn Đông nhìn thấy cảnh tượng phía trước.
Người con gái với bộ váy cưới trắng tinh khôi, mái tóc đen dài được buộc gọn cùng chiếc khăn trùm đầu bị gió thổi khẽ lung lay, bó hoa cưới tin xảo được cô đặt ngay ngắn bên cạnh một chiếc bánh kem còn đang cắt dở.
Gương mặt người con gái ấy xinh đẹp đến mức kinh động lòng người, đôi mắt cô nhắm nghiền, yên tĩnh ngồi tựa đầu vào một ngôi mộ, chiếc nhẫn trên ngón áp út bị ánh sáng chiếu vào ánh lên một màu bạc khiêm tốn.
Hai chân Lục Hàn Đông không chút sức lực khụy xuống, gương mặt bị nước mắt làm cho ướt dẫm, cả người không ngừng run lên.
Mười lăm năm, Tử Hi kiên cường sống tiếp mười lăm năm chỉ là đang chờ đời một ngày này…chờ đợi ngày được gặp lại người cô yêu…
Cô căn bản một chút cũng chưa từng muốn sống, cô cố gắng chống đỡ cho đến thời điểm hiện tại chỉ là vì đáp ứng yêu cầu muốn nhìn Tiểu Bảo lớn lên của Lục Bách Phàm…
Thời khắc này, những tia nắng cuối cùng cũng đã bị biển đen nuốt chửng, đem theo cả đoạn tình cảm đứt gãy chìm vào lòng đại dương.
Ngày Lục Bách Phàm mất, trời đổ một trận mưa lớn, anh ra đi trong tay người anh yêu nhất.
Ngày Tử Hi đến tìm anh, gió xuân hoa nở, cô ra đi bên cạnh người cô yêu nhất.
HẾT.