Chương 46
Sau cùng thì Bắc địa và Trường An cũng không giống nhau, Trần Nhu theo Thích Nhung tới Yến Vân, lúc đầu còn không quen cho lắm, dần dà, nàng đã từ từ thích ứng.
Phong cách của nhân dân nơi này dũng mãnh, nói chuyện vô cùng thẳng thắn, ở chỗ này, không ai không biết, không ai không hiểu cho thanh danh của Yến Vương Thích Nhung, người nào người nấy đều rất bội phục chàng, người nào người nấy đều xem chàng như tín ngưỡng.
Nơi đây, thoại bản về Thích Nhung còn khoa trương hơn nhiều so với bên thành Trường An, Trần Nhu sai người đi hỏi thăm mấy lần, lần nào cũng cười đến đau hết cả bụng.
Chỉ có thể nói rằng, trên đời này, có rất nhiều người tài hoa!
Trong lúc Thích Nhung dưỡng bệnh, Trần Nhu đã cố tình tìm mấy quyển thoại bản này để đọc cho chàng nghe, mấy quyển thoại bản này đã sắp đắp nặn chàng thành thần Phật luôn rồi, cái gì mà “sức vô cùng dũng mãnh”, “võ tinh giáng thế”, “năm đôi mắt”, “ba đầu sáu tay” gì gì đó, mỗi một từ mà Trần Nhu nói ra, ngay cả nàng cũng cười tới nỗi ngã vào lòng chàng.
Nhưng người này nghe xong lại không hề xấu hổ một chút nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Thích Nhung: “…”
… Nàng nói đi, tùy nàng.
Cứ thế, Trần Nhu không còn thấy thú vị nữa.
“Uống thuốc đi, sư phụ nói ta có thể châm cứu trên người chàng.”
“Làm trượng phu của ta, chắc chắn chàng sẽ không ghét bỏ ta liều lĩnh đâu nhỉ.”
“Ta cũng sẽ không chê chàng da dày thịt béo đâu.”
Thích Nhung nhịn không nổi nữa, mỗi ngày mỗi tháng đều bị nhốt trong phòng, dù chỉ còn một ngày nữa thôi thì chàng cũng không chịu nổi nữa, huống chi bây giờ vương phi chàng còn kêu vo ve vo ve bên tai chàng như con ong mật nhỏ thế này.
Nàng còn cả gan muốn châm cứu trên người chàng nữa chứ!
Tiểu lang băm này, học châm cứu thì lợi hại đến đâu?
Yến Vương bế nữ nhân bên cạnh lên rồi chạy ra ngoài, không màng người bên cạnh ngăn cản, chàng cưỡi lên mình một con khoái mã, rong ruổi ra khỏi thành, sau khi chạy cả một vòng quanh thành, bấy giờ chàng mới cảm thấy tâm trạng mình thoải mái hẳn lên.
Chàng ghì cương huýt dài một tiếng.
Nghe thấy tiếng huýt gió của chàng, Trần Nhu thổi còi, mấy con hùng ưng ở nơi chân trời bay đến, chúng bay vòng quanh họ hai vòng, trong đó có một con là A Phúc mà nàng nuôi dưỡng, tính tình A Phúc tương đối đặc biệt, không hòa nhập chung với mấy con diều hâu Thích Nhung nuôi được, dù miễn cưỡng vẫn chen vào được, nhưng chung quy, nó vẫn là một con diều hâu ngoài cuộc.
Nhưng nó cũng không quan tâm đến điều đó lắm, A Phúc được nàng nuôi béo như bây giờ cũng có đôi ba phần giống với một con chim dữ, thi thoảng nó sẽ bắt cá hiến cho nàng.
Đương nhiên, nàng sẽ không ăn mấy con cá như thế.
Thích Nhung thấy nàng tỉ mỉ chăm nuôi A Phúc thì cũng không nói thêm gì, chỉ có huynh trưởng nàng là canh cánh trong lòng.
“Lúc về nuôi thêm chó đi.” Trần Nhu nói cho chàng nghe dã tâm của mình.
Thích Nhung cười, kéo nàng xuống ngựa, hỏi: “Bổn vương nuôi chưa đủ nhiều à?”
“Của bổn vương là của vương phi.”
Trần Nhu liếc chàng một cái: “Nhưng chàng rất ít khi để ta trông thấy.”
“Là sợ sẽ làm nàng sợ.”
“Ta nhát gan đến vậy à?”
Thích Nhung quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt: “Lá gan của ái phi không nhỏ, chỉ là, hình như gần đây đã béo lên không ít.”
“Thật à?”
Thích Nhung gật đầu: “Trông càng giống như châu tròn ngọc sáng hơn, bổn vương rất thích.”
Câu này nghe chẳng thấy giống mấy lời nịnh tai gì cả.
“Một tháng qua thấy chàng nằm trên giường, bổn vương phi vui mừng khôn xiết, không nhịn được mà ăn uống tốt hơn ba phần.” Trần Nhu sờ bụng mình, hình như cũng cảm nhận được mình đã béo lên một chút.
Không phải đã có rồi chứ?
Lúc Trần Nhu nghĩ như vậy, đột nhiên nhận ra rằng, hình như đã một hay hai tháng rồi mình chưa có nguyệt tín [*], lần cuối nàng có quỳ thủy là lúc nào nhỉ?
[*] Kỳ nguyệt san.
Hình như…
Tháng trước nàng đã phát hiện nguyệt tín chậm lại, Trần Nhu cũng không nghĩ gì nhiều, sau đó Thích Nhung bị bệnh, nàng lại một lòng một dạ, dốc sức chăm sóc chàng, hoàn toàn không nhận ra nguyệt tín không tới.
Vẻ mặt Trần Nhu đờ đẫn, nàng từng học y thuật, muốn biết có hay không thì chỉ cần bắt mạch cho mình là sẽ biết ngay.
Nhưng giờ đây, nàng lại do dự không dám khám mạch của mình, nàng sợ không phải là kết quả mà nàng mong muốn.
Lúc nàng và Thích Nhung mới thành hôn, tới tháng thứ hai Trần Nhu đã trông ngóng mình có thể mang thai, nhưng tất cả hy vọng đều tan vỡ hết, nàng không mang thai.
“Lúc nên tới, tất nhiên hài tử của chúng ta sẽ tới.”
Thích Nhung, phụ thân, huynh trưởng và cả sư phụ đều khuyên nàng rằng, chớ có cố chấp quá mức, dần dà, nàng cũng buông bỏ.
Qua mấy lần mất hy vọng, tới tận lúc này, Trần Nhu rất sợ mình sẽ biết kết quả.
Nếu không thì sao?
Thích Nhung thấy nàng không nói gì, quan tâm mà hỏi: “A Nhu, sao vậy?”
“Chỉ là ta thấy hơi sợ hãi.” Trần Nhu dựa vào người chàng, ngón tay nàng lén đặt lên trên mạch đập của mình.
Như châu lăn trong mâm ngọc, đúng là hoạt mạch.
“Sợ gì chứ? Có gì đâu mà phải sợ? Có bổn vương ở cạnh nàng.” Thích Nhung ôm lấy nàng, hôn lên trán nàng.
Trần Nhu còn đang đờ đẫn, nàng mang thai thật rồi!
Nàng có con của mình rồi, đây là con của nàng và Thích Nhung!
Là đứa con mà nàng mong tới mong lui, cuối cùng cũng mong tới nơi, Trần Nhu vui đến nỗi chỉ muốn nhảy dựng lên, nàng quay đầu nhìn về phía Thích Nhung, cười nói: “Bây giờ có một tin tốt và một tin xấu muốn nói cho vương gia nghe.”
“Ái phi hãy nói xem đó là tin gì?”
“Chàng muốn nghe tin tốt trước hay tin xấu trước?”
“Tin xấu.”
“Chỉ e là vương gia sẽ thấy hối hận vì hôm nay chàng đã dẫn ta đi cưỡi ngựa.”
Thích Nhung lắc đầu: “Bổn vương đâu có hối hận.”
Trần Nhu nhón chân nhéo mặt chàng: “Chàng nói lời này hơi sớm rồi, vương gia của ta à, chàng sắp làm cha rồi.”
Yến Vương anh minh thần võ có năm đôi mắt, ba đầu sáu tay ngẩn ra ngay tại chỗ.
Thích Nhung lần đầu làm cha, suýt thì không phản ứng lại được, chàng sắp làm cha rồi ư? A Nhu mang thai con của chàng?
“Thật à?”
“Ừ, nếu chàng nghi ngờ y thuật của vị lang băm là ta đây thì có thể đưa ta về thành, chúng ta mời người tài giỏi khác.”
Yến Vương điện hạ đầu nặng chân nhẹ, cơ thể bay bổng, chàng nhìn một người một ngựa bên cạnh, lẩm bẩm rằng: “Bây giờ bổn vương hối hận thật rồi.”
“Ái phi, vừa nãy lúc cưỡi ngựa có làm nàng và con bị xóc nảy không?”
Trần Nhu lắc đầu: “Không sao.”
“Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách trở về.” Thích Nhung cũng không dám cưỡi ngựa mang theo thê nhi [*] mình rong ruổi chạy như điên nữa.
[*] Thê nhi: vợ con.
May mà bọn họ còn mang theo mấy con diều hâu, Thích Nhung sai chúng nó đi liên lạc với cấp dưới của mình, không lâu sau, có một chiếc xe ngựa dừng trước mặt hai người.
Thích Nhung ôm nàng lên ngựa, coi nàng như bình hoa dễ vỡ, Trần Nhu dở khóc dở cười bởi sự cẩn thận này của chàng.
Cũng khiến nàng cực kỳ cẩn thận theo chàng.
Trở về thành, Trần Nhu lập tức sai người đi tìm sư phụ, Hà đại phu đứng trước mặt nàng, căn bản là bà không thèm bắt mạch cho nàng, mà bà chỉ trợn trắng mắt, hỏi: “Bây giờ con mới biết à?” .
Hiển nhiên là bà đã biết Trần Nhu mang thai từ trước.
Hà đại phu muốn xem thử xem, rốt cuộc khi nào thì cái đứa đồ đệ ngốc nghếch này mới phát hiện ra chuyện này.
Trần Nhu: “…”
Hà đại phu nhắc nhở nàng: “Sau khi mang thai thì con đừng để ý quá.”
Trần Nhu nghĩ, sao mình không để ý cho được đây, nhưng càng để ý thì phản ứng cơ thể nàng càng mạnh mẽ hơn, lúc đầu chưa biết mình mang thai thì Trần Nhu ăn gì cũng thấy ngon, còn bây giờ, nhìn thấy cái gì cũng chỉ muốn buồn nôn mà thôi.
Cả ngày nôn như mưa rơi rào rạt.
Sư phụ nói là nàng quá căng thẳng, phải điều trị cả tháng trời thì cơ thể Trần Nhu mới dần bình phục lại, bụng nàng cũng lộ ra, giống như đang mang thai.
Phong cách của nhân dân nơi này dũng mãnh, nói chuyện vô cùng thẳng thắn, ở chỗ này, không ai không biết, không ai không hiểu cho thanh danh của Yến Vương Thích Nhung, người nào người nấy đều rất bội phục chàng, người nào người nấy đều xem chàng như tín ngưỡng.
Nơi đây, thoại bản về Thích Nhung còn khoa trương hơn nhiều so với bên thành Trường An, Trần Nhu sai người đi hỏi thăm mấy lần, lần nào cũng cười đến đau hết cả bụng.
Chỉ có thể nói rằng, trên đời này, có rất nhiều người tài hoa!
Trong lúc Thích Nhung dưỡng bệnh, Trần Nhu đã cố tình tìm mấy quyển thoại bản này để đọc cho chàng nghe, mấy quyển thoại bản này đã sắp đắp nặn chàng thành thần Phật luôn rồi, cái gì mà “sức vô cùng dũng mãnh”, “võ tinh giáng thế”, “năm đôi mắt”, “ba đầu sáu tay” gì gì đó, mỗi một từ mà Trần Nhu nói ra, ngay cả nàng cũng cười tới nỗi ngã vào lòng chàng.
Nhưng người này nghe xong lại không hề xấu hổ một chút nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Thích Nhung: “…”
… Nàng nói đi, tùy nàng.
Cứ thế, Trần Nhu không còn thấy thú vị nữa.
“Uống thuốc đi, sư phụ nói ta có thể châm cứu trên người chàng.”
“Làm trượng phu của ta, chắc chắn chàng sẽ không ghét bỏ ta liều lĩnh đâu nhỉ.”
“Ta cũng sẽ không chê chàng da dày thịt béo đâu.”
Thích Nhung nhịn không nổi nữa, mỗi ngày mỗi tháng đều bị nhốt trong phòng, dù chỉ còn một ngày nữa thôi thì chàng cũng không chịu nổi nữa, huống chi bây giờ vương phi chàng còn kêu vo ve vo ve bên tai chàng như con ong mật nhỏ thế này.
Nàng còn cả gan muốn châm cứu trên người chàng nữa chứ!
Tiểu lang băm này, học châm cứu thì lợi hại đến đâu?
Yến Vương bế nữ nhân bên cạnh lên rồi chạy ra ngoài, không màng người bên cạnh ngăn cản, chàng cưỡi lên mình một con khoái mã, rong ruổi ra khỏi thành, sau khi chạy cả một vòng quanh thành, bấy giờ chàng mới cảm thấy tâm trạng mình thoải mái hẳn lên.
Chàng ghì cương huýt dài một tiếng.
Nghe thấy tiếng huýt gió của chàng, Trần Nhu thổi còi, mấy con hùng ưng ở nơi chân trời bay đến, chúng bay vòng quanh họ hai vòng, trong đó có một con là A Phúc mà nàng nuôi dưỡng, tính tình A Phúc tương đối đặc biệt, không hòa nhập chung với mấy con diều hâu Thích Nhung nuôi được, dù miễn cưỡng vẫn chen vào được, nhưng chung quy, nó vẫn là một con diều hâu ngoài cuộc.
Nhưng nó cũng không quan tâm đến điều đó lắm, A Phúc được nàng nuôi béo như bây giờ cũng có đôi ba phần giống với một con chim dữ, thi thoảng nó sẽ bắt cá hiến cho nàng.
Đương nhiên, nàng sẽ không ăn mấy con cá như thế.
Thích Nhung thấy nàng tỉ mỉ chăm nuôi A Phúc thì cũng không nói thêm gì, chỉ có huynh trưởng nàng là canh cánh trong lòng.
“Lúc về nuôi thêm chó đi.” Trần Nhu nói cho chàng nghe dã tâm của mình.
Thích Nhung cười, kéo nàng xuống ngựa, hỏi: “Bổn vương nuôi chưa đủ nhiều à?”
“Của bổn vương là của vương phi.”
Trần Nhu liếc chàng một cái: “Nhưng chàng rất ít khi để ta trông thấy.”
“Là sợ sẽ làm nàng sợ.”
“Ta nhát gan đến vậy à?”
Thích Nhung quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt: “Lá gan của ái phi không nhỏ, chỉ là, hình như gần đây đã béo lên không ít.”
“Thật à?”
Thích Nhung gật đầu: “Trông càng giống như châu tròn ngọc sáng hơn, bổn vương rất thích.”
Câu này nghe chẳng thấy giống mấy lời nịnh tai gì cả.
“Một tháng qua thấy chàng nằm trên giường, bổn vương phi vui mừng khôn xiết, không nhịn được mà ăn uống tốt hơn ba phần.” Trần Nhu sờ bụng mình, hình như cũng cảm nhận được mình đã béo lên một chút.
Không phải đã có rồi chứ?
Lúc Trần Nhu nghĩ như vậy, đột nhiên nhận ra rằng, hình như đã một hay hai tháng rồi mình chưa có nguyệt tín [*], lần cuối nàng có quỳ thủy là lúc nào nhỉ?
[*] Kỳ nguyệt san.
Hình như…
Tháng trước nàng đã phát hiện nguyệt tín chậm lại, Trần Nhu cũng không nghĩ gì nhiều, sau đó Thích Nhung bị bệnh, nàng lại một lòng một dạ, dốc sức chăm sóc chàng, hoàn toàn không nhận ra nguyệt tín không tới.
Vẻ mặt Trần Nhu đờ đẫn, nàng từng học y thuật, muốn biết có hay không thì chỉ cần bắt mạch cho mình là sẽ biết ngay.
Nhưng giờ đây, nàng lại do dự không dám khám mạch của mình, nàng sợ không phải là kết quả mà nàng mong muốn.
Lúc nàng và Thích Nhung mới thành hôn, tới tháng thứ hai Trần Nhu đã trông ngóng mình có thể mang thai, nhưng tất cả hy vọng đều tan vỡ hết, nàng không mang thai.
“Lúc nên tới, tất nhiên hài tử của chúng ta sẽ tới.”
Thích Nhung, phụ thân, huynh trưởng và cả sư phụ đều khuyên nàng rằng, chớ có cố chấp quá mức, dần dà, nàng cũng buông bỏ.
Qua mấy lần mất hy vọng, tới tận lúc này, Trần Nhu rất sợ mình sẽ biết kết quả.
Nếu không thì sao?
Thích Nhung thấy nàng không nói gì, quan tâm mà hỏi: “A Nhu, sao vậy?”
“Chỉ là ta thấy hơi sợ hãi.” Trần Nhu dựa vào người chàng, ngón tay nàng lén đặt lên trên mạch đập của mình.
Như châu lăn trong mâm ngọc, đúng là hoạt mạch.
“Sợ gì chứ? Có gì đâu mà phải sợ? Có bổn vương ở cạnh nàng.” Thích Nhung ôm lấy nàng, hôn lên trán nàng.
Trần Nhu còn đang đờ đẫn, nàng mang thai thật rồi!
Nàng có con của mình rồi, đây là con của nàng và Thích Nhung!
Là đứa con mà nàng mong tới mong lui, cuối cùng cũng mong tới nơi, Trần Nhu vui đến nỗi chỉ muốn nhảy dựng lên, nàng quay đầu nhìn về phía Thích Nhung, cười nói: “Bây giờ có một tin tốt và một tin xấu muốn nói cho vương gia nghe.”
“Ái phi hãy nói xem đó là tin gì?”
“Chàng muốn nghe tin tốt trước hay tin xấu trước?”
“Tin xấu.”
“Chỉ e là vương gia sẽ thấy hối hận vì hôm nay chàng đã dẫn ta đi cưỡi ngựa.”
Thích Nhung lắc đầu: “Bổn vương đâu có hối hận.”
Trần Nhu nhón chân nhéo mặt chàng: “Chàng nói lời này hơi sớm rồi, vương gia của ta à, chàng sắp làm cha rồi.”
Yến Vương anh minh thần võ có năm đôi mắt, ba đầu sáu tay ngẩn ra ngay tại chỗ.
Thích Nhung lần đầu làm cha, suýt thì không phản ứng lại được, chàng sắp làm cha rồi ư? A Nhu mang thai con của chàng?
“Thật à?”
“Ừ, nếu chàng nghi ngờ y thuật của vị lang băm là ta đây thì có thể đưa ta về thành, chúng ta mời người tài giỏi khác.”
Yến Vương điện hạ đầu nặng chân nhẹ, cơ thể bay bổng, chàng nhìn một người một ngựa bên cạnh, lẩm bẩm rằng: “Bây giờ bổn vương hối hận thật rồi.”
“Ái phi, vừa nãy lúc cưỡi ngựa có làm nàng và con bị xóc nảy không?”
Trần Nhu lắc đầu: “Không sao.”
“Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách trở về.” Thích Nhung cũng không dám cưỡi ngựa mang theo thê nhi [*] mình rong ruổi chạy như điên nữa.
[*] Thê nhi: vợ con.
May mà bọn họ còn mang theo mấy con diều hâu, Thích Nhung sai chúng nó đi liên lạc với cấp dưới của mình, không lâu sau, có một chiếc xe ngựa dừng trước mặt hai người.
Thích Nhung ôm nàng lên ngựa, coi nàng như bình hoa dễ vỡ, Trần Nhu dở khóc dở cười bởi sự cẩn thận này của chàng.
Cũng khiến nàng cực kỳ cẩn thận theo chàng.
Trở về thành, Trần Nhu lập tức sai người đi tìm sư phụ, Hà đại phu đứng trước mặt nàng, căn bản là bà không thèm bắt mạch cho nàng, mà bà chỉ trợn trắng mắt, hỏi: “Bây giờ con mới biết à?” .
Hiển nhiên là bà đã biết Trần Nhu mang thai từ trước.
Hà đại phu muốn xem thử xem, rốt cuộc khi nào thì cái đứa đồ đệ ngốc nghếch này mới phát hiện ra chuyện này.
Trần Nhu: “…”
Hà đại phu nhắc nhở nàng: “Sau khi mang thai thì con đừng để ý quá.”
Trần Nhu nghĩ, sao mình không để ý cho được đây, nhưng càng để ý thì phản ứng cơ thể nàng càng mạnh mẽ hơn, lúc đầu chưa biết mình mang thai thì Trần Nhu ăn gì cũng thấy ngon, còn bây giờ, nhìn thấy cái gì cũng chỉ muốn buồn nôn mà thôi.
Cả ngày nôn như mưa rơi rào rạt.
Sư phụ nói là nàng quá căng thẳng, phải điều trị cả tháng trời thì cơ thể Trần Nhu mới dần bình phục lại, bụng nàng cũng lộ ra, giống như đang mang thai.