Chương 12
13.
Anh ta cười nhẹ một tiếng.
“Anh còn cười!” Tôi giận tới mức xông tới đánh anh ta: “Anh lòng dạ đen tối, nói xin lỗi.”
Anh ta ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói: “Trước khi nói xin lỗi có thể để tôi giải thích đôi câu được không?”
Khoảng thời gian này, tôi dùng danh nghĩa bạn gái anh ta ra vào bệnh viện, buổi tối mỗi ngày đều gối lên bắp đùi nhắn bóng của anh ta, hưởng thụ mười ngón tay anh ta hầu hạ mình nên đã có thể tự nhiên ứng phó với hành động thân mật của anh ta.
“Nể tình thái độ tốt đẹp của anh, cho anh một cơ hội.” Tôi kiêu ngạo hất cằm.
“Thứ gọi là điện châm chính là nối dây dẫn của dụng cụ châm cứu bệnh viện với phần đuôi của kim châm cứu, dùng dòng điện từ dụng cụ điện châm phát ra dòng điện xung tác lên kinh mạch để trị bệnh. Nói một cách đơn giản, chính là kim châm có thêm điện, thuộc về kích thích cảm giác mạnh.”
“Dòng điện trong điện châm không dễ khống chế, nếu như kích thích quá độ, sẽ khiến các bắp thịt cục bộ co rúc rồi lại tăng lên, tạo nên những hậu quả nghiêm trọng hơn.” Ánh mắt anh ta dịu dàng vừa trấn định: “Tôi không biết em đã nghe được điều gì, nhưng tôi có thể khẳng định với em, đối với em mà nói kim châm tuyệt đối an toàn hơn so với điện châm.”
“Anh… không lừa tôi chứ?” Tôi nghi ngờ nhìn anh ta.
Anh ta mở trình duyệt trên điện thoại di động lên, ánh mắt thẳng thắn: “Tự mình điều tra đi.”
Tôi nhận lấy điện thoại di động, kiểm tra hình ảnh về việc chữa trị bằng điện châm, lúc này mới biết tôi và Trần Mặc đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Một phút sau, tôi hậm hực trả lại điện thoại di động cho anh ta: “Xin lỗi… hiểu lầm anh rồi.”
“Không sao.” Cổ họng anh phát ra tiếng cười trầm thấp: “Sự khác biệt về IQ và EQ giữa mọi người đã quyết định sự khác biệt trong phân công lao động, đó không phải lỗi của em.”
Tôi cảm thấy anh ta đang bao hàm cả tôi bên trong, nhưng tôi không có bằng chứng.
“Sau này còn thấy kim nữa, còn ngất nữa không?” Anh ta nhướng mày nhìn tôi.
Nhớ tới những gì bà Lâm đã nói, tôi có hơi ngượng ngùng: “Không ngất nữa…”
Anh ta nhìn tôi, mí mắt không cười nhưng ẩn chứa tình cảm: “Em nhìn đi, sự thật chứng minh, trên đời này vốn không có người sợ kim, châm nhiều lần đương nhiên không ngất nữa.”
Da mặt tôi chuột rút, chuột rút…
Tôi ôm mặt, đáng thương ngẩng đầu nhìn anh ta, khóc không ra nước mắt.
Anh ta sững sờ, tức cười, cam chịu số phận xoa bóp cho tôi.
Nào biết, phương pháp xoa bóp của anh ta quá thoải mái, tôi lại bất tri bất giác thiếp đi.
Ngày hôm sau, tôi nhìn căn phòng hoàn toàn xa lạ, trợn tròn mắt
Anh ta cười nhẹ một tiếng.
“Anh còn cười!” Tôi giận tới mức xông tới đánh anh ta: “Anh lòng dạ đen tối, nói xin lỗi.”
Anh ta ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói: “Trước khi nói xin lỗi có thể để tôi giải thích đôi câu được không?”
Khoảng thời gian này, tôi dùng danh nghĩa bạn gái anh ta ra vào bệnh viện, buổi tối mỗi ngày đều gối lên bắp đùi nhắn bóng của anh ta, hưởng thụ mười ngón tay anh ta hầu hạ mình nên đã có thể tự nhiên ứng phó với hành động thân mật của anh ta.
“Nể tình thái độ tốt đẹp của anh, cho anh một cơ hội.” Tôi kiêu ngạo hất cằm.
“Thứ gọi là điện châm chính là nối dây dẫn của dụng cụ châm cứu bệnh viện với phần đuôi của kim châm cứu, dùng dòng điện từ dụng cụ điện châm phát ra dòng điện xung tác lên kinh mạch để trị bệnh. Nói một cách đơn giản, chính là kim châm có thêm điện, thuộc về kích thích cảm giác mạnh.”
“Dòng điện trong điện châm không dễ khống chế, nếu như kích thích quá độ, sẽ khiến các bắp thịt cục bộ co rúc rồi lại tăng lên, tạo nên những hậu quả nghiêm trọng hơn.” Ánh mắt anh ta dịu dàng vừa trấn định: “Tôi không biết em đã nghe được điều gì, nhưng tôi có thể khẳng định với em, đối với em mà nói kim châm tuyệt đối an toàn hơn so với điện châm.”
“Anh… không lừa tôi chứ?” Tôi nghi ngờ nhìn anh ta.
Anh ta mở trình duyệt trên điện thoại di động lên, ánh mắt thẳng thắn: “Tự mình điều tra đi.”
Tôi nhận lấy điện thoại di động, kiểm tra hình ảnh về việc chữa trị bằng điện châm, lúc này mới biết tôi và Trần Mặc đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Một phút sau, tôi hậm hực trả lại điện thoại di động cho anh ta: “Xin lỗi… hiểu lầm anh rồi.”
“Không sao.” Cổ họng anh phát ra tiếng cười trầm thấp: “Sự khác biệt về IQ và EQ giữa mọi người đã quyết định sự khác biệt trong phân công lao động, đó không phải lỗi của em.”
Tôi cảm thấy anh ta đang bao hàm cả tôi bên trong, nhưng tôi không có bằng chứng.
“Sau này còn thấy kim nữa, còn ngất nữa không?” Anh ta nhướng mày nhìn tôi.
Nhớ tới những gì bà Lâm đã nói, tôi có hơi ngượng ngùng: “Không ngất nữa…”
Anh ta nhìn tôi, mí mắt không cười nhưng ẩn chứa tình cảm: “Em nhìn đi, sự thật chứng minh, trên đời này vốn không có người sợ kim, châm nhiều lần đương nhiên không ngất nữa.”
Da mặt tôi chuột rút, chuột rút…
Tôi ôm mặt, đáng thương ngẩng đầu nhìn anh ta, khóc không ra nước mắt.
Anh ta sững sờ, tức cười, cam chịu số phận xoa bóp cho tôi.
Nào biết, phương pháp xoa bóp của anh ta quá thoải mái, tôi lại bất tri bất giác thiếp đi.
Ngày hôm sau, tôi nhìn căn phòng hoàn toàn xa lạ, trợn tròn mắt