Chương 112: Manh mối
Vì Lục Bách Phàm xảy ra chuyện, Lục thị lại bắt đầu xuất hiện vấn đề thế nên Lục Hàn Đông chỉ có thể âm thầm đứng trong bóng tối giải quyết mọi chuyện.
Một bên tìm kiếm tung tích anh trai, một bên dùng chính danh nghĩa của Lục Bách Phàm tham gia vào nội bộ công ty, đem toàn bộ những mối đe dọa xử lý triệt để.
Vào lúc này tại văn phòng riêng của Lục Hàn Đông, máy tính trên bàn thông báo có một tin nhắn mới do cấp dưới gửi đến.
Vì Lục Hàn Đông vẫn còn đang bận xử lí công việc ở phòng họp công ty nên hiện tại chỉ có mỗi Tử Hi ở đây.
Cô có chút chần chừ không biết có nên xem đoạn tin nhắn này hay không, nhưng khoảnh khắc nghĩ đến an nguy của Lục Bách Phàm, cô không thể khống chế bản thân mà ấn mở đoạn tin nhắn kia.
Trên màng hình máy tính ngay lập tức hiện lên một chiếc bản đồ cùng vị trí được đánh đấu với chú thích “phát hiện một chiếc trực thăng có dấu hiệu khả nghi.”.
Thời điểm đọc được tin nhắn này, Tử Hi không mất mấy giây suy nghĩ liền đem toàn bộ nội dung bên trong gửi sang cho mình rồi lau như bay ra khỏi phòng.
Tiêu Hạo nhận được mệnh lệnh đã đợi cô ở điểm hẹn, hai người lên trực thăng rời khỏi Thành Đô. Dựa vào vị trí, cô cách điểm đánh dấu khá xa, nó là một hòn đảo lớn được bao bộc bởi một khu rừng. Nhìn từ trên xuống, Tử Hi chỉ thấy một màu xanh không hơn không kém.
Trực thăng bay hơn ba giờ đồng hồ mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy hòn đảo kia. Vì tránh bị phát hiện, Tử Hi cùng Tiêu Hạo chỉ có thể dùng cách thủ công nhất để đến gần nó, đó là bơi vào.
Hai người mặc đồ bơi chuyên dụng, nhảy xuống từ trực thăng cách đó một khoảng xa. Đến khi đặt chân lên được hòn đảo, sức lực cũng đã bị tiêu hao không ít.
Vì thời gian không còn nhiều, cả hai nhanh chóng bàn kế sách rồi tiến về phía khu rừng, càng đi vào sâu bên trong, sự âm u lạnh lẽo càng trở nên rõ ràng hơn.
Chỉ là còn chưa đi được bao xa thì trở ngại đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện. Giữa những đám cây um tùm, những con rắn màu sắc sặc sở với kích thước quá khổ khẽ trườn tới, vây lấy xung quang hai người.
Tử Hi nhìn Tiêu Hạo, khẽ nói: “Không được dùng súng, chúng ta có quần áo bảo hộ. Dùng dao giết chúng đi!”
Tiêu Hạo lập tức hiểu ý: “Rõ!”
Nghe thì có vẻ dễ thế nhưng việc dùng dao tiêu diệt bọn ranh ma này lại không đơn giản như vậy. Lơ là một chút, chỉ một nhát cắn liền có thể tiễn hai người về gặp ông bà ngay tức khắc.
Đến khi thoát khỏi bọn chúng, cả người Tử Hi và Tiêu Hạo cũng đã dính đầy máu, may mắn là không ai bị thương.
Đi thêm một giờ nữa, hai người nhìn thấy một vách núi dựng đứng nhìn mãi không thấy đáy. Ở độ cao này, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã khiến người ta rùng mình sợ hãi.
“Không phải nơi này toàn là bẫy sao, sao lão đại còn muốn chúng ta đi kiểm tra?” một giọng nói không biết từ đâu vang lên.
Tiếp sau đó là tiếng đáp lại của một người đàn ông: “Lão đại đang trên đường đến Thành Đô, nơi này lại đang bắt giữ người kia, có lẽ là muốn chúng ta cẩn trọng một chút!”
Tử Hi và Tiêu Hạo đang trốn trên một cái cây gần đó, sau khi nghe đến việc nơi bọn họ đang đứng được bố trí rất nhiều bẫy, hai người không hẹn mà cùng nuốt nước bọt một cái. Xem ra bọn họ còn may mắn chán, vẫn chưa đụng phải một cái bẫy nào.
Đúng lúc này, cành cây dưới chân Tiêu Hạo khẽ vang lên mấy tiếng “răng rắc”, hiển nhiên là đã quá sức chịu đựng. Một trong hai tên lính phát hiện điều này, một chút cũng không nhân nhượng trực tiếp nổ súng vào nơi phát ra tiếng động.
Tiêu Hạo không kịp tránh, viên đạn một đường ghim thẳng vào chân trái. Tử Hi nhanh như cắt bổ nhào từ trên cây xuống, một quyền khiến tên kia không kịp trở tay, gục ngay tại chỗ.
Tên còn lại thừa cơ hội muốn phục kích cô nhưng cái gì cũng chưa kịp làm đã ăn ngay một đòn, bất tỉnh.
Mà, người ra đòn này lại không phải là Tử Hi.
Một bên tìm kiếm tung tích anh trai, một bên dùng chính danh nghĩa của Lục Bách Phàm tham gia vào nội bộ công ty, đem toàn bộ những mối đe dọa xử lý triệt để.
Vào lúc này tại văn phòng riêng của Lục Hàn Đông, máy tính trên bàn thông báo có một tin nhắn mới do cấp dưới gửi đến.
Vì Lục Hàn Đông vẫn còn đang bận xử lí công việc ở phòng họp công ty nên hiện tại chỉ có mỗi Tử Hi ở đây.
Cô có chút chần chừ không biết có nên xem đoạn tin nhắn này hay không, nhưng khoảnh khắc nghĩ đến an nguy của Lục Bách Phàm, cô không thể khống chế bản thân mà ấn mở đoạn tin nhắn kia.
Trên màng hình máy tính ngay lập tức hiện lên một chiếc bản đồ cùng vị trí được đánh đấu với chú thích “phát hiện một chiếc trực thăng có dấu hiệu khả nghi.”.
Thời điểm đọc được tin nhắn này, Tử Hi không mất mấy giây suy nghĩ liền đem toàn bộ nội dung bên trong gửi sang cho mình rồi lau như bay ra khỏi phòng.
Tiêu Hạo nhận được mệnh lệnh đã đợi cô ở điểm hẹn, hai người lên trực thăng rời khỏi Thành Đô. Dựa vào vị trí, cô cách điểm đánh dấu khá xa, nó là một hòn đảo lớn được bao bộc bởi một khu rừng. Nhìn từ trên xuống, Tử Hi chỉ thấy một màu xanh không hơn không kém.
Trực thăng bay hơn ba giờ đồng hồ mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy hòn đảo kia. Vì tránh bị phát hiện, Tử Hi cùng Tiêu Hạo chỉ có thể dùng cách thủ công nhất để đến gần nó, đó là bơi vào.
Hai người mặc đồ bơi chuyên dụng, nhảy xuống từ trực thăng cách đó một khoảng xa. Đến khi đặt chân lên được hòn đảo, sức lực cũng đã bị tiêu hao không ít.
Vì thời gian không còn nhiều, cả hai nhanh chóng bàn kế sách rồi tiến về phía khu rừng, càng đi vào sâu bên trong, sự âm u lạnh lẽo càng trở nên rõ ràng hơn.
Chỉ là còn chưa đi được bao xa thì trở ngại đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện. Giữa những đám cây um tùm, những con rắn màu sắc sặc sở với kích thước quá khổ khẽ trườn tới, vây lấy xung quang hai người.
Tử Hi nhìn Tiêu Hạo, khẽ nói: “Không được dùng súng, chúng ta có quần áo bảo hộ. Dùng dao giết chúng đi!”
Tiêu Hạo lập tức hiểu ý: “Rõ!”
Nghe thì có vẻ dễ thế nhưng việc dùng dao tiêu diệt bọn ranh ma này lại không đơn giản như vậy. Lơ là một chút, chỉ một nhát cắn liền có thể tiễn hai người về gặp ông bà ngay tức khắc.
Đến khi thoát khỏi bọn chúng, cả người Tử Hi và Tiêu Hạo cũng đã dính đầy máu, may mắn là không ai bị thương.
Đi thêm một giờ nữa, hai người nhìn thấy một vách núi dựng đứng nhìn mãi không thấy đáy. Ở độ cao này, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã khiến người ta rùng mình sợ hãi.
“Không phải nơi này toàn là bẫy sao, sao lão đại còn muốn chúng ta đi kiểm tra?” một giọng nói không biết từ đâu vang lên.
Tiếp sau đó là tiếng đáp lại của một người đàn ông: “Lão đại đang trên đường đến Thành Đô, nơi này lại đang bắt giữ người kia, có lẽ là muốn chúng ta cẩn trọng một chút!”
Tử Hi và Tiêu Hạo đang trốn trên một cái cây gần đó, sau khi nghe đến việc nơi bọn họ đang đứng được bố trí rất nhiều bẫy, hai người không hẹn mà cùng nuốt nước bọt một cái. Xem ra bọn họ còn may mắn chán, vẫn chưa đụng phải một cái bẫy nào.
Đúng lúc này, cành cây dưới chân Tiêu Hạo khẽ vang lên mấy tiếng “răng rắc”, hiển nhiên là đã quá sức chịu đựng. Một trong hai tên lính phát hiện điều này, một chút cũng không nhân nhượng trực tiếp nổ súng vào nơi phát ra tiếng động.
Tiêu Hạo không kịp tránh, viên đạn một đường ghim thẳng vào chân trái. Tử Hi nhanh như cắt bổ nhào từ trên cây xuống, một quyền khiến tên kia không kịp trở tay, gục ngay tại chỗ.
Tên còn lại thừa cơ hội muốn phục kích cô nhưng cái gì cũng chưa kịp làm đã ăn ngay một đòn, bất tỉnh.
Mà, người ra đòn này lại không phải là Tử Hi.