Chương 110: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác
Gần một giờ đêm, con đường vắng vẻ tối đen không có lấy một chút ánh sáng, từng cơn sóng đập vào vách đá như đập vào lòng ngực Tử Hi, đau đến nghẹt thở.
Lúc Lục Hàn Đông tìm thấy cô, hình ảnh người con gái thẩn thờ ôm một chiếc cà vạt như muốn nhảy ra khỏi rào chắn đến tận những năm về sau vẫn luôn ám ảnh cậu ta.
Lục Hàn Đông chạy đến kéo cô lại, chiếc cà vạt trong tay bị cô giữ chặt đến mức nhăn nhúm. Chiếc cà vạt này là lần đó cậu ta đã cùng cô mua ở trung tâm thương mại, mà Lục Bách Phàm một tuần bảy ngày thì hết năm ngày đã đeo nó đi làm.
Cảnh sát dựa vào vị trí của Lục Hàn Đông rất nhanh đã có mặt. Lục Hàn Đông trao đổi với phía cảnh sát muốn để người của mình cùng tham gia điều tra, thế nhưng việc này sẽ chỉ diễn ra trong âm thầm, một chút tin tức cũng không được để lộ ra bên ngoài.
Phía cảnh sát tất nhiên đồng ý, việc liên quan đến tính mạng người nắm giữ huyết mạch kinh tế Đế quốc bọn họ cũng không phải không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tin tức bị truyền ra ngoài.
Sau khi bố trí mọi việc xong xuôi, Lục Hàn Đông mới gọi điện kể lại mọi chuyện với Lục phu nhân.
Lạc Ngọc Đào suy cho cùng cũng chỉ là một người mẹ, bà vì cú sốc này mà lập tức rơi vào hôn mê.
Khoảng hai tiếng sau, phía cảnh sát tìm thấy một chiếc xe chìm sâu gần vách đá. Chiếc Ghost biển số ngũ quý có một không hai, không cần nói cũng biết chủ nhân của nó là ai.
Thêm vào đó, người của Lục Hàn Đông cũng phát hiện một cái hang nằm cách vách đá nơi tìm thấy chiếc xe khá xa, quan trọng hơn là bên trong có người.
Vừa nghe đến đó, Tử Hi ngay lập tức đứng thẳng dậy dùng hết sức chạy về phía cái hang, chỉ là chạy được ba bước cô lại té ngã một lần. Đến khi đến nơi, toàn thân cũng đã đầy vết xước, có chỗ còn chảy cả máu.
Bên trong hang đá, một người đàn ông nằm bất động, toàn thân đều là máu. Thế nhưng lòng ngực phập phòng yếu ớt cho thấy anh ta vẫn còn sống.
Thân hình người đàn ông cao gầy, trên người là bộ âu phục ướt sũng bị rách đến tả tơi. Số lần Tử Hi gặp người này chỉ ít hơn Lục Bách Phàm một chút, là Phong Tín.
Tử Hi từng bước tiến đến, nhìn các bác sĩ cùng y tá đang sơ cứu cho anh ta. Vết thương của Phong Tín nhìn sơ qua khá nghiêm trọng, vùng trán chảy máu, hai tay và chân bị cắt đến có thể nhìn thấy cả thịt bên trong.
Trong hang ngoài anh ta ra không tìm thấy ai khác, nhưng Tử Hi biết chắc một điều nếu Phong Tín còn sống Lục Bách Phàm chắc chắn còn sống.
Bởi Phong Tín xem mạng sống của Lục Bách Phàm chính là mạng sống của bản thân, tuyệt đối sẽ không để anh phải đối mặt với cái chết trong khi chính mình vẫn còn cơ hội sống sót.
Hơn hết, việc Tử Hi dám khẳng định Lục Bách Phàm còn sống là do cô biết một số vết thương trên người Phong Tín là do vũ khí gây ra, thậm chí bọn chúng còn ra tay rất tàn nhẫn, có lẽ là muốn cướp người từ trong tay anh ta.
Khả năng cao Lục Bách Phàm đã bị bọn người đó đưa đi. Người có thể ra tay với Lục Bách Phàm tất nhiên không đơn giản, thế lực cũng sẽ vô cùng thâm sâu khó lường.
Thế nhưng dù bọn chúng có là ai đi nữa, cô tuyệt đối cũng sẽ liều mạng đưa anh về.
Trong lúc Lục Hàn Đông cùng Tử Hi vẫn đang tìm kiếm tung tích của Lục Bách Phàm thì tại nhà họ Lục lại bất ngờ xảy ra chuyện.
Nhận được cuộc gọi của Lục Hàn Đông, Ngụy lão gia cùng mọi người ngay lập tức đến Lục gia.
Lục phu nhân được Ngụy Thiên Dao chăm sóc, dù tình trạng đã khá hơn một chút nhưng vẫn còn hôn mê.
Ngụy lão gia nhìn đứa chắc trai chỉ mới hơn năm tuổi đã hiểu chuyện đến đau lòng. Thằng bé ngồi trong lòng ông, một mực im lặng không nói tiếng nào.
Ngụy lão gia khẽ thở dài một tiếng, ông tuyệt đối sẽ không để sự việc năm nó lần nữa lặp lại, chắc trai của ông phải sống cuộc sống mà nó đáng được nhận lấy.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, ngày nào còn chưa tìm được Lục Bách Phàm thì ngày đó bọn họ sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Lúc Lục Hàn Đông tìm thấy cô, hình ảnh người con gái thẩn thờ ôm một chiếc cà vạt như muốn nhảy ra khỏi rào chắn đến tận những năm về sau vẫn luôn ám ảnh cậu ta.
Lục Hàn Đông chạy đến kéo cô lại, chiếc cà vạt trong tay bị cô giữ chặt đến mức nhăn nhúm. Chiếc cà vạt này là lần đó cậu ta đã cùng cô mua ở trung tâm thương mại, mà Lục Bách Phàm một tuần bảy ngày thì hết năm ngày đã đeo nó đi làm.
Cảnh sát dựa vào vị trí của Lục Hàn Đông rất nhanh đã có mặt. Lục Hàn Đông trao đổi với phía cảnh sát muốn để người của mình cùng tham gia điều tra, thế nhưng việc này sẽ chỉ diễn ra trong âm thầm, một chút tin tức cũng không được để lộ ra bên ngoài.
Phía cảnh sát tất nhiên đồng ý, việc liên quan đến tính mạng người nắm giữ huyết mạch kinh tế Đế quốc bọn họ cũng không phải không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tin tức bị truyền ra ngoài.
Sau khi bố trí mọi việc xong xuôi, Lục Hàn Đông mới gọi điện kể lại mọi chuyện với Lục phu nhân.
Lạc Ngọc Đào suy cho cùng cũng chỉ là một người mẹ, bà vì cú sốc này mà lập tức rơi vào hôn mê.
Khoảng hai tiếng sau, phía cảnh sát tìm thấy một chiếc xe chìm sâu gần vách đá. Chiếc Ghost biển số ngũ quý có một không hai, không cần nói cũng biết chủ nhân của nó là ai.
Thêm vào đó, người của Lục Hàn Đông cũng phát hiện một cái hang nằm cách vách đá nơi tìm thấy chiếc xe khá xa, quan trọng hơn là bên trong có người.
Vừa nghe đến đó, Tử Hi ngay lập tức đứng thẳng dậy dùng hết sức chạy về phía cái hang, chỉ là chạy được ba bước cô lại té ngã một lần. Đến khi đến nơi, toàn thân cũng đã đầy vết xước, có chỗ còn chảy cả máu.
Bên trong hang đá, một người đàn ông nằm bất động, toàn thân đều là máu. Thế nhưng lòng ngực phập phòng yếu ớt cho thấy anh ta vẫn còn sống.
Thân hình người đàn ông cao gầy, trên người là bộ âu phục ướt sũng bị rách đến tả tơi. Số lần Tử Hi gặp người này chỉ ít hơn Lục Bách Phàm một chút, là Phong Tín.
Tử Hi từng bước tiến đến, nhìn các bác sĩ cùng y tá đang sơ cứu cho anh ta. Vết thương của Phong Tín nhìn sơ qua khá nghiêm trọng, vùng trán chảy máu, hai tay và chân bị cắt đến có thể nhìn thấy cả thịt bên trong.
Trong hang ngoài anh ta ra không tìm thấy ai khác, nhưng Tử Hi biết chắc một điều nếu Phong Tín còn sống Lục Bách Phàm chắc chắn còn sống.
Bởi Phong Tín xem mạng sống của Lục Bách Phàm chính là mạng sống của bản thân, tuyệt đối sẽ không để anh phải đối mặt với cái chết trong khi chính mình vẫn còn cơ hội sống sót.
Hơn hết, việc Tử Hi dám khẳng định Lục Bách Phàm còn sống là do cô biết một số vết thương trên người Phong Tín là do vũ khí gây ra, thậm chí bọn chúng còn ra tay rất tàn nhẫn, có lẽ là muốn cướp người từ trong tay anh ta.
Khả năng cao Lục Bách Phàm đã bị bọn người đó đưa đi. Người có thể ra tay với Lục Bách Phàm tất nhiên không đơn giản, thế lực cũng sẽ vô cùng thâm sâu khó lường.
Thế nhưng dù bọn chúng có là ai đi nữa, cô tuyệt đối cũng sẽ liều mạng đưa anh về.
Trong lúc Lục Hàn Đông cùng Tử Hi vẫn đang tìm kiếm tung tích của Lục Bách Phàm thì tại nhà họ Lục lại bất ngờ xảy ra chuyện.
Nhận được cuộc gọi của Lục Hàn Đông, Ngụy lão gia cùng mọi người ngay lập tức đến Lục gia.
Lục phu nhân được Ngụy Thiên Dao chăm sóc, dù tình trạng đã khá hơn một chút nhưng vẫn còn hôn mê.
Ngụy lão gia nhìn đứa chắc trai chỉ mới hơn năm tuổi đã hiểu chuyện đến đau lòng. Thằng bé ngồi trong lòng ông, một mực im lặng không nói tiếng nào.
Ngụy lão gia khẽ thở dài một tiếng, ông tuyệt đối sẽ không để sự việc năm nó lần nữa lặp lại, chắc trai của ông phải sống cuộc sống mà nó đáng được nhận lấy.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, ngày nào còn chưa tìm được Lục Bách Phàm thì ngày đó bọn họ sẽ không bao giờ bỏ cuộc.