Chương 7
"Sao cậu lại nghĩ như vậy?"
Chu Vi Quỳnh mỉm cười hỏi, cô nằm sấp trên giường mát xa, cằm gác lên hai cánh tay khoanh phía trước, đầu ngoảnh lại nhìn Cát Tuần Bân. Biểu tình trên khuôn mặt cô khiến Cát Tuân Bân cho rằng mình làm sai gì rồi, cậu nghi hoặc nhìn đôi tay mình.
"Mấy bài nhạc xưa cũng rất hay, thật ra tôi thích nghe nhạc xưa hơn, mấy bài hát thịnh hành bây giờ tôi lại không rõ lắm."
Cát Tuấn Bân lúc này mới nhận ra cô đang đáp lại lời ban nãy của cậu, cậu nói cậu cảm thấy nhạc xưa rất kén người nghe.
Bọn họ nói từ Lỗ Thuận Tâm cho tới đề tài này, cứ tự nhiên như vậy.
"Xem ra tôi và Thuận Tâm có cùng gu rồi." Chu Vi Quỳnh nói, như thể cô rất tự hào về chuyện này.
Cát Tuấn Bân không đáp lời mà chỉ thuận miệng nói: "Cô ấy rất hiếm khi nghe nhạc." Cậu không muốn Chu Vi Quỳnh và Lỗ Thuận Tâm giống nhau, cũng không cảm thấy hai bọn họ giống nhau điểm nào.
Chu Vi Quỳnh chỉ cười rồi ngoảnh đầu trở lại.
Cát Tuấn Bân cũng chẳng nói thêm gì.
Một lúc sau, Chu Vi Quỳnh lại nói: "Phiền cậu mở đèn lên với."
Cát Tuấn Bân thấy lạ nhưng cũng không hỏi mà chỉ làm theo, Chu Vi Quỳnh là khách, cậu phải phục vụ cô.
"Tôi không thích quá tối." Chu Vi Quỳnh giải thích một tiếng.
Đèn bật lên, ánh sáng tràn khắp gian phòng, Cát Tuấn Bân có hơi không quen, cậu chậm rãi đáp: "Bởi vì khách đến đây thường xuyên xem phim nên cũng thường tắt đèn đi."
Chu Vi Quỳnh liền nói: "Tôi không thích xem phim."
Cát Tuấn Bân không đáp lại, ngay cả tiếng hít thở cũng rất nhẹ.
Chu Vi Quỳnh có chút buồn bực, nhưng chỉ một lát sau tâm trí cô lại chẳng thể yên ổn. Bàn tay cậu vẫn còn đặt trên người cô, cô cảm nhận được cậu càng thêm chuyên chú.
Có lẽ vì ánh đèn khiến cậu nhìn rõ hơn, Chu Vi Quỳnh không nhịn được mà nghĩ thế, rồi cô đắc ý cười lặng lẽ; cô thả lỏng hai tay, cằm gác lên mặt giường, hai mắt nhắm lại. Cô tưởng tượng ra bộ dạng của mình dưới ánh đèn ngay lúc này, cũng tưởng tượng ra bộ dạng của Cát Tuân Bân. Chắc có lẽ cậu nhìn thấy một bức cảnh đẹp, cho nên đôi tay cậu mới không kiểm soát được lực độ, có khi nhẹ nhàng đến nỗi khiến cô thiếp đi, có lúc lại bất giác khiến làn da cô căng lên. Chu Vi Quỳnh năm nay vừa qua 30, nếu phải so sánh phụ nữ với một đóa hoa, cô biết rõ mình đang trong giai đoạn nở rộ nhất. Cô tự tin mình có thể khiến Cát Tuấn Bân say mê, cậu tựa như một quả olive xanh, chẳng biết mọc lên từ đâu, cuối cùng vẫn được giấu ở một nơi gần cô, để cô dễ dàng nhặt lấy.
Mà Cát Tuấn Bân chỉ lo nhìn chằm chằm bàn tay mình, cậu nhìn những ngón tay cong lên rồi buông lỏng khi dùng lực. Nhìn tay mình khi làm công việc này vốn là lẽ đương nhiên, nhưng bây giờ lại trở thành chuyện mà cậu buộc phải cố gắng làm. Rõ ràng đèn đã được mở, thế nhưng cậu lại giống đi vào chỗ tối, chẳng rõ nguyên do vì sao, chỉ biết hốt hoảng nhìn Chu Vi Quỳnh mà cầu cứu, hi vọng có thể nhận thấy gì đó từ chỗ cô. Trùng hợp cô cũng đang nghiêng mặt hướng về cậu, khóe môi cong lên một ý cười rõ ràng.
Cát Tuấn Bân bỗng chốc không biết phải dùng sức thế nào, tay cậu ngừng lại, rồi giống như bị ai điều khiển mà ấn mạnh lên làn da cô.
Cậu rút tay lại, một lúc sau mới tiếp tục, động tác đã vững vàng hơn nhiều, đầu cúi thật thấp, cũng không nhìn Chu Vi Quỳnh.
"Cổ tôi có hơi đau." Chu Vi Quỳnh lại lên tiếng bắt chuyện cùng cậu.
Yết hầu Cát Tuấn Bân chuyển động, cậu không nói nên lời, chỉ có đôi tay chuyển lên cổ cô, vén mái tóc cô sang một bên, bắt đầu xoa bóp.
Chu Vi Quỳnh nhắm mắt buông tiếng thở dài, Cát Tuấn Bân lại không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Chỉ thấy Chu Vi Quỳnh chẳng nói gì mà cười rộ lên, tựa như cô đã nhận ra.
Cát Tuấn Bân có chút lo sợ, cậu không cầm lòng được mà hỏi: "Chị ngứa sao?"
Ý cười trên môi cô càng sâu: "Không phải."
"Tôi không dùng nhiều lực lắm đâu." Cát Tuấn Bân lại nói tiếp, tay cậu giống như một chiếc khăn ấm đặt lên gáy cô, nhiệt độ vừa vặn giống như áp quả trứng luộc lên da.
Chu Vi Quỳnh bỗng thấy áy náy, suýt chút nữa cô đã kêu Cát Tuấn Bân ngừng lại. Nhưng tia áy náy này mơ hồ yếu ớt, giống như giọt sương buổi sớm nhanh chóng bốc hơi dưới ánh nắng mặt trời. Thế nên cô chẳng kịp bắt lấy tia áy náy đó, cô chỉ nghĩ đến đôi tay tinh tế trắng nõn của Cát Tuấn Bân, giờ đây đang chịu sự khống chế của cô. Nghĩ thế, Chu Vi Quỳnh phấn chấn trở lại.
Văn Gia Kỳ về đến nhà, chưa kịp tháo cà vạt đã nhớ lại những gì phát sinh hôm nay, Lỗ Thuận Tâm vừa tới tìm anh, anh liền mất bình tĩnh. Anh ngồi trên ghế sofa, tâm trạng bức bối không yên. Anh cẩn thận nhớ lại hình ảnh Lỗ Thuận Tâm ngày hôm nay, từng hành động của cô, từng lời nói của cô. Càng nghĩ anh càng thấy lạ, vì sao bây giờ nghĩ đến cô anh lại bình tĩnh được như thế? Càng khó hiểu hơn nữa là anh không tài nào nghĩ ra được lý do khiến lúc nãy mình tức giận như vậy. Là vì cô đã làm một chuyện ngu xuẩn, nhưng chuyện đó đáng để anh phải nổi giận sao? Những lời anh thốt lên với Lỗ Thuận Tâm, tất thảy đều chỉ vì chuyện ngu xuẩn kia ư?
Dĩ nhiên không phải, Văn Gia Kỳ nghĩ thế, anh nghe thấy rõ ràng một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai. Khuôn mặt Lỗ Thuận Tâm lại lần nữa hiện lên, đôi mắt cô đờ đẫn, vì lời nói của anh mà khiếp sợ rũ xuống. Văn Gia Kỳ dường như tỉnh ngộ, hóa ra anh chưa bao giờ cảm thông với cô, anh chỉ nhớ đến món nợ bị lừa gạt cũ, cho nên mới làm ầm làm ĩ như vậy. Chính cô có thứ gì đó khiến anh không thể bình tĩnh được.
Đến nước này, Văn Gia Kỳ không thể không thành thật với bản thân, rằng anh giống hệt như lời Chu Vi Quỳnh nói, rằng anh khinh thường Lỗ Thuận Tâm. Ngay trước khi cô kịp mở miệng, trước khi cô kịp đưa ra bất cứ yêu cầu gì, anh đã khinh thường cô. Văn Gia Kỳ càng thêm chắc chắn, ở tiệm lẩu lần đó, nhìn cô đi theo sau Cát Tuấn Bân, anh đã cảm thấy khó chịu, mà cô, hẳn đã nhanh nhạy nhận ra anh phiền chán cô, cho nên mới đeo bám theo anh như thế. Cũng bởi vì thế mà anh chợt phát hiện sâu trong mình hóa ra cũng cất giấu một căn phòng như Lão Râu xanh(*), anh không giống như những gì Chu Vi Quỳnh nghĩ, cũng chẳng giống những gì mình cố biện minh.
May mắn là, người mở ra căn phòng đó không phải vợ anh.
(*) Lão Râu xanh là một câu chuyện đồng thoại Pháp. Nội dung đại khái kể về một lão bá tước đã kết hôn tới ba lần nhưng cứ không bao lâu thì vợ lão ta đột ngột mất tích. Mãi đến một ngày nọ lão ta mới cưới được một cô thiếu nữ. Ít lâu sau, lão bá tước bận đi xa nên giao chìa khóa lâu đài lại cho vợ, nhưng dặn dò cô không được mở căn phòng dưới tầng trệt ra. Do vắng vẻ nên cô vợ rủ chị mình sang chơi, người chị xúi cô vợ mở thử căn phòng đó ra nên cô cũng chiều lòng. Cửa vừa mở ra, hai người lập tức sững sờ trước cảnh tượng thi thể của ba người vợ mất tích của bá tước đã bị chặt thành nhiều khúc. Do quá hoảng sợ, cô vợ đánh rơi chìa khóa xuống vũng máu, nên khi trở về bá tước liền biết bí mật của mình đã bại lộ. Lão dọa sẽ chặt hai chị em ra từng khúc khiến hai người liều mạng chạy lên đỉnh lâu đài cầu cứu. Đúng lức lão bá tước lên đến nơi, vừa định đạp cửa xông vào chỗ hai chị em thì có người lên giáng cho lão đòn trí mạng. Cô vợ bỗng chốc hưởng khối gia tài kếch xù rồi cưới người xứng đáng hơn.
Trong phân đoạn này, ý của Văn Gia Kỳ là bây giờ mới phát hiện hóa ra anh cũng có một mặt tàn nhẫn, khinh rẻ người khác ẩn trong vẻ bề ngoài nho nhã, lịch thiệp.
Văn Gia Kỳ cười tự giễu, anh tháo cà vạt ném sang một bên, rồi tựa vào sofa nhắm mắt lại, thở phào một hơi.
Lỗ Thuận Tâm ngáp một cái, cô đứng ở một góc có ánh sáng, trung tâm thương mại giờ này đã tắt đèn, Cát Tuân Bân hẳn cũng nên tan làm. Cô vừa về liền ghé sang đây, cũng không nói cho Cát Tuấn Bân biết, chỉ sang tiệm cơm gần đó ăn một mình, ăn xong thì đi dạo, đi tới tận bây giờ. Một nhóm người bước ra từ trung tâm thương mại, Lỗ Thuận Tâm một tay cầm túi, một tay ép sát bên người, bộ dạng có vẻ khúm núm; thật ra trong lòng cô chẳng để tâm lắm, có người lặng lẽ quan sát cô, cô cũng không để ý.
"Sao em tới đây?" Cát Tuấn Bân tách khỏi đám người, bước tới bên cô. Thấy cô, cậu cũng không ngạc nhiên.
Lỗ Thuận Tâm đành đáp: "Tan làm sớm, không muốn ở nhà một mình nên em tới thôi."
Cát Tuân Bân vốn không định nói gì thêm, nhưng qua một lát cậu lại hỏi: "Em sao vậy?"
Lỗ Thuận Tâm bỗng chốc thấy trái tim như được xoa dịu cô ngẩng đầu cười một cái, vậy đã đủ rồi.
Cát Tuấn Bân dời mắt, cô nắm lấy cánh tay cậu, hai người cùng nhau bước vào màn đêm xanh thẫm, dẫu trong lòng cả hai đều chất chứa những nỗi tâm sự riêng.
Mỗi ngày bọn họ đều nằm chung giường nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy thời khắc này thật lạ thường, và cũng thật trân quý. Nguyên nhân do đâu, hai người đều không rõ, cũng không có khả năng diễn tả nội tâm của mình.
"Anh ăn gì rồi?"
"Cơm."
"Vô nghĩa, có đồ ăn gì không? Có thịt không?"
"Có, cái gì cũng có."
Cát Tuấn Bân thất thần, ngày nào Lỗ Thuận Tâm cũng hỏi cậu những chuyện thế này, giống như cố tình, khiến cậu dần cảm thấy nhàm chán. Cậu cúi đầu nhìn cánh tay mà cô nắm lấy, bàn tay cô cũng chỉ đặt lên da thịt cậu hời hợt, không phải nắm chặt.
Thật ra cậu biết rõ vì sao Lỗ Thuận Tâm như thế này, cô muốn cảm xúc của cô, những muộn phiền của cô chỉ liên quan đến cô mà thôi, cho nên cậu biết vì sao mình không bao giờ có thể ảnh hưởng tới Lỗ Thuận Tâm. Điều này vốn dĩ cũng xuất phát từ lòng tốt của cô, là thứ tốt bụng mà cả hai đều thấu hiểu, nhưng chẳng ai nói ra - bởi vì cậu không thể làm gì khác. Cát Tuấn Bân không thể vì Lỗ Thuận Tâm mà làm điều gì, cô cũng vậy, cũng không thể làm điều gì cho cậu.
Bọn họ giống như hai con bọ bị cuốn vào nhau, đường càng dài, bọn họ càng nguy khốn.
Chu Vi Quỳnh mỉm cười hỏi, cô nằm sấp trên giường mát xa, cằm gác lên hai cánh tay khoanh phía trước, đầu ngoảnh lại nhìn Cát Tuần Bân. Biểu tình trên khuôn mặt cô khiến Cát Tuân Bân cho rằng mình làm sai gì rồi, cậu nghi hoặc nhìn đôi tay mình.
"Mấy bài nhạc xưa cũng rất hay, thật ra tôi thích nghe nhạc xưa hơn, mấy bài hát thịnh hành bây giờ tôi lại không rõ lắm."
Cát Tuấn Bân lúc này mới nhận ra cô đang đáp lại lời ban nãy của cậu, cậu nói cậu cảm thấy nhạc xưa rất kén người nghe.
Bọn họ nói từ Lỗ Thuận Tâm cho tới đề tài này, cứ tự nhiên như vậy.
"Xem ra tôi và Thuận Tâm có cùng gu rồi." Chu Vi Quỳnh nói, như thể cô rất tự hào về chuyện này.
Cát Tuấn Bân không đáp lời mà chỉ thuận miệng nói: "Cô ấy rất hiếm khi nghe nhạc." Cậu không muốn Chu Vi Quỳnh và Lỗ Thuận Tâm giống nhau, cũng không cảm thấy hai bọn họ giống nhau điểm nào.
Chu Vi Quỳnh chỉ cười rồi ngoảnh đầu trở lại.
Cát Tuấn Bân cũng chẳng nói thêm gì.
Một lúc sau, Chu Vi Quỳnh lại nói: "Phiền cậu mở đèn lên với."
Cát Tuấn Bân thấy lạ nhưng cũng không hỏi mà chỉ làm theo, Chu Vi Quỳnh là khách, cậu phải phục vụ cô.
"Tôi không thích quá tối." Chu Vi Quỳnh giải thích một tiếng.
Đèn bật lên, ánh sáng tràn khắp gian phòng, Cát Tuấn Bân có hơi không quen, cậu chậm rãi đáp: "Bởi vì khách đến đây thường xuyên xem phim nên cũng thường tắt đèn đi."
Chu Vi Quỳnh liền nói: "Tôi không thích xem phim."
Cát Tuấn Bân không đáp lại, ngay cả tiếng hít thở cũng rất nhẹ.
Chu Vi Quỳnh có chút buồn bực, nhưng chỉ một lát sau tâm trí cô lại chẳng thể yên ổn. Bàn tay cậu vẫn còn đặt trên người cô, cô cảm nhận được cậu càng thêm chuyên chú.
Có lẽ vì ánh đèn khiến cậu nhìn rõ hơn, Chu Vi Quỳnh không nhịn được mà nghĩ thế, rồi cô đắc ý cười lặng lẽ; cô thả lỏng hai tay, cằm gác lên mặt giường, hai mắt nhắm lại. Cô tưởng tượng ra bộ dạng của mình dưới ánh đèn ngay lúc này, cũng tưởng tượng ra bộ dạng của Cát Tuân Bân. Chắc có lẽ cậu nhìn thấy một bức cảnh đẹp, cho nên đôi tay cậu mới không kiểm soát được lực độ, có khi nhẹ nhàng đến nỗi khiến cô thiếp đi, có lúc lại bất giác khiến làn da cô căng lên. Chu Vi Quỳnh năm nay vừa qua 30, nếu phải so sánh phụ nữ với một đóa hoa, cô biết rõ mình đang trong giai đoạn nở rộ nhất. Cô tự tin mình có thể khiến Cát Tuấn Bân say mê, cậu tựa như một quả olive xanh, chẳng biết mọc lên từ đâu, cuối cùng vẫn được giấu ở một nơi gần cô, để cô dễ dàng nhặt lấy.
Mà Cát Tuấn Bân chỉ lo nhìn chằm chằm bàn tay mình, cậu nhìn những ngón tay cong lên rồi buông lỏng khi dùng lực. Nhìn tay mình khi làm công việc này vốn là lẽ đương nhiên, nhưng bây giờ lại trở thành chuyện mà cậu buộc phải cố gắng làm. Rõ ràng đèn đã được mở, thế nhưng cậu lại giống đi vào chỗ tối, chẳng rõ nguyên do vì sao, chỉ biết hốt hoảng nhìn Chu Vi Quỳnh mà cầu cứu, hi vọng có thể nhận thấy gì đó từ chỗ cô. Trùng hợp cô cũng đang nghiêng mặt hướng về cậu, khóe môi cong lên một ý cười rõ ràng.
Cát Tuấn Bân bỗng chốc không biết phải dùng sức thế nào, tay cậu ngừng lại, rồi giống như bị ai điều khiển mà ấn mạnh lên làn da cô.
Cậu rút tay lại, một lúc sau mới tiếp tục, động tác đã vững vàng hơn nhiều, đầu cúi thật thấp, cũng không nhìn Chu Vi Quỳnh.
"Cổ tôi có hơi đau." Chu Vi Quỳnh lại lên tiếng bắt chuyện cùng cậu.
Yết hầu Cát Tuấn Bân chuyển động, cậu không nói nên lời, chỉ có đôi tay chuyển lên cổ cô, vén mái tóc cô sang một bên, bắt đầu xoa bóp.
Chu Vi Quỳnh nhắm mắt buông tiếng thở dài, Cát Tuấn Bân lại không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Chỉ thấy Chu Vi Quỳnh chẳng nói gì mà cười rộ lên, tựa như cô đã nhận ra.
Cát Tuấn Bân có chút lo sợ, cậu không cầm lòng được mà hỏi: "Chị ngứa sao?"
Ý cười trên môi cô càng sâu: "Không phải."
"Tôi không dùng nhiều lực lắm đâu." Cát Tuấn Bân lại nói tiếp, tay cậu giống như một chiếc khăn ấm đặt lên gáy cô, nhiệt độ vừa vặn giống như áp quả trứng luộc lên da.
Chu Vi Quỳnh bỗng thấy áy náy, suýt chút nữa cô đã kêu Cát Tuấn Bân ngừng lại. Nhưng tia áy náy này mơ hồ yếu ớt, giống như giọt sương buổi sớm nhanh chóng bốc hơi dưới ánh nắng mặt trời. Thế nên cô chẳng kịp bắt lấy tia áy náy đó, cô chỉ nghĩ đến đôi tay tinh tế trắng nõn của Cát Tuấn Bân, giờ đây đang chịu sự khống chế của cô. Nghĩ thế, Chu Vi Quỳnh phấn chấn trở lại.
Văn Gia Kỳ về đến nhà, chưa kịp tháo cà vạt đã nhớ lại những gì phát sinh hôm nay, Lỗ Thuận Tâm vừa tới tìm anh, anh liền mất bình tĩnh. Anh ngồi trên ghế sofa, tâm trạng bức bối không yên. Anh cẩn thận nhớ lại hình ảnh Lỗ Thuận Tâm ngày hôm nay, từng hành động của cô, từng lời nói của cô. Càng nghĩ anh càng thấy lạ, vì sao bây giờ nghĩ đến cô anh lại bình tĩnh được như thế? Càng khó hiểu hơn nữa là anh không tài nào nghĩ ra được lý do khiến lúc nãy mình tức giận như vậy. Là vì cô đã làm một chuyện ngu xuẩn, nhưng chuyện đó đáng để anh phải nổi giận sao? Những lời anh thốt lên với Lỗ Thuận Tâm, tất thảy đều chỉ vì chuyện ngu xuẩn kia ư?
Dĩ nhiên không phải, Văn Gia Kỳ nghĩ thế, anh nghe thấy rõ ràng một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai. Khuôn mặt Lỗ Thuận Tâm lại lần nữa hiện lên, đôi mắt cô đờ đẫn, vì lời nói của anh mà khiếp sợ rũ xuống. Văn Gia Kỳ dường như tỉnh ngộ, hóa ra anh chưa bao giờ cảm thông với cô, anh chỉ nhớ đến món nợ bị lừa gạt cũ, cho nên mới làm ầm làm ĩ như vậy. Chính cô có thứ gì đó khiến anh không thể bình tĩnh được.
Đến nước này, Văn Gia Kỳ không thể không thành thật với bản thân, rằng anh giống hệt như lời Chu Vi Quỳnh nói, rằng anh khinh thường Lỗ Thuận Tâm. Ngay trước khi cô kịp mở miệng, trước khi cô kịp đưa ra bất cứ yêu cầu gì, anh đã khinh thường cô. Văn Gia Kỳ càng thêm chắc chắn, ở tiệm lẩu lần đó, nhìn cô đi theo sau Cát Tuấn Bân, anh đã cảm thấy khó chịu, mà cô, hẳn đã nhanh nhạy nhận ra anh phiền chán cô, cho nên mới đeo bám theo anh như thế. Cũng bởi vì thế mà anh chợt phát hiện sâu trong mình hóa ra cũng cất giấu một căn phòng như Lão Râu xanh(*), anh không giống như những gì Chu Vi Quỳnh nghĩ, cũng chẳng giống những gì mình cố biện minh.
May mắn là, người mở ra căn phòng đó không phải vợ anh.
(*) Lão Râu xanh là một câu chuyện đồng thoại Pháp. Nội dung đại khái kể về một lão bá tước đã kết hôn tới ba lần nhưng cứ không bao lâu thì vợ lão ta đột ngột mất tích. Mãi đến một ngày nọ lão ta mới cưới được một cô thiếu nữ. Ít lâu sau, lão bá tước bận đi xa nên giao chìa khóa lâu đài lại cho vợ, nhưng dặn dò cô không được mở căn phòng dưới tầng trệt ra. Do vắng vẻ nên cô vợ rủ chị mình sang chơi, người chị xúi cô vợ mở thử căn phòng đó ra nên cô cũng chiều lòng. Cửa vừa mở ra, hai người lập tức sững sờ trước cảnh tượng thi thể của ba người vợ mất tích của bá tước đã bị chặt thành nhiều khúc. Do quá hoảng sợ, cô vợ đánh rơi chìa khóa xuống vũng máu, nên khi trở về bá tước liền biết bí mật của mình đã bại lộ. Lão dọa sẽ chặt hai chị em ra từng khúc khiến hai người liều mạng chạy lên đỉnh lâu đài cầu cứu. Đúng lức lão bá tước lên đến nơi, vừa định đạp cửa xông vào chỗ hai chị em thì có người lên giáng cho lão đòn trí mạng. Cô vợ bỗng chốc hưởng khối gia tài kếch xù rồi cưới người xứng đáng hơn.
Trong phân đoạn này, ý của Văn Gia Kỳ là bây giờ mới phát hiện hóa ra anh cũng có một mặt tàn nhẫn, khinh rẻ người khác ẩn trong vẻ bề ngoài nho nhã, lịch thiệp.
Văn Gia Kỳ cười tự giễu, anh tháo cà vạt ném sang một bên, rồi tựa vào sofa nhắm mắt lại, thở phào một hơi.
Lỗ Thuận Tâm ngáp một cái, cô đứng ở một góc có ánh sáng, trung tâm thương mại giờ này đã tắt đèn, Cát Tuân Bân hẳn cũng nên tan làm. Cô vừa về liền ghé sang đây, cũng không nói cho Cát Tuấn Bân biết, chỉ sang tiệm cơm gần đó ăn một mình, ăn xong thì đi dạo, đi tới tận bây giờ. Một nhóm người bước ra từ trung tâm thương mại, Lỗ Thuận Tâm một tay cầm túi, một tay ép sát bên người, bộ dạng có vẻ khúm núm; thật ra trong lòng cô chẳng để tâm lắm, có người lặng lẽ quan sát cô, cô cũng không để ý.
"Sao em tới đây?" Cát Tuấn Bân tách khỏi đám người, bước tới bên cô. Thấy cô, cậu cũng không ngạc nhiên.
Lỗ Thuận Tâm đành đáp: "Tan làm sớm, không muốn ở nhà một mình nên em tới thôi."
Cát Tuân Bân vốn không định nói gì thêm, nhưng qua một lát cậu lại hỏi: "Em sao vậy?"
Lỗ Thuận Tâm bỗng chốc thấy trái tim như được xoa dịu cô ngẩng đầu cười một cái, vậy đã đủ rồi.
Cát Tuấn Bân dời mắt, cô nắm lấy cánh tay cậu, hai người cùng nhau bước vào màn đêm xanh thẫm, dẫu trong lòng cả hai đều chất chứa những nỗi tâm sự riêng.
Mỗi ngày bọn họ đều nằm chung giường nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy thời khắc này thật lạ thường, và cũng thật trân quý. Nguyên nhân do đâu, hai người đều không rõ, cũng không có khả năng diễn tả nội tâm của mình.
"Anh ăn gì rồi?"
"Cơm."
"Vô nghĩa, có đồ ăn gì không? Có thịt không?"
"Có, cái gì cũng có."
Cát Tuấn Bân thất thần, ngày nào Lỗ Thuận Tâm cũng hỏi cậu những chuyện thế này, giống như cố tình, khiến cậu dần cảm thấy nhàm chán. Cậu cúi đầu nhìn cánh tay mà cô nắm lấy, bàn tay cô cũng chỉ đặt lên da thịt cậu hời hợt, không phải nắm chặt.
Thật ra cậu biết rõ vì sao Lỗ Thuận Tâm như thế này, cô muốn cảm xúc của cô, những muộn phiền của cô chỉ liên quan đến cô mà thôi, cho nên cậu biết vì sao mình không bao giờ có thể ảnh hưởng tới Lỗ Thuận Tâm. Điều này vốn dĩ cũng xuất phát từ lòng tốt của cô, là thứ tốt bụng mà cả hai đều thấu hiểu, nhưng chẳng ai nói ra - bởi vì cậu không thể làm gì khác. Cát Tuấn Bân không thể vì Lỗ Thuận Tâm mà làm điều gì, cô cũng vậy, cũng không thể làm điều gì cho cậu.
Bọn họ giống như hai con bọ bị cuốn vào nhau, đường càng dài, bọn họ càng nguy khốn.