Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)
  3. Chương 34

Chương 34

Tiểu Hạ cười với Hứa Nhất, nói: “Anh tuyệt vọng rồi, vậy đi theo em đi.”

Lưng Hứa Nhất đổ đầy mồ hôi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cậu gạt tay Tiểu Hạ muốn đỡ mình, từng chữ từng chữ hỏi: “Anh lên đảo lâu như vậy, cũng không biết Tần Việt và Giang Yến tổ chức hôn lễ ở giáo đường.” Cậu đứng không quá vững vàng: “Tại sao em lại biết? Tiểu Hạ, tại sao em lại biết.”

Trầm mặc rất lâu bên tai tất cả đều là thanh âm của gió thổi qua, Tiểu Hạ muốn nói lại thôi: “Anh, em… ”

Hứa Nhất lảo đảo quay người, đi về phía bến tàu. Tần Việt yêu cậu là giả, Trương Lan Chi xin lỗi là giả, Tiểu Hạ kêu cậu là anh trai cũng là giả, hết thảy tất cả đều là giả, đến cùng thứ gì mới là thật?

Cậu nỗ lực suy nghĩ mình có bỏ sót cái gì trong ký ức, nhưng cậu càng nghĩ, đau đầu càng nghiêm trọng, giống như trong não bộ có một cây kim, càng liều mạng giãy dụa kim đâm càng sâu vào trong huyết mạch, ngay cả người cũng bắt đầu hoảng hốt.

Hai bên đường hoa tường vi nở rộ, trời rất nắng, cậu có thể nghe tiếng chim bồ câu kêu. Nhưng Hứa Nhất lại không nhận rõ đâu là hiện thực đâu là hư huyễn, đau từ trong tim toả đến toàn thân. Mỗi bước đi như đạp trên bông, cậu nói cậu không khổ sở, cậu chỉ quên uống thuốc mà thôi…… Mỗi lần quên uống thuốc, đều sẽ khổ sở như thế.

Thân thể cậu đơn bạc, đơn bạc như dưới ánh mặt trời có thể bốc hơi, rõ ràng gió rất nhẹ, cậu lại bị thổi đến lảo đảo. Phía sau Tiểu Hạ đỡ lấy Hứa Nhất, rất quý trọng mà ôm cổ Hứa Nhất, nghẹn ngào an ủi cậu: “Không có gì ghê gớm, chúng ta không cần Tần Việt.”

Ánh mắt cậu tập trung nhìn áo sơ mi của Tiểu Hạ, vải vóc nhăn nheo, cậu nghĩ cả buổi tối Tiểu Hạ không trả lời tin nhắn của mình chắc là phải ngồi xe suốt đêm tới đây tìm mình. Nhưng cậu vẫn không tha thứ Tiểu Hạ, đầu cậu hôn hôn trầm trầm, cằm đặt ở trên vai Tiểu Hạ. Hứa Nhất nghe tiếng nói đứt đoạn của mình: “Tiểu Hạ, em để cho anh yên tĩnh một lúc, anh sẽ đi theo em, trước tiên em buông anh ra… ”

Hoảng hoảng hốt hốt, có người gọi tên của cậu, có vẻ rất bức thiết, cậu híp mắt nhìn thấy Tần Việt đang chạy về mình, mặt đầy kinh hoảng, giống như đánh mất tình cảm chân thành quý giá nhất.

Nhưng Hứa Nhất không muốn bị anh truy cản, không biết làm sao bỗng nhiên cậu sinh ra khí lực rất lớn, liều mạng chạy về phía bến tàu. Bước chân cậu phù phiếm, trên trán đầy mồ hôi, lảo đảo muốn té ngã rất nhiều lần, nhưng cậu vẫn chạy về phía trước. Khu chợ gần bến tàu đầy tiếng rao hàng vang vọng, ánh mặt trời tỏa ra chiếu xuống mặt biển lấp loáng, chim hải âu bay tự do trên bầu trời, đáy lòng của cậu giống như có một người bị nhốt thúc giục cậu: “Chạy mau, chạy mau, không nên để bị bắt.”

Cậu chỉ muốn rời khỏi, tìm một nơi có thể xa Tần Việt, người phía sau cũng không từ bỏ, từng tiếng từng tiếng tha thiết nhất gọi cậu: “A Nhất.”

Thật buồn cười, anh ta cư nhiên gọi cậu thân mật như vậy

“– –“.

Cậu phát sốt, hô hấp dần dần trở nên khó khăn, tiếng thở dốc xuyên qua màng nhĩ của mình, cậu vừa chạy vừa ngẩng đầu nhìn mặt trời, rất nóng nhưng vẫn ấm áp, cậu muốn có một đôi cánh bay đến mặt trời.

Phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng gào to sợ hãi: “A Nhất, mau dừng lại.” Hứa Nhất nghi ngờ quay đầu lại, cậu nhìn thấy Tần Việt, đầy mặt sợ hãi, kêu cậu dừng lại.

Buồn cười quá, tại sao phải dừng lại. Cậu muốn đến bến tàu chờ một chiếc tàu, sau đó nhảy lên tàu về nhà. Cậu biết cậu không nên tùy hứng thương tâm, Tần Việt là của Giang Yến, cậu không có tư cách khổ sở, nhưng cậu không nhịn được. Tại sao phải đuổi theo cậu, rõ ràng không thích cậu, để bản thân cậu trốn tránh thương tâm là tốt rồi, tại sao còn gọi cậu chứ.

“– –”.

Cậu không muốn nhìn Tần Việt, nhìn sẽ đau lòng rơi nước mắt, nhìn mặt trời tốt hơn, ấm áp như vậy, có thể làm khô nước mắt.

Sau đó cậu nghe thấy âm thanh rơi xuống nước, thân thể nặng nề chìm vào trong nước, bốn phương tám hướng nước biển màu xanh thăm thẳm tràn tới. Hứa Nhất lại cảm thấy yên lòng ấm áp, cậu tùy ý để mình chìm vào đáy biển, bốn phía thật sự yên tĩnh, nước biển ôm cậu như là cái ôm ấm áp của mẹ, nhưng là cái ôm dày rộng nhất của cha phía sau lưng. Cậu ngẩng đầu nhìn mặt trời, nó không rơi xuống nước, vẫn như cũ nỗ lực đem ánh sáng chiếu vào trong lòng biển xanh thẳm.

Cậu nghe có người gọi: Giang Yến.

Cậu là Hứa Nhất, cậu không phải Giang Yến, Tần Việt sao lại gọi Giang Yến…

Biển yên tĩnh nổi lên sóng lớn, có người ôm lấy eo cậu, liều mạng đem hơi thở rót vào miệng của cậu, cậu nhớ đêm hôm ấy cậu và Tần Việt ở trong bể bơi hôn môi. Bỗng nhiên Hứa Nhất muốn mở mắt ra nhìn xem người ôm mình có phải là Tần Việt không? Nhưng cậu quá mức mệt mỏi, mở mắt cũng làm không được.

Vô số mảnh vỡ ký ức trào vào trong đầu của cậu.

“Anh không nên nghĩ gạt em, trước khi trời tối nhất định phải dẫn em lên trấn, nếu không em sẽ đánh anh.”

“Em thấy mình còn đàn hay hơn người đàn dương cầm đó, em đàn cho anh nghe bài Tuổi ấu thơ nha… ”

“Lóe lên lóe lên sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ…”

“Khóc nhè, em đã mười lăm tuổi, bài hát này thật là trẻ con.”

“Ai cần anh lo.”

“Còn gọi Tần Việt? Tâm nhãn nhỏ như vậy, Tinh thì còn tạm được…”

(Ở đây sẽ giải thích một chút. Anh công tên Tần Việt, từ “Việt” đồng âm với “Nguyệt”, nghĩa là mặt trăng. Em thụ nghe “Việt” thành “Nguyệt” nên chê ảnh không xứng là mặt trăng nên đặt tên anh công là “Tinh”, có nghĩa là ngôi sao. Vì vậy nên trong ký ức của Hứa Nhất có một người bạn rất quan trọng tên là Tinh.)

Mảnh vỡ ở trong hư không tràn ra, Hứa Nhất nhìn thấy mình mười lăm tuổi đang trốn phía dưới bàn ở giáo đường, tà dương từ cửa sổ màu lưu ly chiếu vào vào, cậu mở lọ kẹo ra đếm. Nào là mùi táo, mùi thơm, mùi cam, còn có mùi nho.

Một đôi chân xuất hiện ở trong tầm mắt của cậu, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thiếu niên cười khanh khách, người đó là Tần Việt.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6073 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5512 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5215 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4981 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4829 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4790 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter