Chương 5
Lâm Túc An cảm thấy nhẹ nhõm như hoa đang nở rộ.
Cô tiến về phía trước hai bước rất chủ động vươn tay nắm lấy tay 'cô bé', hưng phấn nói: "Em gái, em thật đáng yêu!"
Quay sang nhìn Trần Tư Kỳ, cô có chút mong đợi nói: "Dì ơi, con có thể đến nhà dì chơi được không?"
"Tất nhiên rồi!"
Cứ như vậy, người phụ nữ tao nhã ôm một đứa trẻ có vẻ ngoài cũng không kém phần nổi bật trên tay và trở về nhà với nụ cười hài lòng trên môi.
Chính vì điều này mà Lâm Túc An và cô bé nhà bên đã có một "mối liên kết không thể chia cắt".
Trải qua sự chăm sóc cẩn thận của Trần Tư Kỳ và lễ rửa tội với ngoại hình xinh đẹp và của "em gái", niềm vui của Lâm Túc An trực tiếp chuyển từ việc đến trường sang mong chờ tan học, từ ghét về nhà thành bất cứ khi nào cũng muốn về nhà. Cô không có việc gì làm là chạy sang nhà hàng xóm.
Nhưng Lâm Túc An phát hiện ra rằng 'cô em gái' này luôn xụ mặt giống như không vui.
Lúc đầu, Lâm Túc An là người có ít bạn cùng chơi và ít tiếp xúc với những đứa trẻ 5, 6 tuổi, cho rằng đây là dấu hiệu bình thường của sự nổi loạn khi mới 5 tuổi, mẹ của "em gái" luôn nói với cô rằng "em gái" rất ngại ngùng nếu chú ý đến người khác.
Điều này càng khơi dậy mong muốn được chơi cùng 'em gái' của Lâm Túc An.
Lâm Túc An đưa 'em gái Dương Dương' đi khắp tiểu khu mỗi ngày.
Thời gian trôi qua, thái độ của 'em gái Dương Dương' ban đầu thay đổi từ lúng túng không hứng thú, dần dần trở nên tích cực tham gia, tuy không nhiệt tình lắm nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy rất vui.
Cho đến một lần không lâu sau đó, cả hai phát hiện một chú chim mới sinh dưới gốc cây trong tiểu khu.
Lâm Túc An đã học ở trường rằng sau khi một số loài chim thoát ra khỏi vỏ, chúng có thể dễ dàng rơi ra khỏi tổ trước khi lớn lên, kết quả là chúng sẽ chết đói hoặc bị các động vật khác dùng làm thức ăn.
Cô nhặt con chim lên và xoay người lại, không biết phải làm gì.
Tô Dương nhìn chằm chằm vẻ lo lắng trên mặt cô, sửng sốt một chút, sau đó quan sát xung quanh cây đại thụ, một lúc sau, cậu chỉ vào một chỗ trên cây cách mặt đất không cao lắm nói: "Tổ chim ở đằng kia."
Lâm Túc An nhìn nó và bắt đầu trèo lên cây, muốn thả con chim lại, tuy nhiên, hôm đó cô đang mặc một chiếc váy jean kiểu thục nữ, có chút hơi chật, đặc biệt bất tiện khi leo cây. Cô thử mấy lần cũng không lên được, Tô Dương đứng gần đó nhìn đầu gối cô đỏ bừng, cau mày, trèo lên cây trong lúc cô không chú ý.
Người nhỏ bé có vẻ rất nhanh nhẹn, nhanh chóng leo đến một nơi trong tầm với của tổ chim.
"Dương Dương, cẩn thận!" Lâm Túc An đứng dưới gốc cây và lo lắng đi vòng quanh.
Trên mặt Tô Dương không có một tia sợ hãi, cậu mỉm cười với cô, đưa tay ra: "Đừng lo lắng, cứ đưa con chim cho tôi."
"Hai người đang làm gì vậy!" Ngay lúc Tô Dương vừa đặt chim vào tổ thì một giọng nói mạnh mẽ vang lên, cậu đang cầm không chắc lắm giật mình, chân lỡ trượt, trực tiếp cả người từ trên cây ngã xuống.
Chiếc váy lụa màu trắng bay phấp phới, cảm giác không trọng lượng trên mặt Tô Dương không sợ hãi, nhưng nghĩ đến người dưới gốc cây, cậu lớn tiếng hét lên: "An An, mau tránh ra."
Lâm Túc An vẫn đang tập trung nhìn chằm chằm vào cái cây, khi Tô Dương ngã xuống, cô không nghĩ gì cả mà đưa tay ra đối mặt với cậu.
Hai người cùng nhau ngã xuống đất.
Kết quả của sự việc này là Lâm Túc An bị gãy tay vì đỡ phải người rơi từ trên cao xuống.
Nhưng kể từ đó, Lâm Túc An rõ ràng nhận thấy rằng có điều gì đó nhiều hơn trong cách 'em gái Dương Dương' nhìn cô, mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi từ một người nhiệt tình thành hai người đều nhiệt tình.
Bằng cách này, tình bạn giữa hai đứa trẻ cứ như vậy được bắc cầu.
Ngay cả người gác cửa, ban quản lý chung cư và nhiều người dân trong khu dân cư cũng đã phát hiện ra "tình bạn" giữa hai người.
Lâm Túc An cũng luôn cảm thấy mình đã tìm được tri kỷ của mình.
Ban đầu cô nghĩ rằng tình bạn giữa hai người sẽ kéo dài mãi mãi.
Cho đến khi······
Một chuyện đã xảy ra...
Một buổi chiều nắng đẹp, Lâm Túc An dẫn Tô Dương đến công viên chơi, sau khi mệt mỏi, họ mua một kem và ngồi trên ghế dài, cô cắn một miếng, cậu cắn một miếng.
Không biết có phải vì mấy ngày nay nhiều mây liên tục mà hôm nay trời lại ló dạng, tiểu Tô Dương vốn thường trầm lặng nhìn thấy Lâm Túc An cắn miếng kem mà mình ăn, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh mẹ cậu xem vở kịch truyền hình có tên là ——' nam nữ thụ thụ bất thân, trừ khi cưới hỏi đàng hoàng. '
Cậu lập tức nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen láy trợn ngược.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó như thể đang vật lộn với điều gì đó.
Lâm Túc An không nhận thấy điều gì bất thường ở cậu, vui vẻ đưa cho cậu một miếng kem khác mà cô đã cắn.
Chỉ còn vài ánh nắng không bị cây lớn che khuất, thân thể cô gái đung đưa theo ánh sáng và bóng tối, tay phải chưa lành vết thương vòng qua cổ cậu vẫn được quấn một lớp băng gạc trắng, trên mặt cô nở nụ cười rạng rỡ và một giọng nói dễ thương nói: "Dương Dương, ăn nữa đi."
Tiểu Tô Dương dường như bị mê hoặc không thể giải thích được, cậu ôm eo, nửa quỳ trên ghế với thân hình nhỏ bé một cách trịnh trọng, đối mặt vào mặt Lâm Tố An, chân thành nói: "An An, đợi em trưởng thành. Liệu em có thể cưới chị không?"
Lâm Túc An sửng sốt một lúc trước khi bật cười, nhéo mặt cậu và nói đùa: "Dương Dương, chúng ta không thể kết hôn! Con gái sau này sẽ phải gả con trai rồi sau đó sẽ có con."
Nghe xong, Tô Dương bĩu môi, im lặng hồi lâu, sau đó đột nhiên đứng trước mặt Lâm Tố An, dưới ánh mắt bối rối của cô, cậu đưa tay lên mép váy với vẻ mặt rối rắm, rồi buông ra sau vài giây, nhưng lại bị cậu kéo lên ngay lập tức.
"Dương Dương, em đang làm gì vậy?" Lâm Túc An bối rối nhìn người trước mặt liên tục kéo váy lên.
Nghĩ tới lời mẹ nói, Tô Dương vẻ mặt phức tạp dừng lại vài giây, sau đó hỏi: "An An, chị có thích em không?"
Tiểu Túc An không hề nghĩ ngợi, dùng đôi mắt đẹp nhìn cậu: "Chị rất thích Dương Dương."
Nghe vậy, tiểu Tô Dương vén váy lên như đã quyết định.
Đứa bé năm tuổi nói với giọng có chút nghiêm túc: "An An nhìn này."
Tuy nhiên... khuôn mặt của Lâm Túc An mười tuổi tái xanh khi cô nhìn thấy người mà cô coi như em gái mình, cô bé mềm mại, dễ thương ở đâu ra... Mở to mắt nhảy dựng lên.
"A a a a a ~!!!! Lưu manh!!!!!"
Sau khi hai người ra khỏi bệnh viện, họ nghĩ về một số chuyện thời thơ ấu và sự việc nghìn cân treo sợi tóc trên khuôn mặt của ai đó không hề lo lắng vào thời điểm quan trọng, vẻ mặt của Lâm Túc An trở nên phức tạp hơn một chút.
Bây giờ cô có thể nói rằng cô thực sự đã có một suy nghĩ siêu đáng sợ?
——Tên khốn Tô Dương này không thích cô phải không?
Mặc dù lời nói của trẻ con không thể xem là thật, chỉ được xem là đồng ngôn vô kỵ.
*đồng ngôn vô kỵ: lời của trẻ nhỏ không có cố kị.
Kể từ khi cô còn nhỏ, ngoại trừ lần đầu tiên gia đình cậu chuyển đến sống cạnh nhà cô, lòng tốt của anh dành cho cô là do bị mẹ Tô ép buộc.
Nhưng hai người ở bên nhau đã lâu, Tô Dương vẫn luôn làm ra vẻ mình không phải trẻ con, có thể ở trước mặt cô chăm sóc cô.
Khi đó cô không để ý nhiều đến cậu, thậm chí sau khi biết Tô Dương là con trai, cô cũng không chơi với cậu một thời gian dài nữa.
Tuy nhiên, trong thời gian đó...
Một cảnh tượng khác dường như hiện lên trong đầu Lâm Túc An.
Cô tan học về nhà hay buổi sáng ra ngoài đi học thì đều có một bóng dáng nhỏ bé luôn đứng trước cửa nhà cô đôi mắt cũng không thèm chớp, còn mang theo một chút đáng thương nhìn chằm chằm mình.
Sau này không biết chuyện gì đã xảy ra, tính cách của người nhút nhát đột nhiên thay đổi mạnh mẽ, anh suốt ngày chơi đùa với cô một cách trơ trẽn.
Lúc đó cô mới mười tuổi, trẻ con cũng không có ác cảm gì lắm.
Thời gian trôi qua, hai người làm hòa một cách tự nhiên nhưng sau đó, mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi.
Ngay từ đầu cô đã làm phiền anh, rồi anh lại làm phiền cô, và điều đó vẫn tiếp tục cho đến hiện tại.
Lúc này, hình ảnh trong đầu Lâm Túc An giống như có ai đó nhấn nút lặp lại, phát đi phát lại một hình ảnh xxx kia và câu "An An, khi lớn lên em cưới chị được không?"
Nhìn chàng trai trẻ nhỏ hơn mình năm tuổi trước mặt, mặc đồng phục học sinh, toát ra khí chất trẻ trung, Lâm Túc An bất giác rùng mình.
Tô Dương thích điểm này ở cô...
Nói sự thật········
Tệ hơn là giống như có hàng trăm cơn ác mộng liên tiếp.
Lâm Túc An rụt cổ, nhảy ra xa Tô Dương như thể đang tránh xa bệnh dịch, liếc nhìn anh phòng thủ và nói: "Tiểu tử thúi, nói thật với tôi đi, cậu có phải thích tôi không?"
Người thanh niên đi phía trước hiện lên một tia nhẹ nhõm, trên mặt không khỏi phấn khích quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô, thần sắc trong mắt anh trầm xuống, hơi cúi đầu xuống.
Thấy anh im lặng, Lâm Túc An có chút xấu hổ, cô duỗi chân ra dùng ngón chân huých anh, cao giọng nói như muốn che giấu sự xấu hổ của mình: "Này, để tôi hỏi cậu một câu!"
Người thanh niên vẫn nghiêng đầu.
Có một khoảng im lặng bối rối.
Lâm Túc An lo lắng cho là cô đã nói trúng tâm tư của anh, sắp không nhịn được muốn nói cho anh biết về tầm quan trọng của việc lớn nhỏ khác biệt, Tô Dương thả lỏng những ngón tay đang nắm chặt phía sau lưng, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô: "Cô nhỏ có thị lực rất tốt."
Cô tiến về phía trước hai bước rất chủ động vươn tay nắm lấy tay 'cô bé', hưng phấn nói: "Em gái, em thật đáng yêu!"
Quay sang nhìn Trần Tư Kỳ, cô có chút mong đợi nói: "Dì ơi, con có thể đến nhà dì chơi được không?"
"Tất nhiên rồi!"
Cứ như vậy, người phụ nữ tao nhã ôm một đứa trẻ có vẻ ngoài cũng không kém phần nổi bật trên tay và trở về nhà với nụ cười hài lòng trên môi.
Chính vì điều này mà Lâm Túc An và cô bé nhà bên đã có một "mối liên kết không thể chia cắt".
Trải qua sự chăm sóc cẩn thận của Trần Tư Kỳ và lễ rửa tội với ngoại hình xinh đẹp và của "em gái", niềm vui của Lâm Túc An trực tiếp chuyển từ việc đến trường sang mong chờ tan học, từ ghét về nhà thành bất cứ khi nào cũng muốn về nhà. Cô không có việc gì làm là chạy sang nhà hàng xóm.
Nhưng Lâm Túc An phát hiện ra rằng 'cô em gái' này luôn xụ mặt giống như không vui.
Lúc đầu, Lâm Túc An là người có ít bạn cùng chơi và ít tiếp xúc với những đứa trẻ 5, 6 tuổi, cho rằng đây là dấu hiệu bình thường của sự nổi loạn khi mới 5 tuổi, mẹ của "em gái" luôn nói với cô rằng "em gái" rất ngại ngùng nếu chú ý đến người khác.
Điều này càng khơi dậy mong muốn được chơi cùng 'em gái' của Lâm Túc An.
Lâm Túc An đưa 'em gái Dương Dương' đi khắp tiểu khu mỗi ngày.
Thời gian trôi qua, thái độ của 'em gái Dương Dương' ban đầu thay đổi từ lúng túng không hứng thú, dần dần trở nên tích cực tham gia, tuy không nhiệt tình lắm nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy rất vui.
Cho đến một lần không lâu sau đó, cả hai phát hiện một chú chim mới sinh dưới gốc cây trong tiểu khu.
Lâm Túc An đã học ở trường rằng sau khi một số loài chim thoát ra khỏi vỏ, chúng có thể dễ dàng rơi ra khỏi tổ trước khi lớn lên, kết quả là chúng sẽ chết đói hoặc bị các động vật khác dùng làm thức ăn.
Cô nhặt con chim lên và xoay người lại, không biết phải làm gì.
Tô Dương nhìn chằm chằm vẻ lo lắng trên mặt cô, sửng sốt một chút, sau đó quan sát xung quanh cây đại thụ, một lúc sau, cậu chỉ vào một chỗ trên cây cách mặt đất không cao lắm nói: "Tổ chim ở đằng kia."
Lâm Túc An nhìn nó và bắt đầu trèo lên cây, muốn thả con chim lại, tuy nhiên, hôm đó cô đang mặc một chiếc váy jean kiểu thục nữ, có chút hơi chật, đặc biệt bất tiện khi leo cây. Cô thử mấy lần cũng không lên được, Tô Dương đứng gần đó nhìn đầu gối cô đỏ bừng, cau mày, trèo lên cây trong lúc cô không chú ý.
Người nhỏ bé có vẻ rất nhanh nhẹn, nhanh chóng leo đến một nơi trong tầm với của tổ chim.
"Dương Dương, cẩn thận!" Lâm Túc An đứng dưới gốc cây và lo lắng đi vòng quanh.
Trên mặt Tô Dương không có một tia sợ hãi, cậu mỉm cười với cô, đưa tay ra: "Đừng lo lắng, cứ đưa con chim cho tôi."
"Hai người đang làm gì vậy!" Ngay lúc Tô Dương vừa đặt chim vào tổ thì một giọng nói mạnh mẽ vang lên, cậu đang cầm không chắc lắm giật mình, chân lỡ trượt, trực tiếp cả người từ trên cây ngã xuống.
Chiếc váy lụa màu trắng bay phấp phới, cảm giác không trọng lượng trên mặt Tô Dương không sợ hãi, nhưng nghĩ đến người dưới gốc cây, cậu lớn tiếng hét lên: "An An, mau tránh ra."
Lâm Túc An vẫn đang tập trung nhìn chằm chằm vào cái cây, khi Tô Dương ngã xuống, cô không nghĩ gì cả mà đưa tay ra đối mặt với cậu.
Hai người cùng nhau ngã xuống đất.
Kết quả của sự việc này là Lâm Túc An bị gãy tay vì đỡ phải người rơi từ trên cao xuống.
Nhưng kể từ đó, Lâm Túc An rõ ràng nhận thấy rằng có điều gì đó nhiều hơn trong cách 'em gái Dương Dương' nhìn cô, mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi từ một người nhiệt tình thành hai người đều nhiệt tình.
Bằng cách này, tình bạn giữa hai đứa trẻ cứ như vậy được bắc cầu.
Ngay cả người gác cửa, ban quản lý chung cư và nhiều người dân trong khu dân cư cũng đã phát hiện ra "tình bạn" giữa hai người.
Lâm Túc An cũng luôn cảm thấy mình đã tìm được tri kỷ của mình.
Ban đầu cô nghĩ rằng tình bạn giữa hai người sẽ kéo dài mãi mãi.
Cho đến khi······
Một chuyện đã xảy ra...
Một buổi chiều nắng đẹp, Lâm Túc An dẫn Tô Dương đến công viên chơi, sau khi mệt mỏi, họ mua một kem và ngồi trên ghế dài, cô cắn một miếng, cậu cắn một miếng.
Không biết có phải vì mấy ngày nay nhiều mây liên tục mà hôm nay trời lại ló dạng, tiểu Tô Dương vốn thường trầm lặng nhìn thấy Lâm Túc An cắn miếng kem mà mình ăn, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh mẹ cậu xem vở kịch truyền hình có tên là ——' nam nữ thụ thụ bất thân, trừ khi cưới hỏi đàng hoàng. '
Cậu lập tức nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen láy trợn ngược.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó như thể đang vật lộn với điều gì đó.
Lâm Túc An không nhận thấy điều gì bất thường ở cậu, vui vẻ đưa cho cậu một miếng kem khác mà cô đã cắn.
Chỉ còn vài ánh nắng không bị cây lớn che khuất, thân thể cô gái đung đưa theo ánh sáng và bóng tối, tay phải chưa lành vết thương vòng qua cổ cậu vẫn được quấn một lớp băng gạc trắng, trên mặt cô nở nụ cười rạng rỡ và một giọng nói dễ thương nói: "Dương Dương, ăn nữa đi."
Tiểu Tô Dương dường như bị mê hoặc không thể giải thích được, cậu ôm eo, nửa quỳ trên ghế với thân hình nhỏ bé một cách trịnh trọng, đối mặt vào mặt Lâm Tố An, chân thành nói: "An An, đợi em trưởng thành. Liệu em có thể cưới chị không?"
Lâm Túc An sửng sốt một lúc trước khi bật cười, nhéo mặt cậu và nói đùa: "Dương Dương, chúng ta không thể kết hôn! Con gái sau này sẽ phải gả con trai rồi sau đó sẽ có con."
Nghe xong, Tô Dương bĩu môi, im lặng hồi lâu, sau đó đột nhiên đứng trước mặt Lâm Tố An, dưới ánh mắt bối rối của cô, cậu đưa tay lên mép váy với vẻ mặt rối rắm, rồi buông ra sau vài giây, nhưng lại bị cậu kéo lên ngay lập tức.
"Dương Dương, em đang làm gì vậy?" Lâm Túc An bối rối nhìn người trước mặt liên tục kéo váy lên.
Nghĩ tới lời mẹ nói, Tô Dương vẻ mặt phức tạp dừng lại vài giây, sau đó hỏi: "An An, chị có thích em không?"
Tiểu Túc An không hề nghĩ ngợi, dùng đôi mắt đẹp nhìn cậu: "Chị rất thích Dương Dương."
Nghe vậy, tiểu Tô Dương vén váy lên như đã quyết định.
Đứa bé năm tuổi nói với giọng có chút nghiêm túc: "An An nhìn này."
Tuy nhiên... khuôn mặt của Lâm Túc An mười tuổi tái xanh khi cô nhìn thấy người mà cô coi như em gái mình, cô bé mềm mại, dễ thương ở đâu ra... Mở to mắt nhảy dựng lên.
"A a a a a ~!!!! Lưu manh!!!!!"
Sau khi hai người ra khỏi bệnh viện, họ nghĩ về một số chuyện thời thơ ấu và sự việc nghìn cân treo sợi tóc trên khuôn mặt của ai đó không hề lo lắng vào thời điểm quan trọng, vẻ mặt của Lâm Túc An trở nên phức tạp hơn một chút.
Bây giờ cô có thể nói rằng cô thực sự đã có một suy nghĩ siêu đáng sợ?
——Tên khốn Tô Dương này không thích cô phải không?
Mặc dù lời nói của trẻ con không thể xem là thật, chỉ được xem là đồng ngôn vô kỵ.
*đồng ngôn vô kỵ: lời của trẻ nhỏ không có cố kị.
Kể từ khi cô còn nhỏ, ngoại trừ lần đầu tiên gia đình cậu chuyển đến sống cạnh nhà cô, lòng tốt của anh dành cho cô là do bị mẹ Tô ép buộc.
Nhưng hai người ở bên nhau đã lâu, Tô Dương vẫn luôn làm ra vẻ mình không phải trẻ con, có thể ở trước mặt cô chăm sóc cô.
Khi đó cô không để ý nhiều đến cậu, thậm chí sau khi biết Tô Dương là con trai, cô cũng không chơi với cậu một thời gian dài nữa.
Tuy nhiên, trong thời gian đó...
Một cảnh tượng khác dường như hiện lên trong đầu Lâm Túc An.
Cô tan học về nhà hay buổi sáng ra ngoài đi học thì đều có một bóng dáng nhỏ bé luôn đứng trước cửa nhà cô đôi mắt cũng không thèm chớp, còn mang theo một chút đáng thương nhìn chằm chằm mình.
Sau này không biết chuyện gì đã xảy ra, tính cách của người nhút nhát đột nhiên thay đổi mạnh mẽ, anh suốt ngày chơi đùa với cô một cách trơ trẽn.
Lúc đó cô mới mười tuổi, trẻ con cũng không có ác cảm gì lắm.
Thời gian trôi qua, hai người làm hòa một cách tự nhiên nhưng sau đó, mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi.
Ngay từ đầu cô đã làm phiền anh, rồi anh lại làm phiền cô, và điều đó vẫn tiếp tục cho đến hiện tại.
Lúc này, hình ảnh trong đầu Lâm Túc An giống như có ai đó nhấn nút lặp lại, phát đi phát lại một hình ảnh xxx kia và câu "An An, khi lớn lên em cưới chị được không?"
Nhìn chàng trai trẻ nhỏ hơn mình năm tuổi trước mặt, mặc đồng phục học sinh, toát ra khí chất trẻ trung, Lâm Túc An bất giác rùng mình.
Tô Dương thích điểm này ở cô...
Nói sự thật········
Tệ hơn là giống như có hàng trăm cơn ác mộng liên tiếp.
Lâm Túc An rụt cổ, nhảy ra xa Tô Dương như thể đang tránh xa bệnh dịch, liếc nhìn anh phòng thủ và nói: "Tiểu tử thúi, nói thật với tôi đi, cậu có phải thích tôi không?"
Người thanh niên đi phía trước hiện lên một tia nhẹ nhõm, trên mặt không khỏi phấn khích quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô, thần sắc trong mắt anh trầm xuống, hơi cúi đầu xuống.
Thấy anh im lặng, Lâm Túc An có chút xấu hổ, cô duỗi chân ra dùng ngón chân huých anh, cao giọng nói như muốn che giấu sự xấu hổ của mình: "Này, để tôi hỏi cậu một câu!"
Người thanh niên vẫn nghiêng đầu.
Có một khoảng im lặng bối rối.
Lâm Túc An lo lắng cho là cô đã nói trúng tâm tư của anh, sắp không nhịn được muốn nói cho anh biết về tầm quan trọng của việc lớn nhỏ khác biệt, Tô Dương thả lỏng những ngón tay đang nắm chặt phía sau lưng, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô: "Cô nhỏ có thị lực rất tốt."