Chương 12: Gặp lại
"Chỉ cần em nấu, cái gì cũng ngon!”
Vẫn là gương mặt điển trai ưu tú đó nhưng lời nói của anh ta chứng minh được, người phụ nữ này thật sự quan trọng.
Nhìn đôi nam nữ cách mình một khoảng nhỏ, Tử Hi nhanh chóng lấy lại tinh thần xoay người rời đi.
Hai tháng về nước không gặp thì tốt nhất cả đời không gặp luôn đi!
Chỉ là cuối cùng vẫn bị Tử Minh Nguyệt nhìn thấy.
"Chị?"
Tử Hi không quay đầu tiếp tục đi về phía trước, nhưng lúc này cổ tay lại bất ngờ bị chụp lấy.
Cô chỉ khó chịu hất nhẹ một cái, nào ngờ Tử Minh Nguyệt lùi về sau mấy bước rồi ngã nhào xuống đất.
Tử Hi thật sự khâm phục tài diễn xuất của cô ta, cô thậm chí còn cảm thấy tiếc khi Tử Minh Nguyệt không chọn trở thành diễn viên. Nếu không trong nhà chắc chắn sẽ có rất nhiều giải thưởng.
Lâm Trạch Diễn đi tới đỡ Tử Minh Nguyệt lên sau đó mới ngẩn đầu nhìn người con gái trước mặt.
Tử Hi...?
Chỉ năm năm không gặp.
Cô gái nhút nhát chỉ biết chạy phía sau lưng hắn gọi “anh Diễn” năm xưa giờ đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người thế này.
Tử Hi mặc kệ hai người họ tiếp tục đẩy xe đến quầy rau củ.
Đúng lúc này, Lâm Trạch Diễn bất ngờ nắm lấy tay Tử Hi, giọng điệu có chút đè nén: “Đã nhiều năm như vậy, em vẫn không thể tha thứ hay sao?”
"Tha thứ? Các người lấy tư cách gì yêu cầu tôi tha thứ?" vừa nói Tử Hi vừa vùng khỏi bàn tay của gã.
Tiểu Bảo ngồi trong xe nhìn thấy cổ tay mẹ mình bắt đầu đỏ lên thì hoảng đến sắp khóc. Cậu nhóc nắm lấy tay Lâm Trạch Diễn, quát: "Ông chú này mau bỏ tay ra, chú làm mẹ tôi đau rồi! Bỏ ra!!!"
Nghe được từ "mẹ" này, cả người Tử Minh Nguyệt cứng đờ, mà tay Lâm Trạch Diễn cũng nhất thời buông lỏng.
Lúc này, gã mới chú ý tới đứa bé ngồi trong xe.
Tử Hi có con rồi, lại còn lớn thế này?
Là đứa bé năm năm trước? Không thể nào, nó đã chết rồi! Nhưng đôi mắt của thằng bé này rất giống cô, lúc giận lên cũng là một bộ y đúc...chẳng lẽ khi cô ra nước ngoài liền lập gia đình?
Tiểu Bảo nhân lúc Lâm Trạch Diễn không chú ý liền rút tay Tử Hi ra, vội vàng thổi phù phù. Cậu nhóc không muốn mẹ mình phải chịu đau, dù chỉ là một chút thôi cũng không được!
Nhìn Tiểu Bảo thổi tay cho mình, trái tim Tử Hi nhất thời như có dòng nước ấm chảy vào. Hóa ra trên đời này vẫn có người đau lòng khi thấy cô bị thương.
Gương mặt Tử Hi chậm rãi nở ra một nụ cười, đưa tay xoa xoa mái tóc của thằng bé, nhỏ giọng nói: "Bảo bối, chúng ta đi mua rau nhé!”
Nhìn bóng lưng xa dần, Tử Minh Nguyệt mơ hồ đi đến bên cạnh Lâm Trạch Diễn: "Diễn, đứa bé vừa rồi..."
“Không phải đâu, chúng ta về thôi.”
Lời chưa nói hết đã bị chen ngang, Tử Minh Nguyệt có chút khó chịu nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía hai người vừa rời đi.
Sau khi Tử Hi cùng Tiểu Bảo trở về vẫn không thấy Lục Bách Phàm, xem ra hôm nay anh thật sự rất bận.
Hai người theo đúng kế hoạch vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn rửa rau trước mặt, trong lòng Tử Hi cảm thấy có gì đó rất lạ. Cảm giác với Tiểu Bảo thật sự rất khác, thân thuộc tới mức đến cô còn thấy sợ. Cứ như chính cô thật sự là "mẹ" của thằng bé vậy.
Nhất thời, Tử Hi buột miệng hỏi một câu: "Cục cưng, mẹ ruột của con là ai thế?"
Tiểu Bảo nghe cô hỏi vậy thì chợt khựng lại nhưng vẫn điềm nhiên trả lời: “Mẹ chính là mẹ ruột của Tiểu Bảo.”
Sau đó nhóc con lại nói tiếp: “Năm đó ba vì chuyện riêng mà uống say, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Về sau, bạn của ba vô tình phát hiện ra con, khi làm xét nghiệm thì đúng là trùng khớp. Lúc đó con còn thiếu tháng nữa, trong như con khỉ nhỏ nhăn nheo xấu xí hết sức…”
Tử Hi nhìn thái độ thản nhiên của thằng bé, trong lòng không biết vì sao như có thứ gì vỡ vụn, đau đến không thở nổi: “Sự tồn tại của con trên đời này chính là điều đẹp đẽ nhất!”
Bởi vì mỗi một sinh mạng đều đáng giá được sống.
Mà lúc này, Lục Bách Phàm đứng sau vách tường ngăn cách với phòng bếp đã nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi.
Khi cô nói "là điều đẹp đẽ nhất" trái tim anh tưởng chừng đã nguội lạnh bao năm qua cứ thế mà ấm dần lên.
Lần đầu tiên có người dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói về con trai anh, nói sự tồn tại của nó “là điều đẹp đẽ nhất".
Tiểu Bảo cũng vì câu nói của cô mà hai mắt long lanh như sắp khóc.
Tử Hi mỉm cười an ủi thằng bé: "Được rồi bảo bối, chúng ta tiếp tục nấu lẩu chờ ba Phàm của con về nhé!”
Vẫn là gương mặt điển trai ưu tú đó nhưng lời nói của anh ta chứng minh được, người phụ nữ này thật sự quan trọng.
Nhìn đôi nam nữ cách mình một khoảng nhỏ, Tử Hi nhanh chóng lấy lại tinh thần xoay người rời đi.
Hai tháng về nước không gặp thì tốt nhất cả đời không gặp luôn đi!
Chỉ là cuối cùng vẫn bị Tử Minh Nguyệt nhìn thấy.
"Chị?"
Tử Hi không quay đầu tiếp tục đi về phía trước, nhưng lúc này cổ tay lại bất ngờ bị chụp lấy.
Cô chỉ khó chịu hất nhẹ một cái, nào ngờ Tử Minh Nguyệt lùi về sau mấy bước rồi ngã nhào xuống đất.
Tử Hi thật sự khâm phục tài diễn xuất của cô ta, cô thậm chí còn cảm thấy tiếc khi Tử Minh Nguyệt không chọn trở thành diễn viên. Nếu không trong nhà chắc chắn sẽ có rất nhiều giải thưởng.
Lâm Trạch Diễn đi tới đỡ Tử Minh Nguyệt lên sau đó mới ngẩn đầu nhìn người con gái trước mặt.
Tử Hi...?
Chỉ năm năm không gặp.
Cô gái nhút nhát chỉ biết chạy phía sau lưng hắn gọi “anh Diễn” năm xưa giờ đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người thế này.
Tử Hi mặc kệ hai người họ tiếp tục đẩy xe đến quầy rau củ.
Đúng lúc này, Lâm Trạch Diễn bất ngờ nắm lấy tay Tử Hi, giọng điệu có chút đè nén: “Đã nhiều năm như vậy, em vẫn không thể tha thứ hay sao?”
"Tha thứ? Các người lấy tư cách gì yêu cầu tôi tha thứ?" vừa nói Tử Hi vừa vùng khỏi bàn tay của gã.
Tiểu Bảo ngồi trong xe nhìn thấy cổ tay mẹ mình bắt đầu đỏ lên thì hoảng đến sắp khóc. Cậu nhóc nắm lấy tay Lâm Trạch Diễn, quát: "Ông chú này mau bỏ tay ra, chú làm mẹ tôi đau rồi! Bỏ ra!!!"
Nghe được từ "mẹ" này, cả người Tử Minh Nguyệt cứng đờ, mà tay Lâm Trạch Diễn cũng nhất thời buông lỏng.
Lúc này, gã mới chú ý tới đứa bé ngồi trong xe.
Tử Hi có con rồi, lại còn lớn thế này?
Là đứa bé năm năm trước? Không thể nào, nó đã chết rồi! Nhưng đôi mắt của thằng bé này rất giống cô, lúc giận lên cũng là một bộ y đúc...chẳng lẽ khi cô ra nước ngoài liền lập gia đình?
Tiểu Bảo nhân lúc Lâm Trạch Diễn không chú ý liền rút tay Tử Hi ra, vội vàng thổi phù phù. Cậu nhóc không muốn mẹ mình phải chịu đau, dù chỉ là một chút thôi cũng không được!
Nhìn Tiểu Bảo thổi tay cho mình, trái tim Tử Hi nhất thời như có dòng nước ấm chảy vào. Hóa ra trên đời này vẫn có người đau lòng khi thấy cô bị thương.
Gương mặt Tử Hi chậm rãi nở ra một nụ cười, đưa tay xoa xoa mái tóc của thằng bé, nhỏ giọng nói: "Bảo bối, chúng ta đi mua rau nhé!”
Nhìn bóng lưng xa dần, Tử Minh Nguyệt mơ hồ đi đến bên cạnh Lâm Trạch Diễn: "Diễn, đứa bé vừa rồi..."
“Không phải đâu, chúng ta về thôi.”
Lời chưa nói hết đã bị chen ngang, Tử Minh Nguyệt có chút khó chịu nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía hai người vừa rời đi.
Sau khi Tử Hi cùng Tiểu Bảo trở về vẫn không thấy Lục Bách Phàm, xem ra hôm nay anh thật sự rất bận.
Hai người theo đúng kế hoạch vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn rửa rau trước mặt, trong lòng Tử Hi cảm thấy có gì đó rất lạ. Cảm giác với Tiểu Bảo thật sự rất khác, thân thuộc tới mức đến cô còn thấy sợ. Cứ như chính cô thật sự là "mẹ" của thằng bé vậy.
Nhất thời, Tử Hi buột miệng hỏi một câu: "Cục cưng, mẹ ruột của con là ai thế?"
Tiểu Bảo nghe cô hỏi vậy thì chợt khựng lại nhưng vẫn điềm nhiên trả lời: “Mẹ chính là mẹ ruột của Tiểu Bảo.”
Sau đó nhóc con lại nói tiếp: “Năm đó ba vì chuyện riêng mà uống say, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Về sau, bạn của ba vô tình phát hiện ra con, khi làm xét nghiệm thì đúng là trùng khớp. Lúc đó con còn thiếu tháng nữa, trong như con khỉ nhỏ nhăn nheo xấu xí hết sức…”
Tử Hi nhìn thái độ thản nhiên của thằng bé, trong lòng không biết vì sao như có thứ gì vỡ vụn, đau đến không thở nổi: “Sự tồn tại của con trên đời này chính là điều đẹp đẽ nhất!”
Bởi vì mỗi một sinh mạng đều đáng giá được sống.
Mà lúc này, Lục Bách Phàm đứng sau vách tường ngăn cách với phòng bếp đã nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi.
Khi cô nói "là điều đẹp đẽ nhất" trái tim anh tưởng chừng đã nguội lạnh bao năm qua cứ thế mà ấm dần lên.
Lần đầu tiên có người dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói về con trai anh, nói sự tồn tại của nó “là điều đẹp đẽ nhất".
Tiểu Bảo cũng vì câu nói của cô mà hai mắt long lanh như sắp khóc.
Tử Hi mỉm cười an ủi thằng bé: "Được rồi bảo bối, chúng ta tiếp tục nấu lẩu chờ ba Phàm của con về nhé!”