Chương 1
1.
"Eo của chị thật nhỏ!"
Cậu ấy cố ý cởi nút áo sơ mi ra, ngồi bên mép giường, nắm lấy eo tôi ngẩng đầu nhìn tôi.
Dùng tư thế thần phục ấy.
Tôi dùng ngón tay mơn trớn đôi mắt của cậu ấy, ngón tay dọc theo một đường trượt xuống bờ ngực trần trụi, cuối cùng dừng ở nơi nóng rực.
"Kỷ Thính Từ." Tôi thu tay lại, từ trên cao nhìn xuống: "Cậu hãy nói 'Cầu xin chị' đi."
Hai mắt của cậu ấy long lanh ánh nước sau đó vỡ vụn ra từng mảnh, rũ mắt xuống rồi cất giọng run rẩy: "Cầu xin chị."
"Ngoan."
Động tác của tôi thuần thục, vừa lòng nhìn gương mặt trắng trắng của cậu ấy dần đỏ lên, con ngươi dần dần nhiễm dục vọng trầm đục.
Giống như tờ giấy trắng được người ta vẽ lên.
Để cho Kỷ Thính Từ bắt đầu trả thù tôi cũng là một trong những âm mưu nhắm vào cậu ấy.
Mà âm mưu này là do tôi thiết kế.
Tôi tìm một cô bé giả mạo thành fan của Kỷ Thính Từ hiện đang bị bệnh cầu xin sự giúp đỡ từ Kỷ Thính Từ.
Kỷ Thính Từ là người lương thiện, sau khi xem bệnh án chứng minh cô gái đó bị bệnh của bệnh viện đã đưa cho cô ta ba mươi vạn.
Chờ đến khi cậu ấy vào trong xe, tôi thuận tay đưa kịch bản nhẹ nhàng nói: "Chọn một cái đi."
Trong xe có ánh đèn le lói, Kỷ Thính Từ hơi cúi đầu, cầm kịch bản trong tay, chiếc cổ thon dài trắng tinh bị lộ ra một đoạn.
Mái tóc lù xù hơi chuyển động, đan xen vào mạch máu màu xanh mờ thêm rõ ràng.
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng áp chế dục vọng đang nảy sinh từ sâu trong đáy lòng lại, dời tầm mắt.
Không được!
Vẫn chưa đến lúc!
Cuối cùng tôi cười nói: "Trở về sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai nhớ đến công ty đúng giờ."
Dừng một chút tôi ý vị thâm trường mà phun ra hai chữ: "Mở họp."
Khoảng cách ở bên trong xe quá gần, hơi thở gần như là hòa quyện vào nhau.
Hai bên tai của cậu ấy hồng lên, rốt cuộc vẫn bình tĩnh nói: "Em biết rồi chị Khương Dục."
Trước khi công ty mở họp một ngày tôi đưa cô bé kia tới trước mặt cậu ấy.
Vốn dĩ Kỷ Thính Từ đang cúi đầu viết cái gì đó lên trên giấy.
Sau đó ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, môi run run, sắc mặt hoảng hốt.
Tôi đem hết chuyện của cô bé kia đã trải qua nói một lần từ đầu tới đuôi, làm trò trước mặt Kỷ Thính Từ sau đó cậu ấy cho cô ta thêm hai vạn nữa.
Cô bé đó lại ngậm thuốc lá mà đi.
Kỷ Thính Từ nhìn tôi, đôi đồng tử đen lại: "Chị Khương Dục, ngưòi đó là do chị sắp xếp ư?"
"Đúng thế." Tôi thản nhiên thừa nhận.
Sau đó tôi cong lưng xuống, dán sát vào mặt cậu ấy nhìn thẳng vào đôi mắt đó.
"Kỷ Thính Từ, cậu phải biết đây là hiện thực. Có những chuyện tận mắt nhìn thấy chưa chắc là thật, huống hồ tin tức trên internet càng khó phân biệt đúng sai cho nên cậu càng cố chấp thì sẽ thêm một bước để phá hoại tiền đồ của cậu."
Im lặng trong chốc lát.
Bỗng nhiên cậu ấy giơ mắt lên, lạnh lùng nhìn tôi: "Khương Dục, chị làm tôi cảm thấy ghê tởm."
Tôi đứng bất động trấn tĩnh nhìn cậu ấy: "Ghê tởm cũng được nhưng tôi vẫn phải cho cậu một bài học."
Nói xong tôi lấy chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi ra, nhẹ nhàng cắm vào đai lưng đeo chéo trước ngực của cậu ấy.
Nơi đó còn lưu lại hơi ấm của cơ thể đến khi ngón tay của tôi cố tình chạm vào ngực cậu ấy, thả chậm tốc độ dừng lại một chút.
"Đây là ba mươi vạn, mật mã viết bên mặt trái." Tôi vỗ ngực Kỷ Thính Từ, cười khẽ nói: "Cầm cho chắc nhé bé ngoan."
Đáy mắt trong sáng của cậu ấy ẩn chưa gió lốc, chớp mắt một cái là biến mất khỏi thế gian, ngược lại xây dựng sự hận thù hằn sâu.
Tôi nghĩ ngay lúc đó có lẽ Kỷ Thính Từ đã có ý muốn trả thù tôi.
Cậu ấy muốn ăn miếng trả miếng, giẫm đạp tôi để cho tôi cảm nhận được cảm giác bị lừa dối.
Đúng là cậu bé ngây thơ trong sáng.
Cậu ấy trả thù tôi nhưng đâu có biết bản thân chính là con mồi?
Cuộc họp thông báo lịch trình kịch bản của tháng sau, khi báo cáo cậu ấy né tránh ánh mắt của tôi, vẫn tiếp tục viết viết vẽ vẽ lên notebook.
Viết kế hoạch à?
Không biết vì sao bỗng nhiên tôi cảm thấy rất mong chờ.
"Eo của chị thật nhỏ!"
Cậu ấy cố ý cởi nút áo sơ mi ra, ngồi bên mép giường, nắm lấy eo tôi ngẩng đầu nhìn tôi.
Dùng tư thế thần phục ấy.
Tôi dùng ngón tay mơn trớn đôi mắt của cậu ấy, ngón tay dọc theo một đường trượt xuống bờ ngực trần trụi, cuối cùng dừng ở nơi nóng rực.
"Kỷ Thính Từ." Tôi thu tay lại, từ trên cao nhìn xuống: "Cậu hãy nói 'Cầu xin chị' đi."
Hai mắt của cậu ấy long lanh ánh nước sau đó vỡ vụn ra từng mảnh, rũ mắt xuống rồi cất giọng run rẩy: "Cầu xin chị."
"Ngoan."
Động tác của tôi thuần thục, vừa lòng nhìn gương mặt trắng trắng của cậu ấy dần đỏ lên, con ngươi dần dần nhiễm dục vọng trầm đục.
Giống như tờ giấy trắng được người ta vẽ lên.
Để cho Kỷ Thính Từ bắt đầu trả thù tôi cũng là một trong những âm mưu nhắm vào cậu ấy.
Mà âm mưu này là do tôi thiết kế.
Tôi tìm một cô bé giả mạo thành fan của Kỷ Thính Từ hiện đang bị bệnh cầu xin sự giúp đỡ từ Kỷ Thính Từ.
Kỷ Thính Từ là người lương thiện, sau khi xem bệnh án chứng minh cô gái đó bị bệnh của bệnh viện đã đưa cho cô ta ba mươi vạn.
Chờ đến khi cậu ấy vào trong xe, tôi thuận tay đưa kịch bản nhẹ nhàng nói: "Chọn một cái đi."
Trong xe có ánh đèn le lói, Kỷ Thính Từ hơi cúi đầu, cầm kịch bản trong tay, chiếc cổ thon dài trắng tinh bị lộ ra một đoạn.
Mái tóc lù xù hơi chuyển động, đan xen vào mạch máu màu xanh mờ thêm rõ ràng.
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng áp chế dục vọng đang nảy sinh từ sâu trong đáy lòng lại, dời tầm mắt.
Không được!
Vẫn chưa đến lúc!
Cuối cùng tôi cười nói: "Trở về sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai nhớ đến công ty đúng giờ."
Dừng một chút tôi ý vị thâm trường mà phun ra hai chữ: "Mở họp."
Khoảng cách ở bên trong xe quá gần, hơi thở gần như là hòa quyện vào nhau.
Hai bên tai của cậu ấy hồng lên, rốt cuộc vẫn bình tĩnh nói: "Em biết rồi chị Khương Dục."
Trước khi công ty mở họp một ngày tôi đưa cô bé kia tới trước mặt cậu ấy.
Vốn dĩ Kỷ Thính Từ đang cúi đầu viết cái gì đó lên trên giấy.
Sau đó ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, môi run run, sắc mặt hoảng hốt.
Tôi đem hết chuyện của cô bé kia đã trải qua nói một lần từ đầu tới đuôi, làm trò trước mặt Kỷ Thính Từ sau đó cậu ấy cho cô ta thêm hai vạn nữa.
Cô bé đó lại ngậm thuốc lá mà đi.
Kỷ Thính Từ nhìn tôi, đôi đồng tử đen lại: "Chị Khương Dục, ngưòi đó là do chị sắp xếp ư?"
"Đúng thế." Tôi thản nhiên thừa nhận.
Sau đó tôi cong lưng xuống, dán sát vào mặt cậu ấy nhìn thẳng vào đôi mắt đó.
"Kỷ Thính Từ, cậu phải biết đây là hiện thực. Có những chuyện tận mắt nhìn thấy chưa chắc là thật, huống hồ tin tức trên internet càng khó phân biệt đúng sai cho nên cậu càng cố chấp thì sẽ thêm một bước để phá hoại tiền đồ của cậu."
Im lặng trong chốc lát.
Bỗng nhiên cậu ấy giơ mắt lên, lạnh lùng nhìn tôi: "Khương Dục, chị làm tôi cảm thấy ghê tởm."
Tôi đứng bất động trấn tĩnh nhìn cậu ấy: "Ghê tởm cũng được nhưng tôi vẫn phải cho cậu một bài học."
Nói xong tôi lấy chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi ra, nhẹ nhàng cắm vào đai lưng đeo chéo trước ngực của cậu ấy.
Nơi đó còn lưu lại hơi ấm của cơ thể đến khi ngón tay của tôi cố tình chạm vào ngực cậu ấy, thả chậm tốc độ dừng lại một chút.
"Đây là ba mươi vạn, mật mã viết bên mặt trái." Tôi vỗ ngực Kỷ Thính Từ, cười khẽ nói: "Cầm cho chắc nhé bé ngoan."
Đáy mắt trong sáng của cậu ấy ẩn chưa gió lốc, chớp mắt một cái là biến mất khỏi thế gian, ngược lại xây dựng sự hận thù hằn sâu.
Tôi nghĩ ngay lúc đó có lẽ Kỷ Thính Từ đã có ý muốn trả thù tôi.
Cậu ấy muốn ăn miếng trả miếng, giẫm đạp tôi để cho tôi cảm nhận được cảm giác bị lừa dối.
Đúng là cậu bé ngây thơ trong sáng.
Cậu ấy trả thù tôi nhưng đâu có biết bản thân chính là con mồi?
Cuộc họp thông báo lịch trình kịch bản của tháng sau, khi báo cáo cậu ấy né tránh ánh mắt của tôi, vẫn tiếp tục viết viết vẽ vẽ lên notebook.
Viết kế hoạch à?
Không biết vì sao bỗng nhiên tôi cảm thấy rất mong chờ.