Chương 10
14.
Tôi nhanh chóng ngồi dậy, kiểm tra toàn thân.
Cũng may, tôi vẫn mặc bộ quần áo kia, quần áo cũng không xốc xếch.
“Thu hồi suy nghĩ trong đầu em đi, anh đây không phải người như thế.” Cạnh cửa truyền tới tiếng nhạo báng.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh.
Tống Lân khoanh tay trước ngực tựa vào cạnh cửa, trong tròng mắt đen nhánh xinh đẹp tràn đầy ý cười.
Tôi ngượng ngùng trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi ngủ sao anh lại không gọi tôi?”
“Kêu rồi nhưng không dậy.” Giọng của anh ta cưng chiều: “Không thể không nói, người nào đó khi ngủ thật giống một con heo thật thà, e là có bị mang đi bán cũng không biết.”
Tôi nhào tới nện anh ta: “Nói ai đấy, anh mới là heo!”
Anh ta ôm lấy eo tôi, quẹt chóp mũi của tôi: “Chiếm giường của tôi còn hung hăng phách lối như thế?”
“Bố mẹ tôi cũng đang ở đối diện đấy, anh có thể làm gì tôi nào?” Tôi dương dương tự đắc, không có tí phật lòng nào.
“Em nói đúng, tôi không dám.” Anh ôm tôi đến mép giường, khom người mang dép giúp tôi: “Về nhà ăn sáng hay ăn ở chỗ tôi?”
Tôi nhướng mày nhìn anh ta: “Chỗ anh có gì?”
“Bánh mì kẹp thịt xông khói, sữa bò, rau xà lách.” Anh hơi cong môi.
Nghĩ tới việc sáng nào bà Lâm cũng cháo trắng cộng với rau xào, tôi quyết định trong chốc lát: “Ăn ở đây.”
“Được, thế em đi rửa mặt trước đi, trong toilet có bàn chải mới.” Anh kéo tôi dậy.
Tôi bước tới mấy bước, quay đầu nhìn một cái… trên giường chỉ có một cái gối.
“Tối hôm qua anh ngủ ở đâu?” Tôi vô cùng tò mò.
Anh ta không biết làm sao bĩu môi: “Ghế sô pha.”
Anh ta thân dài chân dài, nghĩ tới chiếc sô pha chật hẹp kia, tôi vô cùng thân thiện: “Vất vả rồi.”
Nói xong, tôi vênh váo, nghênh ngang đi lướt qua vai anh ta.
“Phục vụ cho cô Vãn Vãn đây, không vất vả.” Anh thản nhiên cười nói.
Lúc anh ta cười, giọng anh trầm thấp, có sự dung túng khó nói thành lời.
Trong lúc bất chợt, lòng tôi như có một con nai nhỏ chạy loạn
Tôi nhanh chóng ngồi dậy, kiểm tra toàn thân.
Cũng may, tôi vẫn mặc bộ quần áo kia, quần áo cũng không xốc xếch.
“Thu hồi suy nghĩ trong đầu em đi, anh đây không phải người như thế.” Cạnh cửa truyền tới tiếng nhạo báng.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh.
Tống Lân khoanh tay trước ngực tựa vào cạnh cửa, trong tròng mắt đen nhánh xinh đẹp tràn đầy ý cười.
Tôi ngượng ngùng trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi ngủ sao anh lại không gọi tôi?”
“Kêu rồi nhưng không dậy.” Giọng của anh ta cưng chiều: “Không thể không nói, người nào đó khi ngủ thật giống một con heo thật thà, e là có bị mang đi bán cũng không biết.”
Tôi nhào tới nện anh ta: “Nói ai đấy, anh mới là heo!”
Anh ta ôm lấy eo tôi, quẹt chóp mũi của tôi: “Chiếm giường của tôi còn hung hăng phách lối như thế?”
“Bố mẹ tôi cũng đang ở đối diện đấy, anh có thể làm gì tôi nào?” Tôi dương dương tự đắc, không có tí phật lòng nào.
“Em nói đúng, tôi không dám.” Anh ôm tôi đến mép giường, khom người mang dép giúp tôi: “Về nhà ăn sáng hay ăn ở chỗ tôi?”
Tôi nhướng mày nhìn anh ta: “Chỗ anh có gì?”
“Bánh mì kẹp thịt xông khói, sữa bò, rau xà lách.” Anh hơi cong môi.
Nghĩ tới việc sáng nào bà Lâm cũng cháo trắng cộng với rau xào, tôi quyết định trong chốc lát: “Ăn ở đây.”
“Được, thế em đi rửa mặt trước đi, trong toilet có bàn chải mới.” Anh kéo tôi dậy.
Tôi bước tới mấy bước, quay đầu nhìn một cái… trên giường chỉ có một cái gối.
“Tối hôm qua anh ngủ ở đâu?” Tôi vô cùng tò mò.
Anh ta không biết làm sao bĩu môi: “Ghế sô pha.”
Anh ta thân dài chân dài, nghĩ tới chiếc sô pha chật hẹp kia, tôi vô cùng thân thiện: “Vất vả rồi.”
Nói xong, tôi vênh váo, nghênh ngang đi lướt qua vai anh ta.
“Phục vụ cho cô Vãn Vãn đây, không vất vả.” Anh thản nhiên cười nói.
Lúc anh ta cười, giọng anh trầm thấp, có sự dung túng khó nói thành lời.
Trong lúc bất chợt, lòng tôi như có một con nai nhỏ chạy loạn